Cuộc Sống Đơn Giản
-
Chương 51
Tâm lý của Phương Văn khá tốt, nên ngoại trừ vừa bắt đầu bị lời nói bất ngờ của Trương Thiến
hù dọa có chút khẩn trương, rất nhanh cô ta đã buông lỏng thân thể, hô
hấp thong thả, bình tĩnh nói: “Mới vừa rồi y tá Lâm có việc bận, nên để
tôi tới đây giúp một tay trước.”
“Giúp một tay?” Trương Thiến lặp lại một câu, sau đó nhìn về phía cánh tay Tôn Đông Mặc, giúp một tay đó sao?
Tôn Đông Mặc vẫn là vẻ mặt không chút thay đổi, hình như người Trương Thiến hỏi không phải là mình.
Ý tứ biểu đạt của Trương Thiến vô cùng rõ ràng, Phương Văn cũng có chút lúng túng, lần này là cô ta thật vất vả cầu xin mới có cô hội , y tá Lâm chỉ là đang đi nhận ít đồ, rất nhanh sẽ trở lại .
Tầng này bệnh nhân mỗi người ai cũng có lai lịch, nhưng nghe bác gái nói, bệnh nhân phòng bệnh này cực kỳ bất đồng, thậm chí ngay cả viện trưởng cũng lễ nhượng với hắn ba phần, hơn nữa lại là người trẻ tuổi, dáng dấp đẹp trai như vậy, ở nơi này khẳng định rất có tiền, điều kiện tốt như thế, Phương Văn cảm thấy hình như mình có vẻ động tâm với hắn.
Nhưng sau khi y tá Lâm đi, cô ta nói với người đàn ông này mấy lời, hắn đều không để ý đến cô, cô chỉ có thể giả bộ truyền dịch cho hắn, lừa gạt hắn, thế nhưng vừa lên tay, mình có thể chân thật đụng chạm vào hắn, có thể gần hắn như vậy, cuối cùng cũng không biết thế nào, cô mơ mơ màng màng thiếu chút nữa thật sự truyền nước cho hắn.
Kỷ luật của nơi này rất nghiêm, may mà cô còn chưa có xuống tay thật, nếu không dù là bác gái cũng không bảo vệ được cô.
Nhưng như vậy, cô càng ghen tỵ Trương Thiến, tại sao chỉ là một bác sĩ gây mê, dám đoạt công việc của y tá, cô còn không có bị trừng phạt, quả thật giống như lời đồn đãi, Trương Thiến được người đàn ông này bao nuôi ư, hừ, thật không biết xấu hổ.
Huống chi, Trương Thiến là ai, cô vừa lấy thân phận gì hỏi hắn, giống như bắt kẻ thông dâm, hừ, cô cho cô là ai?
Nghĩ tới đây, Phương Văn tươi cười, trong bệnh viện đã có cô lời đồn đãi, mình căn bản không cần ra tay đối phó cô, chắc hẳn về sau ở trong bệnh viện khẳng định cô ta cũng không chiếm được chỗ tốt.
“Cô vẫn còn ở nơi này làm gì?” Đột nhiên, giọng nói không buồn không vui của Tôn Đông Mặc vang lên trên giường bệnh.
Giọng nói Tôn Đông Mặc có vẻ lạnh lùng, Phương Văn bị hắn dọa sợ hết hồn, nhưng cô hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, Phương Văn cúi đầu chật vật thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Trương Thiến híp mắt nhìn bóng lưng Phương Văn rời đi, xoay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm Tôn Đông Mặc: “Thế nào, truyền nước nữa không.”
“Bây giờ còn không gấp.”
Tôn Đông Mặc vừa nói, vừa phí sức muốn đứng dậy. Hắn cố ý để Trương Thiến nhìn thấy một màn như vậy, quan hệ giữa hai người trong một tháng này vẫn bất ôn bất hỏa, phương pháp xử lí của Lâm Dương thấy hiệu quả quá chậm, Tôn Đông Mặc chờ đợi đến nóng nảy.
Trương Thiến không nhìn nổi loại bộ dáng yếu ớt này của Tôn Đông Mặc, trong mắt Trương Thiến, Tôn Đông Mặc vẫn luôn cường thế, loại bộ dáng yếu đuối này khiến cô cảm thấy rất kỳ cục, cô không nhịn được tiến lên muốn giúp một tay.
Kết quả, không tồi, Trương Thiến bị Tôn Đông Mặc lật người đè xuống giường, Trương Thiến dùng sức đẩy một cái, phát hiện cánh tay bình thường mềm yếu vô lực, lúc này nóng tựa nham thạch, Trương Thiến thậm chí có thể cảm thụ mạch đập có lực nơi co bắp hắn.
Đến bây giờ sao còn không rõ, căn bản là đang giả bộ!
Thua thiệt cô mỗi ngày cẩn trọng chăm sóc hắn, không ngờ thân thể người ta đã sớm tốt, còn ngày ngày ở đây chọc cô, vui lắm phải không?
Trương Thiến nổi giận, trợn tròn cặp mắt nhìn người đàn ông gần trong gang tấc. đôi mắt đầy đều là vẻ tố cáo, tựa như mèo con bị đoạt thức ăn.
Tôn Đông Mặc cười với Trương Thiến, nhẹ nhàng hôn một cái lên mắt Trương Thiến, khiến Trương Thiến nhắm nghiền hai mắt lại.
Tôn Đông Mặc ghé vào bên tai Trương Thiến nhỏ giọng nói chuyện, thời điểm vừa mới bắt đầu lỗ tai Trương Thiến hơi ngứa, cô không có nghe rõ, Trương Thiến phí sức di dịch, nghiêng đầu, âm thanh nho nhỏ hỏi: “Anh nói cái gì?”
“Anh nói, gả cho anh đi.”
Trương Thiến ngây người, tiến độ này có vẻ quá nhanh đi, nếu như cô không có nhớ lầm, hai người bọn họ hình như còn ở vào kỳ chiến tranh lạnh?
Tôn Đông Mặc nhìn Trương Thiến ngây dại, cũng không cho Trương Thiến có thời gian phản ứng, ngậm đôi môi Trương Thiến bắt đầu công thành chiếm đất.
***
Trương Thiến ngây ngô ngồi trong ký túc xá, vuốt đôi môi nghĩ tới lời nói ngày đó của Tôn Đông Mặc, đến cùng hắn có nghiêm túc hay không, không phải cầu hôn phải thật lãng mạn sao, như bây giờ coi là cái gì, không có hoa tươi, không có chiếc nhẫn kim cương, không có quần chúng vây xem, Tôn Đông Mặc, sao anh có thể nói mấy chữ này ra khỏi miệng.
Trương Thiến rối rắm, khi đó mình cũng không cho hắn câu trả lời, sau lại mấy ngày Tôn Đông Mặc cũng ra vẻ một bộ điềm nhiên như không có việc gì, điều này làm cho Trương Thiến có chút hoài nghi chuyện ngày đó rốt cuộc có xảy ra hay không.
Nhưng ở trên hành lang bệnh viện khi nhìn thấy Phương Văn mỉm cười tràn đầy ác ý, Trương Thiến có thể khẳng định, xác thực Tôn Đông Mặc nói qua câu nói kia, ai nha, thật là phiền chết người.
“A!”
Trương Thiến bị Lữ Nhất Y đột nhiên xuất hiện làm sợ hết hồn, tức giận nói: “Làm mình sợ muốn chết, cậu muốn làm gì thế?”
“Hắc hắc, không phải thấy cậu tinh thần hoảng hốt sao, nâng cao tinh thần cho cậu.” Lữ Nhất Y tùy tiện nói: “Đúng rồi, rốt cuộc mới vừa rồi đang suy nghĩ gì thế. Lúc ở phòng giải phẫu thiếu chút nữa bị bác sĩ Vương mắng.”
Trương Thiến lắc đầu, cô không muốn nói.
“Không muốn nói coi như xong, đúng rồi, Thiến Thiến, rốt cuộc anh bạn của Tôn Đông Mặc có lai lịch thế nào?”
Trương Thiến nhìn về phía Lữ Nhất Y, anh bạn nào, bạn của Tôn Đông Mặc Trương Thiến chỉ biết một người là Lâm Dương, hình như hiểu biết của cô về Tôn Đông Mặc hiểu rõ quá ít, nếu như kết hôn, như vậy thật sự rất…, có một người vợ hỏi gì cũng không biết, Tôn Đông Mặc sẽ rất mất mặt, Trương Thiến không khống chế được suy nghĩ của mình, lại bắt đầu ngây ngốc.
“Thiến Thiến, cậu đừng yên lặng như vậy chứ, chính là anh chàng mình đã gặp, còn đi ăn cơm chung hồi năm nhất đó.”
Trương Thiến bị Lữ Nhất Y lay người như vậy, hoàn hồn, sau khi nghe lời của cô, có chút kỳ quái hỏi: “Anh ta là Lâm Dương, là một người làm ăn cậu hỏi anh ta làm gì, sao, chẳng lẽ cậu gặp anh ta.”
Trương Thiến trong nháy mắt nâng cao tinh thần, không được, tiểu tử này rốt cuộc đã xuất hiện, hừ hừ, sao không tiếp tục trốn đi, thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào!
“Nhìn thấy qua, ai, anh ta có bạn gái chưa?” Lữ Nhất Y nhìn Trương Thiến, chờ câu trả lời của cô, giọng điệu của cô rõ ràng có mong đợi.
“Cậu có ý gì, không thể nào.” Trương Thiến tròn mắt, đối với suy đoán của bản thâncó chút giật mình.
“Cậu nói có cái gì ý tứ. Liền là cái đó, mình có gặp anh ta. Năm nhất không phải mình đã là hoa có chủ sao, nên không chú ý nhiều, nhưng xem ra bây giờ, anh ta còn là người không tồi đâu, nhất là, chậc, vóc người thật tốt.”
Cậu… sắc nữ!
Ánh mắt của Trương Thiến tiết lộ đúng là ý này.
Lữ Nhất Y mặc kệ, dùng ngón tay hung hăng ấn vào đầu Trương Thiến: “Cái này thì có cái gì à, dù nói thế nào anh ta cũng tốt hơn đám gối thêu hoa(*) kia, loại đàn ông thân hình vạm vỡ này khiến phái nữ có cảm giác an toàn. Hơn nữa, cậu nói anh ta là thương nhân, đầu óc nhất định rất tốt, như vậy về sau con của chúng mình cũng nhất định sẽ thông minh, quyết định rồi, mình muốn đuổi theo anh ta.”
(*)Gối thêu hoa: Ám chỉ loại người chỉ có vẻ ngoài mà không có đầu óc.
Lữ Nhất Y nói xong, nắm quả đấm kiên định gật đầu, giống như ánh rạng đông của thắng lợi đang ở trước mắt.
“Chúc cậu thành công.”
Trương Thiến ngây ngô nói những lời này. Sau đó lại lâm vào trong suy nghĩ của mình.
Mặc dù là thật, nhưng Trương Thiến cũng không hề cho rằng Lữ Nhất Y sẽ đạt được thành quả gì. Dù sao các cô thực tập ở đây, mỗi ngày ngoài lên khóa nửa ngày, thời gian còn lại, trương Thiến cắm rễ ở phòng bệnh, mà Lữ Nhất Y muốn giúp đỡ chuẩn bị ít tài liệu, thuốc mê, dược liệu đều muốn chuẩn bị xong, chuyện của cô vẫn có rất nhiều, có thể không có thời gian dùng để theo đuổi người ta.
Hơn nữa, Lâm Dương làm một doanh nhân thành công, chuyện anh ta muốn xử lý còn có rất nhiều, hai người ít lần gặp mặt, sao có thể nói yêu thương đây.
Bên này Trương Thiến và Lữ Nhất Y thảo luận về Lâm Dương, mà đổi thành đầu kia, chính lúc này Lâm Dương đang ngồi trong phòng bệnh Tôn Đông Mặc, gọi là tán gẫu với người bệnh.
“Người anh em, chủ ý của anh như thế nào.” Khuôn măt thật thà phúc hậu của Lâm Dương lúc này đang tươi cười nịnh hót, nhưng người ngồi trên giường bệnh một chút phản ứng cũng không cho anh ta, vẫn ở đó ngây ngốc.
“Xem đi, anh đã nói mà, nghe anh không sai đâu, quả nhiên, Trương Thiến ngoan ngoãn tới đây chăm sóc cậu, hai người các cậu bây giờ không phải là không sao à, ai, anh em, chiếc Lamborghini làm theo yêu cầu kia, chừng nào thì mới cậu có thể trả lại cho anh.”
Lâm Dương cười khổ hỏi, đầu năm nay kiếm tiền thật không dễ dàng, thật vất vả dành tiền làm một chiếc xe tốt theo yêu cầu, kết quả còn chưa đến tay đâu, trực tiếp bị người trước mắt này giữ lại.
Niềm yêu thích duy nhất của Lâm Dương chính là chút đồ này, mấy loại xe nổi tiếng cũng chất đống một bãi đậu xe rồi, nhưng mấy chiếc kia đâu thề sánh bằng “Tiểu Lan” đặc biệt thời thượng này được. Đây chính là tâm can bảo bối của anh đó, không phải chỉ không truyền lời giùm cậu thôi à, sao lại ác độc vậy.
Ba Lạp Ba Lạp, Lâm Dương tiếp tục hoạt động máy nói, hi vọng Tôn Đông Mặc mở một lời, để anh có thể sớm ngày gặp mặt với “Thân ái” của mình.
Một lát sau, chờ Lâm Dương nói đến miệng đắng lưỡi khô, người trên giường bệnh nói một câu không liên quan.
“Im lặng đại biểu cái gì, cự tuyệt hay là đồng ý đây?”
mấy ngày nay Tôn Đông Mặc một mực tự hỏi cái vấn đề này, ngày đó sau khi hắn cầu hôn, Trương Thiến không có lên tiếng, nhưng nét mặt của cô ấy rất thẹn thùng, hai má đỏ ửng, bên trong đôi mắt cũng lộ ra vui vẻ, nhưng lại cố tình không nói gì, đây rốt cuộc là cự tuyệt, hay là đồng ý đây?
“Cái gì, cái vấn đề này.” Lâm Dương tròn mắt, thấy Tôn Đông Mặc nhìn không chuyển mắt nhìn mình, nhất thời hiểu đáp án này đối với Tôn Đông Mặc có thể rất quan trọng, ừ, vì ‘Tiểu Lan’ nhất định anh phải cẩn thận trả lời.
“Giúp một tay?” Trương Thiến lặp lại một câu, sau đó nhìn về phía cánh tay Tôn Đông Mặc, giúp một tay đó sao?
Tôn Đông Mặc vẫn là vẻ mặt không chút thay đổi, hình như người Trương Thiến hỏi không phải là mình.
Ý tứ biểu đạt của Trương Thiến vô cùng rõ ràng, Phương Văn cũng có chút lúng túng, lần này là cô ta thật vất vả cầu xin mới có cô hội , y tá Lâm chỉ là đang đi nhận ít đồ, rất nhanh sẽ trở lại .
Tầng này bệnh nhân mỗi người ai cũng có lai lịch, nhưng nghe bác gái nói, bệnh nhân phòng bệnh này cực kỳ bất đồng, thậm chí ngay cả viện trưởng cũng lễ nhượng với hắn ba phần, hơn nữa lại là người trẻ tuổi, dáng dấp đẹp trai như vậy, ở nơi này khẳng định rất có tiền, điều kiện tốt như thế, Phương Văn cảm thấy hình như mình có vẻ động tâm với hắn.
Nhưng sau khi y tá Lâm đi, cô ta nói với người đàn ông này mấy lời, hắn đều không để ý đến cô, cô chỉ có thể giả bộ truyền dịch cho hắn, lừa gạt hắn, thế nhưng vừa lên tay, mình có thể chân thật đụng chạm vào hắn, có thể gần hắn như vậy, cuối cùng cũng không biết thế nào, cô mơ mơ màng màng thiếu chút nữa thật sự truyền nước cho hắn.
Kỷ luật của nơi này rất nghiêm, may mà cô còn chưa có xuống tay thật, nếu không dù là bác gái cũng không bảo vệ được cô.
Nhưng như vậy, cô càng ghen tỵ Trương Thiến, tại sao chỉ là một bác sĩ gây mê, dám đoạt công việc của y tá, cô còn không có bị trừng phạt, quả thật giống như lời đồn đãi, Trương Thiến được người đàn ông này bao nuôi ư, hừ, thật không biết xấu hổ.
Huống chi, Trương Thiến là ai, cô vừa lấy thân phận gì hỏi hắn, giống như bắt kẻ thông dâm, hừ, cô cho cô là ai?
Nghĩ tới đây, Phương Văn tươi cười, trong bệnh viện đã có cô lời đồn đãi, mình căn bản không cần ra tay đối phó cô, chắc hẳn về sau ở trong bệnh viện khẳng định cô ta cũng không chiếm được chỗ tốt.
“Cô vẫn còn ở nơi này làm gì?” Đột nhiên, giọng nói không buồn không vui của Tôn Đông Mặc vang lên trên giường bệnh.
Giọng nói Tôn Đông Mặc có vẻ lạnh lùng, Phương Văn bị hắn dọa sợ hết hồn, nhưng cô hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, Phương Văn cúi đầu chật vật thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Trương Thiến híp mắt nhìn bóng lưng Phương Văn rời đi, xoay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm Tôn Đông Mặc: “Thế nào, truyền nước nữa không.”
“Bây giờ còn không gấp.”
Tôn Đông Mặc vừa nói, vừa phí sức muốn đứng dậy. Hắn cố ý để Trương Thiến nhìn thấy một màn như vậy, quan hệ giữa hai người trong một tháng này vẫn bất ôn bất hỏa, phương pháp xử lí của Lâm Dương thấy hiệu quả quá chậm, Tôn Đông Mặc chờ đợi đến nóng nảy.
Trương Thiến không nhìn nổi loại bộ dáng yếu ớt này của Tôn Đông Mặc, trong mắt Trương Thiến, Tôn Đông Mặc vẫn luôn cường thế, loại bộ dáng yếu đuối này khiến cô cảm thấy rất kỳ cục, cô không nhịn được tiến lên muốn giúp một tay.
Kết quả, không tồi, Trương Thiến bị Tôn Đông Mặc lật người đè xuống giường, Trương Thiến dùng sức đẩy một cái, phát hiện cánh tay bình thường mềm yếu vô lực, lúc này nóng tựa nham thạch, Trương Thiến thậm chí có thể cảm thụ mạch đập có lực nơi co bắp hắn.
Đến bây giờ sao còn không rõ, căn bản là đang giả bộ!
Thua thiệt cô mỗi ngày cẩn trọng chăm sóc hắn, không ngờ thân thể người ta đã sớm tốt, còn ngày ngày ở đây chọc cô, vui lắm phải không?
Trương Thiến nổi giận, trợn tròn cặp mắt nhìn người đàn ông gần trong gang tấc. đôi mắt đầy đều là vẻ tố cáo, tựa như mèo con bị đoạt thức ăn.
Tôn Đông Mặc cười với Trương Thiến, nhẹ nhàng hôn một cái lên mắt Trương Thiến, khiến Trương Thiến nhắm nghiền hai mắt lại.
Tôn Đông Mặc ghé vào bên tai Trương Thiến nhỏ giọng nói chuyện, thời điểm vừa mới bắt đầu lỗ tai Trương Thiến hơi ngứa, cô không có nghe rõ, Trương Thiến phí sức di dịch, nghiêng đầu, âm thanh nho nhỏ hỏi: “Anh nói cái gì?”
“Anh nói, gả cho anh đi.”
Trương Thiến ngây người, tiến độ này có vẻ quá nhanh đi, nếu như cô không có nhớ lầm, hai người bọn họ hình như còn ở vào kỳ chiến tranh lạnh?
Tôn Đông Mặc nhìn Trương Thiến ngây dại, cũng không cho Trương Thiến có thời gian phản ứng, ngậm đôi môi Trương Thiến bắt đầu công thành chiếm đất.
***
Trương Thiến ngây ngô ngồi trong ký túc xá, vuốt đôi môi nghĩ tới lời nói ngày đó của Tôn Đông Mặc, đến cùng hắn có nghiêm túc hay không, không phải cầu hôn phải thật lãng mạn sao, như bây giờ coi là cái gì, không có hoa tươi, không có chiếc nhẫn kim cương, không có quần chúng vây xem, Tôn Đông Mặc, sao anh có thể nói mấy chữ này ra khỏi miệng.
Trương Thiến rối rắm, khi đó mình cũng không cho hắn câu trả lời, sau lại mấy ngày Tôn Đông Mặc cũng ra vẻ một bộ điềm nhiên như không có việc gì, điều này làm cho Trương Thiến có chút hoài nghi chuyện ngày đó rốt cuộc có xảy ra hay không.
Nhưng ở trên hành lang bệnh viện khi nhìn thấy Phương Văn mỉm cười tràn đầy ác ý, Trương Thiến có thể khẳng định, xác thực Tôn Đông Mặc nói qua câu nói kia, ai nha, thật là phiền chết người.
“A!”
Trương Thiến bị Lữ Nhất Y đột nhiên xuất hiện làm sợ hết hồn, tức giận nói: “Làm mình sợ muốn chết, cậu muốn làm gì thế?”
“Hắc hắc, không phải thấy cậu tinh thần hoảng hốt sao, nâng cao tinh thần cho cậu.” Lữ Nhất Y tùy tiện nói: “Đúng rồi, rốt cuộc mới vừa rồi đang suy nghĩ gì thế. Lúc ở phòng giải phẫu thiếu chút nữa bị bác sĩ Vương mắng.”
Trương Thiến lắc đầu, cô không muốn nói.
“Không muốn nói coi như xong, đúng rồi, Thiến Thiến, rốt cuộc anh bạn của Tôn Đông Mặc có lai lịch thế nào?”
Trương Thiến nhìn về phía Lữ Nhất Y, anh bạn nào, bạn của Tôn Đông Mặc Trương Thiến chỉ biết một người là Lâm Dương, hình như hiểu biết của cô về Tôn Đông Mặc hiểu rõ quá ít, nếu như kết hôn, như vậy thật sự rất…, có một người vợ hỏi gì cũng không biết, Tôn Đông Mặc sẽ rất mất mặt, Trương Thiến không khống chế được suy nghĩ của mình, lại bắt đầu ngây ngốc.
“Thiến Thiến, cậu đừng yên lặng như vậy chứ, chính là anh chàng mình đã gặp, còn đi ăn cơm chung hồi năm nhất đó.”
Trương Thiến bị Lữ Nhất Y lay người như vậy, hoàn hồn, sau khi nghe lời của cô, có chút kỳ quái hỏi: “Anh ta là Lâm Dương, là một người làm ăn cậu hỏi anh ta làm gì, sao, chẳng lẽ cậu gặp anh ta.”
Trương Thiến trong nháy mắt nâng cao tinh thần, không được, tiểu tử này rốt cuộc đã xuất hiện, hừ hừ, sao không tiếp tục trốn đi, thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào!
“Nhìn thấy qua, ai, anh ta có bạn gái chưa?” Lữ Nhất Y nhìn Trương Thiến, chờ câu trả lời của cô, giọng điệu của cô rõ ràng có mong đợi.
“Cậu có ý gì, không thể nào.” Trương Thiến tròn mắt, đối với suy đoán của bản thâncó chút giật mình.
“Cậu nói có cái gì ý tứ. Liền là cái đó, mình có gặp anh ta. Năm nhất không phải mình đã là hoa có chủ sao, nên không chú ý nhiều, nhưng xem ra bây giờ, anh ta còn là người không tồi đâu, nhất là, chậc, vóc người thật tốt.”
Cậu… sắc nữ!
Ánh mắt của Trương Thiến tiết lộ đúng là ý này.
Lữ Nhất Y mặc kệ, dùng ngón tay hung hăng ấn vào đầu Trương Thiến: “Cái này thì có cái gì à, dù nói thế nào anh ta cũng tốt hơn đám gối thêu hoa(*) kia, loại đàn ông thân hình vạm vỡ này khiến phái nữ có cảm giác an toàn. Hơn nữa, cậu nói anh ta là thương nhân, đầu óc nhất định rất tốt, như vậy về sau con của chúng mình cũng nhất định sẽ thông minh, quyết định rồi, mình muốn đuổi theo anh ta.”
(*)Gối thêu hoa: Ám chỉ loại người chỉ có vẻ ngoài mà không có đầu óc.
Lữ Nhất Y nói xong, nắm quả đấm kiên định gật đầu, giống như ánh rạng đông của thắng lợi đang ở trước mắt.
“Chúc cậu thành công.”
Trương Thiến ngây ngô nói những lời này. Sau đó lại lâm vào trong suy nghĩ của mình.
Mặc dù là thật, nhưng Trương Thiến cũng không hề cho rằng Lữ Nhất Y sẽ đạt được thành quả gì. Dù sao các cô thực tập ở đây, mỗi ngày ngoài lên khóa nửa ngày, thời gian còn lại, trương Thiến cắm rễ ở phòng bệnh, mà Lữ Nhất Y muốn giúp đỡ chuẩn bị ít tài liệu, thuốc mê, dược liệu đều muốn chuẩn bị xong, chuyện của cô vẫn có rất nhiều, có thể không có thời gian dùng để theo đuổi người ta.
Hơn nữa, Lâm Dương làm một doanh nhân thành công, chuyện anh ta muốn xử lý còn có rất nhiều, hai người ít lần gặp mặt, sao có thể nói yêu thương đây.
Bên này Trương Thiến và Lữ Nhất Y thảo luận về Lâm Dương, mà đổi thành đầu kia, chính lúc này Lâm Dương đang ngồi trong phòng bệnh Tôn Đông Mặc, gọi là tán gẫu với người bệnh.
“Người anh em, chủ ý của anh như thế nào.” Khuôn măt thật thà phúc hậu của Lâm Dương lúc này đang tươi cười nịnh hót, nhưng người ngồi trên giường bệnh một chút phản ứng cũng không cho anh ta, vẫn ở đó ngây ngốc.
“Xem đi, anh đã nói mà, nghe anh không sai đâu, quả nhiên, Trương Thiến ngoan ngoãn tới đây chăm sóc cậu, hai người các cậu bây giờ không phải là không sao à, ai, anh em, chiếc Lamborghini làm theo yêu cầu kia, chừng nào thì mới cậu có thể trả lại cho anh.”
Lâm Dương cười khổ hỏi, đầu năm nay kiếm tiền thật không dễ dàng, thật vất vả dành tiền làm một chiếc xe tốt theo yêu cầu, kết quả còn chưa đến tay đâu, trực tiếp bị người trước mắt này giữ lại.
Niềm yêu thích duy nhất của Lâm Dương chính là chút đồ này, mấy loại xe nổi tiếng cũng chất đống một bãi đậu xe rồi, nhưng mấy chiếc kia đâu thề sánh bằng “Tiểu Lan” đặc biệt thời thượng này được. Đây chính là tâm can bảo bối của anh đó, không phải chỉ không truyền lời giùm cậu thôi à, sao lại ác độc vậy.
Ba Lạp Ba Lạp, Lâm Dương tiếp tục hoạt động máy nói, hi vọng Tôn Đông Mặc mở một lời, để anh có thể sớm ngày gặp mặt với “Thân ái” của mình.
Một lát sau, chờ Lâm Dương nói đến miệng đắng lưỡi khô, người trên giường bệnh nói một câu không liên quan.
“Im lặng đại biểu cái gì, cự tuyệt hay là đồng ý đây?”
mấy ngày nay Tôn Đông Mặc một mực tự hỏi cái vấn đề này, ngày đó sau khi hắn cầu hôn, Trương Thiến không có lên tiếng, nhưng nét mặt của cô ấy rất thẹn thùng, hai má đỏ ửng, bên trong đôi mắt cũng lộ ra vui vẻ, nhưng lại cố tình không nói gì, đây rốt cuộc là cự tuyệt, hay là đồng ý đây?
“Cái gì, cái vấn đề này.” Lâm Dương tròn mắt, thấy Tôn Đông Mặc nhìn không chuyển mắt nhìn mình, nhất thời hiểu đáp án này đối với Tôn Đông Mặc có thể rất quan trọng, ừ, vì ‘Tiểu Lan’ nhất định anh phải cẩn thận trả lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook