Edit: Malbec
Là nữ nhân của Giang Tầm, tuy trong lòng ta vui mừng nhưng thay đổi phương diện khác, nhiều khía cạnh phân tích hơn, ta lại thấy Giang Tầm người này nhân phẩm thật sự có vấn đề.

Bức thư và y phục này không giống là làm giả, lẽ nào Giang Tầm vì muốn có được niềm vui của ta, có thể phủ nhận tất cả ngọt ngào của hắn với Bích Liên sao?
Nam nhân nhìn có vẻ trung trinh như vậy thật ra là bạc tình lạnh nhạt.
Có thể là do ảnh hưởng của suy nghĩ trong lòng, ánh mắt ta nhìn Giang Tầm có chút ý vị thâm trường, mang theo sự khinh thường.
Hắn phát hiện, quay đầu lại liếc ta, mắt phượng giương lên, xuy một tiếng, nói: “Phu nhân có thành kiến với vi phu sao?”
“Không dám.” Ta rụt đầu một cái, oán thầm: Phu quân của ta quả nhiên là phu quân của ta, bất luận hắn làm chuyện gì hắn đều là bầu trời của ta.


Ai da, người hiền thê lương mẫu như ta trong thời nay không nhiều lắm, cần phải quý trọng.
Đuổi Bích Liên đi, Giang Tầm đột nhiên ngăn ta lại, kéo năm ngón tay của ta đặt lên tay vịn chiếc ghế chạm trổ hoa văn, giam ta ở đó.

Hắn ngắm nhìn ta hồi lâu, đột nhiên nói với giọng bất thiện: “Thế mà nàng không tin ta?”
Lần này, sợ là trong lòng Giang Tầm lạnh lẽo vô cùng.
Hắn không gọi ta là A Triêu, cũng không gọi phu nhân, trong lời nói mỗi chữ đều có mùi vị không đúng.
Ta có chút sợ hãi, đối mặt với sài lang hổ báo như Giang Tầm mà không dám nhúc nhích, mông thón lại, lưng cứng ngắc, có thể nói là rất sợ.
Hắn đang đợi đáp án của ta, đợi đã lâu ta mới ấp úng nói một câu: “Thực ra không phải là không tin phu quân mà phu quân nhìn qua không quá có thể tin tưởng.”
Ta cố lấy lòng can đảm nói thật với hắn, nhận lấy một tiếng cười nhạo của hắn: “Chuyện vi phu mất trí nhớ là giả.

Đây là bàn cờ mà ta và phụ thân bày ra, bức thư này và y phục bất quá cũng là giả là vì để họ phái ra gián điệp Bích Liên, dò xét thực hư về ta.

Hôm nay đã có người phát hiện ra tàn dư của Vương thị, nếu như không muốn chết thì kẹp chặt đuôi mà làm người, đừng có mà lắc lư trước mặt ta.”
“…” Ta vô cùng xấu hổ, những âm mưu quỷ kế mà Giang Tầm nói ta không hiểu cái nào.
Ta là người tuân theo nữ tắc, chỉ để ý việc nhỏ nói chuyện yêu đương này, ngày đó ta đi chợ đêm mua vui, quả là thật nhưng lại còn bị phu quân giả bộ mất trí nhớ đụng phải, tối kỵ.
Ta liếm môi dưới, nói: “Ngày ấy ta đi chợ đêm thực ra là có chuyện quan trọng trong người, trùng hợp đi ngang qua.


Ta nhớ phu quân hàng đêm không thể chợp mắt, làm sao có thể đi tìm trai lơ mà sảng khoái, chàng phải tin ta, đừng có nghi ngờ ta.”
“Xuy, hóa ra là phu nhân có lòng đi tìm trai lơ để sảng khoái?”
“…” Tên Giang Tầm này rất giỏi bắt được trọng điểm trong lời nói, ta chịu thua.
“Sảng khoái với trai lơ không bằng sảng khoái với phu quân ‘cưới hỏi đàng hoàng’ là ta đây đi, nàng nói nên xem làm thế nào?”
Nguy rồi, Giang Tầm luôn nho nhã lễ độ ngay cả phu nhân cũng không gọi, xem ra là một bụng căm tức ngút trời.
Đầu ta cứng lại, vừa muốn nói chuyện môi đã bị Giang Tầm chặn lại.
Hắn chưa bao giờ thích hôn ta tại phòng khách sáng sủa, hôm nay xem như là phá lệ, ban ngày ban mặt làm như vậy với ta.
Giang Tầm mạnh mẽ hôn ta, bức ta đến trong góc phòng, hôn đến thất điên bát đảo, ý loạn tình mê.
Ta thở hồng hộc, uống mấy ngụm trà nóng mới có thể nói được: “Phu quân muốn hôn ta sao không nói trước một tiếng.”
Hắn còn đang nổi nóng, sửa lại vạt áo, hừ lạnh: “Nếu nói trước với phu nhân, nàng còn có thể để ta thực hiện được sao?”

“Sao mà không thể?” Ta nhón chân hôn một cái lên gò má hắn, nói: “Ta còn làm như vậy nữa.”
Giang Tầm sửng sốt, đột nhiên giơ ống tay áo che mặt, tay kia khẽ vuốt lấy gò má bị hôn, tai đỏ ửng.
Ta buồn cười trong lòng, đùa hắn: “Hóa ra phu quân còn biết xấu hổ?”
“Đừng nói nhiều.”
“A, phu quân hay xấu hổ, không thể nói được, không thể nói được.”
“…”
Giang Tầm thẹn quá hóa giận cuối cùng bóp lấy mặt ta, cưỡng chế ra lệnh không cho ta nói nữa.
Được, ta đảm bảo, ấy ấy, chàng buông tay ra đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương