Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
-
Chương 61
Phụ nhân nọ thấy chị dâu đáp ứng hỗ trợ, mới nở nụ cười: “Không những em làm liên lụy tới Hiên nhi, mà cả cha mẹ, ca ca chị dâu cũng phiền phức vì em, giá như em không xuất hiện trên cõi đời này, có lẽ sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.” Bà không khỏi cảm khái, cùng ở lại nhà mẹ đẻ, nếu là người khác thì đã bị nói cho không ra gì rồi. Ca ca chị dâu là người tốt, không những không phàn nàn, còn che chở mình và Hiên nhi nhiều hơn.
Lời này người nói bình thản, người bên cạnh nghe được lại không cách nào bình yên. Ngô cô cô bỗng cảm thấy đau xót trong lòng, suýt nữa rớt nước mắt, bà cố nén cảm xúc, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Nói cái gì thế, em là cô của con chị, không giúp em thì còn giúp ai. Chẳng qua em chỉ gặp vận xui một hồi, chờ qua đi rồi sẽ tới lúc hưởng phúc mà! Đến lúc đó chị dâu còn phải dựa vào em nữa đó.” Nếu là trước kia, em chồng tuyệt đối sẽ không nói những lời này, em ấy lòng dạ thanh cao, hẳn đã nhận định rằng tương lai sẽ báo đáp mình thật tốt. Cho nên, cho dù người khác nói linh tinh, em ấy vẫn thản nhiên như cũ. Mà bây giờ lại nói ra mấy lời như vậy, là biết rằng mình sắp không chống đỡ được bao lâu, kiếp này không có cơ hội báo đáp.
Nhiều ngày trôi qua, trong lòng phụ nhân hết lo lắng lại hoảng sợ, cho tới bây giờ, cách tử vong càng ngày càng gần, trái lại đã thông suốt. Lúc này còn có thể bình tĩnh nói: “Chị dâu, đời này muội không có biện pháp báo đáp ân tình của tỷ rồi, đời sau quá xa, chỉ có thể để cho Hiên nhi trả lại cho tỷ.”
“Mau thu lời này lại, chị dâu sẽ mất hứng, chị dâu chỉ cần em khỏe mạnh, mấy chuyện báo đáp linh tinh, người trong nhà đâu cần phải khách sáo như vậy.”
Mặc dù bị ngắt lời, phụ nhân nọ vẫn tiếp tục nói: “Hiên nhi học vấn không tệ, tiên sinh cũng thường xuyên khen ngợi, không dám nghĩ trước sẽ đỗ Cử nhân, nhưng tú tài thì hoàn toàn có thể. Hơn nữa cha nó lưu lại rất nhiều thứ, lại chỉ có một mình hắn là con, cuộc sống tương lai sẽ không quá tệ, biết ca ca chị dâu không thiếu. Nhưng hai anh chị sinh nhiều con, Hiên nhi một mình chiếm quá nhiều, nên chia cho mọi người một ít mới tốt.”
Ngô cô cô không nghĩ tới em chồng mình lại nói ra lời này, vội vàng ngăn lại: “Lời này của em khiến cho chị dâu không còn đất dung thân rồi, chị còn chưa cho cháu trai được thứ gì, chẳng lẽ làm trưởng bối còn ham muốn đồ của vãn bối? Cho dù của cải của Hiên nhi có nhiều hơn nữa, vậy cũng là thuộc về bản thân nó, chị và cậu của nó chỉ có cho thêm, chứ không lấy của nó. Mặc dù xác thực như lời em nói, trong nhà nhiều đứa nhỏ, nhưng tình huống trong nhà đã tốt hơn những người khác rất nhiều, như này rồi mà cuộc sống còn không tốt lên thì có nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”
Biết em chồng nói như vậy, một là muốn báo đáp ân tình, thứ hai là muốn sau khi mình ra đi con trai cũng có chỗ nương tựa, thật sự là tấm lòng người mẹ vô bờ bến. Thế nhưng làm sao bà có thể đáp ứng, không những bị người ta chỉ trích, mà quan trọng hơn là, làm như thế là trái với lương tâm.
“Chị dâu, trong lòng em đã chọn được người, chị giúp em xem xét một chút, nếu như có thể, làm phiền chị đi một chuyến giúp em.” Phụ nhân nọ lại chuyển đề tài, vừa nói đến hôn sự của con trai, bà không đề cập tới chuyện chia của nữa, dù sao bà cũng đã tính toán tốt, sẽ không sửa đổi.
Thấy em chồng đổi đề tài, Ngô cô cô cũng hỏi theo: “Sao, em đã có nhân tuyển hả, nói nghe một chút?” Bà hơi ngạc nhiên, không biết là ai, nhiều ngày nay em chồng không đi ra ngoài, không biết là chọn người từ đâu.
Người này, phụ nhân nọ là rất hài lòng, quả quyết, ngoan cường, mà con trai bà quá mức nhu hòa, phải cưới được người vợ như vậy mới có thể chống nhà. Cười nói: “Là người trong thôn nhà ngoại của chị, họ Tôn, tên chỉ có một chữ Huệ.” Bà vẫn luôn có ý nghĩ này, hiện tại nghe nói nàng và phu nhân Huyện lệnh có giao dịch, liền quyết định rồi. Nha đầu này không chỉ có dũng, hơn nữa thông tuệ, rất là phù hợp với tiêu chuẩn chọn dâu của bà.
“Huệ nha đầu?” Ngô cô cô kinh ngạc suýt nữa kêu thành tiếng, bà hoàn toàn không ngờ em chồng lại tuyển trúng Huệ nha đầu, lưỡng lự một hồi, nói: “Việc này không dễ làm đâu! Em muốn sớm làm hôn sự cho Hiên nhi, chuyện này, Tôn gia sẽ không đáp ứng. Đệ đệ của con bé mới bao nhiêu tuổi, đính hôn là có thể, nhưng muốn làm hôn sự thì ít cũng phải qua hai năm nữa, ít nhất phải tới khi đệ đệ con bé lớn hơn chút.”
Tôn gia không chuyển ra ở riêng thì còn dễ nói, nhưng hiện tại, Tôn Huệ không thể nào kết hôn sớm như vậy được. Cũng là bởi vì dưới nàng còn có đệ đệ, đâu thể để một cậu nhóc hơn mười tuổi phải ở một mình một nơi như vậy được, hơn nữa lúc trước vừa gặp phải chuyện kia xong, chắc chắn bọn họ sẽ không đáp ứng.
Đối với tình huống Tôn gia, phụ nhân nọ biết rõ, nhưng bà vẫn rất vừa ý nha đầu Tôn Huệ này, bèn nói: “Chị giúp em hỏi thăm trước đã, phải xem xem người ta có vừa ý Hiên nhi nhà ta không, những chuyện khác có thể tính sau. Nếu như có thể, cứ định hôn sự trước, về phần hôn lễ, trì hoãn một thời gian ngắn cũng không sao.” Bà thật sự coi trọng chuyện này.
“Được rồi, chị sẽ về nhà mẹ đẻ một chuyến, vừa lúc nhà chị dâu chị và nhà con bé khá thân thiết, nhờ em ấy hỏi giúp, tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn.” Ngô cô cô không ôm bao nhiêu kỳ vọng, nhưng ở trước mặt phụ nhân, phải nói mấy lời thật dễ nghe.
“Làm phiền chị, tới đó chị thay em vấn an nhé.”
“Vậy em nghỉ ngơi trước đi, chị dặn dò đám nhỏ mấy câu rồi sẽ đi luôn.”
“Vâng. Chị đi đường cẩn thận.”
Tới Ngô gia, Ngô Thải Điệp và đại ca con bé đều có nhà, Ngô cô cô đuổi bọn hắn đi, chỉ chừa lại Ngô mẫu nói chuyện, chờ trong phòng chỉ còn lại có hai người, bèn nói ra ý tứ của em chồng, muốn kết thân với Tôn gia.
“Hả? Em chồng em nghĩ như thế nào mà lại muốn Huệ tử làm con dâu?” Ngô mẫu vừa nghe liền nhảy dựng, hai người này hoàn toàn không liên quan tới nhau, lại chưa gặp qua, làm sao đã quyết định. Hơn nữa đối với hôn sự tương lai của Phùng Hiên, cho tới nay, Ngô mẫu đều đi hỏi thăm các tiểu thư nhà thư hương, dù sao phụ thân đã chết của Phùng Hiên chính là tú tài, gia đình họ trước giờ vừa làm ruộng vừa đi học.
Ngô cô cô cũng không giấu giếm chị dâu mình, thổ lộ thật tình, mang theo thương cảm: “Em chồng kia của em, chưa chắc đã qua được năm nay, cho nên càng muốn gấp rút định xong hôn sự cho con trai. Chuyện trong nhà họ, chị dâu cũng biết đấy, ông anh chồng đối xử vớihai mẹ con không tốt, vẫn luôn bắt nạt Hiên nhi tuổi còn nhỏ, chiếm cửa hàng của họ. Em chồng em sợ cưới con dâu nhu hòa sẽ bị người ta chèn ép, trước giờ đều cố gắng tìm người có chủ ý. Mà nha đầu Tôn Huệ này, hoàn toàn phù hợp, cho nên muốn hỏi ý nhà con bé xem thế nào.”
“Chị cũng coi như nhìn Phùng Hiên lớn lên, là một đứa nhỏ tốt, hơn nữa học hành chăm chỉ, người ta đều nói hắn kế thừa trí thông minh của cha hắn; bởi vì Thải Điệp, nha đầu Huệ tử chị cũng thường xuyên tiếp xúc, thân thể khỏe mạnh, thông tuệ, quan trọng hơn là biết mềm biết cứng. Hai người này kết hợp, coi như là ông trời tác hợp cho.” Ngô mẫu chuyển lời, cau mày cảm thán: “Nhưng mà không đượcđâu, Tôn gia sẽ không đáp ứng, mẹ Huệ tử vẫn muốn tìm lương tế(con rể tốt) xuất thân đơn giản, tính tình tốt, con gái gả đi mới có thể thoải mái sống. Bà ấy từng nói với chị, nói là con gái đi theo mình chịu khổ lâu như vậy , tương lai nhất định phải tìm một nhà chồng phù hợp.”
Điều kiện của Phùng Hiên rất tốt, bản thân có tài khí , ở vùng nông thôn như này thân phận hắn không hề thấp, hơn nữa tư chất hắn cũng khá nổi bật. Nhưng hắn và thân tộc không hòa thuận, trong nhà cha mất sớm, mẹ bệnh nặng, cuộc sống không yên bình. Tôn mẫu suy nghĩ cho con gái, chưa chắc sẽ đáp ứng.
Phùng Hiên là cháu ngoại của mình, dĩ nhiên là tốt, cho dù có chút ít tỳ vết nào thì bà cũng bỏ qua, Ngô cô cô nói: “Chị dâu nói lời này không đúng đâu, trước không nói bản tính Hiên nhi ôn nhuận, đối xử với người khác hòa nhã, chúng ta nói về lo lắng của chị một chút.” Nửa là oán giận, nửa là không phục nói: “Chị nói đi, gả cho cháu ngoại trai của em, sao lại không thoải mái? Đại bá của hắn cho dù tệ bạc, sau đám cưới, sẽ không phải ở cùng, hai vợ chồng trẻ có nhà riêng, hai bên sống xa nhau, lúc bình thường sẽ không đụng chạm nhiều, ngày lễ ngày tết, chẳng qua cũng chỉ làm chút lễ tiết bề ngoài, hòa hảo thì ở chung, không được thì cách xa ra, đâu thể nói là không tự tại! Hôn sự như vậy không có nhiều đâu.”
Hoàn toàn đúng là xem nhẹ mặt bất lợi, nếu quả thật đại bá hắn dễ né tránh như vậy, Phùng mẫu cần gì phải về nhà mẹ đẻ ở, cũng cần gì phải tìm một cô con dâu mạnh mẽ? Đại bá hung dữ, chỉ cần bối phận là có thể áp đảo ngươi, chỉ có biết điều lắng nghe mà thôi, sao còn có thể phản kháng ?
Ngô mẫu cũng không tiện phản bác, nói: “Như vậy đi, hai chúng ta ở nơi này nói qua nói lại cũng vô dụng, không bằng đi tìm Tôn mẫu, em nói chuyện với bà ấy một chút, chỉ cần bà ấy gật đầu, chuyện này sẽ xong.” Đối với hôn sự này, lời nói của Tôn mẫu mới có trọng lượng nhất, bọn họ ngồi nơi đây có nói nhiều hơn nữa, cũng không thể đại biểu ý nghĩ của Tôn mẫu, vẫn nên nói cho bà ấy nghe, nghe xem bà ấy quyết định thế nào.
“Cũng tốt, vậy chị dâu mời bà ấy tới đây, em nói chuyện với bà ấy.” Ngô mẫu gật đầu đồng ý, bất kể có được hay không, dù sao cũng phải đi hỏi Tôn mẫu đã, lúc trở về Ngô cô cô cũng dễ ăn nói.”Tôn tẩu tử tới đây, chị phải ở bên cạnh giúp đỡ, hôn sự này nếu như có thể thành, chị chính là bà mai đó!” Bà nghĩ, nếu như có thêm Ngô mẫu vun vào, chuyện cũng có khả năng thành công.
“Chị hiểu mà, tất nhiên sẽ kể rõ ưu điểm của Hiên nhi, thế nhưng có thể thành công hay không, chị cũng không có thể bảo đảm, việc đó phải do Tôn tẩu tử quyết định.” Ở một bên nói bóng nói gió vẫn là có thể, nhưng cũng sẽ không khuyếch đại, dù sao Tôn gia có qua lại, không thể bởi vì một chút khuyếch đại hoặc giấu giếm, cuối cùng khiến cho cuộc sống của hai đứa nhỏ không thoải mái.
“Cái này em hiểu, không đượccũng không sao, còn có thể tìm người khác, sẽ không để cho chị dâu xen giữa khó làm.”
Mới vừa vào đầu mùa xuân chưa được bao lâu, việc đồng áng khá rảnh rang, khí trời còn đang rét tháng ba, Tôn mẫu chỉ ở trong nhà làm chút ít thêu thùa. Thấy Ngô mẫu tới đây, chào hỏi xong, Tôn mẫu đã bị kéo đi, dọc theo đường đi cũng không nói gì, chỉ bảo tới nơi sẽ nói tỉ mỉ.
Tôn mẫu mang theo đầy bụng nghi ngờ đi tới Ngô gia, thấy Ngô cô cô lại càng thêm khó hiểu, bà đoán không ra ý tứ của bọn họ, không dưng kéo bà tới là có chuyện gì?
Mới vừa ngồi xuống, Ngô cô cô đã rót cho bà một ly trà nóng, kế tiếp đem chuyện kết thân ra nói rõ đầu đuôi.
Nuốt nuốt nước bọt, Tôn mẫu ngây ngốc nói: “Không thể nào, sao lại coi trọng nha đầu Huệ tử nhà tôi chứ, chẳng phải Phùng công tử luôn muốn kết thân với gia đình lớn hay sao?” Gia thế giống như Phùng Hiên được coi là tương đối tốt, cũng có chút ít lời đồn đãi, nhưng chỉ có mình hắn là con, nghe nói đang tìm tiểu thư nhà giàu, đợi đến thích hợp thì sẽ thành hôn. Cho nên đối với việc Ngô cô cô cầu thân, bà có chút phản ứng không kịp.
“Nào có, đã tìm được ai đâu! Toàn là người ngoài nói linh tinh thôi.” Ngô cô cô nói. Bà rất sợ bị hiểu lầm, bị người ta cho rằng Phùng Hiên bị từ hôn nên mới cầu hôn Tôn Huệ.
Lời này người nói bình thản, người bên cạnh nghe được lại không cách nào bình yên. Ngô cô cô bỗng cảm thấy đau xót trong lòng, suýt nữa rớt nước mắt, bà cố nén cảm xúc, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Nói cái gì thế, em là cô của con chị, không giúp em thì còn giúp ai. Chẳng qua em chỉ gặp vận xui một hồi, chờ qua đi rồi sẽ tới lúc hưởng phúc mà! Đến lúc đó chị dâu còn phải dựa vào em nữa đó.” Nếu là trước kia, em chồng tuyệt đối sẽ không nói những lời này, em ấy lòng dạ thanh cao, hẳn đã nhận định rằng tương lai sẽ báo đáp mình thật tốt. Cho nên, cho dù người khác nói linh tinh, em ấy vẫn thản nhiên như cũ. Mà bây giờ lại nói ra mấy lời như vậy, là biết rằng mình sắp không chống đỡ được bao lâu, kiếp này không có cơ hội báo đáp.
Nhiều ngày trôi qua, trong lòng phụ nhân hết lo lắng lại hoảng sợ, cho tới bây giờ, cách tử vong càng ngày càng gần, trái lại đã thông suốt. Lúc này còn có thể bình tĩnh nói: “Chị dâu, đời này muội không có biện pháp báo đáp ân tình của tỷ rồi, đời sau quá xa, chỉ có thể để cho Hiên nhi trả lại cho tỷ.”
“Mau thu lời này lại, chị dâu sẽ mất hứng, chị dâu chỉ cần em khỏe mạnh, mấy chuyện báo đáp linh tinh, người trong nhà đâu cần phải khách sáo như vậy.”
Mặc dù bị ngắt lời, phụ nhân nọ vẫn tiếp tục nói: “Hiên nhi học vấn không tệ, tiên sinh cũng thường xuyên khen ngợi, không dám nghĩ trước sẽ đỗ Cử nhân, nhưng tú tài thì hoàn toàn có thể. Hơn nữa cha nó lưu lại rất nhiều thứ, lại chỉ có một mình hắn là con, cuộc sống tương lai sẽ không quá tệ, biết ca ca chị dâu không thiếu. Nhưng hai anh chị sinh nhiều con, Hiên nhi một mình chiếm quá nhiều, nên chia cho mọi người một ít mới tốt.”
Ngô cô cô không nghĩ tới em chồng mình lại nói ra lời này, vội vàng ngăn lại: “Lời này của em khiến cho chị dâu không còn đất dung thân rồi, chị còn chưa cho cháu trai được thứ gì, chẳng lẽ làm trưởng bối còn ham muốn đồ của vãn bối? Cho dù của cải của Hiên nhi có nhiều hơn nữa, vậy cũng là thuộc về bản thân nó, chị và cậu của nó chỉ có cho thêm, chứ không lấy của nó. Mặc dù xác thực như lời em nói, trong nhà nhiều đứa nhỏ, nhưng tình huống trong nhà đã tốt hơn những người khác rất nhiều, như này rồi mà cuộc sống còn không tốt lên thì có nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”
Biết em chồng nói như vậy, một là muốn báo đáp ân tình, thứ hai là muốn sau khi mình ra đi con trai cũng có chỗ nương tựa, thật sự là tấm lòng người mẹ vô bờ bến. Thế nhưng làm sao bà có thể đáp ứng, không những bị người ta chỉ trích, mà quan trọng hơn là, làm như thế là trái với lương tâm.
“Chị dâu, trong lòng em đã chọn được người, chị giúp em xem xét một chút, nếu như có thể, làm phiền chị đi một chuyến giúp em.” Phụ nhân nọ lại chuyển đề tài, vừa nói đến hôn sự của con trai, bà không đề cập tới chuyện chia của nữa, dù sao bà cũng đã tính toán tốt, sẽ không sửa đổi.
Thấy em chồng đổi đề tài, Ngô cô cô cũng hỏi theo: “Sao, em đã có nhân tuyển hả, nói nghe một chút?” Bà hơi ngạc nhiên, không biết là ai, nhiều ngày nay em chồng không đi ra ngoài, không biết là chọn người từ đâu.
Người này, phụ nhân nọ là rất hài lòng, quả quyết, ngoan cường, mà con trai bà quá mức nhu hòa, phải cưới được người vợ như vậy mới có thể chống nhà. Cười nói: “Là người trong thôn nhà ngoại của chị, họ Tôn, tên chỉ có một chữ Huệ.” Bà vẫn luôn có ý nghĩ này, hiện tại nghe nói nàng và phu nhân Huyện lệnh có giao dịch, liền quyết định rồi. Nha đầu này không chỉ có dũng, hơn nữa thông tuệ, rất là phù hợp với tiêu chuẩn chọn dâu của bà.
“Huệ nha đầu?” Ngô cô cô kinh ngạc suýt nữa kêu thành tiếng, bà hoàn toàn không ngờ em chồng lại tuyển trúng Huệ nha đầu, lưỡng lự một hồi, nói: “Việc này không dễ làm đâu! Em muốn sớm làm hôn sự cho Hiên nhi, chuyện này, Tôn gia sẽ không đáp ứng. Đệ đệ của con bé mới bao nhiêu tuổi, đính hôn là có thể, nhưng muốn làm hôn sự thì ít cũng phải qua hai năm nữa, ít nhất phải tới khi đệ đệ con bé lớn hơn chút.”
Tôn gia không chuyển ra ở riêng thì còn dễ nói, nhưng hiện tại, Tôn Huệ không thể nào kết hôn sớm như vậy được. Cũng là bởi vì dưới nàng còn có đệ đệ, đâu thể để một cậu nhóc hơn mười tuổi phải ở một mình một nơi như vậy được, hơn nữa lúc trước vừa gặp phải chuyện kia xong, chắc chắn bọn họ sẽ không đáp ứng.
Đối với tình huống Tôn gia, phụ nhân nọ biết rõ, nhưng bà vẫn rất vừa ý nha đầu Tôn Huệ này, bèn nói: “Chị giúp em hỏi thăm trước đã, phải xem xem người ta có vừa ý Hiên nhi nhà ta không, những chuyện khác có thể tính sau. Nếu như có thể, cứ định hôn sự trước, về phần hôn lễ, trì hoãn một thời gian ngắn cũng không sao.” Bà thật sự coi trọng chuyện này.
“Được rồi, chị sẽ về nhà mẹ đẻ một chuyến, vừa lúc nhà chị dâu chị và nhà con bé khá thân thiết, nhờ em ấy hỏi giúp, tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn.” Ngô cô cô không ôm bao nhiêu kỳ vọng, nhưng ở trước mặt phụ nhân, phải nói mấy lời thật dễ nghe.
“Làm phiền chị, tới đó chị thay em vấn an nhé.”
“Vậy em nghỉ ngơi trước đi, chị dặn dò đám nhỏ mấy câu rồi sẽ đi luôn.”
“Vâng. Chị đi đường cẩn thận.”
Tới Ngô gia, Ngô Thải Điệp và đại ca con bé đều có nhà, Ngô cô cô đuổi bọn hắn đi, chỉ chừa lại Ngô mẫu nói chuyện, chờ trong phòng chỉ còn lại có hai người, bèn nói ra ý tứ của em chồng, muốn kết thân với Tôn gia.
“Hả? Em chồng em nghĩ như thế nào mà lại muốn Huệ tử làm con dâu?” Ngô mẫu vừa nghe liền nhảy dựng, hai người này hoàn toàn không liên quan tới nhau, lại chưa gặp qua, làm sao đã quyết định. Hơn nữa đối với hôn sự tương lai của Phùng Hiên, cho tới nay, Ngô mẫu đều đi hỏi thăm các tiểu thư nhà thư hương, dù sao phụ thân đã chết của Phùng Hiên chính là tú tài, gia đình họ trước giờ vừa làm ruộng vừa đi học.
Ngô cô cô cũng không giấu giếm chị dâu mình, thổ lộ thật tình, mang theo thương cảm: “Em chồng kia của em, chưa chắc đã qua được năm nay, cho nên càng muốn gấp rút định xong hôn sự cho con trai. Chuyện trong nhà họ, chị dâu cũng biết đấy, ông anh chồng đối xử vớihai mẹ con không tốt, vẫn luôn bắt nạt Hiên nhi tuổi còn nhỏ, chiếm cửa hàng của họ. Em chồng em sợ cưới con dâu nhu hòa sẽ bị người ta chèn ép, trước giờ đều cố gắng tìm người có chủ ý. Mà nha đầu Tôn Huệ này, hoàn toàn phù hợp, cho nên muốn hỏi ý nhà con bé xem thế nào.”
“Chị cũng coi như nhìn Phùng Hiên lớn lên, là một đứa nhỏ tốt, hơn nữa học hành chăm chỉ, người ta đều nói hắn kế thừa trí thông minh của cha hắn; bởi vì Thải Điệp, nha đầu Huệ tử chị cũng thường xuyên tiếp xúc, thân thể khỏe mạnh, thông tuệ, quan trọng hơn là biết mềm biết cứng. Hai người này kết hợp, coi như là ông trời tác hợp cho.” Ngô mẫu chuyển lời, cau mày cảm thán: “Nhưng mà không đượcđâu, Tôn gia sẽ không đáp ứng, mẹ Huệ tử vẫn muốn tìm lương tế(con rể tốt) xuất thân đơn giản, tính tình tốt, con gái gả đi mới có thể thoải mái sống. Bà ấy từng nói với chị, nói là con gái đi theo mình chịu khổ lâu như vậy , tương lai nhất định phải tìm một nhà chồng phù hợp.”
Điều kiện của Phùng Hiên rất tốt, bản thân có tài khí , ở vùng nông thôn như này thân phận hắn không hề thấp, hơn nữa tư chất hắn cũng khá nổi bật. Nhưng hắn và thân tộc không hòa thuận, trong nhà cha mất sớm, mẹ bệnh nặng, cuộc sống không yên bình. Tôn mẫu suy nghĩ cho con gái, chưa chắc sẽ đáp ứng.
Phùng Hiên là cháu ngoại của mình, dĩ nhiên là tốt, cho dù có chút ít tỳ vết nào thì bà cũng bỏ qua, Ngô cô cô nói: “Chị dâu nói lời này không đúng đâu, trước không nói bản tính Hiên nhi ôn nhuận, đối xử với người khác hòa nhã, chúng ta nói về lo lắng của chị một chút.” Nửa là oán giận, nửa là không phục nói: “Chị nói đi, gả cho cháu ngoại trai của em, sao lại không thoải mái? Đại bá của hắn cho dù tệ bạc, sau đám cưới, sẽ không phải ở cùng, hai vợ chồng trẻ có nhà riêng, hai bên sống xa nhau, lúc bình thường sẽ không đụng chạm nhiều, ngày lễ ngày tết, chẳng qua cũng chỉ làm chút lễ tiết bề ngoài, hòa hảo thì ở chung, không được thì cách xa ra, đâu thể nói là không tự tại! Hôn sự như vậy không có nhiều đâu.”
Hoàn toàn đúng là xem nhẹ mặt bất lợi, nếu quả thật đại bá hắn dễ né tránh như vậy, Phùng mẫu cần gì phải về nhà mẹ đẻ ở, cũng cần gì phải tìm một cô con dâu mạnh mẽ? Đại bá hung dữ, chỉ cần bối phận là có thể áp đảo ngươi, chỉ có biết điều lắng nghe mà thôi, sao còn có thể phản kháng ?
Ngô mẫu cũng không tiện phản bác, nói: “Như vậy đi, hai chúng ta ở nơi này nói qua nói lại cũng vô dụng, không bằng đi tìm Tôn mẫu, em nói chuyện với bà ấy một chút, chỉ cần bà ấy gật đầu, chuyện này sẽ xong.” Đối với hôn sự này, lời nói của Tôn mẫu mới có trọng lượng nhất, bọn họ ngồi nơi đây có nói nhiều hơn nữa, cũng không thể đại biểu ý nghĩ của Tôn mẫu, vẫn nên nói cho bà ấy nghe, nghe xem bà ấy quyết định thế nào.
“Cũng tốt, vậy chị dâu mời bà ấy tới đây, em nói chuyện với bà ấy.” Ngô mẫu gật đầu đồng ý, bất kể có được hay không, dù sao cũng phải đi hỏi Tôn mẫu đã, lúc trở về Ngô cô cô cũng dễ ăn nói.”Tôn tẩu tử tới đây, chị phải ở bên cạnh giúp đỡ, hôn sự này nếu như có thể thành, chị chính là bà mai đó!” Bà nghĩ, nếu như có thêm Ngô mẫu vun vào, chuyện cũng có khả năng thành công.
“Chị hiểu mà, tất nhiên sẽ kể rõ ưu điểm của Hiên nhi, thế nhưng có thể thành công hay không, chị cũng không có thể bảo đảm, việc đó phải do Tôn tẩu tử quyết định.” Ở một bên nói bóng nói gió vẫn là có thể, nhưng cũng sẽ không khuyếch đại, dù sao Tôn gia có qua lại, không thể bởi vì một chút khuyếch đại hoặc giấu giếm, cuối cùng khiến cho cuộc sống của hai đứa nhỏ không thoải mái.
“Cái này em hiểu, không đượccũng không sao, còn có thể tìm người khác, sẽ không để cho chị dâu xen giữa khó làm.”
Mới vừa vào đầu mùa xuân chưa được bao lâu, việc đồng áng khá rảnh rang, khí trời còn đang rét tháng ba, Tôn mẫu chỉ ở trong nhà làm chút ít thêu thùa. Thấy Ngô mẫu tới đây, chào hỏi xong, Tôn mẫu đã bị kéo đi, dọc theo đường đi cũng không nói gì, chỉ bảo tới nơi sẽ nói tỉ mỉ.
Tôn mẫu mang theo đầy bụng nghi ngờ đi tới Ngô gia, thấy Ngô cô cô lại càng thêm khó hiểu, bà đoán không ra ý tứ của bọn họ, không dưng kéo bà tới là có chuyện gì?
Mới vừa ngồi xuống, Ngô cô cô đã rót cho bà một ly trà nóng, kế tiếp đem chuyện kết thân ra nói rõ đầu đuôi.
Nuốt nuốt nước bọt, Tôn mẫu ngây ngốc nói: “Không thể nào, sao lại coi trọng nha đầu Huệ tử nhà tôi chứ, chẳng phải Phùng công tử luôn muốn kết thân với gia đình lớn hay sao?” Gia thế giống như Phùng Hiên được coi là tương đối tốt, cũng có chút ít lời đồn đãi, nhưng chỉ có mình hắn là con, nghe nói đang tìm tiểu thư nhà giàu, đợi đến thích hợp thì sẽ thành hôn. Cho nên đối với việc Ngô cô cô cầu thân, bà có chút phản ứng không kịp.
“Nào có, đã tìm được ai đâu! Toàn là người ngoài nói linh tinh thôi.” Ngô cô cô nói. Bà rất sợ bị hiểu lầm, bị người ta cho rằng Phùng Hiên bị từ hôn nên mới cầu hôn Tôn Huệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook