Cuộc Sống Đơn Giản
-
Chương 39
Sáng sớm hôm sau đã nấu xong sủi cảo, bốn người vừa xem tiết mục phát lại dịp cuối năm, vừa giải quyết sủi cảo trước mặt.
Khi làm sủi cảo, mẹ Trương cũng không làm ký hiệu gì đặc biệt, nên ai có thể ăn được đồng tiền, chỉ có thể dựa vào vận số. Nhưng mẹ Trương gói sủi cảo nhỏ, cái nào có đồng tiền thì nhất định đầu sủi cảo sẽ lớn!
Cuối cùng, bốn bánh sủi cảo đều bị một nhà bốn người mỗi người một cái phân chia hết rồi! Mẹ Trương là bằng bản lãnh thật sự mới gắp được, Trương Thiến là đặc biệt tìm miếng nào miệng lớn, về phần ba Trương cùng Thần Vũ, là tự miếng sủi cảo lộ ra.
Sủi cảo nứt cả vỏ bánh, tất nhiên là lộ tiền ra rồi.
Nhưng mỗi người một đồng tiền, năm tới cả nhà cùng nhau phát tài! Đúng là dấu hiệu tốt!
Thu thập đồ đạc, ba Trương lái xe đưa cả nhà về chung cư, lễ mừng năm mới mẹ Trương đã chuẩn bị xong quần áo mới, Trương Thiến và Thần Vũ bắt đầu theo ba mẹ tới nhà họ hàng thân thích chúc tết.
Mới một năm, lại thêm một tuổi, tính cả tuổi mũ thì Trương Thiến đã 21 tuổi rồi.
Trương Thiến đã qua tuổi mười tám, không đưa tay xin tiền mừng tuổi nữa. Nhưng trong mắt các trưởng bối, bọn họ vẫn chỉ là đứa trẻ cần được chăm sóc!
Không thể từ chối, chỉ có thể nhận, Trương Thiến cầm bao lì lì trong tay mà lòng suy nghĩ, nhất định sau này phải hiếu thuận trưởng bối thật nhiều!
Xác pháo màu đỏ đầy đất chứng tỏ sự cuồng nhiệt hôm qua, chắc hẳn tối qua chung cư đốt rất nhiều pháo.
Chung quanh còn có đứa bé cầm pháo bông chơi, nhìn thấy người lớn, dù lạ hay quen, đều cười híp mắt “Chúc mừng năm mới!”, người đối diện cũng vui vẻ đáp lại, Trương Thiến cong khóe miệng, cảm thấy như vậy thật là tốt.
Mồng một tháng giêng năm nay đúng vào ngày lễ tình nhân, trước kia căn bản Trương Thiến không để ý, nhưng năm nay, Trương Thiến nhớ lại bóng dáng Tôn Đông Mặc, xấu hổ đưa mắt nhìn điện thoại di động của mình.
Đông Mặc, Valentine vui vẻ.
Tin nhắn đã soạn xong, cô lại chậm chạp không có nhấn nút gửi đi.
Nói như vậy có phải quá lộ liễu hay không, nếu như hắn không biết hôm nay là Valentine thì thế nào.
Tôn Đông Mặc, em thích anh.
Nói như vậy có phải quá lớn mật chăng, nếu người khác cầm điện thoại di động của hắn thì sao.
Tôn Đông Mặc, năm mới vui vẻ.
Nói như vậy có phải quá rụt rè? Hôm qua đã chúc một lần rồi.
Trương Thiến gãi gãi đầu, thôi, còn chưa phải muốn gửi, dù sao, loại chuyện như vậy nên để phái nam chủ động mới đúng!
Nghĩ như vậy, Trương Thiến không hề rối rắm nữa, quả quyết buông điện thoại, gia nhập vào đội ngũ nói chuyện phiếm.
Lúc này mẹ Trương nói tối qua xảy ra một truyện cười.
Bước sang năm mới rồi, mặc kệ có quen hay không đều gửi tin nhắn chúc phúc cho nhau, hôm qua mẹ Trương lựa một tin nhắn chúc mừng rất có ngụ ý, sau khi sửa lại thì nhấn nút gửi.
Chỉ chốc lát sau, đã có vài người nhắn lại, trong đó, dì cả Trương Thiến buồn cười nhất, người gửi tin nhắn chính là dì cả Trương Thiến, nhưng nội dung tin nhắn rõ ràng là người khác gửi cho dì: Em chúc cô một năm mới…
Mẹ Trương cười ha ha, gửi tin nhắn cũng không biết đổi lại tên! !
Trương Thiến cười ha ha theo.
Suốt cả một ngày, dưới bầu không khí vui vẻ ấy, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chờ mòn mỏi, ngày đã sắp hết, Tôn Đông Mặc vẫn chưa gọi điện, cũng không có lấy một tin nhắn, Trương Thiến nghi ngờ, chẳng lẽ Tôn Đông Mặc thật sự không biết hôm nay là Valentine?
Nhưng mặc dù không phải Valentine, cũng nên gọi điện thoại thăm hỏi một cái chứ. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, Trương Thiến do dự có nên gọi hay không, đúng lúc ấy, điện thoại đột nhiên vang chuông, nhìn cái tên quen thuộc, Trương Thiến vui vẻ, cái này có phải là tâm ý tương thông hay không đây?!
“A lô, Đông Mặc!” Giọng Trương Thiến rất nhẹ, mặc kệ đối phương nói cái gì, cô đều vui vẻ.
“Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ.”
“Mới mười giờ mà, không vội nha. Anh gọi điện cho em có chuyện gì không?” Trong lời nói Trương Thiến có sự mong đợi mơ hồ.
Đầu kia, Tôn Đông Mặc vuốt ve chiếc khăn len đơn giản hào phóng trên cổ, cười.
“Trương Thiến, anh thích em. Không, phải nói là anh yêu em.”
“... .”
“Bây giờ mặc dù không có anh bên người, cũng không có quà tặng hoa lệ, nhưng, anh vẫn muốn nói cho em biết, cho dù em ở đâu, trong lòng anh, vẫn luôn là hình bóng của em. Em phải chịu trách nhiệm gìn giữ nó cho kỹ. Còn nữa, Valentine vui vẻ!”
Trương Thiến che miệng, nói không nên lời, trên thực tế, chưa từng có người nói lời tâm tình như vậy với cô, cho dù Tôn Đông Mặc tâm tình rất ít, Trương Thiến cũng đã thỏa mãn.
Không ngờ, Valentine hôm nay, hắn lại có thể tỏ tình với cô.
Được rồi, chưa từng thấy qua nét mặt Trương Thiến thỏa mãn. Nước mắt ròng ròng nói qua điện thoại: “Tôn Đông Mặc, em cũng thích anh.”
“Chỉ thích thôi à?”
Nghe đối diện mơ hồ than thở, Trương Thiến nóng nảy, lắp ba lắp bắp nói: “Không chỉ là thích, là rất thích rất thích, em, em yêu anh.”
Đây là lần đầu tiên Trương Thiến biểu đạt tình cảm của mình với Tôn Đông Mặc.
Đầu bên kia điện thoại, Tôn Đông Mặc che miệng, cười thấy răng không thấy mắt, hết sức phá hư hình tượng, tiếc là không ai nhìn thấy.
Hắn nhìn xấp giấy trên tay, viết đầy lời tâm tình: anh muốn xây cả một tòa thành để nhốt trái tim em lại, không cho nó chạy nhảy lung tung nữa, em là cục cưng của anh, cả đời anh chỉ mong em được vui vẻ, anh muốn cùng em vượt qua bao gió táp cuộc đời…
Khẽ cười, đặt chúng qua một bên. Quả nhiên, mặc dù hắn không biết cách thổ lộ, nhưng nghe theo tiếng gọi trái tim mới là quan trọng nhất.
Đừng sợ, anh sẽ vẫn ở bên cạnh em.
Qua năm mới, ngày lễ quan trọng nhết chính là rằm tháng giêng – Tết Nguyên Tiêu, nhưng Trương Thiến không tham dự được, bởi vì hôm nay sẽ phải tới trường, vội vã ăn một chén bánh hạt vừng, Trương Thiến ngồi lên xe Tôn Đông Mặc.
“Tết Nguyên Tiêu không ở nhà, liệu có sao không?”
“Đây cũng không phải chuyện lớn gì, yên tâm đi.”
“Nha.” Trương Thiến liếc mắt nhìn khăn quàng cổ của Tôn Đông Mặc, cười thầm.
Dọc đường, hai người kể cho nhau những chuyện năm mới lý thú, tiếng nói cười không ngớt.
Xuống xe, Tôn Đông Mặc theo thường lệ mang hành lý của Trương Thiến lên lầu, lần này trước khi đi ba Trương ngay trước mặt Tôn Đông Mặc, đem rất nhiều đồ ăn ngon, thức uống ngon cũng cất vào trong hành lí, chỉ sợ cô không đủ ăn, đúng là mấy thứ này rất nặng, Trương Thiến còn chưa kịp chuyển chúng vào “không gian”.
Nhìn Tôn Đông Mặc trầm mặc lấy hành lý, Trương Thiến đau lòng, ý vị hỏi: “Có mệt hay không, có muốn nghỉ một lát không.”
Tôn Đông Mặc dở khóc dở cười, chút nặng này căn bản không đủ hắn xách, nhớ người mẹ cường nhân của mình, hình như chỉ cần ba Tôn có động tác mạnh gì, lúc nào bà cũng kinh ngạc lo lắng này lo lắng kia.
Hình như nữ giới đều thích vậy .
Tiễn Tôn Đông Mặc về, Trương Thiến cùng các bạn cùng phòng hàn huyên một hồi, bèn bắt đầu dọn dẹp giường ngủ và hành lý.
“Mình nói nè, mọi người, học kỳ sau chúng ta có thêm một tiết thí nghiệm.” Triệu Duy thần bí nói.
“Không phải Thời khóa biểu đã dán trên cửa rồi à. Cái này thì có gì kỳ quái.” Lữ Nhất Y xếp sách, cảm thấy không sao cả liếc mắt đáp.
“Cái này không đơn giản như học kỳ trước, chỉ quan sát xương, thi thể. Học kỳ này sẽ bắt đầu tìm hiểu về tế bào động vật.” Triệu Duy không phục phản bác.
Trương Thiến xếp tốt lại chăn, nghe thế, không biết nghĩ tới điều gì, đưa lưng về phía họ: “Các cậu nên mua trước một xấp bao tay đi.”
Thí nghiệm học kỳ này cũng không có gì khó khăn, chỉ là tương đối ghê tởm mà thôi.
“Thiến Thiến, cậu có phải biết cái gì hay không. Chúng ta học về tế bào động vật mà.” Minh Dương thận trọng đặt câu hỏi, nghe giọng điệu này hình như rất không chào đón.
“Nghe nói hình như là thỏ, ai nha, nghĩ đến con thỏ đáng yêu như vậy sẽ chết dưới dao mổ của chúng ta...” Trương Tiểu Trữ nâng đôi tay, biểu tình khoa trương. Kết quả còn chưa có diễn xong đã bị Từ Tiếu đẩy một cái.
“Ai nha, lão đại, cậu đừng dùng loại giọng điệu này nói chuyện, nổi hết cả da gà, Quỳnh Dao chết đi được.”
Mọi người cùng nhau cười. Chuyện này cũng đặt xuống không nói nữa.
Mấy tuần lễ sau khi tựu trường, rốt cuộc nghênh đón tiết thí nghiệm mọi người hết sức mong đợi có thể động thủ giải phẫu! Từng người một ma sát hai tay chuẩn bị làm lớn một lần.
Trương Thiến mang đồ bảo hộ thật kĩ, nhìn dáng vẻ hưng phấn của mọi người, lắc đầu, không biết là hạnh phúc!
Khi làm sủi cảo, mẹ Trương cũng không làm ký hiệu gì đặc biệt, nên ai có thể ăn được đồng tiền, chỉ có thể dựa vào vận số. Nhưng mẹ Trương gói sủi cảo nhỏ, cái nào có đồng tiền thì nhất định đầu sủi cảo sẽ lớn!
Cuối cùng, bốn bánh sủi cảo đều bị một nhà bốn người mỗi người một cái phân chia hết rồi! Mẹ Trương là bằng bản lãnh thật sự mới gắp được, Trương Thiến là đặc biệt tìm miếng nào miệng lớn, về phần ba Trương cùng Thần Vũ, là tự miếng sủi cảo lộ ra.
Sủi cảo nứt cả vỏ bánh, tất nhiên là lộ tiền ra rồi.
Nhưng mỗi người một đồng tiền, năm tới cả nhà cùng nhau phát tài! Đúng là dấu hiệu tốt!
Thu thập đồ đạc, ba Trương lái xe đưa cả nhà về chung cư, lễ mừng năm mới mẹ Trương đã chuẩn bị xong quần áo mới, Trương Thiến và Thần Vũ bắt đầu theo ba mẹ tới nhà họ hàng thân thích chúc tết.
Mới một năm, lại thêm một tuổi, tính cả tuổi mũ thì Trương Thiến đã 21 tuổi rồi.
Trương Thiến đã qua tuổi mười tám, không đưa tay xin tiền mừng tuổi nữa. Nhưng trong mắt các trưởng bối, bọn họ vẫn chỉ là đứa trẻ cần được chăm sóc!
Không thể từ chối, chỉ có thể nhận, Trương Thiến cầm bao lì lì trong tay mà lòng suy nghĩ, nhất định sau này phải hiếu thuận trưởng bối thật nhiều!
Xác pháo màu đỏ đầy đất chứng tỏ sự cuồng nhiệt hôm qua, chắc hẳn tối qua chung cư đốt rất nhiều pháo.
Chung quanh còn có đứa bé cầm pháo bông chơi, nhìn thấy người lớn, dù lạ hay quen, đều cười híp mắt “Chúc mừng năm mới!”, người đối diện cũng vui vẻ đáp lại, Trương Thiến cong khóe miệng, cảm thấy như vậy thật là tốt.
Mồng một tháng giêng năm nay đúng vào ngày lễ tình nhân, trước kia căn bản Trương Thiến không để ý, nhưng năm nay, Trương Thiến nhớ lại bóng dáng Tôn Đông Mặc, xấu hổ đưa mắt nhìn điện thoại di động của mình.
Đông Mặc, Valentine vui vẻ.
Tin nhắn đã soạn xong, cô lại chậm chạp không có nhấn nút gửi đi.
Nói như vậy có phải quá lộ liễu hay không, nếu như hắn không biết hôm nay là Valentine thì thế nào.
Tôn Đông Mặc, em thích anh.
Nói như vậy có phải quá lớn mật chăng, nếu người khác cầm điện thoại di động của hắn thì sao.
Tôn Đông Mặc, năm mới vui vẻ.
Nói như vậy có phải quá rụt rè? Hôm qua đã chúc một lần rồi.
Trương Thiến gãi gãi đầu, thôi, còn chưa phải muốn gửi, dù sao, loại chuyện như vậy nên để phái nam chủ động mới đúng!
Nghĩ như vậy, Trương Thiến không hề rối rắm nữa, quả quyết buông điện thoại, gia nhập vào đội ngũ nói chuyện phiếm.
Lúc này mẹ Trương nói tối qua xảy ra một truyện cười.
Bước sang năm mới rồi, mặc kệ có quen hay không đều gửi tin nhắn chúc phúc cho nhau, hôm qua mẹ Trương lựa một tin nhắn chúc mừng rất có ngụ ý, sau khi sửa lại thì nhấn nút gửi.
Chỉ chốc lát sau, đã có vài người nhắn lại, trong đó, dì cả Trương Thiến buồn cười nhất, người gửi tin nhắn chính là dì cả Trương Thiến, nhưng nội dung tin nhắn rõ ràng là người khác gửi cho dì: Em chúc cô một năm mới…
Mẹ Trương cười ha ha, gửi tin nhắn cũng không biết đổi lại tên! !
Trương Thiến cười ha ha theo.
Suốt cả một ngày, dưới bầu không khí vui vẻ ấy, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chờ mòn mỏi, ngày đã sắp hết, Tôn Đông Mặc vẫn chưa gọi điện, cũng không có lấy một tin nhắn, Trương Thiến nghi ngờ, chẳng lẽ Tôn Đông Mặc thật sự không biết hôm nay là Valentine?
Nhưng mặc dù không phải Valentine, cũng nên gọi điện thoại thăm hỏi một cái chứ. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, Trương Thiến do dự có nên gọi hay không, đúng lúc ấy, điện thoại đột nhiên vang chuông, nhìn cái tên quen thuộc, Trương Thiến vui vẻ, cái này có phải là tâm ý tương thông hay không đây?!
“A lô, Đông Mặc!” Giọng Trương Thiến rất nhẹ, mặc kệ đối phương nói cái gì, cô đều vui vẻ.
“Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ.”
“Mới mười giờ mà, không vội nha. Anh gọi điện cho em có chuyện gì không?” Trong lời nói Trương Thiến có sự mong đợi mơ hồ.
Đầu kia, Tôn Đông Mặc vuốt ve chiếc khăn len đơn giản hào phóng trên cổ, cười.
“Trương Thiến, anh thích em. Không, phải nói là anh yêu em.”
“... .”
“Bây giờ mặc dù không có anh bên người, cũng không có quà tặng hoa lệ, nhưng, anh vẫn muốn nói cho em biết, cho dù em ở đâu, trong lòng anh, vẫn luôn là hình bóng của em. Em phải chịu trách nhiệm gìn giữ nó cho kỹ. Còn nữa, Valentine vui vẻ!”
Trương Thiến che miệng, nói không nên lời, trên thực tế, chưa từng có người nói lời tâm tình như vậy với cô, cho dù Tôn Đông Mặc tâm tình rất ít, Trương Thiến cũng đã thỏa mãn.
Không ngờ, Valentine hôm nay, hắn lại có thể tỏ tình với cô.
Được rồi, chưa từng thấy qua nét mặt Trương Thiến thỏa mãn. Nước mắt ròng ròng nói qua điện thoại: “Tôn Đông Mặc, em cũng thích anh.”
“Chỉ thích thôi à?”
Nghe đối diện mơ hồ than thở, Trương Thiến nóng nảy, lắp ba lắp bắp nói: “Không chỉ là thích, là rất thích rất thích, em, em yêu anh.”
Đây là lần đầu tiên Trương Thiến biểu đạt tình cảm của mình với Tôn Đông Mặc.
Đầu bên kia điện thoại, Tôn Đông Mặc che miệng, cười thấy răng không thấy mắt, hết sức phá hư hình tượng, tiếc là không ai nhìn thấy.
Hắn nhìn xấp giấy trên tay, viết đầy lời tâm tình: anh muốn xây cả một tòa thành để nhốt trái tim em lại, không cho nó chạy nhảy lung tung nữa, em là cục cưng của anh, cả đời anh chỉ mong em được vui vẻ, anh muốn cùng em vượt qua bao gió táp cuộc đời…
Khẽ cười, đặt chúng qua một bên. Quả nhiên, mặc dù hắn không biết cách thổ lộ, nhưng nghe theo tiếng gọi trái tim mới là quan trọng nhất.
Đừng sợ, anh sẽ vẫn ở bên cạnh em.
Qua năm mới, ngày lễ quan trọng nhết chính là rằm tháng giêng – Tết Nguyên Tiêu, nhưng Trương Thiến không tham dự được, bởi vì hôm nay sẽ phải tới trường, vội vã ăn một chén bánh hạt vừng, Trương Thiến ngồi lên xe Tôn Đông Mặc.
“Tết Nguyên Tiêu không ở nhà, liệu có sao không?”
“Đây cũng không phải chuyện lớn gì, yên tâm đi.”
“Nha.” Trương Thiến liếc mắt nhìn khăn quàng cổ của Tôn Đông Mặc, cười thầm.
Dọc đường, hai người kể cho nhau những chuyện năm mới lý thú, tiếng nói cười không ngớt.
Xuống xe, Tôn Đông Mặc theo thường lệ mang hành lý của Trương Thiến lên lầu, lần này trước khi đi ba Trương ngay trước mặt Tôn Đông Mặc, đem rất nhiều đồ ăn ngon, thức uống ngon cũng cất vào trong hành lí, chỉ sợ cô không đủ ăn, đúng là mấy thứ này rất nặng, Trương Thiến còn chưa kịp chuyển chúng vào “không gian”.
Nhìn Tôn Đông Mặc trầm mặc lấy hành lý, Trương Thiến đau lòng, ý vị hỏi: “Có mệt hay không, có muốn nghỉ một lát không.”
Tôn Đông Mặc dở khóc dở cười, chút nặng này căn bản không đủ hắn xách, nhớ người mẹ cường nhân của mình, hình như chỉ cần ba Tôn có động tác mạnh gì, lúc nào bà cũng kinh ngạc lo lắng này lo lắng kia.
Hình như nữ giới đều thích vậy .
Tiễn Tôn Đông Mặc về, Trương Thiến cùng các bạn cùng phòng hàn huyên một hồi, bèn bắt đầu dọn dẹp giường ngủ và hành lý.
“Mình nói nè, mọi người, học kỳ sau chúng ta có thêm một tiết thí nghiệm.” Triệu Duy thần bí nói.
“Không phải Thời khóa biểu đã dán trên cửa rồi à. Cái này thì có gì kỳ quái.” Lữ Nhất Y xếp sách, cảm thấy không sao cả liếc mắt đáp.
“Cái này không đơn giản như học kỳ trước, chỉ quan sát xương, thi thể. Học kỳ này sẽ bắt đầu tìm hiểu về tế bào động vật.” Triệu Duy không phục phản bác.
Trương Thiến xếp tốt lại chăn, nghe thế, không biết nghĩ tới điều gì, đưa lưng về phía họ: “Các cậu nên mua trước một xấp bao tay đi.”
Thí nghiệm học kỳ này cũng không có gì khó khăn, chỉ là tương đối ghê tởm mà thôi.
“Thiến Thiến, cậu có phải biết cái gì hay không. Chúng ta học về tế bào động vật mà.” Minh Dương thận trọng đặt câu hỏi, nghe giọng điệu này hình như rất không chào đón.
“Nghe nói hình như là thỏ, ai nha, nghĩ đến con thỏ đáng yêu như vậy sẽ chết dưới dao mổ của chúng ta...” Trương Tiểu Trữ nâng đôi tay, biểu tình khoa trương. Kết quả còn chưa có diễn xong đã bị Từ Tiếu đẩy một cái.
“Ai nha, lão đại, cậu đừng dùng loại giọng điệu này nói chuyện, nổi hết cả da gà, Quỳnh Dao chết đi được.”
Mọi người cùng nhau cười. Chuyện này cũng đặt xuống không nói nữa.
Mấy tuần lễ sau khi tựu trường, rốt cuộc nghênh đón tiết thí nghiệm mọi người hết sức mong đợi có thể động thủ giải phẫu! Từng người một ma sát hai tay chuẩn bị làm lớn một lần.
Trương Thiến mang đồ bảo hộ thật kĩ, nhìn dáng vẻ hưng phấn của mọi người, lắc đầu, không biết là hạnh phúc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook