Cuộc Sống Mới Của Ái Ái
-
Chương 14
Diệp Thành chỉ buột miệng hỏi, vì anh cảm thấy như hiện tại đã là một bước tiến, Ái Ái đang dần chấp nhận anh, hạnh phúc là bằng lòng với những gì mình có. Những ai khi đêm khuya, giật mình thức giấc, người yêu thương bên cạnh đột nhiên không tìm thấy mới thấu hiểu.
Có những lần Diệp Thành đã hốt hoảng khi không nhìn thấy Ái Ái, anh cuống cuồng tìm kiếm,thở phào khi gặp cô đang ăn mì trong bếp, những lúc như vậy, Diệp Thành cứ lẳng lặng nhìn cô, anh sợ chỉ trong một chớp mắt, cô lại tan biến.
Có những bất an và lo sợ mới thấu hiểu, hạnh phúc rất đỗi mong manh, nên khi Ái Ái xác định cô là bà xã của anh, Diệp Thành đã nghĩ là anh đang mơ, một giấc mơ ngọt ngào.
Bản than Ái Ái nói thì rất mạnh miệng nhưng sau đó thì cô lại quyết tâm làm đà điểu. Cô không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, nhưng cô biết anh đang chăm chú nhìn cô. Bàn tay Diệp Thành nhẹ nhàng đan xen vào tay Ái Ái, tay còn lại không ngừng vuốt lưng cô,
- Cám ơn em.
Ái Ái cảm thấy thật cảm động, cô không nghĩ bản thân lại có thể tiếp tục yêu thương một ai đó, nhưng anh đã làm cho động tâm, từng bước cố gắng tiếp cận, luôn bên cạnh cô. Hiện tại Ái Ái không cần biết ngày tháng sắp tới sẽ như thế nào, lúc này đây cô muốn bên cạnh, chạm vào anh, cảm nhận cô có anh .
Cô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh, Ái Ái hôn lên trán, lên mũi và hôn lên miệng anh. Đây là lần đầu tiên cô chủ động không khiến hai má đỏ bừng, Diệp Thành bình thường chỉ muốn hóa thành sói chỉ là cố gắng kiềm chế, hôm nay bảo anh tiếp tục kiềm chế anh làm không được.
Anh cúi xuống cắn lấy môi cô, từng chút từng chút nuốt lấy, đầu lưỡi anh xâm nhập sâu vào bên trong, quấn lấy đầu lưỡi cô, dây dưa trong miệng cô. Bàn tay anh không ngừng vuốt ve cơ thể Ái Ái.
Rời môi Ái Ái, Diệp Thành ôm chặt cô vào lòng, giọng anh vì kìm chế mà trở nên khan khan :”Chúng ta về nhà,”. Gương mặt Ái Ái trước đó đã đỏ vì thẹn thùng, hiện tại càng đỏ hơn, cô xấu hổ không dám nhìn anh. Diệp Thành bật cười thì thầm :”Em mà cứ như vậy sẽ khiến anh không nhịn đươc, hay là mình làm gì đó ở đây luôn nhé!”.
Ái Ái lắc đầu liên tục, miệng kêu lên :”Đừng mà, em không muốn chỗ này, mình về nhà đi anh”.
-Không nghĩ em nhiệt tình đến vậy, được rồi, theo ý bà xã!
Về đến nhà, Diệp Thành khóa cửa xong liền quay lại hôn Ái Ái, nụ hôn như mưa trút xuống người cô, tay anh bá đạo giữ lấy đầu cô không cho trốn thoát, vừa hôn anh vừa kéo Ái Ái đến ngồi bên sofa, khi cảm thấy đã hôn đủ,anh buông cô ra để Ái Ái có thể thở.
Đồng thời anh nhẹ nhàng kéo dây khóa phía sau áo cô ra, Diệp Thành cứ thế hôn lên vành tai, xuống cổ rồi dần dần xuống ngực, đầu lưỡi anh ngậm lấy nụ hoa đang sừng sững.
Tay kia thì vuốt ve vùng riêng tư bên dưới của cô, anh cứ chà sát lớp vải bên ngoài, khiến Ái Ái rất khó chịu rên hừ hừ, miệng lèm bèm những lời bất mãn. Diệp Thành nghe tiếng kêu rên của cô anh ngừng động tác, chăm chú nhìn cô.
Ái Ái thật mốn độn thổ, cô hiện tại nửa trên không mặc gì, nữa dưới vẫn còn cái váy che lại nhưng hai chân lại đang mở ra, anh lại chăm chú nhìn thế kia, mà cô lại vừa rên la, nói linh tinh đại loại muốn anh cho vào. Thật là mất mặt mà!
Ái Ái khép chân lại, kéo áo lên, cô xoay người chạy trốn. Diệp Thành nhanh tay kéo cô lại, giữ chặt cô nằm sấp trên sofa, anh tháo carvat trói tay Ái Ái, kéo váy cô ra, hiện tại trên người Ái Ái còn mỗi quần lót, Diệp Thành dùng tay xé luôn cả quần.
Ái Ái không thể di chuyển, người ở sau không cho cô bỏ chạy, dựa vào âm thanh cô biết anh đang cởi quần áo, rất nhanh thân thể trần trụi của Diệp Thành áp sát vào Ái Ái, anh hôn cổ kéo xuống dọc sống lưng, cô rên lên khẽ khẽ .
Diệp Thành cứ ôm hôn phần lưng Ái Ái, ngón tay của anh đặt ở nơi ẩm ướt, đang xoay tròn bên ngoài, nhất quyết không tiến vào, cô cảm thấy thật khó chịu, nếu không vào vậy thì đừng vào, Ái Ái dùng sức nhoài người, tránh khỏi Diệp Thành. Hừ, đáng ghét, cô không cần.
- Bảo bối, em thật ẩm ướt, muốn anh làm gì nào, lập lại anh nghe lời lúc nãy của em.
Diệp Thành ôm ghì lấy cô, thì thầm dụ dỗ. Cô không nói, nhất quyết không nói, Ái Ái cương quyết giãy giụa, cô muốn đi ngủ, đừng tưởng cô không biết, gậy sắt của anh đang cứng rắn thế kia, ai khổ thì biết.
- Bảo bối, em không ngoan, anh phải phạt em!
Lời nói đi đôi với hành động, Diệp Thành mạnh mẽ tiến vào, anh và cô đồng thời rên lên, không phải cô chưa từng thử, chưa từng biết kích thước anh to thế nào nhưng mà ngay từ đầu đã tiến vào thế này cô cảm thấy rất đau,
- Đau em, Diệp Thành đi ra đi!
- Em đáng bị trừng phạt.
Lúc này nghe lời cô thì anh có mà tự mình hại mình nên Diệp Thành cương quyết không nghe, nhưng anh tạm thời chưa di chuyển, đợi cô dần dần thích ứng. Anh nhẹ nhàng cử động, đến khi cảm thấy cô tiếp nhận hoàn toàn anh mạnh mẽ ra vào.
Ái Ái dưới thân anh không ngừng rên rỉ, mỗi lần tiến vào là đến nơi sâu nhất, thật là đáng ghét mà. Hôm nay đúng là ngày trừng phạt, vì Diệp Thành hết một lần lại thêm một lần, thay đổi các tư thế, đến khi Ái Ái vì quá mệt mà thiếp đi thì anh vẫn còn đang ra sức trừng phạt.
Đến lúc thức dậy thì toàn thân cô đều ê ẩm, hai chân không nhúc nhích nổi, lần này còn tệ hơn lần trước, cô không biết sau này có phải mỗi ngày thức dậy đều như thế này không, cô cảm thấy tức giận, Diệp Thành thật sự rất quá đáng.
Người bên cạnh vẫn ngủ, hừ, thật là bực bội mà, Ái Ái co chân đạp một phát, phải để anh biết thế nào là đau. Đôi khi hại người chính là tự hại mình, bản thân cô cử động đã khó khăn còn muốn ra tay đánh người, nhầm, ra chân đánh người.
Chân cô không đủ sức nhấc lên, cảm giác khó chịu lại khó, Ái Ái kêu lên một tiếng khiến người bên cạnh thức giấc. Anh ngủ cô đã bực một thì thấy anh thức cô lại bực mười.
Ái Ái hừ một tiếng rồi xoay người, cố gắng ngồi dậy tiến vào phòng tắm, nhưng mà cô không đi nổi, càng nghĩ cô càng giận Diệp Thành. Cô cảm thấy tủi thân, Ái Ái òa khóc nức nở.
Diệp Thành hoàn toàn luống cuống, anh biết cô giận anh nhiều lắm, nhưng mà ăn cahy lâu như vậy khiến anh mất khống chế.
- Xin lỗi em, anh không kiểm soát được, anh xin lỗi mà, đứng khóc, em khóc anh đau lòng lắm.
Ái Ái không hề nhìn lại Diệp Thành, một phần cô vẫn còn giận, một phần cô xấu hổ. Hai người đều không ai mặc gì, cô cố gắng ngồi dậy, anh vội dìu cô đứng lên, giúp cô làm vệ sinh cá nhân, xong lại vội vàng khoác áo choàng tắm đi làm thức ăn.
Lúc trước chăm sóc một hôm nay Diệp Thành còn dè dặt gấp bội, người giận là lớn nhất mà. Anh pha trò, kể chuyện nhưng mà ai đó vẫn im lặng không nói, chỉ tối đến mới nói đúng một câu :”Anh ngủ phòng khách”, xong khóa cửa lại.
Diệp Thành cảm thấy thật chán nản, anh muốn ôm bà xã, không có cô anh ngủ không quen.
Ái Ái cũng trằn trọc khó ngủ, cô cũng không quen khi không có anh, mà bây giờ không thể mở cửa mời vào, anh chắc chắn sẽ cưới nhạo cô, chưa kể, ai biết hôm qua như thế đã thật sự ăn no chưa hay vẫn đói bụng, tạm thời cách ly để trừng phạt, đáng đời mà!
Công ty Ái Ái và Diệp Thành làm là tư nhân, chủ yếu nhân viên làm việc hiệu quả, đãi ngộ để giữ nhân tài rất cao. Sáng nay Diệp Thành tự động đưa thẻ nộp cho cô, chỉ là Ái Ái không nhận,
- Chúng ta ở chung nhà thôi mà, chuyện của người nào người đó xử lý, đâu quan tâm đến người còn lại, đưa thẻ cho nhau giữ làm gì, lỡ mất thì phiền lắm.
Diệp Thành thật không biết làm sao, vừa mặn nồng giờ lạnh lung như thế này anh chịu không nổi, chưa kề lúc này cô lại đi trả lời điện thoại của những tên tào lao, càng nhìn càng khó chịu. Anh không thể để tình trạng này tiếp diễn, tính tình Ái Ái rất ngang bướng, hôm nay cô nói chuyện với người khác, ngày mai ai biết được có gặp nhau hay hẹn hò gì không,
Diệp Thành càng nghĩ càng càm thấy lo lắng, nên khi nghe thấy Ái Ái nhận lời gặp mặt, anh vội theo cô vào phòng, không cho cô thay đồ, ôm chặt lấy cô không buông.
Mấy hôm nay, không phải cô không nhìn thấy anh khổ sở nhưng mà không trừng phạt chắc chắn tương lai người khổ sẽ là cô. Ái Ái rất nhớ vòng tay anh, nhiều đêm liền cô rất khó ngủ, nhưng mà vẫn giả bộ làm cao, để anh tự nguyện cam đoan hứa hẹn cô mới làm bộ bỏ qua.
Diệp Thành tìm cách kéo dài thời gian khiến cô trễ hẹn, không cần biết cô hẹn cùng ai, hiện tại anh muốn cô ở nhà cùng anh. Bởi vì đã làm lành nên anh bày đủ trò để cô quen cuộc hẹn, đến lúc có điện thoại gọi đến cô mới nhớ ra, Diệp Thành liền tự đề cử làm người đi cùng.
Ái Ái thật sự nghi ngờ anh giở trò, nhìn bộ mặt kia thì chỉ lừa gạt người khác chứ cô thì đừng hòng, việc đang gấp để tính sau vậy.
Ngôi nhà mà anh và cô đến xem đang cần bán gấp, tết sắp đến nếu không có việc có họ cũng không chọn thời điểm bây giờ. Ái Ái rất thích cấu trúc cũng như cảnh xung quanh. Diệp Thành thấy cô thích nên đồng ý mua luôn,
Hiện tại Ái Ái đang đứng tên hai ngôi nhà, ngôi nhà hiện tại và căn vừa mua, đôi lúc cô hay trêu anh là vô gia cư, anh cũng đùa lại em đã lấy hết tài sản nên phải trách nhiệm với anh suột đời. Haha, Ái Ái thật buồn cười, đã phụ tình kêu có trách nhiệm, anh đúng là năm mơ.
Vừa nghe Ái Ái trả lời, Diệp Thành đã bật cười, từng bước tiến đến, muốn phụ tình chứ gì, vậy giờ trả nợ tình đi rời tình tiếp.
Có những lần Diệp Thành đã hốt hoảng khi không nhìn thấy Ái Ái, anh cuống cuồng tìm kiếm,thở phào khi gặp cô đang ăn mì trong bếp, những lúc như vậy, Diệp Thành cứ lẳng lặng nhìn cô, anh sợ chỉ trong một chớp mắt, cô lại tan biến.
Có những bất an và lo sợ mới thấu hiểu, hạnh phúc rất đỗi mong manh, nên khi Ái Ái xác định cô là bà xã của anh, Diệp Thành đã nghĩ là anh đang mơ, một giấc mơ ngọt ngào.
Bản than Ái Ái nói thì rất mạnh miệng nhưng sau đó thì cô lại quyết tâm làm đà điểu. Cô không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, nhưng cô biết anh đang chăm chú nhìn cô. Bàn tay Diệp Thành nhẹ nhàng đan xen vào tay Ái Ái, tay còn lại không ngừng vuốt lưng cô,
- Cám ơn em.
Ái Ái cảm thấy thật cảm động, cô không nghĩ bản thân lại có thể tiếp tục yêu thương một ai đó, nhưng anh đã làm cho động tâm, từng bước cố gắng tiếp cận, luôn bên cạnh cô. Hiện tại Ái Ái không cần biết ngày tháng sắp tới sẽ như thế nào, lúc này đây cô muốn bên cạnh, chạm vào anh, cảm nhận cô có anh .
Cô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh, Ái Ái hôn lên trán, lên mũi và hôn lên miệng anh. Đây là lần đầu tiên cô chủ động không khiến hai má đỏ bừng, Diệp Thành bình thường chỉ muốn hóa thành sói chỉ là cố gắng kiềm chế, hôm nay bảo anh tiếp tục kiềm chế anh làm không được.
Anh cúi xuống cắn lấy môi cô, từng chút từng chút nuốt lấy, đầu lưỡi anh xâm nhập sâu vào bên trong, quấn lấy đầu lưỡi cô, dây dưa trong miệng cô. Bàn tay anh không ngừng vuốt ve cơ thể Ái Ái.
Rời môi Ái Ái, Diệp Thành ôm chặt cô vào lòng, giọng anh vì kìm chế mà trở nên khan khan :”Chúng ta về nhà,”. Gương mặt Ái Ái trước đó đã đỏ vì thẹn thùng, hiện tại càng đỏ hơn, cô xấu hổ không dám nhìn anh. Diệp Thành bật cười thì thầm :”Em mà cứ như vậy sẽ khiến anh không nhịn đươc, hay là mình làm gì đó ở đây luôn nhé!”.
Ái Ái lắc đầu liên tục, miệng kêu lên :”Đừng mà, em không muốn chỗ này, mình về nhà đi anh”.
-Không nghĩ em nhiệt tình đến vậy, được rồi, theo ý bà xã!
Về đến nhà, Diệp Thành khóa cửa xong liền quay lại hôn Ái Ái, nụ hôn như mưa trút xuống người cô, tay anh bá đạo giữ lấy đầu cô không cho trốn thoát, vừa hôn anh vừa kéo Ái Ái đến ngồi bên sofa, khi cảm thấy đã hôn đủ,anh buông cô ra để Ái Ái có thể thở.
Đồng thời anh nhẹ nhàng kéo dây khóa phía sau áo cô ra, Diệp Thành cứ thế hôn lên vành tai, xuống cổ rồi dần dần xuống ngực, đầu lưỡi anh ngậm lấy nụ hoa đang sừng sững.
Tay kia thì vuốt ve vùng riêng tư bên dưới của cô, anh cứ chà sát lớp vải bên ngoài, khiến Ái Ái rất khó chịu rên hừ hừ, miệng lèm bèm những lời bất mãn. Diệp Thành nghe tiếng kêu rên của cô anh ngừng động tác, chăm chú nhìn cô.
Ái Ái thật mốn độn thổ, cô hiện tại nửa trên không mặc gì, nữa dưới vẫn còn cái váy che lại nhưng hai chân lại đang mở ra, anh lại chăm chú nhìn thế kia, mà cô lại vừa rên la, nói linh tinh đại loại muốn anh cho vào. Thật là mất mặt mà!
Ái Ái khép chân lại, kéo áo lên, cô xoay người chạy trốn. Diệp Thành nhanh tay kéo cô lại, giữ chặt cô nằm sấp trên sofa, anh tháo carvat trói tay Ái Ái, kéo váy cô ra, hiện tại trên người Ái Ái còn mỗi quần lót, Diệp Thành dùng tay xé luôn cả quần.
Ái Ái không thể di chuyển, người ở sau không cho cô bỏ chạy, dựa vào âm thanh cô biết anh đang cởi quần áo, rất nhanh thân thể trần trụi của Diệp Thành áp sát vào Ái Ái, anh hôn cổ kéo xuống dọc sống lưng, cô rên lên khẽ khẽ .
Diệp Thành cứ ôm hôn phần lưng Ái Ái, ngón tay của anh đặt ở nơi ẩm ướt, đang xoay tròn bên ngoài, nhất quyết không tiến vào, cô cảm thấy thật khó chịu, nếu không vào vậy thì đừng vào, Ái Ái dùng sức nhoài người, tránh khỏi Diệp Thành. Hừ, đáng ghét, cô không cần.
- Bảo bối, em thật ẩm ướt, muốn anh làm gì nào, lập lại anh nghe lời lúc nãy của em.
Diệp Thành ôm ghì lấy cô, thì thầm dụ dỗ. Cô không nói, nhất quyết không nói, Ái Ái cương quyết giãy giụa, cô muốn đi ngủ, đừng tưởng cô không biết, gậy sắt của anh đang cứng rắn thế kia, ai khổ thì biết.
- Bảo bối, em không ngoan, anh phải phạt em!
Lời nói đi đôi với hành động, Diệp Thành mạnh mẽ tiến vào, anh và cô đồng thời rên lên, không phải cô chưa từng thử, chưa từng biết kích thước anh to thế nào nhưng mà ngay từ đầu đã tiến vào thế này cô cảm thấy rất đau,
- Đau em, Diệp Thành đi ra đi!
- Em đáng bị trừng phạt.
Lúc này nghe lời cô thì anh có mà tự mình hại mình nên Diệp Thành cương quyết không nghe, nhưng anh tạm thời chưa di chuyển, đợi cô dần dần thích ứng. Anh nhẹ nhàng cử động, đến khi cảm thấy cô tiếp nhận hoàn toàn anh mạnh mẽ ra vào.
Ái Ái dưới thân anh không ngừng rên rỉ, mỗi lần tiến vào là đến nơi sâu nhất, thật là đáng ghét mà. Hôm nay đúng là ngày trừng phạt, vì Diệp Thành hết một lần lại thêm một lần, thay đổi các tư thế, đến khi Ái Ái vì quá mệt mà thiếp đi thì anh vẫn còn đang ra sức trừng phạt.
Đến lúc thức dậy thì toàn thân cô đều ê ẩm, hai chân không nhúc nhích nổi, lần này còn tệ hơn lần trước, cô không biết sau này có phải mỗi ngày thức dậy đều như thế này không, cô cảm thấy tức giận, Diệp Thành thật sự rất quá đáng.
Người bên cạnh vẫn ngủ, hừ, thật là bực bội mà, Ái Ái co chân đạp một phát, phải để anh biết thế nào là đau. Đôi khi hại người chính là tự hại mình, bản thân cô cử động đã khó khăn còn muốn ra tay đánh người, nhầm, ra chân đánh người.
Chân cô không đủ sức nhấc lên, cảm giác khó chịu lại khó, Ái Ái kêu lên một tiếng khiến người bên cạnh thức giấc. Anh ngủ cô đã bực một thì thấy anh thức cô lại bực mười.
Ái Ái hừ một tiếng rồi xoay người, cố gắng ngồi dậy tiến vào phòng tắm, nhưng mà cô không đi nổi, càng nghĩ cô càng giận Diệp Thành. Cô cảm thấy tủi thân, Ái Ái òa khóc nức nở.
Diệp Thành hoàn toàn luống cuống, anh biết cô giận anh nhiều lắm, nhưng mà ăn cahy lâu như vậy khiến anh mất khống chế.
- Xin lỗi em, anh không kiểm soát được, anh xin lỗi mà, đứng khóc, em khóc anh đau lòng lắm.
Ái Ái không hề nhìn lại Diệp Thành, một phần cô vẫn còn giận, một phần cô xấu hổ. Hai người đều không ai mặc gì, cô cố gắng ngồi dậy, anh vội dìu cô đứng lên, giúp cô làm vệ sinh cá nhân, xong lại vội vàng khoác áo choàng tắm đi làm thức ăn.
Lúc trước chăm sóc một hôm nay Diệp Thành còn dè dặt gấp bội, người giận là lớn nhất mà. Anh pha trò, kể chuyện nhưng mà ai đó vẫn im lặng không nói, chỉ tối đến mới nói đúng một câu :”Anh ngủ phòng khách”, xong khóa cửa lại.
Diệp Thành cảm thấy thật chán nản, anh muốn ôm bà xã, không có cô anh ngủ không quen.
Ái Ái cũng trằn trọc khó ngủ, cô cũng không quen khi không có anh, mà bây giờ không thể mở cửa mời vào, anh chắc chắn sẽ cưới nhạo cô, chưa kể, ai biết hôm qua như thế đã thật sự ăn no chưa hay vẫn đói bụng, tạm thời cách ly để trừng phạt, đáng đời mà!
Công ty Ái Ái và Diệp Thành làm là tư nhân, chủ yếu nhân viên làm việc hiệu quả, đãi ngộ để giữ nhân tài rất cao. Sáng nay Diệp Thành tự động đưa thẻ nộp cho cô, chỉ là Ái Ái không nhận,
- Chúng ta ở chung nhà thôi mà, chuyện của người nào người đó xử lý, đâu quan tâm đến người còn lại, đưa thẻ cho nhau giữ làm gì, lỡ mất thì phiền lắm.
Diệp Thành thật không biết làm sao, vừa mặn nồng giờ lạnh lung như thế này anh chịu không nổi, chưa kề lúc này cô lại đi trả lời điện thoại của những tên tào lao, càng nhìn càng khó chịu. Anh không thể để tình trạng này tiếp diễn, tính tình Ái Ái rất ngang bướng, hôm nay cô nói chuyện với người khác, ngày mai ai biết được có gặp nhau hay hẹn hò gì không,
Diệp Thành càng nghĩ càng càm thấy lo lắng, nên khi nghe thấy Ái Ái nhận lời gặp mặt, anh vội theo cô vào phòng, không cho cô thay đồ, ôm chặt lấy cô không buông.
Mấy hôm nay, không phải cô không nhìn thấy anh khổ sở nhưng mà không trừng phạt chắc chắn tương lai người khổ sẽ là cô. Ái Ái rất nhớ vòng tay anh, nhiều đêm liền cô rất khó ngủ, nhưng mà vẫn giả bộ làm cao, để anh tự nguyện cam đoan hứa hẹn cô mới làm bộ bỏ qua.
Diệp Thành tìm cách kéo dài thời gian khiến cô trễ hẹn, không cần biết cô hẹn cùng ai, hiện tại anh muốn cô ở nhà cùng anh. Bởi vì đã làm lành nên anh bày đủ trò để cô quen cuộc hẹn, đến lúc có điện thoại gọi đến cô mới nhớ ra, Diệp Thành liền tự đề cử làm người đi cùng.
Ái Ái thật sự nghi ngờ anh giở trò, nhìn bộ mặt kia thì chỉ lừa gạt người khác chứ cô thì đừng hòng, việc đang gấp để tính sau vậy.
Ngôi nhà mà anh và cô đến xem đang cần bán gấp, tết sắp đến nếu không có việc có họ cũng không chọn thời điểm bây giờ. Ái Ái rất thích cấu trúc cũng như cảnh xung quanh. Diệp Thành thấy cô thích nên đồng ý mua luôn,
Hiện tại Ái Ái đang đứng tên hai ngôi nhà, ngôi nhà hiện tại và căn vừa mua, đôi lúc cô hay trêu anh là vô gia cư, anh cũng đùa lại em đã lấy hết tài sản nên phải trách nhiệm với anh suột đời. Haha, Ái Ái thật buồn cười, đã phụ tình kêu có trách nhiệm, anh đúng là năm mơ.
Vừa nghe Ái Ái trả lời, Diệp Thành đã bật cười, từng bước tiến đến, muốn phụ tình chứ gì, vậy giờ trả nợ tình đi rời tình tiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook