Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia
-
Chương 38: Phược nhà giàu
CHƯƠNG 38
Phược nhà giàu :Kéo balo trên tay và chúng ta cùng cải biến
“Nói gì thì nói, tớ vẫn thấy chúng ta thiếu thứ gì đó!! Có cảm giác rất không đúng”_Hiểu Mai ngồi đó tựa vào lưng của Minh Quỳnh tay bức bức cỏ, mắt nhìn đến anh xã đang lúi húi thu xếp đồ đạc bên kia
“Tớ cũng thấy thiếu nhưng thừa biết là có một người thấy đủ”_Minh Quỳnh thanh điệu rất nhẹ nhàng, dễ nghe vô cùng
“Hả??”
“Kìa”
Hiểu Mai liền chống tay xuống cỏ, quay lại nhìn theo hướng của Minh Quỳnh thì thấy nam chính của nữ chính đang đứng đó, trong tay cầm ấm nước đăm đăm nhìn mãi về một hướng.
Sau đó lại nhìn theo hướng của người nam nhân kia thì cô lại bắt gặp được một hình ảnh không mấy gì đặc sắc. Dẹp ngay vẻ mặt hào hứng của mình mà thay vào đó bằng bộ mặt chán nản, Hiểu Mai lại trở về ngồi tựa vào lưng của Minh Quỳnh, tiếp tục bức cỏ_” Bình thường thôi mà”
“Bình thường với chúng ta”
“Anh ta sống cùng Minh Thùy cũng đã hai mươi lăm năm, chả lẽ vẫn chưa bao giờ thấy được cảnh này?”
“Thế cậu nghĩ phản ứng kia là của lần đầu hay là gì??”
“Này, cậu học tâm lý đó”
“Cậu nghĩ với hai cá thể kia thì có thể đoán đúng được à??”
“Cậu cứ nói những gì cậu nghĩ xem”
“Lúc đầu thì nghĩ là lần đầu, nhưng nhìn mãi thì lại nghĩ cái tư thế, hành động như thế này thì chỉ có thể là đã tập đến thuần thục rồi”
“Chứ gì nữa. Nghĩ xem việc người yêu của mình đang nói chuyện vui vẻ với một tên đàn ông khác thì sẽ phản ứng ra sao??”
“Tới nắm tay kéo về”
Hiểu Mai chép miệng, chuyển sang nằm trên đùi Minh Quỳnh, đưa tay lên, nheo mắt nhìn vào nhẫn cưới của mình_“Còn đằng này lại đứng yên đó cầm luôn ấm nước”
“Bởi thế tớ mới nói thuật tâm lý dùng với hai cá thể này thì cũng bằng thừa. Cậu ta có đọc qua sách của tớ và thậm chí còn bảo với tớ sẽ tập làm ngược hoặc điều chỉnh hành vi của mình so với những gì trong sách nói. Rồi cậu không biết đâu”
Hiểu Mai hạ tay, vẻ mặt tìm chuyện vui nghe ngóng_“Sao, uất ức lắm sao??”
“Cậu ấy mua ở đâu ra thêm cuốn sách kì quái nào đó. Đọc xong, cậu ấy điều chỉnh lại tất cả hành vi của mình, chạy đến trước mặt tớ bảo đêm qua cậu ấy vừa lên giường với nam nhân khác”
“Đương nhiên là nói dối rồi!!!”
“Nói thì dễ. Cậu nhìn vẻ mặt nói đùa như thật của cậu đi rồi sẽ hiểu, rồi sau đó còn vẽ thêm kiểu ăn năn hối hận. Tớ cũng vì bị cậu ấy tặng cho mấy quả đau tim mà mới thành ra như bây giờ này”
“....”
Nữ chính ngủ đủ giấc, ăn uống đầy đủ liền nghĩ bản thân nên đi lại để cho khí thuận máu đều, tiện thể ngắm cỏ ngắm cây, hít thở khí trời.. Đi đi một hồi liền lượm về một thanh niên rồi cùng hắn trò chuyện rất vui vẻ một bên.
Nam chính cầm bình nước ấm đầy ụ nước chuẩn bị đem đi đun, mắt vừa tìm nữ nhân của mình thì ngay lập tức bắt gặp được hình ảnh chói mắt kia, cứ như vậy đứng yên đó cùng bình nước trong tay
“Nói gì thì nói, tớ thấy người đó có chút quen quen”_Minh Quỳnh chau mày, chu nhẹ môi, nghiêng đầu nhìn nữ chính cùng nam thanh niên kia rất đỗi đăm chiêu suy nghĩ
“Quen chứ gì nữa”_Hiểu Mai nhàm chán cầm lên bánh kẹp, cắn một góc nhỏ
“Ai?? Sao tớ không nhớ nổi”
“Tớ chỉ nhớ mỗi tên Phong”
“....”
“Sao im vậy??”
“Tớ thấy có chỗ không ổn”
“....”_Hiểu Mai quay lại nhìn liền thấy được nữ chính haha cười, thậm chí còn giơ tay vỗ vai tên nam nhân tên Phong kia, máy móc trả lời Minh Quỳnh_”Ừ, không ổn”
Quay lại chuyện của năm cấp hai, nữ chính của chúng ta dù gặp tai nạn khá nhiều lần nhưng nhìn chung vẫn là con người năng động, hoạt bát và vui tính đối với mọi người xung quanh. Cho nên đối với những tên ù lì, ít nói thì nữ chính không khác gì kẻ thù hoặc gai đâm vào mắt họ.
Hiểu Mai cũng vậy.
Nhưng lão thiên có bảo_”Ghét của nào, anh tặng mi của nấy”
Thế đấy. Trong một dịp tình cờ buồn cười của việc mỗi tháng sẽ chọn ra hai lớp học chung với nhau để tăng tính đoàn kết thì lớp của Hiểu Mai lại bóc trúng lớp của nữ chính không sai vào đâu được. Việc học chung cũng sẽ chẳng thành vấn đề nếu mỗi lớp mỗi dãy. Nhưng mà đã gọi là dịp tình cờ buồn cười thì sao mà tránh được.
Hiểu Mai với tư cách là lớp trưởng mặt không cảm xúc nhìn qua nữ chính gương mặt vui vẻ như hoa nở với chức vị dân thường của lớp bên ngồi cạnh mình.
À quên. Mỗi tháng chọn ra hai lớp học chung với nhau trong hai tuần. Hai tuần. Hai tuần. Hai tuần.
(Điều quan trọng phải nói nhiều lần)
Hai tuần này là lúc mọi thứ của cuộc đời Hiểu Mai được quyết đinh. Cô nàng chính thức được mở mang tầm mắt đối với những cụm từ ‘nhiệt tình, vui vẻ, xã giao, thân thiện’. Bởi vì được sắp ngồi cạnh nhau nên nghiễm nhiên cô và nữ nhân liền trở thành đôi bạn gắn bó với nhau làm mọi việc trong hai tuần này. Xung quanh nữ chính luôn có rất nhiều bạn bè vây quanh và bầu không khí đó luôn rất vui vẻ. Hiểu Mai bất chợt chau mày khi nhận ra vài thành phần không tốt mấy ở trong đó
“Này sao cậu lại chơi với bọn họ?”
“A, chỉ xã giao thôi mà”
“Xã giao”_Hiểu Mai vẻ mặt không tin nổi với cách nói chuyện đầy thân thiện của người trước mặt, lạnh giọng hỏi lại_”Lừa tôi à?”
Ngay lúc đó nữ nhân liền cười nhếch môi với Hiểu Mai khiến cô giật mình nhìn vào đôi mắt không đáy màu nâu sắc sảo của người trước mặt_”Thế cậu làm bạn tôi nhé”
Hiểu Mai đã tự mình mở thêm một cánh cửa khác của nữ chính. Nữ nhân đó ít nói, lầm lì, thích quan sát xung quanh, thích tính toán, suy nghĩ nhiều thứ khi ở một mình. Bản chất đó của người này khiến Hiểu Mai thích thú vô cùng. Họ bỗng nhiên trao đổi với nhau nhiều hơn.
Bỗng nhiên trong ngày đầu tuần của tuần thứ hai, nữ nhân đổ bệnh, nghĩ phép luôn một tháng. Trong lớp giáo viên mỉm cười xin lỗi và hỏi ý kiến của Hiểu Mai xem có cần bạn nhóm mới không.
“Thưa, không ạ”
Tan học hôm đó, Hiểu Mai hỏi xem địa chỉ nhà của nữ chính thì đều bị bất ngờ hỏi lại_”Cậu không biết người đó là ai sao?”
Cô không biết, cũng chưa từng quan tâm đến bất cứ ai. Nhưng giờ có lẽ đã có một ngoại lệ. Cô tiếp tục kiên trì tìm bạn trong lớp hỏi, cuối cùng cũng có một người nhìn cô với vẻ mặt khâm phục mà trả lời_”Tớ khâm phục sự thờ ơ của cậu đấy. Cô ta chính là cô cả bệnh tật của nhà họ Dương và là người được hứa hôn của cậu cả nhà họ Lý đấy”
Hiểu Mai nghe xong liền chau mày. Gia đình cô có hai người con. Cô và anh trai của mình. Có thể xem cô là cháu gái độc nhất của Hiểu gia cũng được. Hiểu gia, Lý gia, Dương gia và Thuần gia. Bốn gia tộc song hành cùng nhau. Nếu Lý gia là thuần đen, Dương gia vừa hoạt động ở trắng lẫn đen, Hiểu gia thì trắng nhiều hơn đen còn Thuần gia thì lại độc một màu trắng.
Nghe ra lý lịch của bạn cùng nhóm thì Hiểu Mai khẽ thở dài an tâm. Chiều hôm đó vẫn quyết định đến Dương gia để thăm bệnh. Nhưng đến nơi thì lại nghe ra người kia đã chạy hẳn vào trường quân đội với em gái mình rồi và còn thêm câu cảm thán
“Ô, cô chủ cuối cùng cũng chịu cho bạn đến nhà rồi ông bà chủ ơi”
Cứ như vậy về sau liền thành bạn thân.
Cũng bởi vì sự nhiệt tình bên ngoài kia mà nữ nhân có nhiều bạn. Gọi là thân cũng có nhưng đưa về nhà thì chỉ có mình cô và Minh Quỳnh. Đối với phương diện này, Hiểu Mai cũng cảm thấy rất vui vẻ trong lòng.
Nhưng mà bởi vì được gọi là thân nên hành vi cũng vượt trên chuẩn mực của xã giao hơn bình thường. Đại diện cho câu nói đó chính là tên nam nhân tên Phong lúc này. Nghe bảo, trong lớp học thì hắn chính là người ngồi phía sau nữ chính và được nữ nhân vỗ lưng kêu gọi_”Đây là bạn chí cốt của tớ”
Hiểu Mai có chút khó hiểu đối với biểu đồ bạn bè từ mức xa lạ đến thành tri kỉ của cô bạn mình.
Nhưng từ từ thì cũng hiểu. Cái gọi là bạn chí cốt của người này thì hầu như chỉ dính ở phương diện làm ăn hoặc trao đổi này nọ nhưng ở mức độ thân thiết, nói liền làm, cảm thấy được liền đồng ý. Cho nên nói, cái từ bạn chí cốt này có thể tồn tại lâu bền không thua gì Hiểu Mai bọn họ.
Tên kia học luật, được nữ nhân tạo cơ hội mà đạp ra nước ngoài học nhiều hơn, mạnh mẽ hơn rồi sau đó trở về giúp cô ta làm việc khó. Một cuộc trao đổi đồng giá và an toàn cho đôi bên.
Nhưng có ít người hiểu được. Bề ngoài của cô ta là nhiệt tình đề nghị như muốn được giúp đỡ nhưng sâu bên trong liền nghĩ ra những lợi ích lâu dài mà mình sẽ có được từ việc đầu tư hiện tại này.
Cho nên nói, tâm sâu hơn biển.
Không hiểu bàn chuyện bằng cách thần kì nào mà sau đó, tên Phong kia vẫn ngồi trên ghế xếp, nữ chính lại mỉm cười đi tới hai người bọn họ_”Này, có muốn đến resort nghĩ ngơi không?”
“Được”
Minh Quỳnh và Hiểu Mai rất không khí khái, đồng thanh hào hứng.
Từ cục diện đi phược sau đó liền bị đạp một phát quay qua thành chạy đến khu nghĩ dưỡng cao cấp. Nữ nhân vỗ vỗ vai tên bạn của mình, vẻ mặt hài lòng vô cùng_”Mấy năm qua không gặp, xem qua thu nhập khá nhỉ?”
“Lần này tớ khao”
“Thật sao?”
“Thật”
“Thế vui biết mấy hahahaha”
(Được rồi, ai đó mau cắt bỏ thân thế của cô ta đi dùm tôi. Cô ta chắc không phải con nhà giàu đâu há)
Phía sau thì Minh Quỳnh và Hiểu Mai dù hiện tại lòng đang lâng lâng vì thoát được nơi bụi bặm, cỏ cây kia nhưng cũng không khỏi đồng loạt biểu tình tôi không quen cô ta hướng về nữ chính, sau đó chầm chậm quay đầu nhìn nam chính từ đầu đến cuối vẫn một mực đi cuối hàng như muốn giảm thiểu tối đa sự tồn tại của mình vậy.
Đến quầy tiếp tân, cậu ta liền quay qua hỏi nữ chính_”Mấy phòng”
“Để xem ba phòng. Này cậu đang ở phòng đơn hay đôi vậy??”
“Đôi”
“Ồ”
“Không đâu, chỗ rộng rãi vẫn tốt hơn”
Nữ chính đắn đo một chút, sau đó vẫn là mỉm cười như nữ tiếp tân_“Ba phòng đôi đi”
“Vâng”
Cậu ta khó hiểu nhìn sang bạn mình, rồi lại xoay người nhìn số người phía sau, quay trở lại, cúi đầu thì thầm nhỏ bên tai nữ nhân_”Bạn trai à??”
Nữ chính liền bày ra vẻ mặt khó tiêu_”Không rõ”_rồi đưa tay tóm lấy mở chìa khóa, lại quay ra đưa cho Minh Thùy mà Hiểu Mai mỗi người một cái sau đó xoay người bước đi trước
Cậu bạn bước lên, đi bên cạnh nữ nhân_“Vậy cứ qua phòng tớ ở”
Nữ chính liền vẻ mặt thờ ơ, ngước lên nhìn_“Cậu trai, cậu cũng lớn rồi đó, bộ chưa có bạn gái à?”
“Chưa! Mấy năm nay hầu như lo làm việc nên thực tế vẫn chưa có”
“Vậy là chắc có bạn giường rồi”_nữ nhân thờ ơ quay đầu, sau đó vươn tay đẩy lên thẻ phòng trong tay của hai cô bạn để xem số phòng cùng tầng lầu, bản thân quay trở lại, rất thờ ơ nhấn số tầng lầu_”Này tên kia, cậu ở phòng nào?”
“Tám bảy”
“Vậy là chung lầu với tôi rồi”
“Ừ”
Từ đầu đến cuối vẫn là vẻ đạm mặt, thờ ơ, quay qua nói với cậu bạn_“Nói mới nhớ, đừng trông mong việc tôi sẽ giới thiệu cho cậu một cô nào đó”
“Hahaha. Này, giờ cậu lên phòng rồi có làm gì không?”
“Chưa tính tới. Sao vậy?”
“Tớ đến đây cũng vì công việc rồi sau đó xong mới chạy qua cậu. Không nghĩ tới việc ở đây hôm qua đã xong, ngoài kế hoạch. Tớ định trưa nay trả phòng. Không ngờ gặp được cậu”
“Dài dòng”
“Lát ra biển chung đi”
“Được”
“Ăn gì chưa??”
“Rồi”_nữ nhân chán nản nhìn lên bảng số chậm chạp nhích kim, lại nghiêng đầu qua nhìn cậu bạn_”Nói mới nhớ, tối nay làm vài trận không??”
“Có mang theo sao??”
“Cậu có mấy cái??”
“Hai cái”
“Vậy được rồi. Đi phược mà, làm sao mang theo được”
“Sao tự nhiên lại đi phược vậy??”
“Hứng thú nhất thời”
“Hahaha, không tin. Loại người muốn an phận như cậu thì làm gì mà tự đưa mình vào khó khăn được”
“Hay nhỉ”
Thang máy dừng lại, nữ nhân cùng nam nhân của mình và cậu bạn bước ra ngoài, để lại hai cặp đôi kia tiếp tục đi lên trên
“Này, có quà cho tôi không vậy??”
“Muốn lấy thì qua phòng tớ”
“Thế không cần”
“Sao vậy”
“Cậu tặng tôi, không phải tôi cần cậu”
“Được rồi, lát gặp thì đưa”
Cuối cùng cũng đến phòng của mình. Nữ nhân tra chìa mở cửa. Nam nhân lách người vào mang theo balo
“Hẹn nữa tiếng nữa đó”
“Được”
Nữ nhân trở vào phòng, đóng cửa, quay mặt lại thì đã thấy nam nhân đứng trước mặt mình, áp sát tới, hai tay cũng chống vào cửa, giam nữ nhân lại_”Sao không nói tôi nghe”
“Nói chuyện gì?”
“Cậu ta sẽ là luật sư của Minh Thanh”
“Sao phải nói. Đây là chuyện của Dương gia”
“Em giận tôi chuyện gì?”
“Không giận”
“Đừng khiến tôi khó chịu”
Nữ nhân khó chịu chau mày nhìn nam nhân trước mặt mình, sau đó vẫn là thở dài_”Xin lỗi”
Nam nhân nghe được cũng không buông tha, mày chau càng chặt, người càng áp vào. Nữ nhân có chút hoảng sợ trước vẻ mặt như muốn giết người kia, tuôn nước mắt, gào lên_“Anh muốn gì nữa! Không phải tôi đã xin lỗi sao? Tôi sai rồi. Tôi xin lỗi. Xin lỗi vì nóng giận vô cớ. Xin lỗi vì tôi thích nghĩ nhiều”
Nam nhân nắm chặt hai nắm tay của mình, cúi đầu chạm nhẹ trán nữ nhân, gằng lại giọng mình khiến nó chỉ còn là tiếng nỉ non yếu ớt_“Tôi yêu em”
“...” _nữ nhân trân mắt nhìn anh, mặc kệ nước mắt chảy. Nhưng cho đến lúc nam nhân đưa tay lên định gạt đi nước mắt thì cô lại hét lớn_”Gạt người”_rồi dùng sức đẩy anh ra, lúng túng mở cửa chạy ra ngoài
Anh đứng yên đó, thất thần nhìn đăm đăm cánh cửa, bỗng nhiên trừng mắt_[Không muốn, không muốn]
Cánh cửa vốn bởi vì sức nặng nên cánh cửa bị nữ chính mở ra từ từ đóng lại, anh dùng hết sức bật nó ra, chạy ra giữa hành lang, ngơ ngác mà nhìn quanh thì lại càng hoảng sợ. Cả hành lang lại vắng lặng đến lạ lùng, không một tiếng bước chân hay tiếng động nào khác vang lên.
(Con người mà, lúc rối loạn lên thì chính là giây phút ngu ngốc nhất)
Không cần nghĩ nhiều liền bắt đầu chạy đi tìm người. Phía sau, cửa phòng cũng từ từ đóng lại và ‘ cạch’
Trước đó vài giây, nữ chính vừa mở cửa phòng liền dùng sức vặn tay cầm, đẩy vào trong cửa phòng đối diện của cậu bạn cũng may là chưa kịp khóa lại ra trước sự bất ngờ của Phong.
Phong lúc này đang cởi áo sơ mi, ngơ ngác nhìn bạn mình, bước nhanh tới gần. Nữ nhân mím môi, giơ chân đạp bạn mình ra, bản thân quay lại, lui vào phòng kéo cửa lại thật nhẹ nhàng rồi hạ khóa tay
“Sao vậy? Vụ gì vậy?”_Phong có chút hoảng, chạy đến nhìn gương mặt lấm lem của nữ chính rồi vội chạy đi lấy hộp khăn đưa cho nữ nhân
Cô ngẩng đầu nhìn người bạn của mình, lại tiếp tục lăn dài hai hàng nước mắt. Phong thấy vậy lại càng hoảng, bắt đầu gãi đầu, bức tóc nhưng cũng không dám lại gần
"Này, sao cậu xấu vậy hả??"
"Hả??"
"Đừng phá hết mỹ cảnh của tôi, mau tránh ra. Người gì mà đen nhẻm vậy hả?? Đừng có mà khoe cơ bắp trước mặt tôi!!!"
"Tớ mới tắm nắng mấy tuần nay"
"Tại sao tôi lại có một tên bằng hữu vừa xấu vừa....Mau tránh ra, đừng đứng trước mặt tôi nữa!!!"
"Vậy đi tắm nhé"
"Đi luôn đi"
"…."_Phong vẫn tiếp tục gãi đầu, mở tủ ôm khăn đi đến nhà tắm, trước khi vào vẫn không quên ngó qua cô bạn đang chuẩn bị từ khóc chuyển sang cười kia của mình, sau đó hắn bình thản nhún vai đi vào_"Nếu muốn cậu có thể vào chà lưng cho tôi"
"Cút đi!!!"
Trong lúc nữ chính ở bên cạnh cánh cửa, ôm hộp khăn giấy suy nghĩ về những ngày đã qua kia cùng hành động thất thường, kì lạ của nam nhân lúc nãy thì nam nhân của nữ chính lại đang chạy vội khắp nơi từng hành lang một.
Anh biết nữ nhân của anh là một người lười biếng nhưng lại thích tò mò nên chuyện chạy trốn bằng thang bộ là không thể nào và may ra anh sẽ có thể tình cờ gặp được người kia đang thơ thẩn thả hồn đi lại trên hành lang khu nghĩ dưỡng này
Bỗng nhiên bước chân của nam nhân dừng lại. Dường như đã nhớ ra điều gì đó, rất nhanh xoay người trở lại, chạy trở về căn phòng của cả hai, đưa tay vặn tay cầm
Và đương nhiên cửa phòng khóa rồi, chìa khóa cũng ở bên trong. Nam nhân thở dài, tựa đầu vào cánh cửa_[Thói quen của em ấy lúc nào cũng nguy hiểm cho người bên cạnh]
Rồi anh chợt mỉm cười, xoay người, lưng tựa cửa, khoang tay nhìn cánh cửa đối diện phòng mình, mày khẽ chau như đang suy nghĩ điều gì đó.
Khoảng nữa tiếng sau, cánh cửa phòng kia cũng mở ra, một chiếc điện thoại được giơ ra, xoay một vòng khắp hành lang. Ngay lúc sắp quay đến hướng của nam nhân thì anh đã kịp đi đến, giật luôn chiếc điện thoại kia ra, sau đó rút ra khẩu súng ngắn mang trong người, kê thẳng trán người đang cầm tay nắm của cửa, đanh mặt lại_"Em không ra, tôi bắn chết hắn tại đây"
"KHÔNG!!!"_giọng nói của nữ nhân rất chắc nịch vang lên từ phía sau lưng Phong
Nam nhân nhếch môi, gạc khóa nòng
"Ya, con kia, cậu bước ra ngay cho tôi. Chuyện nhà các người, đừng lôi tôi vào"
"Cậu dám xua đuổi tôi!!!"
"Tổ tông à, bây giờ tôi chết thì sau này ai chứa cậu"
"Hiện tại cậu không chứa mà còn dám hứa hẹn sau này à, giả dối! Đừng tưởng chị đây không biết mấy lần trước trốn đi chơi, làm gì xấu bị phát hiện cũng là cậu báo. Cậu biết điều vì tôi mà nạp mạng đi"
"Đâu ra lý do đó, mau đi ra, tôi còn muốn tắm biển, còn muốn ăn đồ ăn ngon, còn muốn vợ đẹp, con ngoan!!!"
"Hừ"_nữ nhân buồn bực đẩy cậu bạn sang một bên, bước đến trước mặt nam nhân nhà mình giành qua khẩu súng, tiếp tục dí vào đầu cậu bạn của mình, vẻ mặt cực kì nguy hiểm cùng nụ cười bỡn cợt_"Để chị đây cho cưng xem thứ đồ chơi khiến cưng phải khóc thét bấy lâu nay nhé"
Phong trợn mắt, nữ nhân bóp cò
"Toe"
Dây vải cùng kim tuyến bắn đầy ra ngoài cùng một ống hơi đủ màu chạy ra rồi rất nhanh liền rút lại. Nữ chính còn vui vẻ bóp cò thêm vài lần để cho ống hơi kia chạy ra đụng vào trán của bạn mình, sau đó cầm lên tay của Phong, đặt súng đồ chơi vào tay hắn, thân ái mỉm cười_"Hai mươi lăm năm bị bỡn cợt, một thanh niên bị lừa bởi súng đồ chơi cho hay"
Nam nhân thấy nữ nhân của mình đã chơi xong, nắm tay kéo đi. Nữ chính nhìn quanh, cảm thấy bản thân đi đến chỗ ít người thì liền cố dừng lại, vùng vằng tay_"Nắm kéo cái gì, buông ra!!"
Nam chính cũng dừng chân, chỉ là vẫn không chịu buông tay, quay đầu lại nhìn nữ nhân nhà mình bằng vẻ mặt nguy hiểm nhất mà anh có, bước đến, từ trên cao nhìn xuống_"Em có biết tôi phải chạy hết khu resort để tìm em không?"
"Không"
"Em rốt cục không hài lòng chuyện gì?"
"Không có"_nữ nhân nhìn anh bằng ánh mắt lơ đãng, sau đó nhìn sang chỗ khác_[Anh đang giả ngốc với tôi à]
"Vợ nhỏ, rốt cục em không hài lòng chuyện gì, phải nói ra để tôi biết mà còn tạ tội với em"
Nữ nhân vẫn thờ ơ, giả ngu nhìn nơi khác, nhàn nhạt lên tiếng_"Không có"
Nam nhân thở dài, kề trán tựa lên trán nữ nhân_"Được rồi, sau này mỗi ngày đều nói tôi yêu em"
"…"_nữ nhân trừng mắt muốn nhìn lên nhưng không thể_"Tôi không ép buộc anh, yêu thích ghét gì tùy anh. Không quan tâm"
Nam nhân khẽ chau mày, đưa mắt nhìn xuống đầu mũi nho nhỏ của nữ nhân_"Thật sự?"
"Mỗi người đều có tự do riêng"
"Tôi yêu em"
"Có muỗi mới tin anh!!!"
"Ai cũng tin, mỗi mình em không tin tôi"
"Người trong cuộc rõ hơn người ngoài"'
"Hay ngược lại"
"Trường hợp này không có ngược lại"
"Cưới tôi đi"
"Miễn"
"Em thật kì lạ"
"Phải nói là chúng ta không cùng tần số, không hợp"
"Ý của em?"
"Cách xa ra đi"
"???"
"Đừng có mà đứng gần, tỏ vẻ thân thiết, chiều chuộng tôi như vậy"
"Tôi muốn thế, em cản?"
"Tôi cũng có quyền lợi, anh muốn cắt là cắt sao?"
"Em là vợ tôi!"
"Khi nào?"
"Từ lúc em vừa thành hình"
"Ai chứng nhận"
"Ai cũng đồng ý"
"Tôi không chấp nhận, anh thay đổi được sao?"
"Rốt cục tôi làm gì sai"
"Hừ, tôi nói rồi, anh không sai, anh luôn đúng. Là tôi sai"
"Em muốn sao?"
"Xa ra!!!"
"Xa ra? Ý em là tôi không thơm sao?"
"Anh bị ngốc hả?"
"Lúc nói chuyện với em tôi lúc nào cũng thấy trí thông minh của mình tuột gấp"
"Rõ ràng là ngốc còn thích cãi"
"Cần cãi mới biết rốt cục em giận tôi chuyện gì"
"Đã nói là tôi không giận anh. Tôi trách tôi ngu!!!"
"Được rồi, em có người cùng tần số với mình rồi"
"Muỗi mới thèm anh"
"Nhưng tôi muốn em"
"Đi mà nói với muỗi ấy"
"Em ghét muỗi lắm à?"
"Bộ anh chưa từng bị nó lấy máu à?"
"Chưa"
"Gạt người, toàn lừa gạt. Ai đời sống mà không bị muỗi chích hả??"
"Tôi???"
"…."_nữ nhân vẻ mặt không tưởng nổi rốt cục ngẩng đầu nhìn nam nhân nhà mình định mở miệng mắng, còn người kia thì tùy lực, thừa dịp liền hôn môi nữ nhân nhà mình_"Ưm, cút ra"
"…"
Hôn xong, vẫn là trán này tựa trán kia, nam nhân thở dài, lấy ngón trỏ quẹt môi cho nữ nhân, vòng tay ôm ngang hông người trong lòng_"Đừng làm tôi sợ"
"Có tôi sợ anh thì có"
"Biết sợ là ngoan"
"Cuối cùng anh vẫn là tên ngốc"
"Có một tên ngốc yêu em"
"Muỗi mới tin anh"
"…"
"NÀY!!! Hai người còn đứng đó làm gì? Không đi ra bơi sao??"_cậu nhỏ mafia rất vui vẻ ôm theo phao trắng chấm bi xanh, xoay về phía hai người vẫy tay
Nam nhân trong nháy mắt liền nắm lấy cổ tay của nữ chính, tiếp tục kéo đi, xăm xăm hướng của vợ chồng Hiểu Mai đi tới khiến cho Hiểu Mai thì ngạc nhiên trân mắt nhìn còn anh xã Hiểu Mai thì chuẩn bị quay đầu tìm đường chạy
Nam nhân vươn tay, nắm lấy phao hồng vẽ đầy hình hello kitty trên đó của anh xã Hiểu Mai, lạnh nhạt nói_"Mượn"
Rồi cầm chạy đi mất cùng với nữ nhân nhà mình
"YA!!! Cái phao của vợ ông ông vừa mới chọn cho cô ấy, anh lấy làm cái gì hả?!! Mau trả lại đây!!"
Phược nhà giàu :Kéo balo trên tay và chúng ta cùng cải biến
“Nói gì thì nói, tớ vẫn thấy chúng ta thiếu thứ gì đó!! Có cảm giác rất không đúng”_Hiểu Mai ngồi đó tựa vào lưng của Minh Quỳnh tay bức bức cỏ, mắt nhìn đến anh xã đang lúi húi thu xếp đồ đạc bên kia
“Tớ cũng thấy thiếu nhưng thừa biết là có một người thấy đủ”_Minh Quỳnh thanh điệu rất nhẹ nhàng, dễ nghe vô cùng
“Hả??”
“Kìa”
Hiểu Mai liền chống tay xuống cỏ, quay lại nhìn theo hướng của Minh Quỳnh thì thấy nam chính của nữ chính đang đứng đó, trong tay cầm ấm nước đăm đăm nhìn mãi về một hướng.
Sau đó lại nhìn theo hướng của người nam nhân kia thì cô lại bắt gặp được một hình ảnh không mấy gì đặc sắc. Dẹp ngay vẻ mặt hào hứng của mình mà thay vào đó bằng bộ mặt chán nản, Hiểu Mai lại trở về ngồi tựa vào lưng của Minh Quỳnh, tiếp tục bức cỏ_” Bình thường thôi mà”
“Bình thường với chúng ta”
“Anh ta sống cùng Minh Thùy cũng đã hai mươi lăm năm, chả lẽ vẫn chưa bao giờ thấy được cảnh này?”
“Thế cậu nghĩ phản ứng kia là của lần đầu hay là gì??”
“Này, cậu học tâm lý đó”
“Cậu nghĩ với hai cá thể kia thì có thể đoán đúng được à??”
“Cậu cứ nói những gì cậu nghĩ xem”
“Lúc đầu thì nghĩ là lần đầu, nhưng nhìn mãi thì lại nghĩ cái tư thế, hành động như thế này thì chỉ có thể là đã tập đến thuần thục rồi”
“Chứ gì nữa. Nghĩ xem việc người yêu của mình đang nói chuyện vui vẻ với một tên đàn ông khác thì sẽ phản ứng ra sao??”
“Tới nắm tay kéo về”
Hiểu Mai chép miệng, chuyển sang nằm trên đùi Minh Quỳnh, đưa tay lên, nheo mắt nhìn vào nhẫn cưới của mình_“Còn đằng này lại đứng yên đó cầm luôn ấm nước”
“Bởi thế tớ mới nói thuật tâm lý dùng với hai cá thể này thì cũng bằng thừa. Cậu ta có đọc qua sách của tớ và thậm chí còn bảo với tớ sẽ tập làm ngược hoặc điều chỉnh hành vi của mình so với những gì trong sách nói. Rồi cậu không biết đâu”
Hiểu Mai hạ tay, vẻ mặt tìm chuyện vui nghe ngóng_“Sao, uất ức lắm sao??”
“Cậu ấy mua ở đâu ra thêm cuốn sách kì quái nào đó. Đọc xong, cậu ấy điều chỉnh lại tất cả hành vi của mình, chạy đến trước mặt tớ bảo đêm qua cậu ấy vừa lên giường với nam nhân khác”
“Đương nhiên là nói dối rồi!!!”
“Nói thì dễ. Cậu nhìn vẻ mặt nói đùa như thật của cậu đi rồi sẽ hiểu, rồi sau đó còn vẽ thêm kiểu ăn năn hối hận. Tớ cũng vì bị cậu ấy tặng cho mấy quả đau tim mà mới thành ra như bây giờ này”
“....”
Nữ chính ngủ đủ giấc, ăn uống đầy đủ liền nghĩ bản thân nên đi lại để cho khí thuận máu đều, tiện thể ngắm cỏ ngắm cây, hít thở khí trời.. Đi đi một hồi liền lượm về một thanh niên rồi cùng hắn trò chuyện rất vui vẻ một bên.
Nam chính cầm bình nước ấm đầy ụ nước chuẩn bị đem đi đun, mắt vừa tìm nữ nhân của mình thì ngay lập tức bắt gặp được hình ảnh chói mắt kia, cứ như vậy đứng yên đó cùng bình nước trong tay
“Nói gì thì nói, tớ thấy người đó có chút quen quen”_Minh Quỳnh chau mày, chu nhẹ môi, nghiêng đầu nhìn nữ chính cùng nam thanh niên kia rất đỗi đăm chiêu suy nghĩ
“Quen chứ gì nữa”_Hiểu Mai nhàm chán cầm lên bánh kẹp, cắn một góc nhỏ
“Ai?? Sao tớ không nhớ nổi”
“Tớ chỉ nhớ mỗi tên Phong”
“....”
“Sao im vậy??”
“Tớ thấy có chỗ không ổn”
“....”_Hiểu Mai quay lại nhìn liền thấy được nữ chính haha cười, thậm chí còn giơ tay vỗ vai tên nam nhân tên Phong kia, máy móc trả lời Minh Quỳnh_”Ừ, không ổn”
Quay lại chuyện của năm cấp hai, nữ chính của chúng ta dù gặp tai nạn khá nhiều lần nhưng nhìn chung vẫn là con người năng động, hoạt bát và vui tính đối với mọi người xung quanh. Cho nên đối với những tên ù lì, ít nói thì nữ chính không khác gì kẻ thù hoặc gai đâm vào mắt họ.
Hiểu Mai cũng vậy.
Nhưng lão thiên có bảo_”Ghét của nào, anh tặng mi của nấy”
Thế đấy. Trong một dịp tình cờ buồn cười của việc mỗi tháng sẽ chọn ra hai lớp học chung với nhau để tăng tính đoàn kết thì lớp của Hiểu Mai lại bóc trúng lớp của nữ chính không sai vào đâu được. Việc học chung cũng sẽ chẳng thành vấn đề nếu mỗi lớp mỗi dãy. Nhưng mà đã gọi là dịp tình cờ buồn cười thì sao mà tránh được.
Hiểu Mai với tư cách là lớp trưởng mặt không cảm xúc nhìn qua nữ chính gương mặt vui vẻ như hoa nở với chức vị dân thường của lớp bên ngồi cạnh mình.
À quên. Mỗi tháng chọn ra hai lớp học chung với nhau trong hai tuần. Hai tuần. Hai tuần. Hai tuần.
(Điều quan trọng phải nói nhiều lần)
Hai tuần này là lúc mọi thứ của cuộc đời Hiểu Mai được quyết đinh. Cô nàng chính thức được mở mang tầm mắt đối với những cụm từ ‘nhiệt tình, vui vẻ, xã giao, thân thiện’. Bởi vì được sắp ngồi cạnh nhau nên nghiễm nhiên cô và nữ nhân liền trở thành đôi bạn gắn bó với nhau làm mọi việc trong hai tuần này. Xung quanh nữ chính luôn có rất nhiều bạn bè vây quanh và bầu không khí đó luôn rất vui vẻ. Hiểu Mai bất chợt chau mày khi nhận ra vài thành phần không tốt mấy ở trong đó
“Này sao cậu lại chơi với bọn họ?”
“A, chỉ xã giao thôi mà”
“Xã giao”_Hiểu Mai vẻ mặt không tin nổi với cách nói chuyện đầy thân thiện của người trước mặt, lạnh giọng hỏi lại_”Lừa tôi à?”
Ngay lúc đó nữ nhân liền cười nhếch môi với Hiểu Mai khiến cô giật mình nhìn vào đôi mắt không đáy màu nâu sắc sảo của người trước mặt_”Thế cậu làm bạn tôi nhé”
Hiểu Mai đã tự mình mở thêm một cánh cửa khác của nữ chính. Nữ nhân đó ít nói, lầm lì, thích quan sát xung quanh, thích tính toán, suy nghĩ nhiều thứ khi ở một mình. Bản chất đó của người này khiến Hiểu Mai thích thú vô cùng. Họ bỗng nhiên trao đổi với nhau nhiều hơn.
Bỗng nhiên trong ngày đầu tuần của tuần thứ hai, nữ nhân đổ bệnh, nghĩ phép luôn một tháng. Trong lớp giáo viên mỉm cười xin lỗi và hỏi ý kiến của Hiểu Mai xem có cần bạn nhóm mới không.
“Thưa, không ạ”
Tan học hôm đó, Hiểu Mai hỏi xem địa chỉ nhà của nữ chính thì đều bị bất ngờ hỏi lại_”Cậu không biết người đó là ai sao?”
Cô không biết, cũng chưa từng quan tâm đến bất cứ ai. Nhưng giờ có lẽ đã có một ngoại lệ. Cô tiếp tục kiên trì tìm bạn trong lớp hỏi, cuối cùng cũng có một người nhìn cô với vẻ mặt khâm phục mà trả lời_”Tớ khâm phục sự thờ ơ của cậu đấy. Cô ta chính là cô cả bệnh tật của nhà họ Dương và là người được hứa hôn của cậu cả nhà họ Lý đấy”
Hiểu Mai nghe xong liền chau mày. Gia đình cô có hai người con. Cô và anh trai của mình. Có thể xem cô là cháu gái độc nhất của Hiểu gia cũng được. Hiểu gia, Lý gia, Dương gia và Thuần gia. Bốn gia tộc song hành cùng nhau. Nếu Lý gia là thuần đen, Dương gia vừa hoạt động ở trắng lẫn đen, Hiểu gia thì trắng nhiều hơn đen còn Thuần gia thì lại độc một màu trắng.
Nghe ra lý lịch của bạn cùng nhóm thì Hiểu Mai khẽ thở dài an tâm. Chiều hôm đó vẫn quyết định đến Dương gia để thăm bệnh. Nhưng đến nơi thì lại nghe ra người kia đã chạy hẳn vào trường quân đội với em gái mình rồi và còn thêm câu cảm thán
“Ô, cô chủ cuối cùng cũng chịu cho bạn đến nhà rồi ông bà chủ ơi”
Cứ như vậy về sau liền thành bạn thân.
Cũng bởi vì sự nhiệt tình bên ngoài kia mà nữ nhân có nhiều bạn. Gọi là thân cũng có nhưng đưa về nhà thì chỉ có mình cô và Minh Quỳnh. Đối với phương diện này, Hiểu Mai cũng cảm thấy rất vui vẻ trong lòng.
Nhưng mà bởi vì được gọi là thân nên hành vi cũng vượt trên chuẩn mực của xã giao hơn bình thường. Đại diện cho câu nói đó chính là tên nam nhân tên Phong lúc này. Nghe bảo, trong lớp học thì hắn chính là người ngồi phía sau nữ chính và được nữ nhân vỗ lưng kêu gọi_”Đây là bạn chí cốt của tớ”
Hiểu Mai có chút khó hiểu đối với biểu đồ bạn bè từ mức xa lạ đến thành tri kỉ của cô bạn mình.
Nhưng từ từ thì cũng hiểu. Cái gọi là bạn chí cốt của người này thì hầu như chỉ dính ở phương diện làm ăn hoặc trao đổi này nọ nhưng ở mức độ thân thiết, nói liền làm, cảm thấy được liền đồng ý. Cho nên nói, cái từ bạn chí cốt này có thể tồn tại lâu bền không thua gì Hiểu Mai bọn họ.
Tên kia học luật, được nữ nhân tạo cơ hội mà đạp ra nước ngoài học nhiều hơn, mạnh mẽ hơn rồi sau đó trở về giúp cô ta làm việc khó. Một cuộc trao đổi đồng giá và an toàn cho đôi bên.
Nhưng có ít người hiểu được. Bề ngoài của cô ta là nhiệt tình đề nghị như muốn được giúp đỡ nhưng sâu bên trong liền nghĩ ra những lợi ích lâu dài mà mình sẽ có được từ việc đầu tư hiện tại này.
Cho nên nói, tâm sâu hơn biển.
Không hiểu bàn chuyện bằng cách thần kì nào mà sau đó, tên Phong kia vẫn ngồi trên ghế xếp, nữ chính lại mỉm cười đi tới hai người bọn họ_”Này, có muốn đến resort nghĩ ngơi không?”
“Được”
Minh Quỳnh và Hiểu Mai rất không khí khái, đồng thanh hào hứng.
Từ cục diện đi phược sau đó liền bị đạp một phát quay qua thành chạy đến khu nghĩ dưỡng cao cấp. Nữ nhân vỗ vỗ vai tên bạn của mình, vẻ mặt hài lòng vô cùng_”Mấy năm qua không gặp, xem qua thu nhập khá nhỉ?”
“Lần này tớ khao”
“Thật sao?”
“Thật”
“Thế vui biết mấy hahahaha”
(Được rồi, ai đó mau cắt bỏ thân thế của cô ta đi dùm tôi. Cô ta chắc không phải con nhà giàu đâu há)
Phía sau thì Minh Quỳnh và Hiểu Mai dù hiện tại lòng đang lâng lâng vì thoát được nơi bụi bặm, cỏ cây kia nhưng cũng không khỏi đồng loạt biểu tình tôi không quen cô ta hướng về nữ chính, sau đó chầm chậm quay đầu nhìn nam chính từ đầu đến cuối vẫn một mực đi cuối hàng như muốn giảm thiểu tối đa sự tồn tại của mình vậy.
Đến quầy tiếp tân, cậu ta liền quay qua hỏi nữ chính_”Mấy phòng”
“Để xem ba phòng. Này cậu đang ở phòng đơn hay đôi vậy??”
“Đôi”
“Ồ”
“Không đâu, chỗ rộng rãi vẫn tốt hơn”
Nữ chính đắn đo một chút, sau đó vẫn là mỉm cười như nữ tiếp tân_“Ba phòng đôi đi”
“Vâng”
Cậu ta khó hiểu nhìn sang bạn mình, rồi lại xoay người nhìn số người phía sau, quay trở lại, cúi đầu thì thầm nhỏ bên tai nữ nhân_”Bạn trai à??”
Nữ chính liền bày ra vẻ mặt khó tiêu_”Không rõ”_rồi đưa tay tóm lấy mở chìa khóa, lại quay ra đưa cho Minh Thùy mà Hiểu Mai mỗi người một cái sau đó xoay người bước đi trước
Cậu bạn bước lên, đi bên cạnh nữ nhân_“Vậy cứ qua phòng tớ ở”
Nữ chính liền vẻ mặt thờ ơ, ngước lên nhìn_“Cậu trai, cậu cũng lớn rồi đó, bộ chưa có bạn gái à?”
“Chưa! Mấy năm nay hầu như lo làm việc nên thực tế vẫn chưa có”
“Vậy là chắc có bạn giường rồi”_nữ nhân thờ ơ quay đầu, sau đó vươn tay đẩy lên thẻ phòng trong tay của hai cô bạn để xem số phòng cùng tầng lầu, bản thân quay trở lại, rất thờ ơ nhấn số tầng lầu_”Này tên kia, cậu ở phòng nào?”
“Tám bảy”
“Vậy là chung lầu với tôi rồi”
“Ừ”
Từ đầu đến cuối vẫn là vẻ đạm mặt, thờ ơ, quay qua nói với cậu bạn_“Nói mới nhớ, đừng trông mong việc tôi sẽ giới thiệu cho cậu một cô nào đó”
“Hahaha. Này, giờ cậu lên phòng rồi có làm gì không?”
“Chưa tính tới. Sao vậy?”
“Tớ đến đây cũng vì công việc rồi sau đó xong mới chạy qua cậu. Không nghĩ tới việc ở đây hôm qua đã xong, ngoài kế hoạch. Tớ định trưa nay trả phòng. Không ngờ gặp được cậu”
“Dài dòng”
“Lát ra biển chung đi”
“Được”
“Ăn gì chưa??”
“Rồi”_nữ nhân chán nản nhìn lên bảng số chậm chạp nhích kim, lại nghiêng đầu qua nhìn cậu bạn_”Nói mới nhớ, tối nay làm vài trận không??”
“Có mang theo sao??”
“Cậu có mấy cái??”
“Hai cái”
“Vậy được rồi. Đi phược mà, làm sao mang theo được”
“Sao tự nhiên lại đi phược vậy??”
“Hứng thú nhất thời”
“Hahaha, không tin. Loại người muốn an phận như cậu thì làm gì mà tự đưa mình vào khó khăn được”
“Hay nhỉ”
Thang máy dừng lại, nữ nhân cùng nam nhân của mình và cậu bạn bước ra ngoài, để lại hai cặp đôi kia tiếp tục đi lên trên
“Này, có quà cho tôi không vậy??”
“Muốn lấy thì qua phòng tớ”
“Thế không cần”
“Sao vậy”
“Cậu tặng tôi, không phải tôi cần cậu”
“Được rồi, lát gặp thì đưa”
Cuối cùng cũng đến phòng của mình. Nữ nhân tra chìa mở cửa. Nam nhân lách người vào mang theo balo
“Hẹn nữa tiếng nữa đó”
“Được”
Nữ nhân trở vào phòng, đóng cửa, quay mặt lại thì đã thấy nam nhân đứng trước mặt mình, áp sát tới, hai tay cũng chống vào cửa, giam nữ nhân lại_”Sao không nói tôi nghe”
“Nói chuyện gì?”
“Cậu ta sẽ là luật sư của Minh Thanh”
“Sao phải nói. Đây là chuyện của Dương gia”
“Em giận tôi chuyện gì?”
“Không giận”
“Đừng khiến tôi khó chịu”
Nữ nhân khó chịu chau mày nhìn nam nhân trước mặt mình, sau đó vẫn là thở dài_”Xin lỗi”
Nam nhân nghe được cũng không buông tha, mày chau càng chặt, người càng áp vào. Nữ nhân có chút hoảng sợ trước vẻ mặt như muốn giết người kia, tuôn nước mắt, gào lên_“Anh muốn gì nữa! Không phải tôi đã xin lỗi sao? Tôi sai rồi. Tôi xin lỗi. Xin lỗi vì nóng giận vô cớ. Xin lỗi vì tôi thích nghĩ nhiều”
Nam nhân nắm chặt hai nắm tay của mình, cúi đầu chạm nhẹ trán nữ nhân, gằng lại giọng mình khiến nó chỉ còn là tiếng nỉ non yếu ớt_“Tôi yêu em”
“...” _nữ nhân trân mắt nhìn anh, mặc kệ nước mắt chảy. Nhưng cho đến lúc nam nhân đưa tay lên định gạt đi nước mắt thì cô lại hét lớn_”Gạt người”_rồi dùng sức đẩy anh ra, lúng túng mở cửa chạy ra ngoài
Anh đứng yên đó, thất thần nhìn đăm đăm cánh cửa, bỗng nhiên trừng mắt_[Không muốn, không muốn]
Cánh cửa vốn bởi vì sức nặng nên cánh cửa bị nữ chính mở ra từ từ đóng lại, anh dùng hết sức bật nó ra, chạy ra giữa hành lang, ngơ ngác mà nhìn quanh thì lại càng hoảng sợ. Cả hành lang lại vắng lặng đến lạ lùng, không một tiếng bước chân hay tiếng động nào khác vang lên.
(Con người mà, lúc rối loạn lên thì chính là giây phút ngu ngốc nhất)
Không cần nghĩ nhiều liền bắt đầu chạy đi tìm người. Phía sau, cửa phòng cũng từ từ đóng lại và ‘ cạch’
Trước đó vài giây, nữ chính vừa mở cửa phòng liền dùng sức vặn tay cầm, đẩy vào trong cửa phòng đối diện của cậu bạn cũng may là chưa kịp khóa lại ra trước sự bất ngờ của Phong.
Phong lúc này đang cởi áo sơ mi, ngơ ngác nhìn bạn mình, bước nhanh tới gần. Nữ nhân mím môi, giơ chân đạp bạn mình ra, bản thân quay lại, lui vào phòng kéo cửa lại thật nhẹ nhàng rồi hạ khóa tay
“Sao vậy? Vụ gì vậy?”_Phong có chút hoảng, chạy đến nhìn gương mặt lấm lem của nữ chính rồi vội chạy đi lấy hộp khăn đưa cho nữ nhân
Cô ngẩng đầu nhìn người bạn của mình, lại tiếp tục lăn dài hai hàng nước mắt. Phong thấy vậy lại càng hoảng, bắt đầu gãi đầu, bức tóc nhưng cũng không dám lại gần
"Này, sao cậu xấu vậy hả??"
"Hả??"
"Đừng phá hết mỹ cảnh của tôi, mau tránh ra. Người gì mà đen nhẻm vậy hả?? Đừng có mà khoe cơ bắp trước mặt tôi!!!"
"Tớ mới tắm nắng mấy tuần nay"
"Tại sao tôi lại có một tên bằng hữu vừa xấu vừa....Mau tránh ra, đừng đứng trước mặt tôi nữa!!!"
"Vậy đi tắm nhé"
"Đi luôn đi"
"…."_Phong vẫn tiếp tục gãi đầu, mở tủ ôm khăn đi đến nhà tắm, trước khi vào vẫn không quên ngó qua cô bạn đang chuẩn bị từ khóc chuyển sang cười kia của mình, sau đó hắn bình thản nhún vai đi vào_"Nếu muốn cậu có thể vào chà lưng cho tôi"
"Cút đi!!!"
Trong lúc nữ chính ở bên cạnh cánh cửa, ôm hộp khăn giấy suy nghĩ về những ngày đã qua kia cùng hành động thất thường, kì lạ của nam nhân lúc nãy thì nam nhân của nữ chính lại đang chạy vội khắp nơi từng hành lang một.
Anh biết nữ nhân của anh là một người lười biếng nhưng lại thích tò mò nên chuyện chạy trốn bằng thang bộ là không thể nào và may ra anh sẽ có thể tình cờ gặp được người kia đang thơ thẩn thả hồn đi lại trên hành lang khu nghĩ dưỡng này
Bỗng nhiên bước chân của nam nhân dừng lại. Dường như đã nhớ ra điều gì đó, rất nhanh xoay người trở lại, chạy trở về căn phòng của cả hai, đưa tay vặn tay cầm
Và đương nhiên cửa phòng khóa rồi, chìa khóa cũng ở bên trong. Nam nhân thở dài, tựa đầu vào cánh cửa_[Thói quen của em ấy lúc nào cũng nguy hiểm cho người bên cạnh]
Rồi anh chợt mỉm cười, xoay người, lưng tựa cửa, khoang tay nhìn cánh cửa đối diện phòng mình, mày khẽ chau như đang suy nghĩ điều gì đó.
Khoảng nữa tiếng sau, cánh cửa phòng kia cũng mở ra, một chiếc điện thoại được giơ ra, xoay một vòng khắp hành lang. Ngay lúc sắp quay đến hướng của nam nhân thì anh đã kịp đi đến, giật luôn chiếc điện thoại kia ra, sau đó rút ra khẩu súng ngắn mang trong người, kê thẳng trán người đang cầm tay nắm của cửa, đanh mặt lại_"Em không ra, tôi bắn chết hắn tại đây"
"KHÔNG!!!"_giọng nói của nữ nhân rất chắc nịch vang lên từ phía sau lưng Phong
Nam nhân nhếch môi, gạc khóa nòng
"Ya, con kia, cậu bước ra ngay cho tôi. Chuyện nhà các người, đừng lôi tôi vào"
"Cậu dám xua đuổi tôi!!!"
"Tổ tông à, bây giờ tôi chết thì sau này ai chứa cậu"
"Hiện tại cậu không chứa mà còn dám hứa hẹn sau này à, giả dối! Đừng tưởng chị đây không biết mấy lần trước trốn đi chơi, làm gì xấu bị phát hiện cũng là cậu báo. Cậu biết điều vì tôi mà nạp mạng đi"
"Đâu ra lý do đó, mau đi ra, tôi còn muốn tắm biển, còn muốn ăn đồ ăn ngon, còn muốn vợ đẹp, con ngoan!!!"
"Hừ"_nữ nhân buồn bực đẩy cậu bạn sang một bên, bước đến trước mặt nam nhân nhà mình giành qua khẩu súng, tiếp tục dí vào đầu cậu bạn của mình, vẻ mặt cực kì nguy hiểm cùng nụ cười bỡn cợt_"Để chị đây cho cưng xem thứ đồ chơi khiến cưng phải khóc thét bấy lâu nay nhé"
Phong trợn mắt, nữ nhân bóp cò
"Toe"
Dây vải cùng kim tuyến bắn đầy ra ngoài cùng một ống hơi đủ màu chạy ra rồi rất nhanh liền rút lại. Nữ chính còn vui vẻ bóp cò thêm vài lần để cho ống hơi kia chạy ra đụng vào trán của bạn mình, sau đó cầm lên tay của Phong, đặt súng đồ chơi vào tay hắn, thân ái mỉm cười_"Hai mươi lăm năm bị bỡn cợt, một thanh niên bị lừa bởi súng đồ chơi cho hay"
Nam nhân thấy nữ nhân của mình đã chơi xong, nắm tay kéo đi. Nữ chính nhìn quanh, cảm thấy bản thân đi đến chỗ ít người thì liền cố dừng lại, vùng vằng tay_"Nắm kéo cái gì, buông ra!!"
Nam chính cũng dừng chân, chỉ là vẫn không chịu buông tay, quay đầu lại nhìn nữ nhân nhà mình bằng vẻ mặt nguy hiểm nhất mà anh có, bước đến, từ trên cao nhìn xuống_"Em có biết tôi phải chạy hết khu resort để tìm em không?"
"Không"
"Em rốt cục không hài lòng chuyện gì?"
"Không có"_nữ nhân nhìn anh bằng ánh mắt lơ đãng, sau đó nhìn sang chỗ khác_[Anh đang giả ngốc với tôi à]
"Vợ nhỏ, rốt cục em không hài lòng chuyện gì, phải nói ra để tôi biết mà còn tạ tội với em"
Nữ nhân vẫn thờ ơ, giả ngu nhìn nơi khác, nhàn nhạt lên tiếng_"Không có"
Nam nhân thở dài, kề trán tựa lên trán nữ nhân_"Được rồi, sau này mỗi ngày đều nói tôi yêu em"
"…"_nữ nhân trừng mắt muốn nhìn lên nhưng không thể_"Tôi không ép buộc anh, yêu thích ghét gì tùy anh. Không quan tâm"
Nam nhân khẽ chau mày, đưa mắt nhìn xuống đầu mũi nho nhỏ của nữ nhân_"Thật sự?"
"Mỗi người đều có tự do riêng"
"Tôi yêu em"
"Có muỗi mới tin anh!!!"
"Ai cũng tin, mỗi mình em không tin tôi"
"Người trong cuộc rõ hơn người ngoài"'
"Hay ngược lại"
"Trường hợp này không có ngược lại"
"Cưới tôi đi"
"Miễn"
"Em thật kì lạ"
"Phải nói là chúng ta không cùng tần số, không hợp"
"Ý của em?"
"Cách xa ra đi"
"???"
"Đừng có mà đứng gần, tỏ vẻ thân thiết, chiều chuộng tôi như vậy"
"Tôi muốn thế, em cản?"
"Tôi cũng có quyền lợi, anh muốn cắt là cắt sao?"
"Em là vợ tôi!"
"Khi nào?"
"Từ lúc em vừa thành hình"
"Ai chứng nhận"
"Ai cũng đồng ý"
"Tôi không chấp nhận, anh thay đổi được sao?"
"Rốt cục tôi làm gì sai"
"Hừ, tôi nói rồi, anh không sai, anh luôn đúng. Là tôi sai"
"Em muốn sao?"
"Xa ra!!!"
"Xa ra? Ý em là tôi không thơm sao?"
"Anh bị ngốc hả?"
"Lúc nói chuyện với em tôi lúc nào cũng thấy trí thông minh của mình tuột gấp"
"Rõ ràng là ngốc còn thích cãi"
"Cần cãi mới biết rốt cục em giận tôi chuyện gì"
"Đã nói là tôi không giận anh. Tôi trách tôi ngu!!!"
"Được rồi, em có người cùng tần số với mình rồi"
"Muỗi mới thèm anh"
"Nhưng tôi muốn em"
"Đi mà nói với muỗi ấy"
"Em ghét muỗi lắm à?"
"Bộ anh chưa từng bị nó lấy máu à?"
"Chưa"
"Gạt người, toàn lừa gạt. Ai đời sống mà không bị muỗi chích hả??"
"Tôi???"
"…."_nữ nhân vẻ mặt không tưởng nổi rốt cục ngẩng đầu nhìn nam nhân nhà mình định mở miệng mắng, còn người kia thì tùy lực, thừa dịp liền hôn môi nữ nhân nhà mình_"Ưm, cút ra"
"…"
Hôn xong, vẫn là trán này tựa trán kia, nam nhân thở dài, lấy ngón trỏ quẹt môi cho nữ nhân, vòng tay ôm ngang hông người trong lòng_"Đừng làm tôi sợ"
"Có tôi sợ anh thì có"
"Biết sợ là ngoan"
"Cuối cùng anh vẫn là tên ngốc"
"Có một tên ngốc yêu em"
"Muỗi mới tin anh"
"…"
"NÀY!!! Hai người còn đứng đó làm gì? Không đi ra bơi sao??"_cậu nhỏ mafia rất vui vẻ ôm theo phao trắng chấm bi xanh, xoay về phía hai người vẫy tay
Nam nhân trong nháy mắt liền nắm lấy cổ tay của nữ chính, tiếp tục kéo đi, xăm xăm hướng của vợ chồng Hiểu Mai đi tới khiến cho Hiểu Mai thì ngạc nhiên trân mắt nhìn còn anh xã Hiểu Mai thì chuẩn bị quay đầu tìm đường chạy
Nam nhân vươn tay, nắm lấy phao hồng vẽ đầy hình hello kitty trên đó của anh xã Hiểu Mai, lạnh nhạt nói_"Mượn"
Rồi cầm chạy đi mất cùng với nữ nhân nhà mình
"YA!!! Cái phao của vợ ông ông vừa mới chọn cho cô ấy, anh lấy làm cái gì hả?!! Mau trả lại đây!!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook