"Nhanh lên một chút!" Tần Xuyên ngữ khí hiếm thấy có chút nặng lên.
Anh là xuất phát từ tin tưởng Chu Hành mới để Bùi Tiểu Tần ở lại, kết quả anh ta lại chạy tới tìm anh, để một mình Bùi Tiểu Tần ở lại.
Những người không tín nhiệm, thực lực kém, chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ của Tần Xuyên.
Trong mấy người này chỉ có Chu Hành có năng lực bảo vệ người, những người khác đều là bản thân khó bảo toàn, người anh nhờ vả cũng từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình Chu Hành.
Nhưng anh ta không tuân thủ thỏa thuận với anh.
Đối với việc Bùi Tần Tần bị thương hôn mê, Tần Xuyên đã lâu không gặp cảm thấy một tia phẫn nộ.
Anh không muốn cô chết, không đến vạn bất đắc dĩ, anh không thể dùng phương pháp kia cứu cô.
Anh cẩn thận chạm vào trán Bùi Tần Tần, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi máu của cô.
Mà ngoài cửa sổ, phàm là ven đường xe đi qua, thảm thực vật cỏ cây đều cao mấy mét.
Chồi non mới mọc, hoa lá nở rộ, màu xanh lá cây như đang nghênh đón cái gì đó trở về, cảnh tượng hưng thịnh còn xuân hơn mùa xuân.
Chu Hành lái xe, xuyên qua gương chiếu hậu không ngừng quan sát biến hóa phía sau xe.
Cái này thật thần kỳ, so với quái vật một đêm qua, dị năng bọn chúng sinh ra còn thần kỳ hơn, sau đó loại cảm giác thần kỳ này khi cành cây xuyên thấu ngực tang thi đem chúng treo lên cao —— đột nhiên dừng lại.
Thật hung dữ!Tang thi lại xuất hiện, hai bên cỏ cây họa phong vừa chuyển, từ tiểu tiên nữ biến thành đấu chiến thắng Phật, cành cây loạn múa bắt đầu treo cành tương liên, hình thành từng đạo phòng tuyến ngăn cản và tiêu diệt tang thi đuổi theo.
Tần Xuyên nhìn thực vật phía sau kế thừa ý niệm của người có năng lực, thừa dịp Chu Hành không chú ý, âm thầm nhổ bỏ mầm non màu xanh từ miệng vết thương trên trán Bùi Tần Tần toát ra.
Lần này được rồi, không cần Tần Xuyên nghĩ biện pháp, Bùi Tần Tần liền từ trong ngực anh mở to mắt.
"Đau quá!" Bùi Tần Tần nặng nề trước tiên che trán lại, một lát lại khom người ôm lấy đầu gối nói: "A chân em đứt mất rồi!" Cuối cùng còn tuyên bố: "Em bị tang thi cắn!"Theo người có năng lực từng tỉnh, thực vật ngừng sinh trưởng, sinh nguyên phụng dưỡng, mạch đập của Bùi Tần Tần bắt đầu trở nên mạnh mẽ hữu lực.
Chu Hành bị câu cuối cùng "Em bị tang thi cắn" của cô làm sợ tới mức xe đi hình chữ S!Nếu như em bị cắn, Tần Tiểu Xuyên không thể xé anh ra sao?"Thanh tỉnh một chút.
" Tần Xuyên sờ xương đùi cô kiểm tra hỏi: "Chân cô có đứt đâu?"Bùi Tần Tần nghe thấy âm thanh của Tần Xuyên, ánh mắt trống rỗng dần dần có tiêu điểm.
Đầu tiên cô nhìn kiến trúc ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại, sau đó quay đầu nhìn Chu Hành đang lái xe, cùng với Tần Xuyên vẫn còn tốt, có chút không phân biệt được nguy hiểm vừa rồi là nằm mơ hay là thật sự phát sinh.
Tần Xuyên kiểm tra xương đùi cô xong nói: "Chân cô không gãy, chỉ là có chút ép bị thương, còn có chỗ nào không thoải mái không?""Ừ?" Không đứt sao? Bùi Tần Tần cúi đầu nhìn bùn đất trên quần áo mình, đột nhiên ngẩng đầu trong mắt hào quang tựa như sao: "Anh trai lại chạy về cứu em sao!" Cô biết anh sẽ quay lại!Tần Xuyên nhớ tới những cột băng đâm thủng tang thi cùng với thực vật sắp vây quanh Bùi Tần Tần, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời cô như thế nào.
Nếu anh không thể trở lại, kết quả dường như đều giống nhau.
Có Tần Xuyên ở đây, tinh thần Bùi Tần Tần lại tốt lên, cô quay đầu nhìn về phía ghế sau nói: "Là Tô Địch cùng Phạm Hưởng Tuế! Họ không sao chứ? Từ Tiến đâu? Các anh thấy Từ Tiến không?"Anh ta biến thành quái vật, đầu ngón tay sắc bén như một con dao, hàm răng răng cưa, đầu lưỡi vừa mảnh vừa dài còn có thể duỗi ra!Chu Hành đã thấy Từ Tiến, bản thân còn cùng Từ Tiến chính diện giao phong qua.
Lúc ấy Từ Tiến đứng bên cạnh Tô Địch và Phạm Hưởng Tuế, dưới chân chất đống thi thể tang thi cao một thước.
Bản thân đã liếc nhìn anh ta, từ trên y phục nhận ra thân phận của anh ta.
Sau đó, anh ta chạy, bản thân đã không đuổi theo.
Chu Hành hơi hạ nửa cánh cửa sổ xe, cố gắng không để cho bản thân ngột ngạt như vậy, hỏi Bùi Tần Tần duy nhất trong bốn người tỉnh táo lại nói: "Tôi có nhìn thấy, cậu ấy tổn thương em sao?"Bùi Tần Tần nhíu mày mím môi, lắc đầu nói: "Em bị xe đè lại, anh ấy giúp em dời xe đi, sau đó trán em bị thương, anh ấy đột nhiên dị biến, vừa dị biến vừa bảo vệ Tô Địch và Phạm Hưởng Tuế.
"Chu Hành không biết nên vui mừng hay nên khó chịu, anh ta nói với Bùi Tần Tần: "Cậu ấy cũng đang bảo vệ em.
"Bùi Tần Tần: “! ” Đừng, anh ta không ăn cô là tốt rồi.
Chu Hành thấy cô không tin, trong lòng suy đoán giữa cô và Từ Tiến hẳn là đã xảy ra một ít không vui.
Anh ta nhìn Tần Xuyên, anh ta nói cô không tin, Tần Xuyên nói cô cũng nên tin chứ? Những cột băng trên thi thể kia là dị năng của Từ Tiến.
Tần Xuyên vỗ vỗ lưng Bùi Tần Tần, khách quan công chính nói: "Lúc anh ta dị biến quả thật muốn ăn cô, cuối cùng cũng quả thật đang cứu cô.
" Nhưng lúc đó đã không cần anh ta nữa, cho dù anh ta không kịp thời chạy tới, những thực vật kia cũng có thể vững vàng bảo vệ cho Bùi Tiểu Tần.
Hơn nữa anh không cách nào cam đoan, sau khi anh ta giết tang thi kia thì không động thủ với Bùi Tiểu Tần.
Máu của cô —— giống như hải lạc nhân* trong giới virus.
*hải lạc nhân: heroinBùi Tần Tần không hiểu, cô chỉ biết Từ Tiến muốn giết cô, sát ý đều ngưng tụ thành thực chất.
Nếu như không phải có tang thi đột nhiên xuất hiện, hiện tại cô nhất định đã lạnh lẽo.
Chu Hành lái xe một đường đi tới địa giới thành phố C, bởi vì trên người Tô Địch và Phạm Hưởng Tuế đều mang theo thương tích, bọn họ cũng không sốt ruột tiến vào thành phố, mà là tạm thời dừng chân ở vùng ngoại ô hẻo lánh.
Bữa tối do Bùi Tần Tần nấu.
Cô bị thương nặng nhất, khôi phục lại là nhanh nhất, tựa như cỏ dại ven đường, nhỏ yếu nhưng cứng cỏi.
Tần Xuyên giúp cô băng bó vết thương, ngồi bên cạnh cô xử lý một ít nguyên liệu nấu ăn cho cô, thuận tiện đốt lửa.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, ánh lửa phản chiếu khuôn mặt Bùi Tần Tần, thức ăn được cô nấu trong không khí truyền bá hương vị gia đình.
Mùi cơm bay đến bên Chu Hành, trong lúc hoảng hốt, phảng phất mang bọn họ về trước mạt thế.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook