Vương đại nương tử hừ một chút, “Ngươi chính là tân tiểu tức phụ nhị tiểu tử nhà ta, Khánh gia đại cô nương, đúng không?”

Sau đó chỉ chỉ ống quần chính mình, trên vải dệt màu xanh lá mạ có điểm thẫm màu hơn, là mới vừa rồi không cẩn thận bị nước bắn vào. “Ngươi bị mù mắt phải không, không biết lão nương gõ cửa bao lâu rồi? Đền tiền, hai mươi đồng tiền, mau chút lấy ra.”

“Trên đường ăn mày cũng không dám mở miệng như vậy, ngươi nhưng thật ra mặt rất lớn.” Khánh Thúy Thúy nhìn nàng một gương mặt so với lừa còn lớn hơn, phun một ngụm, “Không biết là cái ôn thần gì, ai cho ngươi đứng trước cửa nhà ta? Làm ô uế phong thuỷ nhà chúng ta! Từ chỗ nào tới cút về chỗ đó đi.”

“Tiểu đề tử, đồ đê tiện, dám cùng lão nương cãi, tin hay không ta...” Vương đại nương tử liền muốn nhào lên tới, lại thấy người đối diện ở sau lưng đang nắm một con dao phay hàn quang lấp lánh.

“Nói nha? Như thế nào không nói tiếp?”

Nàng ánh mắt càng lạnh, vì đang cầm đao nên càng dọa người, tựa hồ tiếp theo nháy mắt là có thể bổ vào kẻ đối diện.

Vương đại nương tử có chút kinh hãi, ngượng ngùng mà lui ra sau, “Đệ muội, ngươi mới vừa vào cửa, không nhận biết ta là ai, mau thu thanh đao lại. Ta là đại tẩu của ngươi, ta Vương gia đại phòng.”

Nàng khách khí, Khánh Thúy Thúy cũng khách khí, thu đao, trên mặt lại không cười, “Là đại tẩu nha, ngươi xem ta, mới vừa rồi xa xa nghe có có kẻ như bị bệnh điên, gân cổ lên mắng chửi người, còn tưởng rằng là lão bà tử điên trong thôn đến đây.”

Vương đại nương tử cứng đờ, sao có thể không biết đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Trong long nói nhị Ma tử miệng như hũ nút lại cưới về một cái tức phụ miệng lưỡi thật lợi hại.

“Nhìn ngươi kìa, là tẩu tử nhà mình đến chứ có phải ai khác đâu. Đứng ở cửa nói chuyện không có tiện, đi, chúng ta vào nhà nói.” Mới vừa nhấc chân, liền thấy dao phay kia lại hướng ra phía trước tới.

Khánh Thúy Thúy ngăn lại: “Không có tiện. Ta cùng Nhị Lang đang tân hôn, bên trong đều là đồ vật thân mật, người ngoài không thể đi vào xem. Có chuyện gì tại đây nói đi.”

Vương đại nương tử trợn trắng mắt, rớt xuống vài lần mặt mũi, cũng lười làm ra vẻ, “Ngươi đem Tam Diệp Tử kêu ra đây, buổi chiều Đậu Đậu là tiểu chất nhi thấy hắn ở một mình đáng thương, tới bồi hắn chơi, như thế nào liền lấy cành cây đánh người? Bà bà đã đi, ta làm trưởng tẩu chính là như nương, đến hảo hảo dạy lại hắn.”



“Đại tẩu đừng nhớ thương giáo huấn người khác, về dạy lại chính con của ngươi đi.” Nói câu, tay mắt lanh lẹ mà nhặt một hòn đá nhỏ nện ở trên người Vương đại nương tử.

“Đậu Đậu rất biết chơi nha. Hắn chính là như vậy cùng Tam Diệp Tử chơi, đại tẩu tử cảm thấy không thành vấn đề, ta đây cũng cùng ngươi chơi chơi như vậy.”

Nói xong, ngồi xổm trên mặt đất nhặt ít đá tạp , chuyên môn ném đến địa phương nhìn không thấy được, một đường đem người đuổi đi.

“Đại tẩu tử, ta mới vừa gả tiến vào, liền một gian nhà tranh, trong nhà vắng vẻ, liền cái bệ bếp cũng không có, nghe nói thời điểm bà bà cùng cha chồng còn sống vẫn luôn không phân gia, Nhị Lang nói đại ca vẫn luôn không phân khế hộ, vậy chúng ta chính là người một nhà. Người một nhà phải một lòng sinh hoạt, có phải hay không?”

Lời này vừa ra, sắc mặt Vương đại nương tử biến đổi, nơi nào còn nhớ thương sự tình nhi tử bị đánh, “Nhị đệ muội, ngươi xem, như thế nào lại nói đến phân hay không phân gia. Cuộc sống hiện giờ không phải vẫn tốt sao, khẳng định là Đậu Đậu hài tử kia nghịch ngợm, chưa nói hết lời. Ta về trước hỏi một chút, ta đi hỏi một chút....”

Nói chưa hết lời, đã nhanh như chớp chạy mất. Chạy xa xa một đoạn mà quay đầu lại nhìn qua, thấy Thúy Thúy còn nhìn chằm chằm chính mình, lại không dám làm dừng mà chạy tiếp. Trong long nghĩ đệ muội mới này không phải kẻ dễ đối phó, đừng thật sự tới cửa muốn nói chuyện phân gia nha. Không được, phải chạy nhanh về nhà cùng đương gia bàn bạc.

Khánh Thúy Thúy mắt lạnh nhìn Vương đại nuong tử hốt hoảng rời đi, đáy lòng chuyển qua suy nghĩ sâu xa: Thanh danh trượng phu vẫn luôn không tốt, nàng hoài nghi chính là do đại tẩu tử bịa đặt sinh sự.

Nhìn nàng mới vừa rồi một đường hùng hùng hổ hổ đi tới, không biết có bao nhiêu người nghe được vào tai, một truyền mười mười truyền trăm, chuyện không có thật cũng thành có mũi có mắt.

Nàng hỏi qua Vương nhị ca, thanh danh khắc chết thân nhân đều không phải là có từ nhỏ, mà là sau khi bà bà khó sinh chết bệnh dần dần có.

Nàng không hiểu biết phẩm tính vị đại tẩu tử này, nhưng là từ ánh mắt một người có thể suy đoán ra rất nhiều chuyện. Mới vừa rồi nàng chỉ là mịt mờ nói chuyện phân gia, Vương đại tẩu liền hoảng loạn như thế, khẳng định trong lòng có quỷ.

Đại tẩu là tức phụ ngoại thôn, không có nền tảng, vẫn là cần cùng người khác hỏi thăm.

Hoặc là nên đi trong nhà lí chính một chuyến, Vương nhị ca chịu không nổi đại phòng âm dương quái khí, mới dẫn Tam Diệp Tử độc môn độc hộ, dù sao cũng phải phân chia công bằng mới được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương