Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá
-
Chương 12
Vũ Thần nỗ lực khiến mình tỉnh táo lại kiểm tra sáng cho Phương Trạch, sau đó nhắc nhở Phương Trạch hôm nay phải soi dạ dày không được ăn gì cả. Vũ Thần biết soi dạ dày thì sẽ khó chịu cực kỳ, trong quá trình kiểm tra nếu như dạ dày có cái gì cũng dễ gây buồn nôn,
cho nên Vũ Thần cứ luôn nói Phương Trạch không thể ăn gì cả.
Thế nhưng sau khi Phương Trạch soi dạ dày xong vẫn cảm thấy buồn nôn, cho nên đến tận tối anh ta vẫn chưa ăn gì cả. Vũ Thần lo lắng anh ta cả ngày không ăn gì sẽ chịu không nổi, đã bưng một bát cháo trắng cho Phương Trạch.
Vũ Thần vào phòng bệnh, thấy trên chiếc bàn nhỏ ngoài phòng xếp đống những tập văn kiện thuộc loại tài vụ biểu bảng báo cáo, Phương Trạch thì ngồi ở đó lật xem những tập văn kiện ấy. Vũ Thần sắc bén còn phát hiện trong chiếc gạt tàn bên cạnh còn chút khói bụi như là tàn thuốc.
“Anh lại hút thuốc rồi?” Vũ Thần lần này cũng không lo lắng tới thân phận, trực tiếp chất vấn.
Phương Trạch quăng văn kiện trên tay xuống, nhướn mắt lên thấy trên tay Vũ Thần bưng một bát cháo trắng, anh cả ngày chưa ăn gì lại xem nhiều văn kiện như vậy, bát cháo trắng nhàn nhạt này lập tức thu hút sự thèm ăn của anh, thế là anh cũng hoàn toàn quên lời của Vũ Thần.
“Còn có bữa ăn khuya?” Phương Trạch trực tiếp bưng bát cháo qua hỏi.
Vũ Thần thấy Phương Trạch đem lời cậu nói như gió thoảng bên tai, cơn tức không kìm được lại nổi lên: “Không phải tôi đã nói rất nhiều lần ở bệnh viện không thể hút thuốc sao?”
“Lần tới không hút là được, cậu có muốn tới ăn một miếng không?” Phương Trạch không thèm để ý lời của cậu, đem một thìa cháo tới bên mép Vũ Thần.
Vũ Thần dứt khoát quay đầu đi nói: “Nhân viên y tế không thể dùng cơm cùng người bệnh.”
Cậu đâu có lòng dạ nào ăn uống, thái độ Phương Trạch không quan trọng như vậy khiến cậu phát cáu.
“Tôi thổi nguội một chút, ăn một miếng thì không còn vấn đề gì.” Phương Trạch đem cháo lên bên mép xuy một cái, lại đưa tới bên miệng cậu.
Vũ Thần bực bội thì bực bội, thế nhưng cậu cũng không phát giận với Phương Trạch, mà là đen mặt nói một tiếng: “Không cần. Ăn xong để ở bên cạnh là được rồi, để tôi tới bưng đi.”
Phương Trạch thấy phản ứng của Vũ Thần không bình thường lắm, liền hỏi cậu làm sao vậy.
Cậu cũng không trả lời mà là dứt khoát đi ra khỏi phòng bệnh.
Vũ Thần cũng không biết mình đang hờn dỗi cái gì, hành vi vừa rồi chính cậu cũng cảm thấy khó hiểu. Con mẹ nó hút thuốc liên quan gì tới mình chứ, cứ để anh ta hút đi, cứ như là mình thiếu nợ tổ tổng mười tám đời nhà anh ta vậy! Cần gì! Không phải là một bệnh nhân hút thuốc sao? Cần gì khiến mình nghẹn khuất như thế! Xét cho cùng cũng phải trách mình, cứ dây dưa với Phương Trạch khiến mình cũng trở nên vui giận bất thường… Vũ Thần ngồi ở phòng trực ban suy nghĩ thật lâu, nghĩ mình kỳ thực cũng không thật sự coi Phương Trạch là một người bệnh mà đối đãi, nếu như dùng trình độ y tá ở điều kiện trạng thái tốt nhất để đối mặt với Phương Trạch mà nói, liệu mình có tận tâm tận lực như thế không?
… ….
Gần tới lúc phòng bệnh tắt đèn, Vũ Thần đứng ở ngoài cửa hít sâu một hơi mới đi vào.
“Ngài Phương, bây giờ nên đi ngủ.” Lúc Vũ Thần vào, Phương Trạch còn đang xem văn kiện, nhưng Vũ Thần nhìn ra được trên mặt Phương Trạch thoáng có chút vẻ mệt mỏi chán nản.
Phương Trạch đem văn kiện trên bàn chỉnh trang lại một chút rồi duỗi thắt lưng một cái, đi tới bên cạnh Vũ Thần, lời nói mang theo một tia cưng chiều hỏi: “Ừm, cậu không giận à?”
“Tôi là y tá sao dám phát giận với bệnh nhân? Ngài Phương hỏi nhiều rồi.” Con mắt Vũ Thần sáng sủa trong suốt, mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, giọng nói cũng là cương trực không mang theo bất luận giọng điệu gì.
“Không giận?” Con mắt Phương Trạch nhìn thẳng vào Vũ Thần, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu người trước mắt, “Cậu giận, hơn nữa là cực kỳ tức giận!”
“Không có tức giận. Ngài Phương mau chuẩn bị đi ngủ đi. Đã không còn sớm nữa.” Vũ Thần mặt không đổi sắc tim không đập loạn trả lời lại.
“Lần tới tôi không hút thuốc là được chứ gì?” Tay Phương Trạch xoa đầu Vũ Thần, xoa lên sợi tóc mềm mại của cậu.
“Ngài Phương, tay ngài đặt nhầm chỗ rồi?” Vũ Thần lùi một bước, gạt phắt tay Phương Trạch, “Có phải nên đi ngủ rồi không?”
Phương Trạch thấy Vũ Thần bình tĩnh phản ứng như thế không khỏi mỉm cười, tay cứng ngắc một chút mới thu hồi lại: “Được rồi, vậy tôi đi ngủ. Cậu không ngủ sao?”
“Không cần, ngài đi ngủ trước đi. Đây là quy định của bệnh viện. Tôi là người chăm sóc mà thôi.” Vũ Thần nói xong thì đi tới chiếc ghế ngoài phòng, quyết định chờ Phương Trạch ngủ rồi cậu lại đi vào.
Có thể là thái độ Vũ Thần bình thản như nước khiến Phương Trạch cảm thấy chán, anh đáp một tiếng rồi đi vào phòng ngủ.
Bởi vì lời của Phương Trạch, Vũ Thần ngồi ở chỗ đó không có chút buồn ngủ nào. Thẳng tới đêm khuya mới vào phòng ngủ.
Vũ Thần nằm xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh, làm sao cũng không ngủ được, cậu nhìn về phía giường Phương Trạch, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy được đường cong thân thể của Phương Trạch nằm ở trên giường. Vũ Thần rất khó hiểu sao mà hết lần này tới lần khác để cậu gặp phải một người bệnh như thế.
Vũ Thần lẳng lặng nhìn thật lâu, mí mắt không tự giác buông xuống… Lúc mơ hồ muốn ngủ, nghe thấy động tĩnh rất nhỏ, Vũ Thần mẫn cảm mở mắt, cậu mông lung thấy một cái bóng đang đến gần mình.
“Đã ngủ chưa?” Bên tai Vũ Thần truyền đến tiếng của Phương Trạch.
Vũ Thần bị thanh âm ấy đột nhiên dọa ngang xương, kinh hãi hỏi: “Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được. Dạ dày đau.” Trong bóng tối nhìn không ra nét mặt của Phương Trạch là gì.
“Chuyện gì xảy ra? Dạ dày đau ư?” Vũ Thần lập tức đứng dậy đi bật đèn, muốn nhìn một chút tình huống của Phương Trạch thuận tiện gọi bác sĩ tới. Vũ Thần đoán chừng là liên quan tới chuyện soi dạ dày ngày hôm nay, hơn nữa Phương Trạch cả ngày chưa ăn gì càng thêm khiến dạ dày khó chịu.
Phương Trạch lập tức nắm cái tay muốn mở chốt của Vũ Thần, kéo vào trong lòng anh.
“Không cần, ôm cậu ngủ là tốt rồi. Bác sĩ tới cũng không hữu hiệu bằng cậu.”
Vũ Thần lấy khuỷu tay chống tay Phương Trạch, thế nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
“Tôi vẫn là đi gọi bác sĩ tới thôi. Như vậy có vẻ an toàn hơn. Xin ngài mau buông tay.” Lúc này Vũ Thần vẫn duy trì lý trí nói với Phương Trạch.
“Không cần, thực sự.” Phương Trạch trực tiếp ôm cậu lên giường.
“Tôi cứ như vậy ôm cậu ngủ, rất nhanh sẽ không đau nữa. Cậu còn đang giận sao?” Hai tay Phương Trạch gắt gao kìm giữ bên hông Vũ Thần.
“Ai giận!” Vũ Thần từ lúc nãy đã dồn ép cơn tức dần dần quên đi, thế nhưng Phương Trạch giờ lại khêu lên khiến hắn từng chút từng chút lại có dấu hiệu tựa như núi lửa phun trào.
“Không giận, không giận là được rồi chứ?” Phương Trạch nói hùa theo tính tình của Vũ Thần, tay vẫn gắt gao vây lấy Vũ Thần.
“Tôi vẫn là đi gọi bác sĩ nhé?! Như vậy ôm tôi ngủ không được tốt lắm. Có thể buông tay ra trước không?” Ngữ khí Vũ Thần có chút cao lên, hiển nhiên không còn bình tĩnh như vừa rồi. Cậu cũng không lường được Phương Trạch lại muốn ôm cậu ngủ.
“Không cần. Từ từ thì không đau nữa rồi. Đừng nói nữa… Ngủ.”
Phương Trạch ôm Vũ Thần nằm nghiêng, Phương Trạch nhất định cứ ôm đến mức sít sao, khiến lưng cậu cũng kề sát thân thể Phương Trạch. Cái gáy còn có thể cảm giác rõ ràng được hô hấp của Phương Trạch, hơi thở cực nóng ấy phun ở gáy có chút ngưa ngứa.
Tư thế như thế khiến Vũ Thần không được tự nhiên lắm, động tác phản kháng không có dừng lại: “Tôi vẫn là đi gọi bác sĩ thì hơn. Như vậy không tốt đâu, lỡ kéo dài bệnh tình của anh thì làm sao đây?” Cậu vẫn kiên trì muốn đứng lên gọi bác sĩ như cũ.
“Không cần…” Chóp mũi Phương Trạch nhẹ nhàng cọ vào ót Vũ Thần, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn.
Vũ Thần nghĩ lần này tuyệt không thể nhẹ dạ, hơn nữa đây cũng là vì bệnh tình của Phương Trạch mà suy nghĩ: “Loại chuyện này không thể đùa giỡn được, nếu như thực xảy ra phiền phức thì làm sao đây? Tôi vẫn là phải đứng lên…” TMD, sao ôm chặt thế, ông đây cũng không phải gối ôm!
“Thực sự không cần.” Phương Trạch ngược lại vẫn bình tĩnh như trước, ôm chặt lấy Vũ Thần.
Vũ Thần đã mất hết kiên nhẫn, lớn tiếng kêu lên: “TMD, nghe không hiểu sao? Anh mau buông tay ra, tôi đi gọi bác sĩ qua thì tốt hơn.”
“Không cần…” Phương Trạch phun khí ở bên tai Vũ Thần nói nhỏ: “Hình dáng cậu phát giận tương đối dễ thương.”
“Có ý gì?!” Vũ Thần cảm giác có chút không thích hợp.
Phương Trạch khẽ hôn một cái lên cổ Vũ Thần, nói rằng: “Tôi nói dạ dày tôi không đau, cho nên cậu không cần lo lắng…”
“Anh đang làm gì?” Vũ Thần bị xúc cảm của môi Phương Trạch khiến cho giật mình, sửng sốt thật lâu mới phản ứng lại: “Anh nói dạ dày anh không đau? Hả?!”
“Ừm, chỉ là muốn ôm cậu một cái…” Phương Trạch lật người Vũ Thần một cái, thuận thế đè ép lên, chưa cho Vũ Thần một cơ hội nào tránh né.
“Ôm cái đầu anh í! Tôi muốn đi xuống…”
“Tôi thích nhất nhìn bộ dáng cậu lúc tức giận.” Phương Trạch giữ lấy tay Vũ Thần, dùng môi hôn lên cổ cậu, hàm răng ma sát vào đó vừa sâu lại vừa nông.
“Nè, đừng hôn cổ tôi… Nước bọt buồn nôn chết được…” Tay Vũ Thần bị Phương Trạch nắm chặt, chân cũng bị gắt gao chặn lấy, căn bản không thể nào giãy dụa được. Về mặt thân thể đã không chiếm được ưu thế gì, Vũ Thần chỉ có thể liên tục mắng to, nhưng Phương Trạch vẫn còn không có phản ứng gì cả.
Ánh mắt Phương Trạch từ cổ Vũ Thần chuyển qua bên môi, lập tức
che lên đôi môi đang chửi ầm lên của Vũ Thần.
Vũ Thần bị hôn thì cứ xoay đầu liên tục, né tránh đôi môi Phương Trạch.
“Anh TMD buông ra!!!… Nước bọt buồn nôn lắm…”
“Anh còn… hôn… tôi liền cắn anh đó!!! Anh muốn thế nào hả?!”
Hôn môi như vậy thực sự là vất vả, Phương Trạch liền ngẩng đầu lên, chống lại con mắt trong trẻo ấy trong bóng đêm.
Giữa lúc bốn mắt nhìn nhau, Vũ Thần ngừng chửi bới và động tác phản kháng.
Khóe miệng Phương Trạch cong lên, nụ cười nhè nhẹ này trong bóng tối càng lộ vẻ tà mị: “Thành thật một chút nhé, bằng không bị khổ chính là cậu…”
“Này…. Tay anh đang động chỗ nào thế?”
“…”
“Tôi thao, anh… ưm… TMD… Ông đây không để yên đâu!!!”
“…”
“Anh… chết tiệt!!!”
“…”
“Ư… A… Phương Trạch!! Anh… đồ đểu… không… muốn…”
==========
Lời tác giả:
Ăn tươi rồi!!! Một chương hài hòa nhé!!!
Kiêu ngạo đáng yêu một chút đã bị ăn tươi rồi!!! Ha ha ~~~o(≧v≦)o~~
Vẫn là mượn network của bạn học gửi văn đi… … 囧! Thẹn thùng!
.:End 12:.
cho nên Vũ Thần cứ luôn nói Phương Trạch không thể ăn gì cả.
Thế nhưng sau khi Phương Trạch soi dạ dày xong vẫn cảm thấy buồn nôn, cho nên đến tận tối anh ta vẫn chưa ăn gì cả. Vũ Thần lo lắng anh ta cả ngày không ăn gì sẽ chịu không nổi, đã bưng một bát cháo trắng cho Phương Trạch.
Vũ Thần vào phòng bệnh, thấy trên chiếc bàn nhỏ ngoài phòng xếp đống những tập văn kiện thuộc loại tài vụ biểu bảng báo cáo, Phương Trạch thì ngồi ở đó lật xem những tập văn kiện ấy. Vũ Thần sắc bén còn phát hiện trong chiếc gạt tàn bên cạnh còn chút khói bụi như là tàn thuốc.
“Anh lại hút thuốc rồi?” Vũ Thần lần này cũng không lo lắng tới thân phận, trực tiếp chất vấn.
Phương Trạch quăng văn kiện trên tay xuống, nhướn mắt lên thấy trên tay Vũ Thần bưng một bát cháo trắng, anh cả ngày chưa ăn gì lại xem nhiều văn kiện như vậy, bát cháo trắng nhàn nhạt này lập tức thu hút sự thèm ăn của anh, thế là anh cũng hoàn toàn quên lời của Vũ Thần.
“Còn có bữa ăn khuya?” Phương Trạch trực tiếp bưng bát cháo qua hỏi.
Vũ Thần thấy Phương Trạch đem lời cậu nói như gió thoảng bên tai, cơn tức không kìm được lại nổi lên: “Không phải tôi đã nói rất nhiều lần ở bệnh viện không thể hút thuốc sao?”
“Lần tới không hút là được, cậu có muốn tới ăn một miếng không?” Phương Trạch không thèm để ý lời của cậu, đem một thìa cháo tới bên mép Vũ Thần.
Vũ Thần dứt khoát quay đầu đi nói: “Nhân viên y tế không thể dùng cơm cùng người bệnh.”
Cậu đâu có lòng dạ nào ăn uống, thái độ Phương Trạch không quan trọng như vậy khiến cậu phát cáu.
“Tôi thổi nguội một chút, ăn một miếng thì không còn vấn đề gì.” Phương Trạch đem cháo lên bên mép xuy một cái, lại đưa tới bên miệng cậu.
Vũ Thần bực bội thì bực bội, thế nhưng cậu cũng không phát giận với Phương Trạch, mà là đen mặt nói một tiếng: “Không cần. Ăn xong để ở bên cạnh là được rồi, để tôi tới bưng đi.”
Phương Trạch thấy phản ứng của Vũ Thần không bình thường lắm, liền hỏi cậu làm sao vậy.
Cậu cũng không trả lời mà là dứt khoát đi ra khỏi phòng bệnh.
Vũ Thần cũng không biết mình đang hờn dỗi cái gì, hành vi vừa rồi chính cậu cũng cảm thấy khó hiểu. Con mẹ nó hút thuốc liên quan gì tới mình chứ, cứ để anh ta hút đi, cứ như là mình thiếu nợ tổ tổng mười tám đời nhà anh ta vậy! Cần gì! Không phải là một bệnh nhân hút thuốc sao? Cần gì khiến mình nghẹn khuất như thế! Xét cho cùng cũng phải trách mình, cứ dây dưa với Phương Trạch khiến mình cũng trở nên vui giận bất thường… Vũ Thần ngồi ở phòng trực ban suy nghĩ thật lâu, nghĩ mình kỳ thực cũng không thật sự coi Phương Trạch là một người bệnh mà đối đãi, nếu như dùng trình độ y tá ở điều kiện trạng thái tốt nhất để đối mặt với Phương Trạch mà nói, liệu mình có tận tâm tận lực như thế không?
… ….
Gần tới lúc phòng bệnh tắt đèn, Vũ Thần đứng ở ngoài cửa hít sâu một hơi mới đi vào.
“Ngài Phương, bây giờ nên đi ngủ.” Lúc Vũ Thần vào, Phương Trạch còn đang xem văn kiện, nhưng Vũ Thần nhìn ra được trên mặt Phương Trạch thoáng có chút vẻ mệt mỏi chán nản.
Phương Trạch đem văn kiện trên bàn chỉnh trang lại một chút rồi duỗi thắt lưng một cái, đi tới bên cạnh Vũ Thần, lời nói mang theo một tia cưng chiều hỏi: “Ừm, cậu không giận à?”
“Tôi là y tá sao dám phát giận với bệnh nhân? Ngài Phương hỏi nhiều rồi.” Con mắt Vũ Thần sáng sủa trong suốt, mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, giọng nói cũng là cương trực không mang theo bất luận giọng điệu gì.
“Không giận?” Con mắt Phương Trạch nhìn thẳng vào Vũ Thần, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu người trước mắt, “Cậu giận, hơn nữa là cực kỳ tức giận!”
“Không có tức giận. Ngài Phương mau chuẩn bị đi ngủ đi. Đã không còn sớm nữa.” Vũ Thần mặt không đổi sắc tim không đập loạn trả lời lại.
“Lần tới tôi không hút thuốc là được chứ gì?” Tay Phương Trạch xoa đầu Vũ Thần, xoa lên sợi tóc mềm mại của cậu.
“Ngài Phương, tay ngài đặt nhầm chỗ rồi?” Vũ Thần lùi một bước, gạt phắt tay Phương Trạch, “Có phải nên đi ngủ rồi không?”
Phương Trạch thấy Vũ Thần bình tĩnh phản ứng như thế không khỏi mỉm cười, tay cứng ngắc một chút mới thu hồi lại: “Được rồi, vậy tôi đi ngủ. Cậu không ngủ sao?”
“Không cần, ngài đi ngủ trước đi. Đây là quy định của bệnh viện. Tôi là người chăm sóc mà thôi.” Vũ Thần nói xong thì đi tới chiếc ghế ngoài phòng, quyết định chờ Phương Trạch ngủ rồi cậu lại đi vào.
Có thể là thái độ Vũ Thần bình thản như nước khiến Phương Trạch cảm thấy chán, anh đáp một tiếng rồi đi vào phòng ngủ.
Bởi vì lời của Phương Trạch, Vũ Thần ngồi ở chỗ đó không có chút buồn ngủ nào. Thẳng tới đêm khuya mới vào phòng ngủ.
Vũ Thần nằm xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh, làm sao cũng không ngủ được, cậu nhìn về phía giường Phương Trạch, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy được đường cong thân thể của Phương Trạch nằm ở trên giường. Vũ Thần rất khó hiểu sao mà hết lần này tới lần khác để cậu gặp phải một người bệnh như thế.
Vũ Thần lẳng lặng nhìn thật lâu, mí mắt không tự giác buông xuống… Lúc mơ hồ muốn ngủ, nghe thấy động tĩnh rất nhỏ, Vũ Thần mẫn cảm mở mắt, cậu mông lung thấy một cái bóng đang đến gần mình.
“Đã ngủ chưa?” Bên tai Vũ Thần truyền đến tiếng của Phương Trạch.
Vũ Thần bị thanh âm ấy đột nhiên dọa ngang xương, kinh hãi hỏi: “Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được. Dạ dày đau.” Trong bóng tối nhìn không ra nét mặt của Phương Trạch là gì.
“Chuyện gì xảy ra? Dạ dày đau ư?” Vũ Thần lập tức đứng dậy đi bật đèn, muốn nhìn một chút tình huống của Phương Trạch thuận tiện gọi bác sĩ tới. Vũ Thần đoán chừng là liên quan tới chuyện soi dạ dày ngày hôm nay, hơn nữa Phương Trạch cả ngày chưa ăn gì càng thêm khiến dạ dày khó chịu.
Phương Trạch lập tức nắm cái tay muốn mở chốt của Vũ Thần, kéo vào trong lòng anh.
“Không cần, ôm cậu ngủ là tốt rồi. Bác sĩ tới cũng không hữu hiệu bằng cậu.”
Vũ Thần lấy khuỷu tay chống tay Phương Trạch, thế nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
“Tôi vẫn là đi gọi bác sĩ tới thôi. Như vậy có vẻ an toàn hơn. Xin ngài mau buông tay.” Lúc này Vũ Thần vẫn duy trì lý trí nói với Phương Trạch.
“Không cần, thực sự.” Phương Trạch trực tiếp ôm cậu lên giường.
“Tôi cứ như vậy ôm cậu ngủ, rất nhanh sẽ không đau nữa. Cậu còn đang giận sao?” Hai tay Phương Trạch gắt gao kìm giữ bên hông Vũ Thần.
“Ai giận!” Vũ Thần từ lúc nãy đã dồn ép cơn tức dần dần quên đi, thế nhưng Phương Trạch giờ lại khêu lên khiến hắn từng chút từng chút lại có dấu hiệu tựa như núi lửa phun trào.
“Không giận, không giận là được rồi chứ?” Phương Trạch nói hùa theo tính tình của Vũ Thần, tay vẫn gắt gao vây lấy Vũ Thần.
“Tôi vẫn là đi gọi bác sĩ nhé?! Như vậy ôm tôi ngủ không được tốt lắm. Có thể buông tay ra trước không?” Ngữ khí Vũ Thần có chút cao lên, hiển nhiên không còn bình tĩnh như vừa rồi. Cậu cũng không lường được Phương Trạch lại muốn ôm cậu ngủ.
“Không cần. Từ từ thì không đau nữa rồi. Đừng nói nữa… Ngủ.”
Phương Trạch ôm Vũ Thần nằm nghiêng, Phương Trạch nhất định cứ ôm đến mức sít sao, khiến lưng cậu cũng kề sát thân thể Phương Trạch. Cái gáy còn có thể cảm giác rõ ràng được hô hấp của Phương Trạch, hơi thở cực nóng ấy phun ở gáy có chút ngưa ngứa.
Tư thế như thế khiến Vũ Thần không được tự nhiên lắm, động tác phản kháng không có dừng lại: “Tôi vẫn là đi gọi bác sĩ thì hơn. Như vậy không tốt đâu, lỡ kéo dài bệnh tình của anh thì làm sao đây?” Cậu vẫn kiên trì muốn đứng lên gọi bác sĩ như cũ.
“Không cần…” Chóp mũi Phương Trạch nhẹ nhàng cọ vào ót Vũ Thần, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn.
Vũ Thần nghĩ lần này tuyệt không thể nhẹ dạ, hơn nữa đây cũng là vì bệnh tình của Phương Trạch mà suy nghĩ: “Loại chuyện này không thể đùa giỡn được, nếu như thực xảy ra phiền phức thì làm sao đây? Tôi vẫn là phải đứng lên…” TMD, sao ôm chặt thế, ông đây cũng không phải gối ôm!
“Thực sự không cần.” Phương Trạch ngược lại vẫn bình tĩnh như trước, ôm chặt lấy Vũ Thần.
Vũ Thần đã mất hết kiên nhẫn, lớn tiếng kêu lên: “TMD, nghe không hiểu sao? Anh mau buông tay ra, tôi đi gọi bác sĩ qua thì tốt hơn.”
“Không cần…” Phương Trạch phun khí ở bên tai Vũ Thần nói nhỏ: “Hình dáng cậu phát giận tương đối dễ thương.”
“Có ý gì?!” Vũ Thần cảm giác có chút không thích hợp.
Phương Trạch khẽ hôn một cái lên cổ Vũ Thần, nói rằng: “Tôi nói dạ dày tôi không đau, cho nên cậu không cần lo lắng…”
“Anh đang làm gì?” Vũ Thần bị xúc cảm của môi Phương Trạch khiến cho giật mình, sửng sốt thật lâu mới phản ứng lại: “Anh nói dạ dày anh không đau? Hả?!”
“Ừm, chỉ là muốn ôm cậu một cái…” Phương Trạch lật người Vũ Thần một cái, thuận thế đè ép lên, chưa cho Vũ Thần một cơ hội nào tránh né.
“Ôm cái đầu anh í! Tôi muốn đi xuống…”
“Tôi thích nhất nhìn bộ dáng cậu lúc tức giận.” Phương Trạch giữ lấy tay Vũ Thần, dùng môi hôn lên cổ cậu, hàm răng ma sát vào đó vừa sâu lại vừa nông.
“Nè, đừng hôn cổ tôi… Nước bọt buồn nôn chết được…” Tay Vũ Thần bị Phương Trạch nắm chặt, chân cũng bị gắt gao chặn lấy, căn bản không thể nào giãy dụa được. Về mặt thân thể đã không chiếm được ưu thế gì, Vũ Thần chỉ có thể liên tục mắng to, nhưng Phương Trạch vẫn còn không có phản ứng gì cả.
Ánh mắt Phương Trạch từ cổ Vũ Thần chuyển qua bên môi, lập tức
che lên đôi môi đang chửi ầm lên của Vũ Thần.
Vũ Thần bị hôn thì cứ xoay đầu liên tục, né tránh đôi môi Phương Trạch.
“Anh TMD buông ra!!!… Nước bọt buồn nôn lắm…”
“Anh còn… hôn… tôi liền cắn anh đó!!! Anh muốn thế nào hả?!”
Hôn môi như vậy thực sự là vất vả, Phương Trạch liền ngẩng đầu lên, chống lại con mắt trong trẻo ấy trong bóng đêm.
Giữa lúc bốn mắt nhìn nhau, Vũ Thần ngừng chửi bới và động tác phản kháng.
Khóe miệng Phương Trạch cong lên, nụ cười nhè nhẹ này trong bóng tối càng lộ vẻ tà mị: “Thành thật một chút nhé, bằng không bị khổ chính là cậu…”
“Này…. Tay anh đang động chỗ nào thế?”
“…”
“Tôi thao, anh… ưm… TMD… Ông đây không để yên đâu!!!”
“…”
“Anh… chết tiệt!!!”
“…”
“Ư… A… Phương Trạch!! Anh… đồ đểu… không… muốn…”
==========
Lời tác giả:
Ăn tươi rồi!!! Một chương hài hòa nhé!!!
Kiêu ngạo đáng yêu một chút đã bị ăn tươi rồi!!! Ha ha ~~~o(≧v≦)o~~
Vẫn là mượn network của bạn học gửi văn đi… … 囧! Thẹn thùng!
.:End 12:.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook