Chương 51



Edit: Tequila



Mùng một tết năm nay rất khác biệt so với những năm trước, chiến sự nơi này của Giang Tầm đại thắng, chiếm lĩnh được Kỳ Châu. Hắn rất am hiểu việc trấn an lòng người, ra lệnh bắt buộc tướng sĩ không được làm tổn thương đến già trẻ, phụ nữ và trẻ em trong Kỳ Châu, sau khi vào châu cũng không có xưng vương, dân chúng thấp cổ bé họng sinh hoạt như thế nào thì vẫn sinh hoạt như thế.



Giang Tầm ở Hoàng thành thì mọi người đều biết là một vị quan tốt, cũng nổi danh ở khắp các vùng bên ngoài cho nên khi mọi người biết được đây là mệnh lệnh của Giang Tầm thì càng cảm động đến rơi nước mắt, không quá mấy ngày đã quen thuộc với sự thật là Kỳ Châu đã đổi chủ, còn vì mùng một tết đến mà giăng đèn kết hoa, chuẩn bị ăn uống.



Với ta mà nói, đây cũng là một chuyện thật tốt. Chúng ta rốt cuộc cũng không cần ở lại trên núi nữa mà có thể vào thành ở rồi.



Ta lập tức thoát khỏi nghèo khó, tay chân luống cuống. Đêm đó, nhìn qua bàn đồ ăn tinh xảo trong phủ lắp bắp nói:" Phu quân, chúng ta thật sự không cần ăn bánh rau dại rồi?"



Tay cầm chén rượu của Giang Tầm dừng lại, thở dài:" Vi phu xin lỗi phu nhân, làm nàng bị liên lụy phải ngày ngày ăn rau dại, ba ngày hai nơi ngay cả thịt cũng không kịp ăn mấy miếng."



Hắn nói lời này cũng hơi quá một chút, thật ra cũng không có thảm đến tình trạng kia.




Ta an ủi Giang Tầm:" Trên thực tế rau dại cũng rất tốt, phu quân gói sủi cảo nhân rau dại mùi vị rất tươi ngon, ta một lần có thể ăn hai mươi cái!"



"Lần sau gói nhân thịt heo cho nàng."



"Bây giờ giàu rồi, không ăn sủi cảo nữa."



"Nàng thật đúng là một khi phú quý liền quên mất gốc..." Hắn bất đắc dĩ nói.



Ta nhíu mày:" Lời ấy của phu quân sai rồi, ta chỉ là thích ứng trong mọi tình cảnh thôi. Nghèo có cách sống của nghèo, giàu có cách sống của giàu, đến đâu thì hay đến đó."



"A, lời nói của phu nhân cũng rất có thiền ý."



(*)Thiền cách gọi của đạo Phật, chỉ sự ngồi tĩnh tâm.



"Ha ha." Ta nở nụ cười ngọt ngào, oán thầm: Bây gờ có tiền rồi còn muốn keo kiệt cho ta ăn sủi cảo, nghĩ cũng đừng nghĩ. Ai biết đến lúc nào thì lại nghèo, cứ ăn trước hồi vốn rồi nói!



Con người của ta ấy à, tầm nhìn rất là thoáng, cũng đặc biệt biết hưởng thụ cuộc sống.



Tiệc tối, thuộc hạ của Giang Tầm đều mang theo người nhà đến dự tiệc, đám người ngồi cùng nhau thành một vòng tròn, vui vẻ hòa thuận.



Có mấy vị phu nhân bên cạnh tranh nhau chen lấn lấy lòng ta, nói:" Giang phu nhân với Giang đại nhân cũng đã thành thân được một năm rồi đi?"



Ta gật đầu rồi tiếp tục ăn thịt heo nướng của mình.



Chẳng biết tại sao, đột nhiên các nàng nhìn ta với ánh mắt đồng tình, Lý phu nhân người có số phận tốt nhất nói với ta:" Giang phu nhân phải chăng đang lo lắng chuyện kia? Về phương diện này phu nhân hỏi ta là tốt nhất, ta dưới gối có ba nam một nữ, không chừng có thể chỉ phu nhân một số bí quyết."



Những người khác đều vô cùng hâm mộ nói:" Đúng vậy, Lý phu nhân là người phú quý, không đến một năm đã mang thai tiểu tử mập mạp, bây giờ...là người nắm giữ chắc trong nhà, ngay cả một tiểu thiếp cũng không có."




Nữ nhân nói chuyện trên trời dưới đất như thế nào đi nữa cũng không thể rời khỏi nam nhân.



Những người này hóa ra là sợ ta không sinh được con mới dùng cách này để lôi kéo làm quen?



Nhưng mà suy nghĩ lại cũng đúng, ta không uống canh tránh thai, vì sao chung sống với Giang Tầm cũng gần một năm mà vẫn chưa có thai?



Nghĩ đến đây, ta có kết luận: Trời ạ, thì ra trước đó Giang Tầm đều hù ta, thật ra là hắn không thể sinh dưỡng?!



Thế là ta thần thần bí bí hỏi:" Nếu như không thể sinh con thì nên làm sao mới được?"



Lý phu nhân thấy có người học hỏi kinh nghiệm của nàng, có chút đắc ý nói:" Loại chuyện này, tốt nhất là thỉnh một Tống Tử Quan Âm đặt ở trong phòng, viết tên lên giấy rồi nhét vào phía dưới tượng Quan Âm, không đến mấy tháng sẽ nhất định đưa tới một tiểu tử mập mạp."



Ta ghi nhớ trong lòng, đêm đó liền sai người thỉnh một Tống Tử Quan Âm làm từ bạch ngọc về.



Ta nâng bút, cẩn thận viết xuống tên của Giang Tầm, sau đó nhét vào phía dưới Quan Âm... Ta chưa kịp hoàn thành bước cuối cùng, Giang Tầm đã âm trầm nói:" Phu nhân cảm thấy vi phu không thể sinh sao?"



Cả người ta run lên, vì không muốn tổn thương đến lòng tự trọng của hắn nên đành hàm hồ: "Đâu có đâu mà, ta chỉ đùa thôi…."



"À."




"Cho dù phu quân không thể sinh, ta cũng không chê chàng. Cùng lắm thì nhận một đứa bé làm con thừa tự, cuộc sống này vẫn trôi qua được."



"Phu nhân không nghĩ tới, không dễ thụ thai chính là nàng sao?"



"Hả?" Ta đúng là không nghĩ tới điểm này...



"Ta để đại phu khám qua cho nàng, nói lúc trước ở trong cung khó khăn, thân thể hao tổn quá nhiều, ít nhất phải nghỉ ngơi điều dưỡng hai năm mới có phúc phận mang thai."



"..." Này thì thật là xấu hổ.



Ta nhét tờ giấy vào trong ống tay áo, khô khốc cười một tiếng, nói:" Ta đã nói, phu quân thân thể cường tráng làm sao có thể không sinh dưỡng được. Cái phương thuốc dân gian này thật là hại người quá đi!"



Giang Tầm không nói mà chỉ đáp lại ta một nụ cười đầy ý mỉa mai.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương