Editor: Linh.

Sau này, khi Vân Hoan nhớ đến tình huống lúc này sẽ cảm thấy mặt đỏ tai hồng. Người nói bản thân nằm sấp trên người nam nhân, lại hỏi một câu như vậy, nàng rốt cuộc là nghĩ cái gì?

Nếu không phải ngoài cửa truyền đến giọng của Tôn Hưng, Vân Hoan cũng không biết mình còn nằm sấp trên người Tống Trường Bình bao lâu nữa.

“Thiếu gia, lão phu nhân cố ý phái người đến đón ngài trở về. Ngài xem..” Ngoài cửa, Tôn Hưng khom lưng thấp giọng nói: “Bên ngoài đã nổi gió, nếu ngài trở về muộn, lão phu nhân lại muốn lo lắng.”

“Có người tới...” Tống Trường Bình ép giọng nói nhỏ bên tai Vân Hoan: “Nhị tiểu thư đè ta như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy...”

“A, a.... Ngượng ngùng!” Vân Hoan luống cuống tay chân bò xuống từ trên người Tống Trường Bình, sau đó Tống Trường Bình lành lạnh trả lời bên ngoài một câu: “Ta biết rồi.”

Ở một bên, Hướng Vân Hoan mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một cử động nhỏ cũng không dám, cuối cùng tống Trường Bình không nhịn được trêu ghẹo nói: “Nhị tiểu thư nhiệt tình giữ Tống mỗ lại như vậy, Tống mỗ thật sự đảm đương không nổi!”

“....” Có nhất thiết phải cười lớn như vậy không?

“Ta muốn Nhị tiểu thư nể mặt đến nấu cơm, càng muốn Nhị tiểu thư nể mặt đến làm khách, không biết Nhị tiểu thư có bằng lòng hay không?”

“...” Vì sao nói chuyện đứng đắn, hắn còn muốn nín cười vất vả như thế?

“Đại thiếu gia?” Bên ngoài Tôn Hưng lại lên tiếng thúc giục, Tống Trường Bình thấy Hướng Vân Hoan mãi vẫn không ngẩng đầu lên, nén cười nói tiếp: “Nhị tiểu thư cứ suy nghĩ mấy ngày, ngày khác Tống mỗ lại đến bái phỏng.”

Khi bước ra khỏi cửa, trong lòng Tống Trường Bình nghĩ: người bên ngoài nói Hướng Nhị tiểu thư hung hãn như hổ, bọn họ lại không biết, con hổ này ở bên cạnh hắn, lại như giấy mỏng.

Thú vị, thú vị!

Hắn nghĩ như vậy, đối diện lại có một nam tử bộ dáng thư sinh đi tới, ánh mắt người này nhìn thẳng vào hắn, như muốn nhìn ra gì đó từ trên người hắn. Tống Trường Bình sâu sắc cảm nhận được địch ý trên người y, ra cửa thấp giọng hỏi Tôn Hưng: “Vừa rồi nam tử kia là ai?”

“Chắc là vị biểu thiếu gia sống nhờ ở Hướng gia. Ta thấy y vài lần, y đều bồi bên cạnh Hướng phu nhân, Chương Khuê đã từng cùng ta nói qua.” Tôn Hưng trả lời.

“À.” Tống Trường Bình quay đầu lại nhìn Ôn Ngọc Lương, lại thấy y đi về phía phòng bao của Hướng Vân Hoan. Tức thời, hắn không khỏi nhíu nhíu mày.

Lại nói Ôn Ngọc Lương thấy Hướng Vân Hoan bới móc Tô Đại, lại làm Tô thị và Hướng Vân Cẩm tức giận đến phủi tay áo bỏ đi, sau khi y đưa Tô thị và Hướng Vân Cẩm trở về Hướng phủ, trái lo phải nghĩ hôm nay Hướng Vân Hoan thật sự rất không thích hợp.

Ngày thường Hướng Vân Hoan đều cảm thấy không hứng thú với Phong Niên, mỗi khi y thử khuyên Hướng Vân Hoan đến Phong Niên nhìn xem, Hướng Vân Hoan luôn là bộ dáng không thèm để ý. Có đôi khi y khuyên hơn, Hướng Vân Hoan còn có thể đùa bỡn tính tình. Khi đó y cũng cảm thấy, đây là thời cơ nhúng tay vào Phong Niên, sau khi y uyển chuyển nhắc đến với Tô thị, Tô thị cũng đồng ý.

Nếu không phải Tô thị vừa mới nhắc tới, Ôn Ngọc Lương thật sự không biết Hướng Vân Hoan làm hỏng chuyện tốt của y. Không để y nhúng tay vào chuyện của Phong Niên, dù là y vô duyên vô cớ bị đuổi ra khỏi Hướng phủ, bị buộc chuyển đến biệt viện, đều cùng Hướng Vân Hoan có liên quan.

Đến cùng là xảy ra vấn đề ở đâu? Ôn Ngọc Lương trái lo phải nghĩ, sơ hở lớn nhất, chính là y cùng Hướng Vân Cẩm ở trong nhà. Dường như tất cả thay đổi đều bắt đầu từ hôm đó.... Cho nên, Hướng Vân Hoan phát hiện chuyện giữa y và Hướng Vân Cẩm, nên mới ăn dấm chua?

Trong lòng y nghĩ mãi không hiểu. Ở nhà chờ không thấy Hướng Vân Hoan trở về, hắn dứt khoát quay lại Phong Niên tìm nàng. Nào biết tiểu nhị chỉ dẫn hắn đi về phía phòng bao, còn chưa tìm thấy Hướng Vân Hoan, đã thấy Tống trường Bình vẻ mặt vui vẻ từ trong phòng đi ra.

Tươi cười kia, thật sự là chói mắt.

Một đoàn lửa giận không tên từ từ thiêu đốt lòng Ôn Ngọc Lương, gần đây mọi chuyện không thuận lợi không tìm được chỗ phát tiết, hắn bước nhanh hơn, đi tới cửa liền nhìn thấy Hướng Vân Hoan ngơ ngác ngồi trước bàn, trên mặt còn chút đỏ ửng, rất có tư thái tiểu nữ nhi kiều diễm.

Đầu Ôn Ngọc Lương oanh một tiếng nổ tung, đợi đến khi phản ứng kịp, tay hắn đã giữ chặt vai Hướng Vân Hoan, trầm giọng cả giận nói: “Nam nhân vừa rồi kia là ai?”

Lần này, y thật sự dùng khí lực rất lớn. Hướng Vân Hoan ăn đau, mạnh mẽ ngẩng đầu trừng Ôn Ngọc Lương, tét một cái đánh vào cổ tay Ôn Ngọc Lương, xoay người, căm tức nói: “Ngươi làm cái gì vậy!”

“Ngươi nói, vừa rồi người nọ là ai? Ta nói mấy ngày gần đây sao ngươi lại không thích để ý đến ta, hóa ra là ngươi coi trọng người khác, Hướng Vân Hoan, ngươi thật sự không có lỗi với ta!”

“Có lỗi?” Hướng Vân Hoan cười lạnh một tiếng, “Ôn Ngọc Lương, ngươi cũng thật thích dát vàng lên mặt mình. Hướng Vân Hoan ta coi trọng ai, thích ai, chỗ nào chứa được ngươi quản? Không nói ngươi là biểu ca giả, cho dù ngươi có là biểu ca thật của ta thì lại làm sao? Nếu ngươi động tay động chân một lần nữa, đừng trách ta gọi người đánh ngươi ra ngoài!”

“Ngươi...” Ôn Ngọc Lương ăn đau, trước đây Hướng Vân Hoan ở bên cạnh y nhu tình như nước, ngoan ngoãn phục tùng, nhưng hôm nay lại đối y hô to gọi nhỏ. Vốn y và Hướng Vân Cẩm còn muốn lợi dụng lưu luyến của nàng, dỗ nàng lừa nàng, lúc này xem ra, nàng lại di tình biệt luyến?

Cái này làm sao có thể!

“Hướng Vân Hoan, ta đối ngươi đều là thật tình! Vài ngày trước, miệng ngươi nói không phải ta không gả, hôm nay, ngươi lại nói chuyện của ngươi không liên quan đến ta? Vì người ngoài, ngươi nghĩ tất cả biện pháp đuổi ta ra khỏi Hướng phủ, lúc này còn hận không thể đuổi ta đi thật xa, ngươi rốt cuộc là ôm cái tâm tư gì!”

“Thật tình của ngươi có thể đáng giá mấy văn tiền?” Vân Hoan nhịn không được cười nhạo ra tiếng, “Nếu ngươi thật tình đối đãi ta, được, ngươi đi chọn một ngày hoàng đạo, ba mối sáu lễ đến Hướng gia ta cầu hôn, Hướng Vân Hoan ta ngồi chờ, nhìn ngươi nâng thật tình của ngươi đến! Đến lúc đó, chúng ta lại tiếp tục bàn luận không phải quân không gả, được không?”

“Ngươi! Cố tình gây sự!” Mặt Ôn Ngọc Lương hết đỏ lại trắng, hết trắng lại đỏ, cuối cùng nghẹn ra một câu như vậy. Vân Hoan chỉ làm như không thấy, nhướn mày, càng thêm càn rỡ nói: “Thế nào? Ngọc lang không có bạc mời bà mối? Hoặc là, mượn ta một chút?”

“....” Cuối cùng Ôn Ngọc Lương phẩy tay áo bỏ đi.

Ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay bốp bốp, Vân Hoan ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Trường Bình miễn cưỡng dựa vào cửa, cười nói: “Hôm nay Tống mỗ cũng thật có phúc, nhìn thấy mấy hồi trò hay. Thấy Nhị tiểu thư nhanh mồm nhanh miệng như vậy, Tống mỗ thật sự hổ thẹn.”

“Tống đại thiếu gia cầm tinh con mèo à? Đi đi về về đều im hơi lặng tiếng như vậy?” Vân Hoan tức giận đáp.

“Rơi đồ.” Tống Trường Bình miễn cưỡng đáp lời, khi nói chuyện cũng thật sự đi đến bên người Vân Hoan.

Lúc lướt qua nhau, Vân Hoan liếc mắt một cái liền nhìn thấy khóe miệng hắn cố nín cười, nhoáng một cái hắn ngồi xổm xuống đất, sau khi nhặt túi tiền từ trên đất lên, quơ quơ trước mặt Vân Hoan, làm như muốn chứng minh bản thân không nói dối.

Sau đó, Tống Trường Bình giống như thật sự không có việc gì, không nói một lời nhẹ nhàng đi ra ngoài. Trong lúc nhất thời Vân Hoan quẫn bách thầm nghĩ muốn cào tường, nào biết người vừa mới ghé xuống mặt bàn, Tống Trường Bình lại quay đầu lại, bộ dáng nghiêm túc nói: “Nhị tiểu thư, Tống mỗ cũng muốn hỏi một chút, mời bà mối, muốn tốn bao nhiêu bạc?”

“....”

Không cào được tường, cào người có được không?

Một trận này, Tống Trường Bình đại thắng, mới chỉ có một lát, hắn cũng không biết vì sao tâm tình của bản thân đã tốt như vậy. Tôn Hưng canh giữ ở cửa Phong Niên thấy hắn thần sắc sung sướng, cũng nhịn không được trêu ghẹo nói: “Hôm nay Đại thiếu gia gặp được chuyện tốt gì à?”

Chuyện tốt sao? Trước mắt Tống Trường Bình thoáng qua gương mặt tuyệt sắc của Hướng Vân Hoan, môi với lưỡi dường như vẫn còn vị thơm của đậu hũ – gặp một người thú vị, ăn một món ăn ngon, xem như chuyện tốt sao?

Khóe môi hắn cong lên, trong cổ đột nhiên có cảm giác ngứa, hắn đè nén hồi lâu, cuối cùng không nhịn được ho khan ra tiếng. Tôn Hưng thấy thế, vội vàng đỡ hắn, hắn lại vẫy vẫy tay, trầm giọng nói: “hồi phủ!”

Êm đẹp lại phát bệnh rồi. Xe ngựa đi xa, Tống Trường Bình vén rèm nhìn cửa sổ lầu hai của Phong Niên, dường như còn có thể nhìn thấy khóe miệng Hướng Vân Hoan chứa xấu hổ, hung tợn nguyền rủa hắn.

Quả thật lúc này trong lòng Hướng Vân Hoan đang thầm oán Tống Trường Bình. Hắn soi mói, hắn dường như không có việc gì, đều làm Hướng Vân Hoan cảm thấy kinh ngạc. Nhưng thầm oán xong, nàng lại tránh không suy đoán Tống Trường Bình, so với Tống Trường Bình, nàng có chuyện càng quan trọng hơn cần đi suy xét.

Tống Trường Bình đi rồi, Chương Khuê vào phòng cùng nàng tiến hành nói chuyện, hôm nay Hướng Vân Hoan biểu hiện thật sự làm Chương Khuê kinh ngạc, còn chưa đến trình độ kinh hách.

“Hướng gia sớm đã cùng ta nói qua, Nhị tiểu thư là một viên ngọc.” Chương Khuê khen ngợi lời ít mà ý nhiều, rồi sau đó, lại lo lắng nói: “Vừa rồi lúc phu nhân đi sắc mặt không tốt lắm, sau khi Nhị tiểu thư hồi phủ, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.”

“Ai nói ta muốn hồi phủ?” Hướng Vân Hoan từ trên cao nhìn xuống toàn bộ Phong Niên, trong lòng cũng âm thầm tính toán.

Cha nàng không ở, toàn bộ Hướng phủ đều bị Tô thị nắm trong tay. Lúc trước nàng ngây thơ không biết, để Tô thị an bày nha hoàn bà tử ở bên cạnh nàng, nàng cũng không biết bây giờ người bên cạnh ai có thể sử dụng, ai không thể dùng. Vừa rồi nàng chống đối Tô thị, lại khiến Tô Đại triệt để rời khỏi Phong Niên. Nếu lúc này trở về, hoặc là Tô thị cùng nàng làm ầm ĩ một trận, nàng thế đơn lực bạc chưa hẳn có thể thắng, ở trong Hướng phủ, không chừng là một đám người tính kế một mình nàng. Tuy rằng chưa hẳn là nàng không tính kế được Tô thị, nhưng cứng đối cứng, vừa mệt tâm lại mệt thân.

Loại khả năng thứ hai, chính là Tô thị vẫn bảo trì bộ dáng mẫu thân tốt như trước, nhiều lắm là trách cứ nàng hai câu, nàng cũng vẫn hòa hòa khí khí như cũ. Trong tay Tô Đại chắc chắn là không có tiền, nếu muốn đền bù tổn thất cho Phong Niên, nhất định là lấy ra từ trong tay Tô thị. Nếu như muốn tiếp tục hòa khí, không chừng Hướng Vân Hoan còn có thể bị buộc không giải quyết được chuyện này.

Bất luận là loại khả năng nào, Hướng Vân Hoan cũng không muốn nhìn thấy.

Bên này, quân địch đang vận sức chờ phát động đối phó nàng, nàng mới không ngốc như vậy, ngốc đến tự bản thân nhảy vào bẫy.

Tránh đi mũi nhọn, tiết kiệm nhuệ khí, đây mới là binh pháp của Vân Hoan.

Vân Hoan đứng dậy đi đón Vân Yến đã sớm ăn no, ở trong sương phòng ngủ đến mặt đỏ bừng.

“Yến nhi, Nhị tỷ mang muội đến nhà Đại bá phụ ở mấy ngày được không?” Vân Hoan thấp giọng hỏi.

“Được, Nhị tỷ đi đâu ta sẽ đi đó...” Vân Yến còn buồn ngủ, nhu thuận đứng dậy đi hài, mới đi được một cái, đột nhiên ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Hướng Vân Hoan hỏi: “Đại bá phụ? Đại bá phụ nào?”

Không phải là phụ thân không có huynh đệ tỷ muội à? Hướng Vân Yến ngây ngẩn cả người.

Cúng lúc đó, một bên Chương Khuê cũng lắp bắp kinh hãi, giành nói: “Nhị tiểu thư, không thể! Cẩn thận hắn lấy gậy đánh ngài và Tam tiểu thư ra ngoài! Mãng phu này, đánh người cũng không phân rõ phải trái!”

Mãng....Phu....?

Hướng Vân Yến sững sờ suy xét hai chữ này, sau một lúc lâu, hậu tri hậu giác kinh ngạc nói: “Nhị tỷ, chúng ta thật sự có một Đại bá phụ à!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương