Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Bác Sĩ Và Thần Y
-
Quyển 2 - Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy thời tiết rất đẹp, hôm nay cũng không đi dạy, cho nên tui dựđịnh đem con trai đi dạo.
Nghĩ là làm.
Vào phòng dọn dẹp một chút, sau đóđem theo thứ cần đem, một tay bế con, đi qua ba cái quần đang phơi trên dây phơi đồ, tiến thẳng vào làng.
Đồng ruộng trên đường đi xanh mướt, nhìn thật là mát mắt, luồng không khí trong lành không gì sánh bằng chui vào phổi, ở thời đại của tui chỉ có thể thấy được cảnh sắc như thế này ở những làng quê xa xôi. Thời đại của tui, tuy chất lượng cuộc sống được được nâng cao, nhưng mức độô nhiễm cũng tăng theo từng bậc chất lượng cuộc sống, mọi người vừa hưởng thụ cuộc sống vật đất đầy đủ mà hiện đại mang đến vừa không thể không “hưởng thụ” luôn đủ loại ô nhiễm khoa học kĩ thuật mang đến. Như thế rốt cuộc có phải hạnh phúc không, tui không biết, tui chỉ biết, bệnh nhân đến bệnh viện càng lúc càng nhiều.
Đứa con trong lòng vừa ngậm ngón tay vừa dùng đôi mắt to đen bóng thích thú nhìn cảnh sắc xung quanh, thỉnh thoảng còn “A”“Nha”“Phụt” mấy tiếng, tui càng nhìn càng thấy thích, hô! Với xu thế này lớn lên có lẽ sẽ làm ca sĩ! Nhưng nghĩ lại, ở thời đại dường như không gọi là ca sĩ, mà gọi bằng gì thì tui cũng không biết, lúc chưa ẩn cư tâm trí của tui toàn dùng để suy tính xem làm sao để theo đuổi cục cưng, không hiểu phong tục tập quán bình thường lắm, bây giờẩn cư rồi lại càng không biết.
Thế là hấp, để bồi dưỡng mầm non âm nhạc tương lai, tui ngửa cổ hát to cho con trai nghe:
Thương hải nhất thanh tiếu
Thao thao lưỡng ngạn triều
Phù trầm tùy lãng chích ký kim triêu
Thương thiên tiếu phân phân thế thượng triều
Thùy phụ thùy thắng xuất thiên tri hiểu
Giang sơn tiếu yên vũ diêu
Đào lãng đào tẫn hồng trần tục thế kỷđa kiều
Thanh phong tiếu cánh nhạ tịch liêu
Hào tình hoàn thắng liễu nhất khâm vãn chiếu
Thương sinh tiếu bất tái tịch liêu
Hào tình nhưng tại si si tiếu tiếu
.
.
Hát xong một bài, con trai chớp mắt to nhìn tui bắt đầu hưng phấn kêu “a nha a nha”, hô! Xem ra bé cưng thích nghe! Tuy biết là nó nghe không hiểu, nhưng con trai thì làm sao có chuyện tui không hát tiếp chứ?
Nhưng mà lần này phải nâng cao độ khó một chút, tui hát bài tiếng anh!
On a dark desert highway, cool wind in my hair
Warm smell of colitas rising up through the air
Up ahead in the distance, I saw a shimmering light
My head grew heavy, and my sight grew dimmer
I had to stop for the night
There she stood in the doorway;
I heard the mission bell
And I was thinking to myself,
‘This could be Heaven or this could be Hell’
Then she lit up a candle and she showed me the way
There were voices down the corridor, I thought I heard them say…
.
.
Con trai càng hưng phấn hơn nữa rồi! Cái tay béo núc cầm vạt áo của tui giật giật, miệng nha nha phiu phiu, rất là kích động! Tui khoái chí, xem ra tương lai con tui sẽ là siêu sao ca nhạc quốc tế! Nhưng tiếp xúc với những thứ tiên tiến quốc tế cũng không tốt, dù sao thì nền tảng văn hóa của chúng tui cũng rất là lâu đời, hơn nữa trẻ con thì phải giống trẻ, bắt đầu từ những thứđơn giản nhất vẫn tốt hơn, thế là sau đó tui hát một bài của thiếu nhi:
Trì đường trung [trong hồ nước]
Hà tán hạ [dưới tán cây]
Hữu chích tiểu thanh oa [có một chúếch nhỏ]
Thân xuyên lục y phục [mặc chiếc áo màu xanh]
Hại trùng đô phạ tha [côn trùng nào cũng sợ]
Thiên sinh tảng môn đại [có giọng nói rất to]
Xướng ca đính oa oa [hát bài ộp ộp ộp]
Ngư nhi khoa tha xướng đích hảo [cá nhỏ khen nó hát rất hay]
Hà hoa khoa tha thanh âm đại [hoa sen khen giọng nó rất to]
Thanh oa thính liễu tu hồng liễu kiểm [ếch con nghe xong đỏ mặt]
Trương khai đại chủy ba [mở to miệng ra]
Oa oa oa [ộp ộp ộp]
Oa oa oa [ộp ộp ộp]
Oa oa oa oa [ộp ộp ộp ộp]
Oa oa oa [ộp ộp ộp]
Hát xong, tui nhận được cái đỉnh đầu nhỏ nhỏ của con trai đang xoay qua một bên ngửa cổ nhìn chuồn chuồn bay.
Sh!t! Nhỏ xíu như vậy đã biết kén cá chọn canh rồi sao!?
Để bồi dưỡng nhân cách và tâm lý của con trai, tui bắt đầu giáo dục tư tưởng cách mạng cho con, nhưng giáo dục mới gần xong, còn chưa kịp nghiệm thu kết quả thìđãđến nơi rồi.
Ở cổng làng có rất nhiều người, đều là phụ huynh của các học sinh tui dạy, thấy con và con trai đều rất là vui vẻ, thế là cái mặt nhỏ nhỏ của con tui lại được nhân dân lao động thăm hỏi nhiệt tình, bị nhéo đỏ bừng luôn! Cái miệng nhỏđang mếu mếu, tui biết là lũ lụt sắp tràn xuống, cho nên vội tìm cớ trốn trước —–+
Thế là lại tiếp tục tản bộ.
.
.
Mới đi được mấy bước, thì thấy một đàn học sinh của tui đang chơi. Thấy tui thì“oa” một cái ùa tới.
“Phu tửà, hôm nay thầy có thời gian vào làng sao.”Đây là trẻ nhỏ nhà họ Trương (là thằng nhỏ lo cho kê cách của con gà mà quên luôn phu tử xuất hiện trong chương “khoảng cách thế hệ” của quyển 1).
“Đúng vậy, phu tử tui sợ một ngày không đến là mấy trò quên hết những thứ tui đã dạy.” Bầy trẻ này, lúc không phải lên lớp vui vẻ thật! Ha! Không khỏi làm tui nhớ tới thời tui còn đi học!
“Không có đâu!” Cảđàn trẻ nhao lên.
Được được, cũng ngoan thật.
Thế là tụi tui bắt đầu nói đủ thứ chuyện. Tuy tui là phu tử của chúng nó, nhưng bình thường tui rất không xa cách khó gần, cho nên bầy trẻ này rất là thân thiết với tui, chuyện gì cũng nói với tui. Đó coi kìa, từ chuyện vui trong nhà nào đóđến trẻ nào đái dầm lúc ngủđều lôi ra nói hết cho tui nghe. Nói một hồi, chủđề bay về với bé cưng của tui.
Một bầy trẻ vây quanh tui, mắt đứa nào cũng dán vô con tui. Bé cưng của tui cũng không sợ người lạ, cười một cái thiệt là rực rỡ.
“Phu tử, nhi tử của thầy đẹp quáđi!”
“Đúng vậy đúng vậy! Nó là hài nhi đẹp nhất con từng thấy! Đẹp hơn đệđệ nhà con nhiều!”
Ha! Tiểu tử này, mới có nhiêu lớn thì gặp được bao nhiêu người rồi chứ, tiêu chuẩn “con từng thấy” thật sự là rất hẹp đó~ Nhưng mà có một câu nói đúng, con của tui là em bé đẹp nhất!
– -+
Bầy trẻ bắt đầu nhao nhao bàn tán.
“Mũi của nó nhỏ quá, rất giống đại phu (cục cưng của tui)!”
Đúng rồi đúng rồi! Đáng yêu giống nhau!
“Cái miệng hồng hồng, cũng nhỏ xíu!”
Đúng rồi đúng rồi! Giống hệt cục cưng của tui!
“Xem kìa! Mắt nó lấp lánh lấp lánh, giống viên đáđen dưới suối quá!”
Hê! Đương nhiên rồi! Con trai của tui mà xấu được sao?
Tui càng nghe càng thấy đắc ý, càng nghe ngực càng ưỡn cao.
“A! Các xem cách nó cười kìa!!”
Sao vậy?
“Giống hệt như phu tử!”
Hia hia hia! Tiểu tử! Trò tinh mắt nhất đó!
“Nhìn ngu hệt như nhau!”
…
Gừ gừ!!
Ta cắn chết đàn nhóc này!!!
Núi lửa bắt đầu phun lên! Lũ lụt bắt đầu đổ xuống!
Trong khung cảnh yên lành của những lọn khói bếp mềm mại bốc cao và tiếng cười khanh khách của con trai, tui gào rú đuổi theo một bầy trẻ.
.
.
______________________________________
Bài đầu chàng điên này hát là Thanh hải nhất thanh tiếu nhạc phim Tiếu ngạo giang hồ bản năm nào ta không nhớ,. chỉ nhớ là bản có Lâm Thanh Hà, các tình yêu có thể vào đây để xem clip và bản dịch~
http://www.hoasontrang.us/trungvan/?p=3
Bài tiếng Anh là Hotel California, chắc nhiều người cũng biết rồi, sẵn dẫn luôn link~
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=UaSv53WHKU
Bài thứ cuối là Tiểu thanh oa, Chúếch nhỏ, nhưng ta không tìm được nhạc Tìm được vài bài Tiểu thanh oa khác, nhưng không phải bài bát sĩ hát
Thấy thời tiết rất đẹp, hôm nay cũng không đi dạy, cho nên tui dựđịnh đem con trai đi dạo.
Nghĩ là làm.
Vào phòng dọn dẹp một chút, sau đóđem theo thứ cần đem, một tay bế con, đi qua ba cái quần đang phơi trên dây phơi đồ, tiến thẳng vào làng.
Đồng ruộng trên đường đi xanh mướt, nhìn thật là mát mắt, luồng không khí trong lành không gì sánh bằng chui vào phổi, ở thời đại của tui chỉ có thể thấy được cảnh sắc như thế này ở những làng quê xa xôi. Thời đại của tui, tuy chất lượng cuộc sống được được nâng cao, nhưng mức độô nhiễm cũng tăng theo từng bậc chất lượng cuộc sống, mọi người vừa hưởng thụ cuộc sống vật đất đầy đủ mà hiện đại mang đến vừa không thể không “hưởng thụ” luôn đủ loại ô nhiễm khoa học kĩ thuật mang đến. Như thế rốt cuộc có phải hạnh phúc không, tui không biết, tui chỉ biết, bệnh nhân đến bệnh viện càng lúc càng nhiều.
Đứa con trong lòng vừa ngậm ngón tay vừa dùng đôi mắt to đen bóng thích thú nhìn cảnh sắc xung quanh, thỉnh thoảng còn “A”“Nha”“Phụt” mấy tiếng, tui càng nhìn càng thấy thích, hô! Với xu thế này lớn lên có lẽ sẽ làm ca sĩ! Nhưng nghĩ lại, ở thời đại dường như không gọi là ca sĩ, mà gọi bằng gì thì tui cũng không biết, lúc chưa ẩn cư tâm trí của tui toàn dùng để suy tính xem làm sao để theo đuổi cục cưng, không hiểu phong tục tập quán bình thường lắm, bây giờẩn cư rồi lại càng không biết.
Thế là hấp, để bồi dưỡng mầm non âm nhạc tương lai, tui ngửa cổ hát to cho con trai nghe:
Thương hải nhất thanh tiếu
Thao thao lưỡng ngạn triều
Phù trầm tùy lãng chích ký kim triêu
Thương thiên tiếu phân phân thế thượng triều
Thùy phụ thùy thắng xuất thiên tri hiểu
Giang sơn tiếu yên vũ diêu
Đào lãng đào tẫn hồng trần tục thế kỷđa kiều
Thanh phong tiếu cánh nhạ tịch liêu
Hào tình hoàn thắng liễu nhất khâm vãn chiếu
Thương sinh tiếu bất tái tịch liêu
Hào tình nhưng tại si si tiếu tiếu
.
.
Hát xong một bài, con trai chớp mắt to nhìn tui bắt đầu hưng phấn kêu “a nha a nha”, hô! Xem ra bé cưng thích nghe! Tuy biết là nó nghe không hiểu, nhưng con trai thì làm sao có chuyện tui không hát tiếp chứ?
Nhưng mà lần này phải nâng cao độ khó một chút, tui hát bài tiếng anh!
On a dark desert highway, cool wind in my hair
Warm smell of colitas rising up through the air
Up ahead in the distance, I saw a shimmering light
My head grew heavy, and my sight grew dimmer
I had to stop for the night
There she stood in the doorway;
I heard the mission bell
And I was thinking to myself,
‘This could be Heaven or this could be Hell’
Then she lit up a candle and she showed me the way
There were voices down the corridor, I thought I heard them say…
.
.
Con trai càng hưng phấn hơn nữa rồi! Cái tay béo núc cầm vạt áo của tui giật giật, miệng nha nha phiu phiu, rất là kích động! Tui khoái chí, xem ra tương lai con tui sẽ là siêu sao ca nhạc quốc tế! Nhưng tiếp xúc với những thứ tiên tiến quốc tế cũng không tốt, dù sao thì nền tảng văn hóa của chúng tui cũng rất là lâu đời, hơn nữa trẻ con thì phải giống trẻ, bắt đầu từ những thứđơn giản nhất vẫn tốt hơn, thế là sau đó tui hát một bài của thiếu nhi:
Trì đường trung [trong hồ nước]
Hà tán hạ [dưới tán cây]
Hữu chích tiểu thanh oa [có một chúếch nhỏ]
Thân xuyên lục y phục [mặc chiếc áo màu xanh]
Hại trùng đô phạ tha [côn trùng nào cũng sợ]
Thiên sinh tảng môn đại [có giọng nói rất to]
Xướng ca đính oa oa [hát bài ộp ộp ộp]
Ngư nhi khoa tha xướng đích hảo [cá nhỏ khen nó hát rất hay]
Hà hoa khoa tha thanh âm đại [hoa sen khen giọng nó rất to]
Thanh oa thính liễu tu hồng liễu kiểm [ếch con nghe xong đỏ mặt]
Trương khai đại chủy ba [mở to miệng ra]
Oa oa oa [ộp ộp ộp]
Oa oa oa [ộp ộp ộp]
Oa oa oa oa [ộp ộp ộp ộp]
Oa oa oa [ộp ộp ộp]
Hát xong, tui nhận được cái đỉnh đầu nhỏ nhỏ của con trai đang xoay qua một bên ngửa cổ nhìn chuồn chuồn bay.
Sh!t! Nhỏ xíu như vậy đã biết kén cá chọn canh rồi sao!?
Để bồi dưỡng nhân cách và tâm lý của con trai, tui bắt đầu giáo dục tư tưởng cách mạng cho con, nhưng giáo dục mới gần xong, còn chưa kịp nghiệm thu kết quả thìđãđến nơi rồi.
Ở cổng làng có rất nhiều người, đều là phụ huynh của các học sinh tui dạy, thấy con và con trai đều rất là vui vẻ, thế là cái mặt nhỏ nhỏ của con tui lại được nhân dân lao động thăm hỏi nhiệt tình, bị nhéo đỏ bừng luôn! Cái miệng nhỏđang mếu mếu, tui biết là lũ lụt sắp tràn xuống, cho nên vội tìm cớ trốn trước —–+
Thế là lại tiếp tục tản bộ.
.
.
Mới đi được mấy bước, thì thấy một đàn học sinh của tui đang chơi. Thấy tui thì“oa” một cái ùa tới.
“Phu tửà, hôm nay thầy có thời gian vào làng sao.”Đây là trẻ nhỏ nhà họ Trương (là thằng nhỏ lo cho kê cách của con gà mà quên luôn phu tử xuất hiện trong chương “khoảng cách thế hệ” của quyển 1).
“Đúng vậy, phu tử tui sợ một ngày không đến là mấy trò quên hết những thứ tui đã dạy.” Bầy trẻ này, lúc không phải lên lớp vui vẻ thật! Ha! Không khỏi làm tui nhớ tới thời tui còn đi học!
“Không có đâu!” Cảđàn trẻ nhao lên.
Được được, cũng ngoan thật.
Thế là tụi tui bắt đầu nói đủ thứ chuyện. Tuy tui là phu tử của chúng nó, nhưng bình thường tui rất không xa cách khó gần, cho nên bầy trẻ này rất là thân thiết với tui, chuyện gì cũng nói với tui. Đó coi kìa, từ chuyện vui trong nhà nào đóđến trẻ nào đái dầm lúc ngủđều lôi ra nói hết cho tui nghe. Nói một hồi, chủđề bay về với bé cưng của tui.
Một bầy trẻ vây quanh tui, mắt đứa nào cũng dán vô con tui. Bé cưng của tui cũng không sợ người lạ, cười một cái thiệt là rực rỡ.
“Phu tử, nhi tử của thầy đẹp quáđi!”
“Đúng vậy đúng vậy! Nó là hài nhi đẹp nhất con từng thấy! Đẹp hơn đệđệ nhà con nhiều!”
Ha! Tiểu tử này, mới có nhiêu lớn thì gặp được bao nhiêu người rồi chứ, tiêu chuẩn “con từng thấy” thật sự là rất hẹp đó~ Nhưng mà có một câu nói đúng, con của tui là em bé đẹp nhất!
– -+
Bầy trẻ bắt đầu nhao nhao bàn tán.
“Mũi của nó nhỏ quá, rất giống đại phu (cục cưng của tui)!”
Đúng rồi đúng rồi! Đáng yêu giống nhau!
“Cái miệng hồng hồng, cũng nhỏ xíu!”
Đúng rồi đúng rồi! Giống hệt cục cưng của tui!
“Xem kìa! Mắt nó lấp lánh lấp lánh, giống viên đáđen dưới suối quá!”
Hê! Đương nhiên rồi! Con trai của tui mà xấu được sao?
Tui càng nghe càng thấy đắc ý, càng nghe ngực càng ưỡn cao.
“A! Các xem cách nó cười kìa!!”
Sao vậy?
“Giống hệt như phu tử!”
Hia hia hia! Tiểu tử! Trò tinh mắt nhất đó!
“Nhìn ngu hệt như nhau!”
…
Gừ gừ!!
Ta cắn chết đàn nhóc này!!!
Núi lửa bắt đầu phun lên! Lũ lụt bắt đầu đổ xuống!
Trong khung cảnh yên lành của những lọn khói bếp mềm mại bốc cao và tiếng cười khanh khách của con trai, tui gào rú đuổi theo một bầy trẻ.
.
.
______________________________________
Bài đầu chàng điên này hát là Thanh hải nhất thanh tiếu nhạc phim Tiếu ngạo giang hồ bản năm nào ta không nhớ,. chỉ nhớ là bản có Lâm Thanh Hà, các tình yêu có thể vào đây để xem clip và bản dịch~
http://www.hoasontrang.us/trungvan/?p=3
Bài tiếng Anh là Hotel California, chắc nhiều người cũng biết rồi, sẵn dẫn luôn link~
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=UaSv53WHKU
Bài thứ cuối là Tiểu thanh oa, Chúếch nhỏ, nhưng ta không tìm được nhạc Tìm được vài bài Tiểu thanh oa khác, nhưng không phải bài bát sĩ hát
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook