Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ
-
Chương 50: Thay thế (hạ)
Editor: Cà Rốt Hồng -
Chu thị chỉ dặn dò một lát, liền vội vã rời đi, Tào Ngọc Di nắm túi tiền Chu thị để lại trầm tư một hồi, mới cất giọng gọi người đi vào.
"Ma ma, mở cái rương tiền ra cho thêm các nha đầu bà tử trong phòng hai tháng tiền tháng, dặn dò bọn họ tiền này là ta tự mình thêm cho bọn họ, đừng đi ra ngoài nói lung tung, đánh mất thể diện của Đại phu nhân......"
"Tứ tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết nên làm như thế nào!" Vương ma ma cười lên tiếng.
"Ừhm, gọi các tiểu nha đầu chuẩn bị nước nóng đi, sáng mai còn phải đi học nữa!" Tào Ngọc Di đưa túi tiền trong tay cho Vương ma ma, "Cái này ma ma cất đi!"
Vương ma ma đáp một tiếng, hành lễ một cái, hai tay nhận lấy, đi xuống an bài.
Ngày hôm sau sau khi thỉnh an Đại phu nhân dùng điểm tâm xong, trên đường đi đến Thính Tuyết Hiên, Tào Ngọc Dao liền quăng sắc mặt một đường, cố ý lôi kéo Tào Ngọc Linh đông kéo tây xả nói không ngừng.
"Nhị tỷ tỷ, đi nhanh chút đi, kẽo lại tới trễ!" Tào Ngọc Dao lơ đễnh khẽ cười một cái, tiến lên thanh thúy nói.
Tào Ngọc Linh cau mũi, rút cánh tay bị Tào Ngọc Dao kéo ra, gật đầu một cái với Tào Ngọc Di, bước nhanh hơn.
Tào Ngọc Dao hơi ngớ ra, dừng lại hung hăng đụng Tào Ngọc Di một cái, mới mấy bước đuổi kịp Tào Ngọc Linh, lại nói liến thoắng.
Tào Ngọc Di lắc đầu một cái, quả nhiên là người không nhìn sắc mặt, lăn qua lộn lại mấy chuyện, không thấy Tào Ngọc Linh không nhịn được á......
Năm trước Tào Ngọc Linh đã đến viện bên cạnh viện của Tào Ngọc Nga, thật ra Tào Ngọc Linh phải chuyển đến vào tháng tám, nhưng Đại phu nhân lấy cớ viện đó lâu năm không có tu sửa, cổ động sửa chữa một phen, cứng rắn kéo dài tới tháng chạp mới để cho Tào Ngọc Linh dời qua, còn đặc biệt cho Tào Ngọc Linh hai bà tử quản sự đắc lực, đại nha đầu nhất đẳng, nhị đẳng, trừ nha hoàn Ngọc Tử - nha hoàn nhị đẳng lúc trước theo bên cạnh Tào Ngọc Linh thăng lên nhất đẳng, còn lại tất cả đều là người Đại phu nhân tự mình chọn, tiểu nha đầu phía dưới, bà tử thô sử cũng đều là người thân thích với người trong phòng của Đại phu nhân mang sang, có thể nói cả viện đều nằm trong tay Đại phu nhân. Tào Ngọc Dao sinh vào tháng hai, nhỏ hơn Tào Ngọc Linh một tuổi rưỡi, dựa theo quy củ, năm nay qua mười một tuổi, cũng có thể phân viện, chỉ có điều Đại phu nhân không có lên tiếng, Tào Ngọc Dao cũng chỉ có thể chen chúc trong phòng Trần thị......
Tào Ngọc Di lắc đầu, đuổi hết những thứ ngổn ngang trong đầu ra ngoài, cẩn thận nghe Dương sư phó đánh giá chữ to của Tào Ngọc Linh......
Giờ học buổi sáng rất nhanh đã trôi qua, sáng sớm ra cửa bầu trời quang đãng, gần tới trưa trời lại âm u, các tiểu nha đầu rất nhanh tiến lên thắp nến lên, cả quá trình đều yên lặng, nếu không phải trong phòng đột nhiên sáng rỡ, gần như không cảm thấy được các tiểu nha đầu được huấn luyện nghiêm chỉnh kia, bên ngoài thỉnh thoảng có mấy tiếng sấm vang lên.
"Trời sắp mưa, ba vị tiểu thư trên đường trở về cẩn thận một chút!" Lưu sư phó thu thước, nghiêm mặt dặn dò nói.
"Tạ ơn sư phó quan tâm, sư phó đi thong thả!" Tào Ngọc Linh đứng ra lên tiếng.
Lưu sư phó gật đầu một cái, dẫn theo một tiểu nha đầu mang đồ bước nhanh ra khỏi phòng.
Ba người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhỏm, Lưu sư phó là vị sư phó nghiêm khắc nhất trong tất cả các sư phó.
"Tứ tiểu thư, người cẩn thận dưới chân......" Vương ma ma che một cái ô lớn màu xanh, trong miệng không ngừng dặn dò.
Tào Ngọc Linh dĩ nhiên là được người của Đại phu nhân phái tới an toàn đón đi, lần này Tào Ngọc Dao cũng có người tới đón, một bà tử cầm theo hai cái ô tiểu hoa tới đây, lúc ấy, Vương ma ma còn chưa có tới, Tào Ngọc Dao đắc ý nhìn Tào Ngọc Di một cái, mạo hiểm mưa to liền đi, Kim Văn cùng bà tử kia mỗi người một cái ô che mưa giúp Tào Ngọc Dao, không ngờ chú ý đầu này không chú ý đầu kia, còn chưa có ra khỏi Thính Tuyết Hiên, không nói tới hai hạ nhân, ngay cả Tào Ngọc Dao cũng ướt đẩm cả người.
Hôm nay Lưu sư phó cho tan học trước giờ, Vương ma ma vẫn dựa theo thời gian thường ngày tới đón Tào Ngọc Di, đương nhiên là chậm hơn một chút, chỉ có điều chờ tới lúc Tào Ngọc Di đi về, thì mưa đã nhỏ hơn một chút.
Cái ô lớn màu xanh này là Vương ma ma cố ý xuất phủ đặt làm, bởi vì lúc nhỏ Tào Ngọc Di thích nằm trên ghế ngủ ở trong sân, cái ô này cột ở trên ghế chắn mặt trời.
"Ma ma, không sao, chúng ta đi nhanh một chút!" Tào Ngọc Di nhảy qua một vũng nước đọng lên trên phiến đá bên đường, cất cao giọng nói.
"Dạ!" Vương ma ma đồng ý, ánh mắt lại vẫn chú ý dưới chân Tào Ngọc Di.
Mưa rào có sấm chớp tới nhanh, đi cũng nhanh, buổi chiều Tào Ngọc Di ngủ trưa, trời đã trong rồi, chỉ có trên đất còn lưu lại mấy vũng nước......
Mấy ngày nay trên dưới Tào phủ đều bận rộn việc Tào Ngọc Nga xuất giá, Nhị phòng và hai vị cô nãi nãi lấy chồng ở xa đều đã phái hạ nhân có thể diện đưa lễ tới, Nhị phu nhân còn lấy một bộ đồ trang sức bằng vàng khảm bảo thạch màu lam tới thêm đồ cưới cho Tào Ngọc Nga, dù sao cũng là chuyện vui đầu tiên của đời thứ ba Tào phủ, cho dù chỉ là thứ nữ, cũng không thể qua loa.
Tân khách tới vừa nhiều vừa hỗn tạp, Tào Ngọc Di vạn lần không dám chạy loạn, chỉ tới viện Tào Ngọc Nga nói chuyện với Tào Ngọc Nga, nhân tiện quẹo vào viện của Chu thị.
Chu thị đang cùng với Chu ma ma và Triệu ma ma, cầm vài món đồ chơi tinh xảo dụ dỗ chơi cùng cặp song sinh.
"Di nương!" Tào Ngọc Di kêu một tiếng, bước nhỏ chạy tới.
"Tỷ nhi ngoan của ta, chậm một chút!" Chu thị có chút khoa trương kêu lên.
Tào Ngọc Di cười một cái, ngồi chồm hổm xuống bắt đầu trêu chọc cặp song sinh.
Bởi vì lúc trước Đại lão gia mang cặp song sinh đi ra ngoài ra mắt khách quen, cho nên hôm nay cặp song sinh ăn mặc vô cùng xinh xắn, đều là tơ lụa màu lam thượng hạng, thêu chữ phúc đường viền hoa văn trắng như tuyết, hơn nữa hai tháng trước cặp song sinh đã dứt sữa, phúng phính trên mặt cũng giảm bớt, bộ dạng không còn tròn vo như trước kia, như vậy vừa nhìn đã lộ ra mấy phần thủy linh khỏe mạnh.
Trong tay cặp song sinh cũng cầm mấy món đồ chơi, trong phòng trên giường, trên đất còn rải rác không ít đồ chơi nhỏ, đao thương kiếm làm bằng gỗ cữu liên hoàn bằng bạc… đều có tất cả.
"Di nương, không phải hôm kia có một cái cửu liên hoàn đồng thau sao, tại sao lại đổi thành bạc? Trách sao lại nặng tay thế!" Tào Ngọc Di tiện tay cầm cửu liên hoàn lên tháo ra.
"Những thứ này đều là Đại phu nhân đưa tới, trừ cái này còn có rất nhiều đồ chơi tinh xảo, ăn uống mặc tất cả đều là đồ tốt nhất, di nương đã nói có Lão thái gia và Lão phu nhân ở đây, Đại phu nhân không dám cắt xén đồ của hai đệ đệ con......" Chu thị đắc ý giải thích.
Tào Ngọc Di cười cười, không có nói tiếp, trong lòng mơ hồ có chút bất an, thái độ của Đại phu nhân đối với các thứ tử thứ nữ, ai nấy đều thấy được có vấn đề, đó là không dám cắt xén phân lệ nên có trong phủ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không chủ động đưa vật tốt gì tới......
Tâm tình Chu thị vô cùng tốt, vừa nói chuyện với Tào Ngọc Di, vừa làm một cái quần áo nhỏ, chất vải này là gấm hoa thượng hạng, cũng là thứ rất khó có được.
Thời gian kế tiếp ngày hôm nay Tào Ngọc Di đều nhớ tới chuyện đó của cặp song sinh, mãi cho đến khi sắp sửa đi ngủ mới nhớ tới, hôm nay còn có một chuyện quan trọng chưa có làm.
"Ma ma, ma ma!" Tào Ngọc Di giương giọng kêu lên.
"Tứ tiểu thư, có nô tỳ!" Vương ma ma từ phòng ngoài bước nhanh đi vào lên tiếng.
"Thừa dịp mấy ngày nay Đại phu nhân bận rộn, nói với bà tử quản sự một tiếng, để Thắng Nhi làm tam đẳng nha đầu, rồi phái tiểu nha đầu tới đây là được!" Tào Ngọc Di phân phó nói.
"Tứ tiểu thư, nha đầu Thắng Nhi này?" Vương ma ma chần chờ hỏi.
"Không quan trọng, dùng trước thôi!" Tào Ngọc Di có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, đầu óc lại không kiềm được quay cuồng nhớ tới chuyện của cặp song sinh.
"Dạ, Tứ tiểu thư yên tâm, người sớm đi nghỉ ngơi đi, nô tỳ biết phải làm thế nào!" Vương ma ma thấy thế không nói tới nữa, nhẹ nhàng giúp Tào Ngọc Di dịch chăn, tắt nến lui ra ngoài....
Chu thị chỉ dặn dò một lát, liền vội vã rời đi, Tào Ngọc Di nắm túi tiền Chu thị để lại trầm tư một hồi, mới cất giọng gọi người đi vào.
"Ma ma, mở cái rương tiền ra cho thêm các nha đầu bà tử trong phòng hai tháng tiền tháng, dặn dò bọn họ tiền này là ta tự mình thêm cho bọn họ, đừng đi ra ngoài nói lung tung, đánh mất thể diện của Đại phu nhân......"
"Tứ tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết nên làm như thế nào!" Vương ma ma cười lên tiếng.
"Ừhm, gọi các tiểu nha đầu chuẩn bị nước nóng đi, sáng mai còn phải đi học nữa!" Tào Ngọc Di đưa túi tiền trong tay cho Vương ma ma, "Cái này ma ma cất đi!"
Vương ma ma đáp một tiếng, hành lễ một cái, hai tay nhận lấy, đi xuống an bài.
Ngày hôm sau sau khi thỉnh an Đại phu nhân dùng điểm tâm xong, trên đường đi đến Thính Tuyết Hiên, Tào Ngọc Dao liền quăng sắc mặt một đường, cố ý lôi kéo Tào Ngọc Linh đông kéo tây xả nói không ngừng.
"Nhị tỷ tỷ, đi nhanh chút đi, kẽo lại tới trễ!" Tào Ngọc Dao lơ đễnh khẽ cười một cái, tiến lên thanh thúy nói.
Tào Ngọc Linh cau mũi, rút cánh tay bị Tào Ngọc Dao kéo ra, gật đầu một cái với Tào Ngọc Di, bước nhanh hơn.
Tào Ngọc Dao hơi ngớ ra, dừng lại hung hăng đụng Tào Ngọc Di một cái, mới mấy bước đuổi kịp Tào Ngọc Linh, lại nói liến thoắng.
Tào Ngọc Di lắc đầu một cái, quả nhiên là người không nhìn sắc mặt, lăn qua lộn lại mấy chuyện, không thấy Tào Ngọc Linh không nhịn được á......
Năm trước Tào Ngọc Linh đã đến viện bên cạnh viện của Tào Ngọc Nga, thật ra Tào Ngọc Linh phải chuyển đến vào tháng tám, nhưng Đại phu nhân lấy cớ viện đó lâu năm không có tu sửa, cổ động sửa chữa một phen, cứng rắn kéo dài tới tháng chạp mới để cho Tào Ngọc Linh dời qua, còn đặc biệt cho Tào Ngọc Linh hai bà tử quản sự đắc lực, đại nha đầu nhất đẳng, nhị đẳng, trừ nha hoàn Ngọc Tử - nha hoàn nhị đẳng lúc trước theo bên cạnh Tào Ngọc Linh thăng lên nhất đẳng, còn lại tất cả đều là người Đại phu nhân tự mình chọn, tiểu nha đầu phía dưới, bà tử thô sử cũng đều là người thân thích với người trong phòng của Đại phu nhân mang sang, có thể nói cả viện đều nằm trong tay Đại phu nhân. Tào Ngọc Dao sinh vào tháng hai, nhỏ hơn Tào Ngọc Linh một tuổi rưỡi, dựa theo quy củ, năm nay qua mười một tuổi, cũng có thể phân viện, chỉ có điều Đại phu nhân không có lên tiếng, Tào Ngọc Dao cũng chỉ có thể chen chúc trong phòng Trần thị......
Tào Ngọc Di lắc đầu, đuổi hết những thứ ngổn ngang trong đầu ra ngoài, cẩn thận nghe Dương sư phó đánh giá chữ to của Tào Ngọc Linh......
Giờ học buổi sáng rất nhanh đã trôi qua, sáng sớm ra cửa bầu trời quang đãng, gần tới trưa trời lại âm u, các tiểu nha đầu rất nhanh tiến lên thắp nến lên, cả quá trình đều yên lặng, nếu không phải trong phòng đột nhiên sáng rỡ, gần như không cảm thấy được các tiểu nha đầu được huấn luyện nghiêm chỉnh kia, bên ngoài thỉnh thoảng có mấy tiếng sấm vang lên.
"Trời sắp mưa, ba vị tiểu thư trên đường trở về cẩn thận một chút!" Lưu sư phó thu thước, nghiêm mặt dặn dò nói.
"Tạ ơn sư phó quan tâm, sư phó đi thong thả!" Tào Ngọc Linh đứng ra lên tiếng.
Lưu sư phó gật đầu một cái, dẫn theo một tiểu nha đầu mang đồ bước nhanh ra khỏi phòng.
Ba người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhỏm, Lưu sư phó là vị sư phó nghiêm khắc nhất trong tất cả các sư phó.
"Tứ tiểu thư, người cẩn thận dưới chân......" Vương ma ma che một cái ô lớn màu xanh, trong miệng không ngừng dặn dò.
Tào Ngọc Linh dĩ nhiên là được người của Đại phu nhân phái tới an toàn đón đi, lần này Tào Ngọc Dao cũng có người tới đón, một bà tử cầm theo hai cái ô tiểu hoa tới đây, lúc ấy, Vương ma ma còn chưa có tới, Tào Ngọc Dao đắc ý nhìn Tào Ngọc Di một cái, mạo hiểm mưa to liền đi, Kim Văn cùng bà tử kia mỗi người một cái ô che mưa giúp Tào Ngọc Dao, không ngờ chú ý đầu này không chú ý đầu kia, còn chưa có ra khỏi Thính Tuyết Hiên, không nói tới hai hạ nhân, ngay cả Tào Ngọc Dao cũng ướt đẩm cả người.
Hôm nay Lưu sư phó cho tan học trước giờ, Vương ma ma vẫn dựa theo thời gian thường ngày tới đón Tào Ngọc Di, đương nhiên là chậm hơn một chút, chỉ có điều chờ tới lúc Tào Ngọc Di đi về, thì mưa đã nhỏ hơn một chút.
Cái ô lớn màu xanh này là Vương ma ma cố ý xuất phủ đặt làm, bởi vì lúc nhỏ Tào Ngọc Di thích nằm trên ghế ngủ ở trong sân, cái ô này cột ở trên ghế chắn mặt trời.
"Ma ma, không sao, chúng ta đi nhanh một chút!" Tào Ngọc Di nhảy qua một vũng nước đọng lên trên phiến đá bên đường, cất cao giọng nói.
"Dạ!" Vương ma ma đồng ý, ánh mắt lại vẫn chú ý dưới chân Tào Ngọc Di.
Mưa rào có sấm chớp tới nhanh, đi cũng nhanh, buổi chiều Tào Ngọc Di ngủ trưa, trời đã trong rồi, chỉ có trên đất còn lưu lại mấy vũng nước......
Mấy ngày nay trên dưới Tào phủ đều bận rộn việc Tào Ngọc Nga xuất giá, Nhị phòng và hai vị cô nãi nãi lấy chồng ở xa đều đã phái hạ nhân có thể diện đưa lễ tới, Nhị phu nhân còn lấy một bộ đồ trang sức bằng vàng khảm bảo thạch màu lam tới thêm đồ cưới cho Tào Ngọc Nga, dù sao cũng là chuyện vui đầu tiên của đời thứ ba Tào phủ, cho dù chỉ là thứ nữ, cũng không thể qua loa.
Tân khách tới vừa nhiều vừa hỗn tạp, Tào Ngọc Di vạn lần không dám chạy loạn, chỉ tới viện Tào Ngọc Nga nói chuyện với Tào Ngọc Nga, nhân tiện quẹo vào viện của Chu thị.
Chu thị đang cùng với Chu ma ma và Triệu ma ma, cầm vài món đồ chơi tinh xảo dụ dỗ chơi cùng cặp song sinh.
"Di nương!" Tào Ngọc Di kêu một tiếng, bước nhỏ chạy tới.
"Tỷ nhi ngoan của ta, chậm một chút!" Chu thị có chút khoa trương kêu lên.
Tào Ngọc Di cười một cái, ngồi chồm hổm xuống bắt đầu trêu chọc cặp song sinh.
Bởi vì lúc trước Đại lão gia mang cặp song sinh đi ra ngoài ra mắt khách quen, cho nên hôm nay cặp song sinh ăn mặc vô cùng xinh xắn, đều là tơ lụa màu lam thượng hạng, thêu chữ phúc đường viền hoa văn trắng như tuyết, hơn nữa hai tháng trước cặp song sinh đã dứt sữa, phúng phính trên mặt cũng giảm bớt, bộ dạng không còn tròn vo như trước kia, như vậy vừa nhìn đã lộ ra mấy phần thủy linh khỏe mạnh.
Trong tay cặp song sinh cũng cầm mấy món đồ chơi, trong phòng trên giường, trên đất còn rải rác không ít đồ chơi nhỏ, đao thương kiếm làm bằng gỗ cữu liên hoàn bằng bạc… đều có tất cả.
"Di nương, không phải hôm kia có một cái cửu liên hoàn đồng thau sao, tại sao lại đổi thành bạc? Trách sao lại nặng tay thế!" Tào Ngọc Di tiện tay cầm cửu liên hoàn lên tháo ra.
"Những thứ này đều là Đại phu nhân đưa tới, trừ cái này còn có rất nhiều đồ chơi tinh xảo, ăn uống mặc tất cả đều là đồ tốt nhất, di nương đã nói có Lão thái gia và Lão phu nhân ở đây, Đại phu nhân không dám cắt xén đồ của hai đệ đệ con......" Chu thị đắc ý giải thích.
Tào Ngọc Di cười cười, không có nói tiếp, trong lòng mơ hồ có chút bất an, thái độ của Đại phu nhân đối với các thứ tử thứ nữ, ai nấy đều thấy được có vấn đề, đó là không dám cắt xén phân lệ nên có trong phủ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không chủ động đưa vật tốt gì tới......
Tâm tình Chu thị vô cùng tốt, vừa nói chuyện với Tào Ngọc Di, vừa làm một cái quần áo nhỏ, chất vải này là gấm hoa thượng hạng, cũng là thứ rất khó có được.
Thời gian kế tiếp ngày hôm nay Tào Ngọc Di đều nhớ tới chuyện đó của cặp song sinh, mãi cho đến khi sắp sửa đi ngủ mới nhớ tới, hôm nay còn có một chuyện quan trọng chưa có làm.
"Ma ma, ma ma!" Tào Ngọc Di giương giọng kêu lên.
"Tứ tiểu thư, có nô tỳ!" Vương ma ma từ phòng ngoài bước nhanh đi vào lên tiếng.
"Thừa dịp mấy ngày nay Đại phu nhân bận rộn, nói với bà tử quản sự một tiếng, để Thắng Nhi làm tam đẳng nha đầu, rồi phái tiểu nha đầu tới đây là được!" Tào Ngọc Di phân phó nói.
"Tứ tiểu thư, nha đầu Thắng Nhi này?" Vương ma ma chần chờ hỏi.
"Không quan trọng, dùng trước thôi!" Tào Ngọc Di có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, đầu óc lại không kiềm được quay cuồng nhớ tới chuyện của cặp song sinh.
"Dạ, Tứ tiểu thư yên tâm, người sớm đi nghỉ ngơi đi, nô tỳ biết phải làm thế nào!" Vương ma ma thấy thế không nói tới nữa, nhẹ nhàng giúp Tào Ngọc Di dịch chăn, tắt nến lui ra ngoài....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook