Cuộc Sống Hạnh Phúc
-
Chương 48: Mau chóng sinh con
Nhìn thấy Liên Cẩm xuất hiện ở đây, Hoắc Minh Hiên cũng nhăn mày khó chịu, anh ôm bả vai căng cứng của Hạ An An, bình tĩnh bước vào, thản nhiên chào hỏi bà nội và dì hai.
Hạ An An miễn cưỡng nở nụ cười, chào hỏi hai vị trưởng bối rồi đưa tặng chuỗi vòng cho bà nội: “Bà ơi, đây là quà cháu mua tặng bà ạ.”
Bà nội nhìn món quà cô mua, vẻ mặt phức tạp, cũng không nhận ngay.
Lòng Hạ An An trầm xuống, thầm nghĩ, nguy rồi, chỉ sợ Liên Cẩm ăn bậy nói bạ, lần này gặp mặt sẽ chẳng vui vẻ gì.
Mà Liên Cẩm bên cạnh đang khóc lóc thảm thiết vẫn len lén nhìn bà nội Hoắc, cô nàng vừa nói bóng nói gió với bà rằng Hạ An An là đứa không biết chừng mực thế nào, không tiếc dùng mọi thủ đoạn dụ dỗ anh Hiên, lại là đứa chẳng có giáo dục, thậm chí ngay cả trưởng bối nhà trai cũng không chào hỏi đã kết hôn với anh Hiên, nhà họ Hoắc luôn coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, đối với loại phụ nữ tâm tư quỷ quyệt thế này chắc chắn sẽ không cho bước qua cửa.
Bà nội càng lớn tuổi thì càng nóng tính, Hạ An An vô liêm sỉ như vậy, nhất định sẽ làm mất mặt cô ta!
Bà nội hết nhìn Hạ An An rồi lại quay sang Hoắc Minh Hiên, vẫn còn kinh ngạc chưa kịp tỉnh táo lại, “Hai đứa đăng ký kết hôn rồi à?”
Hoắc Minh Hiên gật đầu, nhìn thấy tay cô đưa quà chơi với chấp chới, giọng nói cũng có vài phần lo lắng, “Bà, đây là tâm ý của An An, bà nhận đi.”
Bà nội tĩnh lại, nhận được lời khẳng định của cháu trai, khoé mắt đuôi mày không tự chủ mà mang theo vui mừng, nhận quà trong tay Hạ An An, còn kéo cô ngồi xuống bên cạnh, bà kích động nắm tay cô, giọng nghẹn ngào nói: “Đứa nhỏ ngoan, bà nội cám ơn cháu, bà còn tưởng đời này không thể nhìn thấy cháu trai bà lấy vợ chứ, may mà cháu xuất hiện, bà nội cám ơn cháu.” Lấy tay lau đi nước mắt, bà lại tiếp: “Bà biết rõ tính thằng này mà, con người nó trước giờ độc đoán ngang ngược quen rồi, bà biết vội vàng đi đăng ký đều là chủ ý của nó, nhưng cháu đừng lo, Hoắc gia cũng biết lễ nghi, sính lễ không thể thiếu, nhà chúng ta chắc chắn sữ để cháu nở mày nở mặt cưới vào cửa, sẽ không để cháu chịu ấm ức gì đâu.”
“…” Hạ An An hoảng sợ.
Không lạnh lùng, không trách cứ, lại còn cảm kích đến rơi nước mắt, cái này…bất ngờ nhỉ?
Liên Cẩm ngồi bên cạnh thấy thái độ của bà với Hạ An An cũng kinh ngạc, không phải bà nên tỏ thái độ châm chọc cô ta sao?! Không những chấp nhận vị trí cháu dâu của cô ta lại còn cảm kích?
Thấy bà ấy vừa lòng với Hạ An An, Liên Cẩm chỉ cảm thấy như có người tát lên mặt mình, bà Hoắc nhiệt tình với Hạ An An như vậy, chẳng để ý gì tới cảm nhận của cô sao? Tốt xấu gì mấy năm nay cô vẫn luôn kính trọng bà, coi bà như bà nội mình cơ mà?
Giờ phút này bà Hoắc đã hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Liên Cẩm, bà chỉ biết cháu trai minhg đã kết hôn, rốt cục cháu trai bà cũng không còn ế nữa!
Chỉ cần cháu trai có chốn về, ai cũng không quan trọng.
“Đúng rồi, hai đứa kết hôn vội vã như thế, có phải đã có con rồi hay không?”
Hạ An An xấu hổ, mặt đỏ bừng, cúi đầu nói, “Chưa có ạ!”
Trên mặt bà xẹt qua chút mất mát, nhưng lập tức an ủi: “Không sao, con rồi sẽ có, đúng rồi, hai đứa đã chọn được ngày tổ chức lễ cưới chưa?” Không đợi ai trả lời, bà lại nói: “Bà cảm thấy ngày lành tháng này không ít, nếu không làm hôn lễ luôn tháng này đi.”
Hoắc Minh Hiên đối diện uống trà, nhìn thấy bà nội vừa lòng cháu dâu như vậy, lòng anh cũng rất thoải mái, khi tâm trạng của Hoắc Boss tốt thì luôn dễ nói chuyện, nghe bà nội nói như vậy, anh cười nói: “Giao cho bà nội quyết định cả đó!”
Đối với bà, hôn sự của đứa cháu trai ế bao nhiêu năm bây giờ quan trọng hơn bất cứ điều gì, lập tức gọi người cầm hoàng lịch đến xem ngày.
Liên Cẩm đã bị bỏ lơ thì không chịu nổi nữa, trong lòng khó chịu đau khổ, càng không có tâm trạng đi nghe bà nội bàn kế hoạch tổ chức hôn lễ cho Hoắc Minh Hiên.
“Thời gian không còn sớm nữa, bà ơi, cháu đi trước.” Liên Cẩm đứng lên, vẻ mặt âm u trầm trọng, trong mắt còn có ánh nước, bộ dáng đáng thương khổ sở quả thực khiến người khác thương tiếc, kỳ thật cô nàng cũng hy vọng bà nôj nhìn thấy mình như thế thì sẽ cảm thấy áy náy thương tiếc.
Lúc này bà nội mới nhớ ra Liên Cẩm vẫn còn ở trong này, thật ra bà rất áy náy với Liên Cẩm, vốn dĩ ban đầu bà rất hài lòng về Liên Cẩm, cảm thấy Hoắc Minh Hiên lấy cô cũng được, nhưng mà nhiều năm rồi, hai người cũng chẳng có động tĩnh, bà hiểu tính tình cháu trai bà, người nó không thích thì nó chẳng thèm để mắt, có lẽ là không có cảm giác gì với Liên Cẩm, chuyện tình cảm miễn cưỡng không được, Hoắc Minh Hiên không thích Liên Cẩm, điều này bà cũng biết nhưng vẫn luôn cố chấp, cũng không trách được bà, bà cũng thích Liên Cẩm, nhưng Hoắc Minh Hiên là cháu bà, Liên Cẩm không thể lấy cháu bà, tuy có hơi đáng tiếc nhưng cũng không có nghĩa là bà sẽ trách cứ người vợ mà cháu mình đã chọn, dù sao Liên Cẩm cũng chỉ là người ngoài, sao bà có thể vì một người ngoài mà trở mặt với cháu trai mình chứ?
Cho nên dù thấy áy náy với Liên Cẩm nhưng chuyện cũng đã rồi, bà chẳng thể làm gì được nữa. Nhìn con bé như vậy, thật ra bà cũng thấy đau lòng:“Cháu có chuyện sao? Bà bảo lái xe đưa cháu về nhé.” Bảo nó ở lại cũng khó chịu, không bằng để nó rời đi trước.
Nhưng Liên Cẩm nghe bà nói như vậy, trái tim hoàn toàn chìm xuống, đột nhiên cô nàng cảm thấy người nhà họ Hoắc này rất ti bỉ vô sỉ, lúc thích cô thì ngày ngày lôi kéo mời cô tới ăn cơm, bây giờ thấy cô không còn giá trị thì chẳng thèm đoái hoài gì đến nữa.
Liên Cẩm cắn răng, cố tỏ vẻ bình tĩnh:“Cám ơn bà, cháu có lái xe rồi.”
Nói xong, cô ả trừng mắt nhìn Hạ An An rồi bỏ đi.
Bà Hoắc cảm thấy xấu hổ, sợ cháu dâu nghĩ nhiều, Liên Cẩm vừa đi, bà lại vội vàng chuyển sàn đề tài chọn ngày để phân tán lực chú ý của Hạ An An.
Cuối cùng lễ cưới được tổ chức vào ngày mười lăm tháng này, còn hơn mười ngày, cũng đủ để mọi người chuẩn bị.
Mọi người còn nói chuyện hồi lâu, sau đó ăn trưa rồi mới đi.
Ở nhà họ Hoắc còn phải cố kỵ mặt mũi trưởng bối, Hạ An An không thể biểu hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng bây giờ, lên xe rồi chỉ có hai người họ, trong lòng Hạ An An bắt đầu nổi lên một trận ghen tuông, có trái bom nổ chậm là Liên Cẩm luôn kẻ kè bên cạnh Hoắc Minh Hiên, cô cảm thấy không an toàn.
Hạ An An càng nghĩ càng cảm thấy phải trừ khử nó đi thì cô mới sống tốt được.
Hạ An An đảo mẳ, ngoan ngoãn đến bên cạnh Hoắc Minh Hiên, thân thiết ôm cánh tay anh, tựa cằm vào vai anh, mắt sáng lấp lánh lấp lánh, giọng nói ngọt ngào làm nũng, “Chồng ơi.”
Cơ thể cô dựa vào, laj nghe giọng nói mềm mại của cô, Hoắc Minh Hiên chỉ cảm thấy cả người lâng lâng bay bổng.
Tai anh đỏ lên, quay đầu nhìn cô, giọng cưng chiều,“Làm sao vậy?”
Hạ An An cọ cằm trên vai anh, nhăn mày, “Anh nói xem liệu Liên Cẩm có chạy tới nhà anh khóc lóc kể lể nữa không?”
Hóa ra là vì chuyện này? Xem ra chuyện của Liên Cẩm hôm nay đã làm cho cô cảm thấy bị uy hiếp.
Thật ra cô không cần lo lắng về Liên Cẩm, anh cũng chẳng để ý gì đến cô ta.
Có điều hành động hôm nay của Liên Cẩm đúng là rất quá đáng, phải biết rằng ngay từ đầu anh đã nói rõ suy nghĩ của mình với Liên Cẩm, anh nghĩ tuy mấy năm nay người lớn trong nhà lấy họ ra nói giỡn, nhưng trong lòng Liên Cẩm vẫn tự biết rõ, không ngờ rằng cô ta lại ảo tưởng đến mức này, còn chạy đến trước mặt bà nội khóc lóc!! Làm như anh bỏ cô ta không bằng, khó trách vợ anh nghĩ nhiều.
Nhưng cô vợ bảo bối của anh có thể hỏi như vậy chứng tỏ cô rất để ý đến anh? Hoắc Boss sướng rơn, cộng thêm một tiếng “Chồng ơi” của cô làm cho mọi lỗ chân lông trên người anh như nở ra.
Con thỏ của anh làm anh thoải mái như vậy, tất nhiên anh cũng sẽ không làm cô lo lắng:“Anh đã quyết định xếp cho Liên Cẩm sang chi nhánh nước ngoài rồi, em đừng lo.”
Ra nước ngoài? Xa quá ha ha.
“À.” Hạ An An cúi đầu lên tiếng, vùi mặt trong ngực anh, khóe miệng cong lên.
Hoắc Minh Hiên vươn tay ôm cô, ngửi hương vị trên người cô, cảm thấy rất viên mãn, anh giục lái xe:“Đi nhanh một chút.”
Hạ An An ngẩng đầu nhìn thế,“Sao vậy? Anh có việc gấp à?”
“È.” Hoắc Boss nhẹ giọng trả lời một câu, “Rất gấp.”
Hạ An An nhăn mày,“Hửm? Công ty xảy ra chuyện sao?”
Hoắc Boss không trả lời, xoa đầu cô vài cái, ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: “Vội trở về sinh con.”
“…”
Ôi trời đồ khốn! Sao anh lại nghĩ đến việc này?!
Hạ An An miễn cưỡng nở nụ cười, chào hỏi hai vị trưởng bối rồi đưa tặng chuỗi vòng cho bà nội: “Bà ơi, đây là quà cháu mua tặng bà ạ.”
Bà nội nhìn món quà cô mua, vẻ mặt phức tạp, cũng không nhận ngay.
Lòng Hạ An An trầm xuống, thầm nghĩ, nguy rồi, chỉ sợ Liên Cẩm ăn bậy nói bạ, lần này gặp mặt sẽ chẳng vui vẻ gì.
Mà Liên Cẩm bên cạnh đang khóc lóc thảm thiết vẫn len lén nhìn bà nội Hoắc, cô nàng vừa nói bóng nói gió với bà rằng Hạ An An là đứa không biết chừng mực thế nào, không tiếc dùng mọi thủ đoạn dụ dỗ anh Hiên, lại là đứa chẳng có giáo dục, thậm chí ngay cả trưởng bối nhà trai cũng không chào hỏi đã kết hôn với anh Hiên, nhà họ Hoắc luôn coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, đối với loại phụ nữ tâm tư quỷ quyệt thế này chắc chắn sẽ không cho bước qua cửa.
Bà nội càng lớn tuổi thì càng nóng tính, Hạ An An vô liêm sỉ như vậy, nhất định sẽ làm mất mặt cô ta!
Bà nội hết nhìn Hạ An An rồi lại quay sang Hoắc Minh Hiên, vẫn còn kinh ngạc chưa kịp tỉnh táo lại, “Hai đứa đăng ký kết hôn rồi à?”
Hoắc Minh Hiên gật đầu, nhìn thấy tay cô đưa quà chơi với chấp chới, giọng nói cũng có vài phần lo lắng, “Bà, đây là tâm ý của An An, bà nhận đi.”
Bà nội tĩnh lại, nhận được lời khẳng định của cháu trai, khoé mắt đuôi mày không tự chủ mà mang theo vui mừng, nhận quà trong tay Hạ An An, còn kéo cô ngồi xuống bên cạnh, bà kích động nắm tay cô, giọng nghẹn ngào nói: “Đứa nhỏ ngoan, bà nội cám ơn cháu, bà còn tưởng đời này không thể nhìn thấy cháu trai bà lấy vợ chứ, may mà cháu xuất hiện, bà nội cám ơn cháu.” Lấy tay lau đi nước mắt, bà lại tiếp: “Bà biết rõ tính thằng này mà, con người nó trước giờ độc đoán ngang ngược quen rồi, bà biết vội vàng đi đăng ký đều là chủ ý của nó, nhưng cháu đừng lo, Hoắc gia cũng biết lễ nghi, sính lễ không thể thiếu, nhà chúng ta chắc chắn sữ để cháu nở mày nở mặt cưới vào cửa, sẽ không để cháu chịu ấm ức gì đâu.”
“…” Hạ An An hoảng sợ.
Không lạnh lùng, không trách cứ, lại còn cảm kích đến rơi nước mắt, cái này…bất ngờ nhỉ?
Liên Cẩm ngồi bên cạnh thấy thái độ của bà với Hạ An An cũng kinh ngạc, không phải bà nên tỏ thái độ châm chọc cô ta sao?! Không những chấp nhận vị trí cháu dâu của cô ta lại còn cảm kích?
Thấy bà ấy vừa lòng với Hạ An An, Liên Cẩm chỉ cảm thấy như có người tát lên mặt mình, bà Hoắc nhiệt tình với Hạ An An như vậy, chẳng để ý gì tới cảm nhận của cô sao? Tốt xấu gì mấy năm nay cô vẫn luôn kính trọng bà, coi bà như bà nội mình cơ mà?
Giờ phút này bà Hoắc đã hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Liên Cẩm, bà chỉ biết cháu trai minhg đã kết hôn, rốt cục cháu trai bà cũng không còn ế nữa!
Chỉ cần cháu trai có chốn về, ai cũng không quan trọng.
“Đúng rồi, hai đứa kết hôn vội vã như thế, có phải đã có con rồi hay không?”
Hạ An An xấu hổ, mặt đỏ bừng, cúi đầu nói, “Chưa có ạ!”
Trên mặt bà xẹt qua chút mất mát, nhưng lập tức an ủi: “Không sao, con rồi sẽ có, đúng rồi, hai đứa đã chọn được ngày tổ chức lễ cưới chưa?” Không đợi ai trả lời, bà lại nói: “Bà cảm thấy ngày lành tháng này không ít, nếu không làm hôn lễ luôn tháng này đi.”
Hoắc Minh Hiên đối diện uống trà, nhìn thấy bà nội vừa lòng cháu dâu như vậy, lòng anh cũng rất thoải mái, khi tâm trạng của Hoắc Boss tốt thì luôn dễ nói chuyện, nghe bà nội nói như vậy, anh cười nói: “Giao cho bà nội quyết định cả đó!”
Đối với bà, hôn sự của đứa cháu trai ế bao nhiêu năm bây giờ quan trọng hơn bất cứ điều gì, lập tức gọi người cầm hoàng lịch đến xem ngày.
Liên Cẩm đã bị bỏ lơ thì không chịu nổi nữa, trong lòng khó chịu đau khổ, càng không có tâm trạng đi nghe bà nội bàn kế hoạch tổ chức hôn lễ cho Hoắc Minh Hiên.
“Thời gian không còn sớm nữa, bà ơi, cháu đi trước.” Liên Cẩm đứng lên, vẻ mặt âm u trầm trọng, trong mắt còn có ánh nước, bộ dáng đáng thương khổ sở quả thực khiến người khác thương tiếc, kỳ thật cô nàng cũng hy vọng bà nôj nhìn thấy mình như thế thì sẽ cảm thấy áy náy thương tiếc.
Lúc này bà nội mới nhớ ra Liên Cẩm vẫn còn ở trong này, thật ra bà rất áy náy với Liên Cẩm, vốn dĩ ban đầu bà rất hài lòng về Liên Cẩm, cảm thấy Hoắc Minh Hiên lấy cô cũng được, nhưng mà nhiều năm rồi, hai người cũng chẳng có động tĩnh, bà hiểu tính tình cháu trai bà, người nó không thích thì nó chẳng thèm để mắt, có lẽ là không có cảm giác gì với Liên Cẩm, chuyện tình cảm miễn cưỡng không được, Hoắc Minh Hiên không thích Liên Cẩm, điều này bà cũng biết nhưng vẫn luôn cố chấp, cũng không trách được bà, bà cũng thích Liên Cẩm, nhưng Hoắc Minh Hiên là cháu bà, Liên Cẩm không thể lấy cháu bà, tuy có hơi đáng tiếc nhưng cũng không có nghĩa là bà sẽ trách cứ người vợ mà cháu mình đã chọn, dù sao Liên Cẩm cũng chỉ là người ngoài, sao bà có thể vì một người ngoài mà trở mặt với cháu trai mình chứ?
Cho nên dù thấy áy náy với Liên Cẩm nhưng chuyện cũng đã rồi, bà chẳng thể làm gì được nữa. Nhìn con bé như vậy, thật ra bà cũng thấy đau lòng:“Cháu có chuyện sao? Bà bảo lái xe đưa cháu về nhé.” Bảo nó ở lại cũng khó chịu, không bằng để nó rời đi trước.
Nhưng Liên Cẩm nghe bà nói như vậy, trái tim hoàn toàn chìm xuống, đột nhiên cô nàng cảm thấy người nhà họ Hoắc này rất ti bỉ vô sỉ, lúc thích cô thì ngày ngày lôi kéo mời cô tới ăn cơm, bây giờ thấy cô không còn giá trị thì chẳng thèm đoái hoài gì đến nữa.
Liên Cẩm cắn răng, cố tỏ vẻ bình tĩnh:“Cám ơn bà, cháu có lái xe rồi.”
Nói xong, cô ả trừng mắt nhìn Hạ An An rồi bỏ đi.
Bà Hoắc cảm thấy xấu hổ, sợ cháu dâu nghĩ nhiều, Liên Cẩm vừa đi, bà lại vội vàng chuyển sàn đề tài chọn ngày để phân tán lực chú ý của Hạ An An.
Cuối cùng lễ cưới được tổ chức vào ngày mười lăm tháng này, còn hơn mười ngày, cũng đủ để mọi người chuẩn bị.
Mọi người còn nói chuyện hồi lâu, sau đó ăn trưa rồi mới đi.
Ở nhà họ Hoắc còn phải cố kỵ mặt mũi trưởng bối, Hạ An An không thể biểu hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng bây giờ, lên xe rồi chỉ có hai người họ, trong lòng Hạ An An bắt đầu nổi lên một trận ghen tuông, có trái bom nổ chậm là Liên Cẩm luôn kẻ kè bên cạnh Hoắc Minh Hiên, cô cảm thấy không an toàn.
Hạ An An càng nghĩ càng cảm thấy phải trừ khử nó đi thì cô mới sống tốt được.
Hạ An An đảo mẳ, ngoan ngoãn đến bên cạnh Hoắc Minh Hiên, thân thiết ôm cánh tay anh, tựa cằm vào vai anh, mắt sáng lấp lánh lấp lánh, giọng nói ngọt ngào làm nũng, “Chồng ơi.”
Cơ thể cô dựa vào, laj nghe giọng nói mềm mại của cô, Hoắc Minh Hiên chỉ cảm thấy cả người lâng lâng bay bổng.
Tai anh đỏ lên, quay đầu nhìn cô, giọng cưng chiều,“Làm sao vậy?”
Hạ An An cọ cằm trên vai anh, nhăn mày, “Anh nói xem liệu Liên Cẩm có chạy tới nhà anh khóc lóc kể lể nữa không?”
Hóa ra là vì chuyện này? Xem ra chuyện của Liên Cẩm hôm nay đã làm cho cô cảm thấy bị uy hiếp.
Thật ra cô không cần lo lắng về Liên Cẩm, anh cũng chẳng để ý gì đến cô ta.
Có điều hành động hôm nay của Liên Cẩm đúng là rất quá đáng, phải biết rằng ngay từ đầu anh đã nói rõ suy nghĩ của mình với Liên Cẩm, anh nghĩ tuy mấy năm nay người lớn trong nhà lấy họ ra nói giỡn, nhưng trong lòng Liên Cẩm vẫn tự biết rõ, không ngờ rằng cô ta lại ảo tưởng đến mức này, còn chạy đến trước mặt bà nội khóc lóc!! Làm như anh bỏ cô ta không bằng, khó trách vợ anh nghĩ nhiều.
Nhưng cô vợ bảo bối của anh có thể hỏi như vậy chứng tỏ cô rất để ý đến anh? Hoắc Boss sướng rơn, cộng thêm một tiếng “Chồng ơi” của cô làm cho mọi lỗ chân lông trên người anh như nở ra.
Con thỏ của anh làm anh thoải mái như vậy, tất nhiên anh cũng sẽ không làm cô lo lắng:“Anh đã quyết định xếp cho Liên Cẩm sang chi nhánh nước ngoài rồi, em đừng lo.”
Ra nước ngoài? Xa quá ha ha.
“À.” Hạ An An cúi đầu lên tiếng, vùi mặt trong ngực anh, khóe miệng cong lên.
Hoắc Minh Hiên vươn tay ôm cô, ngửi hương vị trên người cô, cảm thấy rất viên mãn, anh giục lái xe:“Đi nhanh một chút.”
Hạ An An ngẩng đầu nhìn thế,“Sao vậy? Anh có việc gấp à?”
“È.” Hoắc Boss nhẹ giọng trả lời một câu, “Rất gấp.”
Hạ An An nhăn mày,“Hửm? Công ty xảy ra chuyện sao?”
Hoắc Boss không trả lời, xoa đầu cô vài cái, ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: “Vội trở về sinh con.”
“…”
Ôi trời đồ khốn! Sao anh lại nghĩ đến việc này?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook