Kết quả cuối cùng chính là đem không biết xấu hổ lưu lại… Nửa đêm tên không biết xấu hổ nào đó lại một lần bò lên trên giường tiểu ngốc.

Tiểu ngốc kinh sợ: “Anh… Anh làm cái gì?”

Không biết xấu hổ: “Ngoan ~~ cậu muốn cho ba mẹ cậu nghe thấy sao?”

Tiểu ngốc: “… …”

Ngày thứ hai, tiểu ngốc trợn trắng mắt thấy Nhị Khuyết mẹ ôm mặt vẻ u buồn nhìn mình: “Tiểu ngốc, mẹ biết các con tuổi còn trẻ, thế nhưng không thể ỷ vào đó mà không tiết chế a! Ngoan, đánh răng đi, mẹ hầm canh gà cho.”

Tiểu ngốc quay đầu, KAO, cũng sắp 11 giờ rồi.

Buổi chiều tiểu ngốc thu dọn tốt rồi đi làm, vừa tới công ty, người đứng đầu tổ bát quái, bà chị đứng trước bàn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm tiểu ngốc: “Yêu, có thai rồi, còn đi làm a?”

Tiểu ngốc: “Cái gì?”

Bà chị đứng trước bàn chỉ chỉ máy vi tính, tiểu ngốc ngầm hiểu, lập tức tiến lên xem trang web cột thông báo người xin nghỉ của công ty.

XXXX năm XX tháng XX ngày 6h10.

Lâm tiểu ngốc: “Tôi có rồi, xin nghỉ nửa ngày.”

======================.

Chủ tịch: “Phê chuẩn!”

Tiểu ngốc: “(#‵′) 凸”.

╮(╯▽╰)╭*╮(╯▽╰)╭

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương