Cuộc Sống Của Cô Nàng Mù Đường
-
Chương 17: Hết lạc đường rồi đến lạc duyên
Sóng biển rì rào, ù ù bên tai như một bản nhạc dữ dội của tuổi thanh xuân. Tôi đảm bảo mình không có vấn đề gì về thính giác, rõ ràng nghe chính anh nói gì đó… Thích? Sếp Lạc Minh trẻ tuổi, phong độ, đẹp trai ngời ngời, là tinh anh của xã hội, làm sao có thể thích một nhân viên nhỏ nhoi, một người rất đỗi bình thường như tôi? Hồi xưa lúc đọc truyện cổ tích “Cô bé lọ lem”, nói thật tôi hoàn toàn không cảm động. Giờ điều này xảy ra trên chính bản thân mình, tôi mới cảm thấy sự rung động là như thế nào? Dù có chút hão huyền của thiếu nữ…
Dường như vì chờ đợi câu trả lời của tôi hơi lâu, Lạc Minh nhẹ nhàng cầm tay tôi hỏi lại lần nữa:
“Nếu tôi thích em thì em thấy thế nào hả?”
“…”
Nhìn ánh mắt chân thành của anh, suýt chút nữa tôi đã buột miệng thốt ra “Vâng, em thích!”. Đúng vậy, một người đàn ông ưu tú như anh làm sao tôi không thích cho được, tín hiệu đèn đỏ đèn xanh tùm lum của anh tôi cũng đã sớm mơ hồ nhận ra… Chẳng qua là tôi rất đỗi bình thường, còn anh lại quá ư tài giỏi. Tôi tự biết thân biết phận của mình, không dám “trèo cao” vì sợ “ngã đau”. Thế mà anh lại vừa bất ngờ tỏ tình với tôi, cảm giác lúc này chính là vui sướng không thôi.
Tiếc thay, lá gan của tôi lại quá nhỏ bé, cỡ bằng hạt đậu nên phản ứng lúc này thật sự chỉ muốn “chạy trối chết”. Đúng lúc, đúng thời điểm một giọng nói lơ lớ vang lên cứu rỗi linh hồn tôi ngay lập tức:
“Anh chị làm gì ở đây vậy?”
Tôi giật mình quay sang nhìn “ân nhân”, như có tật giật mình vội vàng rút khỏi tay Lạc Minh, đứng bật dậy lùi ra xa hai bước, quýnh quáng nói:
“Đâu… có làm gì đâu, không nói gì hết. Chúng tôi chỉ ngắm bình mình thôi. Tại thấy mọi người ngủ say quá nên không gọi. Chúng ta nên đi về rồi. Lạnh quá, hừ hừ…”
“…”
Tôi co giò, bó toàn thân rồi bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất có thể sau khi nói năng vài lời lộn xộn. Để lại không gian thơ mộng cho đôi trẻ tâm tình. Họ mới chính xác là “thanh mai trúc mã”, và tôi thì không hề muốn làm một “tiểu tam” ngu xuẩn. Thế đấy!
Một thoáng ngoảnh đầu nhìn lại, gió thổi tóc rối tung bay, che đi đôi mắt lệ nhòa… vì cát. Không ai hết, chính cát là thủ phạm gây nên điều tệ hại này!
…
Khi trở về nhà trong thành phố C, tôi bắt đầu nhốt mình trong phòng “tu luyện” đến cơm tối cũng không chịu xuống ăn. Vì sao nhỉ? Vì lời tỏ tình bất ngờ của người kia khiến tôi không thích ứng được? Hay bởi vì cảm giác lạ lẫm trong cơ thể mình tự dọa chính mình? Hay vì một lí do nào khác?
Tôi lăn đi lăn lại trên chiếc giường cao 80cm một hồi, hết trùm chăn rồi lại mở ra mà cả hai bán cầu não vẫn chưa thể thông suốt được. Cho đến khi, có ai đó đi tới bên cạnh xốc cả người tôi lên hỏi:
“An Khuê, sao chị không xuống ăn cơm tối? Chị có chỗ nào không khỏe à?”
Bất ngờ mặt đối mặt, mắt đối mắt với cô nàng Tia khiến tôi càng chột dạ hơn. Khẩn trương đến độ lăn cả người xuống giường trong vô thức, cuối cùng mặt mũi tiếp đất một cách thật hoàn hảo!
Tia trợn tròn mắt xanh nhìn tôi, vội vàng đỡ lấy hỏi thăm:
“Trời ơi, chị có sao không?”
Sau khi đứng vững trên mặt đất, tôi xua xua tay, thản nhiên nói:
“Không… không sao. Vừa rồi là tôi đang thử nghiệm một chút để cô xem mà học hỏi!”
“…”
“Thì ra động tác lăn từ trên giường xuống như tôi nói cũng không quá khó. Vậy nên, lần sau cô cứ thoải mái dùng động tác đó mỗi lần xuống giường đi. Thật là YOMOST đấy.”
“…”
“Bùm”… Đóng cửa lại, tôi mới từ từ thở dài một tiếng. Nhìn xuống cái bụng xẹp lép của mình đang biểu tình dữ dội liền chiều theo ý nó. Quyết định đi xuống nhà tìm đồ ăn trước rồi tính sau.
Vừa xuống đến nhà, tôi đã cảm thấy bầu không khí vô cùng quái dị. Gương mặt mẹ đại nhân sao có thể vui vẻ, hòa nhã, thân thiện, dễ gần như vậy được?
Tôi đang định chuồn vào trong bếp, mẹ đã nhanh hơn một bước chặn ở trước mặt, tủm tỉm nói:
“Con gái ngoan, con đói rồi hả? Hay mẹ đi hâm lại thức ăn cho con nhé!”
Tôi lùi sau một bước, vẻ mặt vô cùng cảm động nhìn mẹ:
“Mẹ, mẹ tuyệt vời thật đấy!”
Mẹ tiếp tục cười vui vẻ, tôi thì thở phào vì không bị mẹ mắng cái tội bỏ bữa.
“An Khuê, hình như lâu rồi mẹ không tặng quà cho con. Con xem, con muốn mẹ tặng gì nào?”
“Sặc…”
Tôi bị sặc chính ly sữa bò mà mẹ tự tay pha cho. Nhưng rồi tôi lại nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Trải qua vô số kinh nghiệm trên “trường nhà”, mỗi lần mẹ đại nhân có việc gì cần tôi làm sẽ sử dụng chiến thuật “Tiên dùng lễ, hậu dùng binh”, lễ chính là quà bánh, binh chính là cây chổi lông gà gia truyền.
Người ta nói, kẻ tức thời là trang tuấn kiệt, tôi nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
“Con muốn một chiếc cặp da để đeo đi làm, hoặc một sợi dây chuyền bạc thái mặt đá cũng được.”
Mẹ lập tức khó xử, miệng lẩm bẩm tính tính toán toán:
“Dây chuyền bạc mặt đá ít nhất cũng phải đến triệu rồi, thôi thì mua cặp da đi nhé. Không cần bàn gì nữa, cứ quyết vậy đi.”
Tôi phấn khích nhảy cẫng lên, ôm choàng lấy mẹ:
“Cảm ơn mẹ, người tốt với con quá. Một cái cặp da văn phòng ít nhất cũng phải hai triệu mới có hàng tốt để dùng mẹ ạ.”
Mẹ đại nhân lập tức đơ người, sắc mặt phút chốc thay đổi một trăm tám mươi độ, vỗ vỗ vai tôi nói:
“Đúng rồi, con gái ngoan, con thích đeo dây chuyền có đá màu gì thế?”
Tôi: “…”
Người ta nói, mẹ là người hiểu con nhất. Vậy nên, theo quá trình phản ứng ngược lại thì con cũng hiểu mẹ được đôi phần. Kết thúc màn thương lượng quà tặng, tôi liền dò hỏi:
“Mẹ à, rốt cuộc là có chuyện gì cần con làm vậy?”
Mẹ yêu chiều xoa đầu tôi như hồi bé, mặt vui vui vẻ vẻ chính thức đi vào đề:
“Cũng không có gì cả.”
“…”
“Chỉ là muốn con ra ngoài ăn bữa cơm, tiện thể xem mắt luôn.”
“…”
Ai ngờ, vừa xong câu trước, câu sau mẹ đại nhân liền suýt làm tôi tăng xông, nhồi máu cơ tim… Tôi chợt thấy, thế giới này đầy tăm tối!
…
Sáng đầu tuần, tôi tỉnh dậy rất sớm. Kinh nghiệm từ những lần sai phạm ở các công ty cũ, bây giờ tôi luôn đặt báo thức sớm hơn hẳn một tiếng đồng hồ. Đến công ty sớm hơn giờ làm việc những vài chục phút. Vì chỉ di chuyển bằng một chuyến xe buýt nên tôi không sợ bị lạc. Cứ đến đúng điểm là xe thả tôi xuống, rồi cứ thế đi thẳng 100m nữa, đến giờ tôi có thể khẳng định Tổng công ty quốc tế An Lạc chính xác nằm ở bên tay phải.
Trong lịch sử làm việc phong phú của tôi, có loại sếp nào mà tôi chưa từng “cung phụng”, nhưng lần này gặp Lạc Minh có lẽ là điều mà tôi không thể lường trước được. Vị sếp chẳng giống ai đó khiến tôi rất đau đầu…
Hôm nay, tôi đến công ty rất sớm, muốn tranh thủ làm một nhân viên gương mẫu, ghi điểm với sếp và đồng nghiệp nên cầm giẻ sạch giúp mọi người lau hết bàn ghế từ trong ra ngoài.
Đang lau đến cửa kính thì sếp Lạc Minh tới sớm, đập vai tôi hỏi:
“Em làm cái gì ở đây vậy?”
Tôi giật mình, vui vẻ chào sếp lớn:
“Chào sếp, tôi đang lau cửa kính.”
Anh liếc nhìn cửa kính rồi lại nhìn tôi, bình tĩnh hỏi:
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Dạ, tám giờ sáng.” – Tôi vẫn thản nhiên trả lời, nhưng cơ thể bắt đầu căng thẳng.
“Em có biết ở đây mọi người 8 giờ 30 mới đi làm hay không?”
Đối diện với gương mặt “lãnh cảm” của sếp, rõ ràng tôi không làm gì sai nhưng vẫn cảm thấy chột dạ, chợt lúng túng:
“Tại… tại hôm nay là ngày đầu tuần, tôi muốn tạo ấn tượng tốt với mọi người nên…”
Với lời giải thích ngập ngừng của tôi, hình như anh không những không hài lòng, mà thần sắc còn tối hơn:
“Công ty này không thiếu nhân viên vệ sinh. Tôi là giám đốc ở đây, em là cấp dưới của tôi. Lần sau em không được phép đến sớm hơn tôi.”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên khiến tôi ngỡ người này không phải vị sếp mới hôm trước còn tỏ tình với mình. Khoan đã, anh vừa đưa ra lời đề nghị vô lý gì vậy? Không cho phép tôi đến sớm hơn anh, trần đời có vị sếp nào nói lời buồn cười như anh không?
Nghĩ thì vậy, nhưng sếp vẫn là sếp, dù anh lộng quyền thế nào thì phận làm nhân viên nhỏ nhoi như tôi vẫn phải nhịn:
“Vậy… vậy tôi phải làm sao?”
“Em phải đi muộn hơn tôi!” – Lạc Minh vẫn tỉnh bơ trả lời.
“Vậy nếu sếp đi muộn rồi sao?” – Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang, thật sự bản thân chỉ muốn làm một nhân viên gương mẫu, nhiệt huyết tuổi trẻ chảy cuồn cuộn trong mình. Như vậy mới dễ sống sót ở cái thành phố C này được.
“Thì … thì em phải đi muộn hơn nữa… phải muộn hơn tôi.” – Đến lúc này mà sếp vẫn mặt dày như vậy.
“Nhưng… nhưng mà…”
“Không nói nữa. Bây giờ, một là em đi muộn hơn tôi, còn hai là đi bằng giờ với tôi. Em tự chọn đi.”
Tôi: “…”
Tôi đã nói, vị sếp lần này của tôi rõ ràng không bình thường mà. Nhìn bóng lưng anh ung dung, thoải mái đi vào trong phòng làm việc. Tôi có khao khát mãnh liệt là ném cả cái rẻ lau đầy bụi bẩn lên mái tóc “mềm mượt óng ả” của gã sếp vô lý kia. Nhưng rồi, nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước… Vậy đấy!
…
Mệnh lệnh của mẹ đại nhân đương nhiên là không thể kháng lại, huống hồ tôi cũng đã nhận quà của bà luôn rồi. Nếu không nghe lời làm theo, chỉ sợ không thể tránh khỏi được ăn một bữa no nê của chổi lông gà gia truyền. Thời gia đi xem mắt là 6 giờ tối, mà 5 giờ 30 mới tan làm, mà từ công ty đón xe buýt đến chỗ hẹn trong giờ cao điểm của phải mất gần tiếng đồng hồ. Tính tới tính lui, cuối cùng tôi quyết định xin sếp được tan làm sớm vào chiều nay.
Vì thế, tôi đường hoàng gõ cửa phòng sếp đi vào. Thấy phong thái anh ngồi chăm chú bên bàn làm việc, tôi liền cười rất đỗi ngọt ngào, tạo dáng thật yểu điệu, cất giọng nói lanh lảnh:
“Sếp à, hôm nay anh mặc quần áo rất đẹp. Sắc mặt rất tốt, vô cùng phong độ, người nhìn người mê. Phong thái hơn người, khí chất vương giả cao quý, có một không hai…”
“Được rồi. Vào vấn đề chính đi.” - Lạc Minh đang xem tài liệu trên bàn, bỗng nhiên ngắt lời tôi.
Tôi vội nắm chặt hai tay lại, bộ dạng nghiêm chỉnh nói:
“Chuyện là vầy, vì một lí do hơi tế nhị nên tôi muốn xin tan làm sớm một chút, được không ạ?”
Lạc Minh ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn tôi với đôi mắt đen nháy:
“Lí do gì?”
Tôi có chút xấu hổ nói: “Đi xem mắt!”
Sắc mặt anh lạnh tanh, lại hỏi: “Ở đâu?
Tôi cúi đầu khom lưng, tự nhiên đáp:
“Ở nhà hàng ABC.”
Anh vẫn giữ nguyên ngữ khí, lại tiếp tục hỏi:
“Đối tượng là ai?”
“Tôi…”
Theo quán tính định trả lời, nhưng tôi chợt nhận ra câu chuyện đã đi quá xa. Tôi xem mắt ai ở đâu tại sao phải nói cho sếp biết? Vậy mà, giọng điệu của anh còn y chang như đang thẩm vấn nạn nhân ấy!
Tôi nhất quyết không trả lời, chỉ khúm núm nói nhỏ nhẹ:
“Sếp à, hình như đây là chuyện riêng tư của tôi.”
“…”
Lạc Minh không nói gì nữa, chỉ trừng to hai mắt nhìn tôi, sắc mặt không được tốt cho lắm… Nhưng kệ đi, tôi mặc định: Im lặng là đồng ý. Vậy nên, sếp à, anh đồng ý rồi nhé!
…
Từ hôm qua, mẹ đại nhân thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời, vội tức tốc đi liên hệ với mấy người bạn già, nói là muốn tìm cho tôi một người tốt nhất. Khẳng định để tôi xem mắt một lần liền ưng ngay, kiểu như muốn tống cổ đứa con gái này ra khỏi nhà lắm rồi!
Tuy là lúc đầu vì “tham quà" của mẹ nên mới đồng ý, nhưng gần đến giờ hẹn, chưa gặp đối tượng tôi đã bắt đầu hối hận không thôi. Tại sao lúc đó mình lại hồ đồ như vậy, hai người đi xem mắt vốn hoàn toàn xa lạ, không hiểu gì về đối phương. Dù có ưng ý thì sao, cuộc hôn nhân không tình yêu đó liệu có bền vững được không?
Không được, tôi hoàn toàn cự tuyệt hôn nhân không tình yêu. Nếu không có tình cảm thì làm sao mà được hạnh phúc? Vì vậy, tôi nhất định phải biến buổi xem mặt hôm nay thành thảm họa! Chỉ cần đối phương thấy tôi chướng mắt, mẹ cũng sẽ không còn lí do gì để ép buộc tôi đi xem mặt lần hai nữa.
Đứng trước một nhà hàng sang trọng, tôi hít vào thở ra nhiều lần mới có dũng khí bước vào cuộc chiến đấu.
Nhà hàng này bày trí rất đẹp mắt, đèn điện sáng lung linh, nhạc nhẽo vô cùng dễ chịu. Tôi đã thấy đối tượng ngồi chờ sẵn ở một bàn gần cửa kính trong suốt đang thản nhiên ngắm nhìn phố xá bên ngoài đường. Tôi điều tiết lại cảm xúc, hít sâu một hơi ổn định lại tâm trạng rồi mới chậm rãi đi đến bên bàn ngồi xuống đối diện với người đàn ông đó.
“An Khuê, rất vui khi được gặp lại em!”
Tôi ngẩn người nhìn đối phương đăm đăm, người ta cũng không tỏ ra khó chịu, cứ để mặc tôi quan sát, bản thân vẫn mỉm cười thân thiện sau khi chào hỏi.
“Giám đốc Dương… Sao lại là anh?”
Đúng vậy, đối tượng xem mắt lại chính là Dương Hoàng. Ngoài dự tính của tôi luôn rồi. Đối tượng xem mắt lần này có phải là quá tuyệt vời rồi không? Cho dù là tướng mạo hay khí chất thì Dương Hoàng cũng coi như đều hoàn hảo. Xem ra mẹ đã tốn không ít công sức cho việc tìm đối tượng cho tôi.
Nhìn Giám đốc Dương ăn mặc lịch sự, màu áo trắng tinh khôi phối với quần tây ôm gọn đôi chân tôn lên vóc dáng khiến người ta nhìn mà say đắm. Lại thêm khuôn mặt điển trai, hiền lành càng dễ có được cảm tình của mọi người. Đôi mắt dịu dàng trong vắt như dòng suối mát, làm tôi cảm thấy anh giống như một thiên sứ… Dù lời miêu tả hơi quá, nhưng quả thực lâu rồi không gặp, Dương Hoàng này thay đổi rất nhiều khiến tôi suýt nữa là không nhận ra.
Đợi tôi ổn định trở lại, Dương Hoàng xoa xoa cằm, nghiền ngẫm phản ứng của tôi, chợt lên tiếng:
“Nếu như tôi đoán không sai, chắc đây là lần đầu em đi xem mắt đúng không?”
Không nghĩ đến Dương Hoàng nhìn ra điều đó, tôi hơi căng thẳng, hỏi:
“Đúng, đúng. Có chuyện gì sao ạ?”
Dương Hoàng lắc đầu, nhẹ nhàng cười trấn an tôi:
“Không có gì, không phải căng thẳng đâu. Nếu như đây là lần đầu em đi xem mắt, tôi có thể cho em một lời khuyên chân thành.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, vội vàng cất giọng hỏi:
“Lời khuyên gì vậy ạ?”
Dương Hoàng ung dung ngồi dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc:
“À, tôi muốn báo trước cho em biết kết luận của việc đi xem mắt. Đừng nghĩ rằng cái tốt ở phía sau, thật ra đối tượng xem mắt lần đầu tiên mới là tốt nhất. Bởi vì càng về sau đối tượng càng kém hơn, cho nên tôi khuyên em nhanh chóng quyết định, đừng kén cá chọn canh để tránh tương lai hối hận cũng không kịp.”
Tôi nghe đã hiểu, Dương Hoàng rõ ràng có ý nói anh ta chính là sự lựa chọn tốt nhất. Ôi, làm sao bây giờ, thì ra người ta sớm đã động lòng với tôi. Lần xem mặt này liền tranh thủ bày tỏ. Tôi thừa nhận mình cũng là phụ nữ, và sự tán thưởng của đàn ông chính là thuốc tiên. Tâm trạng của tôi phút chốc như được cứu rỗi đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, không kìm lòng được mà cười toe toét.
Tuy nhiên, tôi vẫn tỏ ra không tin, nghi hoặc hỏi:
“Đối tượng xem mắt về sau càng kém hơn, cũng chưa chắc như thế mà?”
Dương Hoàng nhún vai, thở dài ngao ngán bày tỏ:
“Đúng vậy, lúc trước có người nói với tôi như thế tôi cũng không tin. Nhưng trải qua kinh nghiệm mà tôi tích góp được thì đó chính là sự thật.”
Tôi liền mơ hồ hiểu ra điều gì đó, vội hỏi:
“Giám đốc Dương, hôm nay không phải là lần xem mắt đầu tiên của anh sao ạ?”
“An Khuê, em là đối tượng xem mắt lần thứ bảy của tôi rồi.”
“…”
Theo như Dương Hoàng nói, với kinh nghiệm dày dặn, đối tượng xem mắt càng về sau càng kém, mà đây là lần thứ bảy anh ta đi xem mắt, cũng có nghĩa: Tôi chính là người kém nhất trong bảy người xem mắt ư?
Dương Hoàng! Tôi trù cho anh Ế đến mãn kiếp đi…
Dường như vì chờ đợi câu trả lời của tôi hơi lâu, Lạc Minh nhẹ nhàng cầm tay tôi hỏi lại lần nữa:
“Nếu tôi thích em thì em thấy thế nào hả?”
“…”
Nhìn ánh mắt chân thành của anh, suýt chút nữa tôi đã buột miệng thốt ra “Vâng, em thích!”. Đúng vậy, một người đàn ông ưu tú như anh làm sao tôi không thích cho được, tín hiệu đèn đỏ đèn xanh tùm lum của anh tôi cũng đã sớm mơ hồ nhận ra… Chẳng qua là tôi rất đỗi bình thường, còn anh lại quá ư tài giỏi. Tôi tự biết thân biết phận của mình, không dám “trèo cao” vì sợ “ngã đau”. Thế mà anh lại vừa bất ngờ tỏ tình với tôi, cảm giác lúc này chính là vui sướng không thôi.
Tiếc thay, lá gan của tôi lại quá nhỏ bé, cỡ bằng hạt đậu nên phản ứng lúc này thật sự chỉ muốn “chạy trối chết”. Đúng lúc, đúng thời điểm một giọng nói lơ lớ vang lên cứu rỗi linh hồn tôi ngay lập tức:
“Anh chị làm gì ở đây vậy?”
Tôi giật mình quay sang nhìn “ân nhân”, như có tật giật mình vội vàng rút khỏi tay Lạc Minh, đứng bật dậy lùi ra xa hai bước, quýnh quáng nói:
“Đâu… có làm gì đâu, không nói gì hết. Chúng tôi chỉ ngắm bình mình thôi. Tại thấy mọi người ngủ say quá nên không gọi. Chúng ta nên đi về rồi. Lạnh quá, hừ hừ…”
“…”
Tôi co giò, bó toàn thân rồi bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất có thể sau khi nói năng vài lời lộn xộn. Để lại không gian thơ mộng cho đôi trẻ tâm tình. Họ mới chính xác là “thanh mai trúc mã”, và tôi thì không hề muốn làm một “tiểu tam” ngu xuẩn. Thế đấy!
Một thoáng ngoảnh đầu nhìn lại, gió thổi tóc rối tung bay, che đi đôi mắt lệ nhòa… vì cát. Không ai hết, chính cát là thủ phạm gây nên điều tệ hại này!
…
Khi trở về nhà trong thành phố C, tôi bắt đầu nhốt mình trong phòng “tu luyện” đến cơm tối cũng không chịu xuống ăn. Vì sao nhỉ? Vì lời tỏ tình bất ngờ của người kia khiến tôi không thích ứng được? Hay bởi vì cảm giác lạ lẫm trong cơ thể mình tự dọa chính mình? Hay vì một lí do nào khác?
Tôi lăn đi lăn lại trên chiếc giường cao 80cm một hồi, hết trùm chăn rồi lại mở ra mà cả hai bán cầu não vẫn chưa thể thông suốt được. Cho đến khi, có ai đó đi tới bên cạnh xốc cả người tôi lên hỏi:
“An Khuê, sao chị không xuống ăn cơm tối? Chị có chỗ nào không khỏe à?”
Bất ngờ mặt đối mặt, mắt đối mắt với cô nàng Tia khiến tôi càng chột dạ hơn. Khẩn trương đến độ lăn cả người xuống giường trong vô thức, cuối cùng mặt mũi tiếp đất một cách thật hoàn hảo!
Tia trợn tròn mắt xanh nhìn tôi, vội vàng đỡ lấy hỏi thăm:
“Trời ơi, chị có sao không?”
Sau khi đứng vững trên mặt đất, tôi xua xua tay, thản nhiên nói:
“Không… không sao. Vừa rồi là tôi đang thử nghiệm một chút để cô xem mà học hỏi!”
“…”
“Thì ra động tác lăn từ trên giường xuống như tôi nói cũng không quá khó. Vậy nên, lần sau cô cứ thoải mái dùng động tác đó mỗi lần xuống giường đi. Thật là YOMOST đấy.”
“…”
“Bùm”… Đóng cửa lại, tôi mới từ từ thở dài một tiếng. Nhìn xuống cái bụng xẹp lép của mình đang biểu tình dữ dội liền chiều theo ý nó. Quyết định đi xuống nhà tìm đồ ăn trước rồi tính sau.
Vừa xuống đến nhà, tôi đã cảm thấy bầu không khí vô cùng quái dị. Gương mặt mẹ đại nhân sao có thể vui vẻ, hòa nhã, thân thiện, dễ gần như vậy được?
Tôi đang định chuồn vào trong bếp, mẹ đã nhanh hơn một bước chặn ở trước mặt, tủm tỉm nói:
“Con gái ngoan, con đói rồi hả? Hay mẹ đi hâm lại thức ăn cho con nhé!”
Tôi lùi sau một bước, vẻ mặt vô cùng cảm động nhìn mẹ:
“Mẹ, mẹ tuyệt vời thật đấy!”
Mẹ tiếp tục cười vui vẻ, tôi thì thở phào vì không bị mẹ mắng cái tội bỏ bữa.
“An Khuê, hình như lâu rồi mẹ không tặng quà cho con. Con xem, con muốn mẹ tặng gì nào?”
“Sặc…”
Tôi bị sặc chính ly sữa bò mà mẹ tự tay pha cho. Nhưng rồi tôi lại nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Trải qua vô số kinh nghiệm trên “trường nhà”, mỗi lần mẹ đại nhân có việc gì cần tôi làm sẽ sử dụng chiến thuật “Tiên dùng lễ, hậu dùng binh”, lễ chính là quà bánh, binh chính là cây chổi lông gà gia truyền.
Người ta nói, kẻ tức thời là trang tuấn kiệt, tôi nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
“Con muốn một chiếc cặp da để đeo đi làm, hoặc một sợi dây chuyền bạc thái mặt đá cũng được.”
Mẹ lập tức khó xử, miệng lẩm bẩm tính tính toán toán:
“Dây chuyền bạc mặt đá ít nhất cũng phải đến triệu rồi, thôi thì mua cặp da đi nhé. Không cần bàn gì nữa, cứ quyết vậy đi.”
Tôi phấn khích nhảy cẫng lên, ôm choàng lấy mẹ:
“Cảm ơn mẹ, người tốt với con quá. Một cái cặp da văn phòng ít nhất cũng phải hai triệu mới có hàng tốt để dùng mẹ ạ.”
Mẹ đại nhân lập tức đơ người, sắc mặt phút chốc thay đổi một trăm tám mươi độ, vỗ vỗ vai tôi nói:
“Đúng rồi, con gái ngoan, con thích đeo dây chuyền có đá màu gì thế?”
Tôi: “…”
Người ta nói, mẹ là người hiểu con nhất. Vậy nên, theo quá trình phản ứng ngược lại thì con cũng hiểu mẹ được đôi phần. Kết thúc màn thương lượng quà tặng, tôi liền dò hỏi:
“Mẹ à, rốt cuộc là có chuyện gì cần con làm vậy?”
Mẹ yêu chiều xoa đầu tôi như hồi bé, mặt vui vui vẻ vẻ chính thức đi vào đề:
“Cũng không có gì cả.”
“…”
“Chỉ là muốn con ra ngoài ăn bữa cơm, tiện thể xem mắt luôn.”
“…”
Ai ngờ, vừa xong câu trước, câu sau mẹ đại nhân liền suýt làm tôi tăng xông, nhồi máu cơ tim… Tôi chợt thấy, thế giới này đầy tăm tối!
…
Sáng đầu tuần, tôi tỉnh dậy rất sớm. Kinh nghiệm từ những lần sai phạm ở các công ty cũ, bây giờ tôi luôn đặt báo thức sớm hơn hẳn một tiếng đồng hồ. Đến công ty sớm hơn giờ làm việc những vài chục phút. Vì chỉ di chuyển bằng một chuyến xe buýt nên tôi không sợ bị lạc. Cứ đến đúng điểm là xe thả tôi xuống, rồi cứ thế đi thẳng 100m nữa, đến giờ tôi có thể khẳng định Tổng công ty quốc tế An Lạc chính xác nằm ở bên tay phải.
Trong lịch sử làm việc phong phú của tôi, có loại sếp nào mà tôi chưa từng “cung phụng”, nhưng lần này gặp Lạc Minh có lẽ là điều mà tôi không thể lường trước được. Vị sếp chẳng giống ai đó khiến tôi rất đau đầu…
Hôm nay, tôi đến công ty rất sớm, muốn tranh thủ làm một nhân viên gương mẫu, ghi điểm với sếp và đồng nghiệp nên cầm giẻ sạch giúp mọi người lau hết bàn ghế từ trong ra ngoài.
Đang lau đến cửa kính thì sếp Lạc Minh tới sớm, đập vai tôi hỏi:
“Em làm cái gì ở đây vậy?”
Tôi giật mình, vui vẻ chào sếp lớn:
“Chào sếp, tôi đang lau cửa kính.”
Anh liếc nhìn cửa kính rồi lại nhìn tôi, bình tĩnh hỏi:
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Dạ, tám giờ sáng.” – Tôi vẫn thản nhiên trả lời, nhưng cơ thể bắt đầu căng thẳng.
“Em có biết ở đây mọi người 8 giờ 30 mới đi làm hay không?”
Đối diện với gương mặt “lãnh cảm” của sếp, rõ ràng tôi không làm gì sai nhưng vẫn cảm thấy chột dạ, chợt lúng túng:
“Tại… tại hôm nay là ngày đầu tuần, tôi muốn tạo ấn tượng tốt với mọi người nên…”
Với lời giải thích ngập ngừng của tôi, hình như anh không những không hài lòng, mà thần sắc còn tối hơn:
“Công ty này không thiếu nhân viên vệ sinh. Tôi là giám đốc ở đây, em là cấp dưới của tôi. Lần sau em không được phép đến sớm hơn tôi.”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên khiến tôi ngỡ người này không phải vị sếp mới hôm trước còn tỏ tình với mình. Khoan đã, anh vừa đưa ra lời đề nghị vô lý gì vậy? Không cho phép tôi đến sớm hơn anh, trần đời có vị sếp nào nói lời buồn cười như anh không?
Nghĩ thì vậy, nhưng sếp vẫn là sếp, dù anh lộng quyền thế nào thì phận làm nhân viên nhỏ nhoi như tôi vẫn phải nhịn:
“Vậy… vậy tôi phải làm sao?”
“Em phải đi muộn hơn tôi!” – Lạc Minh vẫn tỉnh bơ trả lời.
“Vậy nếu sếp đi muộn rồi sao?” – Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang, thật sự bản thân chỉ muốn làm một nhân viên gương mẫu, nhiệt huyết tuổi trẻ chảy cuồn cuộn trong mình. Như vậy mới dễ sống sót ở cái thành phố C này được.
“Thì … thì em phải đi muộn hơn nữa… phải muộn hơn tôi.” – Đến lúc này mà sếp vẫn mặt dày như vậy.
“Nhưng… nhưng mà…”
“Không nói nữa. Bây giờ, một là em đi muộn hơn tôi, còn hai là đi bằng giờ với tôi. Em tự chọn đi.”
Tôi: “…”
Tôi đã nói, vị sếp lần này của tôi rõ ràng không bình thường mà. Nhìn bóng lưng anh ung dung, thoải mái đi vào trong phòng làm việc. Tôi có khao khát mãnh liệt là ném cả cái rẻ lau đầy bụi bẩn lên mái tóc “mềm mượt óng ả” của gã sếp vô lý kia. Nhưng rồi, nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước… Vậy đấy!
…
Mệnh lệnh của mẹ đại nhân đương nhiên là không thể kháng lại, huống hồ tôi cũng đã nhận quà của bà luôn rồi. Nếu không nghe lời làm theo, chỉ sợ không thể tránh khỏi được ăn một bữa no nê của chổi lông gà gia truyền. Thời gia đi xem mắt là 6 giờ tối, mà 5 giờ 30 mới tan làm, mà từ công ty đón xe buýt đến chỗ hẹn trong giờ cao điểm của phải mất gần tiếng đồng hồ. Tính tới tính lui, cuối cùng tôi quyết định xin sếp được tan làm sớm vào chiều nay.
Vì thế, tôi đường hoàng gõ cửa phòng sếp đi vào. Thấy phong thái anh ngồi chăm chú bên bàn làm việc, tôi liền cười rất đỗi ngọt ngào, tạo dáng thật yểu điệu, cất giọng nói lanh lảnh:
“Sếp à, hôm nay anh mặc quần áo rất đẹp. Sắc mặt rất tốt, vô cùng phong độ, người nhìn người mê. Phong thái hơn người, khí chất vương giả cao quý, có một không hai…”
“Được rồi. Vào vấn đề chính đi.” - Lạc Minh đang xem tài liệu trên bàn, bỗng nhiên ngắt lời tôi.
Tôi vội nắm chặt hai tay lại, bộ dạng nghiêm chỉnh nói:
“Chuyện là vầy, vì một lí do hơi tế nhị nên tôi muốn xin tan làm sớm một chút, được không ạ?”
Lạc Minh ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn tôi với đôi mắt đen nháy:
“Lí do gì?”
Tôi có chút xấu hổ nói: “Đi xem mắt!”
Sắc mặt anh lạnh tanh, lại hỏi: “Ở đâu?
Tôi cúi đầu khom lưng, tự nhiên đáp:
“Ở nhà hàng ABC.”
Anh vẫn giữ nguyên ngữ khí, lại tiếp tục hỏi:
“Đối tượng là ai?”
“Tôi…”
Theo quán tính định trả lời, nhưng tôi chợt nhận ra câu chuyện đã đi quá xa. Tôi xem mắt ai ở đâu tại sao phải nói cho sếp biết? Vậy mà, giọng điệu của anh còn y chang như đang thẩm vấn nạn nhân ấy!
Tôi nhất quyết không trả lời, chỉ khúm núm nói nhỏ nhẹ:
“Sếp à, hình như đây là chuyện riêng tư của tôi.”
“…”
Lạc Minh không nói gì nữa, chỉ trừng to hai mắt nhìn tôi, sắc mặt không được tốt cho lắm… Nhưng kệ đi, tôi mặc định: Im lặng là đồng ý. Vậy nên, sếp à, anh đồng ý rồi nhé!
…
Từ hôm qua, mẹ đại nhân thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời, vội tức tốc đi liên hệ với mấy người bạn già, nói là muốn tìm cho tôi một người tốt nhất. Khẳng định để tôi xem mắt một lần liền ưng ngay, kiểu như muốn tống cổ đứa con gái này ra khỏi nhà lắm rồi!
Tuy là lúc đầu vì “tham quà" của mẹ nên mới đồng ý, nhưng gần đến giờ hẹn, chưa gặp đối tượng tôi đã bắt đầu hối hận không thôi. Tại sao lúc đó mình lại hồ đồ như vậy, hai người đi xem mắt vốn hoàn toàn xa lạ, không hiểu gì về đối phương. Dù có ưng ý thì sao, cuộc hôn nhân không tình yêu đó liệu có bền vững được không?
Không được, tôi hoàn toàn cự tuyệt hôn nhân không tình yêu. Nếu không có tình cảm thì làm sao mà được hạnh phúc? Vì vậy, tôi nhất định phải biến buổi xem mặt hôm nay thành thảm họa! Chỉ cần đối phương thấy tôi chướng mắt, mẹ cũng sẽ không còn lí do gì để ép buộc tôi đi xem mặt lần hai nữa.
Đứng trước một nhà hàng sang trọng, tôi hít vào thở ra nhiều lần mới có dũng khí bước vào cuộc chiến đấu.
Nhà hàng này bày trí rất đẹp mắt, đèn điện sáng lung linh, nhạc nhẽo vô cùng dễ chịu. Tôi đã thấy đối tượng ngồi chờ sẵn ở một bàn gần cửa kính trong suốt đang thản nhiên ngắm nhìn phố xá bên ngoài đường. Tôi điều tiết lại cảm xúc, hít sâu một hơi ổn định lại tâm trạng rồi mới chậm rãi đi đến bên bàn ngồi xuống đối diện với người đàn ông đó.
“An Khuê, rất vui khi được gặp lại em!”
Tôi ngẩn người nhìn đối phương đăm đăm, người ta cũng không tỏ ra khó chịu, cứ để mặc tôi quan sát, bản thân vẫn mỉm cười thân thiện sau khi chào hỏi.
“Giám đốc Dương… Sao lại là anh?”
Đúng vậy, đối tượng xem mắt lại chính là Dương Hoàng. Ngoài dự tính của tôi luôn rồi. Đối tượng xem mắt lần này có phải là quá tuyệt vời rồi không? Cho dù là tướng mạo hay khí chất thì Dương Hoàng cũng coi như đều hoàn hảo. Xem ra mẹ đã tốn không ít công sức cho việc tìm đối tượng cho tôi.
Nhìn Giám đốc Dương ăn mặc lịch sự, màu áo trắng tinh khôi phối với quần tây ôm gọn đôi chân tôn lên vóc dáng khiến người ta nhìn mà say đắm. Lại thêm khuôn mặt điển trai, hiền lành càng dễ có được cảm tình của mọi người. Đôi mắt dịu dàng trong vắt như dòng suối mát, làm tôi cảm thấy anh giống như một thiên sứ… Dù lời miêu tả hơi quá, nhưng quả thực lâu rồi không gặp, Dương Hoàng này thay đổi rất nhiều khiến tôi suýt nữa là không nhận ra.
Đợi tôi ổn định trở lại, Dương Hoàng xoa xoa cằm, nghiền ngẫm phản ứng của tôi, chợt lên tiếng:
“Nếu như tôi đoán không sai, chắc đây là lần đầu em đi xem mắt đúng không?”
Không nghĩ đến Dương Hoàng nhìn ra điều đó, tôi hơi căng thẳng, hỏi:
“Đúng, đúng. Có chuyện gì sao ạ?”
Dương Hoàng lắc đầu, nhẹ nhàng cười trấn an tôi:
“Không có gì, không phải căng thẳng đâu. Nếu như đây là lần đầu em đi xem mắt, tôi có thể cho em một lời khuyên chân thành.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, vội vàng cất giọng hỏi:
“Lời khuyên gì vậy ạ?”
Dương Hoàng ung dung ngồi dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc:
“À, tôi muốn báo trước cho em biết kết luận của việc đi xem mắt. Đừng nghĩ rằng cái tốt ở phía sau, thật ra đối tượng xem mắt lần đầu tiên mới là tốt nhất. Bởi vì càng về sau đối tượng càng kém hơn, cho nên tôi khuyên em nhanh chóng quyết định, đừng kén cá chọn canh để tránh tương lai hối hận cũng không kịp.”
Tôi nghe đã hiểu, Dương Hoàng rõ ràng có ý nói anh ta chính là sự lựa chọn tốt nhất. Ôi, làm sao bây giờ, thì ra người ta sớm đã động lòng với tôi. Lần xem mặt này liền tranh thủ bày tỏ. Tôi thừa nhận mình cũng là phụ nữ, và sự tán thưởng của đàn ông chính là thuốc tiên. Tâm trạng của tôi phút chốc như được cứu rỗi đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, không kìm lòng được mà cười toe toét.
Tuy nhiên, tôi vẫn tỏ ra không tin, nghi hoặc hỏi:
“Đối tượng xem mắt về sau càng kém hơn, cũng chưa chắc như thế mà?”
Dương Hoàng nhún vai, thở dài ngao ngán bày tỏ:
“Đúng vậy, lúc trước có người nói với tôi như thế tôi cũng không tin. Nhưng trải qua kinh nghiệm mà tôi tích góp được thì đó chính là sự thật.”
Tôi liền mơ hồ hiểu ra điều gì đó, vội hỏi:
“Giám đốc Dương, hôm nay không phải là lần xem mắt đầu tiên của anh sao ạ?”
“An Khuê, em là đối tượng xem mắt lần thứ bảy của tôi rồi.”
“…”
Theo như Dương Hoàng nói, với kinh nghiệm dày dặn, đối tượng xem mắt càng về sau càng kém, mà đây là lần thứ bảy anh ta đi xem mắt, cũng có nghĩa: Tôi chính là người kém nhất trong bảy người xem mắt ư?
Dương Hoàng! Tôi trù cho anh Ế đến mãn kiếp đi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook