Về đến nhà, Ouma liền đi tắm thay quần áo rồi nhảy lên giường ngủ một mạch đến sáng hôm sau luôn. Thức dậy lúc sáng sớm, sau khi vệ sinh cá nhân và ăn xong bữa sáng, Ouma chuẩn bị đến học viện thì cậu cảm nhận được có vài kẻ đang theo dõi mình từ xa.

"Xem ra có một số kẻ thích được ăn hành vào lúc sáng sớm đây." -- (Ouma)

Cách ngôi nhà của Ouma vài dãy nhà có ba người đàn ông đang ẩn thân đứng trên nóc một ngôi nhà, bọn họ đã đứng đó từ lúc sáng sớm tinh mơ. Sử dụng thuật thấu thị, cả ba đều nhìn thấy được Ouma đang làm gì trong ngôi nhà. Đang theo dõi thì Ouma đột nhiên biến mất ngay trước mắt mình khiến cho cả ba người hết sức ngạc nhiên, sửng sốt trước sự việc vừa xảy ra này.

- Xin hỏi ba vị từ nãy đến giờ đã nhìn đủ chưa? -- (?)

Đang không hiểu tại sao Ouma lại đột nhiên biến mất thì bỗng có tiếng nói phát ra ở phía sau khiến cho ba người giật nảy mình, cả ba liền quay người lại xem là ai đang nói, họ không khỏi kinh ngạc, đứng trước mặt họ chính là người thiếu niên vừa rồi mới đột nhiên biến mất ngay trước mắt họ - Ouma.

Họ không ngờ được là Ouma đã phát hiện ra họ đang theo dõi cậu, và có thể nhìn thấu được thuật ẩn thân của họ, không những thế cậu còn xuất hiện ở phía sau họ mà họ không hề cảm nhận được, đến khi cậu lên tiếng thì mới biết. Giải trừ thuật ẩn thân, ba người đứng đối mặt với Ouma, nhận thấy được sự đáng sợ và nguy hiểm từ cậu, sắc mặt của cả ba không khỏi trầm xuống, cảnh giác cao độ đề phòng.

Một trong ba người lên tiếng :

- Làm thế nào mà ngươi có thể nhìn thấu được thuật ẩn thân của bọn ta, hơn nữa lại còn xuất hiện ở phía sau bọn ta mà bọn ta lại không hề cảm nhận được sự xuất hiện của ngươi? -- (?)

Ouma chỉ hời hợt đáp lại :

- Làm thế nào ư? Mấy người còn có tâm tư hỏi việc đó à? Mấy người nên lo cho bản thân mình xem có thể rời khỏi đây được hay không đi. -- (Ouma)


Nghe Ouma nói vậy, cả ba nhíu mày không hiểu cậu nói như vậy là có ý gì, nhưng rất nhanh họ cảm nhận được xung quanh không hề có ai ngoài ba người họ và Ouma, và trong giây lát họ liền biết được lời nói vừa rồi của cậu có ý gì, vẻ mặt cả ba liền biến sắc.

- Kết giới?! Từ lúc nào mà ngươi...?! -- (?)

- Ngay khi ta vừa xuất hiện ở chỗ này. -- (Ouma)

- Không thể nào?! -- (?)

Lúc này trong lòng của cả ba người kinh hãi, họ không ngờ kẻ luôn bị gọi là phế vật ngày nào bây giờ lại có thực lực đáng sợ như vậy, thậm chí còn vượt xa cả tưởng tượng của họ.

- Nói nhảm nãy giờ vậy là đủ rồi. Bây giờ vào vần đề chính thôi. -- (Ouma)

- Vần đề chính? -- (?)

- Đúng vậy. -- (Ouma)

Nói xong Ouna liền chớp nhoáng di chuyển đến ngay trước mặt ba người khiến cả ba ngẩn người ra không kịp phản ứng, và cậu tặng cho mỗi người một quyền vào bụng. Cả ba người mỗi người bị Ouma đánh một quyền vào bụng khiến họ lảo đảo lùi vài bước mới đứng vững lại, cả ba đều phun một ngụm máu tươi, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, có thể thấy một quyền vừa rồi của Ouma đã khiến cho họ bị trọng thương khá là nghiêm trọng.

- Làm sao có thể...? -- (?)

- Chẳng lẽ chúng ta sẽ bỏ mạng ở đây ư? -- (?)

Bị đối phương đánh cho trọng thương, không hề có cơ hội chống trả, hoàn toàn bị áp đảo, trong lòng của ba người lúc này chỉ còn sự hối hận vì đã nhận nhiệm vụ này, nếu biết trước mình sẽ có kết cục như này thì họ tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận nhiệm vụ này.

Ba người họ là ba trong số các hộ vệ của học vệ Hokuto có nhiệm vụ tuần tra và bảo vệ học viện. Thông thường thì họ phải ở học viện thực hiện đúng nhiệm vụ của mình, nhưng vì hôm qua phát sinh ra sự việc khiến người khác kinh ngạc của Ouma nên phó hiệu trưởng của khu vực lớp phép thuật đã triệu tập ba người họ và giao cho họ nhiệm vụ này, là quan sát và theo dõi Ouma, xem tại sao cậu lại có được sức mạnh khó hiểu như vậy. Và phó hiệu trưởng khu vực lớp phép thuật cũng chính là một trong những người đã ẩn mình quan sát những gì Ouma đã làm từ vị trí của mình.

Biết là không thể thoát khỏi cái chết, cả ba người nhìn nhau rồi gật đầu một cái, họ đứng đó nhắm lại, chuẩn bị đón nhận lấy kết thúc từ Ouma. Nhưng đợi được một lúc không thấy có động tĩnh gì, họ mở mắt ra nhìn thì thấy Ouma vẫn đứng im ở đó thờ ơ nhìn họ, Ouma làm như vậy khiến họ không khỏi thắc mắc.

- Tại sao cậu lại không giết bọn tôi? -- (?)

- Giết các ngươi? Các ngươi nghĩ ta là người thích mang phiền phức đến cho mình à? -- (Ouma)


- Như vậy là có ý gì? -- (?)

- Hả? Các ngươi giả ngu hay ngu thật vậy? -- (Ouma)

Nghe Ouma nói thế, ba người kia im lặng không nói gì.

- Ta không giết các ngươi là vì nếu ta giết các ngươi thì mấy tên cấp trên đã phái các ngươi đi nhất định sẽ tìm đến ta, như vậy khác ta tự tìm phiền phức đến cho mình. -- (Ouma)

Cả ba ngươi kinh ngạc nhìn Ouma, họ không ngờ là cậu vì lý do đó mà không giết họ, nhưng họ cũng thắc mắc là với thực lực bây giờ của cậu mà còn sợ phiền phức. Biết ba người kia nghĩ cái gì nên Ouma liền nói thêm.

- Tuy ta nói là ta không thích phiền phức, nhưng không có nghĩa là kẻ nào dám cả gan chọc đến ta thì ta sẽ không xử lý kẻ đó. Ta tha cho các ngươi là vì các ngươi chưa chọc gì đến ta, nhưng nếu còn lần sau thì sẽ không như vậy đâu, về nói với cấp trên của các ngươi là nếu không biết điều còn dám tái phạm nữa thì ta sẽ đến tận nơi xử lý hắn. Rõ chưa!? -- (Ouma)

Giọng nói và ánh mắt của Ouma lúc này vô cùng lạnh lùng khiến ba người vô cùng rét run và sợ hãi, cả ba không tự chủ được gật đầu mấy cái, một người lắp bắp lên tiếng.

- Bọn... Bọn tôi hiểu rồi! -- (?)

- Vậy thì tốt. -- (Ouma)

Nói xong Ouma không thèm để ý đến ba người kia nữa, cậu liền dịch chuyển đến học viện và kết giới cũng được giải trừ. Thấy Ouna đã đi khỏi đây, kết giới đã được giải trừ, ba người lại vận dụng thuật ẩn thân, lúc này cả ba như trút bỏ được gánh nặng trên người, họ không khỏi thở phào một hơi.

- Phù...! Không ngờ chúng ta lại may mắn như vậy. -- (?)

- Đúng thật, tôi cứ định ninh là mình sẽ chết đấy. -- (?)


- Tôi cũng vậy. -- (?)

- Haizz... , thôi chúng ta coi như đây là một bài xương máu cho bản thân vậy. -- (?)

- Ông nói phải. -- (?)

- Sau này dù có chuyện gì xảy ra, nếu mà nó có liên quan đến Kurosagi Ouma thì có bị đánh chết tôi cũng tuyệt đối không dây dưa vào. -- (?)

- Ừm, tôi cũng chả dám dây dưa. -- (?)

- Tôi cũng thế, một lần là quá đủ rồi. -- (?)

- Chúng ta đi thôi, phải báo cho ngài hiệu phó biết, tuyệt đối không được dính dáng gì đến Kurosagi Ouma. -- (?)

- Ừm, đi thôi. -- (?)

Cả ba người liền phi hành gấp rút trở về học viện báo cáo chuyện này ngài hiệu phó biết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương