Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo
-
Chương 2
Trong khi khả năng kiềm chế và thích ứng không ngừng tăng lên, tôi càng ngày càng tự tin vào tiềm năng trở thành siêu nhân của mình.
Tôi phải giúp hắn rửa bát, chen lấn trong căng tin đông nghẹt người mua bằng được sườn xào chua ngọt, tìm kiếm những chiếc áo sơ mi và tất lúc nào cũng không cánh mà bay, đề phòng những chuyện bất ngờ có thể xảy ra với hắn…
Hôm nay, tôi phải ứng phó với một nữ sinh khoa Hóa, người đã gửi cho hắn một lá thư tình ướt át sến súa.
Trăng treo đầu ngọn liễu, người hẹn sau hoàng hôn.
Sau cái hồ nhỏ yên tĩnh trong khuôn viên trường, dưới mái đình thanh nhã, tôi dày mặt vờ làm người xấu.
“Hà Vĩnh Kỳ? Là anh phải không?” Tôi vừa bước chân vào đình, cô gái liền quay người lại, khuôn mặt ngay lập tức lộ rõ vẻ thất vọng: “Cậu là ai?”.
“Tôi…”
“Cậu chính là cậu em kết nghĩa lúc nào cũng bám dính anh ấy như hình với bóng?”
Như hình với bóng? Tôi khổ sở gật đầu.
“Hà Vĩnh Kỳ đâu?”
“Anh ấy không thể đến được?”
“Thế là thế nào? Cho dù từ chối cũng phải tự mình nói chứ?” Con gái bây giờ thật khiến người ta kinh ngạc, cô ta nhìn tôi ngờ vực: “Chẳng nhẽ anh ấy không nhận được thư của tôi? Hay cậu đã giấu thư đi rồi tự mình mò đến đây?”.
Giọng điệu chất vấn của cô ta làm tôi điên tiết: “Này, đừng có ăn nói linh tinh. Hắn ta không chịu đến, đừng có đổ lỗi cho tôi”.
Có nên cho cô ta biết chân tướng sự việc không? Khi nãy ăn cơm tối xong, Hà Vĩnh Kỳ xé thư ra đọc, tiếp đó là nằm bò ra bàn cười đến tận bây giờ. Bằng giọng đứt quãng vì cười, hắn đọc cho tôi nghe những bốn lần bức thư đầy lời lẽ sến súa của cô ta, sau đó còn bới ra trong đó năm chữ sai chính tả.
Cuối cùng hắn nói với tôi: “Bác và mẹ chắc chắn không thích anh vừa năm nhất đã yêu đương, em giúp anh giải quyết chuyện này đi”. Vừa mở mồm là lôi hai vị khắc tinh của tôi ra, sau đó lại tiếp tục bò lăn ra cười.
Tên ngốc đó giờ chắc đang nằm ngửa như ếch trên giường mà thở dốc, ai bảo cười cho lắm vào.
Lương tâm của tôi cũng không ít, nghĩ rằng dù là cô gái điêu ngoa này thì cũng có lòng tự trọng, bèn giấu nhẹm sự thật.
“Hà Vĩnh Kỳ hiện tại không muốn quen ai cả, nếu cô nghi ngờ tôi giở trò gì đó thì ngày mai có thể tự đi tìm anh ta mà hỏi.”
Vứt lại một câu, tôi đánh bài chuồn.
Có nên gọi điện cho dì kể tội hắn lúc nào cũng dùng nụ cười nham nhở trêu hoa ghẹo nguyệt không?
Thế là nhân lúc báo cáo về hành tung cả tuần của hắn, tôi cố ý bóng gió về sức hấp dẫn của Hà Vĩnh Kỳ: “… Con đã bảo mà, không được tùy tiện tươi cười với bất kỳ cô gái nào, học sinh thời nay dậy thì sớm lắm”.
Hừ, xem dì dạy dỗ hắn ra sao.
Quả nhiên, buổi chiều mẹ tôi gọi điện lại.
“Đồng Đồng, trong trường có người theo đuổi anh con à?”
“Vâng. Ai bảo anh ấy trêu hoa ghẹo nguyệt cơ? Mẹ, mẹ phải bảo dì với chú dạy dỗ anh ấy một trận mới được. Con nói, anh ấy không chịu nghe.”
“Vĩnh Kỳ rất ngoan, sao có thể trêu hoa ghẹo nguyệt được? Con ăn nói cho cẩn thận.” Chẳng ngờ mẹ lại mắng tôi: “Con gái thời nay thoáng quá! Vĩnh Kỳ ngây thơ lắm, con phải trông chừng anh cho tốt, đừng để mấy đứa con gái đó làm hư anh. Nghe cho kỹ, phải ở bên cạnh anh nhiều hơn, không được để người ngoài bắt nạt anh. Nếu Vĩnh Kỳ bị người ta làm hư, mẹ sẽ hỏi tội một mình con!”.
“Mẹ…”, tôi đau khổ rên rỉ.
Nếu con bị hắn bắt nạt thì làm sao?
Mỗi ngày hắn đều bám dính con như miếng kẹo cao su có độ kết dính tuyệt đối rồi, còn phải ở bên cạnh hắn nhiều đến mức nào nữa?
“Được rồi, gọi Vĩnh Kỳ ra nghe điện thoại.”
Tôi đặt ống nghe xuống, quay ra vỗ vai con người đang ngồi bên cạnh nghe nhạc: “Mẹ tôi bảo ra nghe điện thoại. Nhóc con, biết điều chút, đừng có nói linh tinh”. Tôi hạ giọng cảnh cáo.
Hắn nhấc máy lên: “A lô, bác ạ?”.
“Ừ, Vĩnh Kỳ, ở đó có thoải mái không?”, giọng nói của mẹ tôi đột nhiên nhẹ nhàng hết sức: “Có nhớ bác không? Ở cùng Đồng Đồng có vui không?”. Tôi nghe mà toàn thân run rẩy, da gà nổi đầy người.
“Rất tốt ạ. Bác ơi, Vĩnh Kỳ rất nhớ bác, hè này con sẽ đến thăm bác, lúc đó con muốn được ăn món gà kho tàu bác làm.”
Tôi đứng sau véo thật mạnh vào tay hắn. Tên đáng ghét, lại dám cả gan đòi về nhà tôi chơi hè?
“Được rồi, bác đợi con đấy. Bữa nào bác cũng làm đồ ăn ngon cho Vĩnh Kỳ.” Mẹ tôi đồng ý ngay: “Vĩnh Kỳ, nghe lời bác, con vẫn còn nhỏ, việc học quan trọng, không được quá thân mật với các cô gái. Phải ở bên Đồng Đồng nhiều hơn, đừng chơi với mấy người không ra gì. Coi như bác nhờ con trông nom Đồng Đồng, tốt nhất là hai đứa bám nhau như hình với bóng, một bước cũng không rời càng tốt”.
Nghe giọng nói lanh lảnh của mẹ, tôi chỉ muốn khóc thét lên.
Hà Vĩnh Kỳ lớn tiếng đáp lại: “Vâng, con nhất định sẽ hết lòng trông nom Đồng Đồng. Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc Đồng Đồng thật tốt, tuyệt đối sẽ như hình với bóng, nửa bước không rời”.
Cúp máy xong, hắn quay lại nhìn tôi, lúc này đang đần mặt ra, nở một nụ cười đắc ý.
“Từ hôm nay trở đi, em rời đi một bước cũng phải báo cáo với anh. Đây là yêu cầu của bác.”
Tôi trừng mắt với hắn, rành rọt thốt ra từng chữ: “Từ hôm nay trở đi, anh tự đi mua cơm, tự rửa bát, tự giặt đồ, mỗi sáng tự chuẩn bị giáo trình, mỗi tối tự đi xí chỗ ngồi trong phòng tự học”.
Hắn lập tức đổi giọng, cười hì hì: “Đừng thế mà. Em xem, anh không nói lời nào bất lợi cho em cả”.
“Hừ!” Tôi quay đi, hằn học lườm bức tường.
“Đừng giận mà.” Hắn tiến lại chạm vào vai tôi: “Bài tập vật lý làm xong chưa?”
“Tự làm đi.”
“Anh không biết làm.”
“Không biết thì đọc sách, suốt ngày chép bài người khác, anh không thấy xấu hổ à?”
“Nếu mai anh không có bài tập để nộp sẽ bị đuổi ra khỏi lớp, lúc ấy em cũng sẽ bị mất mặt. Mất mặt cũng chẳng sao, nhưng nếu kết quả trên lớp quá kém, không được thi cuối kỳ thì sẽ phải học lại. Anh phải học lại cũng được đi, nhưng bác và mẹ sẽ hỏi tội em. Tệ nhất là, cho dù bác không bắt em phải học lại cùng anh thì chí ít họ cũng sẽ bắt em kèm cặp anh mỗi ngày.”
“Anh…”
Da mặt con người này còn dày hơn mặt tường. Tôi thô lỗ vứt vở bài tập về phía hắn.
Hắn chộp được ngay, reo lên một tiếng, lập tức vui vẻ chép đáp án.
Cuộc sống đại học gồm bốn năm, mỗi năm có hai học kỳ, mỗi học kỳ trung bình là năm tháng.
Ngay từ tháng đầu tiên của học kỳ đầu tiên của năm đầu tiên, toàn trường đều biết chàng Hoàng tử ngựa trắng (thực tế là Hoàng tử não trắng) Hà Vĩnh Kỳ có một người giám hộ cực kỳ ngang ngược, chuyên quyền.
Từ lúc nào tôi trở thành kẻ ngang ngược chuyên quyền cơ chứ? Thật là khóc không ra nước mắt.
“Vĩnh Kỳ, cậu cao thế này, tham gia đội bóng rổ của khoa được không?”
“Cái này…” Vĩnh Kỳ liếc mắt nhìn tôi: “Đợi mình bàn bạc với em mình đã. Em này…”.
“Gọi tên họ đầy đủ.” Tôi vẫn tiếp tục múa bút làm bài, không thèm liếc lên lấy một cái, thẳng thừng cắt đứt lời hắn.
“Ừ, Đồng Đồng…”
Chiếc bút bi lập tức bay vèo về phía hắn, đập thẳng trán. Tôi ngẩng đầu, đang chuẩn bị lên giọng dạy bảo hắn lần thứ trăm vạn rằng, không được dùng thứ giọng ghê tởm ấy gọi tôi là Đồng Đồng, thì đột nhiên phát hiện chín mươi phần trăm số người trong giảng đường đang kinh ngạc nhìn tôi.
Một đàn anh trên chúng tôi một khóa quan tâm hỏi: “Vĩnh Kỳ, em có sao không, có trúng mắt không?”, anh ta quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt không hài lòng.
Trong chớp mắt, tôi trở thành tầng lớp địa chủ chuyên áp bức bóc lột dân thường vô tội.
“Không sao, em quen rồi, cậu ấy tính khí nóng nảy nhưng không có ác ý gì đâu.” Hắn thản nhiên đổ thêm dầu vào lửa, còn làm bộ rộng lượng hỏi tôi: “Thiếu Đồng, anh muốn tham gia đội bóng rổ, em thấy…”.
“Tùy! Đừng có hỏi tôi”, tôi thô lỗ đáp lại, cúi đầu hấp tấp thu dọn sách vở trên bàn.
“Đồng Đồng, em đi đâu thế?”
“Anh quản được chắc?”, tôi đốp lại, phóng thẳng ra khỏi phòng học. Những ánh mắt sắc như dao cạo bị chặn phía sau cánh cửa.
Khốn nạn! Sao lại thành thế này? Tôi ném cặp lên cỏ, ngồi bệt xuống.
Rõ ràng tôi mới chính là người chịu thiệt thòi, bị bắt làm trợ lý, bảo mẫu, vệ sĩ của hắn đã đành, còn phải kiêm luôn chức năng của hàng loạt đồ điện dân dụng tiên tiến như máy giặt, máy gọi cơm, máy rửa bát, máy chống phá hẹn hò.
Tại sao cả trường đều cho rằng hắn mới là người bị bắt nạt?
Cũng chỉ là đôi lúc không nhịn được đấm hắn vài cái, thi thoảng lấy sách đập vào gáy hắn mấy phát thôi mà.
E là chỉ có những vì sao trên trời mới thấu hiểu được nỗi đau khổ của tôi. Tôi ngẩng đầu, phát hiện đêm nay trên trời chẳng có nổi một vì sao. Đúng là xui không để đâu cho hết. Tôi thở dài ngao ngán, nằm duỗi trên nền cỏ, gối đầu lên hai cánh tay.
Cho dù không có ngôi sao nào thì cũng có thể yên tĩnh một chút, ít ra là miếng kẹo cao su đó không có ở đây. Tôi tự an ủi mình.
“Đồng Đồng…”, âm thanh nhè nhẹ như tiếng quỷ gọi hồn chợt vang lên bên tai, trước mắt xuất hiện một đôi giày quen thuộc.
Đương nhiên là quen rồi, sáng nào tôi chẳng tự tay lau chùi nó cơ chứ.
Tôi ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn hắn: “Anh tới đây làm gì? Đi chỗ khác chơi!”.
Vĩnh Kỳ trước giờ đã lần nào tuân thủ câu cảnh cáo “đi chỗ khác chơi” của tôi? Lần này cũng không ngoại lệ, hắn ngồi xuống bên cạnh, quan sát vẻ mặt tôi: “Giận rồi à?”.
“Đừng có lắm chuyện.”
“Bác muốn anh…”
“Im mồm! Đừng có lôi mẹ ra dọa tôi.”
“Anh quan tâm đến em thôi mà.”
“Quan tâm đến tôi? Hừ, anh rắp tâm hãm hại tôi thì có.”
“Không phải.” Hắn lắc đầu nguầy nguậy: “Anh thề chưa từng có ý nghĩ đó. Em là em kết nghĩa của anh, bạn tốt nhất của anh, sao anh lại hại em được?”.
Ai cũng có thể bị lừa gạt bởi diễn xuất tuyệt vời của hắn, trừ tôi ra.
Tôi lập tức đứng dậy, cầm cặp bỏ đi. Hắn cũng bật dậy, ngăn tôi lại.
“Đừng đi, chúng ta còn chưa hòa giải mà.”
”Ai cần hòa giải với anh? Phải rồi, anh sợ mất đi một bảo mẫu, trợ lý, vệ sĩ, máy giặt đồ chứ gì?”
“Đồng Đồng…”
“Đừng có gọi tôi như thế!” Sức nhẫn nại đã đến giới hạn, cuối cùng cũng bộc phát, tôi đấm một cú thật mạnh vào bụng hắn.
Vĩnh Kỳ không né tránh, lãnh trọn cú đấm.
Thời gian đột nhiên ngừng lại.
Tôi rất kinh ngạc. Bản thân vốn dĩ cũng là một thanh niên cao to khỏe mạnh, cú đấm đó lại dùng toàn lực, vậy mà hắn chẳng có phản ứng gì, có thể thấy thể lực và sức chịu đựng của hắn cũng ngang tôi.
Một giây, hai giây, ba giây…
Sau sáu giây bất động, khuôn mặt điển trai sát gái đó bắt đầu nhăn lại.
Rầm! Thân thể to lớn đập mạnh xuống nền đất.
Cuối cùng tôi đã hiểu, không phải hắn không có phản ứng gì, mà là phản ứng quá chậm.
“Này! Này! Anh sao thế? Hà Vĩnh Kỳ? Vĩnh Kỳ? Này?” Tay chân run rẩy, tôi vội quỳ xuống lay hắn.
Cả nửa ngày trời hắn mới nhíu mày, khó khăn thốt lên hai chữ: “Dạ dày…”.
“Cái gì?”
“Em đấm vào dạ dày của anh rồi…”
Tôi hoảng loạn nhìn hắn, tay chân luống cuống. Sao dì không nói là dạ dày hắn có vấn đề chứ? Lần này mẹ sẽ xé xác tôi ra mất.
“Anh có cử động được không? Đừng nói với tôi anh đau đến mức phải đi bệnh viện đấy nhé. Nếu bị phát hiện ra tôi đánh anh đến mức phải vào viện thì đời tôi tàn. Anh cũng không muốn tôi gặp xui xẻo phải không, không thì anh biết chép bài tập của ai đây?”, tôi phát huy tinh thần tương thân tương ái, cực kỳ nghĩa khí khoác tay hắn lên vai mình, tiện thể cảnh cáo hắn vài câu: “Bây giờ chúng ta về phòng, anh nằm ngủ một giấc sẽ hết đau thôi. Nếu vẫn còn đau, thực sự phải đến bệnh viện, nhớ nói với bác sĩ là anh rơi xuống giường, bị giày đập vào bụng đấy”.
“Bị giày đập…”
“Im mồm! Tôi bảo anh nói như nào thì anh nói như thế.”
Không để hắn có ý kiến, tôi vội vàng dìu hắn về ký túc.
Xin Thượng đế phù hộ cho con, chuyện này tuyệt đối không thể để người thứ ba biết, nếu không biệt danh của tôi từ ác bá sẽ biến thành Diêm vương mất.
Vừa đến trước cổng ký túc nam thì xui xẻo đụng ngay thầy giám thị.
“Ôi, Vĩnh Kỳ sao thế này? Xảy ra chuyện gì thế?” Thầy cô nào cũng từng bị Vĩnh Kỳ làm tức điên lên, nhưng sau đó tất cả đều quay sang xem hắn như cục cưng.
Đúng là ông trời không có mắt mà!
Vĩnh Kỳ khẽ ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: “Thầy Từ, em không sao, chỉ là rơi từ giường xuống, bị giày…”.
Mặc dù hiện giờ hắn đang trong tình trạng thương tật nhưng tôi vẫn không kìm được, lấy khuỷu tay khẽ huých hắn, ra hiệu mau ngậm miệng lại.
Đồ thần kinh! Đứng giữa đường bảo rơi từ giường xuống rồi bị thương, hỏi có ai tin không? Tôi lườm hắn một cái, quay lại cười nịnh nọt với thầy giám thị: “Sau giờ tự học, trên đường về phòng anh ấy bị vấp vào một viên đá. Cũng không có gì to tát. Vĩnh Kỳ, anh không đau nữa phải không?”. Trước ánh mắt chăm chú của thầy giáo, tôi đành phải giả đò ân cần hỏi han hắn.
Không ngờ hắn được nước lấn tới, thở dài một hơi rồi cau mày nhăn nhó: “Đau lắm, cục đá lúc nãy thật quá đáng…”.
“Ngậm miệng!”, tôi thì thầm vào tai hắn, quay sang chào thầy: “Thưa thầy, bọn em về phòng đây”.
“Ừ, nghỉ ngơi sớm chút. Lương Thiếu Đồng, nhớ xoa bóp vết thương cho Vĩnh Kỳ, cẩn thận đừng để bị tụ máu. Trong phòng có dầu không?”
“Có ạ, thầy yên tâm, em sẽ xoa dầu cho bạn ấy.” Vừa lớn giọng trả lời, tôi vừa dốc sức xách cái cơ thể nặng như cục chì của Vĩnh Kỳ lên lầu.
Vừa đến trước cổng ký túc nam thì xui xẻo đụng ngay thầy giám thị.
“Ôi, Vĩnh Kỳ sao thế này? Xảy ra chuyện gì thế?” Thầy cô nào cũng từng bị Vĩnh Kỳ làm tức điên lên, nhưng sau đó tất cả đều quay sang xem hắn như cục cưng.
Đúng là ông trời không có mắt mà!
Vĩnh Kỳ khẽ ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: “Thầy Từ, em không sao, chỉ là rơi từ giường xuống, bị giày…”.
Mặc dù hiện giờ hắn đang trong tình trạng thương tật nhưng tôi vẫn không kìm được, lấy khuỷu tay khẽ huých hắn, ra hiệu mau ngậm miệng lại.
Đồ thần kinh! Đứng giữa đường bảo rơi từ giường xuống rồi bị thương, hỏi có ai tin không? Tôi lườm hắn một cái, quay lại cười nịnh nọt với thầy giám thị: “Sau giờ tự học, trên đường về phòng anh ấy bị vấp vào một viên đá. Cũng không có gì to tát. Vĩnh Kỳ, anh không đau nữa phải không?”. Trước ánh mắt chăm chú của thầy giáo, tôi đành phải giả đò ân cần hỏi han hắn.
Không ngờ hắn được nước lấn tới, thở dài một hơi rồi cau mày nhăn nhó: “Đau lắm, cục đá lúc nãy thật quá đáng…”.
“Ngậm miệng!”, tôi thì thầm vào tai hắn, quay sang chào thầy: “Thưa thầy, bọn em về phòng đây”.
“Ừ, nghỉ ngơi sớm chút. Lương Thiếu Đồng, nhớ xoa bóp vết thương cho Vĩnh Kỳ, cẩn thận đừng để bị tụ máu. Trong phòng có dầu không?”
“Có ạ, thầy yên tâm, em sẽ xoa dầu cho bạn ấy.” Vừa lớn giọng trả lời, tôi vừa dốc sức xách cái cơ thể nặng như cục chì của Vĩnh Kỳ lên lầu.
Đi như chạy trốn về phòng, dùng chân đạp cửa một cái, tôi hất luôn của nợ nặng trịch xuống giường.
“A…”, của nợ phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Tôi lè lưỡi, quên mất tên này đang là bệnh nhân, có điều hắn trở thành bệnh nhân là có nguyên nhân lịch sử.
Chỉ có hai chữ để lột tả toàn bộ cảm xúc hiện nay của tôi: Đáng đời!
“Này, nằm im ngủ cho tôi.” Tôi kéo ghế đến cạnh giường hắn. Kể từ đêm đầu tiên hắn bị rơi xuống đất, tôi đành phải ngày nào cũng làm việc này để tránh cho hắn hôn đất lần nữa.
Hắn rên rỉ: “Nhưng… em đã đồng ý sẽ xoa dầu cho anh mà”.
Tôi cực kỳ nghiêm khắc trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng: “Tôi đồng ý với thầy giám thị, không đồng ý với anh, đừng có lắm lời, mau nhắm mắt – ngủ!”.
“Thế thì thôi, anh không cần em xoa dầu.”
Tôi hừ một tiếng, đi về giường mình. Sau lưng vang lên giọng nói giả vờ yếu đuối của hắn: “Anh tự xoa cũng được, nhưng anh lại không có dầu gió, mà dù có cũng chẳng biết để ở chỗ nào cả. À, thầy Từ nói thầy có dầu, thôi thì anh gọi điện hỏi mượn thầy cũng được.”
Trước khi hắn kịp ngồi dậy sờ vào điện thoại, tôi đã lao đến nhanh như chớp, đẩy hắn nằm xuống giường.
Sau khi dùng ánh mắt thể hiện sự tức giận trong lòng, tôi đành phải thỏa hiệp: “Thôi được, xoa thì xoa”. Tôi bực bội chạy đi lấy lọ dầu gió, ngồi xuống cạnh giường, vén áo sơ mi của hắn lên.
“Hoàn toàn không thấy tụ máu.”
“Không có máu tụ mới đáng sợ, nội thương đó.”
“Nội thương?” Tên khốn này coi tôi là thằng ngu chắc?
“Cú đấm của em kinh khủng cỡ nào em không biết sao? Nếu cơ thể anh yếu ớt một chút chắc phải vào phòng cấp cứu rồi.”
Nếu cú đấm đó không phải của tôi thì còn lâu tôi mới xoa thuốc cho anh. Trong lòng tôi tự hỏi có nên thuê một tên đầu gấu, mượn tay hắn đập cho tên này một trận không nhỉ?
Hắn nằm dài trên giường, khuôn mặt mãn nguyện nhìn tôi chăm chú.
Lúc đầu tôi còn có thể miễn cưỡng lờ đi ánh mắt đùa cợt của hắn, nhưng càng lúc hắn càng không biết điều, còn dám nở nụ cười dâm đãng.
“Cười cái gì?”
“Không có gì.” Khuôn mặt dâm đãng lập tức đổi thành vẻ đáng thương: “Anh có máu buồn”.
“Có máu buồn?” Tôi ngờ vực liếc xéo hắn, sau đó thử lấy tay khẽ cù bụng hắn.
Hắn quả nhiên bật cười.
Ha ha, thì ra nhà ngươi có máu buồn.
Tôi cười nham hiểm nhìn Vĩnh Kỳ, đổ nửa chai dầu lên bụng hắn. Này thì xoa dầu, này thì xoa dầu!
Ngón tay cố tình tấn công điểm yếu của hắn, khiến hắn cười muốn đứt hơi, nhưng lại nhất định không chịu mở miệng xin tha, cứ cười lăn lộn hết bên này sang bên kia, dùng đôi mắt sáng bừng nhìn tôi.
Ra sức tấn công suốt nửa tiếng đồng hồ, tôi thất thểu phát hiện ra nhược điểm này chẳng có tác dụng gì, hắn nhất quyết không chịu thốt ra mấy câu như : “Xin em đấy, anh chịu thua rồi, đừng cù nữa, anh sợ em rồi…”.
Tôi không thèm tấn công nữa, chẳng còn tý hứng thú nào, chán nản đứng dậy.
Hắn ngăn tôi lại, vô cùng hào hứng nói: “Chơi thêm một lúc nữa đi”.
Tôi đập luôn lên gáy hắn: “Ai thèm chơi với anh? Đi ngủ đi!”, rồi chạy ra tắt đèn, lên giường đi ngủ.
Vì Hà Vĩnh Kỳ, tôi còn có thêm một nhiệm vụ nữa, đó là chức năng báo thức.
Đúng sáu giờ sáng leo ra khỏi giường đánh răng rửa mặt, xem xét tình hình thời tiết trong ngày, lựa chọn một bộ đồ phù hợp cho tên lười vẫn đang ngủ say như chết trên giường. Hai hôm trước thời tiết đột nhiên trở lạnh, ai cũng mặc áo len, chỉ vì tôi lơ đãng để hắn tự chọn quần áo, rốt cuộc hắn mặc quần soóc đi học. Sau lần đó tôi hoàn toàn mất hết niềm tin vào khả năng học cách tự chăm sóc bản thân của hắn.
Làm xong những việc cần làm thì tôi cũng đã than thở về cái cuộc sống đại học thê thảm của mình được ít nhất sáu lần rồi. Tiếp đó là cầm thẻ tập thể dục của cả hai đứa đi xuống sân vận động.
Đúng thế, tên khốn này nói là hắn bị huyết áp thấp, buổi sáng không thể dậy chạy bộ được.
Tôi đành phải chạy bộ thay phần hắn.
Chạy thay người khác vốn là vi phạm nội quy nhà trường, chẳng biết hắn đá lông nheo với mấy cô nàng phụ trách quản lý của khoa Thể chất thế nào mà từ sau đó, tôi có thể thay hắn nộp thẻ thả phanh.
Chạy xong thì tiện đường đi mua cháo thịt và quẩy. Vừa bước vào phòng đã thấy hắn ngồi sừng sững bên bàn chờ đồ ăn.
“Chào buổi sáng.” Hắn đón tôi bằng nụ cười rạng rỡ.
Như thường lệ tôi lườm hắn một cái, đặt quẩy lên giữa bàn, đổ một nửa chỗ cháo vào bát của hắn. Tiếp đó đẩy bát đến trước mặt hắn, ra sức hình dung hắn là một con chó Pug to lớn cực kỳ đáng ghét nhưng vẫn bắt buộc phải cho nó ăn.
Húp liền mấy thìa cháo mới phát hiện người đối diện không hề động đậy, tôi liếc mắt nhìn hắn, thô lỗ hỏi: “Sao còn chưa ăn?”.
Hắn thản nhiên trả lời: “Em không lấy thìa cho anh”.
Tôi lườm hắn tóe khói, thấp giọng gầm lên: “Anh bị tàn tật à? Tự đi mà lấy!”.
Lúc này hắn mới chịu nhấc mông chạy đi lấy thìa.
Tiếp tục húp cháo ừng ực, thò tay lấy một cái quẩy, lại phát hiện hắn vẫn đờ ra như tượng.
“Sao không ăn đi? Anh bị thoái hóa đến mức không tự cầm được thìa à?”
Hắn nhìn thức ăn trên bàn, than thở: “Anh không muốn ăn quẩy, cũng không muốn ăn cháo”.
Kiềm chế, tôi cố gắng nhắc nhở bản thân phải hết sức kiềm chế.
Dù sao hất cả một bát cháo nóng hổi vào mặt bạn học cũng có phần quá đáng. Hơn nữa nếu người bạn học này là anh chàng đẹp trai người gặp người mê của trường thì chuyện lại càng rắc rối hơn.
“Xin hỏi… anh muốn ăn cái gì?”, tôi thở sâu một hơi, bình tĩnh cất tiếng.
Hắn nhìn tôi, có chút ngại ngùng trả lời: “Anh muốn ăn bánh bao nhân thịt với sữa đậu nành”.
Tôi cố gắng dùng ánh mắt dịu dàng hết mức nhìn hắn, nói rõ ràng từng chữ: “Nhưng hôm qua anh nói không muốn ăn bánh bao nhân thịt và sữa đậu nành, muốn ăn cháo thịt với quẩy”.
Bát cháo này tôi phải vòng ra tận căng tin dành cho nhân viên của trường để mua về đấy.
”Hôm qua quả thật là không muốn ăn.” Hắn khẽ thở dài, liếc tôi một cái: “Nhưng hôm nay lại thèm ăn”.
Vẻ mặt của tôi bây giờ nhất định đã bắt đầu đơ ra.
“Anh biết yêu cầu của anh là không nên, nhưng anh muốn nhắc em, hôm qua em đã đánh anh bị thương rồi, nếu hôm nay em lại đánh anh, chẳng sớm thì muộn anh sẽ bị em đánh chết mất thôi.” Hắn mỉm cười với tôi: “Em cũng biết là anh tuyệt đối không đánh trả em mà”.
Tôi lại hít một hơi thật sâu, gật đầu cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Thế thì phải cảm ơn anh rồi”.
“Đừng khách sáo.”
Mặc dù hất thẳng bát cháo nóng hổi lên mặt bạn học có chút quá đáng, nhưng vấn đề là, con người không thể lúc nào cũng lý trí như thế được – hơn nữa sau khoảng thời gian suy nghĩ, bát cháo cũng nguội đi không ít.
Ký túc xá vọng ra tiếng gào thảm thiết có phần khoa trương.
Tiết học đầu tiên, hai chúng tôi đến muộn. Thật hối hận đã hất cháo lên người hắn, bởi vì sau khi hắn toàn thân dính cháo, chính tôi lại phải giúp hắn tìm quần áo để thay – nhẽ ra nên dùng ghế hoặc điện thoại đập vào gáy hắn mới phải.
“Tại sao đến muộn?”, thầy giáo nhìn thấy Hà Vĩnh Kỳ thì như thể nhìn thấy cháu ruột, cười híp cả mắt, tất nhiên chẳng thèm hỏi nguyên do tại sao hắn đến muộn, cả tôi cũng an toàn chui vào lớp. Tan học, Hà Đông Bình – cán bộ kỉ luật của lớp mò đến hỏi lí do tại sao chúng tôi đến muộn.
Tôi lập tức chỉ tay về phía Vĩnh Kỳ: “Tại hắn!”.
Hà Vĩnh Kỳ cũng chỉ vào chính mình, cười xấu hổ: “Là tại mình”.
“Tại cậu à?”
“Lúc ăn sáng…”, câu nói chưa dứt đã bị cái huých tay của tôi ngăn lại.
Tôi cười hì hì với Hà Đông Bình: “Bởi vì Vĩnh Kỳ không chịu dậy, gọi thế nào cũng không được, mình đợi anh ấy nên cả hai cùng bị muộn”.
Hà Đông Bình gật đầu, cười nói: “Thì ra tại ngủ nướng, lần sau dậy sớm chút nhé. Vĩnh Kỳ, lần này thầy giáo không điểm danh, mình cũng bắt chước thầy, coi như không tính”.
Tôi mừng rỡ cảm ơn rối rít.
“Cảm ơn nhé.” Hà Vĩnh Kỳ phô ra nụ cười chết người nổi tiếng của mình: “Mình không dậy được, bởi vì tối qua…” Binh! Tôi lại lấy khuỷu tay thúc hắn, kèm theo một ánh mắt cảnh cáo.
Hà Đông Bình có vẻ rất thích thú được nói chuyện với Hà Vĩnh Kỳ, háo hức chờ hắn nói tiếp: “Tối qua làm sao cơ?”.
“Chẳng có gì.” Hắn rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn ngậm miệng, rất hợp tác mà lắc đầu.
Tôi thở phào một cái.
Suốt các tiết học buổi sáng là tiết mục quen thuộc: kẹo cao su ngủ gật. Tôi im lặng nhận lấy ba bức thư tình mà phái yếu viết cho Vĩnh Kỳ, nhét bừa vào hộp bút của hắn.
Bởi vì trong lúc ngủ hắn cứ không ngừng cọ cọ vào tôi nên tôi đã cho hắn sáu cú đấm, trong đó có bốn cú làm hắn bừng tỉnh. Hắn mở mắt nhìn tôi, chớp chớp vài cái, nhe răng ra cười, rồi lại tiếp tục gục xuống bàn.
Buổi trưa, tôi lao đến căng tin mua cơm cho hắn. Hôm nay là thứ bảy, có món trứng cá kho tàu mà hắn đã chỉ đích danh.
Kết quả, tôi không mua được.
Tôi ôm hộp cơm không có trứng cá kho tàu khổ sở đứng giữa căng tin. Vốn định dùng món đó hối lộ để hắn không nhắc đến cú đấm tối qua và bát cháo sáng nay nữa.
“Này… có phải cậu muốn ăn trứng cá kho tàu không?”, một cô gái đứng kế bên bỗng nhỏ giọng hỏi.
Tôi đưa mắt nhìn cô ta.
“Mình… mình… mình…”, cô ta nuốt nước miếng: “Mình mua hai phần, xin hỏi…”.
“Tôi biết bạn định hỏi gì.” Tôi lạnh lùng nói: “Thứ nhất, tôi là em kết nghĩa của Hà Vĩnh Kỳ. Thứ hai, hộp cơm này là của Hà Vĩnh Kỳ. Thứ ba, Hà Vĩnh Kỳ muốn ăn trứng cá kho tàu. Thứ tư, nếu như bạn bằng lòng thì tôi sẽ đưa món trứng cá kho tàu trong hộp cơm của bạn cho anh ấy ăn”.
Khuôn mặt cô gái đỏ bừng, run run chìa hộp cơm ra. Tôi múc lấy trứng cá kho tàu, hỏi: “Có thư cần tôi đưa hộ không?”.
Cô ta bàng hoàng lắc đầu, nhanh chóng trốn mất hút.
Tôi cười nhạt một tiếng, hừ, nữ sinh trong sáng ngây thơ, hoàn toàn không có điểm gì nổi trội trong hằng hà vô số người theo đuổi Hà Vĩnh Kỳ như thế, chắc chắn không có cửa đâu.
Tôi vui vẻ ngân nga mấy câu hát đi về phòng, khung cảnh đập vào mắt hoàn toàn không có gì mới mẻ. Con sâu lười nào đó đang ngồi chình ình bên bàn chờ cơm.
Tôi liếc mắt quan sát, lần này có chút tiến bộ, ít nhất hắn đã biết lấy thìa đặt lên trên bàn.
Hắn cười rạng rỡ: “Có trứng cá kho tàu không?”.
Đặt hai hộp cơm lên bàn, theo thói quen tôi hừ một tiếng rồi ngồi xuống, đẩy hộp cơm về phía hắn.
Hắn mở nắp, nhìn chỗ thức ăn, mỉm cười hài lòng rồi cầm thìa, bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Con người này, chỉ có lúc bận ăn cơm mới để tôi yên tĩnh được một chút. Ý nghĩ vừa mới xuất hiện đã lập tức bị phủ định, hắn dịch ghế lại gần tôi, cúi đầu hỏi: “Em ăn món gì thế?”.
Tôi lập tức lấy tay đè lên hộp cơm: “Đi ra chỗ khác, tôi ăn món nào thì liên quan gì đến anh?”.
“Cho anh nhìn một tí.” Lúc giằng co với tôi sức lực của hắn luôn mạnh mẽ vô cùng, dễ dàng nhấc tay tôi ra: “Sao em không ăn trứng cá kho tàu, ngon lắm”.
“Tôi không thích.”
“Ăn cá có lợi cho não, em phải ăn nhiều một chút.”
Tôi bực mình: “Có anh mới cần bổ não”.
Hắn múc một thìa đầy từ hộp của mình vào hộp của tôi: “Cho em một ít, mau ăn đi”.
“Dính nước miếng của anh, tôi không ăn.”
“Không có đâu, chỗ này ở góc ngoài, anh chưa động đến.”
“Không ăn! Đỡ bị nhiễm bệnh ngu ngốc của anh.”
Căn phòng đột nhiên tĩnh lặng. Hắn ngây người nhìn tôi.
Đôi mắt sáng hút hồn ấy chăm chú nhìn tôi. Mười giây sau, tôi tự dưng cảm thấy có chút hổ thẹn.
“… Ăn thì ăn, dù sao cũng không chết được.” Tôi cúi đầu tránh né ánh mắt hắn, xúc một thìa cho vào miệng.
“Có ngon không?”
Đối với loại người này tuyệt đối không được để hắn đắc ý: “Chẳng ngon chút nào”.
“Anh muốn nói với em…”, hắn đột nhiên cười gian manh.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn.
“… Chỗ trứng cá em vừa ăn, anh đã liếm rồi. Không ngờ em lại ăn thật.”
“Hà! Vĩnh! Kỳ!”
Lần này, cả hai hộp cơm cùng lúc hôn lên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Dì nuôi hắn từng đó năm, sao vẫn chưa bị hắn chọc cho phát điên nhỉ?
Dùng bữa trưa và bữa sáng để ném người, kết quả là trong ngày hôm đó tôi phải giặt hộ hắn đến hai bộ quần áo.
Tôi dùng sức vò áo trong nhà vệ sinh, vừa than thở xót xa cho cuộc sống đại học thê thảm của mình, vừa hớn hở vì buổi chiều không có tiết. Buổi trưa lao động mệt mỏi thế này, chiều có đến lớp cũng chỉ tổ ngủ gật thôi.
Hà Vĩnh Kỳ được trời ưu đãi, cho dù hắn có ngủ nguyên một ngày cũng chẳng có thầy cô nào nỡ lòng mắng hắn. Tôi thì đừng mong, số tôi là số khổ.
Sau khi giặt giũ phơi phóng xong, tôi định lên giường ngủ một giấc. Vừa mới đặt mình xuống giường đã bị hắn kéo dậy.
“Làm cái gì thế?”
“Đừng ngủ, đi xem anh chơi bóng rổ.”
Thật buồn cười, hắn ta thực sự coi tôi là bảo mẫu hai tư trên hai tư của hắn sao?
Tôi quay lưng về phía hắn: “Đi một mình đi”.
“Không được, hôm nay là vòng loại cuộc thi bóng rổ toàn trường, lớp mình đấu với lớp Ba, rất hấp dẫn đấy.”
“Tôi cảnh cáo anh, còn làm phiền giấc ngủ của tôi, tôi sẽ khiến anh phải nằm dưỡng thương ba tháng trên giường.”
Hắn chỉ còn nước thở dài: “Coi như anh sợ em”.
Nghe thấy tiếng bước chân hắn rời đi tôi mới thở phào một hơi, chuẩn bị đánh một giấc no nê sảng khoái.
“Em có thể không đi, nhưng anh bắt buộc phải nói với em một câu cuối cùng…”, đi đến cửa phòng, hắn xoay người lải nhải.
Tôi vẫn nhắm mắt vớ lấy một cuốn vở ném về phía hắn: “Im mồm! Còn nói nữa thì ăn đập!”.
“… Cuộc thi lần này là hoạt động tập thể, có điểm danh, không đi đồng nghĩa với trốn tiết.”
…
…
…
Nếu như tôi được phép gào thét hết mình, âm lượng chắc chắn không thua kém Mạnh Khương Nữ[2] đã khóc đổ Trường Thành năm nào.
Tôi phải giúp hắn rửa bát, chen lấn trong căng tin đông nghẹt người mua bằng được sườn xào chua ngọt, tìm kiếm những chiếc áo sơ mi và tất lúc nào cũng không cánh mà bay, đề phòng những chuyện bất ngờ có thể xảy ra với hắn…
Hôm nay, tôi phải ứng phó với một nữ sinh khoa Hóa, người đã gửi cho hắn một lá thư tình ướt át sến súa.
Trăng treo đầu ngọn liễu, người hẹn sau hoàng hôn.
Sau cái hồ nhỏ yên tĩnh trong khuôn viên trường, dưới mái đình thanh nhã, tôi dày mặt vờ làm người xấu.
“Hà Vĩnh Kỳ? Là anh phải không?” Tôi vừa bước chân vào đình, cô gái liền quay người lại, khuôn mặt ngay lập tức lộ rõ vẻ thất vọng: “Cậu là ai?”.
“Tôi…”
“Cậu chính là cậu em kết nghĩa lúc nào cũng bám dính anh ấy như hình với bóng?”
Như hình với bóng? Tôi khổ sở gật đầu.
“Hà Vĩnh Kỳ đâu?”
“Anh ấy không thể đến được?”
“Thế là thế nào? Cho dù từ chối cũng phải tự mình nói chứ?” Con gái bây giờ thật khiến người ta kinh ngạc, cô ta nhìn tôi ngờ vực: “Chẳng nhẽ anh ấy không nhận được thư của tôi? Hay cậu đã giấu thư đi rồi tự mình mò đến đây?”.
Giọng điệu chất vấn của cô ta làm tôi điên tiết: “Này, đừng có ăn nói linh tinh. Hắn ta không chịu đến, đừng có đổ lỗi cho tôi”.
Có nên cho cô ta biết chân tướng sự việc không? Khi nãy ăn cơm tối xong, Hà Vĩnh Kỳ xé thư ra đọc, tiếp đó là nằm bò ra bàn cười đến tận bây giờ. Bằng giọng đứt quãng vì cười, hắn đọc cho tôi nghe những bốn lần bức thư đầy lời lẽ sến súa của cô ta, sau đó còn bới ra trong đó năm chữ sai chính tả.
Cuối cùng hắn nói với tôi: “Bác và mẹ chắc chắn không thích anh vừa năm nhất đã yêu đương, em giúp anh giải quyết chuyện này đi”. Vừa mở mồm là lôi hai vị khắc tinh của tôi ra, sau đó lại tiếp tục bò lăn ra cười.
Tên ngốc đó giờ chắc đang nằm ngửa như ếch trên giường mà thở dốc, ai bảo cười cho lắm vào.
Lương tâm của tôi cũng không ít, nghĩ rằng dù là cô gái điêu ngoa này thì cũng có lòng tự trọng, bèn giấu nhẹm sự thật.
“Hà Vĩnh Kỳ hiện tại không muốn quen ai cả, nếu cô nghi ngờ tôi giở trò gì đó thì ngày mai có thể tự đi tìm anh ta mà hỏi.”
Vứt lại một câu, tôi đánh bài chuồn.
Có nên gọi điện cho dì kể tội hắn lúc nào cũng dùng nụ cười nham nhở trêu hoa ghẹo nguyệt không?
Thế là nhân lúc báo cáo về hành tung cả tuần của hắn, tôi cố ý bóng gió về sức hấp dẫn của Hà Vĩnh Kỳ: “… Con đã bảo mà, không được tùy tiện tươi cười với bất kỳ cô gái nào, học sinh thời nay dậy thì sớm lắm”.
Hừ, xem dì dạy dỗ hắn ra sao.
Quả nhiên, buổi chiều mẹ tôi gọi điện lại.
“Đồng Đồng, trong trường có người theo đuổi anh con à?”
“Vâng. Ai bảo anh ấy trêu hoa ghẹo nguyệt cơ? Mẹ, mẹ phải bảo dì với chú dạy dỗ anh ấy một trận mới được. Con nói, anh ấy không chịu nghe.”
“Vĩnh Kỳ rất ngoan, sao có thể trêu hoa ghẹo nguyệt được? Con ăn nói cho cẩn thận.” Chẳng ngờ mẹ lại mắng tôi: “Con gái thời nay thoáng quá! Vĩnh Kỳ ngây thơ lắm, con phải trông chừng anh cho tốt, đừng để mấy đứa con gái đó làm hư anh. Nghe cho kỹ, phải ở bên cạnh anh nhiều hơn, không được để người ngoài bắt nạt anh. Nếu Vĩnh Kỳ bị người ta làm hư, mẹ sẽ hỏi tội một mình con!”.
“Mẹ…”, tôi đau khổ rên rỉ.
Nếu con bị hắn bắt nạt thì làm sao?
Mỗi ngày hắn đều bám dính con như miếng kẹo cao su có độ kết dính tuyệt đối rồi, còn phải ở bên cạnh hắn nhiều đến mức nào nữa?
“Được rồi, gọi Vĩnh Kỳ ra nghe điện thoại.”
Tôi đặt ống nghe xuống, quay ra vỗ vai con người đang ngồi bên cạnh nghe nhạc: “Mẹ tôi bảo ra nghe điện thoại. Nhóc con, biết điều chút, đừng có nói linh tinh”. Tôi hạ giọng cảnh cáo.
Hắn nhấc máy lên: “A lô, bác ạ?”.
“Ừ, Vĩnh Kỳ, ở đó có thoải mái không?”, giọng nói của mẹ tôi đột nhiên nhẹ nhàng hết sức: “Có nhớ bác không? Ở cùng Đồng Đồng có vui không?”. Tôi nghe mà toàn thân run rẩy, da gà nổi đầy người.
“Rất tốt ạ. Bác ơi, Vĩnh Kỳ rất nhớ bác, hè này con sẽ đến thăm bác, lúc đó con muốn được ăn món gà kho tàu bác làm.”
Tôi đứng sau véo thật mạnh vào tay hắn. Tên đáng ghét, lại dám cả gan đòi về nhà tôi chơi hè?
“Được rồi, bác đợi con đấy. Bữa nào bác cũng làm đồ ăn ngon cho Vĩnh Kỳ.” Mẹ tôi đồng ý ngay: “Vĩnh Kỳ, nghe lời bác, con vẫn còn nhỏ, việc học quan trọng, không được quá thân mật với các cô gái. Phải ở bên Đồng Đồng nhiều hơn, đừng chơi với mấy người không ra gì. Coi như bác nhờ con trông nom Đồng Đồng, tốt nhất là hai đứa bám nhau như hình với bóng, một bước cũng không rời càng tốt”.
Nghe giọng nói lanh lảnh của mẹ, tôi chỉ muốn khóc thét lên.
Hà Vĩnh Kỳ lớn tiếng đáp lại: “Vâng, con nhất định sẽ hết lòng trông nom Đồng Đồng. Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc Đồng Đồng thật tốt, tuyệt đối sẽ như hình với bóng, nửa bước không rời”.
Cúp máy xong, hắn quay lại nhìn tôi, lúc này đang đần mặt ra, nở một nụ cười đắc ý.
“Từ hôm nay trở đi, em rời đi một bước cũng phải báo cáo với anh. Đây là yêu cầu của bác.”
Tôi trừng mắt với hắn, rành rọt thốt ra từng chữ: “Từ hôm nay trở đi, anh tự đi mua cơm, tự rửa bát, tự giặt đồ, mỗi sáng tự chuẩn bị giáo trình, mỗi tối tự đi xí chỗ ngồi trong phòng tự học”.
Hắn lập tức đổi giọng, cười hì hì: “Đừng thế mà. Em xem, anh không nói lời nào bất lợi cho em cả”.
“Hừ!” Tôi quay đi, hằn học lườm bức tường.
“Đừng giận mà.” Hắn tiến lại chạm vào vai tôi: “Bài tập vật lý làm xong chưa?”
“Tự làm đi.”
“Anh không biết làm.”
“Không biết thì đọc sách, suốt ngày chép bài người khác, anh không thấy xấu hổ à?”
“Nếu mai anh không có bài tập để nộp sẽ bị đuổi ra khỏi lớp, lúc ấy em cũng sẽ bị mất mặt. Mất mặt cũng chẳng sao, nhưng nếu kết quả trên lớp quá kém, không được thi cuối kỳ thì sẽ phải học lại. Anh phải học lại cũng được đi, nhưng bác và mẹ sẽ hỏi tội em. Tệ nhất là, cho dù bác không bắt em phải học lại cùng anh thì chí ít họ cũng sẽ bắt em kèm cặp anh mỗi ngày.”
“Anh…”
Da mặt con người này còn dày hơn mặt tường. Tôi thô lỗ vứt vở bài tập về phía hắn.
Hắn chộp được ngay, reo lên một tiếng, lập tức vui vẻ chép đáp án.
Cuộc sống đại học gồm bốn năm, mỗi năm có hai học kỳ, mỗi học kỳ trung bình là năm tháng.
Ngay từ tháng đầu tiên của học kỳ đầu tiên của năm đầu tiên, toàn trường đều biết chàng Hoàng tử ngựa trắng (thực tế là Hoàng tử não trắng) Hà Vĩnh Kỳ có một người giám hộ cực kỳ ngang ngược, chuyên quyền.
Từ lúc nào tôi trở thành kẻ ngang ngược chuyên quyền cơ chứ? Thật là khóc không ra nước mắt.
“Vĩnh Kỳ, cậu cao thế này, tham gia đội bóng rổ của khoa được không?”
“Cái này…” Vĩnh Kỳ liếc mắt nhìn tôi: “Đợi mình bàn bạc với em mình đã. Em này…”.
“Gọi tên họ đầy đủ.” Tôi vẫn tiếp tục múa bút làm bài, không thèm liếc lên lấy một cái, thẳng thừng cắt đứt lời hắn.
“Ừ, Đồng Đồng…”
Chiếc bút bi lập tức bay vèo về phía hắn, đập thẳng trán. Tôi ngẩng đầu, đang chuẩn bị lên giọng dạy bảo hắn lần thứ trăm vạn rằng, không được dùng thứ giọng ghê tởm ấy gọi tôi là Đồng Đồng, thì đột nhiên phát hiện chín mươi phần trăm số người trong giảng đường đang kinh ngạc nhìn tôi.
Một đàn anh trên chúng tôi một khóa quan tâm hỏi: “Vĩnh Kỳ, em có sao không, có trúng mắt không?”, anh ta quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt không hài lòng.
Trong chớp mắt, tôi trở thành tầng lớp địa chủ chuyên áp bức bóc lột dân thường vô tội.
“Không sao, em quen rồi, cậu ấy tính khí nóng nảy nhưng không có ác ý gì đâu.” Hắn thản nhiên đổ thêm dầu vào lửa, còn làm bộ rộng lượng hỏi tôi: “Thiếu Đồng, anh muốn tham gia đội bóng rổ, em thấy…”.
“Tùy! Đừng có hỏi tôi”, tôi thô lỗ đáp lại, cúi đầu hấp tấp thu dọn sách vở trên bàn.
“Đồng Đồng, em đi đâu thế?”
“Anh quản được chắc?”, tôi đốp lại, phóng thẳng ra khỏi phòng học. Những ánh mắt sắc như dao cạo bị chặn phía sau cánh cửa.
Khốn nạn! Sao lại thành thế này? Tôi ném cặp lên cỏ, ngồi bệt xuống.
Rõ ràng tôi mới chính là người chịu thiệt thòi, bị bắt làm trợ lý, bảo mẫu, vệ sĩ của hắn đã đành, còn phải kiêm luôn chức năng của hàng loạt đồ điện dân dụng tiên tiến như máy giặt, máy gọi cơm, máy rửa bát, máy chống phá hẹn hò.
Tại sao cả trường đều cho rằng hắn mới là người bị bắt nạt?
Cũng chỉ là đôi lúc không nhịn được đấm hắn vài cái, thi thoảng lấy sách đập vào gáy hắn mấy phát thôi mà.
E là chỉ có những vì sao trên trời mới thấu hiểu được nỗi đau khổ của tôi. Tôi ngẩng đầu, phát hiện đêm nay trên trời chẳng có nổi một vì sao. Đúng là xui không để đâu cho hết. Tôi thở dài ngao ngán, nằm duỗi trên nền cỏ, gối đầu lên hai cánh tay.
Cho dù không có ngôi sao nào thì cũng có thể yên tĩnh một chút, ít ra là miếng kẹo cao su đó không có ở đây. Tôi tự an ủi mình.
“Đồng Đồng…”, âm thanh nhè nhẹ như tiếng quỷ gọi hồn chợt vang lên bên tai, trước mắt xuất hiện một đôi giày quen thuộc.
Đương nhiên là quen rồi, sáng nào tôi chẳng tự tay lau chùi nó cơ chứ.
Tôi ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn hắn: “Anh tới đây làm gì? Đi chỗ khác chơi!”.
Vĩnh Kỳ trước giờ đã lần nào tuân thủ câu cảnh cáo “đi chỗ khác chơi” của tôi? Lần này cũng không ngoại lệ, hắn ngồi xuống bên cạnh, quan sát vẻ mặt tôi: “Giận rồi à?”.
“Đừng có lắm chuyện.”
“Bác muốn anh…”
“Im mồm! Đừng có lôi mẹ ra dọa tôi.”
“Anh quan tâm đến em thôi mà.”
“Quan tâm đến tôi? Hừ, anh rắp tâm hãm hại tôi thì có.”
“Không phải.” Hắn lắc đầu nguầy nguậy: “Anh thề chưa từng có ý nghĩ đó. Em là em kết nghĩa của anh, bạn tốt nhất của anh, sao anh lại hại em được?”.
Ai cũng có thể bị lừa gạt bởi diễn xuất tuyệt vời của hắn, trừ tôi ra.
Tôi lập tức đứng dậy, cầm cặp bỏ đi. Hắn cũng bật dậy, ngăn tôi lại.
“Đừng đi, chúng ta còn chưa hòa giải mà.”
”Ai cần hòa giải với anh? Phải rồi, anh sợ mất đi một bảo mẫu, trợ lý, vệ sĩ, máy giặt đồ chứ gì?”
“Đồng Đồng…”
“Đừng có gọi tôi như thế!” Sức nhẫn nại đã đến giới hạn, cuối cùng cũng bộc phát, tôi đấm một cú thật mạnh vào bụng hắn.
Vĩnh Kỳ không né tránh, lãnh trọn cú đấm.
Thời gian đột nhiên ngừng lại.
Tôi rất kinh ngạc. Bản thân vốn dĩ cũng là một thanh niên cao to khỏe mạnh, cú đấm đó lại dùng toàn lực, vậy mà hắn chẳng có phản ứng gì, có thể thấy thể lực và sức chịu đựng của hắn cũng ngang tôi.
Một giây, hai giây, ba giây…
Sau sáu giây bất động, khuôn mặt điển trai sát gái đó bắt đầu nhăn lại.
Rầm! Thân thể to lớn đập mạnh xuống nền đất.
Cuối cùng tôi đã hiểu, không phải hắn không có phản ứng gì, mà là phản ứng quá chậm.
“Này! Này! Anh sao thế? Hà Vĩnh Kỳ? Vĩnh Kỳ? Này?” Tay chân run rẩy, tôi vội quỳ xuống lay hắn.
Cả nửa ngày trời hắn mới nhíu mày, khó khăn thốt lên hai chữ: “Dạ dày…”.
“Cái gì?”
“Em đấm vào dạ dày của anh rồi…”
Tôi hoảng loạn nhìn hắn, tay chân luống cuống. Sao dì không nói là dạ dày hắn có vấn đề chứ? Lần này mẹ sẽ xé xác tôi ra mất.
“Anh có cử động được không? Đừng nói với tôi anh đau đến mức phải đi bệnh viện đấy nhé. Nếu bị phát hiện ra tôi đánh anh đến mức phải vào viện thì đời tôi tàn. Anh cũng không muốn tôi gặp xui xẻo phải không, không thì anh biết chép bài tập của ai đây?”, tôi phát huy tinh thần tương thân tương ái, cực kỳ nghĩa khí khoác tay hắn lên vai mình, tiện thể cảnh cáo hắn vài câu: “Bây giờ chúng ta về phòng, anh nằm ngủ một giấc sẽ hết đau thôi. Nếu vẫn còn đau, thực sự phải đến bệnh viện, nhớ nói với bác sĩ là anh rơi xuống giường, bị giày đập vào bụng đấy”.
“Bị giày đập…”
“Im mồm! Tôi bảo anh nói như nào thì anh nói như thế.”
Không để hắn có ý kiến, tôi vội vàng dìu hắn về ký túc.
Xin Thượng đế phù hộ cho con, chuyện này tuyệt đối không thể để người thứ ba biết, nếu không biệt danh của tôi từ ác bá sẽ biến thành Diêm vương mất.
Vừa đến trước cổng ký túc nam thì xui xẻo đụng ngay thầy giám thị.
“Ôi, Vĩnh Kỳ sao thế này? Xảy ra chuyện gì thế?” Thầy cô nào cũng từng bị Vĩnh Kỳ làm tức điên lên, nhưng sau đó tất cả đều quay sang xem hắn như cục cưng.
Đúng là ông trời không có mắt mà!
Vĩnh Kỳ khẽ ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: “Thầy Từ, em không sao, chỉ là rơi từ giường xuống, bị giày…”.
Mặc dù hiện giờ hắn đang trong tình trạng thương tật nhưng tôi vẫn không kìm được, lấy khuỷu tay khẽ huých hắn, ra hiệu mau ngậm miệng lại.
Đồ thần kinh! Đứng giữa đường bảo rơi từ giường xuống rồi bị thương, hỏi có ai tin không? Tôi lườm hắn một cái, quay lại cười nịnh nọt với thầy giám thị: “Sau giờ tự học, trên đường về phòng anh ấy bị vấp vào một viên đá. Cũng không có gì to tát. Vĩnh Kỳ, anh không đau nữa phải không?”. Trước ánh mắt chăm chú của thầy giáo, tôi đành phải giả đò ân cần hỏi han hắn.
Không ngờ hắn được nước lấn tới, thở dài một hơi rồi cau mày nhăn nhó: “Đau lắm, cục đá lúc nãy thật quá đáng…”.
“Ngậm miệng!”, tôi thì thầm vào tai hắn, quay sang chào thầy: “Thưa thầy, bọn em về phòng đây”.
“Ừ, nghỉ ngơi sớm chút. Lương Thiếu Đồng, nhớ xoa bóp vết thương cho Vĩnh Kỳ, cẩn thận đừng để bị tụ máu. Trong phòng có dầu không?”
“Có ạ, thầy yên tâm, em sẽ xoa dầu cho bạn ấy.” Vừa lớn giọng trả lời, tôi vừa dốc sức xách cái cơ thể nặng như cục chì của Vĩnh Kỳ lên lầu.
Vừa đến trước cổng ký túc nam thì xui xẻo đụng ngay thầy giám thị.
“Ôi, Vĩnh Kỳ sao thế này? Xảy ra chuyện gì thế?” Thầy cô nào cũng từng bị Vĩnh Kỳ làm tức điên lên, nhưng sau đó tất cả đều quay sang xem hắn như cục cưng.
Đúng là ông trời không có mắt mà!
Vĩnh Kỳ khẽ ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: “Thầy Từ, em không sao, chỉ là rơi từ giường xuống, bị giày…”.
Mặc dù hiện giờ hắn đang trong tình trạng thương tật nhưng tôi vẫn không kìm được, lấy khuỷu tay khẽ huých hắn, ra hiệu mau ngậm miệng lại.
Đồ thần kinh! Đứng giữa đường bảo rơi từ giường xuống rồi bị thương, hỏi có ai tin không? Tôi lườm hắn một cái, quay lại cười nịnh nọt với thầy giám thị: “Sau giờ tự học, trên đường về phòng anh ấy bị vấp vào một viên đá. Cũng không có gì to tát. Vĩnh Kỳ, anh không đau nữa phải không?”. Trước ánh mắt chăm chú của thầy giáo, tôi đành phải giả đò ân cần hỏi han hắn.
Không ngờ hắn được nước lấn tới, thở dài một hơi rồi cau mày nhăn nhó: “Đau lắm, cục đá lúc nãy thật quá đáng…”.
“Ngậm miệng!”, tôi thì thầm vào tai hắn, quay sang chào thầy: “Thưa thầy, bọn em về phòng đây”.
“Ừ, nghỉ ngơi sớm chút. Lương Thiếu Đồng, nhớ xoa bóp vết thương cho Vĩnh Kỳ, cẩn thận đừng để bị tụ máu. Trong phòng có dầu không?”
“Có ạ, thầy yên tâm, em sẽ xoa dầu cho bạn ấy.” Vừa lớn giọng trả lời, tôi vừa dốc sức xách cái cơ thể nặng như cục chì của Vĩnh Kỳ lên lầu.
Đi như chạy trốn về phòng, dùng chân đạp cửa một cái, tôi hất luôn của nợ nặng trịch xuống giường.
“A…”, của nợ phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Tôi lè lưỡi, quên mất tên này đang là bệnh nhân, có điều hắn trở thành bệnh nhân là có nguyên nhân lịch sử.
Chỉ có hai chữ để lột tả toàn bộ cảm xúc hiện nay của tôi: Đáng đời!
“Này, nằm im ngủ cho tôi.” Tôi kéo ghế đến cạnh giường hắn. Kể từ đêm đầu tiên hắn bị rơi xuống đất, tôi đành phải ngày nào cũng làm việc này để tránh cho hắn hôn đất lần nữa.
Hắn rên rỉ: “Nhưng… em đã đồng ý sẽ xoa dầu cho anh mà”.
Tôi cực kỳ nghiêm khắc trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng: “Tôi đồng ý với thầy giám thị, không đồng ý với anh, đừng có lắm lời, mau nhắm mắt – ngủ!”.
“Thế thì thôi, anh không cần em xoa dầu.”
Tôi hừ một tiếng, đi về giường mình. Sau lưng vang lên giọng nói giả vờ yếu đuối của hắn: “Anh tự xoa cũng được, nhưng anh lại không có dầu gió, mà dù có cũng chẳng biết để ở chỗ nào cả. À, thầy Từ nói thầy có dầu, thôi thì anh gọi điện hỏi mượn thầy cũng được.”
Trước khi hắn kịp ngồi dậy sờ vào điện thoại, tôi đã lao đến nhanh như chớp, đẩy hắn nằm xuống giường.
Sau khi dùng ánh mắt thể hiện sự tức giận trong lòng, tôi đành phải thỏa hiệp: “Thôi được, xoa thì xoa”. Tôi bực bội chạy đi lấy lọ dầu gió, ngồi xuống cạnh giường, vén áo sơ mi của hắn lên.
“Hoàn toàn không thấy tụ máu.”
“Không có máu tụ mới đáng sợ, nội thương đó.”
“Nội thương?” Tên khốn này coi tôi là thằng ngu chắc?
“Cú đấm của em kinh khủng cỡ nào em không biết sao? Nếu cơ thể anh yếu ớt một chút chắc phải vào phòng cấp cứu rồi.”
Nếu cú đấm đó không phải của tôi thì còn lâu tôi mới xoa thuốc cho anh. Trong lòng tôi tự hỏi có nên thuê một tên đầu gấu, mượn tay hắn đập cho tên này một trận không nhỉ?
Hắn nằm dài trên giường, khuôn mặt mãn nguyện nhìn tôi chăm chú.
Lúc đầu tôi còn có thể miễn cưỡng lờ đi ánh mắt đùa cợt của hắn, nhưng càng lúc hắn càng không biết điều, còn dám nở nụ cười dâm đãng.
“Cười cái gì?”
“Không có gì.” Khuôn mặt dâm đãng lập tức đổi thành vẻ đáng thương: “Anh có máu buồn”.
“Có máu buồn?” Tôi ngờ vực liếc xéo hắn, sau đó thử lấy tay khẽ cù bụng hắn.
Hắn quả nhiên bật cười.
Ha ha, thì ra nhà ngươi có máu buồn.
Tôi cười nham hiểm nhìn Vĩnh Kỳ, đổ nửa chai dầu lên bụng hắn. Này thì xoa dầu, này thì xoa dầu!
Ngón tay cố tình tấn công điểm yếu của hắn, khiến hắn cười muốn đứt hơi, nhưng lại nhất định không chịu mở miệng xin tha, cứ cười lăn lộn hết bên này sang bên kia, dùng đôi mắt sáng bừng nhìn tôi.
Ra sức tấn công suốt nửa tiếng đồng hồ, tôi thất thểu phát hiện ra nhược điểm này chẳng có tác dụng gì, hắn nhất quyết không chịu thốt ra mấy câu như : “Xin em đấy, anh chịu thua rồi, đừng cù nữa, anh sợ em rồi…”.
Tôi không thèm tấn công nữa, chẳng còn tý hứng thú nào, chán nản đứng dậy.
Hắn ngăn tôi lại, vô cùng hào hứng nói: “Chơi thêm một lúc nữa đi”.
Tôi đập luôn lên gáy hắn: “Ai thèm chơi với anh? Đi ngủ đi!”, rồi chạy ra tắt đèn, lên giường đi ngủ.
Vì Hà Vĩnh Kỳ, tôi còn có thêm một nhiệm vụ nữa, đó là chức năng báo thức.
Đúng sáu giờ sáng leo ra khỏi giường đánh răng rửa mặt, xem xét tình hình thời tiết trong ngày, lựa chọn một bộ đồ phù hợp cho tên lười vẫn đang ngủ say như chết trên giường. Hai hôm trước thời tiết đột nhiên trở lạnh, ai cũng mặc áo len, chỉ vì tôi lơ đãng để hắn tự chọn quần áo, rốt cuộc hắn mặc quần soóc đi học. Sau lần đó tôi hoàn toàn mất hết niềm tin vào khả năng học cách tự chăm sóc bản thân của hắn.
Làm xong những việc cần làm thì tôi cũng đã than thở về cái cuộc sống đại học thê thảm của mình được ít nhất sáu lần rồi. Tiếp đó là cầm thẻ tập thể dục của cả hai đứa đi xuống sân vận động.
Đúng thế, tên khốn này nói là hắn bị huyết áp thấp, buổi sáng không thể dậy chạy bộ được.
Tôi đành phải chạy bộ thay phần hắn.
Chạy thay người khác vốn là vi phạm nội quy nhà trường, chẳng biết hắn đá lông nheo với mấy cô nàng phụ trách quản lý của khoa Thể chất thế nào mà từ sau đó, tôi có thể thay hắn nộp thẻ thả phanh.
Chạy xong thì tiện đường đi mua cháo thịt và quẩy. Vừa bước vào phòng đã thấy hắn ngồi sừng sững bên bàn chờ đồ ăn.
“Chào buổi sáng.” Hắn đón tôi bằng nụ cười rạng rỡ.
Như thường lệ tôi lườm hắn một cái, đặt quẩy lên giữa bàn, đổ một nửa chỗ cháo vào bát của hắn. Tiếp đó đẩy bát đến trước mặt hắn, ra sức hình dung hắn là một con chó Pug to lớn cực kỳ đáng ghét nhưng vẫn bắt buộc phải cho nó ăn.
Húp liền mấy thìa cháo mới phát hiện người đối diện không hề động đậy, tôi liếc mắt nhìn hắn, thô lỗ hỏi: “Sao còn chưa ăn?”.
Hắn thản nhiên trả lời: “Em không lấy thìa cho anh”.
Tôi lườm hắn tóe khói, thấp giọng gầm lên: “Anh bị tàn tật à? Tự đi mà lấy!”.
Lúc này hắn mới chịu nhấc mông chạy đi lấy thìa.
Tiếp tục húp cháo ừng ực, thò tay lấy một cái quẩy, lại phát hiện hắn vẫn đờ ra như tượng.
“Sao không ăn đi? Anh bị thoái hóa đến mức không tự cầm được thìa à?”
Hắn nhìn thức ăn trên bàn, than thở: “Anh không muốn ăn quẩy, cũng không muốn ăn cháo”.
Kiềm chế, tôi cố gắng nhắc nhở bản thân phải hết sức kiềm chế.
Dù sao hất cả một bát cháo nóng hổi vào mặt bạn học cũng có phần quá đáng. Hơn nữa nếu người bạn học này là anh chàng đẹp trai người gặp người mê của trường thì chuyện lại càng rắc rối hơn.
“Xin hỏi… anh muốn ăn cái gì?”, tôi thở sâu một hơi, bình tĩnh cất tiếng.
Hắn nhìn tôi, có chút ngại ngùng trả lời: “Anh muốn ăn bánh bao nhân thịt với sữa đậu nành”.
Tôi cố gắng dùng ánh mắt dịu dàng hết mức nhìn hắn, nói rõ ràng từng chữ: “Nhưng hôm qua anh nói không muốn ăn bánh bao nhân thịt và sữa đậu nành, muốn ăn cháo thịt với quẩy”.
Bát cháo này tôi phải vòng ra tận căng tin dành cho nhân viên của trường để mua về đấy.
”Hôm qua quả thật là không muốn ăn.” Hắn khẽ thở dài, liếc tôi một cái: “Nhưng hôm nay lại thèm ăn”.
Vẻ mặt của tôi bây giờ nhất định đã bắt đầu đơ ra.
“Anh biết yêu cầu của anh là không nên, nhưng anh muốn nhắc em, hôm qua em đã đánh anh bị thương rồi, nếu hôm nay em lại đánh anh, chẳng sớm thì muộn anh sẽ bị em đánh chết mất thôi.” Hắn mỉm cười với tôi: “Em cũng biết là anh tuyệt đối không đánh trả em mà”.
Tôi lại hít một hơi thật sâu, gật đầu cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Thế thì phải cảm ơn anh rồi”.
“Đừng khách sáo.”
Mặc dù hất thẳng bát cháo nóng hổi lên mặt bạn học có chút quá đáng, nhưng vấn đề là, con người không thể lúc nào cũng lý trí như thế được – hơn nữa sau khoảng thời gian suy nghĩ, bát cháo cũng nguội đi không ít.
Ký túc xá vọng ra tiếng gào thảm thiết có phần khoa trương.
Tiết học đầu tiên, hai chúng tôi đến muộn. Thật hối hận đã hất cháo lên người hắn, bởi vì sau khi hắn toàn thân dính cháo, chính tôi lại phải giúp hắn tìm quần áo để thay – nhẽ ra nên dùng ghế hoặc điện thoại đập vào gáy hắn mới phải.
“Tại sao đến muộn?”, thầy giáo nhìn thấy Hà Vĩnh Kỳ thì như thể nhìn thấy cháu ruột, cười híp cả mắt, tất nhiên chẳng thèm hỏi nguyên do tại sao hắn đến muộn, cả tôi cũng an toàn chui vào lớp. Tan học, Hà Đông Bình – cán bộ kỉ luật của lớp mò đến hỏi lí do tại sao chúng tôi đến muộn.
Tôi lập tức chỉ tay về phía Vĩnh Kỳ: “Tại hắn!”.
Hà Vĩnh Kỳ cũng chỉ vào chính mình, cười xấu hổ: “Là tại mình”.
“Tại cậu à?”
“Lúc ăn sáng…”, câu nói chưa dứt đã bị cái huých tay của tôi ngăn lại.
Tôi cười hì hì với Hà Đông Bình: “Bởi vì Vĩnh Kỳ không chịu dậy, gọi thế nào cũng không được, mình đợi anh ấy nên cả hai cùng bị muộn”.
Hà Đông Bình gật đầu, cười nói: “Thì ra tại ngủ nướng, lần sau dậy sớm chút nhé. Vĩnh Kỳ, lần này thầy giáo không điểm danh, mình cũng bắt chước thầy, coi như không tính”.
Tôi mừng rỡ cảm ơn rối rít.
“Cảm ơn nhé.” Hà Vĩnh Kỳ phô ra nụ cười chết người nổi tiếng của mình: “Mình không dậy được, bởi vì tối qua…” Binh! Tôi lại lấy khuỷu tay thúc hắn, kèm theo một ánh mắt cảnh cáo.
Hà Đông Bình có vẻ rất thích thú được nói chuyện với Hà Vĩnh Kỳ, háo hức chờ hắn nói tiếp: “Tối qua làm sao cơ?”.
“Chẳng có gì.” Hắn rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn ngậm miệng, rất hợp tác mà lắc đầu.
Tôi thở phào một cái.
Suốt các tiết học buổi sáng là tiết mục quen thuộc: kẹo cao su ngủ gật. Tôi im lặng nhận lấy ba bức thư tình mà phái yếu viết cho Vĩnh Kỳ, nhét bừa vào hộp bút của hắn.
Bởi vì trong lúc ngủ hắn cứ không ngừng cọ cọ vào tôi nên tôi đã cho hắn sáu cú đấm, trong đó có bốn cú làm hắn bừng tỉnh. Hắn mở mắt nhìn tôi, chớp chớp vài cái, nhe răng ra cười, rồi lại tiếp tục gục xuống bàn.
Buổi trưa, tôi lao đến căng tin mua cơm cho hắn. Hôm nay là thứ bảy, có món trứng cá kho tàu mà hắn đã chỉ đích danh.
Kết quả, tôi không mua được.
Tôi ôm hộp cơm không có trứng cá kho tàu khổ sở đứng giữa căng tin. Vốn định dùng món đó hối lộ để hắn không nhắc đến cú đấm tối qua và bát cháo sáng nay nữa.
“Này… có phải cậu muốn ăn trứng cá kho tàu không?”, một cô gái đứng kế bên bỗng nhỏ giọng hỏi.
Tôi đưa mắt nhìn cô ta.
“Mình… mình… mình…”, cô ta nuốt nước miếng: “Mình mua hai phần, xin hỏi…”.
“Tôi biết bạn định hỏi gì.” Tôi lạnh lùng nói: “Thứ nhất, tôi là em kết nghĩa của Hà Vĩnh Kỳ. Thứ hai, hộp cơm này là của Hà Vĩnh Kỳ. Thứ ba, Hà Vĩnh Kỳ muốn ăn trứng cá kho tàu. Thứ tư, nếu như bạn bằng lòng thì tôi sẽ đưa món trứng cá kho tàu trong hộp cơm của bạn cho anh ấy ăn”.
Khuôn mặt cô gái đỏ bừng, run run chìa hộp cơm ra. Tôi múc lấy trứng cá kho tàu, hỏi: “Có thư cần tôi đưa hộ không?”.
Cô ta bàng hoàng lắc đầu, nhanh chóng trốn mất hút.
Tôi cười nhạt một tiếng, hừ, nữ sinh trong sáng ngây thơ, hoàn toàn không có điểm gì nổi trội trong hằng hà vô số người theo đuổi Hà Vĩnh Kỳ như thế, chắc chắn không có cửa đâu.
Tôi vui vẻ ngân nga mấy câu hát đi về phòng, khung cảnh đập vào mắt hoàn toàn không có gì mới mẻ. Con sâu lười nào đó đang ngồi chình ình bên bàn chờ cơm.
Tôi liếc mắt quan sát, lần này có chút tiến bộ, ít nhất hắn đã biết lấy thìa đặt lên trên bàn.
Hắn cười rạng rỡ: “Có trứng cá kho tàu không?”.
Đặt hai hộp cơm lên bàn, theo thói quen tôi hừ một tiếng rồi ngồi xuống, đẩy hộp cơm về phía hắn.
Hắn mở nắp, nhìn chỗ thức ăn, mỉm cười hài lòng rồi cầm thìa, bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Con người này, chỉ có lúc bận ăn cơm mới để tôi yên tĩnh được một chút. Ý nghĩ vừa mới xuất hiện đã lập tức bị phủ định, hắn dịch ghế lại gần tôi, cúi đầu hỏi: “Em ăn món gì thế?”.
Tôi lập tức lấy tay đè lên hộp cơm: “Đi ra chỗ khác, tôi ăn món nào thì liên quan gì đến anh?”.
“Cho anh nhìn một tí.” Lúc giằng co với tôi sức lực của hắn luôn mạnh mẽ vô cùng, dễ dàng nhấc tay tôi ra: “Sao em không ăn trứng cá kho tàu, ngon lắm”.
“Tôi không thích.”
“Ăn cá có lợi cho não, em phải ăn nhiều một chút.”
Tôi bực mình: “Có anh mới cần bổ não”.
Hắn múc một thìa đầy từ hộp của mình vào hộp của tôi: “Cho em một ít, mau ăn đi”.
“Dính nước miếng của anh, tôi không ăn.”
“Không có đâu, chỗ này ở góc ngoài, anh chưa động đến.”
“Không ăn! Đỡ bị nhiễm bệnh ngu ngốc của anh.”
Căn phòng đột nhiên tĩnh lặng. Hắn ngây người nhìn tôi.
Đôi mắt sáng hút hồn ấy chăm chú nhìn tôi. Mười giây sau, tôi tự dưng cảm thấy có chút hổ thẹn.
“… Ăn thì ăn, dù sao cũng không chết được.” Tôi cúi đầu tránh né ánh mắt hắn, xúc một thìa cho vào miệng.
“Có ngon không?”
Đối với loại người này tuyệt đối không được để hắn đắc ý: “Chẳng ngon chút nào”.
“Anh muốn nói với em…”, hắn đột nhiên cười gian manh.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn.
“… Chỗ trứng cá em vừa ăn, anh đã liếm rồi. Không ngờ em lại ăn thật.”
“Hà! Vĩnh! Kỳ!”
Lần này, cả hai hộp cơm cùng lúc hôn lên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Dì nuôi hắn từng đó năm, sao vẫn chưa bị hắn chọc cho phát điên nhỉ?
Dùng bữa trưa và bữa sáng để ném người, kết quả là trong ngày hôm đó tôi phải giặt hộ hắn đến hai bộ quần áo.
Tôi dùng sức vò áo trong nhà vệ sinh, vừa than thở xót xa cho cuộc sống đại học thê thảm của mình, vừa hớn hở vì buổi chiều không có tiết. Buổi trưa lao động mệt mỏi thế này, chiều có đến lớp cũng chỉ tổ ngủ gật thôi.
Hà Vĩnh Kỳ được trời ưu đãi, cho dù hắn có ngủ nguyên một ngày cũng chẳng có thầy cô nào nỡ lòng mắng hắn. Tôi thì đừng mong, số tôi là số khổ.
Sau khi giặt giũ phơi phóng xong, tôi định lên giường ngủ một giấc. Vừa mới đặt mình xuống giường đã bị hắn kéo dậy.
“Làm cái gì thế?”
“Đừng ngủ, đi xem anh chơi bóng rổ.”
Thật buồn cười, hắn ta thực sự coi tôi là bảo mẫu hai tư trên hai tư của hắn sao?
Tôi quay lưng về phía hắn: “Đi một mình đi”.
“Không được, hôm nay là vòng loại cuộc thi bóng rổ toàn trường, lớp mình đấu với lớp Ba, rất hấp dẫn đấy.”
“Tôi cảnh cáo anh, còn làm phiền giấc ngủ của tôi, tôi sẽ khiến anh phải nằm dưỡng thương ba tháng trên giường.”
Hắn chỉ còn nước thở dài: “Coi như anh sợ em”.
Nghe thấy tiếng bước chân hắn rời đi tôi mới thở phào một hơi, chuẩn bị đánh một giấc no nê sảng khoái.
“Em có thể không đi, nhưng anh bắt buộc phải nói với em một câu cuối cùng…”, đi đến cửa phòng, hắn xoay người lải nhải.
Tôi vẫn nhắm mắt vớ lấy một cuốn vở ném về phía hắn: “Im mồm! Còn nói nữa thì ăn đập!”.
“… Cuộc thi lần này là hoạt động tập thể, có điểm danh, không đi đồng nghĩa với trốn tiết.”
…
…
…
Nếu như tôi được phép gào thét hết mình, âm lượng chắc chắn không thua kém Mạnh Khương Nữ[2] đã khóc đổ Trường Thành năm nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook