Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ
-
Chương 72: Lại mặt
Editor: Cà Rốt Hồng -
......
"Nô tỳ Nhạn Ngọc, thỉnh an Nhị thiếu phu nhân!"
"Nô tỳ Thủy Đào, thỉnh an Nhị thiếu phu nhân!"
"Nô tỳ......"
"Phu gia nô tỳ họ Lưu......"
......
Lý Húc Diệp mười hai mười ba tuổi liền cầu xin Lão thái gia, nhờ tương giao (có quan hệ bạn bè) rất tốt cùng Lý phủ là Chu tướng quân mang vào trong quân, mỗi lần có dịp rãnh trở về Lý phủ cũng chỉ ở lại năm sáu ngày, cho nên hoàn toàn không có nha đầu bà tử cố định phục vụ, lần này thành thân mới được phân cho, Lão phu nhân cho đại nha đầu nhất đẳng Nhạn Ngọc và nha đầu nhị đẳng Nhạc Đan, Lý phu nhân cho hai nha đầu nhị đẳng Thúy Huyên, Phán Nhi, Thủy Đào vốn là nha đầu nhị đẳng đi theo Lý Húc Diệp từ thuở nhỏ, lần này được nâng lên nhất đẳng, còn có một nha đầu nhị đẳng gọi là Xuân Nhi, bốn tiểu nha đầu tam đẳng, sáu bà tử thô sử đều là bà tử quản sự trong phủ sắp xếp sang, trước khi Tào Ngọc Di chưa có gả sang, chuyện trong viện này tạm thời do hai đại nha hoàn nhất đẳng quản.
Tào Ngọc Di làm tân nương tử, ngày đầu tiên sau khi kính trà xong đương nhiên là ở chỗ của Lão phu nhân và Lý phu nhân lập quy củ, Lão phu nhân thông cảm cho Tào Ngọc Di tối hôm qua mới vừa viên phòng, nên dùng xong buổi cơm trưa liền lên tiếng để cho Tào Ngọc Di trở về phòng.
"Mọi người đều tự làm việc của mình, về sau đương nhiên không thể thiếu chỗ tốt, chỉ có một điều Thiếu phu nhân ghét nhất là lắm mồm, nên tất cả mọi người trông nom miệng của mình cho thật tốt!" Vương ma ma đứng ở bên cạnh Tào Ngọc Di, nghiêm nghị quát lên.
"Dạ!" Mọi người cùng đáp lại.
"Mọi người đứng lên đi, mấy ngày nay đều cực khổ!" Tào Ngọc Di ôn hòa nói, Vương ma ma đóng vai mặt trắng, dĩ nhiên Tào Ngọc Di đóng vai mặt đỏ.
Hồng Nhi dùng khay bưng một xấp hà bao nhỏ ra, thưởng cho từng nha hoàn bà tử trong phòng.
Mọi người đều vui mừng hớn hở tạ ơn một lần, mới theo thứ tự lui ra ngoài, hai đại nha đầu nhất đẳng ở lại một chút, mỗi người cầm một cái chìa khóa đến trước mặt Tào Ngọc Di.
"Nô tỳ vượt quá bổn phận rồi, đây là chìa khóa rương bạc trong phòng Nhị thiếu gia!" Nhạn Ngọc quỳ xuống nói.
Tào Ngọc Di khẽ gật đầu, ra hiệu Vương ma ma thu nhận.
Số tiền trong rương này chính là tiền tháng mỗi tháng của Lý Húc Diệp và vài món phục sức đáng giá.
"Nhị thiếu phu nhân, lúc trước nô tỳ quản phục sức của Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân vừa tới, không bằng nô tỳ trước thay Thiếu phu nhân quản, tránh làm trễ nãi chánh sự của Nhị thiếu gia, chờ Thiếu phu nhân và các vị tỷ tỷ muội muội quen thuộc, Thiếu phu nhân lại thu hồi chìa khóa này......" Thủy Đào cười nói.
Từ kiếp trước đến bây giờ, Tào Ngọc Di vẫn có một tật xấu không nhớ được mặt người, rõ ràng gặp qua nhiều lần, trao đổi danh tính với nhau, cũng coi như là người quen biết rồi, đi trên đường thỉnh thoảng gặp mặt, chào hỏi lại hoàn toàn không nhớ ra người nọ là ai, vào cửa từ ngày hôm qua đến bây giờ, chỉ mới có một ngày, nhìn Thủy Đào này cũng rất là quen mặt, cẩn thận hồi tưởng chốc lát, thì ra là đại nha đầu trong phòng tắm tối hôm qua kia, bởi vì từ ngày hôm qua tới hôm nay, nha đầu này thỉnh thoảng ở trước mặt Lý Húc Diệp lắc lư qua lại, nên Tào Ngọc Di đã nhớ ra được.
Vương ma ma đứng ở bên cạnh mặt liền biến sắc muốn lên tiếng.
"Phòng của chính ta mà còn chưa quen chỗ? Thật là làm phiền ngươi? Không bằng về sau chuyện trong phòng này cũng để cho ngươi tới làm chủ được không?" Tào Ngọc Di khiêu mày chậm rãi hỏi.
"Bẩm Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ không dám!" Thủy Đào nâng cái chìa khóa lên trên đỉnh đầu, cắn răng nói.
Thủy Đào ỷ vào phân tình mình hầu hạ Lý Húc Diệp từ thuở nhỏ, nên lên mặt tự cao, lại dám dùng lời nói đó thử thăm dò Tào Ngọc Di......
Vương ma ma hầu hạ Tào Ngọc Di mười mấy năm nay, đương nhiên biết tính tình của Tào Ngọc Di, yên lòng khép miệng đang mở ra lại, tiến lên một bước trực tiếp cầm lấy cái chìa khóa từ trong tay Thủy Đào.
"Các ngươi đều lui xuống trước đi, để ta xem lại một chút, rồi phân việc cho các ngươi!" Tào Ngọc Di phân phó nói.
"Dạ!"
Thủy Đào và Nhạn Ngọc đều là đại nha hoàn, đều có cạnh tranh, dĩ nhiên hai người có lúc sẽ va chạm, đợt này Thủy Đào bị lép vế, Nhạn Ngọc e ngại Thiếu phu nhân mới vừa vào cửa, không tiện nổi lên xung đột với Thủy Đào, cười khì một tiếng, xoay người trở về phòng của mình.
Thủy Đào giận đến ngực đập bùm bùm như gõ trống, sau một hồi lâu, quyết định chờ Nhị thiếu gia trở lại, sẽ ở trước mặt Nhị thiếu gia thổi gió một chút......
"Thiếu phu nhân......" Vương ma ma nhẹ giọng kêu lên.
Tào Ngọc Di giơ tay lên, ý bảo Vương ma ma không cần nói nữa, buông lỏng bả vai dựa vào trên ghế dựa, thở dài một hơi.
Vương ma ma thấy thế, tiến lên giúp Tào Ngọc Di xoa bóp bả vai.
"Thắng Nhi, gọi Vương gia và Ngô gia đến đây!" Tào Ngọc Di nghỉ ngơi một lát rồi phân phó nói.
"Dạ!" Thắng Nhi đáp một tiếng, bước nhanh đi ra ngoài.
Vương gia và Ngô gia chính là hai phòng người bồi giá của Tào Ngọc Di, từ khi vào Lý gia, Tào Ngọc Di vẫn còn chưa gặp qua hai phòng người này.
Lúc trước ở Tào gia sau khi Tào Ngọc Di phân viện, chỉ nâng Hồng Nhi lên làm đại nha đầu nhất đẳng, còn có một đại nha đầu gọi là Liên Hương là người Đại phu nhân an bài tới, chỉ có điều đương nhiên là Tào Ngọc Di coi trọng Hồng Nhi và Thắng nhi hơn, đại nha đầu Liên Hương kia ít tin dùng hơn Thắng Nhi, khó được mấy năm nay Liên Hương vẫn bảo trì bình thản, chưa từng nháo qua chuyện gì, lúc Tào Ngọc Di chọn nha đầu bồi giá vì đề phòng Đại phu nhân lại nhét thứ không biết gốc rễ tới đây, liền dẫn đến Lý phủ. Liên Hương là một cái hũ nút, Tào Ngọc Di không hỏi tới thì không chủ động mở miệng, lại bởi vì đã dùng quen Hồng Nhi, Thắng Nhi, một ngày qua đi Liên Hương cũng khó được vào phòng một lần.
Tào Ngọc Di chỉ hỏi chỗ ở của người hai phòng, lại dặn dò nghe theo an bài của quản sự Lý phủ, liền đuổi bọn họ đi xuống.
Vương ma ma rõ ràng có chút thất vọng, động tác trên tay cũng có chút không chú tâm.
Vương gia chính là một nhà của Vương ma ma, trừ trượng phu của Vương ma ma, còn có nãi huynh bằng tuổi với Tào Ngọc Di cùng một nam hài choai choai mười hai tuổi và một tiểu cô nương tám tuổi.
Tào Ngọc Di chỉ làm như không biết, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu sau, có tiểu nha đầu đi vào báo, quản sự các nơi và bà tử quản sự Lý phủ cầu kiến.
Tào Ngọc Di lên tinh thần, đỡ châu sai trên đầu, phân phó nói: "Mời bọn họ vào đi!"
Cũng may hôm nay các quản sự chỉ tới đây thỉnh an, nhận thức một chút thôi.
Vương ma ma lấy hà bao trước đó chuẩn bị xong thưởng đi xuống, mọi người tạ ơn liền giải tán.
Như thế giằng co mấy lượt, sắc trời đã không còn sớm.
"Nhị thiếu gia trở về!"
Tào Ngọc Di đặt chén trà xuống, vuốt nếp nhăn trên y phục đi ra ngoài đón, "Lão gia!"
"Các ngươi đi xuống đi!" Lý Húc Diệp vừa thuận theo lực đạo của Tào Ngọc Di cởi áo khoác xuống, vừa phân phó nói.
Nha hoàn bà tử trong phòng nhất tề đáp lại.
Thủy Đào vừa mới chen vào phòng trên mặt thất vọng đi ở sau cùng, thỉnh thoảng đá mắt sang Lý Húc Diệp, như mong đợi Lý Húc Diệp sẽ gọi nàng ta lưu lại phục vụ......
"Lão gia, mời dùng trà!" Tào Ngọc Di rót một chén trà nóng đưa tới.
"Nàng cũng ngồi xuống, chúng ta trò chuyện một chút!" Lý Húc Diệp nhận chén trà, hòa nhã nói, "Hôm nay phu nhân có gây khó dễ cho nàng hay không?"
"Lão gia yên tâm, thiếp thân có thể ứng phó!" Tào Ngọc Di lựa lời lên tiếng.
Kế tiếp, Lý Húc Diệp lại nói đến tình hình Lý phủ cho Tào Ngọc Di nghe, "...... Nếu nàng gặp phải vấn đề khó khăn, có thể để cho Lý thúc ngoài trù phòng, Lưu ma ma ở nhị môn, người gác cổng...... Đi tìm ta...... Biết không?"
"Ta nhớ rồi!" Tào Ngọc Di nghiệm qua trong đầu một lần, biết đây có thể chính là một phần thế lực của Lý Húc Diệp ở Lý phủ.
"Ha ha, hiện tại tại sao lại không khách khí nữa?" Lý Húc Diệp cười hỏi.
Lúc này Tào Ngọc Di mới giật mình nhận ra vừa rồi mình quên xưng là "Thiếp thân", mặc dù là sinh sống, cố gắng học quy củ của nơi này, rốt cuộc trong xương lại vẫn chán ghét điều này......
"Ta vốn cũng không để ý cái này, chỉ lo lắng phạm sai ở trước mặt Lão phu nhân và phu nhân!" Lý Húc Diệp tiếp tục cười khẽ nói, lại lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong tay áo, "Bạc này, nàng cầm lấy tiêu dùng trước, chờ dùng hết rồi, ta lại sai người đưa sang, chút nữa ta để cho chưởng quỹ hai cửa hàng trên đường Thạch Tỉnh đi vào thỉnh an nàng, cũng tiện để cho nàng có thêm thu nhập......"
"Dạ, thật cảm tạ lão gia!" Tào Ngọc Di nhẹ giọng đáp lại, hai tay nhận lấy, đặt ở phía trên cùng chính là hai tờ khế ước cửa hàng, còn dư lại vẫn chưa kịp nhìn kỹ, thì bên ngoài liền truyền đến giọng nói của Vương ma ma.
"Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, Lão phu nhân phái người tới đây mời thiếu gia cùng thiếu phu nhân sang dùng cơm!"
"Ma ma, đi vào phục vụ đi!" Tào Ngọc Di đặt ngân phiếu và khế ước vào trong một cái rương nhỏ, lại mở cái rương tiền của mình ra thả vào khóa lại, cất giọng gọi.
Cái rương tiền của Tào Ngọc Di có hai cái chìa khóa, Tào Ngọc Di tự giữ một cái, để ở chỗ Hồng Nhi một cái.
Vương ma ma và Hồng Nhi cùng tiến lên sửa sang lại trang dung cho Tào Ngọc Di, Nhạn Ngọc và Thủy Đào qua phục vụ Lý Húc Diệp.
Năm đó lúc học quy củ với Vu ma ma thì việc hầu hạ trưởng bối dùng cơm này tốn rất nhiều thời gian, thế nào từ mắt của trưởng bối nhìn ra bà ấy muốn ăn cái gì, lúc gắp những thức ăn hình viên tròn phải như thế nào bảo đảm sẽ không rơi xuống, có tình huống đột phát phải xử lý như thế nào..... Một việc, một việc Tào Ngọc Di đều ghi nhớ rõ trong đầu, Đại thiếu phu nhân cướp việc tiến lên cầm đũa cho Lão phu nhân, Tào Ngọc Di thu tinh thần lại, cẩn thận múc canh gắp thức ăn cho Lý phu nhân......
Sau khi dùng cơm xong, mọi người phụng bồi Lão phu nhân nói đùa một hồi, chờ Lão phu nhân buồn ngủ mọi người mới giải tán.
"Tôn ma ma, ngươi thấy nhà Lão Nhị như thế nào?" Sau khi Lão phu nhân rửa mặt, nửa tựa vào trên giường, một vị lão ma ma đang nhẹ nhàng lau tóc cho Lão phu nhân.
"Bẩm Lão phu nhân, theo lão nô thấy, Nhị thiếu phu nhân này sợ là ổn trọng hơn Đại thiếu phu nhân không ít, còn lại cũng khó mà nói!" Tôn ma ma nhẹ giọng lên tiếng.
"Là người có thể nhẫn nhịn......" Lão phu nhân thấp giọng nói mấy câu, Tôn ma ma đã lớn tuổi cũng không biết là thật sự không có nghe hay là thế nào, chỉ an tĩnh tiếp tục lau tóc cho Lão phu nhân......
Trong sương phòng bên này, Tào Ngọc Di và Lý Húc Diệp cũng đang rửa mặt sau đó đi ngủ.
"Mau ngủ đi!" Lý Húc Diệp dịch chăn cho Tào Ngọc Di nói, bản thân mình thì lại cầm một quyển sách, ngồi ở đầu giường, dưới ánh nến nhìn xem.
Tào Ngọc Di cắn răng, chủ động bám vào Lý Húc Diệp.....
Lý Húc Diệp có chút nghi hoặc nhìn về phía Tào Ngọc Di.
"Chàng cũng ngủ đi!" Tào Ngọc Di "Hừ hừ" nói.
Dựa theo tính toán kỳ kinh nguyệt lần trước, mấy ngày nay là thời điểm dễ thụ thai nhất, Tào Ngọc Di biết mười sáu tuổi thân thể còn chưa thành thục một chút, nhưng nghĩ muốn đứng vững ở Lý phủ, nên tạm thời cũng đành phải vậy......
Lý Húc Diệp hiểu rõ khẽ nở nụ cười, khép sách lại đặt ở trên kệ đầu giường, thổi nến......
Vương ma ma ở bên ngoài lại nghiêng lỗ tai nghe, chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến một tràng tiếng vang dài dài ngắn ngắn, trên mặt Vương ma ma lộ ra nụ cười thư thái, lúc này mới lui ra......
"Con dâu thỉnh an mẫu thân!" Lúc Tào Ngọc Di đến, hai vị di nãi nãi của cố Lý lão gia đã đến.
Lý lão gia đã qua đời có ba phòng thiếp thất, Trần thị là đại nha hoàn thiếp thân của Lý lão gia được nâng lên, sinh cho Lý lão gia thứ trưởng tử ——Lý Húc Dương, thú chất nữ nhà mẹ của Lý phu nhân - Tiền Uyển Nhi, Vương thị là nha hoàn bồi giá của Lý phu nhân, không có con cái, Lưu thị là một nha hoàn nhị đẳng bị Lý lão gia cưỡng hiếp khi say rượu, bởi vì sau đó chẩn ra có thai, được nâng lên làm di nương, chính là thân mẫu của Lý Húc Diệp, đã mất lúc Lý Húc Diệp bốn tuổi.
Lý phu nhân vốn có một trai một gái, đáng tiếc đều không có nuôi được, đại nữ nhi chưa đủ tháng liền chết yểu, đích tử vốn là sinh thiếu tháng, thiên tân vạn khổ nuôi đến mười mấy tuổi, lại mất rồi, nhánh khác của Lý gia đều đã phân ra ở riêng, một Lý phủ to như thế, lại chưa đầy mười chủ tử......
Những thứ này đương nhiên đều là Thắng Nhi đi hỏi thăm ra được, Lý Húc Diệp cũng đã nói chút chuyện Lý phủ cho Tào Ngọc Di biết, bất quá đều là chuyện cần phải chú ý ở trước mặt Lão phu nhân và Lý phu nhân, huống hồ trong mắt nam nhân nhìn thấy đương nhiên có khác biệt rất lớn so với nữ nhân.
"Đứng lên đi!" Lý phu nhân thản nhiên nói.
Tào Ngọc Di đáp một tiếng, an tĩnh đứng ở sau lưng Lý phu nhân.
"Ôi chao, mẫu thân, xem ra con dâu đến chậm, mẫu thân thứ tội, con dâu thỉnh an mẫu thân!" Đại thiếu phu nhân vẻ mặt tươi cười vừa nói vừa bước nhanh tới.
"Được rồi, được rồi, thường ngày cũng là canh giờ này! Chỉnh đốn một chút, đi thỉnh an Lão phu nhân!" Trên mặt Lý phu nhân lộ ra một nụ cười, giọng nói lên xuống rõ ràng.
Sáng sớm Lý Húc Diệp liền bị Lão thái gia sai người gọi qua, cho nên cũng không đến thỉnh an Lý phu nhân, Đại thiếu gia Lý Húc Dương không biết vì sao cũng không có tới, nhìn bộ dạng Lý phu nhân cũng không giống như để ý......
Cùng thỉnh an Lão phu nhân, cùng nhau dùng điểm tâm, Lý phu nhân đi xử lý tất cả sự vụ trong phủ, Tào Ngọc Di thì cùng Đại thiếu phu nhân phụng bồi Lão phu nhân nói đùa, Lão phu nhân trước sau như một dùng xong cơm trưa, liền bảo hai người giải tán.
Tào Ngọc Di cố ý thả chậm mấy bước, tách xa Đại thiếu phu nhân ra, theo lộ tuyến quen thuộc từ từ đi dạo trở về.
"Có câu nói không có quy củ, sao thành được vuông tròn, viện này của chúng ta từ trên xuống dưới cũng có hơn hai mươi người, mọi người dựa theo Thiếu phu nhân bố trí, tự đảm nhiệm việc của mình......" Đầu tiên Vương ma ma dạy dỗ qua một lần, mới tránh sang một bên.
Cộng thêm nha hoàn bồi giá của Tào Ngọc Di tới đây, thì đại nha hoàn nhất đẳng có bốn người, nhị đẳng có tám người, tiểu nha hoàn tam đẳng cũng là tám người, ngoài ra còn có bốn bà tử thô sử, Tào Ngọc Di còn có bốn bà tử thiếp thân.
"Nhạn Ngọc ở trong phòng Lão phu nhân đúng là trông nom đồ trang sức, chỉ có điều ta đây dùng quen Hồng Nhi, y vật (quần áo và đồ dùng hàng ngày) cũng là Vương ma ma kiêm quản, về sau, cái rương y vật này sẽ để cho ngươi quản!" Tào Ngọc Di chậm rãi nói.
"Dạ, nô tỳ nhất định không phụ Thiếu phu nhân ủy thác!" Nhạn Ngọc dập đầu cung kính đáp.
Thủy Đào ở bên cạnh còn thiếu chút nữa là trừng con ngươi ra ngoài.
"Thủy Đào thuở nhỏ chính là hầu hạ Nhị thiếu gia, sau này thì vẫn thiếp thân hầu hạ đi!"
"Dạ, Tạ thiếu phu nhân!" Lúc này Thủy Đào mới vui mừng, đắc ý nhìn Nhạn Ngọc một cái.
Vương ma ma và Hồng Nhi cùng nhau quản tiểu khố phòng của Tào Ngọc Di, Liên Hương hầu hạ bên người Tào Ngọc Di, Thắng Nhi quản nhân tình lui tới các viện, Tào Ngọc Di lại phân Xuân Nhi, Nhạc Đan cùng một chỗ, Phán Nhi, Thúy Huyên Lý phu nhân cho quản trà nước, tám tiểu nha đầu tam đẳng của mình phân ra vẩy nước quét nhà, làm nhiệm vụ chân chạy, mấy bà tử thô sử thì phân đến phòng bếp nhỏ và thay phiên trông coi trước sau cửa viện......
Lý phủ chủ tử không nhiều lắm, trong các viện cũng có phân phòng bếp nhỏ, đại trù phòng (đầu bếp) chủ yếu là các hạ nhân nấu cơm, đương nhiên là nếu có yến hội, đại trù phòng cũng bận rộn một chút, cũng may bà tử bồi giá theo Tào Ngọc Di tới có hai người am hiểu nấu nướng.
Tào Ngọc Di mới vừa vào cửa hai ngày nay, phòng bếp nhỏ còn chưa có dọn dẹp ra ngoài, điểm tâm và cơm trưa đều dùng ở viện Lão phu nhân, còn cơm tối thì đại trù phòng phái người đi tới hỏi, dựa theo thực đơn làm xong đưa tới.
"Thiếu phu nhân, nếu không thì bẩm với phu nhân, phân cho phòng bếp hai trù nương ạ?" Vương ma ma nhẹ giọng hỏi.
"Thôi, mới vừa vào cửa liền muốn thêm người sợ là chọc người nói ra nói vào." Tào Ngọc Di đùa nghịch bồn hoa cúc, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Vương ma ma vốn cũng biết chuyện này, chỉ hỏi một chút thôi.
Lý Húc Diệp đang trong thời gian thành thân, được nghĩ phép, mỗi ngày cũng vẫn đi sớm về trễ, tới giờ cơm mới trở về viện.
"Lễ vật ngày mai lại mặt đã chuẩn bị xong chưa?" Lý Húc Diệp bưng chén trà, thuận miệng hỏi.
Cái này đương nhiên Lão phu nhân đã sớm lên tiếng để cho Lý phu nhân chuẩn bị tốt.
Tào Ngọc Di trực tiếp lấy danh mục quà tặng sang cùng Lý Húc Diệp xem qua.
"Vượng Thăng, đi thư phòng lấy bộ tranh chữ và hai bộ bút nghiên mực thượng hạng tới đây!" Lý Húc Diệp nhìn lướt qua, cất giọng kêu lên.
"Dạ!" Vượng Thăng ở ngoài cửa đáp lại, vui vẻ chạy đi.
Mấy gã sai vặt bên cạnh Lý Húc Diệp đều là mấy năm nay hắn ở bên ngoài tìm đến, cũng không phải là người trong phủ, thường ngày trừ Lý Húc Diệp phân phó, ai cũng đều không mua được, vì thế Lý phu nhân bèn không biết trọng quy củ ở trước mặt Lão phu nhân quanh co lòng vòng nói ra bao nhiêu lần, đương nhiên chỉ khi nào Lão thái gia lên tiếng, Lão phu nhân mới không chỗ nào không từ.
"Thiếu gia, hôm nay Thiếu phu nhân tự mình xuống bếp làm vài món thức ăn, muốn bày cơm chưa ạ?" Thủy Đào ở ngoài cửa cười duyên hỏi.
"Thật sao?" Trong lòng Lý Húc Diệp có chút bất mãn đối với Thủy Đào không có quy củ bị chút vui mừng này đẩy ra rồi, cười nhìn về phía Tào Ngọc Di.
"Bày cơm đi!" Tào Ngọc Di mỉm cười gật đầu một cái, cất giọng phân phó nói.
Ở Tào phủ học quy củ, sau khi ngừng học, thì có thể vào phòng bếp học chút trù nghệ, bất quá chỉ cần hiểu rõ điểm quan trọng là đủ rồi, Tào Ngọc Di có kinh nghiệm đời trước, đối với làm cơm lại có chút hứng thú, nên đi nhiều một chút, học làm được rất nhiều thứ, sau này Chu thị sợ ở phòng bếp pha trộn lâu, tổn hại đến dung nhan của Tào Ngọc Di, hỏng thanh danh, nên hết sức ngăn cản Tào Ngọc Di mấy lần, vì vậy, Tào Ngọc Di mới thôi.
Vào cửa ngày đầu tiên kính trà, dĩ nhiên là cũng đi qua phòng bếp, chỉ có điều khi đó chẳng qua là làm dáng một chút, ở bên cạnh chỉ huy, tự có trù nương xử lý hết tất cả mọi thứ, thời điểm cuối cùng nhấc nồi lên, Tào Ngọc Di đón lấy là được, quy củ vạn lần không để cho Tào Ngọc Di tự mình động thủ, hôm nay đi phòng bếp nhỏ xem một chuyến, thấy gia vị đều chỉnh tề, nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, nhất thời ngứa tay, liền động thủ làm vài ba món thức ăn.
Tào Ngọc Di chú ý, chiếc đũa của Ly Húc Diệp đưa về phía món cải trắng chua cay nhiều nhất, thích ăn cá lại không kiên nhẫn gở xương, với những món thịt khác hắn cũng không hứng thú lắm......
Bởi vì ngày mai là ngày thứ ba lại mặt, Lý Húc Diệp và Tào Ngọc Di cũng tắt ý định vận động trên giường.
"Đại lão gia, Đại phu nhân...... Tứ cô gia và Tứ cô nãi nãi đến!" Một bà tử ở nhị môn xa xa nhìn thấy cỗ kiệu của Tào Ngọc Di, chạy như bay đi vào báo với Đại phu nhân.
"Phụ thân, mẫu thân, con dâu đi ra ngoài nghênh tiếp!" Đại thiếu phu nhân cười nói.
"Ừhm, đi đi!" Đại lão gia nghĩ đến gia thế Lý gia, gật đầu đồng ý.
Trên mặt Đại phu nhân cũng có chút không tốt, chẳng qua là một cô gia thứ nữ, đáng giá để cho đích trưởng tẩu đường đường chính chính đi ra ngoài nghênh đón không, quả nhiên là kiến thức hạn hẹp......
"Đại tẩu, tẩu thế nào lại ra đây? Ngọc Di đảm đương không nổi......" Tào Ngọc Di bước nhanh đi tới hành lễ một cái.
"Xem Tứ muội muội nói kìa, Tứ cô gia cao cường như vậy lần đầu tiên tới cửa, nghênh tiếp một chút có cái gì đảm đương không nổi!" Đại thiếu phu nhân ôn hòa cười nói.
Dựa theo quy củ, Tào Ngọc Di nghe có người khen phu quân mình anh tuấn, nên ngượng ngùng, vì vậy liền thừa dịp không khách sáo với Đại thiếu phu nhân nữa.
Lý Húc Diệp tiến lên một bước, chào Đại thiếu phu nhân một cái, gọi: "Đại tẩu!"
"Ơ, mau dậy đi, phụ thân và mẫu thân vẫn còn chờ ở trong phòng đấy!" Đại thiếu phu nhân cười nói.
Vào phòng thỉnh an Đại lão gia và Đại phu nhân, Đại lão gia cho người đi gọi Ngũ thiếu gia Tào Vũ Đình tới đây, dẫn theo Đại thiếu gia Tào Vũ Tĩnh, bồi Lý Húc Diệp đi thư phòng nói chuyện.
Đại phu nhân bởi vì chuyện vừa rồi, trong lòng khó chịu, thuận miệng hỏi Tào Ngọc Di mấy câu, đuổi nàng đi viện của Chu thị, Đại thiếu phu nhân thì ngược lại muốn cùng Tào Ngọc Di nói thêm mấy câu, cũng đành phải thôi.
"Tỷ nhi ngoan của ta, cô gia đối với con có tốt không?" Chu thị kéo tay Tào Ngọc Di, không thể chờ đợi hỏi.
"Di nương yên tâm, chàng đối với con rất tốt!" Tào Ngọc Di nhẹ giọng đáp.
"Tốt là tốt rồi, tỷ nhi ngoan, hiện tại ngày tháng còn dài, về sau nếu có chuyện gì không hài lòng, con cũng đừng giấu di nương......" Chu thị thao thao nói.
Tào Ngọc Di chỉ ở một bên an tĩnh nghe.
Nói đến Chu thị chẳng qua ba mươi mấy tuổi, tuổi này ở hiện đại có thể gọi là trung niên, nhưng ở nơi hậu viện này lại bị mài giống như lão phụ nhân tám mươi tuổi, hai năm qua phàm là chút chuyện nhỏ gì cũng đều càu nhàu một hồi lâu, sau khi Ngũ thiếu gia Tào Vũ Đình chuyển ra ngoài, số lần Đại lão gia tới viện của Chu thị cũng ít đi, một tháng chỉ có hai ba lần, thậm chí ít hơn, Chu thị không giống Lý thị, có phân tình thuở nhỏ với Đại lão gia, cũng không có thủ đoạn như Trần thị, dụ dỗ làm cho Đại lão gia không quên được, cũng không như Vương thị, Lưu thị ( Như Lộ) trẻ tuổi mỹ mạo, đương nhiên cũng sẽ không giữ được Đại lão gia, cũng may kể từ đó, Đại phu nhân dần dần không có xem Chu thị là cái đinh trong mắt nữa......
"Di nương, người không có chuyện gì làm thì ở trong viện đi dạo nhiều hơn một chút, đừng cả ngày buồn bực ở phòng nghĩ này nghĩ nọ......" Tào Ngọc Di chờ Chu thị càu nhàu xong, mới mở miệng khuyên nhủ.
Chu thị gật đầu đáp ứng liên tục, quay đầu lại làm như thế nào cũng không biết.
Dùng cơm trưa xong, buổi chiều nói chuyện cùng Tào Ngọc Hà và hai thứ nữ Tam phòng một lát, lại tìm Tào Vũ Đình dặn dò mấy câu, thời gian cũng kém không nhiều.
Suy cho cùng nữ nhi đã gả ra ngoài trở lại là khách, lúc này không ai tới tìm ngột ngạt, lúc đi, Đại phu nhân còn dặn dò mấy câu "Hầu hạ phu quân cho tốt", "Hiếu kính Lão phu nhân, bà bà", "Sớm ngày vì Lý gia khai chi tán diệp"....
Người luôn luôn chán ghét võ - Đại lão gia thế mà lại rất thích Lý Húc Diệp, trước khi đi còn đặc biệt tiễn mấy bước.
"Có mệt hay không?" Lý Húc Diệp nhìn bộ dạng có chút buồn ngủ của Tào Ngọc Di, mở miệng hỏi.
Sau khi trở về, còn phải đi thỉnh an phu nhân và Lão phu nhân đấy!
"Không sao!" Tào Ngọc Di lên tinh thần lên tiếng.
"Chúng ta trò chuyện chút đi, rất nhanh sẽ đến!" Lý Húc Diệp xê dịch một chút, ngồi vào bên cạnh Tào Ngọc Di.
Hai đại nha hoàn trong xe ngựa cũng dời tầm mắt đi......
Ở Lý phủ nửa tháng đầu, Tào Ngọc Di đều đi thỉnh an Lý phu nhân trước, rồi ở chỗ Lão phu nhân lập quy củ nửa ngày, buổi chiều liền trở về viện của mình nghỉ ngơi.
"......Chỉ duy nhất bà bà ta đây là có tình cảnh đi lập quy củ thôi......"
Ngày hôm đó Tào Ngọc Di đi thỉnh an Lý phu nhân, Lý phu nhân nửa thật nửa giả cùng Đại thiếu phu nhân oán trách mấy câu.
"Mẫu thân thứ tội, là con dâu sơ sót!" Tào Ngọc Di đứng ra cúi thấp đầu nói.
Phu nhân chẳng nói đúng sai gật đầu một cái.
Từ đó, mỗi ngày Tào Ngọc Di từ chỗ Lão phu nhân trở lại, bất luận lúc nào cũng phải đi đến chỗ Lý phu nhân lập quy củ, vừa tân hôn, buổi tối có lúc Lý Húc Diệp muốn nhiều một chút, nên có phần có chút ăn không tiêu.
"Thiếu phu nhân, không bằng hôm nay cáo ốm xin nghỉ đi ạ?" Vương ma ma rón rén bưng nước nóng đi vào.
"Quên đi, còn không biết rước lấy bao nhiêu lời ong tiếng ve đấy, nhịn một chút đi!" Tào Ngọc Di kiên cường chống đứng dậy, thản nhiên nói.
Vương ma ma cũng không có cách nào, dưới gầm trời này, bà bà để cho con dâu lập quy củ, cho dù ai cũng tìm không ra được cái lỗi......
"Nhà Lão Nhị, làm sao nhìn sắc mặt không được tốt?" Lão phu nhân híp mắt hỏi.
Sáng hôm nay Tào Ngọc Di đã dậm thêm son phấn, không biết Lão phu nhân làm thế nào nhìn ra được......
"Bẩm Nội tổ mẫu, chắc là tối hôm qua ngủ không ngon!" Tào Ngọc Di cung kính đáp.
Lão ma ma bên cạnh Lão phu nhân sắc mặt cổ quái kề bên tai Lão phu nhân thấp giọng nói mấy câu, Lão phu nhân "Ha ha" nở nụ cười, "Các ngươi người trẻ tuổi có sức sống là chuyện tốt, nhưng cũng phải chú ý thể cốt......"
Tào Ngọc Di sửng sốt một chút, mới nghĩ đến e là mọi người trong phòng này đều hiểu lầm rồi, cái này cũng không tiện phản bác, chỉ đành phải giả vờ xấu hổ khiếp nhược thấp giọng đáp lại......
......
"Nô tỳ Nhạn Ngọc, thỉnh an Nhị thiếu phu nhân!"
"Nô tỳ Thủy Đào, thỉnh an Nhị thiếu phu nhân!"
"Nô tỳ......"
"Phu gia nô tỳ họ Lưu......"
......
Lý Húc Diệp mười hai mười ba tuổi liền cầu xin Lão thái gia, nhờ tương giao (có quan hệ bạn bè) rất tốt cùng Lý phủ là Chu tướng quân mang vào trong quân, mỗi lần có dịp rãnh trở về Lý phủ cũng chỉ ở lại năm sáu ngày, cho nên hoàn toàn không có nha đầu bà tử cố định phục vụ, lần này thành thân mới được phân cho, Lão phu nhân cho đại nha đầu nhất đẳng Nhạn Ngọc và nha đầu nhị đẳng Nhạc Đan, Lý phu nhân cho hai nha đầu nhị đẳng Thúy Huyên, Phán Nhi, Thủy Đào vốn là nha đầu nhị đẳng đi theo Lý Húc Diệp từ thuở nhỏ, lần này được nâng lên nhất đẳng, còn có một nha đầu nhị đẳng gọi là Xuân Nhi, bốn tiểu nha đầu tam đẳng, sáu bà tử thô sử đều là bà tử quản sự trong phủ sắp xếp sang, trước khi Tào Ngọc Di chưa có gả sang, chuyện trong viện này tạm thời do hai đại nha hoàn nhất đẳng quản.
Tào Ngọc Di làm tân nương tử, ngày đầu tiên sau khi kính trà xong đương nhiên là ở chỗ của Lão phu nhân và Lý phu nhân lập quy củ, Lão phu nhân thông cảm cho Tào Ngọc Di tối hôm qua mới vừa viên phòng, nên dùng xong buổi cơm trưa liền lên tiếng để cho Tào Ngọc Di trở về phòng.
"Mọi người đều tự làm việc của mình, về sau đương nhiên không thể thiếu chỗ tốt, chỉ có một điều Thiếu phu nhân ghét nhất là lắm mồm, nên tất cả mọi người trông nom miệng của mình cho thật tốt!" Vương ma ma đứng ở bên cạnh Tào Ngọc Di, nghiêm nghị quát lên.
"Dạ!" Mọi người cùng đáp lại.
"Mọi người đứng lên đi, mấy ngày nay đều cực khổ!" Tào Ngọc Di ôn hòa nói, Vương ma ma đóng vai mặt trắng, dĩ nhiên Tào Ngọc Di đóng vai mặt đỏ.
Hồng Nhi dùng khay bưng một xấp hà bao nhỏ ra, thưởng cho từng nha hoàn bà tử trong phòng.
Mọi người đều vui mừng hớn hở tạ ơn một lần, mới theo thứ tự lui ra ngoài, hai đại nha đầu nhất đẳng ở lại một chút, mỗi người cầm một cái chìa khóa đến trước mặt Tào Ngọc Di.
"Nô tỳ vượt quá bổn phận rồi, đây là chìa khóa rương bạc trong phòng Nhị thiếu gia!" Nhạn Ngọc quỳ xuống nói.
Tào Ngọc Di khẽ gật đầu, ra hiệu Vương ma ma thu nhận.
Số tiền trong rương này chính là tiền tháng mỗi tháng của Lý Húc Diệp và vài món phục sức đáng giá.
"Nhị thiếu phu nhân, lúc trước nô tỳ quản phục sức của Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân vừa tới, không bằng nô tỳ trước thay Thiếu phu nhân quản, tránh làm trễ nãi chánh sự của Nhị thiếu gia, chờ Thiếu phu nhân và các vị tỷ tỷ muội muội quen thuộc, Thiếu phu nhân lại thu hồi chìa khóa này......" Thủy Đào cười nói.
Từ kiếp trước đến bây giờ, Tào Ngọc Di vẫn có một tật xấu không nhớ được mặt người, rõ ràng gặp qua nhiều lần, trao đổi danh tính với nhau, cũng coi như là người quen biết rồi, đi trên đường thỉnh thoảng gặp mặt, chào hỏi lại hoàn toàn không nhớ ra người nọ là ai, vào cửa từ ngày hôm qua đến bây giờ, chỉ mới có một ngày, nhìn Thủy Đào này cũng rất là quen mặt, cẩn thận hồi tưởng chốc lát, thì ra là đại nha đầu trong phòng tắm tối hôm qua kia, bởi vì từ ngày hôm qua tới hôm nay, nha đầu này thỉnh thoảng ở trước mặt Lý Húc Diệp lắc lư qua lại, nên Tào Ngọc Di đã nhớ ra được.
Vương ma ma đứng ở bên cạnh mặt liền biến sắc muốn lên tiếng.
"Phòng của chính ta mà còn chưa quen chỗ? Thật là làm phiền ngươi? Không bằng về sau chuyện trong phòng này cũng để cho ngươi tới làm chủ được không?" Tào Ngọc Di khiêu mày chậm rãi hỏi.
"Bẩm Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ không dám!" Thủy Đào nâng cái chìa khóa lên trên đỉnh đầu, cắn răng nói.
Thủy Đào ỷ vào phân tình mình hầu hạ Lý Húc Diệp từ thuở nhỏ, nên lên mặt tự cao, lại dám dùng lời nói đó thử thăm dò Tào Ngọc Di......
Vương ma ma hầu hạ Tào Ngọc Di mười mấy năm nay, đương nhiên biết tính tình của Tào Ngọc Di, yên lòng khép miệng đang mở ra lại, tiến lên một bước trực tiếp cầm lấy cái chìa khóa từ trong tay Thủy Đào.
"Các ngươi đều lui xuống trước đi, để ta xem lại một chút, rồi phân việc cho các ngươi!" Tào Ngọc Di phân phó nói.
"Dạ!"
Thủy Đào và Nhạn Ngọc đều là đại nha hoàn, đều có cạnh tranh, dĩ nhiên hai người có lúc sẽ va chạm, đợt này Thủy Đào bị lép vế, Nhạn Ngọc e ngại Thiếu phu nhân mới vừa vào cửa, không tiện nổi lên xung đột với Thủy Đào, cười khì một tiếng, xoay người trở về phòng của mình.
Thủy Đào giận đến ngực đập bùm bùm như gõ trống, sau một hồi lâu, quyết định chờ Nhị thiếu gia trở lại, sẽ ở trước mặt Nhị thiếu gia thổi gió một chút......
"Thiếu phu nhân......" Vương ma ma nhẹ giọng kêu lên.
Tào Ngọc Di giơ tay lên, ý bảo Vương ma ma không cần nói nữa, buông lỏng bả vai dựa vào trên ghế dựa, thở dài một hơi.
Vương ma ma thấy thế, tiến lên giúp Tào Ngọc Di xoa bóp bả vai.
"Thắng Nhi, gọi Vương gia và Ngô gia đến đây!" Tào Ngọc Di nghỉ ngơi một lát rồi phân phó nói.
"Dạ!" Thắng Nhi đáp một tiếng, bước nhanh đi ra ngoài.
Vương gia và Ngô gia chính là hai phòng người bồi giá của Tào Ngọc Di, từ khi vào Lý gia, Tào Ngọc Di vẫn còn chưa gặp qua hai phòng người này.
Lúc trước ở Tào gia sau khi Tào Ngọc Di phân viện, chỉ nâng Hồng Nhi lên làm đại nha đầu nhất đẳng, còn có một đại nha đầu gọi là Liên Hương là người Đại phu nhân an bài tới, chỉ có điều đương nhiên là Tào Ngọc Di coi trọng Hồng Nhi và Thắng nhi hơn, đại nha đầu Liên Hương kia ít tin dùng hơn Thắng Nhi, khó được mấy năm nay Liên Hương vẫn bảo trì bình thản, chưa từng nháo qua chuyện gì, lúc Tào Ngọc Di chọn nha đầu bồi giá vì đề phòng Đại phu nhân lại nhét thứ không biết gốc rễ tới đây, liền dẫn đến Lý phủ. Liên Hương là một cái hũ nút, Tào Ngọc Di không hỏi tới thì không chủ động mở miệng, lại bởi vì đã dùng quen Hồng Nhi, Thắng Nhi, một ngày qua đi Liên Hương cũng khó được vào phòng một lần.
Tào Ngọc Di chỉ hỏi chỗ ở của người hai phòng, lại dặn dò nghe theo an bài của quản sự Lý phủ, liền đuổi bọn họ đi xuống.
Vương ma ma rõ ràng có chút thất vọng, động tác trên tay cũng có chút không chú tâm.
Vương gia chính là một nhà của Vương ma ma, trừ trượng phu của Vương ma ma, còn có nãi huynh bằng tuổi với Tào Ngọc Di cùng một nam hài choai choai mười hai tuổi và một tiểu cô nương tám tuổi.
Tào Ngọc Di chỉ làm như không biết, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu sau, có tiểu nha đầu đi vào báo, quản sự các nơi và bà tử quản sự Lý phủ cầu kiến.
Tào Ngọc Di lên tinh thần, đỡ châu sai trên đầu, phân phó nói: "Mời bọn họ vào đi!"
Cũng may hôm nay các quản sự chỉ tới đây thỉnh an, nhận thức một chút thôi.
Vương ma ma lấy hà bao trước đó chuẩn bị xong thưởng đi xuống, mọi người tạ ơn liền giải tán.
Như thế giằng co mấy lượt, sắc trời đã không còn sớm.
"Nhị thiếu gia trở về!"
Tào Ngọc Di đặt chén trà xuống, vuốt nếp nhăn trên y phục đi ra ngoài đón, "Lão gia!"
"Các ngươi đi xuống đi!" Lý Húc Diệp vừa thuận theo lực đạo của Tào Ngọc Di cởi áo khoác xuống, vừa phân phó nói.
Nha hoàn bà tử trong phòng nhất tề đáp lại.
Thủy Đào vừa mới chen vào phòng trên mặt thất vọng đi ở sau cùng, thỉnh thoảng đá mắt sang Lý Húc Diệp, như mong đợi Lý Húc Diệp sẽ gọi nàng ta lưu lại phục vụ......
"Lão gia, mời dùng trà!" Tào Ngọc Di rót một chén trà nóng đưa tới.
"Nàng cũng ngồi xuống, chúng ta trò chuyện một chút!" Lý Húc Diệp nhận chén trà, hòa nhã nói, "Hôm nay phu nhân có gây khó dễ cho nàng hay không?"
"Lão gia yên tâm, thiếp thân có thể ứng phó!" Tào Ngọc Di lựa lời lên tiếng.
Kế tiếp, Lý Húc Diệp lại nói đến tình hình Lý phủ cho Tào Ngọc Di nghe, "...... Nếu nàng gặp phải vấn đề khó khăn, có thể để cho Lý thúc ngoài trù phòng, Lưu ma ma ở nhị môn, người gác cổng...... Đi tìm ta...... Biết không?"
"Ta nhớ rồi!" Tào Ngọc Di nghiệm qua trong đầu một lần, biết đây có thể chính là một phần thế lực của Lý Húc Diệp ở Lý phủ.
"Ha ha, hiện tại tại sao lại không khách khí nữa?" Lý Húc Diệp cười hỏi.
Lúc này Tào Ngọc Di mới giật mình nhận ra vừa rồi mình quên xưng là "Thiếp thân", mặc dù là sinh sống, cố gắng học quy củ của nơi này, rốt cuộc trong xương lại vẫn chán ghét điều này......
"Ta vốn cũng không để ý cái này, chỉ lo lắng phạm sai ở trước mặt Lão phu nhân và phu nhân!" Lý Húc Diệp tiếp tục cười khẽ nói, lại lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong tay áo, "Bạc này, nàng cầm lấy tiêu dùng trước, chờ dùng hết rồi, ta lại sai người đưa sang, chút nữa ta để cho chưởng quỹ hai cửa hàng trên đường Thạch Tỉnh đi vào thỉnh an nàng, cũng tiện để cho nàng có thêm thu nhập......"
"Dạ, thật cảm tạ lão gia!" Tào Ngọc Di nhẹ giọng đáp lại, hai tay nhận lấy, đặt ở phía trên cùng chính là hai tờ khế ước cửa hàng, còn dư lại vẫn chưa kịp nhìn kỹ, thì bên ngoài liền truyền đến giọng nói của Vương ma ma.
"Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, Lão phu nhân phái người tới đây mời thiếu gia cùng thiếu phu nhân sang dùng cơm!"
"Ma ma, đi vào phục vụ đi!" Tào Ngọc Di đặt ngân phiếu và khế ước vào trong một cái rương nhỏ, lại mở cái rương tiền của mình ra thả vào khóa lại, cất giọng gọi.
Cái rương tiền của Tào Ngọc Di có hai cái chìa khóa, Tào Ngọc Di tự giữ một cái, để ở chỗ Hồng Nhi một cái.
Vương ma ma và Hồng Nhi cùng tiến lên sửa sang lại trang dung cho Tào Ngọc Di, Nhạn Ngọc và Thủy Đào qua phục vụ Lý Húc Diệp.
Năm đó lúc học quy củ với Vu ma ma thì việc hầu hạ trưởng bối dùng cơm này tốn rất nhiều thời gian, thế nào từ mắt của trưởng bối nhìn ra bà ấy muốn ăn cái gì, lúc gắp những thức ăn hình viên tròn phải như thế nào bảo đảm sẽ không rơi xuống, có tình huống đột phát phải xử lý như thế nào..... Một việc, một việc Tào Ngọc Di đều ghi nhớ rõ trong đầu, Đại thiếu phu nhân cướp việc tiến lên cầm đũa cho Lão phu nhân, Tào Ngọc Di thu tinh thần lại, cẩn thận múc canh gắp thức ăn cho Lý phu nhân......
Sau khi dùng cơm xong, mọi người phụng bồi Lão phu nhân nói đùa một hồi, chờ Lão phu nhân buồn ngủ mọi người mới giải tán.
"Tôn ma ma, ngươi thấy nhà Lão Nhị như thế nào?" Sau khi Lão phu nhân rửa mặt, nửa tựa vào trên giường, một vị lão ma ma đang nhẹ nhàng lau tóc cho Lão phu nhân.
"Bẩm Lão phu nhân, theo lão nô thấy, Nhị thiếu phu nhân này sợ là ổn trọng hơn Đại thiếu phu nhân không ít, còn lại cũng khó mà nói!" Tôn ma ma nhẹ giọng lên tiếng.
"Là người có thể nhẫn nhịn......" Lão phu nhân thấp giọng nói mấy câu, Tôn ma ma đã lớn tuổi cũng không biết là thật sự không có nghe hay là thế nào, chỉ an tĩnh tiếp tục lau tóc cho Lão phu nhân......
Trong sương phòng bên này, Tào Ngọc Di và Lý Húc Diệp cũng đang rửa mặt sau đó đi ngủ.
"Mau ngủ đi!" Lý Húc Diệp dịch chăn cho Tào Ngọc Di nói, bản thân mình thì lại cầm một quyển sách, ngồi ở đầu giường, dưới ánh nến nhìn xem.
Tào Ngọc Di cắn răng, chủ động bám vào Lý Húc Diệp.....
Lý Húc Diệp có chút nghi hoặc nhìn về phía Tào Ngọc Di.
"Chàng cũng ngủ đi!" Tào Ngọc Di "Hừ hừ" nói.
Dựa theo tính toán kỳ kinh nguyệt lần trước, mấy ngày nay là thời điểm dễ thụ thai nhất, Tào Ngọc Di biết mười sáu tuổi thân thể còn chưa thành thục một chút, nhưng nghĩ muốn đứng vững ở Lý phủ, nên tạm thời cũng đành phải vậy......
Lý Húc Diệp hiểu rõ khẽ nở nụ cười, khép sách lại đặt ở trên kệ đầu giường, thổi nến......
Vương ma ma ở bên ngoài lại nghiêng lỗ tai nghe, chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến một tràng tiếng vang dài dài ngắn ngắn, trên mặt Vương ma ma lộ ra nụ cười thư thái, lúc này mới lui ra......
"Con dâu thỉnh an mẫu thân!" Lúc Tào Ngọc Di đến, hai vị di nãi nãi của cố Lý lão gia đã đến.
Lý lão gia đã qua đời có ba phòng thiếp thất, Trần thị là đại nha hoàn thiếp thân của Lý lão gia được nâng lên, sinh cho Lý lão gia thứ trưởng tử ——Lý Húc Dương, thú chất nữ nhà mẹ của Lý phu nhân - Tiền Uyển Nhi, Vương thị là nha hoàn bồi giá của Lý phu nhân, không có con cái, Lưu thị là một nha hoàn nhị đẳng bị Lý lão gia cưỡng hiếp khi say rượu, bởi vì sau đó chẩn ra có thai, được nâng lên làm di nương, chính là thân mẫu của Lý Húc Diệp, đã mất lúc Lý Húc Diệp bốn tuổi.
Lý phu nhân vốn có một trai một gái, đáng tiếc đều không có nuôi được, đại nữ nhi chưa đủ tháng liền chết yểu, đích tử vốn là sinh thiếu tháng, thiên tân vạn khổ nuôi đến mười mấy tuổi, lại mất rồi, nhánh khác của Lý gia đều đã phân ra ở riêng, một Lý phủ to như thế, lại chưa đầy mười chủ tử......
Những thứ này đương nhiên đều là Thắng Nhi đi hỏi thăm ra được, Lý Húc Diệp cũng đã nói chút chuyện Lý phủ cho Tào Ngọc Di biết, bất quá đều là chuyện cần phải chú ý ở trước mặt Lão phu nhân và Lý phu nhân, huống hồ trong mắt nam nhân nhìn thấy đương nhiên có khác biệt rất lớn so với nữ nhân.
"Đứng lên đi!" Lý phu nhân thản nhiên nói.
Tào Ngọc Di đáp một tiếng, an tĩnh đứng ở sau lưng Lý phu nhân.
"Ôi chao, mẫu thân, xem ra con dâu đến chậm, mẫu thân thứ tội, con dâu thỉnh an mẫu thân!" Đại thiếu phu nhân vẻ mặt tươi cười vừa nói vừa bước nhanh tới.
"Được rồi, được rồi, thường ngày cũng là canh giờ này! Chỉnh đốn một chút, đi thỉnh an Lão phu nhân!" Trên mặt Lý phu nhân lộ ra một nụ cười, giọng nói lên xuống rõ ràng.
Sáng sớm Lý Húc Diệp liền bị Lão thái gia sai người gọi qua, cho nên cũng không đến thỉnh an Lý phu nhân, Đại thiếu gia Lý Húc Dương không biết vì sao cũng không có tới, nhìn bộ dạng Lý phu nhân cũng không giống như để ý......
Cùng thỉnh an Lão phu nhân, cùng nhau dùng điểm tâm, Lý phu nhân đi xử lý tất cả sự vụ trong phủ, Tào Ngọc Di thì cùng Đại thiếu phu nhân phụng bồi Lão phu nhân nói đùa, Lão phu nhân trước sau như một dùng xong cơm trưa, liền bảo hai người giải tán.
Tào Ngọc Di cố ý thả chậm mấy bước, tách xa Đại thiếu phu nhân ra, theo lộ tuyến quen thuộc từ từ đi dạo trở về.
"Có câu nói không có quy củ, sao thành được vuông tròn, viện này của chúng ta từ trên xuống dưới cũng có hơn hai mươi người, mọi người dựa theo Thiếu phu nhân bố trí, tự đảm nhiệm việc của mình......" Đầu tiên Vương ma ma dạy dỗ qua một lần, mới tránh sang một bên.
Cộng thêm nha hoàn bồi giá của Tào Ngọc Di tới đây, thì đại nha hoàn nhất đẳng có bốn người, nhị đẳng có tám người, tiểu nha hoàn tam đẳng cũng là tám người, ngoài ra còn có bốn bà tử thô sử, Tào Ngọc Di còn có bốn bà tử thiếp thân.
"Nhạn Ngọc ở trong phòng Lão phu nhân đúng là trông nom đồ trang sức, chỉ có điều ta đây dùng quen Hồng Nhi, y vật (quần áo và đồ dùng hàng ngày) cũng là Vương ma ma kiêm quản, về sau, cái rương y vật này sẽ để cho ngươi quản!" Tào Ngọc Di chậm rãi nói.
"Dạ, nô tỳ nhất định không phụ Thiếu phu nhân ủy thác!" Nhạn Ngọc dập đầu cung kính đáp.
Thủy Đào ở bên cạnh còn thiếu chút nữa là trừng con ngươi ra ngoài.
"Thủy Đào thuở nhỏ chính là hầu hạ Nhị thiếu gia, sau này thì vẫn thiếp thân hầu hạ đi!"
"Dạ, Tạ thiếu phu nhân!" Lúc này Thủy Đào mới vui mừng, đắc ý nhìn Nhạn Ngọc một cái.
Vương ma ma và Hồng Nhi cùng nhau quản tiểu khố phòng của Tào Ngọc Di, Liên Hương hầu hạ bên người Tào Ngọc Di, Thắng Nhi quản nhân tình lui tới các viện, Tào Ngọc Di lại phân Xuân Nhi, Nhạc Đan cùng một chỗ, Phán Nhi, Thúy Huyên Lý phu nhân cho quản trà nước, tám tiểu nha đầu tam đẳng của mình phân ra vẩy nước quét nhà, làm nhiệm vụ chân chạy, mấy bà tử thô sử thì phân đến phòng bếp nhỏ và thay phiên trông coi trước sau cửa viện......
Lý phủ chủ tử không nhiều lắm, trong các viện cũng có phân phòng bếp nhỏ, đại trù phòng (đầu bếp) chủ yếu là các hạ nhân nấu cơm, đương nhiên là nếu có yến hội, đại trù phòng cũng bận rộn một chút, cũng may bà tử bồi giá theo Tào Ngọc Di tới có hai người am hiểu nấu nướng.
Tào Ngọc Di mới vừa vào cửa hai ngày nay, phòng bếp nhỏ còn chưa có dọn dẹp ra ngoài, điểm tâm và cơm trưa đều dùng ở viện Lão phu nhân, còn cơm tối thì đại trù phòng phái người đi tới hỏi, dựa theo thực đơn làm xong đưa tới.
"Thiếu phu nhân, nếu không thì bẩm với phu nhân, phân cho phòng bếp hai trù nương ạ?" Vương ma ma nhẹ giọng hỏi.
"Thôi, mới vừa vào cửa liền muốn thêm người sợ là chọc người nói ra nói vào." Tào Ngọc Di đùa nghịch bồn hoa cúc, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Vương ma ma vốn cũng biết chuyện này, chỉ hỏi một chút thôi.
Lý Húc Diệp đang trong thời gian thành thân, được nghĩ phép, mỗi ngày cũng vẫn đi sớm về trễ, tới giờ cơm mới trở về viện.
"Lễ vật ngày mai lại mặt đã chuẩn bị xong chưa?" Lý Húc Diệp bưng chén trà, thuận miệng hỏi.
Cái này đương nhiên Lão phu nhân đã sớm lên tiếng để cho Lý phu nhân chuẩn bị tốt.
Tào Ngọc Di trực tiếp lấy danh mục quà tặng sang cùng Lý Húc Diệp xem qua.
"Vượng Thăng, đi thư phòng lấy bộ tranh chữ và hai bộ bút nghiên mực thượng hạng tới đây!" Lý Húc Diệp nhìn lướt qua, cất giọng kêu lên.
"Dạ!" Vượng Thăng ở ngoài cửa đáp lại, vui vẻ chạy đi.
Mấy gã sai vặt bên cạnh Lý Húc Diệp đều là mấy năm nay hắn ở bên ngoài tìm đến, cũng không phải là người trong phủ, thường ngày trừ Lý Húc Diệp phân phó, ai cũng đều không mua được, vì thế Lý phu nhân bèn không biết trọng quy củ ở trước mặt Lão phu nhân quanh co lòng vòng nói ra bao nhiêu lần, đương nhiên chỉ khi nào Lão thái gia lên tiếng, Lão phu nhân mới không chỗ nào không từ.
"Thiếu gia, hôm nay Thiếu phu nhân tự mình xuống bếp làm vài món thức ăn, muốn bày cơm chưa ạ?" Thủy Đào ở ngoài cửa cười duyên hỏi.
"Thật sao?" Trong lòng Lý Húc Diệp có chút bất mãn đối với Thủy Đào không có quy củ bị chút vui mừng này đẩy ra rồi, cười nhìn về phía Tào Ngọc Di.
"Bày cơm đi!" Tào Ngọc Di mỉm cười gật đầu một cái, cất giọng phân phó nói.
Ở Tào phủ học quy củ, sau khi ngừng học, thì có thể vào phòng bếp học chút trù nghệ, bất quá chỉ cần hiểu rõ điểm quan trọng là đủ rồi, Tào Ngọc Di có kinh nghiệm đời trước, đối với làm cơm lại có chút hứng thú, nên đi nhiều một chút, học làm được rất nhiều thứ, sau này Chu thị sợ ở phòng bếp pha trộn lâu, tổn hại đến dung nhan của Tào Ngọc Di, hỏng thanh danh, nên hết sức ngăn cản Tào Ngọc Di mấy lần, vì vậy, Tào Ngọc Di mới thôi.
Vào cửa ngày đầu tiên kính trà, dĩ nhiên là cũng đi qua phòng bếp, chỉ có điều khi đó chẳng qua là làm dáng một chút, ở bên cạnh chỉ huy, tự có trù nương xử lý hết tất cả mọi thứ, thời điểm cuối cùng nhấc nồi lên, Tào Ngọc Di đón lấy là được, quy củ vạn lần không để cho Tào Ngọc Di tự mình động thủ, hôm nay đi phòng bếp nhỏ xem một chuyến, thấy gia vị đều chỉnh tề, nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, nhất thời ngứa tay, liền động thủ làm vài ba món thức ăn.
Tào Ngọc Di chú ý, chiếc đũa của Ly Húc Diệp đưa về phía món cải trắng chua cay nhiều nhất, thích ăn cá lại không kiên nhẫn gở xương, với những món thịt khác hắn cũng không hứng thú lắm......
Bởi vì ngày mai là ngày thứ ba lại mặt, Lý Húc Diệp và Tào Ngọc Di cũng tắt ý định vận động trên giường.
"Đại lão gia, Đại phu nhân...... Tứ cô gia và Tứ cô nãi nãi đến!" Một bà tử ở nhị môn xa xa nhìn thấy cỗ kiệu của Tào Ngọc Di, chạy như bay đi vào báo với Đại phu nhân.
"Phụ thân, mẫu thân, con dâu đi ra ngoài nghênh tiếp!" Đại thiếu phu nhân cười nói.
"Ừhm, đi đi!" Đại lão gia nghĩ đến gia thế Lý gia, gật đầu đồng ý.
Trên mặt Đại phu nhân cũng có chút không tốt, chẳng qua là một cô gia thứ nữ, đáng giá để cho đích trưởng tẩu đường đường chính chính đi ra ngoài nghênh đón không, quả nhiên là kiến thức hạn hẹp......
"Đại tẩu, tẩu thế nào lại ra đây? Ngọc Di đảm đương không nổi......" Tào Ngọc Di bước nhanh đi tới hành lễ một cái.
"Xem Tứ muội muội nói kìa, Tứ cô gia cao cường như vậy lần đầu tiên tới cửa, nghênh tiếp một chút có cái gì đảm đương không nổi!" Đại thiếu phu nhân ôn hòa cười nói.
Dựa theo quy củ, Tào Ngọc Di nghe có người khen phu quân mình anh tuấn, nên ngượng ngùng, vì vậy liền thừa dịp không khách sáo với Đại thiếu phu nhân nữa.
Lý Húc Diệp tiến lên một bước, chào Đại thiếu phu nhân một cái, gọi: "Đại tẩu!"
"Ơ, mau dậy đi, phụ thân và mẫu thân vẫn còn chờ ở trong phòng đấy!" Đại thiếu phu nhân cười nói.
Vào phòng thỉnh an Đại lão gia và Đại phu nhân, Đại lão gia cho người đi gọi Ngũ thiếu gia Tào Vũ Đình tới đây, dẫn theo Đại thiếu gia Tào Vũ Tĩnh, bồi Lý Húc Diệp đi thư phòng nói chuyện.
Đại phu nhân bởi vì chuyện vừa rồi, trong lòng khó chịu, thuận miệng hỏi Tào Ngọc Di mấy câu, đuổi nàng đi viện của Chu thị, Đại thiếu phu nhân thì ngược lại muốn cùng Tào Ngọc Di nói thêm mấy câu, cũng đành phải thôi.
"Tỷ nhi ngoan của ta, cô gia đối với con có tốt không?" Chu thị kéo tay Tào Ngọc Di, không thể chờ đợi hỏi.
"Di nương yên tâm, chàng đối với con rất tốt!" Tào Ngọc Di nhẹ giọng đáp.
"Tốt là tốt rồi, tỷ nhi ngoan, hiện tại ngày tháng còn dài, về sau nếu có chuyện gì không hài lòng, con cũng đừng giấu di nương......" Chu thị thao thao nói.
Tào Ngọc Di chỉ ở một bên an tĩnh nghe.
Nói đến Chu thị chẳng qua ba mươi mấy tuổi, tuổi này ở hiện đại có thể gọi là trung niên, nhưng ở nơi hậu viện này lại bị mài giống như lão phụ nhân tám mươi tuổi, hai năm qua phàm là chút chuyện nhỏ gì cũng đều càu nhàu một hồi lâu, sau khi Ngũ thiếu gia Tào Vũ Đình chuyển ra ngoài, số lần Đại lão gia tới viện của Chu thị cũng ít đi, một tháng chỉ có hai ba lần, thậm chí ít hơn, Chu thị không giống Lý thị, có phân tình thuở nhỏ với Đại lão gia, cũng không có thủ đoạn như Trần thị, dụ dỗ làm cho Đại lão gia không quên được, cũng không như Vương thị, Lưu thị ( Như Lộ) trẻ tuổi mỹ mạo, đương nhiên cũng sẽ không giữ được Đại lão gia, cũng may kể từ đó, Đại phu nhân dần dần không có xem Chu thị là cái đinh trong mắt nữa......
"Di nương, người không có chuyện gì làm thì ở trong viện đi dạo nhiều hơn một chút, đừng cả ngày buồn bực ở phòng nghĩ này nghĩ nọ......" Tào Ngọc Di chờ Chu thị càu nhàu xong, mới mở miệng khuyên nhủ.
Chu thị gật đầu đáp ứng liên tục, quay đầu lại làm như thế nào cũng không biết.
Dùng cơm trưa xong, buổi chiều nói chuyện cùng Tào Ngọc Hà và hai thứ nữ Tam phòng một lát, lại tìm Tào Vũ Đình dặn dò mấy câu, thời gian cũng kém không nhiều.
Suy cho cùng nữ nhi đã gả ra ngoài trở lại là khách, lúc này không ai tới tìm ngột ngạt, lúc đi, Đại phu nhân còn dặn dò mấy câu "Hầu hạ phu quân cho tốt", "Hiếu kính Lão phu nhân, bà bà", "Sớm ngày vì Lý gia khai chi tán diệp"....
Người luôn luôn chán ghét võ - Đại lão gia thế mà lại rất thích Lý Húc Diệp, trước khi đi còn đặc biệt tiễn mấy bước.
"Có mệt hay không?" Lý Húc Diệp nhìn bộ dạng có chút buồn ngủ của Tào Ngọc Di, mở miệng hỏi.
Sau khi trở về, còn phải đi thỉnh an phu nhân và Lão phu nhân đấy!
"Không sao!" Tào Ngọc Di lên tinh thần lên tiếng.
"Chúng ta trò chuyện chút đi, rất nhanh sẽ đến!" Lý Húc Diệp xê dịch một chút, ngồi vào bên cạnh Tào Ngọc Di.
Hai đại nha hoàn trong xe ngựa cũng dời tầm mắt đi......
Ở Lý phủ nửa tháng đầu, Tào Ngọc Di đều đi thỉnh an Lý phu nhân trước, rồi ở chỗ Lão phu nhân lập quy củ nửa ngày, buổi chiều liền trở về viện của mình nghỉ ngơi.
"......Chỉ duy nhất bà bà ta đây là có tình cảnh đi lập quy củ thôi......"
Ngày hôm đó Tào Ngọc Di đi thỉnh an Lý phu nhân, Lý phu nhân nửa thật nửa giả cùng Đại thiếu phu nhân oán trách mấy câu.
"Mẫu thân thứ tội, là con dâu sơ sót!" Tào Ngọc Di đứng ra cúi thấp đầu nói.
Phu nhân chẳng nói đúng sai gật đầu một cái.
Từ đó, mỗi ngày Tào Ngọc Di từ chỗ Lão phu nhân trở lại, bất luận lúc nào cũng phải đi đến chỗ Lý phu nhân lập quy củ, vừa tân hôn, buổi tối có lúc Lý Húc Diệp muốn nhiều một chút, nên có phần có chút ăn không tiêu.
"Thiếu phu nhân, không bằng hôm nay cáo ốm xin nghỉ đi ạ?" Vương ma ma rón rén bưng nước nóng đi vào.
"Quên đi, còn không biết rước lấy bao nhiêu lời ong tiếng ve đấy, nhịn một chút đi!" Tào Ngọc Di kiên cường chống đứng dậy, thản nhiên nói.
Vương ma ma cũng không có cách nào, dưới gầm trời này, bà bà để cho con dâu lập quy củ, cho dù ai cũng tìm không ra được cái lỗi......
"Nhà Lão Nhị, làm sao nhìn sắc mặt không được tốt?" Lão phu nhân híp mắt hỏi.
Sáng hôm nay Tào Ngọc Di đã dậm thêm son phấn, không biết Lão phu nhân làm thế nào nhìn ra được......
"Bẩm Nội tổ mẫu, chắc là tối hôm qua ngủ không ngon!" Tào Ngọc Di cung kính đáp.
Lão ma ma bên cạnh Lão phu nhân sắc mặt cổ quái kề bên tai Lão phu nhân thấp giọng nói mấy câu, Lão phu nhân "Ha ha" nở nụ cười, "Các ngươi người trẻ tuổi có sức sống là chuyện tốt, nhưng cũng phải chú ý thể cốt......"
Tào Ngọc Di sửng sốt một chút, mới nghĩ đến e là mọi người trong phòng này đều hiểu lầm rồi, cái này cũng không tiện phản bác, chỉ đành phải giả vờ xấu hổ khiếp nhược thấp giọng đáp lại......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook