Vì Hoắc gia có tới mười lăm miệng ăn, nên muốn vừa lòng tất cả không phải chuyện đơn giản.

Có điều, Hạ An An vẫn cố gắng hết sức dung hòa khẩu vị của mọi người.

Lão phu nhân thích ăn món ngọt và mềm nên cô đã nấu cho bà móng heo hầm và cháo bí đỏ.

Thím hai của Hoắc gia không thích ăn mặn, nên cô xào một ít rau muống, khổ qua, và củ rau diếp cho bà ấy.

Còn những người khác, trừ đồ ăn để thắp hương ra thì món gì cũng ăn được nên cô đã nấu món sở trường nhất là Cống Tiêu Ngư, món ăn của hoàng đế ngày xưa.

Món ăn này được chế biến từ hạt tiêu xanh đã được chọn kĩ, loại tiêu này không chỉ có vị cay đặc biệt mà còn có mùi hương thơm ngát.

Mùi thơm này quyện vào thịt cá, khiến cho cá vốn đã tươi mềm càng thêm thơm và ngon miệng.

Ngoài ra, cô còn làm thêm các món ăn dành cho các vị quý phi như Tô Đông Pha, thịt viên sốt cà, miến xào, gà ướp cay, tôm hấp, cua hấp, sườn kho, và món dành cho phi tần như thịt ba chỉ kho mơ, sườn xào chua ngọt, gà kho, gỏi tai heo, canh cải thìa, canh miến chua.

Cuối cùng là món tráng miệng do cô tự sáng tạo: Bánh bột hấp.

Bánh bột này dùng gạo nếp thượng hạng nhất trộn với bột mì đem nặn thành viên tròn, rồi đem chưng, bên ngoài còn quấn một lớp lá xanh bắt mắt.

Ngoài ra, có có món tráng miệng dĩ nhiên không thể thiếu là mấy dĩa trái cây được trình bày vô cùng tinh xảo.

Thức ăn vừa được dọn lên bàn, thật sự khiến cho người ta có cảm giác đang ngồi ở nhà hàng năm sao.

Hoắc lão phu nhân nhìn các món ăn hấp dẫn, thơm nức mũi, không khỏi kinh ngạc: "Có phải mấy đứa đặt thức ăn từ nhà hàng năm sao mang đến không vậy?"
Tần Thục Huệ bật cười, kiên nhẫn giải thích: "Bà nội, không phải đâu ạ.

Mấy món này đều do một mình chị dâu làm.

Bà không biết chứ, con và Tiểu Thi, Minh San, ban nãy nhìn chị trổ tài trong bếp mà sợ ngây người."
Bạch Tiểu Thi lập tức phụ họa: "Đúng đó bà nội, thật không ngờ chị hai lợi hại đến vậy." Còn phải nói, thần tượng của cô dĩ nhiên cô phải ủng hộ hết mình rồi.


Hoắc Minh San cùng phối hợp, cười cười lên tiếng: "Con quen cô ấy đã lâu như vậy, hôm nay mới được cô ấy nấu cho ăn.

Chị dâu này đúng là giấu nghề kĩ thật.

Nếu không phải nhân dịp sinh nhật bà nội thì chắc cả đời cũng không có cơ hội nếm thử."
Hoắc lão phu nhân nghe thấy lời nịnh nọt của Hoắc Minh San liền vui vẻ hẳn, thấy đồ ăn trên bàn món nào cũng xuất sắc thì càng phấn khởi hơn.

Sự bất mãn đối với An An lúc đầu giảm đi phân nửa, bà hướng về cô, nói: "Vợ của Minh Hiên đúng là có tài.

Sau này nếu bà lão đây ở nhà một mình buồn bã, con hãy đến đây cho cái miệng ta được hưởng phúc với nhé."
Hạ An An nghe vậy, vội đáp: "Bà nội quá khen, con cũng chỉ biết chút ít thôi."
Lý Tú Liên cực kì hài lòng với biểu hiện của Hạ An An hôm nay.

Dù trước kia có chút xa cách, nhưng hôm nay cô làm tốt như vậy, còn khiến cho lão phu nhân vui vẻ.

Nhìn các thành viên khác của Hoắc gia cũng đang gật gù thán phục, bà vốn đã cảm thấy thích con dâu.

Chưa kể, cô lại còn khiêm tốn, nên bà càng không kiềm được vẻ hài lòng, cười nói: "Đủ rồi, đủ rồi, được vậy thì nhà ta đúng là có khẩu phúc."
Hoắc Minh Hiên đang ngồi bên cạnh cô, trên gương mặt vẫn thường lãnh đạm lúc này đang biểu lộ vẻ không thể tin.

Anh kết hôn với cô lâu như vậy, hôm nay mới biết cô thật ra là cao thủ nấu nướng.

Ban nãy, anh còn lo lắng không biết cô ở phòng bếp có làm vướng tay vướng chân không, bây giờ mới thấy hóa ra mọi lo lắng chỉ là dư thừa.

Có điều, trong lòng anh chợt xuất hiện cảm giác kiêu ngạo, thầm nghĩ vợ của mình thật không tệ.

Hoắc Minh Húc còn nhỏ tuổi, không trịnh trọng lễ nghi như các anh em khác, vừa gắp một miếng gà cay vào miệng, lập tức hài lòng giơ ngón cái về phía Hạ An An: "Chị hai, trình độ của chị phải cỡ khách sạn năm sao đó nha.

Ngon, thật sự quá ngon."
Hạ An An nheo mắt cười cười: "Em thích là tốt rồi." Miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô không hề khách sáo, thầm nghĩ, nhóc con này biết thưởng thức.


Hoắc lão phu nhân thấy vậy, hung hăng liếc mắt nhìn cậu: "Không biết phép tắc, khách còn chưa đến cơ mà!"
Vì Hạ An An vẫn bận bịu trong bếp nên không biết vị khách nào được mời đến.

Nghe bà nội nói, cô liền liếc mắt về phía cửa.

Thím hai của Hoắc gia cười, nói: "Là Liên Cẩm."
Hoắc Minh San nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Là cô ta? Cô ta về nước rồi sao?"
Thím hai đáp: "Đúng vậy, con bé về nước làm việc, mới về mấy ngày trước.

Hôm nay nhân dịp sinh nhật bà, nên sẵn tiện mời nó sang ăn cơm."
Tần Thục Huệ vốn nhanh mồm nhanh miệng, lúc này nghe không hiểu ra sao, vội vàng lên tiếng: "Liên Cẩm là ai? Con chưa từng nghe qua trong nhà mình có ai tên như vậy."
Hoắc lão phu nhân giải thích: "Gia đình Liên Cẩm trước đây là hàng xóm của chúng ta, hay nói xa hơn là ân nhân của Hoắc gia.

Ngày xưa, khi ông của Liên Cẩm và ông nội đi làm, xã hội lúc đó rất loạn lạc.

Trên đường đi họ gặp bọn cướp, ông ấy vì cứu ông nội các con mà bị thương ở chân, từ đó về sau không thể đi lại bình thường.

Ông nội con là người trọng ơn nghĩa, vì báo đáp ông ấy, đã kết thành anh em, còn chia cho vợ chồng họ một căn nhà, chính là căn ở phía đông.

Có điều, tám năm trước, họ đã xuất ngoại.

Lúc đó các con chưa gả đến đây nên không biết chuyện này."
Hạ An An, Tần Thục Huệ, Bạch Tiểu Thi, mấy người con dâu Hoắc gia nghe đến đây đều cùng không hẹn mà gật gật đầu.

"Con bé Liên Cẩm từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, lại xinh đẹp." Người vừa lên tiếng là Lý Tú Liên, bà nói xong còn hơi liếc mắt nhìn Hoắc Minh San một cái.

Hoắc Minh San tỏ vẻ bất mẫn, nhưng cũng không phản bác Lý Tú Liên.

Hạ An An và Hoắc Minh San vốn thân thiết, cô hiểu rõ tính tính bạn mình.


Cô biết Minh San không phải người hay tỏ thái độ ra mặt, người kia lại có thể khiến Hoắc Minh San khó chịu như vậy, chắc hẳn hai người từng có xích mích không ít.

Khi mọi người đang nói chuyện, thím Lý giúp việc bước đến thông báo: "Tiểu thư Liên Cẩm đến rồi ạ."
Lời này vừa dứt, từ cửa xuất hiện một bóng người đang tiến vào.

Cô mặc một chiếc váy cổ đăng-ten màu hồng nhạt, mái tóc dài thướt tha, trên đầu còn cài một chiếc nơ bướm cùng màu với chiếc váy.

Cô có gương mặt trái xoan, bộ dạng hiền lành nhu mì, chiếc mũi nhỏ nhắn càng khiến cho cô thêm phần xinh đẹp.

Cả người cô hệt như một con búp bê tinh xảo nhảy ra từ hộp nhạc.

Cô nhẹ nhàng bước tới, tươi cười ngọt ngào: "Bà nội, dượng Hoắc, dì Hoắc, chú ba, thím ba, con chào mọi người ạ."
Lão phu nhân nhìn thấy cô, liền cười vui vẻ: "Mau tới đây, mau tới đây, nhiều năm không gặp, bé con ngày nào đã lớn như vậy rồi.

Ôi, con thật là xinh đẹp, mau tới ngồi với bà nào."
Thím Lý đã chuẩn bị sẵn một chỗ ngồi bên cạnh lão phu nhân.

Liên Cẩm nghe bà gọi thì từ tốn bước đến ngồi xuống, sau đó hướng về phía anh em Hoắc gia chào hỏi.

"Anh Hiên, đã lâu không gặp."
Bàn ăn của Hoắc gia hình chữ nhật.

Hoắc lão phu nhân ngồi ở giữa, tay phải là cha của Hoắc Minh Hiên, tiếp theo là Lý Tú Liên, Hoắc Minh Hiên, Hoắc Thiên Dục, cuối cùng là Hoắc Minh San.

Bên tay trái lão phu nhân là gia đình chú hai, cũng theo thứ tự lớn bé mà sắp xếp chỗ ngồi.

Chỗ ngồi của Liên Cẩm cạnh bên chú hai, Hạ An An ngồi đối diện có thể phát hiện rõ ràng ánh mắt của cô ta khi nói chuyện với Hoắc Minh Hiên có chút khác thường.

Hoắc Minh Hiên vốn không phải người dễ bắt chuyện, anh chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

Khi ánh mắt Liên Cẩm quét về phía Hạ An An, không biết có phải ảo giác hay không, Hạ An An chợt cảm thấy đáng sợ đến rùng mình, nổi da gà.

Nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt cô ta đã trở lại vẻ thân thiện tươi cười như cũ, không nhìn ra có gì khác thường.

"Chị đây là...vợ của anh Hiên?"
Hạ An An cười khách sáo, đáp: "Chào em Liên Cẩm, chị tên Hạ An An."

"À, thì ra là chị An An."
Ánh mắt Liên Cẩm đảo qua đảo lại trên mặt cô, dường như cũng không quá chú ý.

Sau đó, cô ta nhìn đến Thiên Dục.

Thiên Dục không đợi hỏi, đã lên tiếng trả lời: "Con tên Hoắc Thiên Dục, là con của cha mẹ."
Giọng nói đáng yêu của Thiên Dục vừa cất lên, mọi người đều cảm thấy vui vẻ, ngay cả Liên Cẩm cũng che miệng cười: "Thì ra con tên Thiên Dục à, thật là đáng yêu."
Lần này, cô ta hướng mắt tới Hoắc Minh San, nụ cười như thêm phần vui vẻ: "Chị San, đã lâu không gặp."
Hoắc Minh San không mặn cũng không nhạt lên tiếng: "Ừ, lâu không gặp."
"Nghe nói chị vẫn chưa có bạn trai phải không? Em nhớ lúc nhỏ chị rất đáng yêu, có phải do yêu cầu quá cao nên mới như vậy không? Nhưng không sao, em đây luôn âm thầm cổ vũ cho chị.

Hy vọng năm nay chị sẽ có thể kết hôn."
Sắc mặt Hoắc Minh San trầm hẳn, đang định lên tiếng thì Liên Cẩm đã vội trêu ghẹo, nói tiếp: "A chị San, sao chị lại tức giận vậy, em chỉ nói giỡn thôi."
Hạ An An nhướn mày, dù Liên Cẩm khi nói những lời này vẫn luôn trưng ra vẻ tươi cười, giọng nói nửa thật nửa đùa, người ngoài nghe thấy chắc hẳn cho rằng cô ta thật sự có ý đùa giỡn.

Nhưng đối với Hoắc Minh San thì vô cùng thâm hiểm, vì nó chọc đúng vào nỗi đau của cô.

Chọc vào nỗi đau của người khác đã đành, lại còn đánh đòn phủ đầu, khiến cho Hoắc Minh San không thể đáp trả.

Nhìn thấy Hoắc Minh San có vẻ sắp nổi giận, Hạ An An vội vàng vòng tay qua lưng Thiên Dục nhéo tay cô một cái, ý muốn khuyên can cô đừng nên kích động.

Hoắc Minh San hiểu ý bạn, liền nuốt cơn giận xuống, nở một nụ cười: "Cảm ơn ý tốt của cô."
Liên Cẩm cũng không trêu ghẹo nữa, hướng mắt đến Hoắc Minh Vĩ, Hoắc Minh Xán, Hoắc Minh Húc, Tần Thục Huệ và Bạch Tiểu Thi chào hỏi.

Sau khi chào xong, cô ta lại vờ như vô tình liếc đến chỗ Hạ An An, ánh mắt mang theo ẩn ý gì đó.

Trực giác của con gái vốn rất nhạy cảm.

Thật ra, khoảnh khắc Liên Cẩm nhìn Hoắc Minh Hiên, dù ánh mắt không hiện lên điều gì nhưng nghe cách gọi của cô ta với anh so với những người khác, Hạ An An cảm thấy rõ ràng có điểm không bình thường.

Mà dường như vừa rung động vừa si mê.

Nếu cô ta thật sự có tình ý với Hoắc Minh Hiên thì cô cần phải cẩn thận.

Từ cách nói chuyện mới hai ba câu đã khiến Hoắc Minh San phải nổi giận như vậy, cô gái này dù tuổi không lớn nhưng chắc chắn cũng không phải dạng vừa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương