Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân
-
Chương 8: Chương 8:
Chương 8
Edit: Malbec
Cái đề này thật sự quá khó, ta lập tức không biết nên làm sao.
Có đôi khi, đề lựa chọn không phải chỉ là việc đơn giản chọn đúng hay sai. Chúng ta còn phải hiểu rõ tâm lý của lão sư ra đề vì mục đích nào đó, lựa chọn đáp án nào tương đối có lợi cho mình, như vậy mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Ta cũng không phải người ngu xuẩn, đương nhiên biết Giang Tầm ra đề này là muốn ta chọn hắn. Thế nhưng ẩn sau cái đề này là một con đường hoàn toàn khác, chúng ta phải xem xét nó một cách cẩn thận tỉ mỉ mới được.
Ta chọn Giang Tầm thực sự có lợi hay không?
Nếu như hắn không giết ta, trong phủ cẩm y ngọc thực, cái gì cần có đều có, quả thực rất tốt. Nhưng mà còn có hai cái tai họa ngầm: Một là hắn có thể giết ta; hai là hắn nói thích ta, nhiều nhất cũng chỉ cho ta danh phận tiểu thiếp. Phi không phải là thiếp sao? Nhiều lắm là quý thiếp, ta ở trong cung thấy nhiều rồi. Sau khi tuổi già nhan sắc suy tàn, đều không còn gì ở lại nơi lạnh lẽo kia, cuộc sống như vậy không phải là ý nguyện của ta.
Nếu như ta chọn Lục Trăn thì sao?
Nếu ta và hắn chạy ra khỏi phủ, có thể trải qua cuộc sống rãnh rỗi tiêu dao, mỗi ngày ở trong núi ngâm trà bằng nước tan từ tuyết, thật là tự do thoải mái. Thế nhưng đừng nghĩ đáp án này có thể xem là hoàn mỹ, bên trong còn tồn tại cái bẫy mà giám khảo đã cố ý bày ra.
Ha ha, không ngờ có phải không!
Trong này cũng có hai tai họa ngầm: Một là Giang Tầm sẽ thả chúng ta thuận lợi ra khỏi phủ sao? Hai là nhỡ đâu Lục Tranh muốn kết hôn với ta, phu thê nghèo hèn trăm chuyện thê lương, với sắc đẹp của ta, lỡ mà bị kẻ quyền quý coi trọng, Lục Trăn song quyền khó địch tứ thủ (1), có thể che chở cho ta được sao?
(1)Câu đầy đủ là: Song quyền khó địch tứ thủ, ác hổ còn sợ đàn lang (Một người khó đánh bại hai người, một con hổ hung dữ còn phải sợ tấn công của một đàn sói.)
Ý nghĩa là: Sức lực của một người có hạn.
Hây dà, không thể không nói, khuôn mặt đẹp cũng là một loại tội, bão tuyết cũng không thể vùi lấp.
Ta gõ nhẹ lên mặt bàn, do dự.
Lòng Giang Tầm sâu không thấy đáy, bắt đầu mạnh mẽ hạ dược ta: “Công chúa đang lo lắng chuyện gì? Sắc đẹp của thần không thể so với hắn sao?”
Những lời này của hắn mười phần mang ý tứ châm chọc, cực lực nói ta là kẻ nhan khống.
Ta thở dài một hơi, nói: “Giang đại nhân cho rằng bổn cung là người như vậy?”
Hắn cứng họng, chậm chạp thật lâu không nói gì. Ta cắn môi dưới, đưa mắt nhìn Giang Tầm. Hôm nay hắn buộc phát quan làm từ ngọc Dương Chi, một cây trâm xuyên vào những sợi tóc đen dài mỏng manh kia, tùy ý lại tuấn tú, phối hợp với trường sam màu trắng trông thật nho nhã tuấn lãng. Khuôn mặt Giang Tầm cũng thật đẹp, một đôi mắt phượng hơi xếch, mày kiếm kéo dài tới tóc mai, chỉ cần khẽ liếc mắt là đã lộ ra vài phần dáng vẻ âm nhu yêu mị,ở một nơi mà nam nhân có vẻ đẹp nữ tính lên ngôi thì hắn quả thật là dung mạo khuynh quốc khuynh thành.
Ta nói không thích vẻ đẹp như vậy thật ra là giả. Nhưng mà phong cách thân thể cường tráng như Lục Trăn, hình mẫu lý tưởng trong lòng ta, thật khó khăn để lựa chọn.
Giọng nói nhạo báng của Giang Tầm yếu đi một chút, hỏi lại: “Vậy à? Công chúa không phải là người như vậy sao?"
“Không hổ là Giang đại nhân, quan sát kĩ càng, lại đoán được những đăm chiêu trong lòng bổn cung! Không sai, bổn cung chính là người như vậy.” Ta quyết định binh đi hiểm chiêu (2), hối lộ giám khảo ra đề, cho dù không có tiền, lấy lòng trên chót lưỡi đầu môi cũng phải có. Làm người không thể cứng nhắc như vậy, chất phác thật thà có thể có cơm ăn sao?
(2)Binh đi hiểm chiêu là đi nước cờ nguy hiểm có thể thua hoặc có thể đảo ngược lại mà chiến thắng.
"À…." Giang Tầm đã lười châm chọc ta, giống như hơi có chút nhìn thấu thế tục.
Đợi thật lâu khiến hắn cũng phiền chán, bèn nói: “Không chọn thì thần đành tự ý làm chủ lựa chọn giúp Công chúa vậy."
“Đợi đã!” Ta nghĩ kỹ rồi.
“Vậy? Quyết định của Công chúa là?”
Ta giống như thâm tình nhìn Lục Trăn, xoay người, đứng chắp tay, thở dài nói: “Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, ta vẫn không thể nào tự lừa gạt mình, ta chọn Giang đại nhân.” Được rồi, ta thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị. Trên thực tế Giang đại nhân mới là hình mẫu lý tưởng của ta, là ta tự lừa mình dối người nhiều năm, muốn làm một cá thể đặc biệt.
“Ừ?” Giang Tầm nghe không hiểu bao nhiêu nhưng vẫn nghe được đáp án. Ngay sau đó, hắn phất tay, nói: “Vậy thì đem hắn xuống giết đi, nhớ kỹ phải ra tay ở bên ngoài phủ, miễn làm ô uế nơi thanh tịnh này.”
“Không được! Nếu ngươi muốn ta chọn ngươi thì ngươi cũng đừng giết Lục Trăn” Lời này của ta thật tốt, nhìn qua là hướng về phía Giang Tầm nhưng thực tế là bao che Lục Trăn.
Ta trộm liếc nhìn Lục Trăn, hắn quả thật rất cảm động.
“Công chúa là vì che chở hắn nên mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà chọn thần? Xì, cần gì chứ?”
Ta “…” Bị phát hiện nhanh vậy à?
“Nếu nàng thật muốn cứu hắn ngược lại cũng không phải là không được?”
Ta đành không đếm xỉa đến: “Điều kiện gì?”
“Thần muốn lấy Công chúa làm vợ, Công chúa gả hay không gả?”
Hô hấp ta dừng lại, đây không phải là đề tài mấy hôm trước sao? Hóa ra Giang Tầm vẫn không chịu buông tha cho ta?
“Nếu thành phu thê, Giang đại nhân có giết bổn cung không?”
Đại khái Giang Tầm cũng không nghĩ tới ta vậy mà vẫn còn canh cánh về chuyện này.
Hắn suy nghĩ thật lâu, trịnh trọng nói: “Nếu thành thân, thần sẽ không mảy may tổn thương đến điện hạ.”
Vậy được, dù sao cuộc sống này cũng đã quá lộn xộn rồi.
Ta gật đầu: “Tốt, bổn cung nguyện gả cho Giang đại nhân. Nhưng mà bổn cung không có thói quen làm thiếp, chỉ làm chính thê. Muốn kết hôn phải có kiệu lớn tám người nâng, nở mày nở mặt gả vào phủ.”
Giang Tầm nhấp một hớp trà, nói: “Đây là chuyện tất nhiên, nếu Công chúa muốn, thần còn có thể mời tiên hoàng đến xem hôn lễ."
Nửa câu trước của hắn là thật lòng, nửa câu sau chính là nói móc ta.
Ta xua tay, từ chối: “Vẫn không nên quấy nhiễu đến sự yên tĩnh của phụ hoàng.” Đã chôn rồi còn đào lên, quá thảm.
“Người đâu, đuổi tên trộm này ra khỏi phủ.” Giang Tầm không giết Lục Trăn, chỉ là trục xuất, cả đời này không thể vào Hoàng thành.
Trong phòng chỉ còn lại hai người ta và Giang Tầm, dù sao cũng là phu thê sắp cưới, ta hơi có chút hồi hộp không yên.
Biết được mình không bị giết đã là chuyện ngoài ý muốn của ta. Ngẫm lại thì cũng đúng, Giang Tầm lớn tuổi như vậy, yêu thích biểu muội lại không cưới nàng ta, có thể là có chút bệnh không tiện nói ra, ví dụ như hắn không có cách nào làm chuyện vợ chồng với biểu muội, chuyện cá nhân đáng xấu hổ này không thể nào nói với người ngoài được.
Ta luôn thấu đáo mọi chuyện, đều hiểu, đều hiểu.
Mà ta chính là Công chúa tiền trều có cũng được không có cũng không sao, để ta biết bí mật của hắn cũng không có gì. Cưới ta, không chỉ có thể trầm mê sắc đẹp của ta, còn có thể che dấu sự thật hắn không thể ấy ấy, thật sự là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Vừa nghĩ như thế, ta lại có chút đồng tình với Giang Tầm.
Ôi.
Một lát sau, ta hỏi hắn: “Chỉ là ta là một Công chúa tiền triều, làm sao làm Giang phu nhân được.”
“À, chuyện này Công chúa không cần quá lo lắng. Người của hậu cung bình thường không gặp thần tử bên ngoài, không có ai biết tướng mạo của Công chúa, cho dù có gặp, cách tầng tầng lớp lớp màn che, nhất thoáng kinh hồng (3), làm sao nhớ kỹ? Tiền triều chỉ còn lại huyết mạch duy nhất là Công chúa, sẽ không có người còn nhớ tiền triều. Huống gì, đã là thê tử của vi thần, ai dám nghĩ gì về phu nhân ta…” Hắn khoát tay, làm tư thế giơ tay chém xuống “Vậy thì đừng trách thần lấy việc công trả thù riêng, không bỏ qua cho kẻ đó."
(3)Nhất thoáng kinh hồng: Chỉ một cái nhìn thoáng qua nhưng nói mang lạiấn tượng mạnh mẽ và sâu sắc để mô tả vẻ đẹp nhẹ nhàng và tuyệt đẹp của người phụ nữ.
Có thù tất báo, bản tính gian thần bộc lộ không thể nghi ngờ.
Ta thở dài một hơi, hôm nay coi như biết được quyền lực có chỗ gì tốt rồi: Những nam nhân này, cho dù không chiếm được lòng cũng phải lấy được cơ thể ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook