Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
-
Chương 2: Thân phận mới
"Nước, nước" Tăng Tử Tình cũng không biết như thế nào, như bị mộng yểm, đau đầu đau chân, cả người đều đau, còn khát nước, chẳng lẽ hôm qua đi hóng gió ở bờ sông nên bị cảm lạnh. Không đúng, mình ngồi trên xe bus quay về trường mà? Đợi chút, nguy rồi, bị lật xe , nhưng đây là nơi nào, không giống như bệnh viện, không có mùi thuốc sát trùng, lại rất thối, giống mùi chuồng heo, đã nhiều năm không ngửi thấy. Một ý chí muốn sống mạnh mẽ trỗi dậy làm Tăng Tử Tình mở mắt, trời ạ, một cái phòng nửa gỗ nửa gạch thấp bé, mái cỏ tranh, nhưng chung quanh không có khe hở, còn có một cái cửa sổ, làm bằng gỗ thô, không có thủy tinh cũng không có nhựa dẻo, chỉ dùng cỏ bịt kín, chắc hẳn mới chuẩn bị. Mình chắc được gia đình nào cứu rồi, nhưng hộ gia đình này cũng quá nghèo, thời buổi bây giờ mà tìm một căn phòng cỏ tranh như vậy rất khó, trừ phi là chuồng heo và chuồng trâu vò. Hỏng rồi, mùi vị này không phải mùi phân heo sao? Tăng Tử Tình từ từ đứng dậy, vừa mới nãy trong lòng đầy cảm kích, lúc này lại chỉ có nghiến răng nghiến lợi.
"Không đưa ta đến bệnh viện thì thôi, lại không cho ta ở căn phòng sạch sẽ, ngươi nói ngươi muốn ta cảm kích ngươi hay hận ngươi mới tốt đây?" Tăng Tử Tình có thói quen lải nhải. Người thân thấy vậy riết cũng quen.
"A, quỷ quái, tay của ta, tay của ta sao lại nhỏ như vậy, chân thì sao, xong rồi xong rồi, chân cũng nhỏ như vậy, tóc, tóc, trời ạ, như cỏ khô." Phát hiện quái lạ làm Tử Tình lập tức nhắm lại, thét chói tai. Im lặng suy tư một hồi, chẳng lẽ mình xuyên không? Nếu không thì giải thích thế nào? Nhưng một chút trí nhớ của con bé này cũng không có, ở đâu, triều đại gì, vì sao bị ném tới chuồng heo? Tử Tình hoàn toàn không biết gì cả, nhìn quần áo rách tung toé trên người, vải bông cũ nát nhìn không ra màu sắc, không có nút áo, chỉ có mấy cái dây cột. Nhìn nơi mình đang nằm, mộ tầng cỏ thật dày mà sạch sẽ, cũng may là không làm bạn với heo. Biết được mây thứ này xong, Tử Tình bắt đầu suy tư. Nếu tối hôm qua không biết được bạn trai lâu năm có niềm vui mới thì mình sẽ không thể mỉm cười chúc hắn hạnh phúc . Nhưng, cha mẹ thì sao? Gia đình biết mình đã chết sẽ đau khổ thế nào? Nhớ đến cha mẹ và ca ca một mực yêu thương mình, có lẽ sẽ không còn được gặp lại, Tăng Tử Tình không khỏi đau thương, khóc thút thít, quên địa điểm, quên thời gian.
"Tình nhi, Tình nhi, ngươi tỉnh rồi? Ngươi có khỏe không? Ta là nhị ca, nhị ca đến thăm ngươi."
"Nhị ca? Tình nhi? Ta vẫn gọi là Tình nhi? Cái này còn được!” Tử Tình tìm tìm, bên cạnh có đoi giày vải nhỏ nhắn bạc màu, Tăng Tử Tình mặc vào, đi tới cửa, cánh cửa đã bị khóa bên ngoài, xuyên qua cái khe cửa to khoảng bàn tay, nhìn thấy một nam hài khoảng 6, 7 tuổi. May là ăn mặc tương đối sạch sẽ, khuôn mặt cũng coi như thanh tú, chính là quần áo cũ nát. Tóc nửa búi trên đỉnh đầu, nửa buông xuống dưới, như kiểu tóc phim truyền hình cổ đại, rõ ràng không phải triều Thanh.
"Tình nhi, ngươi khỏe rồi à? Thật tốt quá, tối hôm qua nương sinh tiểu đệ đệ, sáng sớm đại ca đến nhà cậu đưa tin. Bà cũng nhờ người báo cho phụ thân, phụ thân trở về là ngươi sẽ được ra ngoài."
Cái gì, Tăng Tử Tình giận rung người, có cha, có nương, có huynh trưởng, tiểu hài tử nhỏ như vậy lại bị nhốt trong chuồng heo tự sinh tự diệt, đây dạng người nhà gì? Tăng Tử Tình căn bản không ý thức được việc tiểu hài tử nói không phải tiếng phổ thông, nhưng nàng lại nghe hiểu.
Mình chẳng biết cái gì, đành cố gắng tìm hiểu từ từ.
"Nhị ca, Tình nhi khát, đói bụng nữa, ngươi lấy ít nước và thức ăn cho Tình nhi, được không?" Thanh âm mềm mại, cái nói ra giọng giống như vậy.
"Ừ, ngươi chờ. Ta đến phòng bếp tìm xem."
Trong khi chờ đợi, Tăng Tử Tình cẩn thận đánh giá căn phòng tranh một chút, dọc theo góc tường, có mấy cái cọc gỗ được đóng xung quanh một cái hố hình chữ nhật, trong hố có ba con heo béo mập đang ngủ. Bên kia cũng có một cái hố, nhưng không sâu như hố có heo nằm, cũng không lớn, bên cạnh có một cây cột đóng thẳng đứng, trên đất là đống cỏ hỗn độn, chắc là chỗ trâu bò nằm, hồi nhỏ mình đã thấy ở nông thôn. Góc tường khác thì chất đầy công cụ làm nông, kề bên cạnh cửa là một lớp cỏ mới được bày ra, chính là nơi Tăng Tử Tình nằm.
"Tình nhi, đến đây, nhị ca tìm được đồ ăn rồi nè."
Theo đó, một cái chén nhỏ ló vào qua khe cửa, là nước cơm, còn nóng và thơm, Tử Tình vừa nhận được đã nhanh chóng uống ực xuống, không có biện pháp, vừa khát vừa đói, uống xong một chén, "Còn có không?"
"Có, ngươi chờ, ta đi tiếp."
Chỉ chốc lát lại đưa đến, uống hết ba chén, mà thật ra chén cũng không lớn.
"Nhị ca, ta sợ, ngươi nói với nương đi, ta muốn về nhà."
"Nương cũng không có biện pháp nào, bà nói ngươi sẽ lây bệnh cho người khác. Nhị cô thì bị bệnh suốt, cũng chưa nói sẽ lây. Đúng là bất công. Ta còn nghe thấy nương khóc nữa, tam bà bà nói là do nương tức giận quá, nên tiểu đệ đệ mới chui ra sớm."
Thì ra là thế, …..con mẹ nó.
"Phụ thân đâu? Phụ thân cũng không cần Tình nhi sao?"
"Phụ thân không ở nhà, phụ thân mà trở về thì tốt rồi."
"Sao phụ thân không ở nhà vậy?"
"Tình nhi, ngươi quên sao? Phụ thân dạy học ở nha môn huyện, hôm nay là ngày nghỉ, lát nữa phụ thân sẽ trở lại."
May quá, thiếu chút nữa là lòi ra rồi, may nó chỉ là tiểu hài tử 6, 7 tuổi.
"Nhị ca, ta bị bệnh gì?"
"Không phải ngươi bị thủy đậu sao? Bà sợ lây cả nhà, nên bác cả và bác dâu bắt ngươi nhốt vào đây."
Trời ơi, thế mà sống nổi sao? Đợi đã, bác cả, bác dâu, người thân gì mà lạ vậy trời?
"Tiểu nhị, ngươi thăm muội muội à."
Tiểu Nhị, tên này rất vui, ta thích.
"Đại ca. Ngươi mau tới, muội muội khỏe lại rồi."
"Thật sự?" Như một trận gió chạy tới
"Ông anh cả à, có cần kích động vậy không, xét thấy ngươi thiệt tình nên ta sẽ không so đo chuyện lần này với ngươi." Tăng Tử Tình lảm nhảm trong lòng.
"Muội muội, ngươi khỏi bệnh thật chứ? Ngươi nói cho đại ca nghe, còn nơi nào không thoải mái không?"
"Còn đau đau ngứa ngứa, còn nữa, còn chút mơ hồ (không rõ)."
"Vậy ta đi nói nương nghe, rồi đến gặp a công (ông nội) mời lang trung bên Chu thôn xem bệnh cho muội."
"Đại ca, ngươi mau đi đi. Có nhị ca ở với ta mà."
Sau một hồi, rốt cục Tử Tình cũng biết sơ sơ tình hình nhà này: ông bà có năm người con, ba nữ hai nam, hai con trai đều thành thân và có con, đại cô Xuân Ngọc gả đến yến thôn cách nhà không xa, nhị cô Hạ Ngọc và tam cô Thu Ngọc còn nhỏ tuổi, nhị cô thân thể không tốt, hàng năm đều dùng thuốc. Nghe nói, tiền dạy học của phụ thân đều dùng để mua thuốc.
Bác cả Tăng Thụy Khánh đến giờ chỉ có một nữ nhi, mười tuổi, lớn hơn đại ca một tuổi, bác cả làm việc ở một cái nha môn gì gì đó trong Châu phủ, nhị ca cũng nói không rõ lắm, dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử. Chỉ biết là mỗi tháng bác cả đều về nhà ở vài ngày.
Về cha mẹ của thân thể này, cha Tăng Thụy Tường cùng nương Thẩm thị, hơn nữa, tối hôm qua mới sinh tiểu đệ đệ, tổng cộng có năm đứa con, Tử Tình có hai ca hai đệ. Đại ca Tăng Tử Phúc năm nay chín tuổi, không biết là một đúng hay đã cộng thêm tuổi mụ, đang học vỡ lòng ở trấn trên, nhị ca Tử Lộc bảy tuổi, còn chưa vỡ lòng, Tăng Tử Tình vừa tròn năm tuổi, may là trùng tên trùng họ, chắc đây cũng là nguyên nhân nàng xuyên đến, còn có một đệ đệ ba tuổi Tăng Tử Thọ cộng thêm Tăng Tử Hỉ mới ra đời. Chà chà, Phúc Lộc Thọ Hỉ đều có cả.
Một gia đình lớn như vậy mà lại không ở riêng, Tăng Tử Tình thật có chút bất khả tư nghị (không thể nào nghĩ ra), mỗi ngày chắc rất náo nhiệt đây. Mỗi ngày gà bay chó sủa, trong lòng Tăng Tử Tình mừng thầm, cũng không nhàm chán lắm, cuộc sống sẽ không cô đơn, nàng hoàn toàn quên, cuộc sống lúc này rất gian nan, nghèo khổ.
"Nhị ca, vì sao chúng ta không ở riêng, ở riêng thì nương sẽ không bị khinh bỉ. Tử Tình cũng không bị nhốt."
"Đại nương ngày nào chả cãi nhau muốn ở riêng, đại cha cũng vậy, nhưng ông bà không đồng ý."
Chắc là vì hai người cô kia, còn cần tiền thuốc men, tiền đồ cưới. Tử Tình lại lập tức phân tích vấn đề. Trời ạ, không biết nhà này có bao nhiêu tình thế (ruộng đất), chắc cũng không nhiều lắm. Tăng Tử Tình rốt cục nhớ tới chất lượng cuộc sống hiện tại. Nếu biết trước điều này, thì hôm qua, lúc cầu nguyện dưới trăng với Lưu Sầm, ta nên cầu nguyện mình sẽ làm con một đại địa chủ, ít nhất là chuyện cơm áo gạo tiền không cần lo lắng.
Lang trung chưa tới, nhưng cha thân thể này đã đến. Cả một gia đình to đến thế mà cũng không có người khác đến thăm mình, rất lạnh lùng . Cực phẩm quả nhiên là cực phẩm. Tử Tình mặc niệm.
"Tình nhi, Tình nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng dọa phụ thân. Lần trước phụ thânvề nhà ngươi vẫn khỏe mạnh mà."
"Phụ thân, Tình nhi không có việc gì . Tình nhi muốn nương."
"Được. Tình nhi về nhà." Tăng Thụy Tường mở cửa ra, ôm lấy Tăng Tử Tình.
"Tình nhi, phụ thân tới chậm, để Tình nhi chịu khổ , tại phụ thân không tốt, thiếu chút nữa phụ thân không còn gặp được Tình nhi."
Tăng Tử Tình cảm thấy trên mặt mình ươn ướt, người đời thường nói nam nhân đổ máu không để lệ, xem ra lão cha thật sự sợ nữ nhi mất. Nhưng hắn lại không biết, người đó đã mất đi rồi, nhưng Tăng Tử Tình nghĩ, nàng sẽ làm một nữ nhi tốt hơn.
"Không đưa ta đến bệnh viện thì thôi, lại không cho ta ở căn phòng sạch sẽ, ngươi nói ngươi muốn ta cảm kích ngươi hay hận ngươi mới tốt đây?" Tăng Tử Tình có thói quen lải nhải. Người thân thấy vậy riết cũng quen.
"A, quỷ quái, tay của ta, tay của ta sao lại nhỏ như vậy, chân thì sao, xong rồi xong rồi, chân cũng nhỏ như vậy, tóc, tóc, trời ạ, như cỏ khô." Phát hiện quái lạ làm Tử Tình lập tức nhắm lại, thét chói tai. Im lặng suy tư một hồi, chẳng lẽ mình xuyên không? Nếu không thì giải thích thế nào? Nhưng một chút trí nhớ của con bé này cũng không có, ở đâu, triều đại gì, vì sao bị ném tới chuồng heo? Tử Tình hoàn toàn không biết gì cả, nhìn quần áo rách tung toé trên người, vải bông cũ nát nhìn không ra màu sắc, không có nút áo, chỉ có mấy cái dây cột. Nhìn nơi mình đang nằm, mộ tầng cỏ thật dày mà sạch sẽ, cũng may là không làm bạn với heo. Biết được mây thứ này xong, Tử Tình bắt đầu suy tư. Nếu tối hôm qua không biết được bạn trai lâu năm có niềm vui mới thì mình sẽ không thể mỉm cười chúc hắn hạnh phúc . Nhưng, cha mẹ thì sao? Gia đình biết mình đã chết sẽ đau khổ thế nào? Nhớ đến cha mẹ và ca ca một mực yêu thương mình, có lẽ sẽ không còn được gặp lại, Tăng Tử Tình không khỏi đau thương, khóc thút thít, quên địa điểm, quên thời gian.
"Tình nhi, Tình nhi, ngươi tỉnh rồi? Ngươi có khỏe không? Ta là nhị ca, nhị ca đến thăm ngươi."
"Nhị ca? Tình nhi? Ta vẫn gọi là Tình nhi? Cái này còn được!” Tử Tình tìm tìm, bên cạnh có đoi giày vải nhỏ nhắn bạc màu, Tăng Tử Tình mặc vào, đi tới cửa, cánh cửa đã bị khóa bên ngoài, xuyên qua cái khe cửa to khoảng bàn tay, nhìn thấy một nam hài khoảng 6, 7 tuổi. May là ăn mặc tương đối sạch sẽ, khuôn mặt cũng coi như thanh tú, chính là quần áo cũ nát. Tóc nửa búi trên đỉnh đầu, nửa buông xuống dưới, như kiểu tóc phim truyền hình cổ đại, rõ ràng không phải triều Thanh.
"Tình nhi, ngươi khỏe rồi à? Thật tốt quá, tối hôm qua nương sinh tiểu đệ đệ, sáng sớm đại ca đến nhà cậu đưa tin. Bà cũng nhờ người báo cho phụ thân, phụ thân trở về là ngươi sẽ được ra ngoài."
Cái gì, Tăng Tử Tình giận rung người, có cha, có nương, có huynh trưởng, tiểu hài tử nhỏ như vậy lại bị nhốt trong chuồng heo tự sinh tự diệt, đây dạng người nhà gì? Tăng Tử Tình căn bản không ý thức được việc tiểu hài tử nói không phải tiếng phổ thông, nhưng nàng lại nghe hiểu.
Mình chẳng biết cái gì, đành cố gắng tìm hiểu từ từ.
"Nhị ca, Tình nhi khát, đói bụng nữa, ngươi lấy ít nước và thức ăn cho Tình nhi, được không?" Thanh âm mềm mại, cái nói ra giọng giống như vậy.
"Ừ, ngươi chờ. Ta đến phòng bếp tìm xem."
Trong khi chờ đợi, Tăng Tử Tình cẩn thận đánh giá căn phòng tranh một chút, dọc theo góc tường, có mấy cái cọc gỗ được đóng xung quanh một cái hố hình chữ nhật, trong hố có ba con heo béo mập đang ngủ. Bên kia cũng có một cái hố, nhưng không sâu như hố có heo nằm, cũng không lớn, bên cạnh có một cây cột đóng thẳng đứng, trên đất là đống cỏ hỗn độn, chắc là chỗ trâu bò nằm, hồi nhỏ mình đã thấy ở nông thôn. Góc tường khác thì chất đầy công cụ làm nông, kề bên cạnh cửa là một lớp cỏ mới được bày ra, chính là nơi Tăng Tử Tình nằm.
"Tình nhi, đến đây, nhị ca tìm được đồ ăn rồi nè."
Theo đó, một cái chén nhỏ ló vào qua khe cửa, là nước cơm, còn nóng và thơm, Tử Tình vừa nhận được đã nhanh chóng uống ực xuống, không có biện pháp, vừa khát vừa đói, uống xong một chén, "Còn có không?"
"Có, ngươi chờ, ta đi tiếp."
Chỉ chốc lát lại đưa đến, uống hết ba chén, mà thật ra chén cũng không lớn.
"Nhị ca, ta sợ, ngươi nói với nương đi, ta muốn về nhà."
"Nương cũng không có biện pháp nào, bà nói ngươi sẽ lây bệnh cho người khác. Nhị cô thì bị bệnh suốt, cũng chưa nói sẽ lây. Đúng là bất công. Ta còn nghe thấy nương khóc nữa, tam bà bà nói là do nương tức giận quá, nên tiểu đệ đệ mới chui ra sớm."
Thì ra là thế, …..con mẹ nó.
"Phụ thân đâu? Phụ thân cũng không cần Tình nhi sao?"
"Phụ thân không ở nhà, phụ thân mà trở về thì tốt rồi."
"Sao phụ thân không ở nhà vậy?"
"Tình nhi, ngươi quên sao? Phụ thân dạy học ở nha môn huyện, hôm nay là ngày nghỉ, lát nữa phụ thân sẽ trở lại."
May quá, thiếu chút nữa là lòi ra rồi, may nó chỉ là tiểu hài tử 6, 7 tuổi.
"Nhị ca, ta bị bệnh gì?"
"Không phải ngươi bị thủy đậu sao? Bà sợ lây cả nhà, nên bác cả và bác dâu bắt ngươi nhốt vào đây."
Trời ơi, thế mà sống nổi sao? Đợi đã, bác cả, bác dâu, người thân gì mà lạ vậy trời?
"Tiểu nhị, ngươi thăm muội muội à."
Tiểu Nhị, tên này rất vui, ta thích.
"Đại ca. Ngươi mau tới, muội muội khỏe lại rồi."
"Thật sự?" Như một trận gió chạy tới
"Ông anh cả à, có cần kích động vậy không, xét thấy ngươi thiệt tình nên ta sẽ không so đo chuyện lần này với ngươi." Tăng Tử Tình lảm nhảm trong lòng.
"Muội muội, ngươi khỏi bệnh thật chứ? Ngươi nói cho đại ca nghe, còn nơi nào không thoải mái không?"
"Còn đau đau ngứa ngứa, còn nữa, còn chút mơ hồ (không rõ)."
"Vậy ta đi nói nương nghe, rồi đến gặp a công (ông nội) mời lang trung bên Chu thôn xem bệnh cho muội."
"Đại ca, ngươi mau đi đi. Có nhị ca ở với ta mà."
Sau một hồi, rốt cục Tử Tình cũng biết sơ sơ tình hình nhà này: ông bà có năm người con, ba nữ hai nam, hai con trai đều thành thân và có con, đại cô Xuân Ngọc gả đến yến thôn cách nhà không xa, nhị cô Hạ Ngọc và tam cô Thu Ngọc còn nhỏ tuổi, nhị cô thân thể không tốt, hàng năm đều dùng thuốc. Nghe nói, tiền dạy học của phụ thân đều dùng để mua thuốc.
Bác cả Tăng Thụy Khánh đến giờ chỉ có một nữ nhi, mười tuổi, lớn hơn đại ca một tuổi, bác cả làm việc ở một cái nha môn gì gì đó trong Châu phủ, nhị ca cũng nói không rõ lắm, dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử. Chỉ biết là mỗi tháng bác cả đều về nhà ở vài ngày.
Về cha mẹ của thân thể này, cha Tăng Thụy Tường cùng nương Thẩm thị, hơn nữa, tối hôm qua mới sinh tiểu đệ đệ, tổng cộng có năm đứa con, Tử Tình có hai ca hai đệ. Đại ca Tăng Tử Phúc năm nay chín tuổi, không biết là một đúng hay đã cộng thêm tuổi mụ, đang học vỡ lòng ở trấn trên, nhị ca Tử Lộc bảy tuổi, còn chưa vỡ lòng, Tăng Tử Tình vừa tròn năm tuổi, may là trùng tên trùng họ, chắc đây cũng là nguyên nhân nàng xuyên đến, còn có một đệ đệ ba tuổi Tăng Tử Thọ cộng thêm Tăng Tử Hỉ mới ra đời. Chà chà, Phúc Lộc Thọ Hỉ đều có cả.
Một gia đình lớn như vậy mà lại không ở riêng, Tăng Tử Tình thật có chút bất khả tư nghị (không thể nào nghĩ ra), mỗi ngày chắc rất náo nhiệt đây. Mỗi ngày gà bay chó sủa, trong lòng Tăng Tử Tình mừng thầm, cũng không nhàm chán lắm, cuộc sống sẽ không cô đơn, nàng hoàn toàn quên, cuộc sống lúc này rất gian nan, nghèo khổ.
"Nhị ca, vì sao chúng ta không ở riêng, ở riêng thì nương sẽ không bị khinh bỉ. Tử Tình cũng không bị nhốt."
"Đại nương ngày nào chả cãi nhau muốn ở riêng, đại cha cũng vậy, nhưng ông bà không đồng ý."
Chắc là vì hai người cô kia, còn cần tiền thuốc men, tiền đồ cưới. Tử Tình lại lập tức phân tích vấn đề. Trời ạ, không biết nhà này có bao nhiêu tình thế (ruộng đất), chắc cũng không nhiều lắm. Tăng Tử Tình rốt cục nhớ tới chất lượng cuộc sống hiện tại. Nếu biết trước điều này, thì hôm qua, lúc cầu nguyện dưới trăng với Lưu Sầm, ta nên cầu nguyện mình sẽ làm con một đại địa chủ, ít nhất là chuyện cơm áo gạo tiền không cần lo lắng.
Lang trung chưa tới, nhưng cha thân thể này đã đến. Cả một gia đình to đến thế mà cũng không có người khác đến thăm mình, rất lạnh lùng . Cực phẩm quả nhiên là cực phẩm. Tử Tình mặc niệm.
"Tình nhi, Tình nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng dọa phụ thân. Lần trước phụ thânvề nhà ngươi vẫn khỏe mạnh mà."
"Phụ thân, Tình nhi không có việc gì . Tình nhi muốn nương."
"Được. Tình nhi về nhà." Tăng Thụy Tường mở cửa ra, ôm lấy Tăng Tử Tình.
"Tình nhi, phụ thân tới chậm, để Tình nhi chịu khổ , tại phụ thân không tốt, thiếu chút nữa phụ thân không còn gặp được Tình nhi."
Tăng Tử Tình cảm thấy trên mặt mình ươn ướt, người đời thường nói nam nhân đổ máu không để lệ, xem ra lão cha thật sự sợ nữ nhi mất. Nhưng hắn lại không biết, người đó đã mất đi rồi, nhưng Tăng Tử Tình nghĩ, nàng sẽ làm một nữ nhi tốt hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook