Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
-
Chương 53
Tôn mẫu đứng ngoài cổng nghe hết mọi chuyện bên trong, lửa giận bừng bừng, không ngờ lại có người thừa dịp mình không ở nhà tới ức hiếp con gái như vậy, bảo con trai đợi trên xe, rút ra một mũi mâu ngắn tự chế, lẳng lặng bước xuống xe.
Khoảng thời gian đi xa nhà, không thể không có vật gì đó hộ thân, thứ quá lớn quan phủ tra được thì không xong, cho nên bà liền chế mũi mâu ngắn này, chiều dài ba thước có thừa, đầu mâu được đánh bằng tinh thiết, sắc bén lắm. Cầm trong tay lại không quá nặng, không cần kỹ xảo, nhưng cũng đủ doạ người, đâm vào tuyệt đối có thể quật ngã đối thủ.
Đến cổng, Tôn mẫu sải bước thật nhanh, bà vừa ra tay thì tàn nhẫn hơn con gái nhiều, thoáng cái đâm trúng đầu gối của một nam tử, rạch một cái rồi nhanh chóng rút ra, cán mâu đập mạnh vào ngực nam tử.
Đầu gối vốn đã bị đau đứng không vững, lại bị đập mạnh vào, nam tử sao còn đứng được, gào thét lăn trên đất.
Sau đó, Vô Lại là tên thứ hai gặp xui xẻo, chỉ thấy mọi người chưa kịp phản ứng lại trước thế tấn công mau lẹ của Tôn mẫu, Sói thoáng cái lao lên, há mồm đớp Vô Lại, hơn nữa trùng hợp chính là, vị trí cắn lần này cũng là vị trí lần trước, quen cửa quen nẻo, hoặc là chỗ đó dễ cắn nhất không chừng.
Tôn Huệ vốn đang nắm vũ khí trong tay, cũng tiến lên đâm cho Vô Lại một phát, Vô Lại là kẻ cầm đầu, đánh hắn nằm sấp xuống, những kẻ khác không lớn gan bằng hắn, cũng không nghĩ được kế gì nữa, dễ dàng đẩy lùi hơn.
Đám du côn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bại hai tên, còn lại ba tên chưa bị làm sao nắm đại bổng trong tay đề phòng, chỉ lo người kế tiếp gặp xui xẻo chính là mình. Mà vừa đề phòng, bọn chúng cũng đang suy nghĩ, có nên thừa dịp hiện tại còn chưa bị thương trốn cho nhanh hay không? Nhìn hai mẹ con nhà này chiến đấu dũng mãnh như thế, cho dù cuối cùng chiến thắng cũng bị thương không nhẹ, cần gì chứ, còn không bằng hiện tại thối lui.
Ngay khi ba người đang do dự chuẩn bị nhanh chân chạy trốn, Vô Lại nhịn đau hô to: "Đừng sợ, nhanh giải quyết cả hai, đây chính là cơ hội hiếm thấy, con mẹ này vừa ra ngoài buôn bán lá trà, nhất định kiếm lời không ít, đoạt món này, chúng ta dư xài mấy năm." Nói nghe thật hấp dẫn, Vô Lại thật sự sợ mấy tên kia sợ hãi chuồn đi, đến lúc đó chính mình thảm rồi.
Lần trước Tôn mẫu không ở nhà, đối mặt với một tiểu nha đầu hắn còn không đòi được tiền thuốc men, lần này thì càng khỏi nói, bản thân lại tốn tiền mua thuốc thêm lần nữa, lại còn không rẻ, hơn nữa mụ điên họ Tôn này biết rõ bản thân hai lần tới cướp đoạt, còn không biết sẽ đối phó chính mình thế nào đây! Cho nên nói gì cũng phải giật giây mấy tên kia xông lên đánh nhau với Tôn mẫu, mặc kệ cuối cùng có được hay không, gia đình năm người cùng nhau làm ầm ĩ lên, gọi cả thân thích nữa, tuyệt đối có thể ép mụ họ Tôn vào đường cùng.
Ba người nghe Vô Lại nói xong mắt sáng lên, hiển nhiên là đã động tâm. Vốn không phải loại tốt lành gì, hiện tại biết có thể kiếm lợi, cho dù có lẽ sẽ bị thương, thế nhưng nghĩ đến món tiền thu được, tên nào tên nấy nắm chặt đại bổng trong tay, mắt nhìn chằm chằm Tôn mẫu, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Mũi mâu ngắn trong tay Tôn mẫu xem như là lợi khí không tệ, nếu như bất cẩn bị đâm một phát, tuyệt đối không phải chuyện đùa, có mấy ví dụ ngay trước mặt, còn đang nằm trên đất lăn lộn đây! Ba tên du côn có đại bổng trong tay, chỉ cần cẩn thận chút thì sẽ không có quá nhiều vấn đề, cho nên bọn chúng đều đang giữ thế, không định động thủ trước, bởi vì bọn chúng biết rất rõ ràng, nếu kẻ nào động thủ trước, rất có thể sẽ bị công kích.
Tôn mẫu thầm sốt ruột, bà nhìn chằm chằm ba tên du côn vẫn còn nguyên vẹn trước mặt, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay, bà biết cục diện hiện tại rất nguy hiểm. Bà đang đứng ở vị trí rất bất ổn, tuy rằng vũ khí trong tay sắc bén nhất, thế nhưng đối phương có ba người, hơn nữa còn là những tên thanh niên vạm vỡ, nếu như bà động thủ trước, cho dù có thể đẩy ngã một tên trong nháy mắt, hai tên kia lập tức vây tới, bà tuyệt đối sẽ chịu không nổi. Mà nếu như bà phản kháng lại, theo thời gian trôi qua, nguy cơ sẽ càng lúc càng lớn, dù sao bà chỉ có một mình, thất thần một cái là xong, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Ba tên du côn hiển nhiên ý thức được điểm ấy, cho nên bọn chúng đều vô cùng ăn ý, chỉ nắm chặt đại bổng trong tay đề phòng. Bọn chúng đang tìm cơ hội, chỉ cần Tôn mẫu hơi có chút thất thần, chúng sẽ đồng loạt tiến lên, chế phục bà trong nháy mắt. Đến lúc đó tất cả tiền tài đều sẽ thuộc về bọn họ, cả năm không cần phải cực khổ rồi.
Mồ hôi chảy xuống trán Tôn Huệ, nàng ngừng thở, biểu hiện vô cùng ngưng trọng, biết lúc này rất nguy hiểm, nếu như hơi hơi không chú ý, sẽ phải chịu sự đả kích mang tính chất hủy diệt. Ánh mắt bất giác liếc về một phía, chỗ ấy là chỗ nàng giấu dầu, nàng nghĩ, nếu như thật đến mức độ kia, cho dù chọc điên chúng, cũng tuyệt đối không buông tha cho mấy tên du côn này.
Thời gian trôi qua, bầu không khí giữa hai bên rất là căng thẳng, càng lúc càng giương cung bạt kiếm, tất cả mọi người đều biết, không chừng ngay một khắc tiếp theo, hai bên sẽ lao vào đấm đá lẫn nhau. Hô hấp của Tôn mẫu có chút bất ổn, bà rất lo lắng, nếu như chính mình ngã xuống, con gái sẽ không xong, đó là chuyện dù thế nào bà cũng không chấp nhận. Thế nhưng đám du côn cũng căng thẳng không kém, bọn chúng biết kết quả cuối cùng, nhất định là bọn chúng thắng, Tôn mẫu cho dù tàn nhẫn, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ tử, sức lực đâu thể sánh bằng bọn chúng. Thế nhưng có một điểm rất rõ ràng là, phe mình cho dù chiến thắng, tuyệt đối sẽ có người sống rất thảm, nhất định sẽ bị thương, hơn nữa thương không nhẹ.
Không ai bằng lòng bị thương, không những thân thể khó chịu, mà đến lúc đó cũng không cách nào tranh cướp với kẻ không bị thương.
Tôn Huệ chậm rãi di chuyển bước chân, nàng từ từ tiến đến gần địa phương giấu dầu, nàng dự tính, chỉ cần đám du côn dám xuống tay, nàng tuyệt đối sẽ dội dầu qua đó, đồ đánh lửa cũng có rồi, bọn chúng nhất định sẽ biết lần này tới đây không phải là quyết định hay ho!
Vô Lại dùng quần áo bọc lấy chỗ tay bị thương, bắp đùi cũng dùng dây lưng thít chặt lại, trên miệng vết thương vẫn còn sót lại chút thuốc bôi từ lần bị thương trước. Xử lý xong vết thương của chính mình, Vô Lại nhận thấy hai bên đều đến cực hạn, hắn đánh nhau nhiều năm như vậy, vẫn có linh cảm nhất định, cho nên mở miệng nói: "Nhanh lên một chút, đừng sợ, con mẹ này còn có thể ăn chúng ta sao! Ba người cùng tiến lên, đại bổng vung thẳng tới, cho mụ một gậy thật mạnh. Chúng ta giải quyết mụ, xem có vật nào đáng tiền thì lấy hết đi, mau mau rời khỏi nơi này. Ta và Điền Trụ còn phải đi mời đại phu đây!"
Vô Lại còn có thể trì hoãn một chút thời gian nữa, dù sao đã hắn đã được băng bó sơ sài, thế nhưng Điền Trụ thì khác, nếu như không đưa đến chỗ đại phu thật nhanh, hắn sẽ phải nằm trên giường trong một khoảng thời gian rất dài.
Một tên du côn trong đó híp mắt lại, đáp: "Biết, sắp rồi đây, chờ một chút là được." Nói xong liếc mắt về phía hai tên còn lại, ra hiệu bọn chúng áp sát phía trước, chuẩn bị chế phục Tôn mẫu trong nháy mắt, nhất định không thể để cho bà có cơ hội phản kích.
Trái tim Tôn mẫu đập thình thịch, mũi mâu nhắm thẳng ba tên kia, sẵn sàng đâm tới bất cứ lúc nào, trước tiên đẩy ngã một tên rồi nói sau.
Mà lúc này Tôn Huệ đã đến gần địa phương giấu dầu, thừa dịp mọi người không chú ý tới nàng, ngồi chồm hỗm xuống, mở bình chứa dầu ra.
Ngay khi chiến đấu sắp sửa bùng nổ ngay tức khắc, một tiếng gào truyền đến: "Các ngươi đang làm gì thế này, muốn chết trực tiếp đứng ra, lão tử đưa đi gặp đại lệnh!" Lý chính tối sầm mặt lại đi vào, thấy năm tên du côn trong sân, càng thêm tức giận: "Ai cho các ngươi tới đây, lẽ nào hoàn toàn không coi vương pháp ra gì, hay là không thèm để mắt đến ta và Tam lão!"
Năm tên này tới đây, không kiêng kị người khác một chút nào, người trong thôn thấy tên cầm đầu là Vô Lại, lại chú ý thấy bọn chúng đi tới sau núi, trong lòng đã rõ mục đích của bọn chúng. Trong số đó có mấy người nhát gan, nhìn thấy mà coi như không, cũng không định đi qua xem thử, sợ bị trả thù. Mà có mấy người thật lòng thương hại Tôn Huệ, cũng không ưa năm tên du côn này, liền vội vàng đi tìm lý chính, kể lại sự tình cho ông biết.
Lý chính lập tức nổi giận, quăng vỡ ly trà trong tay, nhảy lên xe lừa chạy về đằng này. Trên đường đi đã hạ quyết tâm, lần này nói gì cũng không thể để yên, nếu tiếp tục mặc kệ thì không biết còn xảy ra chuyện gì ! Tuyệt đối phải trừng phạt tên Vô Lại này một phen đích đáng.
Giẫy giụa bò dậy từ dưới đất, thấy lý chính, trong lòng Vô Lại rất tức giận, nói chuyện cũng bất cần: "Ơ, ông tới nhanh thật đấy, người không biết còn tưởng rằng đây là nhà của ông cơ chứ!" Hắn bị lý chính giáo huấn mấy lần rồi, đặc biệt là lần trước hắn không thể moi tiền từ chỗ Tôn Huệ, hắn nhận định đó là do lý chính ở sau lưng làm chỗ dựa, Tôn Huệ mới dám to gan như vậy."Ông vẫn nên về nghỉ đi thì hơn, mấy huynh đệ chúng ta ở đây có việc, ông cho chút thể diện, coi như không nhìn thấy đi, các anh em phát chút tài nhỏ, sẽ chia cho ông một ít." Con mắt phát lạnh, uy hiếp nói: "Nhà ông có già có trẻ, cũng phải coi chừng chứ, bị thương sẽ thông tốt."
Dám làm nghề này, lá gan chắc chắn không nhỏ, nếu là nha dịch thì bọn chúng không dám nhúc nhích, nhưng uy hiếp một lý chính, bọn chúng vẫn có thể xuống tay.
Lý chính nghe lời này xong, thở phì một hơi, trợn to hai mắt, giận quá hóa cười: "Được được được, trái lại ta cũng muốn xem xem, các ngươi có lá gan này hay không!" Có thể làm được lý chính, tuyệt đối không phải cái thùng rỗng, không chỉ có nhân mạch trong huyện, còn nhận thức không ít kẻ có máu mặt, bằng không sẽ không làm nổi, nhiều năm như vậy, dám uy hiếp ông cũng chỉ có mấy người.
"Khụ." Một ông già chống gậy đi vào, cao cao gầy gò, da dẻ đen đúa: "Náo loạn cái gì, người không biết còn tưởng rằng thôn chúng ta đều là kẻ vô lại."
"Chu lão?" Vô Lại thầm mắng một tiếng trong lòng, không nghĩ tới lão này đã tới rồi.
Lý chính vội vã tiến lên, trong miệng nói lời tự trách: "Là ta không phải, mong rằng Chu lão thông cảm."
Vị vừa đến này, là một trong Tam lão trong thôn, là tộc trưởng một chi của họ Chu thôn Thanh Hà, là người có uy vọng nhất, đám du côn đều không dám trêu chọc. Bởi vì tộc họ Chu có uy thế lớn, chọc bọn họ, đám du côn cũng không chịu được, tuyệt đối sẽ bị trừng phạt.
Chu lão gật gật đầu với lý chính, ánh mắt quét về phía ba tên du côn vẫn còn nguyên vẹn, trầm giọng nói: "Mấy vị này hình như không phải người trong thôn chúng ta, không biết cầm đại bổng xông vào nhà người thôn chúng ta để làm gì? Chẳng lẽ hoàn toàn không coi thôn chúng ta ra gì." Tuyệt đối uy nghiêm, uy quyền của Tam lão ở trong thôn là không cách nào xóa bỏ, ai nấy đều sợ hãi.
Đám du côn lúc này đang thầm chửi mắng Vô Lại, lúc lôi kéo bọn chúng tới đây, Vô Lại đã từng nói, nhà mà bọn chúng sắp cướp đoạt là người từ nơi khác tới, hơn nữa còn có mâu thuẫn với đại tộc địa phương, không có ai làm chỗ dựa. Bọn chúng nghe xong liền đến, nhưng không nghĩ tới, không những lý chính tới đây, hiện tại một trong Tam lão cũng tới. Bây giờ nhìn lại tình cảnh hiện giờ, tuyệt đối là không thể đụng vào, thật sự là hối hận muốn chết.
Khoảng thời gian đi xa nhà, không thể không có vật gì đó hộ thân, thứ quá lớn quan phủ tra được thì không xong, cho nên bà liền chế mũi mâu ngắn này, chiều dài ba thước có thừa, đầu mâu được đánh bằng tinh thiết, sắc bén lắm. Cầm trong tay lại không quá nặng, không cần kỹ xảo, nhưng cũng đủ doạ người, đâm vào tuyệt đối có thể quật ngã đối thủ.
Đến cổng, Tôn mẫu sải bước thật nhanh, bà vừa ra tay thì tàn nhẫn hơn con gái nhiều, thoáng cái đâm trúng đầu gối của một nam tử, rạch một cái rồi nhanh chóng rút ra, cán mâu đập mạnh vào ngực nam tử.
Đầu gối vốn đã bị đau đứng không vững, lại bị đập mạnh vào, nam tử sao còn đứng được, gào thét lăn trên đất.
Sau đó, Vô Lại là tên thứ hai gặp xui xẻo, chỉ thấy mọi người chưa kịp phản ứng lại trước thế tấn công mau lẹ của Tôn mẫu, Sói thoáng cái lao lên, há mồm đớp Vô Lại, hơn nữa trùng hợp chính là, vị trí cắn lần này cũng là vị trí lần trước, quen cửa quen nẻo, hoặc là chỗ đó dễ cắn nhất không chừng.
Tôn Huệ vốn đang nắm vũ khí trong tay, cũng tiến lên đâm cho Vô Lại một phát, Vô Lại là kẻ cầm đầu, đánh hắn nằm sấp xuống, những kẻ khác không lớn gan bằng hắn, cũng không nghĩ được kế gì nữa, dễ dàng đẩy lùi hơn.
Đám du côn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bại hai tên, còn lại ba tên chưa bị làm sao nắm đại bổng trong tay đề phòng, chỉ lo người kế tiếp gặp xui xẻo chính là mình. Mà vừa đề phòng, bọn chúng cũng đang suy nghĩ, có nên thừa dịp hiện tại còn chưa bị thương trốn cho nhanh hay không? Nhìn hai mẹ con nhà này chiến đấu dũng mãnh như thế, cho dù cuối cùng chiến thắng cũng bị thương không nhẹ, cần gì chứ, còn không bằng hiện tại thối lui.
Ngay khi ba người đang do dự chuẩn bị nhanh chân chạy trốn, Vô Lại nhịn đau hô to: "Đừng sợ, nhanh giải quyết cả hai, đây chính là cơ hội hiếm thấy, con mẹ này vừa ra ngoài buôn bán lá trà, nhất định kiếm lời không ít, đoạt món này, chúng ta dư xài mấy năm." Nói nghe thật hấp dẫn, Vô Lại thật sự sợ mấy tên kia sợ hãi chuồn đi, đến lúc đó chính mình thảm rồi.
Lần trước Tôn mẫu không ở nhà, đối mặt với một tiểu nha đầu hắn còn không đòi được tiền thuốc men, lần này thì càng khỏi nói, bản thân lại tốn tiền mua thuốc thêm lần nữa, lại còn không rẻ, hơn nữa mụ điên họ Tôn này biết rõ bản thân hai lần tới cướp đoạt, còn không biết sẽ đối phó chính mình thế nào đây! Cho nên nói gì cũng phải giật giây mấy tên kia xông lên đánh nhau với Tôn mẫu, mặc kệ cuối cùng có được hay không, gia đình năm người cùng nhau làm ầm ĩ lên, gọi cả thân thích nữa, tuyệt đối có thể ép mụ họ Tôn vào đường cùng.
Ba người nghe Vô Lại nói xong mắt sáng lên, hiển nhiên là đã động tâm. Vốn không phải loại tốt lành gì, hiện tại biết có thể kiếm lợi, cho dù có lẽ sẽ bị thương, thế nhưng nghĩ đến món tiền thu được, tên nào tên nấy nắm chặt đại bổng trong tay, mắt nhìn chằm chằm Tôn mẫu, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Mũi mâu ngắn trong tay Tôn mẫu xem như là lợi khí không tệ, nếu như bất cẩn bị đâm một phát, tuyệt đối không phải chuyện đùa, có mấy ví dụ ngay trước mặt, còn đang nằm trên đất lăn lộn đây! Ba tên du côn có đại bổng trong tay, chỉ cần cẩn thận chút thì sẽ không có quá nhiều vấn đề, cho nên bọn chúng đều đang giữ thế, không định động thủ trước, bởi vì bọn chúng biết rất rõ ràng, nếu kẻ nào động thủ trước, rất có thể sẽ bị công kích.
Tôn mẫu thầm sốt ruột, bà nhìn chằm chằm ba tên du côn vẫn còn nguyên vẹn trước mặt, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay, bà biết cục diện hiện tại rất nguy hiểm. Bà đang đứng ở vị trí rất bất ổn, tuy rằng vũ khí trong tay sắc bén nhất, thế nhưng đối phương có ba người, hơn nữa còn là những tên thanh niên vạm vỡ, nếu như bà động thủ trước, cho dù có thể đẩy ngã một tên trong nháy mắt, hai tên kia lập tức vây tới, bà tuyệt đối sẽ chịu không nổi. Mà nếu như bà phản kháng lại, theo thời gian trôi qua, nguy cơ sẽ càng lúc càng lớn, dù sao bà chỉ có một mình, thất thần một cái là xong, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Ba tên du côn hiển nhiên ý thức được điểm ấy, cho nên bọn chúng đều vô cùng ăn ý, chỉ nắm chặt đại bổng trong tay đề phòng. Bọn chúng đang tìm cơ hội, chỉ cần Tôn mẫu hơi có chút thất thần, chúng sẽ đồng loạt tiến lên, chế phục bà trong nháy mắt. Đến lúc đó tất cả tiền tài đều sẽ thuộc về bọn họ, cả năm không cần phải cực khổ rồi.
Mồ hôi chảy xuống trán Tôn Huệ, nàng ngừng thở, biểu hiện vô cùng ngưng trọng, biết lúc này rất nguy hiểm, nếu như hơi hơi không chú ý, sẽ phải chịu sự đả kích mang tính chất hủy diệt. Ánh mắt bất giác liếc về một phía, chỗ ấy là chỗ nàng giấu dầu, nàng nghĩ, nếu như thật đến mức độ kia, cho dù chọc điên chúng, cũng tuyệt đối không buông tha cho mấy tên du côn này.
Thời gian trôi qua, bầu không khí giữa hai bên rất là căng thẳng, càng lúc càng giương cung bạt kiếm, tất cả mọi người đều biết, không chừng ngay một khắc tiếp theo, hai bên sẽ lao vào đấm đá lẫn nhau. Hô hấp của Tôn mẫu có chút bất ổn, bà rất lo lắng, nếu như chính mình ngã xuống, con gái sẽ không xong, đó là chuyện dù thế nào bà cũng không chấp nhận. Thế nhưng đám du côn cũng căng thẳng không kém, bọn chúng biết kết quả cuối cùng, nhất định là bọn chúng thắng, Tôn mẫu cho dù tàn nhẫn, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ tử, sức lực đâu thể sánh bằng bọn chúng. Thế nhưng có một điểm rất rõ ràng là, phe mình cho dù chiến thắng, tuyệt đối sẽ có người sống rất thảm, nhất định sẽ bị thương, hơn nữa thương không nhẹ.
Không ai bằng lòng bị thương, không những thân thể khó chịu, mà đến lúc đó cũng không cách nào tranh cướp với kẻ không bị thương.
Tôn Huệ chậm rãi di chuyển bước chân, nàng từ từ tiến đến gần địa phương giấu dầu, nàng dự tính, chỉ cần đám du côn dám xuống tay, nàng tuyệt đối sẽ dội dầu qua đó, đồ đánh lửa cũng có rồi, bọn chúng nhất định sẽ biết lần này tới đây không phải là quyết định hay ho!
Vô Lại dùng quần áo bọc lấy chỗ tay bị thương, bắp đùi cũng dùng dây lưng thít chặt lại, trên miệng vết thương vẫn còn sót lại chút thuốc bôi từ lần bị thương trước. Xử lý xong vết thương của chính mình, Vô Lại nhận thấy hai bên đều đến cực hạn, hắn đánh nhau nhiều năm như vậy, vẫn có linh cảm nhất định, cho nên mở miệng nói: "Nhanh lên một chút, đừng sợ, con mẹ này còn có thể ăn chúng ta sao! Ba người cùng tiến lên, đại bổng vung thẳng tới, cho mụ một gậy thật mạnh. Chúng ta giải quyết mụ, xem có vật nào đáng tiền thì lấy hết đi, mau mau rời khỏi nơi này. Ta và Điền Trụ còn phải đi mời đại phu đây!"
Vô Lại còn có thể trì hoãn một chút thời gian nữa, dù sao đã hắn đã được băng bó sơ sài, thế nhưng Điền Trụ thì khác, nếu như không đưa đến chỗ đại phu thật nhanh, hắn sẽ phải nằm trên giường trong một khoảng thời gian rất dài.
Một tên du côn trong đó híp mắt lại, đáp: "Biết, sắp rồi đây, chờ một chút là được." Nói xong liếc mắt về phía hai tên còn lại, ra hiệu bọn chúng áp sát phía trước, chuẩn bị chế phục Tôn mẫu trong nháy mắt, nhất định không thể để cho bà có cơ hội phản kích.
Trái tim Tôn mẫu đập thình thịch, mũi mâu nhắm thẳng ba tên kia, sẵn sàng đâm tới bất cứ lúc nào, trước tiên đẩy ngã một tên rồi nói sau.
Mà lúc này Tôn Huệ đã đến gần địa phương giấu dầu, thừa dịp mọi người không chú ý tới nàng, ngồi chồm hỗm xuống, mở bình chứa dầu ra.
Ngay khi chiến đấu sắp sửa bùng nổ ngay tức khắc, một tiếng gào truyền đến: "Các ngươi đang làm gì thế này, muốn chết trực tiếp đứng ra, lão tử đưa đi gặp đại lệnh!" Lý chính tối sầm mặt lại đi vào, thấy năm tên du côn trong sân, càng thêm tức giận: "Ai cho các ngươi tới đây, lẽ nào hoàn toàn không coi vương pháp ra gì, hay là không thèm để mắt đến ta và Tam lão!"
Năm tên này tới đây, không kiêng kị người khác một chút nào, người trong thôn thấy tên cầm đầu là Vô Lại, lại chú ý thấy bọn chúng đi tới sau núi, trong lòng đã rõ mục đích của bọn chúng. Trong số đó có mấy người nhát gan, nhìn thấy mà coi như không, cũng không định đi qua xem thử, sợ bị trả thù. Mà có mấy người thật lòng thương hại Tôn Huệ, cũng không ưa năm tên du côn này, liền vội vàng đi tìm lý chính, kể lại sự tình cho ông biết.
Lý chính lập tức nổi giận, quăng vỡ ly trà trong tay, nhảy lên xe lừa chạy về đằng này. Trên đường đi đã hạ quyết tâm, lần này nói gì cũng không thể để yên, nếu tiếp tục mặc kệ thì không biết còn xảy ra chuyện gì ! Tuyệt đối phải trừng phạt tên Vô Lại này một phen đích đáng.
Giẫy giụa bò dậy từ dưới đất, thấy lý chính, trong lòng Vô Lại rất tức giận, nói chuyện cũng bất cần: "Ơ, ông tới nhanh thật đấy, người không biết còn tưởng rằng đây là nhà của ông cơ chứ!" Hắn bị lý chính giáo huấn mấy lần rồi, đặc biệt là lần trước hắn không thể moi tiền từ chỗ Tôn Huệ, hắn nhận định đó là do lý chính ở sau lưng làm chỗ dựa, Tôn Huệ mới dám to gan như vậy."Ông vẫn nên về nghỉ đi thì hơn, mấy huynh đệ chúng ta ở đây có việc, ông cho chút thể diện, coi như không nhìn thấy đi, các anh em phát chút tài nhỏ, sẽ chia cho ông một ít." Con mắt phát lạnh, uy hiếp nói: "Nhà ông có già có trẻ, cũng phải coi chừng chứ, bị thương sẽ thông tốt."
Dám làm nghề này, lá gan chắc chắn không nhỏ, nếu là nha dịch thì bọn chúng không dám nhúc nhích, nhưng uy hiếp một lý chính, bọn chúng vẫn có thể xuống tay.
Lý chính nghe lời này xong, thở phì một hơi, trợn to hai mắt, giận quá hóa cười: "Được được được, trái lại ta cũng muốn xem xem, các ngươi có lá gan này hay không!" Có thể làm được lý chính, tuyệt đối không phải cái thùng rỗng, không chỉ có nhân mạch trong huyện, còn nhận thức không ít kẻ có máu mặt, bằng không sẽ không làm nổi, nhiều năm như vậy, dám uy hiếp ông cũng chỉ có mấy người.
"Khụ." Một ông già chống gậy đi vào, cao cao gầy gò, da dẻ đen đúa: "Náo loạn cái gì, người không biết còn tưởng rằng thôn chúng ta đều là kẻ vô lại."
"Chu lão?" Vô Lại thầm mắng một tiếng trong lòng, không nghĩ tới lão này đã tới rồi.
Lý chính vội vã tiến lên, trong miệng nói lời tự trách: "Là ta không phải, mong rằng Chu lão thông cảm."
Vị vừa đến này, là một trong Tam lão trong thôn, là tộc trưởng một chi của họ Chu thôn Thanh Hà, là người có uy vọng nhất, đám du côn đều không dám trêu chọc. Bởi vì tộc họ Chu có uy thế lớn, chọc bọn họ, đám du côn cũng không chịu được, tuyệt đối sẽ bị trừng phạt.
Chu lão gật gật đầu với lý chính, ánh mắt quét về phía ba tên du côn vẫn còn nguyên vẹn, trầm giọng nói: "Mấy vị này hình như không phải người trong thôn chúng ta, không biết cầm đại bổng xông vào nhà người thôn chúng ta để làm gì? Chẳng lẽ hoàn toàn không coi thôn chúng ta ra gì." Tuyệt đối uy nghiêm, uy quyền của Tam lão ở trong thôn là không cách nào xóa bỏ, ai nấy đều sợ hãi.
Đám du côn lúc này đang thầm chửi mắng Vô Lại, lúc lôi kéo bọn chúng tới đây, Vô Lại đã từng nói, nhà mà bọn chúng sắp cướp đoạt là người từ nơi khác tới, hơn nữa còn có mâu thuẫn với đại tộc địa phương, không có ai làm chỗ dựa. Bọn chúng nghe xong liền đến, nhưng không nghĩ tới, không những lý chính tới đây, hiện tại một trong Tam lão cũng tới. Bây giờ nhìn lại tình cảnh hiện giờ, tuyệt đối là không thể đụng vào, thật sự là hối hận muốn chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook