Một lời của Ngô Thải Điệp khiến Tôn Huệ biến sắc, mặt mũi tối sầm lại, nàng không sao ngờ được, Chu gia lại có người dùng biện pháp bỉ ổi như vậy, đây căn bản là không còn một chút ý tốt nào nữa rồi. Chặt đứt đường tiền tài của người, bản thân lập tức biến thành thâm cừu đại hận, lại thêm những lời đồn đãi nhảm nhí vô căn cứ, dù là thánh nhân cũng không thể bình tĩnh.

Cắn răng, không ngừng nói “được lắm”, lửa giận quanh quẩn trong mắt Tôn Huệ, nàng cũng muốn xem một chút, còn có chiêu gì nữa, vốn còn muốn chần chừ thêm hai năm, chờ đủ tiền rồi liền xây phòng chuyển ra ngoài, hiện tại nha, coi như xong, vẫn nên sớm rời khỏi một chút thì hơn, miễn cho Đại đệ tiếp tục bị khi phụ sỉ nhục. Đến lúc đó, có thể ai đi đường nấy, nước sông không phạm nước giếng thì tốt, còn nếu lại xảy ra những chuyện hạ lưu như thế này, thì cho dù phải vứt hết mặt mũi nàng cũng phải náo một trận.

"Cảm ơn Thải Điệp, ta nhớ kỹ, sẽ thương lượng với mẹ ta." Tôn Huệ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nói vớiNgô Thải Điệp: "Có lẽ phải chuyển ra ngoài ở rồi. Đến lúc đó còn phải mượn trâu nhà ngươi, con lừa kia một chốc một lát không chở được bao nhiêu đồ, không có khí lực lớn như trâu." Nếu muốn chuyển, cũng đừng dây dưa thêm chút nào nữa, giải quyết gọn gàng dứt khoát, miễn cho lời ra tiếng vào.

"Yên tâm đi, đến lúc đó nói ta một tiếng, ta sẽ dắt trâu sang, cũng dẫn cả nhị ca tới giúp đỡ dọn dẹp một phen." Ngô Thải Điệp vô cùng trượng nghĩa nói."Nhưng mà nhà ngươi bên kia có phải nên chỉnh đốn sửa sang trước hay không, cửa sổ cũng phải dán lại, nhất là nồi và bếp, bao nhiêu năm không sử dụng, cũng nên thu dọn lại, nếu không đến lúc cần dùng lại không dùng được ." Nơi đó chỉ đến lễ mừng năm mới hai tỷ đệ Tôn Huệ mới ở lại một đêm, không sửa sang lại sao có thể ở lâu dài được.

Tôn Huệ lắc đầu, tạ ơn Ngô Thải Điệp quan tâm, nói: "Nếu chỉ để ở thì không có vấn đề quá lớn, gian phòng kia mẹ ta rất coi trọng, hai năm trước mới lợp lại nóc nhà, bên trên phủ cỏ tranh dày, là cỏ ở ven biển, vô cùng chắc chắn. Vách tường cũng trát bùn kỹ lưỡng, ở không thành vấn đề."

"Có thể ở là tốt rồi, tương lai bỏ tiền mua gạch xanh của Lưu gia trên trấn, xây một cái nhà thật đẹp." Ngô Thải Điệp có nghe Tôn Huệ từng nói muốn xây nhà.

"Vậy còn phải đợi mấy năm nữa." Tôn Huệ cười đáp lại một câu, không dây dưa vấn đề này nữa, nàng hỏi: "Đại tẩu tử ngươi thế nào? Bao lâu nữa thì lâm bồn?" Nếu như nàng nhớ không nhầm, ước chừng mười ngày nữa chị dâu Thải Điệp sẽ sinh.

"Sắp rồi, mẹ ta bảo thai đầu thường như vậy, thời gian không chuẩn xác đâu, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể, cho nên mấy ngày nay mẹ ta gần như không ra khỏi cửa, cũng hẹn trước với bà đỡ rồi, động thai một cái lập tức gọi bà đỡ đến." Đây cũng là lý do lúc nãy Ngô Thải Điệp nói khi nào dọn nhà thì nàng và nhị ca nàng sẽ tới, bởi vì chị dâu phải có người ở bên cạnh."Nếu không mẹ ta nhất định đi qua giúp ngươi rồi, nhưng hiện tại chắc là không được."

"Chuyện của chị dâu ngươi quan trọng hơn, chỗ ta thì có gì đâu, đến lúc ta chuyển nhà mà chị dâu ngươi lại động thai, ngươi cũng đừng qua, ở nhà hỗ trợ thôi." Tôn Huệ ngẫm lại, nếu vậy có nên tạm thời hoãn chuyển nhà, tránh cho mượn xe trâu làm trễ nãi việc nhà nàng.

Ngô Thải Điệp nói: "Vậy thì không cần đâu, mẹ ta toàn chê ta tay chân vụng về, ta ở trong nhà có khi còn cản trở! Vả lại, một tiểu cô nương như ta, cho dù muốn giúp đỡ, người nhà ta cũng sẽ không đáp ứng. Đừng từ chối nữa, đến lúc đó ta nhất định sẽ tới." Ước định xong xuôi, Ngô Thải Điệp liền cáo từ. Lưu lại Tôn Huệ một mình suy nghĩ, làm cách nào mở miệng nói với mẹ. Tôn Huệ chỉ sợ mình vừa nói ra, mẹ liền kiên quyết phản đối, nàng biết mẹ lo lắng hai tỷ đệ các nàng ở trong nhà tranh không có người lớn bên cạnh, gặp phải người xấu thì không biết phải làm sao. Tuy vậy, Tôn Huệ vẫn muốn nói chuyện với Tôn mẫu một lần, cố gắng thuyết phục mẹ thử xem.

Ban đêm, tìm một cơ hội kéo mẹ ra sau nhà, nhân lúc cho gia súc ăn, Tôn Huệ nói thẳng: "Mẹ, hay là con và đệ đệ về nhà bên kia ở thôi, không ở chỗ này nữa đâu, rất không thoải mái." Tôn mẫu vốn đang chuẩn bị cắt cỏ bỏ vào trong chuồng, nghe nữ nhi nói vậy, dừng lại, quay đầu chăm chú nhìn nàng, muốn xem thử nàng có nói đùa hay không. Nhưng nét mặt Tôn Huệ rất kiên định, Tôn mẫu nhìn xong biết nàng không đùa, cũng không cho ăn nữa, ném cỏ đi nói: "Đừng hồ đồ, nhà ngói gạch xanh con không ở, đi qua nhà tranh rách nát làm cái gì? Hay là ai dám nói gì trước mặt con, con nói với mẹ, mẹ đi tìm hắn!" Cho là có người ép buộc nữ nhi mở miệng, Tôn mẫu liền chuẩn bị đi tìm người kia đi, ầm ỹ náo loạn một bữa, bà cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.

"Không có, chính là con và Đại đệ họ Tôn, cứ ở Chu gia mãi cũng không tốt. Không bằng đi về nhà của mình, mặc dù phòng ốc đơn sơ, nhưng tục ngữ nói 'Hang vàng hang bạc không bằng ổ cỏ nhà mình’, nhà mình làm gì cũng dễ dàng hơn. Bên đó cũng đầy đủ hết rồi, chỉ cần mang chút đồ qua là có thể ở." Tôn Huệ cố gắng thuyết phục mẹ mình, để bà đồng ý nàng chuyển về nhà mình.

Nhưng mà Tôn mẫu hơi đâu đi để ý những thứ tục ngữ, đạo lý kia của nàng, sắc mặt khó coi phản bác thẳng: "Không được, nghĩ cũng đừng nghĩ! Mấy đứa cứ đàng hoàng ở đây, đừng nghĩ đến phòng ở bên kia nữa! Con làm tỷ tỷ, không thể đầu têu hư hỏng, có nghe không đó, còn để cho ta biết con có ý định như vậy nữa, cẩn thận ta đánh con!" Ở Chu gia không phải chịu gánh nặng về lương thực, thu hoạch hàng năm đều đổi thành tiền tích góp, để dành cho nhi tử xây nhà và làm đồ cưới cho nữ nhi. Bất kể nguyên nhân gì, mặc kệ bị nói thành ăn nhờ ở đậu, cũng phải cố ở thêm mấy năm, có thể tích góp càng nhiều bạc càng tốt.

Hơi lùi bước về đằng sau, ở cổ đại cũng không có thuyết pháp không nên đánh đập trẻ nhỏ, Tôn mẫu lại là người cứng nhắc, Tôn Huệ vẫn sợ Tôn mẫu thưởng cho mình một cái tát, không sợ đau , nhưng cực kỳ mất mặt. Cho dù như vậy, Tôn Huệ vẫn không quên suy tính ban đầu, vẫn mở miệng khuyên nhủ: "Mẹ, hiện tại con và Đại đệ hàng ngày đều có thu nhập, cộng thêm nhiều gia súc như thế này, chúng ta cũng không phải không có ruộng, bảy mẫu ruộng nước cộng thêm ba mẫu ruộng cạn, đủ cho chúng con chi tiêu hàng ngày, thậm chí còn có dư. Nếu cứ ở nhà này thêm nữa, thanh danh chúng con đều mất hết, đến lúc đó Đại đệ không tìm được vợ thì làm sao bây giờ? Còn không bằng chuyển đi, thanh bạch, không ai dám nói câu gì." Ban đầu Tôn mẫu định cư ở chỗ này đã mua năm mẫu ruộng nước, lại tự mình mở thêm hai mẫu ruộng cạn, cộng thêm mấy tháng trước Chu Hải cho hai mẫu ruộng nước, cùng với một mẫu ruộng cạn mới mở năm ngoái, tổng cộng mười mẫu, hai người ăn vậy là đủ rồi. Nhất định vẫn còn có chút để dành.

Hừ một tiếng, Tôn mẫu chỉ vào nữ nhi bất mãn nói: "Nha đầu con không biết giống ai, dễ bị bắt nạt như vậy, bị nói vài câu nhảm nhí mà con cũng không biết đáp lại !" Thấy nữ nhi không nghe lọt lời mình , rốt cuộc vẫn là con gái của mình, Tôn mẫu tận tình khuyên nhủ dạy dỗ: "Có cái gì không thể ở, ở chỗ này không phải giao nộp lương thực, chẳng phải sẽ dành dụm được nhiều tiền hơn sao? Chút lợi ích này mà cũng không chiếm được, năm đó tội gì ta phải tái giá?" Hi vọng nghe mình nói xong, nữ nhi có thể suy nghĩ rõ ràng, đừng đi nhận thức những thứ lý lẽ vớ vẩn kia nữa.

"Mẹ, mẹ hãy nghe con nói, cuộc đời của con và Đại đệ còn rất dài, không cần thiết phải vì chút lợi này mà uốn cong đầu gối, chúng con tự mình kiếm tiền cũng có thể sống tốt." Sau mấy năm sống yên ổn Tôn Huệ mới có thể nói ra câu này, cũng là vì đời trước nàng được dạy rằng: ‘không nên ăn của ăn xin’.

Tôn mẫu trực tiếp hừ một tiếng, có khi bà thật sự không hiểu, nữ nhi luôn biết nghe lời phải, làm sao lại có nhiều suy nghĩ vớ vẩn như vậy, cũng không còn là đứa bé nữa, cô nương mười hai tuổi đã có thể đương gia rồi, bị sỉ nhục vài câu thì có thể như thế nào, năm đó hạn hán một đường xuôi nam cái gì mà chưa từng gặp qua, hiện tại mấy chuyện này thì tính là gì, tại sao lại chịu không được?

"Được rồi, đề tài này dừng lại ở đây, không cần nói nữa, ta sẽ không đáp ứng. Các conmới bao nhiêu, chờ qua mấy năm nữa, không phải nói muốn xây phòng mới sao? Chờ xây xong rồi nói sau, nhẹ nhàng mà sung sướng vào ở không phải càng tốt sao?" Tôn mẫu không kiên nhẫn, trực tiếp kết thúc ở đây.

Tôn Huệ hít sâu một hơi, chợt thốt lên: "Ngộ nhỡ có người nói chúng ta lấy tiền của Chu gia để xây nhà thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó còn có danh tiếng ư, nhà cửa cũng sẽ bị người ta đập phá."

Phản ứng đầu tiên của Tôn mẫu chính là, hắn dám! Nhưng bà lập tức sững người lại, im lặng, đến lúc đó quả thật rất khó nói. Chuyện này lại không thể lấy ra chứng cớ, không lẽ đành mặc kệ mấy bà tám kia nói nhảm hay sao?

Tôn Huệ thấy Tôn mẫu sửng sốt, vội nói: "Cho nên nói, con và Đại đệ vẫn nên đi ra ngoài ở thì hơn, ít dính dáng đến Chu gia một chút, đến lúc đó người khác sẽ không thể tùy tiện mở miệng, nếu có kẻ tò mò, chúng ta cũng có thể đường đường chính chính đấu võ mồm một phen." Tôn Huệ hi vọng nói như vậy thì Tôn mẫu sẽ đáp ứng cho nàng và Đại đệ chuyển ra ngoài ở.

Tôn mẫu không mở miệng, có vẻ bà đang trầm tư, mà đúng là bà đang suy nghĩ làm như thế nào mới là tốt nhất, cũng không thể chiếm được chút lợi nhưng lại làm hại nữ nhi và nhi tử của mình cả đời không thể ngẩng đầu lên được, nhất là Tôn Duẫn, có lời đồn đãi như vậy, danh tiếng tử tôn cũng không tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương