Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
-
Chương 59
Mùa đông càng ngày càng lạnh, hoa tuyết cũng bắt đầu rơi, nháy mắt đã tới cuối năm. Mỗi năm vào thời gian này, nhà nào cũng giết gà làm thịt dê, giữ lại để dành ăn Tết. Tôn Huệ cũng không ngoại lệ, ngoại trừ làm lạp xưởng, còn mua thịt bò ướp ngũ vị hương. Cơm tất niên năm nay phong phú hơn một chút, cho dù chỉ có hai người là nàng và đệ đệ.
Thế nhưng ngày 23 Tôn mẫu lại đi qua thông báo, năm nay giống như những năm trước, tuy rằng bọn họ đã dọn ra ở riêng, nhưng cơm tất niên vẫn ăn cùng một chỗ, như vậy cũng náo nhiệt hơn. Đề nghị này là lúc tối Chu Hải nói ra, mà Tôn mẫu cũng không muốn bữa cơm tất niên chỉ có hai tỷ đệ các nàng lẻ loi, bèn đồng ý.
Tôn Huệ tất nhiên không có ý kiến, mà Tôn Duẫn, trầm mặc hồi lâu rồi cũng gật đầu.
Kỳ thực từ khi dọn ra khỏi Chu gia, Tôn Duẫn không muốn lại gặp mặt bọn họ nữa, thế nhưng sau khi phát sinh chuyện Vô Lại, mặc kệ như thế nào, hắn vẫn cảm kích Chu Hải, Tôn Duẫn rõ ràng, ông ấy đã giúp đỡ rất nhiều. Bởi vậy, đối với chuyện tỷ tỷ và Chu Đồng dần dần giao hảo, hắn cũng không còn bài xích như trước đây nữa.
Hắn tuy nhỏ, nhưng cũng hiểu được, bọn hắn bây giờ cần chỗ để dựa vào, cho tới khi bọn hắn đủ mạnh mẽ.
Hai mươi lăm, Tôn mẫu đi qua, kéo tay con gái nói: “Năm nay không bằng mua miếng vải, làm cho con một bộ xiêm y tốt, đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ không có một bộ đồ ra dáng chút?” Những năm nay cuộc sống khổ cực, cho nên con gái con trai đã lớn vậy rồi mà cũng chưa từng được mặc quần áo đẹp, bình thường đều là đồ sửa lại từ quần áo của mình, nếu không cũng chỉ là dệt tạm tấm vải thô, may đồ mặc tạm.
Làm gì có ai không thích mới, Tôn Huệ cũng vậy, nhưng nàng vẫn nhịn xuống, nói: “Không sao đâu mẹ, quần áo may tết năm ngoái vẫn còn mơi mới, năm nay cứ như vậy đi. Chờ xây nhà xong rồi, không cần mje nói, chính con tự mua vải về làm.” Vóc dáng nàng còn chưa có định hình, hai năm sau còn có thể cao thêm mấy cm, đừng đến lúc đó quần áo biến thành ngắn cũn không mặc được.
Tôn mẫu trừng mắt lên, tức giận: “Y phục kia mặc qua mặc lại cũng 3 năm rồi, may lại một lần, đã cũ một nửa, sao còn có thể mặc! Nghe mẹ, năm nay thừa dịp trong tay có tiền dư, cố gắng làm một bộ quần áo.” Bà quyết tâm phải sửa soạn cho con gái một lần, sang năm con gái cũng không còn nhỏ nữa, đến tuổi làm mai, ăn vận đẹp đẽ, sẽ càng có nhiều người vừa ý.
“Biết không, nha đầu Chu Đồng kia, năm nay mua hẳn một miếng vải bông mịn, làm một bộ quần áo kiểu mới, còn đánh một cây trâm vàng, nhìn đẹp lắm.” Tôn mẫu nói: “Tết đến, con cũng lấy chuỗi hạt đeo tay với cây trâm nương tử lý chính cho ra mà đeo, nhất định sẽ không kém nó.” Không phải không nghĩ tới chuyện mua đồ trang sức cho con gái, tương lai lập gia đình còn mang theo làm của hồi môn, chẳng qua có quá nhiều việc cần phải dùng đến tiền, chỉ đành tính sau.
Ngay cả quần áo mới nàng còn không muốn may, nào có chuyện mang đồ đắt tiền ra đeo chứ. Tôn Huệ nói: “Cây trâm mẹ cho không tệ, con thích đeo viên ngọc châu này, cũng rất tôn da, đeo nó cũng được.” Hạt châu trên cây trâm bạc phẩm chất không tệ, xanh biếc lấp lánh, chẳng qua là hơi nhỏ.
Nhắc đến cây trâm kia, Tôn mẫu nhất thời sửng sốt, sau một hồi thở dài mới nói: “Cây trâm bạc đó là cha con mua cho ta, lúc đó vì có thể sinh hoạt ở chỗ này mà đành bán đồ trang sức, chỉ còn cây trâm này, là khi đó cha con dắt theo ta tự chọn mua, nên mới không cam lòng, cố ý giữ lại để tưởng niệm. Cho con, cũng coi như tâm ý của cha con.” Mấy câu nói này khiến cho Tôn Huệ rất là phiền muộn, cha nàng đã chết nhiều năm như vậy, bất kể là ai cũng nén nhịn không muốn nghĩ tới. Lúc này lại bị gợi lại, mọi người đều không biết nói gì.
Vẫn là Tôn mẫu khôi phục trước nhất, cười nói: “Không nói những chuyện này nữa, con thích cây trâm bạc kia, vậy thì đeo đi.” Lại nói: “Ngày hôm nay khí trời cũng không tệ lắm, ăn cơm xong chúng ta lên trấn đi, mua vải cho con và Duẫn nhi may quần áo. Còn có mấy ngày, ban đêm cố gắng chút, tới đêm 30 là có thể mặc được rồi.”
Tôn Huệ không tiếp tục từ chối nữa, vừa nhắc tới người cha đã chết, nàng nhớ tới một chuyện, cảm thấy đã tới thời điểm nên làm: “Mẹ, sang năm con muốn đi cùng đệ đệ đem phần mộ của cha dời tới nơi này.” Bao nhiêu năm rồi, đây là lúc nên làm chuyện này, tuy rằng hàng năm bọn họ đều tế bái, nhưng sự thực chính là phần mộ cha coi như bỏ hoang, không nói địa giới xa xôi, mà còn mai táng sơ sài, không có quan tài, cũng không xây mộ.
Trước đây là tuổi quá nhỏ, hơn nữa vẫn còn ở tại Chu gia, chuyện này không dễ làm, nhưng hiện tại thì không giống, nàng và đệ đệ đã dọn ra ở riêng, hoàn toàn có thể đưa mộ phần của cha tới nơi đây.
“Chuyện này trước tiên không vội, chờ qua sang năm, ta chọn ngày tốt đi lên miếu, xin trụ trì chọn ngày. Hơn nữa nơi chôn cất cũng phải lựa chọn cẩn thận, phải mời người xem xét một chút, không đơn giản đâu.” Tôn mẫu nói.
Chuyển dời mộ phần đâu thể tùy tiện, ngày, địa điểm cũng phải chọn lựa kỹ, hơn nữa còn phải được mấy người trong thôn đồng ý, chuyện này dây dưa mất thời gian lắm.
“Được, nghe mẹ.” Tôn Huệ dù gì cũng không trải qua những chuyện này, hoàn toàn phải dựa vào mẹ quyết định, dù sao nhiều năm như vậy đều đã qua, đợi thêm một khoảng thời gian cũng không sao. Thế nào cũng phải để cha nhập táng lần nữa, có thể thể diện chút.
Lúc xế chiều, Tôn Huệ theo mẹ đi lên trấn, mua vải trở về, nàng chọn một tấm vải bông mịn màu xanh nhạt, mà đệ đệ chọn vải màu xanh lam. Tôn mẫu cũng giống như con gái, đối với thêu thùa một chữ cũng không biết, cũng may còn biết khâu vá chút, may quần áo khá tỉ mỉ, hơn nữa cắt may không tệ, mặc vào nhìn rất đẹp. Hiếm thấy nhất chính là, hai bộ y phục này lại được làm xong đúng đêm 30, đó là nhờ Tôn mẫu thức mấy đêm để may.
Mặc bộ đồ mới vào, khuôn mặt vốn hơn góc cạnh của Tôn Huệ trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, thoạt nhìn khá xinh đẹp. Làm cho Tôn mẫu cười khen: “Nha đầu của ta cũng rất xinh đó chứ, trong quá khứ bị quần áo xấu xí che lấp đi, hiện tại khiến ta giật cả mình.” Nước da của nàng không giống Tôn mẫu, tuy làm lụng vất vả nhưng vẫn trắng nõn, mắt rất to, cũng có thần, chỉ là đường nét hơi quá cứng, tổng thể mà nói, xem như là một mỹ nữ đẹp lạ.
Soi mình trong nước, Tôn Huệ mơ hồ thấy dáng vẻ của chính mình, không thể không nói, người vẫn phải dựa vào ăn mặc, nhìn dáng dấp mình, ở thôn này cũng được coi như một mỹ nhân rồi! Trong lòng có chút vui thầm, vốn đang thầm than ngũ quan hơi cứng giống nam nhân, bây giờ nhìn lại thấy cũng rất tốt.
Mùng một sau giờ ngọ gặp mặt Ngô Thải Điệp, ánh mặt trời tốt đến kì lạ, mới vừa chạm mặt, Ngô Thải Điệp đã kêu lên thán phục, khen nàng đẹp, ầm ĩ cũng muốn may một bộ quần áo như vậy. Tôn Huệ được khen ngợi, trong lòng ngọt ngào như uống mật, cũng khen lại nàng: “Muội thì tính là gì, nào có đẹp như tỷ, ngay cả muội nhìn thấy tỷ cũng muốn làm một nữ đăng đồ tử đây.” Lời này, nửa là khen tặng, nhưng lời nói thật còn nhiều hơn. Ngô Thải Điệp có ngũ quan thanh tú của nữ tử Giang Nam, lại thêm tính cách nàng ấy hào sảng, không mấy ai không thích.
“Thôi đi, lại trêu ghẹo tỷ, cẩn thận tỷ cù muội đấy.” Ngô Thải Điệp nói: “Muội cũng nên mặc y phục mới nhiều một chút, như thế đẹp hơn, đừng có mặc mấy bộ y phục sửa đi sửa lại kia nữa. Tỷ nói muội này, chúng ta đã tới tuổi này rồi, cần phải chút ý nhiều hơn.” Tiến đến sát tai Tôn Huệ, nhẹ giọng nói: “Tỷ thì coi như thôi, nhưng muội thì phải chú ý nhiều hơn, đã tới tuổi kết hôn rồi nên không thể tùy tiện được đâu, nếu không sẽ chẳng có mấy ai đến nhà cầu thân. Muội nhhìn Chu Đồng một cái đi, trước kia cũng không chú ý, năm nay đã bắt đầu sửa soạn rồi, chẳng phải là vì muốn chọn một lang quân như ý đấy sao!” Lời này vốn không nên nói, nhưng vì Tôn Huệ là bạn tốt nên nàng nói ra cũng không cảm thấy xấu hổ.
Tôn Huệ trợn to hai mắt, lập tức im lặng, nàng thật sự không nghĩ tới, ở trong mắt nàng, bản thân chỉ là một hài tử choai choai, ở đời trước cũng mới học trung học, nhỏ thế này, cách tuổi kết hôn còn kém1 ngàn 800 dặm đấy!
Coi như nàng cố ý tránh né đi, không muốn nghĩ đến những chuyện này, hiện tại bị chọc thủng, nàng có chút nhụt chí. Tôn Huệ biết, mặc kệ nàng nhận định, thời đại này chính là như vậy, nữ tử mười lăm, mười sáu nhiều người đã sinh hài tử rồi, nói gì đi nữa cũng không có chuyện Tôn mẫu để mặc nàng mười mấy tuổi còn chưa được gả đi.
Ngô Thải Điệp thấy Tôn Huệ không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng xấu hổ, đẩy nàng một cái, vui vẻ nói: “Huệ tử, làm sao thế, còn thẹn thùng nữa sao! Ha ha, được rồi, hai chúng ta nói riêng với nhau mấy câu thôi, cho dù hơi quá giới hạn, nhưng không ai biết nên sẽ không sao đâu.” Lại nói: “Lời tỷ vừa nói, cho dù muội xấu hổ thì cũng phải nhớ thật kỹ. Chúng ta là cô nương, chỉ có một cơ hội này, nếu như bỏ qua, hối tiếc không kịp đâu.” Lời này Ngô mẫu đã cười nói với nàng, dáng vẻ lúc đó là như vậy: ‘Nha đầu, những cô nương khác đều ăn mặc đẹp đẽ, là vì muốn tìm được một lang quân như ý, thế nhưng con không cần, bởi vì hôn nhân của con đã được định ra từ rất sớm rồi.’
Gật gật đầu, Tôn Huệ kéo kéo khóe miệng nói: “Muội biết, mẹ muội có nói với muội.”Lớp mai rùa đã bị đánh vỡ, chỉ có thể đối mặt, trong lòng rất phiền não, lẽ nào phải bắt đầu tìm một hài tử thật thà để kết hôn? Ngẫm lại thấy có chút khủng bố.
“Biết là tốt rồi.”
“Ngô Nhị ca vẫn tốt chứ, ở cửa hàng trên thị trấn có ai bắt nạt hắn không?” Nàng vốn không định hỏi, dù sao chuyện này ở Ngô gia có chút phức tạp, Tôn Huệ nghe mẹ đề cập tới, dường như ngô Thải Điệp cũng bị chị dâu nàng giận lây, nhưng mình và Ngô Chi thâm giao một đoạn thời gian, cũng coi hắn như một người bạn tốt, nàng không thể không lo lắng. Nàng vẫn hiểu rõ, không có nghề nào không có ma cũ bắt nạt ma mới. Chưa quen cuộc sống ở một nơi mới, không có người chiếu cố, mọi chuyện tất nhiên sẽ không như ý.
Ngô Thải Điệp thì không sao, mặc dù nàng có hơi ầm ĩ, nhưng nàng cũng không cảm thấy bản thân không đúng, cũng sẽ không muốn đi tranh luận với đại ca chị dâu, dù sao nàng cũng hiểu rõ, không tới hai năm nữa chính mình sẽ bị gả đi, chờ tới khi đó, chuyện này sẽ dần dần bị quên lãng.
“Nhị ca tỷ làm việc chăm chỉ, cũng giỏi giao thiệp, còn có vị hôn phu của tỷ thu xếp giúp, hiện tại coi như đã hòa nhập với môi trường trong đó rồi.” Ngô Thải Điệp nhìn Tôn Huệ nói: “Mẹ tỷ có đi qua một lần, trở về nói không cần phải lo lắng, mọi người ở đó thoạt nhìn rất tốt, cũng rất quan tâm Nhị ca tỷ.” “Như vậy cũng tốt.”
“Huệ tử, tỷ nghe mẹ tỷ nói, hình như sang năm đệ đệ muội sẽ đi Tư Thục học?” Tôn mẫu có đi tìm Ngô mẫu, Ngô Chi từng vào đó học, muốn hỏi thăm xem tiên sinh ở đó làm người như thế nào, có hết lòng dạy dỗ học trò hay không. Lúc đó Ngô Thải Điệp cũng có mặt nên nghe được.
“Lúc mẹ muội qua tỷ cũng ở đó sao?” Tôn Huệ nói: “Tám chín phần mười rồi. Hỏi thăm hai nơi, một nhà chính là nơi Chu Sơn vào học, nhà khác chính là nơi Nhị ca vào học, đang chưa biết chọn bên nào đây.”
“Nếu như Duẫn nhi đi học, tỷ sẽ đến chơi với muội cho muội đỡ buồn.” Nàng cũng muốn né tránh chuyện trong nhà, không muốn ở một chỗ với chị dâu.
“Được, cực kỳ hoan nghênh luôn.”
Thế nhưng ngày 23 Tôn mẫu lại đi qua thông báo, năm nay giống như những năm trước, tuy rằng bọn họ đã dọn ra ở riêng, nhưng cơm tất niên vẫn ăn cùng một chỗ, như vậy cũng náo nhiệt hơn. Đề nghị này là lúc tối Chu Hải nói ra, mà Tôn mẫu cũng không muốn bữa cơm tất niên chỉ có hai tỷ đệ các nàng lẻ loi, bèn đồng ý.
Tôn Huệ tất nhiên không có ý kiến, mà Tôn Duẫn, trầm mặc hồi lâu rồi cũng gật đầu.
Kỳ thực từ khi dọn ra khỏi Chu gia, Tôn Duẫn không muốn lại gặp mặt bọn họ nữa, thế nhưng sau khi phát sinh chuyện Vô Lại, mặc kệ như thế nào, hắn vẫn cảm kích Chu Hải, Tôn Duẫn rõ ràng, ông ấy đã giúp đỡ rất nhiều. Bởi vậy, đối với chuyện tỷ tỷ và Chu Đồng dần dần giao hảo, hắn cũng không còn bài xích như trước đây nữa.
Hắn tuy nhỏ, nhưng cũng hiểu được, bọn hắn bây giờ cần chỗ để dựa vào, cho tới khi bọn hắn đủ mạnh mẽ.
Hai mươi lăm, Tôn mẫu đi qua, kéo tay con gái nói: “Năm nay không bằng mua miếng vải, làm cho con một bộ xiêm y tốt, đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ không có một bộ đồ ra dáng chút?” Những năm nay cuộc sống khổ cực, cho nên con gái con trai đã lớn vậy rồi mà cũng chưa từng được mặc quần áo đẹp, bình thường đều là đồ sửa lại từ quần áo của mình, nếu không cũng chỉ là dệt tạm tấm vải thô, may đồ mặc tạm.
Làm gì có ai không thích mới, Tôn Huệ cũng vậy, nhưng nàng vẫn nhịn xuống, nói: “Không sao đâu mẹ, quần áo may tết năm ngoái vẫn còn mơi mới, năm nay cứ như vậy đi. Chờ xây nhà xong rồi, không cần mje nói, chính con tự mua vải về làm.” Vóc dáng nàng còn chưa có định hình, hai năm sau còn có thể cao thêm mấy cm, đừng đến lúc đó quần áo biến thành ngắn cũn không mặc được.
Tôn mẫu trừng mắt lên, tức giận: “Y phục kia mặc qua mặc lại cũng 3 năm rồi, may lại một lần, đã cũ một nửa, sao còn có thể mặc! Nghe mẹ, năm nay thừa dịp trong tay có tiền dư, cố gắng làm một bộ quần áo.” Bà quyết tâm phải sửa soạn cho con gái một lần, sang năm con gái cũng không còn nhỏ nữa, đến tuổi làm mai, ăn vận đẹp đẽ, sẽ càng có nhiều người vừa ý.
“Biết không, nha đầu Chu Đồng kia, năm nay mua hẳn một miếng vải bông mịn, làm một bộ quần áo kiểu mới, còn đánh một cây trâm vàng, nhìn đẹp lắm.” Tôn mẫu nói: “Tết đến, con cũng lấy chuỗi hạt đeo tay với cây trâm nương tử lý chính cho ra mà đeo, nhất định sẽ không kém nó.” Không phải không nghĩ tới chuyện mua đồ trang sức cho con gái, tương lai lập gia đình còn mang theo làm của hồi môn, chẳng qua có quá nhiều việc cần phải dùng đến tiền, chỉ đành tính sau.
Ngay cả quần áo mới nàng còn không muốn may, nào có chuyện mang đồ đắt tiền ra đeo chứ. Tôn Huệ nói: “Cây trâm mẹ cho không tệ, con thích đeo viên ngọc châu này, cũng rất tôn da, đeo nó cũng được.” Hạt châu trên cây trâm bạc phẩm chất không tệ, xanh biếc lấp lánh, chẳng qua là hơi nhỏ.
Nhắc đến cây trâm kia, Tôn mẫu nhất thời sửng sốt, sau một hồi thở dài mới nói: “Cây trâm bạc đó là cha con mua cho ta, lúc đó vì có thể sinh hoạt ở chỗ này mà đành bán đồ trang sức, chỉ còn cây trâm này, là khi đó cha con dắt theo ta tự chọn mua, nên mới không cam lòng, cố ý giữ lại để tưởng niệm. Cho con, cũng coi như tâm ý của cha con.” Mấy câu nói này khiến cho Tôn Huệ rất là phiền muộn, cha nàng đã chết nhiều năm như vậy, bất kể là ai cũng nén nhịn không muốn nghĩ tới. Lúc này lại bị gợi lại, mọi người đều không biết nói gì.
Vẫn là Tôn mẫu khôi phục trước nhất, cười nói: “Không nói những chuyện này nữa, con thích cây trâm bạc kia, vậy thì đeo đi.” Lại nói: “Ngày hôm nay khí trời cũng không tệ lắm, ăn cơm xong chúng ta lên trấn đi, mua vải cho con và Duẫn nhi may quần áo. Còn có mấy ngày, ban đêm cố gắng chút, tới đêm 30 là có thể mặc được rồi.”
Tôn Huệ không tiếp tục từ chối nữa, vừa nhắc tới người cha đã chết, nàng nhớ tới một chuyện, cảm thấy đã tới thời điểm nên làm: “Mẹ, sang năm con muốn đi cùng đệ đệ đem phần mộ của cha dời tới nơi này.” Bao nhiêu năm rồi, đây là lúc nên làm chuyện này, tuy rằng hàng năm bọn họ đều tế bái, nhưng sự thực chính là phần mộ cha coi như bỏ hoang, không nói địa giới xa xôi, mà còn mai táng sơ sài, không có quan tài, cũng không xây mộ.
Trước đây là tuổi quá nhỏ, hơn nữa vẫn còn ở tại Chu gia, chuyện này không dễ làm, nhưng hiện tại thì không giống, nàng và đệ đệ đã dọn ra ở riêng, hoàn toàn có thể đưa mộ phần của cha tới nơi đây.
“Chuyện này trước tiên không vội, chờ qua sang năm, ta chọn ngày tốt đi lên miếu, xin trụ trì chọn ngày. Hơn nữa nơi chôn cất cũng phải lựa chọn cẩn thận, phải mời người xem xét một chút, không đơn giản đâu.” Tôn mẫu nói.
Chuyển dời mộ phần đâu thể tùy tiện, ngày, địa điểm cũng phải chọn lựa kỹ, hơn nữa còn phải được mấy người trong thôn đồng ý, chuyện này dây dưa mất thời gian lắm.
“Được, nghe mẹ.” Tôn Huệ dù gì cũng không trải qua những chuyện này, hoàn toàn phải dựa vào mẹ quyết định, dù sao nhiều năm như vậy đều đã qua, đợi thêm một khoảng thời gian cũng không sao. Thế nào cũng phải để cha nhập táng lần nữa, có thể thể diện chút.
Lúc xế chiều, Tôn Huệ theo mẹ đi lên trấn, mua vải trở về, nàng chọn một tấm vải bông mịn màu xanh nhạt, mà đệ đệ chọn vải màu xanh lam. Tôn mẫu cũng giống như con gái, đối với thêu thùa một chữ cũng không biết, cũng may còn biết khâu vá chút, may quần áo khá tỉ mỉ, hơn nữa cắt may không tệ, mặc vào nhìn rất đẹp. Hiếm thấy nhất chính là, hai bộ y phục này lại được làm xong đúng đêm 30, đó là nhờ Tôn mẫu thức mấy đêm để may.
Mặc bộ đồ mới vào, khuôn mặt vốn hơn góc cạnh của Tôn Huệ trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, thoạt nhìn khá xinh đẹp. Làm cho Tôn mẫu cười khen: “Nha đầu của ta cũng rất xinh đó chứ, trong quá khứ bị quần áo xấu xí che lấp đi, hiện tại khiến ta giật cả mình.” Nước da của nàng không giống Tôn mẫu, tuy làm lụng vất vả nhưng vẫn trắng nõn, mắt rất to, cũng có thần, chỉ là đường nét hơi quá cứng, tổng thể mà nói, xem như là một mỹ nữ đẹp lạ.
Soi mình trong nước, Tôn Huệ mơ hồ thấy dáng vẻ của chính mình, không thể không nói, người vẫn phải dựa vào ăn mặc, nhìn dáng dấp mình, ở thôn này cũng được coi như một mỹ nhân rồi! Trong lòng có chút vui thầm, vốn đang thầm than ngũ quan hơi cứng giống nam nhân, bây giờ nhìn lại thấy cũng rất tốt.
Mùng một sau giờ ngọ gặp mặt Ngô Thải Điệp, ánh mặt trời tốt đến kì lạ, mới vừa chạm mặt, Ngô Thải Điệp đã kêu lên thán phục, khen nàng đẹp, ầm ĩ cũng muốn may một bộ quần áo như vậy. Tôn Huệ được khen ngợi, trong lòng ngọt ngào như uống mật, cũng khen lại nàng: “Muội thì tính là gì, nào có đẹp như tỷ, ngay cả muội nhìn thấy tỷ cũng muốn làm một nữ đăng đồ tử đây.” Lời này, nửa là khen tặng, nhưng lời nói thật còn nhiều hơn. Ngô Thải Điệp có ngũ quan thanh tú của nữ tử Giang Nam, lại thêm tính cách nàng ấy hào sảng, không mấy ai không thích.
“Thôi đi, lại trêu ghẹo tỷ, cẩn thận tỷ cù muội đấy.” Ngô Thải Điệp nói: “Muội cũng nên mặc y phục mới nhiều một chút, như thế đẹp hơn, đừng có mặc mấy bộ y phục sửa đi sửa lại kia nữa. Tỷ nói muội này, chúng ta đã tới tuổi này rồi, cần phải chút ý nhiều hơn.” Tiến đến sát tai Tôn Huệ, nhẹ giọng nói: “Tỷ thì coi như thôi, nhưng muội thì phải chú ý nhiều hơn, đã tới tuổi kết hôn rồi nên không thể tùy tiện được đâu, nếu không sẽ chẳng có mấy ai đến nhà cầu thân. Muội nhhìn Chu Đồng một cái đi, trước kia cũng không chú ý, năm nay đã bắt đầu sửa soạn rồi, chẳng phải là vì muốn chọn một lang quân như ý đấy sao!” Lời này vốn không nên nói, nhưng vì Tôn Huệ là bạn tốt nên nàng nói ra cũng không cảm thấy xấu hổ.
Tôn Huệ trợn to hai mắt, lập tức im lặng, nàng thật sự không nghĩ tới, ở trong mắt nàng, bản thân chỉ là một hài tử choai choai, ở đời trước cũng mới học trung học, nhỏ thế này, cách tuổi kết hôn còn kém1 ngàn 800 dặm đấy!
Coi như nàng cố ý tránh né đi, không muốn nghĩ đến những chuyện này, hiện tại bị chọc thủng, nàng có chút nhụt chí. Tôn Huệ biết, mặc kệ nàng nhận định, thời đại này chính là như vậy, nữ tử mười lăm, mười sáu nhiều người đã sinh hài tử rồi, nói gì đi nữa cũng không có chuyện Tôn mẫu để mặc nàng mười mấy tuổi còn chưa được gả đi.
Ngô Thải Điệp thấy Tôn Huệ không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng xấu hổ, đẩy nàng một cái, vui vẻ nói: “Huệ tử, làm sao thế, còn thẹn thùng nữa sao! Ha ha, được rồi, hai chúng ta nói riêng với nhau mấy câu thôi, cho dù hơi quá giới hạn, nhưng không ai biết nên sẽ không sao đâu.” Lại nói: “Lời tỷ vừa nói, cho dù muội xấu hổ thì cũng phải nhớ thật kỹ. Chúng ta là cô nương, chỉ có một cơ hội này, nếu như bỏ qua, hối tiếc không kịp đâu.” Lời này Ngô mẫu đã cười nói với nàng, dáng vẻ lúc đó là như vậy: ‘Nha đầu, những cô nương khác đều ăn mặc đẹp đẽ, là vì muốn tìm được một lang quân như ý, thế nhưng con không cần, bởi vì hôn nhân của con đã được định ra từ rất sớm rồi.’
Gật gật đầu, Tôn Huệ kéo kéo khóe miệng nói: “Muội biết, mẹ muội có nói với muội.”Lớp mai rùa đã bị đánh vỡ, chỉ có thể đối mặt, trong lòng rất phiền não, lẽ nào phải bắt đầu tìm một hài tử thật thà để kết hôn? Ngẫm lại thấy có chút khủng bố.
“Biết là tốt rồi.”
“Ngô Nhị ca vẫn tốt chứ, ở cửa hàng trên thị trấn có ai bắt nạt hắn không?” Nàng vốn không định hỏi, dù sao chuyện này ở Ngô gia có chút phức tạp, Tôn Huệ nghe mẹ đề cập tới, dường như ngô Thải Điệp cũng bị chị dâu nàng giận lây, nhưng mình và Ngô Chi thâm giao một đoạn thời gian, cũng coi hắn như một người bạn tốt, nàng không thể không lo lắng. Nàng vẫn hiểu rõ, không có nghề nào không có ma cũ bắt nạt ma mới. Chưa quen cuộc sống ở một nơi mới, không có người chiếu cố, mọi chuyện tất nhiên sẽ không như ý.
Ngô Thải Điệp thì không sao, mặc dù nàng có hơi ầm ĩ, nhưng nàng cũng không cảm thấy bản thân không đúng, cũng sẽ không muốn đi tranh luận với đại ca chị dâu, dù sao nàng cũng hiểu rõ, không tới hai năm nữa chính mình sẽ bị gả đi, chờ tới khi đó, chuyện này sẽ dần dần bị quên lãng.
“Nhị ca tỷ làm việc chăm chỉ, cũng giỏi giao thiệp, còn có vị hôn phu của tỷ thu xếp giúp, hiện tại coi như đã hòa nhập với môi trường trong đó rồi.” Ngô Thải Điệp nhìn Tôn Huệ nói: “Mẹ tỷ có đi qua một lần, trở về nói không cần phải lo lắng, mọi người ở đó thoạt nhìn rất tốt, cũng rất quan tâm Nhị ca tỷ.” “Như vậy cũng tốt.”
“Huệ tử, tỷ nghe mẹ tỷ nói, hình như sang năm đệ đệ muội sẽ đi Tư Thục học?” Tôn mẫu có đi tìm Ngô mẫu, Ngô Chi từng vào đó học, muốn hỏi thăm xem tiên sinh ở đó làm người như thế nào, có hết lòng dạy dỗ học trò hay không. Lúc đó Ngô Thải Điệp cũng có mặt nên nghe được.
“Lúc mẹ muội qua tỷ cũng ở đó sao?” Tôn Huệ nói: “Tám chín phần mười rồi. Hỏi thăm hai nơi, một nhà chính là nơi Chu Sơn vào học, nhà khác chính là nơi Nhị ca vào học, đang chưa biết chọn bên nào đây.”
“Nếu như Duẫn nhi đi học, tỷ sẽ đến chơi với muội cho muội đỡ buồn.” Nàng cũng muốn né tránh chuyện trong nhà, không muốn ở một chỗ với chị dâu.
“Được, cực kỳ hoan nghênh luôn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook