Đường ray tàu hoả uốn lượn quanh co, trèo qua những triền núi cao chót vót.

Bầu trời nắng rồi lại mưa, có hôm thì mây đen kéo đến âm u cả một vùng.
Cuối cùng thì Tây Bắc mà mọi người đang mong chờ cũng đã ở trước mặt.
Mùa này ít ai ra khỏi nhà nên cảnh xuống tàu không chen chúc lắm.

Đoàn người Mạc Lệ Quyên lại ít hành lý nên mọi chuyện diễn ra khá nhẹ nhàng.
Ông Thụ bà Mai ôm Bảo Dương Bảo Nghi đi trước, ba chị em Mạc Lệ Quyên xách hành lí đi sau.
Vừa ra khỏi cửa tàu, họ đã thấy bốn anh em Lý Cường chờ sẵn.

Một hàng màu xanh lục rất bắt mắt.
Thấy vợ, Lý Cường bước nhanh đến xách đồ phụ cô, trước đó đã gật đầu chào hỏi với ông Thụ và bà Mai rồi.
Bảo Dương Bảo Nghi thấy cha không quan tâm mình bèn cựa quậy đòi xuống.

Sau khi được thả xuống thì chạy lại ôm chân cha.

"Cha!"
"Cha!"
Hai đứa nhỏ mới bốn tuổi, trắng nõn lại mũm mĩm, đôi mắt chúng vừa to lại vừa tròn, khiến trái tim Lý Cường tan chảy ngay lập tức.
Nhưng anh đang xách đồ giùm vợ, đâu còn tay mà bế hai anh em họ.
Cái khó ló cái khôn, anh trầm giọng: "Đình Sơn."
"Dạ!"
Mạc Đình Sơn đang định chào hỏi chị gái thì nghe anh rể gọi, vừa quay đầu liền thấy hai túi hành lí được quăng lại đây, đành phải nhận lấy.
Cậu muốn hỏi anh rể kêu mình gì đó thì thấy anh ấy đã bế hai cháu lên, một tay một cháu, vừa nói vừa cười với chị hai, cùng bước nhanh về phía trước.
Ông Thụ bà Mai đã hưởng thụ sự săn sóc của Vệ Quốc Vệ Gia đã nhấc chân đi từ bao giờ.
Hai cô em Lệ Vân Lệ San cười tủm tỉm, cũng sượt qua vai cậu, bước nhanh theo đoàn người.
Chỉ còn một mình Mạc Đình Sơn đứng đó, thân mình lung lay trong gió...
Có một chút đáng thương.
Này, mọi người có nhớ là còn có thằng em này không hả?
Qua chừng mười giây, Mạc Lệ Quyên sực nhớ ra điều gì, cô quay đầu lại: "Đình Sơn! Đứng đó làm gì? Nhanh lên em!"
Nghe chị gọi, Mạc Đình Sơn vui hớn hở, xách túi đồ theo sau khiến mọi người cười ầm lên.
Khu dành cho những gia đình tuỳ quân cũng nằm trong khuôn viên của quân đội, xếp theo nơi công tác, nên hai gia đình được ở cạnh nhau.
Đây là một dãy nhà được làm bằng đất sét.

Mỗi căn đều có hai phòng chủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh và một phòng bếp.

Vì gia đình họ đông người nên Mạc Đình Sơn cũng nộp đơn xin một căn, như vậy họ có được tổng cộng bốn phòng ngủ.

Vợ chồng Mạc Lệ Quyên một phòng, Lệ Vân Lệ San một phòng, Mạc Đình Sơn một phòng, phòng còn lại là của Bảo Nghi Bảo Dương.

Bên trong, mọi vật dụng đều đã được Lý Cường và Mạc Đình Sơn sắp xếp đúng vị trí.
Một ít vật dụng tương đối lớn như tủ, bàn, ghế...!đều được Mạc Lệ Quyên gửi bưu điện.


Còn những thứ nhỏ nhỏ thì cô nhét vào kho hàng, anh em Lý Cường chỉ cần vào không gian thì có thể mang ra.
Vậy nên, bây giờ, sau khi đã thấm mệt sau một thời gian dài di chuyển, mọi người đều ngả xuống gối ngủ say.
Lúc Mạc Lệ Quyên tỉnh dậy thì đã đến giờ cơm chiều, mùi thơm từ phòng bếp bay ra toả khắp căn nhà.
Đói bụng quá!
Cô đi vào bếp thì thấy Lý Cường đứng đưa lưng về phía mình đang đảo đều thứ ăn.
Mạc Lệ Quyên mỉm cười.

Cô nhẹ nhàng bước đến rồi ôm chầm anh từ phía sau, đầu tựa vào lưng anh.
"Anh nấu món gì vậy ạ?"
"Thịt kho hột vịt, em đói chưa?" Lý Cường trả lời, hai tay anh đặt lên bàn tay cô, âu yếm mà nắm chặt.
"Có chút ạ, anh vất vả quá."
Lý Cường cười cười, anh mở tay cô ra, quay người lại.

Đôi tay to đầy vết chai sờ vào mặt cô.
Niềm thương nhớ mà bản thân anh cố gắng kìm nén bấy lâu nay chợt như nước lũ tràn khỏi bờ đê, mạnh mẽ và cuồng nhiệt.
Tay anh vòng qua eo cô, kéo cô sát vào ngực mình.

Một tay khác thì sờ vào đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ.

Lý Cường cúi đầu xuống, cánh môi mỏng của anh chạm vào môi cô, chậm rãi ma sát, rồi nhẹ nhàng mút lấy.
Nụ hôn này tràn đầy những nhớ thương, niềm khát vọng và cả sự quý trọng không nói thành lời.
Không biết từ lúc nào, tiết tấu của nó nhanh dần rồi biến thành cuồng phong bão táp mà xâm chiếm thành trì.
Thân mình Mạc Lệ Quyên nhanh chóng mềm xuống, nhờ vào cánh tay rắn chắc của chồng mới không bị ngã.
Cơ thể của hai người càng lúc càng nóng lên.
Không gian trong phòng bếp như biến thành miệng núi lửa đang phun trào.
Đến khi Lý Cường dừng lại, hơi thở của cả hai đều trở nên dồn dập hơn bao giờ hết.

Và cô vợ nhỏ đã bị anh ôm vào trong lòng, đôi tay thiếu nữ bất lực nắm lấy vạt áo trước ngực anh.
Cả khuôn mặt cô đã chuyển sang màu hồng, hai mắt giăng đầy sương mù, môi hơi sưng đỏ.
Lý Cường cắn chặt răng.
Cô gái nhỏ này đang quyến rũ anh mà!
Ai mà chịu cho nổi chứ.
Đang lúc anh muốn làm cái gì đó thì nghe giọng Mạc Đình Sơn gào lên: "Anh hai! Chị hai! Có cơm chưa em đói bụng quá!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương