Hai người đi ra ngoài lúc ba giờ, khi trở về cả người đều suy sút.


Mẹ Lâm dựa vào cửa, ngửa đầu không ngừng đấm vào đầu, Lâm Phương ngồi xổm trên mặt đất, tay sờ soạng vài lần ở trên bụng.


Nửa ngày, cô ta mới nhẹ giọng hỏi: “Mẹ ơi, con phải làm sao bây giờ đây?”

Mẹ Lâm dừng động tác, đỏ mắt nhìn về phía con gái, đè thấp giọng hỏi: “Bây giờ mới biết sợ, thì có thể làm gì chứ?”

“Hu hu hu……” Lâm Phương thấp giọng khóc thút thít, cô ta rất sợ hãi, trong đầu óc đều là cảnh tượng mình bị treo bảng giày rách đi khắp phố.


“Mẹ ơi, mẹ cứu cứu con đi!”

Mẹ Lâm đương nhiên muốn cứu cô ta, suốt một đường trở về trong lòng bà ta đã có tính toán, nghe con gái khóc lóc kể lể một hồi, vỗ vỗ đầu cô ta: “Ngày mai mẹ qua nhà họ Vương thương lượng chuyện hôn sự của hai đứa, tốt nhất là kết hôn trong tháng này luôn.



Biện pháp giải quyết này rất đúng ý của Lâm Phương, trong lòng cô ta vui vẻ, lại lo lắng: “Nhưng Nhị Nha……”

“Mẹ sẽ thuyết phục nó.




Mẹ Lâm cắn răng, mặc kệ thế nào hôn sự này cũng không thể bị phá hư!

Có lời uy hiếp của Lâm Niệm ở đó, hai ngày nay nhà họ Vương vẫn luôn chú ý động tĩnh của nhà họ Lâm.


Lúc mẹ Lâm tìm tới cửa người tiếp đãi chính là Tần Quan Quỳnh.


Hai người đóng cửa nói chuyện nửa ngày, rốt cuộc đạt thành hiệp nghị, đêm đó cùng đi tìm Lâm Niệm.


Lâm Niệm ngồi ở trên ghế dựa lưng vào bàn học, đối diện là mẹ Lâm và Tần Quan Quỳnh đang đứng.


Cửa nhà được đóng lại, bên ngoài không có một chút âm thanh truyền đến.


Hai người từ khi tiến vào miệng cứ liên tục hoạt động chưa hề ngừng lại, giống như đang hát đôi, bọn họ là bên yếu thế nhưng lại không chịu thua kém muốn đánh đòn phủ đầu trước.


Lâm Niệm nghe đến mức nhức lỗ tai, rốt cuộc chờ được bọn họ tạm thời nghỉ.


“Chính phủ không quy định một nhà phải đưa xuống nông thôn mấy người, cháu suy nghĩ trước đi đã, đừng đưa ra quyết định một cách xúc động như vậy.



Lâm Niệm nâng mắt lên: “Cháu nghĩ kỹ rồi.



“Nhanh như vậy?” Tần Quan Quỳnh lạnh mặt: “Nói thử xem.



“Muốn bọn họ không xuống nông thôn cũng được thôi.

” Lâm Niệm nói thẳng: “Nhưng phải trả tiền.




Mẹ Lâm trừng to mắt, nước miếng phun đến trên mặt cô: “Trong mắt mày chỉ có tiền thôi đúng không?!”

Lâm Niệm dùng mu bàn tay lau nước miếng: “Hai người có thể từ từ suy nghĩ, tôi không vội, suy nghĩ một hai tháng cũng được.



Mẹ Lâm và Tần Quan Quỳnh đều bị cô làm cho cạn lời, chỉ với cái bụng đang mang thai của Lâm Phương, bọn họ có nhiều thời gian như vậy để suy nghĩ sao?

Lời uy hiếp lần này của Lâm Niệm nghiêm trọng hơn hai lần trước nhiều, khiến người ta hoàn toàn không có cơ hội xoay chuyển.


Mẹ Lâm lại bắt đầu mắng, từ ngữ thô tục gì cũng có thể mắng ra khỏi miệng.


Tần Quan Quỳnh tùy ý bà ta mắng cho sảng khoái, mới hỏi: “Cô muốn bao nhiêu.



“Một người năm trăm đi.



Tần Quan Quỳnh từ chối: “Quá nhiều!”

Mẹ Lâm càng đầy mặt hung ác: “Còn không bằng tao giết chết mày càng nhẹ nhàng hơn!”


Lâm Niệm cười lạnh một tiếng, đối diện với đôi mắt của mẹ Lâm cô nửa điểm cũng không sợ, nếu mẹ cô thật sự có lá gan này, cô sớm đã đi đầu thai.


Hai mẹ con nhìn chằm chằm lẫn nhau trừng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là mẹ Lâm bại trận, dời ánh mắt bóp chặt tay đến mức vang lên tiếng xương kêu rắc rắc.


Tần Quan Quỳnh thấy mẹ Lâm bại lui, trong lòng có chút tiếc nuối, một lần nữa nói: “Lúc trước cô đã đòi một ngàn, bây giờ lại thêm năm trăm, tôi không lấy ra được nhiều như vậy.



“Vậy để Vương Vinh Võ xuống nông thôn.



Lâm Niệm căn bản không nhiều lời với bọn họ.


Tần Quan Quỳnh cắn chặt răng, bà ta chưa từng thấy con nhỏ nào khó chơi như này, tại sao Tôn Xuân Phương không giết chết cô từ khi cô mới sinh ra luôn đi?

Trong lòng lại tức giận, hai người không thể lay chuyển Lâm Niệm, cò kè mặc cả, cuối cùng một nhà vẫn phải trả bốn trăm đồng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương