‘Kim tiễn hòa minh bất chỉ, ngũ sắc ti chương thải khuất thân bất cùng, thành tửu hàng phúc, bạch tửu hoan chi do, bồ chúng đa, tính nhu, vi nhu chi cửu, nhạn tắc tùy dương’.

(Ha ha, ta sr nha, đoạn này ta chịu chết, k hiểu nổi, đại khái là nói về năm loại lễ vật í mà).

Đây là tục lệ các vị tổ tiên truyền lại từ ngàn đời, thật giống như truyện cổ tích ở trần gian, Đường Hà sống lâu ngày trong bùn, cho tới bây giờ vẫn nghĩ không liên quan đến mình.

Nàng đã từng nhận rất nhiều hoa, người yêu vì nàng quỳ xuống, đeo lên nhẫn kim cương, nhưng mà hôm nay, thanh niên trước mặt nàng cầu hôn bằng lễ vật mang phong cách cổ xưa, đã không ít lần nàng tự giễu, tim chết lặng, vậy mà nay, đột nhiên trong lồng ngực nảy lên mãnh liệt.

Sáng sớm, ánh nắng mặt trời men theo gò má người thanh niên, ánh mắt chuyên chú, khóe môi mỉm cười, có hai phần động lòng người—trước đây, trí nhớ đối với hình dáng hắn là trống không, hôm nay lại nhìn ra vài phần anh tuấn thi vị.

Một gốc cây cổ thụ cao ngất, Đường Hà hoảng hốt nghĩ.

Ở trước mặt, thanh niên trẻ tuổi tươi mát, trong lòng Đường Hà tự nhiên sinh ra hai phần bi thương: Đây là người ta sắp gả, ta sẽ cùng hắn già đi.

Chu Nam Sinh không biết suy nghĩ trong lòng nàng, mắt hắn chỉ thấy thiếu nữ làn da màu mật ong được mặt trời thắp sáng, ánh mắt to mà trong suốt, trên mặt hiện ra một chút mờ mịt, ngượng ngùng, lộ ra vẻ đáng yêu khả ái.

Tim của hắn mềm mại hơn chút. Cứ như vậy đi, hắn nghĩ đến, đây chính là nữ tử ta muốn cưới, “Ta sẽ đối tốt với muội.” Hắn trịnh trọng nói.

Đường Hà nở nụ cười. Trước kia, nàng đối với lời thề không xa lạ, lời thề mới bắt đầu luôn là chân thành tha thiết, động lòng người, chẳng qua sống đã lâu, lời thề từ đó mà phai nhạt dần đi.

Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng của thanh niên, nàng cười, cười đến rực rỡ, gật đầu, “Dạ.”

Nhà trai tới cửa cầu hôn, hai bên trao đổi thiếp canh (ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh), hôn sự lần này mười phần chắc mười. Hôn sự khuê nữ đã định, nhà trai sẽ mang sính lễ tới, kế tiếp chờ ngày tốt, tân lang mang kiệu đỏ thẫm tới rước tân nương và đồ cưới nàng vào cửa.

Chung thân đại sự của khuê nữ có tin tức, Lý thị quả thật vui mừng đến nỗi muốn hóa thành đóa hoa bay lả tả, nhưng sau khi mừng rỡ, trong lòng bà lại cảm thấy một tia lo lắng.

“Khuê nữ ta sau này sẽ phải chịu khổ đi.” Ban đêm lăn qua lộn lại, không ngủ được, Lý thị lấy cùi chỏ huých Đường lão, thở dài thở ngắn. “Nữ nhân gả cho người, không thể tự tại như lúc làm cô nương.”

“Bà…” Đường lão hết chỗ nói, ông ban ngày cao hứng, bị Chu Nam Sinh bồi uống rất nhiều rượu, giờ phút này, chính là thoải mái như ở trên mây, không muốn để ý đến lão thê, nhưng lại sợ bà quanh co nhiều, hậu quả lại nghiêm trọng hơn, “Cô nương gia nào không lấy chồng? Khuê nữ ta cũng phải trải qua một lần, huống chi Nam Sinh nhân phẩm tốt, nhà bọn họ giàu có, gả đi không sợ thua thiệt. Chính là bà, không phải chịu đựng qua chuyện đó sao?”

Ông chưa dứt lời, đã gợi lên chuyện thương tâm của Lý thị, “Ôi chao, năm đó ta gả cho ông đã chịu biết bao đau khổ…”

Bao nhiêu chuyện xưa đã tích tụ tại cổ họng, nói liên miên cằn nhằn, thấy nam nhân trước sau không trả lời lại, dùng sức tách thân thể ông ra, mới phát hiện người đã ngủ như chết.

“Lão đầu tử chết đi!” Lý thị không cam lòng hung dữ véo ông mấy cái, thấy ông ngủ say, bà đắp cho ông cái chăn mỏng, bản thân mình vẫn mở to ánh mắt, sầu lo cuộc sống hôn nhân tương lai của nữ nhi.

Ngày hôm sau bà hạ quyết tâm, trong lúc nữ nhi đợi gả, tiến hành huấn luyện ma quỷ, nhất định phải luyện nấu nướng, châm tuyến thật tốt.

“Mẹ,” Đường Hà bất đắc dĩ, “Chúng ta nhiều việc, con không làm, cha sẽ bận không chịu nổi, người yên tâm, con hiểu được nặng nhẹ, con sẽ tìm thời gian luyện thật tốt.”

Lý thị không chấp nhận, “Khuê nữ, không phải ta chê con nói mạnh miệng, con cho rằng đồ ăn cứ thả trong nồi nước sôi nấu chín là được? Hay là cắt quần áo thêu hoa làm hai cái là được? Chính là trời đã cho từng người, muốn giỏi thì phải luyện tập. Chậm nhất là sang năm con phải gả, nơi nào còn để cho con ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới.

Lý thị càng nói càng ảo não, “Có trách thì trách ta lúc đầu xem con là một sức lao động tốt, không để cho con làm một chút chuyện nữ nhi, hiện tại thì tốt rồi, con một cô nương gia tay chân vụng về gả đi, sẽ bị ghét bỏ mất.”

Đường Hà há mồm muốn giải thích, mẹ nàng không cho nàng cơ hội, “Con sẽ phải xuất giá đến nhà người, sau này việc trong nhà con cũng không quản được. Hôm nay con cứ an tâm ở nhà luyện tốt nấu nướng cùng châm tuyến cho ta.”

Cứ như thế, Đường Hà bắt đầu chương trình tu luyện nước sôi lửa bỏng trước khi xuất giá.

Cho tới bây giờ, mười ngón tay của nàng không phải dính nước suối. Hiện tại dùng củi nhóm bếp, càng lộ ra vẻ chật vật.

Lý thị nhìn nữ nhi bị hun đen như diễn viên hí khúc, khói xông vào mắt, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, vừa lau cho nàng, vừa nghi ngờ nói: “Con trước kia mặc dù nấu đồ ăn khó ăn, nhưng mà đốt lửa không đến nỗi vụng về. Làm sao mấy tháng không làm công việc phòng bếp, đã trở thành như vậy rồi?”

Đường Hà bị đả kích thật sâu. Chẳng qua nàng tâm tính trưởng thành, quyết tâm chịu đựng luyện hơn mười lần, thời gian sau, đốt lửa từ từ thành thục. Cộng thêm trước kia được ăn rất nhiều đồ ăn ngon, tìm tòi làm một chút hình thức đơn giản, lại có một chút màu sắc, hương vị đều đủ cả.

Đầu này Lý thị tỏ vẻ thỏa mãn, đầu kia Chu thị đối với châm tuyến Đường Hà than thở không ngừng.

“Hà ôi, con thêu cái này là cái gì vậy?”

“Hoa sen mà.” Đường Hà cầm lấy hà bao mình thêu, phía trên thêu phấn hồng, nhị hoa vàng nhạt, nàng cảm thấy nhìn một cái là có thể biết ngay là hoa sen, “Hôm kia Chu Nam Sinh bảo con thêu hà bao cho huynh ấy, giằng co mấy ngày, cuối cùng cũng thêu xong.”

Chu thị dở khóc dở cười, “Ta thấy thế nào mà chính là mấy màu đỏ tròn tròn và mấy màu vàng tua tua vậy?” Lão nhân thật lòng cảm thấy lạ đời, “Cô nương gia thêu kém như vậy, thật đúng là không thấy nhiều. Được rồi, con cũng đừng thêu hoa nữa, trước cứ may quần áo đi đã.”

“Đồ con thêu ngàn vạn lần đừng tặng, Nam Sinh dùng, bị người ta nhìn thấy lại muốn cười.”

“… Vâng.”

Hôn sự khuê nữ đối với hai họ là chuyện tốt, có rất nhiều việc cần chú ý, gấp cũng không được.

Chu gia định ngày xuất giá, ngày Chu thị về nhà mẹ đẻ nhặt hài cốt cho cha tới trước.

Đường lão theo lời đã định, đưa Đại nhi, Tiểu nhi, Đường Hà cùng trở về, Đường Hà và Chu Nam Sinh đã có hôn ước, theo lý phải tránh tị hiềm, chẳng qua Chu gia cố ý nói chuyện, nói lão nhân trong tộc có ý kiến nàng cũng thấy, lần này nàng đi cùng cho phải.

Như thế bọn họ một nhóm năm người, một ngày mặt trời vừa lên, xuất môn lên đường. Đi nhanh hơn một canh giờ, đến Chu gia, mọi người đang lạy tế lúc sáng sớm.

Chu lão thái gia có ba nhi tử, bốn nữ nhi, còn sống chỉ có tiểu nữ nhi Chu thị, bà là nữ nhi duy nhất xuất giá trở về nhặt cốt. Ba huynh trưởng Chu thị mặc dù chỉ có Chu lão gia tử còn sống, nhưng con cháu hai huynh khác không ít, hai phòng giả trẻ lớn bé phải đến hai mươi mấy đầu người. Cộng thêm một nhà Nam Sinh và mọi người Đường gia, đầy cả một từ đường Chu thị rộng lớn.

Có khác một chút, tộc lão bối phận lớn cũng đến trong từ đường giúp đỡ chủ trì nghi thức.

Có lẽ Chu Nam Sinh ở tại nhà cũ, tiếp xúc quan hệ với mấy lão nhân, mấy lão nhân đối với Chu Nam Sinh luôn có mấy phần thân mật, thấy Đường Hà cũng dẫn theo mấy phần hiền hòa.

Đường Hà chỉ cảm thấy tay mình bị mấy lão nhân thay nhau cầm đến nóng lên, khóe miệng cười quá lâu, cứng đến độ thả không xuống. Không thể làm gì khác hơn là tìm một chỗ không người, trốn vào trong góc, tạm thời tránh xa ánh mắt đánh giá của cả phòng.

“Mọi người chẳng qua có chút tò mò với muội,” phía sau Đường Hà vang lên một âm thanh nữ tử cùng tiếng cười, xoay người lại phát hiện đúng là Nhị tỷ Chu Nam Sinh, Chu Tây Tú, “Muội bỏ qua cho.”

“Muội biết.” Đường Hà cảm nhận được thiện ý của nàng, cũng mỉm cười với nàng, “Chào tỷ tỷ.”

Gọi một nữ tử hai mươi mốt tuổi làm tỷ tỷ, Đường Hà bày tỏ, nàng đã không có chút áp lực tâm lý nào.

Một tiếng gọi tỷ tỷ làm nụ cười Chu Tây Tú càng đậm, “Hôm kia thời điểm đi nhà muội làm mai, ta vốn muốn đi gặp muội một lần, nhưng mẹ nói ta một nữ tử đã gả, đi không thích hợp. Hiện tại gặp được, quả nhiên rất thanh tú.”

Đường Hà cũng cười, “Tỷ tỷ lớn lên nhìn mới phải trầm trồ khen ngợi đấy.”

Kế tiếp, Chu Tây Tú hỏi một câu Đường Hà hằng ngày ở nhà làm chuyện gì tiêu khiển, nấu nướng châm tuyến làm được như thế nào. Đường Hà nhất nhất trả lời, nhưng trong lòng cảm khái, tiểu cô cười đến khí thế, cùng một ruột với mẹ chồng. Hiện tại không phải thay mẹ chồng tương lai thăm dò tình hình sao? Đoán chừng Từ thị đối với mình, vẫn không hài lòng.

“Nhị tỷ,” Chu Nam Sinh không tự chủ được, đuổi theo thân ảnh Đường Hà, lúc trước thấy nàng lặng lẽ đi vào trong góc, xoa xoa khóe miệng, cho dù tâm tình buồn bực, cũng bị chọc cho buồn cười, mới nghĩ tìm thời cơ nói với nàng mấy câu, thì thấy tỷ tỷ nhà mình đi trước một bước, nhẫn nại nhìn bọn họ nói chuyện một hồi, lại nhịn không được, sang đây xem đến tột cùng là nói gì, “Hai người hàn huyên gì đấy?”

“Chúng ta nói chút ít đề tài nữ nhi, đệ lại muốn xem náo nhiệt gì đây?” Chu Tây Tú đoán được tâm tư Tam đệ, lườm hắn một cái.

Chu Nam Sinh nhất thời có chút ngượng ngùng, nói không ra lời, cúi đầu nhìn Đường Hà.

“Đệ còn chưa có thê tử đã gấp như vậy sao.” Chu Tây tú bất đắc dĩ, “Được, Nhị tỷ thức thời, để đệ và biểu muội ở riêng.”

Chu Tây Tu tránh đi, trong lòng suy nghĩ, khó trách mẹ nói trong lòng không thoải mái, thê tử còn chưa cưới được, đệ đệ nhà mình đã căng thẳng trợ giúp rồi.

Còn hai người đứng ở góc tường, Chu Nam Sinh há miệng, hồi lâu chỉ nói: “Muội…”

Đường Hà chờ hắn hạ văn, đợi hồi lâu không thấy, không thể làm gì khác hơn là tự mình hỏi hắn, “Huynh có ổn không?”

Hiện tại hỏi thăm thế này, cũng giống như hỏi ‘Huynh ăn chưa?’, ‘Khí trời thật tốt!’.

Chu Nam Sinh lại thật tình trả lời, “Rất tốt… Chính là vừa cố gắng làm ăn ở cửa hàng, vừa tăng cường chuẩn bị cái kia… ách… chính là sính lễ…”

Bởi vì hắn không khỏi ngượng ngùng, nóng bỏng, Đường Hà cũng không tự chủ được, trên mặt bị lây nhiễm một tầng nhiệt. Trải qua rất nhiều ngày, rốt cuộc nàng đã cảm thấy đích thực người trước mắt này sắp trở thành trượng phu. “Ách… đúng rồi, huynh muốn hà bao.”

Chọn chọn, vụng về móc ra một tiểu hà bao, đưa cho hắn, “Thủ nghệ của ta không tốt lắm, huynh đừng ghét bỏ.”

Tính thêu hà bao xong, nàng không biết thêu hoa, không thể làm gì khác hơn là chỗ góc nhỏ hà bao, thêu chữ ‘Nam’ nho nhỏ.

Chu Nam Sinh nhận, nghi ngờ nói: “Muội biết chữ?”

Đường Hà bất đắc dĩ, lấy cớ vẫn hay dùng, gật đầu nói: “Khi còn bé, có theo Quế tiên sinh trong thôn học qua, vẫn chưa quên, cũng coi như nhận biết, viết được mấy chữ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương