Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường
83: Dạng Đàn Ông Mẹ Bảo Mẹ Nói


Ba đứa nhỏ được đặt cạnh nhau, đều đã ăn uống no đủ nên ngủ đến mặt hồng hào, không hề hay biết chiếc giường của mình suýt phải trở thành chiến trường khốc liệt.
Đến chiều, chồng của Phùng Hạ xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

Đây là một người đàn ông thấp bé, chỉ cao khoảng mét sáu lăm.
Hắn mang theo hộp đựng cơm cho vợ.

Mở nắp ra, bên trong nằm vỏn vẹn một chén canh rau.
Phùng Hạ sững sờ, tuy đã có chuẩn bị tâm lý rằng mẹ chồng sẽ không để cô quá dễ chịu, nhưng không ngờ đến một chén cháo mà bà ấy cũng không cho cô ăn.
Phùng Hạ rơi nước mắt.
"Ăn như vầy thì làm sao mà có sữa được."
Chồng cô ấy liền gục mặt xuống.
"Mẹ nói sinh nhiều đứa con gái như vậy chắc là không có số sinh con trai rồi, nên không có quyền ăn ngon uống tốt."
"Nhưng con chúng ta thì phải làm sao? Không có sữa thì nó sẽ sống như thế nào?"

"Mẹ nói giờ ai cũng đều không thể ăn no, sữa của em thì đủ cho con rồi."
"Bây giờ em không có lấy một giọt sữa..."
"Mẹ nói đó là vì em vô dụng, sao người ta cũng sinh con giống em mà người ta lại có sữa nhiều còn em lại không?"
"Mẹ nói nhà đã đủ miệng ăn rồi, xem chỗ nào được thì cho đứa nhỏ đi, trong nhà không nuôi nổi nữa."
"Mẹ còn nói, em hãy chuẩn bị đồ đạc, chút nữa theo anh về nhà, trong nhà còn rất nhiều việc chờ em."
"Mẹ nói sinh con gái nên không cần ở cữ gì nữa."
Trời đất ơi, Phùng Hạ sinh con mà gia đình chồng cô ấy còn không cho cô ấy ở cữ.

Cả phòng vểnh tai lắng nghe, tuy bọn họ cũng trọng nam khinh nữ nhưng chỉ là thiếu yêu thương con gái một chút thôi, dù sao đó cũng là con cháu ruột trong nhà, ai đời lại như gia đình này.
Nếu chuyện khác thì Phùng Hạ còn không nói, nhưng bị bắt phải cho đứa con mà mình dứt ruột đẻ ra, làm sao mà cô chịu nổi.
Phùng Hạ trở nên điên loạn.
"Mẹ anh nói, mẹ anh nói, chuyện gì mẹ anh nói anh cũng tôn sùng, bà ấy nói thì tất cả đều đúng à? Tại sao tôi không có sữa anh không biết sao? Đó là vì dinh dưỡng không đủ, mẹ anh chỉ cho tôi nửa chén cháo khoai mỗi ngày."
Chồng Phùng Hạ lạnh giọng: "Bây giờ ở chung quanh đây ai chẳng bữa đói bữa no mà cô kêu ca?"
"Đó là vì nhà người ta không có lương thực, nhưng nhà này có lương thực, chỉ là không có phần của mẹ con tôi mà thôi.

Anh với mẹ anh đóng cửa ăn vụng ở trong phòng, tưởng tôi không biết sao?"
Chồng Phùng Hạ thấy Phùng Hạ càn quấy liền lộ ra vẻ chán ghét: "Đừng động chạm tới mẹ tôi, cô làm ầm ĩ như vậy đủ chưa? Đủ rồi thì cuốn gói đi về."
"Muốn về anh tự mà về!"
Chồng Phùng Hạ ngạc nhiên: "Cô nói cái gì thế, cô muốn ở đây luôn à? Cô có biết tiền viện phí đắt như thế nào không?"
Trái tim của Phùng Hạ đã chết, cô ấy cười khẩy: "Ai cần anh lo, tôi sẽ không về cái nhà đó nữa."
Chồng Phùng Hạ trợn tròn mắt.

Hắn vô cùng căm tức.

"Bốn đứa con gái của cô ở nhà chờ mẹ về đấy!"
"Đó không phải con anh sao? Một mình tôi sinh chúng được à?"
"Con trai mới là con tôi, con gái đều là theo cô cả! Đứng lên! Đi về!"
"Tôi nói rồi, muốn về thì anh tự về một mình!"
Thấy người vợ thường ngày dịu ngoan, nay lại như mọc đầy gai nhọn, chồng Phùng Hạ cảm thấy vô cùng giận dữ.
Hắn vén tay áo lên, chuẩn bị cho Phùng Hạ một cái tát thì bị Mạc Đình Sơn bắt lấy cổ tay.
"Mày là ai?"
"Vợ anh vừa sinh con cho anh đấy, vậy mà anh cũng đánh cô ấy được à?"
"Liên quan gì tới mày?" Chồng Phùng Hạ nhìn Mạc Đình Sơn từ trên xuống dưới.

"À, hay là mày với nó có cái gì?"
Mạc Đình Sơn tức giận: "Anh đừng có bôi bác người khác như thế! Tôi chỉ là không nhìn được cảnh anh đánh phụ nữ mà thôi."
"Chuyện nhà tao liên quan gì tới mày? Tránh ra!"
Mạc Đình Sơn không tránh, đúng lúc này, nhân viên của bệnh viện đến mời chồng Phùng Hạ ra khỏi phòng, vì anh ta làm ầm ĩ ảnh hưởng nghiêm trọng đến người khác.
Hắn bị buộc trở về mà trong lòng cay cú lắm, định bụng sẽ cho Mạc Đình Sơn và Phùng Hạ một bài học.
Mẹ hắn nói đúng, Phùng Hạ không tốt, có chồng còn không an phận mà cấu kết với tình nhân ở bên ngoài.


Loại đàn bà này không đáng được thương tiếc.
Nghĩ vậy, hắn xem bốn đứa con gái nhỏ gầy ở nhà cũng trở nên vô cùng dơ bẩn.

Chút tình thương của cha vốn dĩ đã mỏng như tơ nhện, nay lại bị đứt đoạn hẳn ra.
Chiều tối, hoàng hôn đã nhuộm đẫm một vùng trời.

Bốn đứa con gái của Phùng Hạ bị người đưa đến trước cửa bệnh viện.
Tuy nói là đã vào xuân nhưng không khí lúc này vẫn còn đang rất lạnh.

Mấy đứa nhỏ chỉ mặc một chiếc áo mỏng ở bên ngoài, môi và đầu ngón tay đã có chút tím tái.
Nhân viên của bệnh viện phát hiện, kịp thời đưa vào trong mới không làm bọn nhỏ bị đông chết.
Gặng hỏi mãi, đứa nhỏ lớn nhất năm tuổi mới dám nói là đi tìm mẹ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương