Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Nhị Phòng Vương Gia
-
Chương 158:
Chúc mọi người ăn tết vui vẻ !!!!
***
Xem trượng phu uống thuốc xong ngủ say, Khánh Thúy Thúy đem chăn mỏng đắp lại cho hắn, lúc sau mới ra cửa.
Vương Hải vẫn luôn ở bên cạnh trông giữ, thấy phu nhân đi ra, tiến lên, “Phu nhân, khách quý ở bắc phòng mới vừa tỉnh, canh bổ dưỡng đã đưa tới, lúc này hẳn đang ăn.”
Khánh Thúy Thúy hai ba bước đi về phòng phía bắc, chỉ thấy hán tử hôn mê hồi lâu đã tròng lên áo ngoài, ngồi ở trước bàn, nâng chén đem một ngụm canh cuối cùng uống hết. Rồi sau đó thỏa mãn mà thở dài một tiếng, “Thơm. Thật con mẹ nó thơm!”
Vừa nhấc mắt thấy từ cửa tiến vào một phụ nhân tiếu lệ, vội vàng đứng dậy chắp tay, “Tại hạ Hà Châu Tùy Dương Trịnh Đại Giang, tạ ân phu nhân cứu mạng.”
Khánh Thúy Thúy tránh hắn thi lễ, vội nói: “Nên là gia đình ta tạ ngài mới đúng. Nếu không phải có Trịnh nghĩa sĩ cứu giúp, chỉ sợ phu quân ta khó thoát khỏi tay sơn phỉ. Ngài mau mau ngồi, không cần khách khí.”
Trịnh Đại Giang cũng không giả vờ khách sáo, liền ngồi, “Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, đây là chuyện nên làm. Hán tử nhà ngươi còn tốt chứ?”
Khánh Thúy Thúy: “Vẫn yên ổn. Có ngài che chở, lưng hắn chỉ bị chút vết thương. Trên người ngài, miệng vết thương sao rồi?”
Trịnh Đại Giang không chút nào khách khí mà kéo ra xiêm y bên vai trái, lộ ra chỗ miệng vết thương được băng bó, chỉ thấy mặt trên một đoàn đỏ sậm.
Khánh Thúy Thúy nhìn liếc mắt một cái liền nhanh chóng chuyển tầm mắt, “Đây là động đến vết thương. Ngài vẫn là nên lên giường nghỉ ngơi đi. Đại phu nói miệng vết thương này không thương đến gân cốt, chỉ là mũi tên kia bị ngâm trong mê dược, sau khi phát tác lên, mới khiến ngài mới hôn mê,”
“Chả trách chiến đấu một nửa thì cảm thấy đầu choáng váng. Nguyên là tặc tử kia dùng quỷ kế, như thế liền càng không nên lưu được bọn chúng. Đợi ta cưỡi ngựa đi một lát, đem ổ tặc này phá huỷ, lại đến nhà ngươi nói chuyện!”
Nói chuyện, người ở trong phòng tìm kiếm một lát, tìm được vũ khí được bao bọc ở một góc, không màng Khánh Thúy Thúy cùng hai người họ Vương ngăn trở, dắt ra hắc mã. Trường đao tuốt vỏ ở trên ngựa, bất quá chỉ vài lần giục ngựa, liền biến mất ở trên đường Hoa Khê thôn.
Khánh Thúy Thúy: “......”
Hai người họ Vương: “......”
Vương Phong xoa mới vừa rồi vì muốn cản người mà ăn một quyền vào hõm vai, nhe răng nhếch miệng nói: “Người này nói như thế nào lại phong chính là vũ, tỉnh lại không hỏi xem đang ở đâu, trước mở miệng muốn ăn. Ăn xong còn chưa nói vài câu, như thế nào liền lại chạy lại ổ sói vậy?”
Khánh Thúy Thúy chỉ có thể nhận xét người này tâm địa thẳng. Người tập võ ghét cái ác như kẻ thù, thật là mở rộng tầm mắt.
Nàng cũng không dám thật để ân nhân một mình bôn tẩu, để hai người họ Vương cưỡi con la mau đi trấn trên, tiếp đón huynh đệ Liễu gia, hướng phía bắc đuổi theo. Nhân gia là ngựa, nhà mình là con la, như thế nào có thể so sánh.
Chờ đến thời điểm tái kiến vị rịnh nghĩa sĩnày T, đã là trời tối ngày thứ ba. Khánh Thúy Thúy vội vàng nghênh đón ngoài cửa, thấy mấy người bình yên vô sự, tức khắc yên tâm. “Nghĩa sĩ, dù là muốn vì dân trừ hại, đều nên trước tiên bảo toàn thân mình mới tốt, ngài đang thương thế....”
Trịnh Đại Giang ha ha cười, không thèm để ý mà ở trên chính vai mình vỗ vỗ, “Đều là tiểu thương. Đúng rồi, làm phiền phu nhân chuẩn bị chút cơm canh đi. Ở ổ cướp kia ra ra vào vào, mệt đến ngũ tạng run rẩy..... Ai da, đây là thiên tiên nữ nhà ai nha!”
Khánh Thúy Thúy theo giọng nói của hắn nhìn lại phía sau, chỉ thấy Khánh Kiều Kiều hoảng loạn mà từ trong viện chạy trốn hướng ra phía ngoài, ở phía sau nàng là ba con ngỗng trắng choai choai cổ dài, một đường ‘ oa oa oa ’ mà đem người đuổi tới.
Khánh Thúy Thúy: “???”
Thiên tiên nữ là nói ai? Khánh Kiều Kiều?
‘ tiểu tiên nữ ’ Khánh Kiều Kiều đối với ba con ngỗng trắng của nhà Khánh Thúy Thúy này không hề có hảo cảm. Còn không phải là thừa dịp tiểu súc sinh ngủ, cố ý ở trước mặt chúng nó dậm chân sao.
Mới vừa rồi trốn tránh không kịp, bị một con ngỗng trắng trong đó mổ chân, nàng không dám chính diện đối kháng, một bên chạy ra bên ngoài, một bên kêu: “Khánh Thúy Thúy, quản quản ngỗng của nhà ngươi đi.”
Nghe được động tĩnh, Tam Diệp Tử ra tới kịp thời ngăn lại ngỗng trắng, không biết lần thứ bao nhiêu khuyên người, “Kiều kiều tỷ, ngươi chớ có lại chọc ghẹo chúng nó, bằng không mỗi lần đều bị mổ chân.”
Khánh Kiều Kiều quay đầu lại hướng hắn le lưỡi, rõ ràng vẫn không để bụng, quay đầu nhìn lại hán tử bên người Khánh Thúy Thúy, so với Vương Nhị Ma Tử còn muốn cao lớn hơn,râu quai nón, mắt hổ như chuông đồng, quái lạ mà nhìn chằm chằm nàng.
Thấy nàng quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười. Khánh Kiều Kiều có chút sợ hãi. Đành phải dựa vào phía sau Khánh Thúy Thúy, nhờ nàng che đậy, “Người nọ ai nha? Như thế nào trừng mắt nhìn ta không thôi?”
Khánh Thúy Thúy khách khí mà cùng Trịnh nghĩa sĩ cười cười, mắt sắc đã nhìn thấy trên mặt đối phương hiện lên một mạt hồng.
Đây là thẹn thùng???
“Là ân nhân cứu tỷ phu ngươi. Ước chừng là thích ngươi đi.”
Khánh Kiều Kiều: “!!!” Lừa gạt quỷ đâu? Ai thích người khác lại nhìn chằm chằm như vậy, nhìn như là chính mình giết cả nhà người nọ, hận không thể ăn sống nàng.
***
Xem trượng phu uống thuốc xong ngủ say, Khánh Thúy Thúy đem chăn mỏng đắp lại cho hắn, lúc sau mới ra cửa.
Vương Hải vẫn luôn ở bên cạnh trông giữ, thấy phu nhân đi ra, tiến lên, “Phu nhân, khách quý ở bắc phòng mới vừa tỉnh, canh bổ dưỡng đã đưa tới, lúc này hẳn đang ăn.”
Khánh Thúy Thúy hai ba bước đi về phòng phía bắc, chỉ thấy hán tử hôn mê hồi lâu đã tròng lên áo ngoài, ngồi ở trước bàn, nâng chén đem một ngụm canh cuối cùng uống hết. Rồi sau đó thỏa mãn mà thở dài một tiếng, “Thơm. Thật con mẹ nó thơm!”
Vừa nhấc mắt thấy từ cửa tiến vào một phụ nhân tiếu lệ, vội vàng đứng dậy chắp tay, “Tại hạ Hà Châu Tùy Dương Trịnh Đại Giang, tạ ân phu nhân cứu mạng.”
Khánh Thúy Thúy tránh hắn thi lễ, vội nói: “Nên là gia đình ta tạ ngài mới đúng. Nếu không phải có Trịnh nghĩa sĩ cứu giúp, chỉ sợ phu quân ta khó thoát khỏi tay sơn phỉ. Ngài mau mau ngồi, không cần khách khí.”
Trịnh Đại Giang cũng không giả vờ khách sáo, liền ngồi, “Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, đây là chuyện nên làm. Hán tử nhà ngươi còn tốt chứ?”
Khánh Thúy Thúy: “Vẫn yên ổn. Có ngài che chở, lưng hắn chỉ bị chút vết thương. Trên người ngài, miệng vết thương sao rồi?”
Trịnh Đại Giang không chút nào khách khí mà kéo ra xiêm y bên vai trái, lộ ra chỗ miệng vết thương được băng bó, chỉ thấy mặt trên một đoàn đỏ sậm.
Khánh Thúy Thúy nhìn liếc mắt một cái liền nhanh chóng chuyển tầm mắt, “Đây là động đến vết thương. Ngài vẫn là nên lên giường nghỉ ngơi đi. Đại phu nói miệng vết thương này không thương đến gân cốt, chỉ là mũi tên kia bị ngâm trong mê dược, sau khi phát tác lên, mới khiến ngài mới hôn mê,”
“Chả trách chiến đấu một nửa thì cảm thấy đầu choáng váng. Nguyên là tặc tử kia dùng quỷ kế, như thế liền càng không nên lưu được bọn chúng. Đợi ta cưỡi ngựa đi một lát, đem ổ tặc này phá huỷ, lại đến nhà ngươi nói chuyện!”
Nói chuyện, người ở trong phòng tìm kiếm một lát, tìm được vũ khí được bao bọc ở một góc, không màng Khánh Thúy Thúy cùng hai người họ Vương ngăn trở, dắt ra hắc mã. Trường đao tuốt vỏ ở trên ngựa, bất quá chỉ vài lần giục ngựa, liền biến mất ở trên đường Hoa Khê thôn.
Khánh Thúy Thúy: “......”
Hai người họ Vương: “......”
Vương Phong xoa mới vừa rồi vì muốn cản người mà ăn một quyền vào hõm vai, nhe răng nhếch miệng nói: “Người này nói như thế nào lại phong chính là vũ, tỉnh lại không hỏi xem đang ở đâu, trước mở miệng muốn ăn. Ăn xong còn chưa nói vài câu, như thế nào liền lại chạy lại ổ sói vậy?”
Khánh Thúy Thúy chỉ có thể nhận xét người này tâm địa thẳng. Người tập võ ghét cái ác như kẻ thù, thật là mở rộng tầm mắt.
Nàng cũng không dám thật để ân nhân một mình bôn tẩu, để hai người họ Vương cưỡi con la mau đi trấn trên, tiếp đón huynh đệ Liễu gia, hướng phía bắc đuổi theo. Nhân gia là ngựa, nhà mình là con la, như thế nào có thể so sánh.
Chờ đến thời điểm tái kiến vị rịnh nghĩa sĩnày T, đã là trời tối ngày thứ ba. Khánh Thúy Thúy vội vàng nghênh đón ngoài cửa, thấy mấy người bình yên vô sự, tức khắc yên tâm. “Nghĩa sĩ, dù là muốn vì dân trừ hại, đều nên trước tiên bảo toàn thân mình mới tốt, ngài đang thương thế....”
Trịnh Đại Giang ha ha cười, không thèm để ý mà ở trên chính vai mình vỗ vỗ, “Đều là tiểu thương. Đúng rồi, làm phiền phu nhân chuẩn bị chút cơm canh đi. Ở ổ cướp kia ra ra vào vào, mệt đến ngũ tạng run rẩy..... Ai da, đây là thiên tiên nữ nhà ai nha!”
Khánh Thúy Thúy theo giọng nói của hắn nhìn lại phía sau, chỉ thấy Khánh Kiều Kiều hoảng loạn mà từ trong viện chạy trốn hướng ra phía ngoài, ở phía sau nàng là ba con ngỗng trắng choai choai cổ dài, một đường ‘ oa oa oa ’ mà đem người đuổi tới.
Khánh Thúy Thúy: “???”
Thiên tiên nữ là nói ai? Khánh Kiều Kiều?
‘ tiểu tiên nữ ’ Khánh Kiều Kiều đối với ba con ngỗng trắng của nhà Khánh Thúy Thúy này không hề có hảo cảm. Còn không phải là thừa dịp tiểu súc sinh ngủ, cố ý ở trước mặt chúng nó dậm chân sao.
Mới vừa rồi trốn tránh không kịp, bị một con ngỗng trắng trong đó mổ chân, nàng không dám chính diện đối kháng, một bên chạy ra bên ngoài, một bên kêu: “Khánh Thúy Thúy, quản quản ngỗng của nhà ngươi đi.”
Nghe được động tĩnh, Tam Diệp Tử ra tới kịp thời ngăn lại ngỗng trắng, không biết lần thứ bao nhiêu khuyên người, “Kiều kiều tỷ, ngươi chớ có lại chọc ghẹo chúng nó, bằng không mỗi lần đều bị mổ chân.”
Khánh Kiều Kiều quay đầu lại hướng hắn le lưỡi, rõ ràng vẫn không để bụng, quay đầu nhìn lại hán tử bên người Khánh Thúy Thúy, so với Vương Nhị Ma Tử còn muốn cao lớn hơn,râu quai nón, mắt hổ như chuông đồng, quái lạ mà nhìn chằm chằm nàng.
Thấy nàng quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười. Khánh Kiều Kiều có chút sợ hãi. Đành phải dựa vào phía sau Khánh Thúy Thúy, nhờ nàng che đậy, “Người nọ ai nha? Như thế nào trừng mắt nhìn ta không thôi?”
Khánh Thúy Thúy khách khí mà cùng Trịnh nghĩa sĩ cười cười, mắt sắc đã nhìn thấy trên mặt đối phương hiện lên một mạt hồng.
Đây là thẹn thùng???
“Là ân nhân cứu tỷ phu ngươi. Ước chừng là thích ngươi đi.”
Khánh Kiều Kiều: “!!!” Lừa gạt quỷ đâu? Ai thích người khác lại nhìn chằm chằm như vậy, nhìn như là chính mình giết cả nhà người nọ, hận không thể ăn sống nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook