Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua
-
Chương 49
Hai nhà đám hỏi nhiều lần khúc chiết, đáy lòng Từ thị đã tiếp nhận Đường Hà làm con dâu, nhưng vẫn không khỏi nói thầm: “Nam Sinh nhà ta và khuê nữ Đường Hà hôn sự không thuận, lúc trước thật vất vả mới yên ổn, tháng giêng sang năm sẽ làm hôn sự, kết quả thất bại, bà nội con bé mới mất, lại phải chờ một năm, hình như con bé khắc chúng ta sao ấy?”
Chu lão gia tử đối với hôn sự trì hoãn không cao hứng, nhưng lão nhân gia trong lòng giấu được, không vui lòng con dâu có ý kiến với cháu dâu tương lai, tránh ảnh hưởng đến hòa thuận trong nhà, trên mặt lộ vẻ không vui, nói: “Trời muốn mưa, người già muốn chết, tuổi thọ con người sổ sinh tử đã viết rõ, Đường gia khuê nữ không ngăn được Diêm Vương đưa bà nội đi, khắc hay không khắc không liên quan.”
Đường lão thấy vợ bị nói đến ngượng ngùng, bận rộn hòa giải, “Người xưa nói thật hay, việc tốt thường gặp trắc trở, Đường Hà chịu tang, ta chọn ra một ngày tốt, thật tình tính toán, thật ra cũng chỉ kéo dài thêm nửa năm nữa thôi mà.”
Chu lão gia tử gật đầu, “Được, các con chọn ngày đẹp, đưa ta nhìn.”
Lão gia tử đây là tán thành ý kiến mau sớm thành hôn. Từ thị không dám nói nữa, bí mật oán trách với nam nhân: “Ta nghĩ không ra Đường gia khuê nữ có bản lĩnh gì cao cường, lão gia tử che chở nàng, Tam nhi cũng ngũ mê tam đạo. Ôi, gần đây nó toàn chạy đến Đường gia thôn, còn nói là đi ngang qua, chẳng lẽ nó học hỏi kinh nghiệm Đường Tăng kia? Lấy ở đâu ‘đi ngang qua’ nhiều như vậy?”
“Chu lão gia tử không che chở con bé, chỉ là nói hai câu cho hòa thuận. Về phần Nam Sinh,” Chu lão cười, “Tên thiếu niên lang nào không có xuân? Ái mộ nhan sắc mới là lẽ phải, Tam nhi tuổi gần bằng lão Đại, lúc trước ta còn rầu rĩ nó không hiểu tình thú, cái này thật tốt, cha mẹ tìm thê tử cho nó, tinh lực của nó liền biểu lộ.”
“… Thê tử nó cũng không phải do ta chọn.” Từ thị thầm nói
“Bà lại nữa.” Chu lão bất đắc dĩ, khuyên bà, “Bà nghĩ thoáng một chút, con cháu tự có phúc của con cháu, không cần biết có phải con dâu là bà định ra không, dù sao đã định rồi, nhi tử ta yêu thích, bà đừng có cách mấy ngày lại càu nhàu. Tam nhi nghe được, nó kẹp giữa hai người, không phải khó khăn sao.”
Từ thị phẫn nộ nói: “Còn chưa có xuất giá đâu, xuất giá chắc ta phải bưng kín miệng đi, hắc, ta đây làm mẹ chồng cũng thật uất ức, con dâu còn chưa vào cửa, mình đã phải rụt rè rồi.”
“Bà nghĩ lệch đi đâu vậy?” Chu lão xoa ngực giúp thê tử, “Chưa có chuyện gì, bà hết lần này tới lần khác cứ ngồi tưởng tượng tiểu bối cãi vã ngỗ nghịch bà, không có ý nghĩa hết. Bà yên tâm, nếu có ngày đó, không phải có ta làm chủ cho bà sao?”
Từ thị suy nghĩ một chút, “Ai, nhi tử nhiều, quan tâm bọn chúng ăn uống không đủ, thật vất vả lớn, còn phải quan tâm bọn chúng cưới vợ, ta chính là mệnh lao lực.
Chu lão bị chọc cười, “Còn có người ghét bỏ nhiều nhi tử.”
Từ thị ngượng ngùng, cười ngăn đề tài.
Mặc dù ngày thành hôn của Chu Nam Sinh kéo dài, nhưng hôn sự đại khái là không thay đổi nữa. Hai ngày này ít việc, Từ thị ngẫm nghĩ về nhà mẹ đẻ một chuyến, nhìn Châu Nương một chút, khuyên bảo nàng.
Chu lão không phản đối bà trở về, chỉ nghiêm mặt nói: “Trong lòng bà tính toán từng chút một, lo lắng đầy đủ, lúc này là người nhà mẹ đẻ bà làm việc không nói, bà cau mặt với bọn họ, bọn họ vừa khóc vừa làm ồn ào, cho rằng bà có lỗi với bọn họ.”
Từ thị nghe vậy, mặc dù biết là đúng, đáy lòng vẫn có mấy phần không thoải mái.
Khi bà về nhà mẹ đẻ, thấy trên mặt ca tẩu còn treo hai phần thẹn, sau nói gần nói xa, lại bắt đầu kích động bà đương gia làm chủ, nói lão gia tử lớn tuổi, mấy năm nữa sẽ quy tiên, con người hồ đồ, bà làm dâu hai mươi mấy năm, lão nhân làm trò ngay trước tộc nhân, làm bà mất hết mặt mũi, bà nên kiên cường đứng lên phản kháng mới đúng.
Từ thị nhịn hồi lâu, rốt cục không nhịn được, trách mắng: “Để cho ta mất mặt mũi chính là các ngươi.”
Cháu trai Từ Phúc Trụ nghe được, còn cười dâng trà cho bà, “Cô, người đừng nóng giận, cha mẹ cũng là đau lòng cô, nếu người không muốn nghe, chúng ta không đề cập tới là được.” Hắn thiên nam địa bắc ngăn đề tài.
Từ Phúc Trụ mấy năm nay xây dựng danh tiếng làm ăn, chạy rất nhiều nơi, nhìn thấy nhiều, nghe được nhiều, nói chuyện miệng lưỡi lưu loát. Từ thị vì nam nhân và cha chồng đi hết thôn này đến nhà kia, tay trắng gây dựng gia nghiệp, mưa dầm thấm đất, kiến thức so với thôn phụ khá hơn một chút, nghe cháu nói đạo lý rõ ràng, liên tục gật đầu tán thành.
Mông thị thấy sắc mặt tiểu cô tốt, liền cười nói: “Phúc Trụ nhà ta bản lãnh lớn, chính là vận may không tới, vài lần buôn bán đều bị tổn hại.”
Từ thị xem thường, “Cháu trai năng lực không kém, chẳng qua nên kiên trì buôn bán từ vốn nhỏ mới đúng, ta mới nghe nó nói, nó hở một tý là mười mấy, hai mươi lượng quăng đi, quá mức lỗ mãng mạo hiểm, ban đầu dượng con một người gánh hàng rong, chưa đến một hai ngân đâu.”
Từ Phúc Trụ đáy lòng coi thường, chẳng qua có việc cầu người, càng cười nhiều, nịnh nọt một trận.
Từ lão thấy đã đến lúc, nhân cơ hội này nói Từ Phúc Trụ lần này nhìn trúng một cái bao tiền, để Từ thị giúp cháu ruột một lần, sau này sẽ hồi báo bà.
Từ thị nghĩ thầm, vòng vo hồi lâu, cuối cùng chờ ta ở đây. Trong lòng nhớ đến ca tẩu thiếu hai mươi lượng, nhất thời trên mặt lạnh băng, “Không phải lần trước đại ca đổi đồ trong nhà được hai lượng đấy sao? Sau không phải ta đã cho bạc để chuộc lại sao? Lúc này cháu cần dùng gấp tiền, đại ca lấy đi đổi, hai lượng bạc cũng đủ vốn.”
Từ lão ngượng ngùng, liếc mắt nhìn nhi tử nói, “Hai lượng bạc quá ít, cái này phải…” Lại khoa tay múa chân một chữ ‘thập’, “Hơn nữa lần trước là bán đứt, ta không đi chuộc…”
Từ thị nghe được, đáy lòng lửa giận bừng bừng, ầm ầm nhảy lên, “Đại tẩu, không phải nói cầm cố sao?”
Mông thị cười hắc hắc, vội vàng giải thích, “Đó là ta nhớ nhầm.”
Từ thị tức giận, “Bạc ta không có! Mười hai tiền vốn, ngươi thế mà cũng đòi làm thương nhân kia đấy!”
Từ Phúc Trụ cười làm lành hồi lâu, đã sớm không nhịn được, nhìn Từ thị quyết tâm không cho tiền, dứt khoát phẩy tay áo bỏ đi, “Cô không để ý người nhà thì thôi, cũng không cần coi thường con!”
Từ thị quả thật giận đến đỉnh điểm, nam nhân nhà mình quả nhiên nói đúng, nếu Nam Sinh cưới Châu Nương, gặp phải đại cữu như vậy, máu nhà mình sớm muộn sẽ bị hút khô.
Vì vậy hạ quyết tâm, lúc này nhìn Châu Nương, sau này ít về nhà mẹ đẻ đi. Cũng không quan tâm ca tẩu, một mặt trắng, một mặt đỏ, kẻ tung người hứng, bà đi thẳng tới phòng Châu Nương, tìm nàng nói chuyện.
Lần trước ở từ đường Chu gia ồn ào một trận, phu thê Từ lão và nhi tử thấy được miễn tiền nợ, đều vui mừng, một chút cũng không để ý đến nữ nhi gào khóc. Mấy ngày nay, Châu Nương vừa đau vừa tức, rât nhanh đã gầy đi, gặp Từ thị, kêu một tiếng ‘cô’, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Từ thị than thở, cầm khăn lau nước mắt cho nàng, “Chuyện này thật không tốt.” Bà lẳng lặng suy xét, náo đến danh tiếng cháu gái suýt nữa hỏng, chính bà cũng có lỗi, lỗi nhiều nhất là cha mẹ Châu Nương. Nữ nhi gia gặp phải cha mẹ không có trách nhiệm, tiền đồ không biết trông cậy vào ai. Nhưng mà, người nhà không thể chọn, có thể làm sao đây? Cố gắng chịu đựng, chờ đến khi xuất giá rời khỏi nhà là tốt rồi.
Châu Nương thút tha thút thít khóc không ngừng, “Con còn gả được ra ngoài sao?”
“Con đừng nghĩ lung tung,” Từ thị an ủi nàng, “Hôm đó toàn họ hàng gần trong tộc, ta đã nói tất cả lời hữu ích rồi, người ta biết con không sai, sẽ không nói lung tung, cô sẽ nhìn cho con người trong sạch, con an tâm chờ, nha?”
Châu Nương được Từ thị liên tục đảm bảo, rốt cuộc dễ chịu một chút.
Từ thị nói ít lời với nàng, vì gặp ca tẩu lại không nhịn được, nên lưu đại một lúc đã nói muốn về nhà. Đi tới nửa đường, suy nghĩ một chút, bà vòng lại đi Đường gia thôn.
Bà sớm nghe nói Đường Hà giỏi giang, là một người có thể chịu được cực khổ. Lúc trước một lòng muốn nói cháu gái, chưa đi quan sát con dâu tương lai. Bà dựa vào ấn tượng, lại hỏi người, vừa lúc đến bãi bồi bên sông, nhìn thấy Đường Hà bên mép nước, đang rửa bùn đất dính trên khoai sọ.
Từ thị có ý bày ra dáng vẻ mẹ chồng, lại có chút ngượng ngùng, rốt cuộc bà không nhắc tới nữa, Đường Hà thoải mái rộng lượng, cất khoai sọ vào quanh gánh, mời bà về nhà ngồi.
Từ thị gật đầu, đi theo sau Đường Hà. Thấy khoai sọ vừa tròn vừa lớn, bà khen khoai nhà bọn họ giống tốt.
“Nhà con trồng khoai sọ lâu năm, có kinh nghiệm, phân bón không tiếc, bỏ rât nhiều, khoai sọ liền mập.” Đường Hà bây giờ nói đến công việc trong ruộng cũng rõ ràng rồi, “Hai ngày nữa là mười lăm tháng tám, hôm nay con đào khoai sọ về, gọt vỏ cắt miếng, phơi dưới nắng một ngày, sau lại nấu chín, vừa lúc có thể dùng để cúng rằm.”
“Khoai sọ nhà con vừa thơm vừa bở,” Đường Hà cười, “Con cố ý đào rất nhiều, tính toán ngày mai cho biểu ca mang về, đến lúc đó cúng rằm, mợ cũng nếm thử, đảm bảo người thích.”
Từ thị thấy nàng không kiêng kỵ, cho mình biết sự thật Nam sinh thường tới, mặc dù cảm thấy nhi tử chịu thua kém, cũng khó mà nói cái gì.
Hai người vào thôn, trên đường gặp phải lão nhân, Đường Hà nhất nhất vấn an, lại giới thiệu Từ thị. Người trong thôn đều biết Đường Hà kết thân với họ hàng, thấy nàng gọi Từ thị là mợ, trên mặt chợt hiểu ‘hóa ra là mẹ chồng’, bọn họ thường ngày nhìn Đường Hà tốt, nói với Từ thị hai câu, thì có đến nửa câu khoe Đường Hà ngoan ngoãn.
Từ thị đành phải cười, nhất nhất đáp lại, thấy Đường Hà nói chuyện hào phóng, trong lòng cũng thỏa mãn. Bà theo Đường Hà đến Đường gia, lại thấy nhà bọn họ là một dãy phòng gạch, mặc dù ngày thường đã nghe nam nhân nói, hôm nay thấy mới tin tưởng, Đường gia có chút của cải—-so với nhà mẹ đẻ mình quả nhiên tốt hơn.
Đám người Lý thị gặp Từ thị, mặc dù giật mình, sau khi phục hồi tinh thần lại, rất cao hứng, mẹ chồng khuê nữ cho bậc thang đi xuống, tới cửa để lấy lòng, nhà mình dĩ nhiên phải nhiệt tình đối đãi, vì khuê nữ sau này, phải quan hệ tốt mới được.
Đợi đến khi mặt trời về phía tây, Từ thị mới ra khỏi Đường gia—Lý thị vốn để cho Đường Đại Sơn đưa bà về, nhưng bà từ chối, bất quá trên tay được Lý thị cứng rắn nhét rất nhiều đồ.
“Cũng là đồ nhà trồng được, không đáng giá, bà đừng ghét bỏ.” Lý thị nói.
Từ thị không có cách nào, đành phải vác bao lớn bao nhỏ về nhà. Ở trên đường, bà nghĩ, cô nương này không kém, nhà mẹ đẻ cũng có năng lực.
——–
Trung thu người lớn bái nguyệt, tiểu hài tử quan tâm đèn hoa đăng.
Đường Hà cắt một trái bưởi, vất vả mà cẩn thận móc hết ruột ra ngoài, cạo cùi sạch sẽ, cuối cùng thành một chiếc đèn trái bưởi, nàng lấy một cây nến, cẩn thận nhỏ hai ba giọt sáp vào bên trong, gắn cây nến lên, đèn trái bưởi sẽ sáng lên.
Đường Tiểu Sơn nhìn thích, tự làm một cái.
Đường Hà nắm bàn tay nho nhỏ của cháu gái, giúp bé cầm đèn trái bưởi, cùng Đường Tiểu Sơn trước sau đi tới hồ nước thả đèn.
Đêm nay ánh trăng sáng ngời, thiếu niên nhi đồng trong thôn, trong tay cũng cầm đèn trái bưởi của mình, túm năm tụm ba, tất cả đều đi thả đèn ước nguyện.
Đường Hà kể chuyện xưa cho đại tiểu hài và tiểu tiểu hài nghe, nói có một ngày, mọi người có thể đi lên mặt trăng.
“Lên mặt trăng, sẽ nhìn thấy Thường Nga và Ngô Cương sao?” Đường Tiểu Sơn hỏi.
“Còn có con thỏ.” Đào Đào nói tiếp.
“… Giỏi quá.”
Ba người chậm rãi đi một hồi, ánh trăng trong veo chiếu xuống, nàng thấy Chu Nam Sinh đối diện đi tới.
Nhìn Đường Hà vẻ mặt giật mình, hắn xấu hổ, “Ta tới tặng muội đèn hoa đăng.”
Đèn hoa đăng của hắn so với đèn trái bưởi của bọn họ đẹp hơn nhiều, dùng sợi trúc làm khung đèn, dán giấy trắng, bốn bề vẽ mỹ nhân trước hoa dưới trăng.
Đường Đại Sơn và Đào Đào hoan hô, nhận lấy hoa đăng hắn đưa tới, chỉ còn lại hai ngọn đèn hoa sen, hắn giữ lại một chiếc, đưa cho Đường Hà một chiếc.
Tình đầu luôn luôn tinh khiết, chân thành, nóng bỏng. Đường Hà nhìn hắn, trong lòng xúc động.
“Thắp đèn lên đi.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Chu Nam Sinh “Ừ” một tiếng, cầm cây nến bên trong trái bưởi thắp sáng đèn hoa sen.
Bốn người đến bên hồ nước, sớm có người thả đèn, lúc này nửa ao nước đều lấp lánh ánh sáng hoa đăng.
“Thật đẹp.” Đường Hà lẩm bẩm nói.
“Ừ.” Chu Nam Sinh đồng ý, “Ta thả đèn ước nguyện đi.”
Một bên hai hài tử đã khẩn cấp thả đèn, lại dùng tay vẩy nước, đẩy hoa đăng ra xa.
Chu Nam Sinh nhìn đèn chậm chạp trôi đi, hỏi nàng, “Muội ước điều gì?”
“Đời này an ổn, năm tháng tĩnh lặng.”
Chu Nam Sinh có chút thất vọng, Đường Hà hỏi hắn, “Còn huynh?”
Hắn có chút ngượng ngùng, nở nụ cười, “Sau này nói cho muội biết.”
Vì phải về nhà, thả đèn xong, Chu Nam Sinh vội đi, hắn cười ha ha nói với Đường Hà, “Hôm kia mẹ ta trở về khen muội.”
Đường Hà nhướng mày, cười không nói.
Chu Nam Sinh tự mình nói tiếp, “Bà nói muội làm cho người ta thích.”
“Đó là đương nhiên, ta trước sau có ưu điểm như vậy,” Đường Hà cười, “Ban đầu huynh không thích, sau lại thay đổi thành thích đó thôi.”
“… Làm sao tính tình muội lại như vậy chứ?” Chu Nam Sinh trố mắt, mặt đỏ lên.
Đường Hà thấy hắn mặc dù ngượng ngùng, nhưng không phủ nhận, vì vậy nụ cười càng sâu.
Chu Nam Sinh đợi một hồi lâu, không thấy nàng nói chuyện, mở miệng hỏi: “… Vậy còn muội?”
Đường Hà biết rõ còn cố hỏi, “Muội sao?”
“… Ai, muội, người này!” Chu Nam Sinh như đưa đám, “Thôi…” Hắn nhìn bộ dáng nàng dưới ánh trăng, cười nhẹ nhàng, lòng hắn mềm nhũn. “Vậy huynh về trước.”
Đường Hà gật đầu, “Đi đường cẩn thận chút.”
Chu Nam Sinh đi rồi, Đường Hà nhìn theo bước chân thanh niên, gọi hắn dừng lại, nói cho hắn biết: “Ta cũng giống huynh!”
—–
Hà: Từ chương sau bắt đầu thay đổi cách xưng hô của anh zai, chị gái J cho nó tình cảm Ja
Chu lão gia tử đối với hôn sự trì hoãn không cao hứng, nhưng lão nhân gia trong lòng giấu được, không vui lòng con dâu có ý kiến với cháu dâu tương lai, tránh ảnh hưởng đến hòa thuận trong nhà, trên mặt lộ vẻ không vui, nói: “Trời muốn mưa, người già muốn chết, tuổi thọ con người sổ sinh tử đã viết rõ, Đường gia khuê nữ không ngăn được Diêm Vương đưa bà nội đi, khắc hay không khắc không liên quan.”
Đường lão thấy vợ bị nói đến ngượng ngùng, bận rộn hòa giải, “Người xưa nói thật hay, việc tốt thường gặp trắc trở, Đường Hà chịu tang, ta chọn ra một ngày tốt, thật tình tính toán, thật ra cũng chỉ kéo dài thêm nửa năm nữa thôi mà.”
Chu lão gia tử gật đầu, “Được, các con chọn ngày đẹp, đưa ta nhìn.”
Lão gia tử đây là tán thành ý kiến mau sớm thành hôn. Từ thị không dám nói nữa, bí mật oán trách với nam nhân: “Ta nghĩ không ra Đường gia khuê nữ có bản lĩnh gì cao cường, lão gia tử che chở nàng, Tam nhi cũng ngũ mê tam đạo. Ôi, gần đây nó toàn chạy đến Đường gia thôn, còn nói là đi ngang qua, chẳng lẽ nó học hỏi kinh nghiệm Đường Tăng kia? Lấy ở đâu ‘đi ngang qua’ nhiều như vậy?”
“Chu lão gia tử không che chở con bé, chỉ là nói hai câu cho hòa thuận. Về phần Nam Sinh,” Chu lão cười, “Tên thiếu niên lang nào không có xuân? Ái mộ nhan sắc mới là lẽ phải, Tam nhi tuổi gần bằng lão Đại, lúc trước ta còn rầu rĩ nó không hiểu tình thú, cái này thật tốt, cha mẹ tìm thê tử cho nó, tinh lực của nó liền biểu lộ.”
“… Thê tử nó cũng không phải do ta chọn.” Từ thị thầm nói
“Bà lại nữa.” Chu lão bất đắc dĩ, khuyên bà, “Bà nghĩ thoáng một chút, con cháu tự có phúc của con cháu, không cần biết có phải con dâu là bà định ra không, dù sao đã định rồi, nhi tử ta yêu thích, bà đừng có cách mấy ngày lại càu nhàu. Tam nhi nghe được, nó kẹp giữa hai người, không phải khó khăn sao.”
Từ thị phẫn nộ nói: “Còn chưa có xuất giá đâu, xuất giá chắc ta phải bưng kín miệng đi, hắc, ta đây làm mẹ chồng cũng thật uất ức, con dâu còn chưa vào cửa, mình đã phải rụt rè rồi.”
“Bà nghĩ lệch đi đâu vậy?” Chu lão xoa ngực giúp thê tử, “Chưa có chuyện gì, bà hết lần này tới lần khác cứ ngồi tưởng tượng tiểu bối cãi vã ngỗ nghịch bà, không có ý nghĩa hết. Bà yên tâm, nếu có ngày đó, không phải có ta làm chủ cho bà sao?”
Từ thị suy nghĩ một chút, “Ai, nhi tử nhiều, quan tâm bọn chúng ăn uống không đủ, thật vất vả lớn, còn phải quan tâm bọn chúng cưới vợ, ta chính là mệnh lao lực.
Chu lão bị chọc cười, “Còn có người ghét bỏ nhiều nhi tử.”
Từ thị ngượng ngùng, cười ngăn đề tài.
Mặc dù ngày thành hôn của Chu Nam Sinh kéo dài, nhưng hôn sự đại khái là không thay đổi nữa. Hai ngày này ít việc, Từ thị ngẫm nghĩ về nhà mẹ đẻ một chuyến, nhìn Châu Nương một chút, khuyên bảo nàng.
Chu lão không phản đối bà trở về, chỉ nghiêm mặt nói: “Trong lòng bà tính toán từng chút một, lo lắng đầy đủ, lúc này là người nhà mẹ đẻ bà làm việc không nói, bà cau mặt với bọn họ, bọn họ vừa khóc vừa làm ồn ào, cho rằng bà có lỗi với bọn họ.”
Từ thị nghe vậy, mặc dù biết là đúng, đáy lòng vẫn có mấy phần không thoải mái.
Khi bà về nhà mẹ đẻ, thấy trên mặt ca tẩu còn treo hai phần thẹn, sau nói gần nói xa, lại bắt đầu kích động bà đương gia làm chủ, nói lão gia tử lớn tuổi, mấy năm nữa sẽ quy tiên, con người hồ đồ, bà làm dâu hai mươi mấy năm, lão nhân làm trò ngay trước tộc nhân, làm bà mất hết mặt mũi, bà nên kiên cường đứng lên phản kháng mới đúng.
Từ thị nhịn hồi lâu, rốt cục không nhịn được, trách mắng: “Để cho ta mất mặt mũi chính là các ngươi.”
Cháu trai Từ Phúc Trụ nghe được, còn cười dâng trà cho bà, “Cô, người đừng nóng giận, cha mẹ cũng là đau lòng cô, nếu người không muốn nghe, chúng ta không đề cập tới là được.” Hắn thiên nam địa bắc ngăn đề tài.
Từ Phúc Trụ mấy năm nay xây dựng danh tiếng làm ăn, chạy rất nhiều nơi, nhìn thấy nhiều, nghe được nhiều, nói chuyện miệng lưỡi lưu loát. Từ thị vì nam nhân và cha chồng đi hết thôn này đến nhà kia, tay trắng gây dựng gia nghiệp, mưa dầm thấm đất, kiến thức so với thôn phụ khá hơn một chút, nghe cháu nói đạo lý rõ ràng, liên tục gật đầu tán thành.
Mông thị thấy sắc mặt tiểu cô tốt, liền cười nói: “Phúc Trụ nhà ta bản lãnh lớn, chính là vận may không tới, vài lần buôn bán đều bị tổn hại.”
Từ thị xem thường, “Cháu trai năng lực không kém, chẳng qua nên kiên trì buôn bán từ vốn nhỏ mới đúng, ta mới nghe nó nói, nó hở một tý là mười mấy, hai mươi lượng quăng đi, quá mức lỗ mãng mạo hiểm, ban đầu dượng con một người gánh hàng rong, chưa đến một hai ngân đâu.”
Từ Phúc Trụ đáy lòng coi thường, chẳng qua có việc cầu người, càng cười nhiều, nịnh nọt một trận.
Từ lão thấy đã đến lúc, nhân cơ hội này nói Từ Phúc Trụ lần này nhìn trúng một cái bao tiền, để Từ thị giúp cháu ruột một lần, sau này sẽ hồi báo bà.
Từ thị nghĩ thầm, vòng vo hồi lâu, cuối cùng chờ ta ở đây. Trong lòng nhớ đến ca tẩu thiếu hai mươi lượng, nhất thời trên mặt lạnh băng, “Không phải lần trước đại ca đổi đồ trong nhà được hai lượng đấy sao? Sau không phải ta đã cho bạc để chuộc lại sao? Lúc này cháu cần dùng gấp tiền, đại ca lấy đi đổi, hai lượng bạc cũng đủ vốn.”
Từ lão ngượng ngùng, liếc mắt nhìn nhi tử nói, “Hai lượng bạc quá ít, cái này phải…” Lại khoa tay múa chân một chữ ‘thập’, “Hơn nữa lần trước là bán đứt, ta không đi chuộc…”
Từ thị nghe được, đáy lòng lửa giận bừng bừng, ầm ầm nhảy lên, “Đại tẩu, không phải nói cầm cố sao?”
Mông thị cười hắc hắc, vội vàng giải thích, “Đó là ta nhớ nhầm.”
Từ thị tức giận, “Bạc ta không có! Mười hai tiền vốn, ngươi thế mà cũng đòi làm thương nhân kia đấy!”
Từ Phúc Trụ cười làm lành hồi lâu, đã sớm không nhịn được, nhìn Từ thị quyết tâm không cho tiền, dứt khoát phẩy tay áo bỏ đi, “Cô không để ý người nhà thì thôi, cũng không cần coi thường con!”
Từ thị quả thật giận đến đỉnh điểm, nam nhân nhà mình quả nhiên nói đúng, nếu Nam Sinh cưới Châu Nương, gặp phải đại cữu như vậy, máu nhà mình sớm muộn sẽ bị hút khô.
Vì vậy hạ quyết tâm, lúc này nhìn Châu Nương, sau này ít về nhà mẹ đẻ đi. Cũng không quan tâm ca tẩu, một mặt trắng, một mặt đỏ, kẻ tung người hứng, bà đi thẳng tới phòng Châu Nương, tìm nàng nói chuyện.
Lần trước ở từ đường Chu gia ồn ào một trận, phu thê Từ lão và nhi tử thấy được miễn tiền nợ, đều vui mừng, một chút cũng không để ý đến nữ nhi gào khóc. Mấy ngày nay, Châu Nương vừa đau vừa tức, rât nhanh đã gầy đi, gặp Từ thị, kêu một tiếng ‘cô’, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Từ thị than thở, cầm khăn lau nước mắt cho nàng, “Chuyện này thật không tốt.” Bà lẳng lặng suy xét, náo đến danh tiếng cháu gái suýt nữa hỏng, chính bà cũng có lỗi, lỗi nhiều nhất là cha mẹ Châu Nương. Nữ nhi gia gặp phải cha mẹ không có trách nhiệm, tiền đồ không biết trông cậy vào ai. Nhưng mà, người nhà không thể chọn, có thể làm sao đây? Cố gắng chịu đựng, chờ đến khi xuất giá rời khỏi nhà là tốt rồi.
Châu Nương thút tha thút thít khóc không ngừng, “Con còn gả được ra ngoài sao?”
“Con đừng nghĩ lung tung,” Từ thị an ủi nàng, “Hôm đó toàn họ hàng gần trong tộc, ta đã nói tất cả lời hữu ích rồi, người ta biết con không sai, sẽ không nói lung tung, cô sẽ nhìn cho con người trong sạch, con an tâm chờ, nha?”
Châu Nương được Từ thị liên tục đảm bảo, rốt cuộc dễ chịu một chút.
Từ thị nói ít lời với nàng, vì gặp ca tẩu lại không nhịn được, nên lưu đại một lúc đã nói muốn về nhà. Đi tới nửa đường, suy nghĩ một chút, bà vòng lại đi Đường gia thôn.
Bà sớm nghe nói Đường Hà giỏi giang, là một người có thể chịu được cực khổ. Lúc trước một lòng muốn nói cháu gái, chưa đi quan sát con dâu tương lai. Bà dựa vào ấn tượng, lại hỏi người, vừa lúc đến bãi bồi bên sông, nhìn thấy Đường Hà bên mép nước, đang rửa bùn đất dính trên khoai sọ.
Từ thị có ý bày ra dáng vẻ mẹ chồng, lại có chút ngượng ngùng, rốt cuộc bà không nhắc tới nữa, Đường Hà thoải mái rộng lượng, cất khoai sọ vào quanh gánh, mời bà về nhà ngồi.
Từ thị gật đầu, đi theo sau Đường Hà. Thấy khoai sọ vừa tròn vừa lớn, bà khen khoai nhà bọn họ giống tốt.
“Nhà con trồng khoai sọ lâu năm, có kinh nghiệm, phân bón không tiếc, bỏ rât nhiều, khoai sọ liền mập.” Đường Hà bây giờ nói đến công việc trong ruộng cũng rõ ràng rồi, “Hai ngày nữa là mười lăm tháng tám, hôm nay con đào khoai sọ về, gọt vỏ cắt miếng, phơi dưới nắng một ngày, sau lại nấu chín, vừa lúc có thể dùng để cúng rằm.”
“Khoai sọ nhà con vừa thơm vừa bở,” Đường Hà cười, “Con cố ý đào rất nhiều, tính toán ngày mai cho biểu ca mang về, đến lúc đó cúng rằm, mợ cũng nếm thử, đảm bảo người thích.”
Từ thị thấy nàng không kiêng kỵ, cho mình biết sự thật Nam sinh thường tới, mặc dù cảm thấy nhi tử chịu thua kém, cũng khó mà nói cái gì.
Hai người vào thôn, trên đường gặp phải lão nhân, Đường Hà nhất nhất vấn an, lại giới thiệu Từ thị. Người trong thôn đều biết Đường Hà kết thân với họ hàng, thấy nàng gọi Từ thị là mợ, trên mặt chợt hiểu ‘hóa ra là mẹ chồng’, bọn họ thường ngày nhìn Đường Hà tốt, nói với Từ thị hai câu, thì có đến nửa câu khoe Đường Hà ngoan ngoãn.
Từ thị đành phải cười, nhất nhất đáp lại, thấy Đường Hà nói chuyện hào phóng, trong lòng cũng thỏa mãn. Bà theo Đường Hà đến Đường gia, lại thấy nhà bọn họ là một dãy phòng gạch, mặc dù ngày thường đã nghe nam nhân nói, hôm nay thấy mới tin tưởng, Đường gia có chút của cải—-so với nhà mẹ đẻ mình quả nhiên tốt hơn.
Đám người Lý thị gặp Từ thị, mặc dù giật mình, sau khi phục hồi tinh thần lại, rất cao hứng, mẹ chồng khuê nữ cho bậc thang đi xuống, tới cửa để lấy lòng, nhà mình dĩ nhiên phải nhiệt tình đối đãi, vì khuê nữ sau này, phải quan hệ tốt mới được.
Đợi đến khi mặt trời về phía tây, Từ thị mới ra khỏi Đường gia—Lý thị vốn để cho Đường Đại Sơn đưa bà về, nhưng bà từ chối, bất quá trên tay được Lý thị cứng rắn nhét rất nhiều đồ.
“Cũng là đồ nhà trồng được, không đáng giá, bà đừng ghét bỏ.” Lý thị nói.
Từ thị không có cách nào, đành phải vác bao lớn bao nhỏ về nhà. Ở trên đường, bà nghĩ, cô nương này không kém, nhà mẹ đẻ cũng có năng lực.
——–
Trung thu người lớn bái nguyệt, tiểu hài tử quan tâm đèn hoa đăng.
Đường Hà cắt một trái bưởi, vất vả mà cẩn thận móc hết ruột ra ngoài, cạo cùi sạch sẽ, cuối cùng thành một chiếc đèn trái bưởi, nàng lấy một cây nến, cẩn thận nhỏ hai ba giọt sáp vào bên trong, gắn cây nến lên, đèn trái bưởi sẽ sáng lên.
Đường Tiểu Sơn nhìn thích, tự làm một cái.
Đường Hà nắm bàn tay nho nhỏ của cháu gái, giúp bé cầm đèn trái bưởi, cùng Đường Tiểu Sơn trước sau đi tới hồ nước thả đèn.
Đêm nay ánh trăng sáng ngời, thiếu niên nhi đồng trong thôn, trong tay cũng cầm đèn trái bưởi của mình, túm năm tụm ba, tất cả đều đi thả đèn ước nguyện.
Đường Hà kể chuyện xưa cho đại tiểu hài và tiểu tiểu hài nghe, nói có một ngày, mọi người có thể đi lên mặt trăng.
“Lên mặt trăng, sẽ nhìn thấy Thường Nga và Ngô Cương sao?” Đường Tiểu Sơn hỏi.
“Còn có con thỏ.” Đào Đào nói tiếp.
“… Giỏi quá.”
Ba người chậm rãi đi một hồi, ánh trăng trong veo chiếu xuống, nàng thấy Chu Nam Sinh đối diện đi tới.
Nhìn Đường Hà vẻ mặt giật mình, hắn xấu hổ, “Ta tới tặng muội đèn hoa đăng.”
Đèn hoa đăng của hắn so với đèn trái bưởi của bọn họ đẹp hơn nhiều, dùng sợi trúc làm khung đèn, dán giấy trắng, bốn bề vẽ mỹ nhân trước hoa dưới trăng.
Đường Đại Sơn và Đào Đào hoan hô, nhận lấy hoa đăng hắn đưa tới, chỉ còn lại hai ngọn đèn hoa sen, hắn giữ lại một chiếc, đưa cho Đường Hà một chiếc.
Tình đầu luôn luôn tinh khiết, chân thành, nóng bỏng. Đường Hà nhìn hắn, trong lòng xúc động.
“Thắp đèn lên đi.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Chu Nam Sinh “Ừ” một tiếng, cầm cây nến bên trong trái bưởi thắp sáng đèn hoa sen.
Bốn người đến bên hồ nước, sớm có người thả đèn, lúc này nửa ao nước đều lấp lánh ánh sáng hoa đăng.
“Thật đẹp.” Đường Hà lẩm bẩm nói.
“Ừ.” Chu Nam Sinh đồng ý, “Ta thả đèn ước nguyện đi.”
Một bên hai hài tử đã khẩn cấp thả đèn, lại dùng tay vẩy nước, đẩy hoa đăng ra xa.
Chu Nam Sinh nhìn đèn chậm chạp trôi đi, hỏi nàng, “Muội ước điều gì?”
“Đời này an ổn, năm tháng tĩnh lặng.”
Chu Nam Sinh có chút thất vọng, Đường Hà hỏi hắn, “Còn huynh?”
Hắn có chút ngượng ngùng, nở nụ cười, “Sau này nói cho muội biết.”
Vì phải về nhà, thả đèn xong, Chu Nam Sinh vội đi, hắn cười ha ha nói với Đường Hà, “Hôm kia mẹ ta trở về khen muội.”
Đường Hà nhướng mày, cười không nói.
Chu Nam Sinh tự mình nói tiếp, “Bà nói muội làm cho người ta thích.”
“Đó là đương nhiên, ta trước sau có ưu điểm như vậy,” Đường Hà cười, “Ban đầu huynh không thích, sau lại thay đổi thành thích đó thôi.”
“… Làm sao tính tình muội lại như vậy chứ?” Chu Nam Sinh trố mắt, mặt đỏ lên.
Đường Hà thấy hắn mặc dù ngượng ngùng, nhưng không phủ nhận, vì vậy nụ cười càng sâu.
Chu Nam Sinh đợi một hồi lâu, không thấy nàng nói chuyện, mở miệng hỏi: “… Vậy còn muội?”
Đường Hà biết rõ còn cố hỏi, “Muội sao?”
“… Ai, muội, người này!” Chu Nam Sinh như đưa đám, “Thôi…” Hắn nhìn bộ dáng nàng dưới ánh trăng, cười nhẹ nhàng, lòng hắn mềm nhũn. “Vậy huynh về trước.”
Đường Hà gật đầu, “Đi đường cẩn thận chút.”
Chu Nam Sinh đi rồi, Đường Hà nhìn theo bước chân thanh niên, gọi hắn dừng lại, nói cho hắn biết: “Ta cũng giống huynh!”
—–
Hà: Từ chương sau bắt đầu thay đổi cách xưng hô của anh zai, chị gái J cho nó tình cảm Ja
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook