Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử
-
Chương 13: Bảo hộ
Editor: Linh
Đời trước, Hướng Hằng Ninh chết trên đường từ Thục Châu về Ung Châu. Lúc đó Thục Châu đang có loạn dân, tình thế vô cùng căng thẳng. Hướng Hằng Ninh, Viên thị cùng người làm trong tiệm đều bị vây ở đó. Hướng Hằng Ninh chính là chết trong một lần bạo loạn.
Việc này, cũng là thật lâu về sau Hướng Vân Hoan nghe thấy người làm may mắn chạy trốn được trở về nói. Hướng Hằng Ninh có gương mặt tròn tròn, đúng là rất có tướng làm quan, loạn dân nhảy vào trong khách sạn đó đều cho rằng hắn là quan nhỏ nào đó của triều đình, thấy hắn giống như là mèo thấy chuột, mỗi người một mũi tên, thật sự biến thân hình có chút tròn của Hướng Hằng Ninh thành con nhím.
Ngay cả lần cuối cùng Hướng Vân Hoan cũng không được gặp Hướng Hằng Ninh, có thể nhìn thấy, chỉ là một lọ tro cốt.
Giận nhất cũng là Tô thị, rõ ràng sớm đã biết tin Hướng Hằng Ninh chết, lại ngầm đè tin tức xuống, bất động thanh sắc đưa nàng vào Tống gia, làm kẻ chết thay Hướng Vân Cẩm, lại độc chiếm cả gia tài, cuối cùng bị bại không còn một mảnh.
Những chuyện sắp xảy ra trong tương lai đó, quả thật là Hướng Vân Hoan không thể nói ra, nhưng nghĩ đến những chuyện đó, nàng vẫn bi phẫn không chịu nổi.
“Đại bá, bây giờ phụ thân đang ở Ung Châu, nay thế đạo hỗn loạn, nếu cha thật sự ở Ung Châu xảy ra chuyện gì không hay, ta và Vân Yến thật sự không có đường sống rồi!”
“Cha ngươi không phải đứa nhỏ ba tuổi, hắn là người khôn khéo như vậy, sao có thể để bản thân rơi vào trong hiểm cảnh?” Hướng Hằng Thái nhàn nhạt hỏi.
“Chỉ sợ là có người tận lực hại!” Hướng Vân Hoan nghiến răng nghiến lợi nói.
Hướng Hằng Ninh chết, quả thật là có chút không rõ ràng. Đời trước Hướng Vân Hoan nghĩ thế nào cũng không rõ, sao đồng hành cùng Hướng Hằng Ninh có mười người, chết cũng chỉ có Hướng Hằng Ninh và gã sai vặt thân cận nhất. Người chạy trốn trở về, chỉ nói ngày đó kinh hiểm thế nào, nhưng vì sao cố tình người chết không phải bọn họ?
“.....” Hướng Hằng Thái im lặng một lát, nói: “Tin tức của ngươi trái lại rất linh thông. Ta và Tổng binh Thục Châu có mấy phần giao tình, hôm qua hắn mới nói với ta, muốn đi Thục Châu bình loạn. Thôi được, xem trên mặt mẹ ngươi, ta liền thay ngươi cầu hắn cái tình!”
“Đa tạ Đại bá!” Tảng đá lớn nhất trong lòng Hướng Vân Hoan cuối cùng cũng rơi xuống, lại đứng dậy thi lễ với Hướng Hằng Thái, Hướng Hằng Thái vung bàn tay to lên, đứng dậy liền đi, “Đừng dùng bộ dáng này. Nếu không phải ta thấy hai người các ngươi quỳ đến muốn sống muốn chết, lão tử mới sẽ không giúp các ngươi!”
Hướng Vân Hoan cười hắc hắc: thu phục một người!
Sau khi ăn cơm xong, Hướng Hằng Thái thu thập nói muốn đi ra ngoài tìm người, Vân Yến tha thiết nhìn ông, Vân Hoan chỉ phải cầu nói: “Đại bá, người mang Yến nhi đi chơi một chút thôi. Nàng lớn như vậy, cũng chưa từng ở trong thành vui vẻ đi dạo qua đâu!”
“Đúng vậy đó, Đại bá...” Vân Yến méo miệng muốn khóc.
Hướng Hằng Thái cảm thấy nhức đầu, lại thấy Vân Yến ánh mắt long lanh, đáng yêu vô cùng, mặt trầm xuống nói: “Ta đi làm chuyện đứng đắn...”
“Đại bá, hu...”
“Được rồi!” Tranh trước khi Vân Yến khóc thành tiếng, Hướng Hằng Thái hít miệng thở dài, “Ngươi đi theo bên người ta, không cho nói! Không được lộn xộn!”
“Được!” Vân Yến nín khóc mỉm cười, tiến lên nhét tay của mình vào tay Hướng Hằng Thái, quay đầu lại hướng Vân Hoan lộ ra nụ cười thắng lợi.
“Nha đầu kia...” Vân Hoan không thể không lắc đầu. Quay đầu đi phòng bếp, thấy Trương thị không ở, nàng định đi rửa bát.
Nếu như là trước đây, Vân Hoan nhất định sẽ không tiến vào phòng bếp, việc rửa chén này nàng nghĩ cũng sẽ không nghĩ. Bây giờ bắt tay vào làm, lại là thuận buồm xuôi gió. Khi Trương thị vào cửa, Vân Hoan đã rửa xong tất cả nồi niêu bát đũa rồi. Trương thị cuống quýt đoạt lấy vải trong tay Vân Hoan, nhìn bàn tay trắng noãn của Vân Hoan mà đau lòng.
“Sao có thể cho ngươi rửa chén! Nghiệp chướng mà! Tô thị này bắt ngươi làm những gì!”
Trước thị nhớ tới trước đây khi Vương thị còn sống mang theo Vân Hoan đến nhà, Vân Hoan chính là một nữ oa nhi phấn điêu ngọc mài. Không nói sủng ái như công chúa, nhưng nàng tuyệt đối là bảo bối trong lòng bàn tay mọi người trong Hướng gia.
Có gặp qua tiểu thư nhà ai, cần tự mình rửa nồi? Còn thuận tay như vậy, vừa nhìn đã biết là quen tay mà!
“Không sao.” Vân Hoan rửa nồi xong, lôi kéo Trương thị đến một bên, chần chừ một lát nói: “Bá mẫu, ta nghĩ muốn cùng Yến nhi ở lại đây một thời gian. Được không?”
“Sống ở đây?” Trương thị sửng sốt, thấy Vân Hoan thần sắc bi thương, nhưng lại không nghe nói đã xảy ra chuyện gì.
“Hoan nhi, cha ngươi không ở trong phủ, không phải là ngươi bị người bắt nạt đấy chứ?” Trương thị vuốt ve tay Vân Hoan, thấp giọng hỏi.
Mới đầu, Vân Hoan cũng chỉ ấp a ấp úng, Trương thị giận, vỗ cái bàn, đâu còn bộ dáng ôn nhu như vừa rồi.
“Có việc gì ngươi cứ nói với bá mẫu là được, ấp a ấp úng cái gì. Nếu Tô thị dám bắt nạt ngươi, đã có Đại bá và Đại bá mẫu thay ngươi làm chủ! Sợ gì!”
Vân Hoan cắn răng một cái, dứt khoát nói ra chuyện lúc trước thích Ôn Ngọc Lương, nhưng Ôn Ngọc Lương lại cùng Hướng Vân Cẩm tư thông, muốn thiết kế nàng thay gả vào Tống phủ, lại nói sơ qua tình hình đại chiến với Tô thị hôm nay.
Trương thị nghe xong tức đến run người, Vân Hoan khóc nói: “Bá mẫu, là Hoan nhi có mắt không tròng, nếu không phải đúng lúc bị ta đánh vỡ, ta chỉ sợ bị người bán còn giúp người ta đếm bạc đâu! Còn có kế mẫu này của ta, tâm tâm niệm niệm muốn chưởng quản Phong Niên, ta lại làm hỏng chuyện này của bà ta, hôm nay lại bị ta đánh vỡ chuyện Tô Đại vụng trộm nuốt bạc, bà ta nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, tìm ta phiền toái! Nếu hôm nay ta lại trở về, còn không phải đưa dê vào miệng cọp sao!”
“Buồn cười, buồn cười! Đây là bắt nạt ngươi không cha vẫn là không nương! Cho dù ngươi không cha không nương, ngươi còn có Đại bá mà!” Trương thị nghe xong, suýt thì ném vụn bình hoa sứ, “Không về nữa! Cho dù cha ngươi trở về, nếu hắn không cho ngươi câu trả lời thỏa đáng, ta cũng không cho ngươi lại trở về đó!”
Trương thị phi một ngụm, lập tức liền đi dọn dẹp hai gian phòng ở. Bộ dáng khí thế nuốt núi sông này khiến Vân Hoan cảm thấy ấm áp và hoài niệm: nhớ năm đó Trương thị gặp lại Vân Hoan, cũng là vừa giận vừa hờn như vậy. Mặt ngoài nhìn như ôn hòa, nhưng trong thân thể cũng là một người phụ nhân đanh đá đáng yêu.
Loại cảm giác có nơi dựa vào này, lại một lần nữa làm Vân Hoan cảm thấy bản thân càng thêm kiên định, có thể sống lại một lần, quả là ông trời ban ân.
Vùi đầu trên vai Trương thị, Vân Hoan suýt nữa rơi lệ: “Bá mẫu, cám ơn người.”
“Nha đầu ngốc...” Trương thị và Hướng Hằng Thái thành thân nhiều năm, tổng cộng chỉ sinh được một nữ nhi, bây giờ cũng đã lấy chồng ở xa tha hương. Bà vỗ về đầu Vân Hoan, nghĩ nếu đây là nữ nhi của mình, sao có thể bỏ được nàng chịu tội này.
Lúc Hướng Hằng Thái trở về, Vân Yến đi theo phía sau ông, mặt mày tất cả đều là ý cười, thấy Vân Hoan, càng thêm vui vẻ chạy tới nói: “Nhị tỷ, tỷ xem Đại bá mua cho ta rất nhiều đồ vật!”
Tất cả đều là chút đồ chơi nhỏ của nữ hài, trống lắc, chuồn chuồn trúc, nhưng Vân Yến vẫn thích vô cùng.
Vân Hoan sờ sờ đầu Vân Yến, bắt được nụ cười chưa kịp thu lại bên môi Hướng Hằng Thái, trong lòng sớm đã nở hoa: “Phải cám ơn Đại bá, còn có, mấy ngày nay, chúng ta đều phải ở lại nhà Đại bá.”
“Thật tốt!” Vân Yến hoan hô một tiếng, ôm tay Hướng Hằng Thái không buông.
“Ở.... Chỗ ta?’ Hướng Hằng Thái quay đầu nhìn Trương thị, Trương thị trầm mặt nói: “Tôi có lời muốn nói với ông.”
Vân Hoan chỉ để ý mang theo Vân Yến ở bên ngoài chơi, một lát sau, lại nghe thấy trong phòng Hướng Hằng Thái truyền ra thanh âm đồ vật bị vỡ, Trương thị thấp giọng quát: "Ông đập này nọ nhà chúng ta thì được cái gì! Đừng để đứa nhỏ bị dọa!"
Đầu Vân Hoan giật giật, không lâu sau lại nghe 'phanh' một tiếng, Hướng Hằng Thái lập tức từ trong nhà đi ra, đối Hướng Vân Hoan quát: "Tức chết lão tử! Sáng mai lão tử cùng người đến Phong Niên! Xem người nào còn dám bắt nạt ngươi! Cái đồ nha đầu không được việc nhà ngươi, tại sao lại để người ta bắt nạt đến mức này mới đến cầu cứu! Thế nào? Lão tử không thích ngươi tiến vào cửa nhà ta, ngươi sẽ không coi lão tử là người nhà ngươi! Nếu như nương ngươi ở đây, ngươi, ngươi..."
Bổi nới chuyện này gần như làm cho Hướng Hằng Thái giậm chân giận dữ, cuối cùng đến khi giọng điệu thấp xuống, thấy Vân Hoan đã rơi nước mắt đầy mặt, Hướng Hằng Thái tức giận trực tiếp đá cửa khiến nó đóng lại.
Trương thị chậm rãi đi ra nói: "Ngươi đừng sợ, đây là bá phụ ngươi đang tự giận mình thôi. Nhớ ngày đó, bá phụ ngươi và nương ngươi coi như là thanh mai trúc mã...Hắn từ nhỏ đã luôn yêu thương ngươi như nữ nhi của mình, sao có thể thấy ngươi chịu tội như vậy."
"Ta hiểu được." Vân Hoan chỉ lo lau nước mắt, hoảng hốt nhớ lại hồi nhỏ có một lần cha không ở nhà, nương để nàng cho Đại bá trông, Đại bá lại mang nàng ra phố, hận không thể nhét tất cả đồ tốt vào trong tay nàng, đời trước lúc gặp nạn, sao nàng lại không nhớ đến Đại bá nhỉ?
Một đêm này, Vân Yên không ngủ ở phòng Trương thị chuẩn bị cho nàng, ngược lại cùng Vân Hoan chen chúc trên một cái giường, thao thao bất tuyệt nói rất nhiều. Chờ Vân Yến ngủ, Vân Hoan lại mất ngủ, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Đợi đến ngày hôm sau, bốn người vội vàng ăn xong điểm tâm, Hướng Hằng Thái liền muốn dẫn Vân Hoan và Vân Yến đến Phong Niên, nào biết Trương thị dọn dẹp xong rồi cũng muốn đi theo. Hướng Hằng Thái nhếch mày nói: "Bà một phụ nhân đi làm gì!"
"Sao? Cháu gái ta bị người bắt nạt, ta còn không thể đi làm chỗ dựa cho nàng hay sao!" Trương thị liếc mắt, Hướng Hằng Thái cũng không có biện pháp.
Đoàn người chậm rãi đến Phong Niên, Phong Niên đã mở cửa, Chương Khê đứng ở sau quầy, thấy Hướng Hằng Thái hai mắt liền trợn trắng, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần, vẻ mặt ngưng trọng đối Vân Hoan nói: "Phu nhân sáng sớm đã tới rồi. Thấy ngươi không ở Phong Niên, rất là tức giận!"
"Bà ta đến đây?" Vân Hoan cười nhạo một tiếng, đối Trương thị nói: "Sợ là ngày hôm qua ta không trở về, bà ta đầy một bụng hỏa khổ sở vô cùng."
"Đó thật đúng là chạy đúng dịp." Trương thị mỉm cười, để Chương Khuê sai người làm mang Vân Yến ra chỗ khác chơi, bản thân ra sân sau tìm Tô thị.
Vân Hoan đi theo sau Trương thị, chỉ cảm thấy bà lúc nay rất giống gà mẹ đang bảo hộ con, hăng hái, ý chí chiến đấu sục sôi, ngay cả khí thế nam nhân của Hướng Hằng Thái cũng bị đè thấp xuống. Hướng Hằng Thái vừa đi vừa nói thầm với Hướng Vân Hoan: "Bá mẫu ngươi trước nay chướng mắt nhất chính là Tô thị..."
Vân Hoan chỉ gật đầu, Hướng Hằng Thái tăng nhanh bước chân đuổi theo. Trương thị Vân Hoan đã bị bỏ ở phía sau.
Lúc vừa đi tới sân sau, phía trước đột nhiên lại nhảy ra một người. Vân Hoan phát hoảng, liền nhìn thấy Ôn Ngọc Lương vẻ mặt áy náy, hốc mắt phiếm hồng đứng ở trước mặt nàng.
Có lẽ là Hướng Hằng Thái và Trương thị đều mặc quần áo vải thô, Ôn Ngọc Lương không chú ý tới đằng trước còn có hai người, chỉ coi bọn họ là người làm trong tiệm, thấy Vân Hoan, hắn liền trực tiếp vọt lên gọi nàng lại: "Hoan nhi!"
"Ngươi ở đây làm gì?" Vân Hoan trực giác lui về phía sau một bước, hôm qua nàng nhục nhã hắn như vậy, hôm nay hắn không buồn bực, ngược lại mang theo áy náy?
Thằng nhãi này, lại muốn làm cái gì?
"Hoan nhi, hôm qua nàng đi đâu vậy? Hôm qua cô đợi nàng một hồi lâu, rất là sốt ruột!" Có lẽ là ngữ khí của bản thân quá mức vội vàng, có vẻ mất tự nhiên, Ôn Ngọc Lương hòa hoãn ngữ khí, tiến lên muốn bắt lấy tay Vân Hoan.
Lúc hắn sắp bắt được tay Vân Hoan, nháy mắt bên cạnh đã có một đôi tay khỏe mạnh trực tiếp nắm cổ tay hắn, trên mu bàn tay người có có săm hình một con đai dài, khiến người nhìn không rét mà run.
Ôn Ngọc Lương ăn đau, không khỏi rùng mình một cái, chợt nghe thấy người đó giống như hỏi nhìn về phía Vân Hoan, "Người này chính là biểu ca ngươi?"
"Chính là hắn." Ôn Ngọc Lương chỉ nghe thấy Hướng Vân Hoan giòn giã đáp, ngay sau đó tay hắn bị buông ra, một sức mạnh thật lớn nhấc hắn lên cao.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, liền thấy bản thân dáng cao bảy tấc, lại bị người xách lên không trung như xách gà con, lúc nhấc hắn lên gương mặt vẫn là một biểu cảm, khi nhìn thẳng hắn, lại không lí do cười cười.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Ôn Ngọc Lương rốt cuộc phát hiện, phương hướng Hướng Hằng Thái dẫn hắn đi không phải nơi nào khác, mà chính là nhà xí cách sân sau không xa...
Đời trước, Hướng Hằng Ninh chết trên đường từ Thục Châu về Ung Châu. Lúc đó Thục Châu đang có loạn dân, tình thế vô cùng căng thẳng. Hướng Hằng Ninh, Viên thị cùng người làm trong tiệm đều bị vây ở đó. Hướng Hằng Ninh chính là chết trong một lần bạo loạn.
Việc này, cũng là thật lâu về sau Hướng Vân Hoan nghe thấy người làm may mắn chạy trốn được trở về nói. Hướng Hằng Ninh có gương mặt tròn tròn, đúng là rất có tướng làm quan, loạn dân nhảy vào trong khách sạn đó đều cho rằng hắn là quan nhỏ nào đó của triều đình, thấy hắn giống như là mèo thấy chuột, mỗi người một mũi tên, thật sự biến thân hình có chút tròn của Hướng Hằng Ninh thành con nhím.
Ngay cả lần cuối cùng Hướng Vân Hoan cũng không được gặp Hướng Hằng Ninh, có thể nhìn thấy, chỉ là một lọ tro cốt.
Giận nhất cũng là Tô thị, rõ ràng sớm đã biết tin Hướng Hằng Ninh chết, lại ngầm đè tin tức xuống, bất động thanh sắc đưa nàng vào Tống gia, làm kẻ chết thay Hướng Vân Cẩm, lại độc chiếm cả gia tài, cuối cùng bị bại không còn một mảnh.
Những chuyện sắp xảy ra trong tương lai đó, quả thật là Hướng Vân Hoan không thể nói ra, nhưng nghĩ đến những chuyện đó, nàng vẫn bi phẫn không chịu nổi.
“Đại bá, bây giờ phụ thân đang ở Ung Châu, nay thế đạo hỗn loạn, nếu cha thật sự ở Ung Châu xảy ra chuyện gì không hay, ta và Vân Yến thật sự không có đường sống rồi!”
“Cha ngươi không phải đứa nhỏ ba tuổi, hắn là người khôn khéo như vậy, sao có thể để bản thân rơi vào trong hiểm cảnh?” Hướng Hằng Thái nhàn nhạt hỏi.
“Chỉ sợ là có người tận lực hại!” Hướng Vân Hoan nghiến răng nghiến lợi nói.
Hướng Hằng Ninh chết, quả thật là có chút không rõ ràng. Đời trước Hướng Vân Hoan nghĩ thế nào cũng không rõ, sao đồng hành cùng Hướng Hằng Ninh có mười người, chết cũng chỉ có Hướng Hằng Ninh và gã sai vặt thân cận nhất. Người chạy trốn trở về, chỉ nói ngày đó kinh hiểm thế nào, nhưng vì sao cố tình người chết không phải bọn họ?
“.....” Hướng Hằng Thái im lặng một lát, nói: “Tin tức của ngươi trái lại rất linh thông. Ta và Tổng binh Thục Châu có mấy phần giao tình, hôm qua hắn mới nói với ta, muốn đi Thục Châu bình loạn. Thôi được, xem trên mặt mẹ ngươi, ta liền thay ngươi cầu hắn cái tình!”
“Đa tạ Đại bá!” Tảng đá lớn nhất trong lòng Hướng Vân Hoan cuối cùng cũng rơi xuống, lại đứng dậy thi lễ với Hướng Hằng Thái, Hướng Hằng Thái vung bàn tay to lên, đứng dậy liền đi, “Đừng dùng bộ dáng này. Nếu không phải ta thấy hai người các ngươi quỳ đến muốn sống muốn chết, lão tử mới sẽ không giúp các ngươi!”
Hướng Vân Hoan cười hắc hắc: thu phục một người!
Sau khi ăn cơm xong, Hướng Hằng Thái thu thập nói muốn đi ra ngoài tìm người, Vân Yến tha thiết nhìn ông, Vân Hoan chỉ phải cầu nói: “Đại bá, người mang Yến nhi đi chơi một chút thôi. Nàng lớn như vậy, cũng chưa từng ở trong thành vui vẻ đi dạo qua đâu!”
“Đúng vậy đó, Đại bá...” Vân Yến méo miệng muốn khóc.
Hướng Hằng Thái cảm thấy nhức đầu, lại thấy Vân Yến ánh mắt long lanh, đáng yêu vô cùng, mặt trầm xuống nói: “Ta đi làm chuyện đứng đắn...”
“Đại bá, hu...”
“Được rồi!” Tranh trước khi Vân Yến khóc thành tiếng, Hướng Hằng Thái hít miệng thở dài, “Ngươi đi theo bên người ta, không cho nói! Không được lộn xộn!”
“Được!” Vân Yến nín khóc mỉm cười, tiến lên nhét tay của mình vào tay Hướng Hằng Thái, quay đầu lại hướng Vân Hoan lộ ra nụ cười thắng lợi.
“Nha đầu kia...” Vân Hoan không thể không lắc đầu. Quay đầu đi phòng bếp, thấy Trương thị không ở, nàng định đi rửa bát.
Nếu như là trước đây, Vân Hoan nhất định sẽ không tiến vào phòng bếp, việc rửa chén này nàng nghĩ cũng sẽ không nghĩ. Bây giờ bắt tay vào làm, lại là thuận buồm xuôi gió. Khi Trương thị vào cửa, Vân Hoan đã rửa xong tất cả nồi niêu bát đũa rồi. Trương thị cuống quýt đoạt lấy vải trong tay Vân Hoan, nhìn bàn tay trắng noãn của Vân Hoan mà đau lòng.
“Sao có thể cho ngươi rửa chén! Nghiệp chướng mà! Tô thị này bắt ngươi làm những gì!”
Trước thị nhớ tới trước đây khi Vương thị còn sống mang theo Vân Hoan đến nhà, Vân Hoan chính là một nữ oa nhi phấn điêu ngọc mài. Không nói sủng ái như công chúa, nhưng nàng tuyệt đối là bảo bối trong lòng bàn tay mọi người trong Hướng gia.
Có gặp qua tiểu thư nhà ai, cần tự mình rửa nồi? Còn thuận tay như vậy, vừa nhìn đã biết là quen tay mà!
“Không sao.” Vân Hoan rửa nồi xong, lôi kéo Trương thị đến một bên, chần chừ một lát nói: “Bá mẫu, ta nghĩ muốn cùng Yến nhi ở lại đây một thời gian. Được không?”
“Sống ở đây?” Trương thị sửng sốt, thấy Vân Hoan thần sắc bi thương, nhưng lại không nghe nói đã xảy ra chuyện gì.
“Hoan nhi, cha ngươi không ở trong phủ, không phải là ngươi bị người bắt nạt đấy chứ?” Trương thị vuốt ve tay Vân Hoan, thấp giọng hỏi.
Mới đầu, Vân Hoan cũng chỉ ấp a ấp úng, Trương thị giận, vỗ cái bàn, đâu còn bộ dáng ôn nhu như vừa rồi.
“Có việc gì ngươi cứ nói với bá mẫu là được, ấp a ấp úng cái gì. Nếu Tô thị dám bắt nạt ngươi, đã có Đại bá và Đại bá mẫu thay ngươi làm chủ! Sợ gì!”
Vân Hoan cắn răng một cái, dứt khoát nói ra chuyện lúc trước thích Ôn Ngọc Lương, nhưng Ôn Ngọc Lương lại cùng Hướng Vân Cẩm tư thông, muốn thiết kế nàng thay gả vào Tống phủ, lại nói sơ qua tình hình đại chiến với Tô thị hôm nay.
Trương thị nghe xong tức đến run người, Vân Hoan khóc nói: “Bá mẫu, là Hoan nhi có mắt không tròng, nếu không phải đúng lúc bị ta đánh vỡ, ta chỉ sợ bị người bán còn giúp người ta đếm bạc đâu! Còn có kế mẫu này của ta, tâm tâm niệm niệm muốn chưởng quản Phong Niên, ta lại làm hỏng chuyện này của bà ta, hôm nay lại bị ta đánh vỡ chuyện Tô Đại vụng trộm nuốt bạc, bà ta nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, tìm ta phiền toái! Nếu hôm nay ta lại trở về, còn không phải đưa dê vào miệng cọp sao!”
“Buồn cười, buồn cười! Đây là bắt nạt ngươi không cha vẫn là không nương! Cho dù ngươi không cha không nương, ngươi còn có Đại bá mà!” Trương thị nghe xong, suýt thì ném vụn bình hoa sứ, “Không về nữa! Cho dù cha ngươi trở về, nếu hắn không cho ngươi câu trả lời thỏa đáng, ta cũng không cho ngươi lại trở về đó!”
Trương thị phi một ngụm, lập tức liền đi dọn dẹp hai gian phòng ở. Bộ dáng khí thế nuốt núi sông này khiến Vân Hoan cảm thấy ấm áp và hoài niệm: nhớ năm đó Trương thị gặp lại Vân Hoan, cũng là vừa giận vừa hờn như vậy. Mặt ngoài nhìn như ôn hòa, nhưng trong thân thể cũng là một người phụ nhân đanh đá đáng yêu.
Loại cảm giác có nơi dựa vào này, lại một lần nữa làm Vân Hoan cảm thấy bản thân càng thêm kiên định, có thể sống lại một lần, quả là ông trời ban ân.
Vùi đầu trên vai Trương thị, Vân Hoan suýt nữa rơi lệ: “Bá mẫu, cám ơn người.”
“Nha đầu ngốc...” Trương thị và Hướng Hằng Thái thành thân nhiều năm, tổng cộng chỉ sinh được một nữ nhi, bây giờ cũng đã lấy chồng ở xa tha hương. Bà vỗ về đầu Vân Hoan, nghĩ nếu đây là nữ nhi của mình, sao có thể bỏ được nàng chịu tội này.
Lúc Hướng Hằng Thái trở về, Vân Yến đi theo phía sau ông, mặt mày tất cả đều là ý cười, thấy Vân Hoan, càng thêm vui vẻ chạy tới nói: “Nhị tỷ, tỷ xem Đại bá mua cho ta rất nhiều đồ vật!”
Tất cả đều là chút đồ chơi nhỏ của nữ hài, trống lắc, chuồn chuồn trúc, nhưng Vân Yến vẫn thích vô cùng.
Vân Hoan sờ sờ đầu Vân Yến, bắt được nụ cười chưa kịp thu lại bên môi Hướng Hằng Thái, trong lòng sớm đã nở hoa: “Phải cám ơn Đại bá, còn có, mấy ngày nay, chúng ta đều phải ở lại nhà Đại bá.”
“Thật tốt!” Vân Yến hoan hô một tiếng, ôm tay Hướng Hằng Thái không buông.
“Ở.... Chỗ ta?’ Hướng Hằng Thái quay đầu nhìn Trương thị, Trương thị trầm mặt nói: “Tôi có lời muốn nói với ông.”
Vân Hoan chỉ để ý mang theo Vân Yến ở bên ngoài chơi, một lát sau, lại nghe thấy trong phòng Hướng Hằng Thái truyền ra thanh âm đồ vật bị vỡ, Trương thị thấp giọng quát: "Ông đập này nọ nhà chúng ta thì được cái gì! Đừng để đứa nhỏ bị dọa!"
Đầu Vân Hoan giật giật, không lâu sau lại nghe 'phanh' một tiếng, Hướng Hằng Thái lập tức từ trong nhà đi ra, đối Hướng Vân Hoan quát: "Tức chết lão tử! Sáng mai lão tử cùng người đến Phong Niên! Xem người nào còn dám bắt nạt ngươi! Cái đồ nha đầu không được việc nhà ngươi, tại sao lại để người ta bắt nạt đến mức này mới đến cầu cứu! Thế nào? Lão tử không thích ngươi tiến vào cửa nhà ta, ngươi sẽ không coi lão tử là người nhà ngươi! Nếu như nương ngươi ở đây, ngươi, ngươi..."
Bổi nới chuyện này gần như làm cho Hướng Hằng Thái giậm chân giận dữ, cuối cùng đến khi giọng điệu thấp xuống, thấy Vân Hoan đã rơi nước mắt đầy mặt, Hướng Hằng Thái tức giận trực tiếp đá cửa khiến nó đóng lại.
Trương thị chậm rãi đi ra nói: "Ngươi đừng sợ, đây là bá phụ ngươi đang tự giận mình thôi. Nhớ ngày đó, bá phụ ngươi và nương ngươi coi như là thanh mai trúc mã...Hắn từ nhỏ đã luôn yêu thương ngươi như nữ nhi của mình, sao có thể thấy ngươi chịu tội như vậy."
"Ta hiểu được." Vân Hoan chỉ lo lau nước mắt, hoảng hốt nhớ lại hồi nhỏ có một lần cha không ở nhà, nương để nàng cho Đại bá trông, Đại bá lại mang nàng ra phố, hận không thể nhét tất cả đồ tốt vào trong tay nàng, đời trước lúc gặp nạn, sao nàng lại không nhớ đến Đại bá nhỉ?
Một đêm này, Vân Yên không ngủ ở phòng Trương thị chuẩn bị cho nàng, ngược lại cùng Vân Hoan chen chúc trên một cái giường, thao thao bất tuyệt nói rất nhiều. Chờ Vân Yến ngủ, Vân Hoan lại mất ngủ, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Đợi đến ngày hôm sau, bốn người vội vàng ăn xong điểm tâm, Hướng Hằng Thái liền muốn dẫn Vân Hoan và Vân Yến đến Phong Niên, nào biết Trương thị dọn dẹp xong rồi cũng muốn đi theo. Hướng Hằng Thái nhếch mày nói: "Bà một phụ nhân đi làm gì!"
"Sao? Cháu gái ta bị người bắt nạt, ta còn không thể đi làm chỗ dựa cho nàng hay sao!" Trương thị liếc mắt, Hướng Hằng Thái cũng không có biện pháp.
Đoàn người chậm rãi đến Phong Niên, Phong Niên đã mở cửa, Chương Khê đứng ở sau quầy, thấy Hướng Hằng Thái hai mắt liền trợn trắng, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần, vẻ mặt ngưng trọng đối Vân Hoan nói: "Phu nhân sáng sớm đã tới rồi. Thấy ngươi không ở Phong Niên, rất là tức giận!"
"Bà ta đến đây?" Vân Hoan cười nhạo một tiếng, đối Trương thị nói: "Sợ là ngày hôm qua ta không trở về, bà ta đầy một bụng hỏa khổ sở vô cùng."
"Đó thật đúng là chạy đúng dịp." Trương thị mỉm cười, để Chương Khuê sai người làm mang Vân Yến ra chỗ khác chơi, bản thân ra sân sau tìm Tô thị.
Vân Hoan đi theo sau Trương thị, chỉ cảm thấy bà lúc nay rất giống gà mẹ đang bảo hộ con, hăng hái, ý chí chiến đấu sục sôi, ngay cả khí thế nam nhân của Hướng Hằng Thái cũng bị đè thấp xuống. Hướng Hằng Thái vừa đi vừa nói thầm với Hướng Vân Hoan: "Bá mẫu ngươi trước nay chướng mắt nhất chính là Tô thị..."
Vân Hoan chỉ gật đầu, Hướng Hằng Thái tăng nhanh bước chân đuổi theo. Trương thị Vân Hoan đã bị bỏ ở phía sau.
Lúc vừa đi tới sân sau, phía trước đột nhiên lại nhảy ra một người. Vân Hoan phát hoảng, liền nhìn thấy Ôn Ngọc Lương vẻ mặt áy náy, hốc mắt phiếm hồng đứng ở trước mặt nàng.
Có lẽ là Hướng Hằng Thái và Trương thị đều mặc quần áo vải thô, Ôn Ngọc Lương không chú ý tới đằng trước còn có hai người, chỉ coi bọn họ là người làm trong tiệm, thấy Vân Hoan, hắn liền trực tiếp vọt lên gọi nàng lại: "Hoan nhi!"
"Ngươi ở đây làm gì?" Vân Hoan trực giác lui về phía sau một bước, hôm qua nàng nhục nhã hắn như vậy, hôm nay hắn không buồn bực, ngược lại mang theo áy náy?
Thằng nhãi này, lại muốn làm cái gì?
"Hoan nhi, hôm qua nàng đi đâu vậy? Hôm qua cô đợi nàng một hồi lâu, rất là sốt ruột!" Có lẽ là ngữ khí của bản thân quá mức vội vàng, có vẻ mất tự nhiên, Ôn Ngọc Lương hòa hoãn ngữ khí, tiến lên muốn bắt lấy tay Vân Hoan.
Lúc hắn sắp bắt được tay Vân Hoan, nháy mắt bên cạnh đã có một đôi tay khỏe mạnh trực tiếp nắm cổ tay hắn, trên mu bàn tay người có có săm hình một con đai dài, khiến người nhìn không rét mà run.
Ôn Ngọc Lương ăn đau, không khỏi rùng mình một cái, chợt nghe thấy người đó giống như hỏi nhìn về phía Vân Hoan, "Người này chính là biểu ca ngươi?"
"Chính là hắn." Ôn Ngọc Lương chỉ nghe thấy Hướng Vân Hoan giòn giã đáp, ngay sau đó tay hắn bị buông ra, một sức mạnh thật lớn nhấc hắn lên cao.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, liền thấy bản thân dáng cao bảy tấc, lại bị người xách lên không trung như xách gà con, lúc nhấc hắn lên gương mặt vẫn là một biểu cảm, khi nhìn thẳng hắn, lại không lí do cười cười.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Ôn Ngọc Lương rốt cuộc phát hiện, phương hướng Hướng Hằng Thái dẫn hắn đi không phải nơi nào khác, mà chính là nhà xí cách sân sau không xa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook