Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
-
Chương 32
Ban đêm, Tôn Duẫn không nhịn được đem tin tức tốt nói cho tỷ tỷ: "Tỷ, ngày hôm nay lúc đệ đưa củi, Chu Nhị thẩm làm việc may vá giặt hồ giới thiệu cho đệ một nhà, bảo sau này đệ chặt thêm hai bó củi, đệ đệ của thẩm ấy cần." Tiếp theo bèn giải thích: "Nhà đệ đệ của thẩm ấy mở cửa hàng bánh bao, mỗi ngày đều cần mua củi, cứ như vậy, hàng năm có thể kiếm thêm không ít." Đến lúc này vẫn còn vui mừng, cũng là bởi vì có thể kiếm thêm tiền.
Tôn Huệ nghe xong, ý nghĩ đầu tiên không phải là đệ đệ có thể kiếm được bao nhiêu tiền, mà là cảm thấy như vậy không khỏi quá cực khổ."Lại chặt thêm hai bó củi? Có phải là quá vất vả hay không, ta thấy sau này ta cũng cùng đi với đệ đi, hai người chặt củi cũng nhanh hơn, còn có thể nói chuyện một chút cho đỡ buồn chán."
Trước đây cứ ba ngày Tôn Huệ lại đi cùng một ngày, ở nhà nàng cũng phải dệt vải, bận bịu làm việc vặt trong nhà, hơn nữa đệ đệ cũng không đi chặt củi một mình, trong thôn có hai, ba thằng nhóc choai choai cũng đi chặt củi, không phải nhà dùng thì cũng là đem bán, đệ đệ thường xuyên đi cho nên dần dần hai bên cũng chơi cùng nhau. Cứ như vậy, Tôn Huệ càng không nên đi theo, nếu không những nam hài chỉ sợ cũng không dẫn theo đệ đệ. Từ lần trước đệ đệ đánh nhau với người ta, thằng nhóc kia cũng là một trong số những đứa hay đi chặt củi, Tôn gia dù sao cũng không phải người địa phương, bị người kia nói một tiếng, không có ai đi cùng đệ đệ nữa.
Cho nên Tôn Huệ cũng muốn đi theo, vừa có thể giúp đệ đệ, vừa miễn cho đệ đệ lẻ loi một mình buồn chán.
"Không cần đâu, ở nhà đã nhiều việc lắm rồi, lại lên núi giúp đệ chặt củi chẳng phải sẽ mệt chết?" Tôn Duẫn biết tỷ theo đi là sợ chính mình khổ cực, hắn không thèm để ý nói: "Yên tâm đi mà, chẳng qua chỉ thêm hai bó củi, không tốn bao nhiêu sức lực! Đệ còn dắt cả lừa đi, bó được một bó liền chất lên thân lừa, rất nhẹ nhàng." Tôn Duẫn không hy vọng tỷ mình đi theo, chặt củi ở trong rừng sau núi, rất bẩn, hơn nữa luôn phải chặt củi, cầm rìu, tay sẽ thô ráp, tỷ là cô nương tay lại đầy vết chai thì coi sao được, đâu thể làm việc nặng như vậy. Chính mình khổ cực chút cũng xong.
Tôn Huệ sao có thể không biết đệ đệ nói dối, nếu như không rõ ý tứ thật sự trong lời đệ đệ nói thì nàng đã sống uổng phí hai đời rồi. Cho nên nàng cười nói: "Không có chuyện gì, trong nhà có thể có bao nhiêu việc chứ, sáng sớm ta nấu bữa sáng cho gia súc ăn xong, sẽ cùng đệ lên núi chặt củi, hai người chỉ làm chốc lát là xong, đến trưa lại trở về uống chén cháo loãng, dệt vải. Đệ lên trên trấn đưa củi, sẽ không ai bị lỡ việc, còn có thể ung dung hơn chút."
Nói xong một đoạn dài, cũng không cho đệ đệ cơ hội phản bác, Tôn Huệ dứt khoát kết thúc: "Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta mau mau nghỉ ngơi đi, ngày mai có thể còn phải dậy sớm đấy." Vừa nhắm mắt lại, cũng mặc kệ đệ đệ không cam lòng gọi "tỷ ơi tỷ", chỉ im lặng dỗ giấc. Sau một lát, không nghe thấy gì nữa, Tôn Huệ nở nụ cười, ngủ luôn.
Hôm sau, ăn sáng xong lại bận rộn làm việc nhà, sau cùng lúc đang rửa bát, Tôn Huệ bắt được đệ đệ chuẩn bị chuồn êm, đứng chắn trước mặt hắn cười nói: "Ở trước mặt tỷ còn dám ra vẻ, lá gan rất lớn nha! Lần sau lại dám không nghe lời, xem tỷ trừng trị đệ ra sao." Xoay người mang bát đũa bỏ vào tủ bát, lau khô tay đi ra đóng cửa, quay sang đệ đệ nói: "Đi thôi."
Đến mức này thì Tôn Duẫn nào còn cách gì để phản đối nữa, chỉ biết lầm bầm đi theo sau tỷ tỷ lên núi chặt củi. Hai người cùng làm nhanh hơn rất nhiều, chặt thêm hai bó củi lại cắt cỏ cho gia súc xong xuôi, về nhà còn chưa tới buổi trưa.
Ăn cháo nóng xong, hai người an vị trên ghế nghỉ ngơi.
Chính lúc này, Tôn mẫu đẩy cổng ra bước vào, tay xách túi đồ, tiến vào nhà chính liền mở miệng: "Sáng sớm hai đứa lên sau núi chặt củi sao ? Ta đến mấy lần đều không thấy ai ở nhà, cửa bên ngoài khóa chặt." Tiện tay thả túi đồ lên trên bàn, quay sang nói với nữ nhi: "Trong này có hạt giống cà, dưa chuột, đậu đũa, còn có khổ qua các con cần, ta bỏ riêng vào từng gói nhỏ rồi đó, con chọn ra lúc nào gieo cũng dễ dàng."
"Đệ đệ ngày nào cũng phải đi đưa củi, con nghĩ sau này sẽ cùng đi với đệ đệ, miễn cho đệ đệ quá mệt." Giải thích xong, Tôn Huệ cầm lấy túi mở ra, bên trong có mấy gói hạt giống, đếm thử thấy không dưới sáu loại, bèn nở nụ cười: "Lần này cả mùa hè không lo không có thức ăn." Ướp muối lại, đến mùa đông cũng đủ ăn một quãng thời gian.
"Có thể kiếm tiền là tốt, nhưng cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi, thế này đi, về sau lúc ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm cũng sẽ đi chặt củi, các con cũng thoải mái chút." Tôn mẫu cũng sợ hài tử của mình liều mạng kiếm tiền, trái lại làm hại thân thể.
Tôn Huệ vội vàng lắc đầu, không chịu đáp ứng: "Tuyệt đối đừng! Mỗi ngày mẹ phải làm nhiều việc như vậy đã khổ cực lắm rồi, đừng giúp bọn con chặt củi nữa." Mẹ nàng đâu phải ở nhà chơi không, trong nhà nhiều ruộng đất như vậy, tất cả đều dựa vào sức người, đâu thể giúp chặt củi được nữa, như vậy sẽ mệt chết mất.
Tôn mẫu xua tay, thấy nữ nhi biết quan tâm mình bèn cười nói: "Con cho rằng ta ngốc hay sao, ta sẽ chọn thời gian, sẽ không nhằm lúc mệt mỏi mà còn đi đốn củi, nếu như ngày mùa việc nhiều, ta sẽ không đi." Nói câu này xong, liền bỏ đề tài này sang một bên, nói với nữ nhi: "Huệ tử, con biết không? Đêm hôm qua, con dâu trưởng nhà Ngô gia động thai, tới sáng sớm hôm nay đã sinh ra một đứa bé trai. Sáng nay ta tới đó tìm hạt giống khổ qua cho con, vừa vặn nhìn thấy, bé trai thoạt trông rất bụ bẫm, tiếng khóc vang dội lắm!"
Đứa nhỏ này là đứa cháu đầu tiên của Ngô gia, cũng may lại là một bé trai khỏe mạnh, lúc này cả nhà họ đều vây quanh hài tử. Vì thế cho nên Ngô Thải Điệp mới không đến tìm Tôn Huệ, bằng không theo tính tình của nàng, sáng sớm hôm nay sẽ tới.
"Thật không ạ, Ngô gia đại tẩu đã sinh ra hài tử? Nha đầu Thải Điệp kia nhất định là đang trông hài tử đi, nàng đã sớm nói rồi, chờ chị dâu nàng sinh em bé nhất định sẽ ẵm giúp, lúc đó còn hứng thú bừng bừng, hiện tại nhất định sẽ không rời xa đứa bé đâu." Tôn Huệ nghe xong ánh mắt sáng lên, cũng vui mừng cho Ngô gia, đặc biệt nghe mẫu thân nói là một đứa nhỏ khỏe mạnh, đây chính là việc vui hiếm có."Ngày mai con cũng dành chút thời gian đi qua xem."
"Chắc rồi, nha đầu Thải Điệp kia hiện tại đã được làm cô cô, ngày hôm nay sao có thể cách xa cháu mình chứ, nhất định sẽ cẩn thận trông nom bên cạnh. Thấy ta, còn nhờ ta nhắn với con một tiếng, nói là nàng phải trông cháu trai, mấy ngày nay sẽ không rảnh đến chỗ con." Tôn mẫu nói."Thải Điệp chắc hẳn sẽ cảm thấy mới mẻ được vài hôm, chờ ít lâu sau, biết được hài tử khóc nháo phiền phức thế nào rồi, đến lúc đó có khi còn buồn bực không chịu nổi, e rằng sẽ không chịu trông hài tử nữa cho coi." Điểm này Tôn mẫu thân là người từng trải cho nên hiểu rõ ràng nhất, một đứa bé sao dễ trông như vậy, mới đầu còn tốt, cảm thấy chơi rất vui, nhưng thời gian dài sẽ không chịu được, trẻ nhỏ khóc nháo suốt cả ngày đêm, người lớn cũng không ngủ được, đau đầu vô cùng. Phải chờ bọn chúng lớn hơn, đến hơn bảy, tám tuổi thì mới tốt hơn một chút.
"Đúng rồi, với tính tình như Thải Điệp đại khái sẽ không kiên nhẫn được lâu đâu, ha ha, hai ngày sau có khi nàng ấy sẽ đến tìm con tố khổ cho coi." Tôn Huệ thoáng ngẫm lại là hiểu, hài tử không thể nói lý, ngươi nói hắn không hiểu, hắn muốn cái gì thì ngươi phải tự đoán, rất phí đầu óc."Nhưng mà Thải Điệp chắc cũng chỉ trông giúp vào ban ngày thôi, còn có chị dâu nàng ở bên nữa, có lẽ sẽ nhẹ nhàng thôi." Nói là ban ngày để Thải Điệp trông, nhưng cũng sẽ không thật sự bỏ lại một mình nàng chăm sóc hài tử.
Lúc tiến vào thấy đất trong vườn đã sửa soạn xong hết, Tôn mẫu đứng lên nói: "Được rồi, tình hình cụ thể thì ngày mai con tới Ngô gia, nghe nha đầu Thải Điệp kia nói đi. Hiện tại chúng ta ra vườn, con nói một chút xem con định thế nào, chỗ nào gieo loại rau quả nào." Vừa vặn hôm nay bà có thời gian, tính giúp con gái gieo hạt, miễn cho nàng làm một mình vất vả.
"Được. Mẹ đi theo con, con đã tính cả rồi, cũng đã chia vườn ra làm mấy khối, nơi nào gieo cái gì, đều đã có kế hoạch." Tôn Huệ dẫn mẹ đi ra vườn, cả khu đất được chia làm bốn khối lớn hình ô vuông. Đông Nam Tây Bắc mỗi hướng một khối, vị trí ở gần tường vây, ở giữa là lối đi nhỏ hình chữ thập.
Chỉ vào một khối hơi nhỏ hơn ở phía đông, Tôn Huệ nói: "Con chuẩn bị gieo đậu đũa và dưa chuột ở khối này, không cần quá nhiều, hai loại này đều rất sai quả, trồng như vậy cũng đủ ăn." Khối đất phía nam là lớn nhất: "Nơi này sẽ gieo khổ qua, đến mùa hè sẽ không lo thiếu ăn." Hai khối còn lại thì trồng mấy loại rau như rau cải hay rau muống vân vân.
Tôn mẫu nghe con gái nói xong, cũng thấy không cần phải sửa đổi gì, con gái tính toán không tệ, bèn gật đầu nói: "Được, cứ làm như thế đi. Đi, chúng ta bắt đầu luôn." Nói bắt đầu luôn cũng không phải trực tiếp gieo xuống, mấy thứ như rau muống rau cải còn có thể trực tiếp gieo rắc hạt giống, thế nhưng dưa chuột hay là đậu đũa thì phải cần ươm giống, chờ đến khi hạt giống nảy mầm lớn lên một mức độ nhất định mới có thể gieo xuống.
Có Tôn mẫu hỗ trợ cho nên không tốn bao nhiêu thời gian, Tôn Huệ vẫn còn kịp đi cùng đệ đệ lên trên trấn.
Tôn Huệ nghe xong, ý nghĩ đầu tiên không phải là đệ đệ có thể kiếm được bao nhiêu tiền, mà là cảm thấy như vậy không khỏi quá cực khổ."Lại chặt thêm hai bó củi? Có phải là quá vất vả hay không, ta thấy sau này ta cũng cùng đi với đệ đi, hai người chặt củi cũng nhanh hơn, còn có thể nói chuyện một chút cho đỡ buồn chán."
Trước đây cứ ba ngày Tôn Huệ lại đi cùng một ngày, ở nhà nàng cũng phải dệt vải, bận bịu làm việc vặt trong nhà, hơn nữa đệ đệ cũng không đi chặt củi một mình, trong thôn có hai, ba thằng nhóc choai choai cũng đi chặt củi, không phải nhà dùng thì cũng là đem bán, đệ đệ thường xuyên đi cho nên dần dần hai bên cũng chơi cùng nhau. Cứ như vậy, Tôn Huệ càng không nên đi theo, nếu không những nam hài chỉ sợ cũng không dẫn theo đệ đệ. Từ lần trước đệ đệ đánh nhau với người ta, thằng nhóc kia cũng là một trong số những đứa hay đi chặt củi, Tôn gia dù sao cũng không phải người địa phương, bị người kia nói một tiếng, không có ai đi cùng đệ đệ nữa.
Cho nên Tôn Huệ cũng muốn đi theo, vừa có thể giúp đệ đệ, vừa miễn cho đệ đệ lẻ loi một mình buồn chán.
"Không cần đâu, ở nhà đã nhiều việc lắm rồi, lại lên núi giúp đệ chặt củi chẳng phải sẽ mệt chết?" Tôn Duẫn biết tỷ theo đi là sợ chính mình khổ cực, hắn không thèm để ý nói: "Yên tâm đi mà, chẳng qua chỉ thêm hai bó củi, không tốn bao nhiêu sức lực! Đệ còn dắt cả lừa đi, bó được một bó liền chất lên thân lừa, rất nhẹ nhàng." Tôn Duẫn không hy vọng tỷ mình đi theo, chặt củi ở trong rừng sau núi, rất bẩn, hơn nữa luôn phải chặt củi, cầm rìu, tay sẽ thô ráp, tỷ là cô nương tay lại đầy vết chai thì coi sao được, đâu thể làm việc nặng như vậy. Chính mình khổ cực chút cũng xong.
Tôn Huệ sao có thể không biết đệ đệ nói dối, nếu như không rõ ý tứ thật sự trong lời đệ đệ nói thì nàng đã sống uổng phí hai đời rồi. Cho nên nàng cười nói: "Không có chuyện gì, trong nhà có thể có bao nhiêu việc chứ, sáng sớm ta nấu bữa sáng cho gia súc ăn xong, sẽ cùng đệ lên núi chặt củi, hai người chỉ làm chốc lát là xong, đến trưa lại trở về uống chén cháo loãng, dệt vải. Đệ lên trên trấn đưa củi, sẽ không ai bị lỡ việc, còn có thể ung dung hơn chút."
Nói xong một đoạn dài, cũng không cho đệ đệ cơ hội phản bác, Tôn Huệ dứt khoát kết thúc: "Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta mau mau nghỉ ngơi đi, ngày mai có thể còn phải dậy sớm đấy." Vừa nhắm mắt lại, cũng mặc kệ đệ đệ không cam lòng gọi "tỷ ơi tỷ", chỉ im lặng dỗ giấc. Sau một lát, không nghe thấy gì nữa, Tôn Huệ nở nụ cười, ngủ luôn.
Hôm sau, ăn sáng xong lại bận rộn làm việc nhà, sau cùng lúc đang rửa bát, Tôn Huệ bắt được đệ đệ chuẩn bị chuồn êm, đứng chắn trước mặt hắn cười nói: "Ở trước mặt tỷ còn dám ra vẻ, lá gan rất lớn nha! Lần sau lại dám không nghe lời, xem tỷ trừng trị đệ ra sao." Xoay người mang bát đũa bỏ vào tủ bát, lau khô tay đi ra đóng cửa, quay sang đệ đệ nói: "Đi thôi."
Đến mức này thì Tôn Duẫn nào còn cách gì để phản đối nữa, chỉ biết lầm bầm đi theo sau tỷ tỷ lên núi chặt củi. Hai người cùng làm nhanh hơn rất nhiều, chặt thêm hai bó củi lại cắt cỏ cho gia súc xong xuôi, về nhà còn chưa tới buổi trưa.
Ăn cháo nóng xong, hai người an vị trên ghế nghỉ ngơi.
Chính lúc này, Tôn mẫu đẩy cổng ra bước vào, tay xách túi đồ, tiến vào nhà chính liền mở miệng: "Sáng sớm hai đứa lên sau núi chặt củi sao ? Ta đến mấy lần đều không thấy ai ở nhà, cửa bên ngoài khóa chặt." Tiện tay thả túi đồ lên trên bàn, quay sang nói với nữ nhi: "Trong này có hạt giống cà, dưa chuột, đậu đũa, còn có khổ qua các con cần, ta bỏ riêng vào từng gói nhỏ rồi đó, con chọn ra lúc nào gieo cũng dễ dàng."
"Đệ đệ ngày nào cũng phải đi đưa củi, con nghĩ sau này sẽ cùng đi với đệ đệ, miễn cho đệ đệ quá mệt." Giải thích xong, Tôn Huệ cầm lấy túi mở ra, bên trong có mấy gói hạt giống, đếm thử thấy không dưới sáu loại, bèn nở nụ cười: "Lần này cả mùa hè không lo không có thức ăn." Ướp muối lại, đến mùa đông cũng đủ ăn một quãng thời gian.
"Có thể kiếm tiền là tốt, nhưng cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi, thế này đi, về sau lúc ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm cũng sẽ đi chặt củi, các con cũng thoải mái chút." Tôn mẫu cũng sợ hài tử của mình liều mạng kiếm tiền, trái lại làm hại thân thể.
Tôn Huệ vội vàng lắc đầu, không chịu đáp ứng: "Tuyệt đối đừng! Mỗi ngày mẹ phải làm nhiều việc như vậy đã khổ cực lắm rồi, đừng giúp bọn con chặt củi nữa." Mẹ nàng đâu phải ở nhà chơi không, trong nhà nhiều ruộng đất như vậy, tất cả đều dựa vào sức người, đâu thể giúp chặt củi được nữa, như vậy sẽ mệt chết mất.
Tôn mẫu xua tay, thấy nữ nhi biết quan tâm mình bèn cười nói: "Con cho rằng ta ngốc hay sao, ta sẽ chọn thời gian, sẽ không nhằm lúc mệt mỏi mà còn đi đốn củi, nếu như ngày mùa việc nhiều, ta sẽ không đi." Nói câu này xong, liền bỏ đề tài này sang một bên, nói với nữ nhi: "Huệ tử, con biết không? Đêm hôm qua, con dâu trưởng nhà Ngô gia động thai, tới sáng sớm hôm nay đã sinh ra một đứa bé trai. Sáng nay ta tới đó tìm hạt giống khổ qua cho con, vừa vặn nhìn thấy, bé trai thoạt trông rất bụ bẫm, tiếng khóc vang dội lắm!"
Đứa nhỏ này là đứa cháu đầu tiên của Ngô gia, cũng may lại là một bé trai khỏe mạnh, lúc này cả nhà họ đều vây quanh hài tử. Vì thế cho nên Ngô Thải Điệp mới không đến tìm Tôn Huệ, bằng không theo tính tình của nàng, sáng sớm hôm nay sẽ tới.
"Thật không ạ, Ngô gia đại tẩu đã sinh ra hài tử? Nha đầu Thải Điệp kia nhất định là đang trông hài tử đi, nàng đã sớm nói rồi, chờ chị dâu nàng sinh em bé nhất định sẽ ẵm giúp, lúc đó còn hứng thú bừng bừng, hiện tại nhất định sẽ không rời xa đứa bé đâu." Tôn Huệ nghe xong ánh mắt sáng lên, cũng vui mừng cho Ngô gia, đặc biệt nghe mẫu thân nói là một đứa nhỏ khỏe mạnh, đây chính là việc vui hiếm có."Ngày mai con cũng dành chút thời gian đi qua xem."
"Chắc rồi, nha đầu Thải Điệp kia hiện tại đã được làm cô cô, ngày hôm nay sao có thể cách xa cháu mình chứ, nhất định sẽ cẩn thận trông nom bên cạnh. Thấy ta, còn nhờ ta nhắn với con một tiếng, nói là nàng phải trông cháu trai, mấy ngày nay sẽ không rảnh đến chỗ con." Tôn mẫu nói."Thải Điệp chắc hẳn sẽ cảm thấy mới mẻ được vài hôm, chờ ít lâu sau, biết được hài tử khóc nháo phiền phức thế nào rồi, đến lúc đó có khi còn buồn bực không chịu nổi, e rằng sẽ không chịu trông hài tử nữa cho coi." Điểm này Tôn mẫu thân là người từng trải cho nên hiểu rõ ràng nhất, một đứa bé sao dễ trông như vậy, mới đầu còn tốt, cảm thấy chơi rất vui, nhưng thời gian dài sẽ không chịu được, trẻ nhỏ khóc nháo suốt cả ngày đêm, người lớn cũng không ngủ được, đau đầu vô cùng. Phải chờ bọn chúng lớn hơn, đến hơn bảy, tám tuổi thì mới tốt hơn một chút.
"Đúng rồi, với tính tình như Thải Điệp đại khái sẽ không kiên nhẫn được lâu đâu, ha ha, hai ngày sau có khi nàng ấy sẽ đến tìm con tố khổ cho coi." Tôn Huệ thoáng ngẫm lại là hiểu, hài tử không thể nói lý, ngươi nói hắn không hiểu, hắn muốn cái gì thì ngươi phải tự đoán, rất phí đầu óc."Nhưng mà Thải Điệp chắc cũng chỉ trông giúp vào ban ngày thôi, còn có chị dâu nàng ở bên nữa, có lẽ sẽ nhẹ nhàng thôi." Nói là ban ngày để Thải Điệp trông, nhưng cũng sẽ không thật sự bỏ lại một mình nàng chăm sóc hài tử.
Lúc tiến vào thấy đất trong vườn đã sửa soạn xong hết, Tôn mẫu đứng lên nói: "Được rồi, tình hình cụ thể thì ngày mai con tới Ngô gia, nghe nha đầu Thải Điệp kia nói đi. Hiện tại chúng ta ra vườn, con nói một chút xem con định thế nào, chỗ nào gieo loại rau quả nào." Vừa vặn hôm nay bà có thời gian, tính giúp con gái gieo hạt, miễn cho nàng làm một mình vất vả.
"Được. Mẹ đi theo con, con đã tính cả rồi, cũng đã chia vườn ra làm mấy khối, nơi nào gieo cái gì, đều đã có kế hoạch." Tôn Huệ dẫn mẹ đi ra vườn, cả khu đất được chia làm bốn khối lớn hình ô vuông. Đông Nam Tây Bắc mỗi hướng một khối, vị trí ở gần tường vây, ở giữa là lối đi nhỏ hình chữ thập.
Chỉ vào một khối hơi nhỏ hơn ở phía đông, Tôn Huệ nói: "Con chuẩn bị gieo đậu đũa và dưa chuột ở khối này, không cần quá nhiều, hai loại này đều rất sai quả, trồng như vậy cũng đủ ăn." Khối đất phía nam là lớn nhất: "Nơi này sẽ gieo khổ qua, đến mùa hè sẽ không lo thiếu ăn." Hai khối còn lại thì trồng mấy loại rau như rau cải hay rau muống vân vân.
Tôn mẫu nghe con gái nói xong, cũng thấy không cần phải sửa đổi gì, con gái tính toán không tệ, bèn gật đầu nói: "Được, cứ làm như thế đi. Đi, chúng ta bắt đầu luôn." Nói bắt đầu luôn cũng không phải trực tiếp gieo xuống, mấy thứ như rau muống rau cải còn có thể trực tiếp gieo rắc hạt giống, thế nhưng dưa chuột hay là đậu đũa thì phải cần ươm giống, chờ đến khi hạt giống nảy mầm lớn lên một mức độ nhất định mới có thể gieo xuống.
Có Tôn mẫu hỗ trợ cho nên không tốn bao nhiêu thời gian, Tôn Huệ vẫn còn kịp đi cùng đệ đệ lên trên trấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook