*

“Xác định, là Phương Văn phòng 5047.” Triệu Duy trở lại, ngay lập tức thông báo tin tức cho mọi người.

“Nè, các cậu mau tới, cô ta sắp đi ra ngoài!” Phụ trách theo dõi, Minh Dương vội vàng chạy trở về báo cáo.

“Nhanh lên một chút, đuổi theo, đuổi theo.”

“Chúng ta thật sự đánh cô ta một trận à.” Minh Dương nhỏ giọng hỏi Triệu Duy đi phía trước.

“Thế nào, cậu không dám à?”

“Nhưng… đánh người không tốt, nếu không, mắng cô ta mấy câu là được.”

“Mắng có ích gì, sao có thể nhớ rõ, nếu sau này cô ta tiếp tục vu hãm chúng ta, đến lúc đó cậu tìm ai khóc hả?!” Triệu Duy nói xong, thấy bộ dáng của Minh Dương, thở dài.

Cô lại nghiêm mặt lên nói tiếp: “Suy nghĩ chút đi, nếu lần này cậu bị trường học cảnh cáo, phân xử, trường học không cấp bằng tốt nghiệp...”

Nói còn chưa dứt lời, Minh Dương đã đỏ cả mắt, cắn môi, thái độ lập tức thay đổi.

Trương Thiến đi ở phía sau phải lau mắt nhìn Triệu Duy, dễ dàng thay đổi ý định của Minh Dương như vậy, chẳng trách Triệu Duy tốt nghiệp không lâu liền đổi ngành làm Tâm Lý Học, quả là thiên phú!

“Chúng ta tách ra đi, sáu người đi cùng nhau quá lộ liễu!” Đề nghị của Trương Tiểu Trữ lấy được sự nhất trí của mọi người.

Trương Thiến đi theo phía sau Trương Tiểu Trữ, nhắm mắt theo đuôi theo sau cô: Chậc, có cần thiết phải đi quãng đường xa như vậy không, chúng ta sáu người đó, trực tiếp kéo đến góc tường đánh một trận là được, phiền phức như vậy làm gì.

“Bốp.”

“Ai u, lão đại, sao lại đột nhiên dừng lại.” Trương Thiến ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt Trương Tiểu Trữ, nháy mắt không lắm mồm nữa, nam sinh trước mặt cô đã thấy qua, tên đó có trong tấm hình ở điện thoại lão đại, chính là kẻ chân đạp hai thuyền kia.

Bên cạnh hắn ta đi theo một nữ sinh, hai người đang ở bên đường tình chàng ý thiếp, ngọt ngấy không chút nào bận tâm đến ánh mắt ghét bỏ của người đi đường, cũng không phát hiện hai người bọn cô đứng đối diện đường cái.

“Lão đại.” Trương Thiến nhỏ giọng kêu một tiếng, nét mặt bây giờ của Trương Tiểu Trữ quá dọa người rồi. Truyện chỉ được đăng tải miễn phí tại Diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi bài đăng trên các wed khác đều là ăn cắp.

Bởi vì đi dạo phố cố ý trang điểm, đôi mắt đen nguyên bản đã không nhỏ bây giờ càng lớn hơn, càng thêm sáng ngời, vốn rất xinh đẹp, nhưng lúc này, Trương Tiểu Trữ trợn to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người đối diện, đôi mắt nổi lên tia máu, sắc mặt rất trắng, khiến đôi mắt trở nên cực kỳ đáng sợ.

Đôi môi đỏ lên, có thể thấy được hàm răng cắn chặt, thoa thêm ít son nước khiến đôi môi Trương Tiểu Trữ cực kỳ mê người. Nhưng hiển nhiên điều đó khiến người xem duy nhất, Trương Thiến rùng mình.

Cô lần nữa nhẹ nhàng kéo ống tay áo Trương Tiểu Trữ: “Lão đại.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương