Tới đón Đỗ Nhược là một xe việt dã quân dụng, thân xe cuồng dã thô quặng lúc này ở trong mắt Đỗ Nhược xem ra có vẻ phá lệ trang nghiêm.

Một đường không nói chuyện, Đỗ Nhược cảm giác được không khí trầm trọng, liền đem nghi vấn đến miệng lại nuốt xuống, lúc này không phải thời cơ tốt để hỏi. Cũng thế, nói không chừng đến lúc đó lại là một trận đánh ác liệt, Đỗ Nhược thả lỏng thân thể tựa vào lưng ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong lòng một vị quan quân bên cạnh không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thấy may mắn, Đỗ Nhược cái gì cũng không có hỏi, bởi vì vội vội vàng vàng đi đón Đỗ Nhược, đúng là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, chỉ cần chưa đến lúc cuối cùng, bọn họ cũng không biết bên trên sẽ ra quyết định gì, kết quả còn có thể để cho Đỗ Nhược tiến vào phòng giải phẫu hay không. Bởi vậy nếu Đỗ Nhược hỏi, bọn họ thật sự không biết trả lời như thế nào. Đồng thời, trong mắt bọn họ cũng lộ ra ánh mắt tán thưởng, không hổ là vợ quân nhân, phần này thong dong đã làm cho rất nhiều người kính nể.

Ngồi xe không bao lâu, bọn họ liền dẫn Đỗ Nhược đi tới sân bay quân dụng, một hàng mấy người lên trực thăng.

☻☻☻

Ở trong một bệnh viện nhỏ ven trấn nhỏ núi Đại Hưng An*, một đám người quân nhân mặc đồ lính dính đầy bùn đất, trên mặt thoa du liệu màu sắc rực rỡ đang lẳng lặng ngồi ở bên ngoài một phòng giải phẫu, thần sắc theo thời gian trôi qua càng lúc càng ngưng trọng.

* núi Đại Hưng An: Dãy núi Đại Hưng An hay Đại Hưng An Lĩnh (tiếng Trung giản thể:大兴安岭, phồn thể: 大興安嶺, bính âm: Dáxīngānlǐng – Đại Hưng An Lĩnh; tiếng Mãn: Amba Hinggan), là một dãy núi nguồn gốc núi lửa nằm tại Nội Mông Cổ ở phía đông bắc Trung Quốc. Dãy núi này kéo dài khoảng 1.200 km từ phía bắc xuống phía nam, hẹp lại ở phía nam. Nó chia cắt khu vực đồng bằng Hoa Bắc ở miền đông bắc Trung Quốc tại phía đông ra khỏi cao nguyên Mông Cổ ở phía tây. Khu vực này có độ cao trung bình khoảng 1.200-1.300 m, với đỉnh cao nhất là 2.035 m.

Dãy núi này có nhiều rừng. Trong vai trò của một khu vực sinh thái, nó đáng chú ý vì quần thực vật Dauria của mình, là sự chuyển tiếp từ quần thực vật Siberi sang quần thực vật Mãn Châu.

Các sườn núi của nó là tương đối nhiều khu vực có cỏ và là khu vực mà người Khiết Đan (Khất Đan) đã nổi lên trước khi thành lập nhà Liêu vào thế kỷ 10.

Chu Thụy hung hăng vuốt mặt một cái, "Roạt" đứng lên, "Lão tử chịu không nổi, đi ra ngoài cho thoáng khí." Tề Thâm liếc nhìn cửa phòng, cũng đi theo ra ngoài.

Dương Khải Thành nhìn hai bóng lưng đi ra, lại nhìn chiến hữu mệt mỏi còn dư lại, quay đầu nhìn cửa phòng, nhíu chặt mày, lại không tiếng động thở dài.

Lúc Dương Khải Thành đi tới cửa, đã nhìn thấy Tề Thâm đang dựa vào một cây đại thụ, miệng còn ngậm một nhánh cây, nhằn nhằn.

"Anh thật sự cảm thấy chị dâu lại đây có tác dụng sao?" Dương Khải Thành do dự một chút, vẫn đem lời muốn nói nói ra. Vị bên trong kia là tổng chỉ huy hành động lần này của bọn họ, khi nghĩ cách cứu viện con tin trong tay kẻ bắt cóc, bởi vì con tin hoảng loạn nên bị đạo tặc nắm lấy cơ hội, hiện tại tuy rằng cứu được con tin, lại bị đạo tặc bắn trúng đầu, cho dù bọn anh bởi vì độ khó khăn của hành động lần này mà mang theo bác sĩ tùy quân tốt nhất, nhưng trong hoàn cảnh giải phẫu đơn sơ như vậy, sợ là dữ nhiều lành ít. Tuy rằng bọn họ đều rất muốn cứu tổng chỉ huy, nhưng là Dương Khải Thành vẫn không thể lí giải hành vi Tề Thâm ở trước mặt lãnh đạo quân khu mãnh liệt yêu cầu đem chị dâu tới, nếu cứu chữa thất bại, như vậy tiền đồ Tề Thâm cùng Đỗ Nhược đều sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa, tỷ lệ thất bại còn phi thường cao.

Tề Thâm nhìn thật sâu Dương Khải Thành một cái, cau chặt lông mi, "Tôi chỉ lo lắng, trong khoảng thời gian chờ vợ tôi tới, đám gia hỏa kia có thể hay không ổn định." Vị bên trong kia là người huấn luyện anh, trừ bỏ cha và ông nội, là người quân nhân anh kính trọng nhất, Tề Thâm hy vọng có thể cứu ông ấy. Kỳ thực, anh cũng vì bản thân mình cảm thấy kinh ngạc, khi nghe thủ trưởng quân khu muốn hộ tống bác sĩ tốt nhất tới, anh thế nhưng muốn yêu cầu Đỗ Nhược đến. Không chỉ là vì y thuật của Đỗ Nhược theo ý anh là sâu không lường được, càng là từ trong đáy lòng tin tưởng, người phụ nữ trong nhà vì anh kia, thật sự luyện thành bản sự đoạt mệnh trong tay Tử Thần.

☻☻☻

Đây là... Đỗ Nhược từ cửa sổ xem bên ngoài, nơi hạ cánh là một mảnh rừng cây xanh um tươi tốt, mờ mịt, không giống với Đỗ Nhược mặt ngoài nhìn qua bình tĩnh, hai vị quân nhân mặc quân trang tóc mai hoa râm, hơi thở lại nho nhã bên cạnh cũng là hơi hơi kinh ngạc.

Trong mắt Đỗ Nhược hiện lên một tia hiểu rõ, nhưng... Hoàn cảnh như vậy, chưa tới mấy giờ về sau, cho dù có thương tích nhẹ, còn có thể kiên trì chống đỡ sao?

"Chúng ta cũng sắp tới đích, bởi vì nơi chúng ta đi không có sân bay cho chúng ta đáp xuống, bởi vậy chúng ta sẽ tận lực rơi chậm, xin ba vị chuẩn bị sẵn sàng, từ thang dây từ từ bò xuống, phía dưới sẽ có người tới tiếp ứng chúng ta." Trên máy bay, sau khi quan quân cùng phi công khơi thông, biểu tình ngưng trọng nói cho ba người Đỗ Nhược. Ngữ khí lại hơi lo lắng.

Quả nhiên, trừ bỏ Đỗ Nhược, hai bác sĩ khác đều thật kinh ngạc, tuy rằng bọn họ là quân nhân, nhưng tuổi trên năm mươi, hơn nữa lại là văn chức, chuyện này có chút ép buộc làm khó người khác.

Quan quân chính là lo lắng tình huống này, nhưng phía dưới không thể chờ, anh cắn chặt răng, nhìn về phía Đỗ Nhược: "Chị dâu, tiếp tục như vậy, chị có thể làm được sao?" Không phải anh lo ngại, mà là Đỗ Nhược thoạt nhìn so với hai vị bác sĩ kia càng thêm không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này.

"Không thành vấn đề." Đỗ Nhược đánh giá khó khăn một chút, khẳng định gật gật đầu.

Quan quân có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Nhược một cái, lập tức quay người báo cáo tình huống với lãnh đạo quân khu, sau khi nhận được chỉ thị xác thực, quan quân lập tức mệnh lệnh phi công tìm kiếm địa phương thả thang dây, trong lúc đó, càng giành giật từng giây nói rõ cho Đỗ Nhược tình huống cô sắp đối mặt, cũng trịnh trọng truyền đạt cho Đỗ Nhược, thủ trưởng coi trọng vị bị thương kia, hi vọng Đỗ Nhược có thể dùng hết năng lực cứu trở về.

☻☻☻

Lúc Tề Thâm bọn họ nghe thấy âm thanh oanh ầm ầm, liền chạy ra, nhưng máy bay luôn luôn tại trên không đi qua đi lại, một tay Tề Thâm nắm chặt vỗ vào tay kia, "Đáng chết, thật sự là hồ đồ, không nghĩ tới, phụ cận phòng khám căn bản cũng không có chỗ máy bay đáp xuống." Vừa mới dứt lời, Tề Thâm thiếu chút nữa bị sặc, tim đều đánh rơi trên cổ họng, chỉ thấy trên trực thăng thả xuống một cái thang dây dài, một cô gái mảnh khảnh ở trên đang từng bước một đi xuống.

Đỗ Nhược vừa mở cửa máy bay ra, liền thấy chồng đang nhìn đến ngốc ngốc đứng ở nơi đó, đợi cho cô sắp xuống tới, mới nhảy đến chỗ binh lính phía dưới đang vội vàng trải nệm êm.

Đợi cho Đỗ Nhược đi đến trước mặt anh, Tề Thâm mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, đây không phải là lúc tính sổ với vợ, lập tức xoay người dẫn Đỗ Nhược đi đến phòng phẫu thuật.

Hai vợ chồng cũng không có nói chuyện với nhau, nhưng là, sự ăn ý giữa hai người nếu là người tinh ý có thể thấy được. Đỗ Nhược nhanh nhẹn thay quần áo giải phẫu, giây phút tiến vào phòng giải phẫu, quay đầu nhìn Tề Thâm một cái, gật gật đầu, liền xoay người đi vào.

Hai tay Tề Thâm gắt gao nắm chặt, anh biết, Nhược Nhược của anh là cam đoan với anh, sẽ cố gắng hết sức.

Đỗ Nhược cau chặt mày, nhìn người đàn ông nằm ở trên bàn phẫu thuật, viên đạn bắn trúng đầu, thật sự rất khó giải quyết, giải phẫu đã tiến hành hơn ba giờ rồi, tình huống càng ngày càng nguy cấp.

Bác sĩ mổ chính khi nhìn thấy Đỗ Nhược vào, mày vẫn nhăn hết sức nhanh, ông không rõ bên trên tại sao lại phái tới bác sĩ còn trẻ như vậy, hiện tại thấy Đỗ Nhược liếc nhìn bệnh nhân, rồi đùa nghịch từng nhánh kim khâu bên cạnh, càng không kiên nhẫn.

Vài người trợ thủ bên cạnh, tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không dám lên tiếng, trong bọn họ chỉ có hai người là y tá tùy quân, những người khác đều là bác sĩ trong bệnh viện nhỏ này.

"Cô muốn mấy thứ này làm gì?" Bác sĩ mổ chính kiềm nén không được, thấp giọng quát lớn.

Đỗ Nhược không có rảnh rỗi giải thích, cầm một kim châm lên, tìm đúng huyệt vị, chậm rãi châm vào.

Không có được lời giải thích, sắc mặt bác sĩ mổ chính nháy mắt trở nên khó xem lên, nhưng, từ động tác Đỗ Nhược, rất nhanh liền hiểu rõ, gương mặt không thể tin, lưu lượng máu lập tức chảy chậm lại.

Đỗ Nhược không để ý tới mọi người ngẩn ra, lấy dao phẫu thuật của bác sĩ mổ chính, bắt đầu mổ.

Dù sao cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, cho dù ăn kinh nữa, cũng rất nhanh liền bình tĩnh lại, nỗ lực phối hợp với Đỗ Nhược, vị bác sĩ mổ chính kia càng tích cực ở một bên làm trợ thủ.

☻☻☻

"Vâng, cam đoan tùy thời báo cáo tình huống." Cúp điện thoại, Dương Khải Thành thở dài nhìn nhìn cửa phòng giải phẫu, không trách lãnh đạo quân khu nóng nảy, đây cũng trôi qua năm giờ rồi, bọn họ đợi ngoài cửa phòng giải phẫu, cũng nóng lòng bực bội.

Người bên ngoài đợi nóng ruột nóng gan như thế nào, trong phòng mổ mọi người không biết, bọn họ đang khí thế ngất trời, kích tình bắn ra bốn phía vùi đầu vào trong giải phẫu.

Cho dù là hai vị quân y đã sớm đuổi tới phòng giải phẫu, nhưng mà bác sĩ mổ chính lúc đầu cực lực khuyên bảo, nên Đỗ Nhược vẫn vững vàng chiếm cứ vị trí bác sĩ chủ đạo.

Hai vị lão quân y nguyên bản còn có chút khúc mắc, chính là thời gian dài bôn ba, hai người cũng cần thời gian thở một ngụm, liền ở một bên quan sát, nghĩ cho dù không làm cái gì, cũng có thể ở một bên chỉ đạo một phen, nhưng sau một trận quan sát, hai vị cũng bị Đỗ Nhược làm cho chấn kinh rồi, dù là bọn họ, cũng không dám khoe khoang xuống tay có thể tinh chuẩn như vậy.

Hai vị quân y gia nhập giải phẫu, bác sĩ nhỏ này liền đành phải ở một bên làm chút chuyện vụn vặt, ngay cả như vậy, bọn họ cũng không vui đi ra ngoài, đây là một cơ hội tuyệt hảo để học tập, cho dù phải chuyển dao giải phẩu, bọn họ cũng vui như ăn mật.

"Hô" Đỗ Nhược nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong mắt hiện ra nhè nhẹ tiếu ý, giải phẫu cuối cùng cũng hoàn thành.

Ở bên trong phòng giải phẫu mỗi một người đều gắt gao nhìn chằm chằm động tác trong tay Đỗ Nhược, thấy hoàn thành bước cuối cùng, cũng khoa trương nhẹ nhàng thở ra, một hai bác sĩ trẻ tuổi thậm chí toét miệng ra, trên mặt mang tươi cười rất lớn, nếu không phải còn nhớ rõ đang ở trong phòng giải phẫu, chỉ sợ sớm đã thét lên biểu đạt tâm tình hưng phấn của mình. Ngay cả ba vị quân y bình thường ổn trọng cũng không duy trì hình tượng ngày xưa nho nhã nữa, cười cực kỳ vui vẻ. Chỉ sợ đối với mỗi một bác sĩ mà nói, có thể cứu được một người đều là chuyện làm cho người ta vui vẻ cực kỳ, càng không cần phải nói là lần phẫu thuật này đối với mỗi một vị đang ở đây là một trận khiêu chiến.

Đỗ Nhược, cũng không ngoại lệ.

☻☻☻

"Đỗ Nhược, chị thật lợi hại!" Dương Tinh Tinh nghe chồng kể lại xong, trong mắt như tràn ngập ngôi sao lấp lánh, đứng dậy tựa như bổ nhào lên phía trước, ôm ấp người phụ nữ đối diện một cái.

Dương Khải Thành vội vàng đem 1 thai phụ nào đó ngăn lại trong lòng, "Cẩn thận một chút, sắp làm mẹ vẫn là nôn nôn nóng nóng như vậy!" Về sau, con vẫn là giống anh thì tốt hơn.

Dương Tinh Tinh trợn trắng con mắt, so với cô còn khoa trương hơn.

Đỗ Nhược cùng Triệu Hiểu Mạn nhìn nhau cười, thật sự là không phải người một nhà không vào một cửa. Bộ dáng Dương Tinh Tinh trước kia, hai cô đã không nói gì, không ao ước, Dương chính ủy bình thường nhìn qua rất ổn trọng, gặp Dương Tinh Tinh mang thai cũng khoa trương thành như vậy.

Dương Khải Thành sờ sờ cái mũi, được rồi, tha thứ cho anh, đây là đứa bé anh và Tinh Tinh thật vất vả mới có được, nghĩ một tháng trước, bản thân mình một thân mệt mỏi về đến trong nhà, người kia đứng ở trong sân, dè dặt cẩn trọng đỡ thắt lưng tưới nước cho hoa thủy tiên, trong lòng còn quỷ dị nghĩ có phải là vợ anh muốn đứa nhỏ đến điên rồi, sao đem chính mình phẫn thành một bộ dáng mang thai. Sau khi biết thật sự mang thai, anh thiếu chút nữa vui vẻ đến điên.

☻☻☻

Tiễn bước hai đôi vợ chồng, Đỗ Nhược trở lại trong phòng, bỗng dưng bị người gắt gao ôm vào trong ngực, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau khi trở về từ lần đó, Tề Thâm liền so với dĩ vãng càng dính Đỗ Nhược, huyên ba bé cưng kháng nghị, ba ba đáng ghét, độc bá mẹ.

Tề Thâm ôm vợ thật chặt trong lòng, nỉ non, "Anh phải mấy đời phúc khí, mới cưới được em làm vợ? Hả?" Cho dù ngay từ đầu, là anh che chở Đỗ Nhược, nhưng từ khi kết hôn tới nay, vẫn luôn là Đỗ Nhược giúp anh, mà anh, có thể giúp Đỗ Nhược, càng ngày càng ít, liền ngay cả một trận với Kiều gia, Đỗ Nhược một người là có thể đánh thắng một trận đẹp đẽ. Có vẻ như, lúc nguy cấp, cũng không cần chồng là anh giúp.

Đỗ Nhược lôi kéo chồng ngồi ở trên ghế sofa, sau đó mình ngồi ở trên đùi Tề Thâm, cũng không nói chuyện, mặt mày loan loan uốn tại ngực của anh, Tề Thâm theo thói quen vì để cho cô ngồi được thoải mái mà điều chỉnh tư thế, ý cười trong mắt càng sâu vài phần.

"Anh cũng muốn giúp em." Tề Thâm cũng không có cho Đỗ Nhược cơ hội nói chuyện, tự nói rối rắm một tháng này của anh, "Muốn đuổi đi người đáng ghét cho em, muốn giúp em giải quyết tất cả vấn đề bên người, muốn cho em áo cơm không lo" nói tới đây Tề Thâm cười khổ một tiếng, tuy rằng anh có năng lực làm được mọi chuyện này, nhưng là, có vẻ như người phụ nữ trong ngực không cần ỷ lại người khác là có thể tự mình giải quyết.

Người đàn ông này a, đại khái là bởi vì chuyện lần trước, làm anh và mình không qua được, anh cho là bản thân mình nhưng lại vì người ngoài, biết rõ Đỗ Nhược không thích bộ đội chứa nhiều quy củ, còn đem cô vào tầm mắt bộ đội. Chuyện này càng nghĩ thì càng vào ngõ cụt, đều không ra được.

Đỗ Nhược thẳng lưng, tay nâng mặt Tề Thâm, chau chau mày, "Cho nên... Anh nghĩ buông tay sao?"

Tề Thâm quấn chặt lưng áo Đỗ Nhược, hận không thể đem cô hung hăng nhu tiến vào trong thân thể anh, cắn răng, oán hận nói: "Làm sao có thể? Cho dù anh không được việc, đời này, em cũng đừng nghĩ rời anh đi." Cho dù có người đàn ông ưu tú hơn so với mình, cho dù có thể làm được tất cả chuyện này, anh cũng sẽ không buông tay.

Tay Đỗ Nhược vừa chuyển, bung tay Tề Thâm ra, đứng lên, từ trên cao nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, "Đêm nay, anh ngủ phòng khách." Nói xong, liền xoay người, vào phòng ba bé cưng, chơi cùng các bé.

Lưu lại Tề Thâm đang ngẩn ra.

Sau một lúc lâu, Tề Thâm mới cười to ra tiếng, vợ anh giận anh nghĩ vớ nghĩ vẩn. Loạn xạ lau mặt, cũng đúng, nếu quyết định chết cũng không buông tay, như vậy bản thân mình toàn tâm yêu cô, cái khác, quá mức rối rắm chỉ làm trở ngại tình cảm vợ chồng. Tề Thâm cười khổ một phen, cho nên nói, ngủ phòng khách cái gì, là không có lợi cho bồi dưỡng tình cảm vợ chồng.

Đỗ Nhược nghe được tiếng cười Tề Thâm, nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, cũng không ngăn cản ba bánh bao nhỏ nghe được ba ba cười to, liền vô cùng tò mò, bỏ lại món đồ chơi chạy ra bên ngoài.

Âm thầm nói một tiếng, coi như anh thông minh.

Kỳ thực, Tề Thâm cảm thấy Đỗ Nhược giúp anh nhiều hơn, anh cho Đỗ Nhược quá ít, dù sao không chỉ theo ý anh, tất cả người quen biết nhìn thấy, Đỗ Nhược thật ra cái gì cũng có, Tề Thâm có thể cho quá ít, ngược lại là thứ gì đó trên người Đỗ Nhược đối với Tề Thâm mà nói như là hổ thêm cánh, vô cùng hữu ích.

Chính là, bọn họ đều không phải là Đỗ Nhược! Chỉ có Đỗ Nhược biết, Tề Thâm có thể cho, là thứ quý trọng nhất của Đỗ Nhược. Yêu! Mà vì Tề Thâm làm, với cô mà nói, đều bất quá là cô có thể làm được chuyện mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương