Đoan Tuấn Thiên nhìn nàng từ trên xuống dưới. Nhật Anh thấy hắn cứ nhìn mình thì cảm thấy ngượng

"Này..Có được không mà sao ngươi nhìn ta như vậy?"

"Ưm được rồi ta đi thôi nhớ không được rời khỏi ta đó "

"Ưm..đi thôi"

Thế là hai người bắt đầu xuất phát. Trên đường ra ngoài Nhật Anh cứ líu lo làm cho tâm tình của Đoan Tuấn Thiên cũng vui lây nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng sủng nịnh mà chính bản thân hắn chưa từng như vậy với một người con gái nào cả

"Này Thiên cái sâu đó là gì vậy?"

Nhật Anh chỉ tay đến mấy cây kẹo hồ lô mà thắc mắc hỏi hắn

"Là kẹo hồ lô nàng không biết?"

"Ưm đây là ta mới thấy lần đầu tiên đó."

"Vậy nàng có muốn ăn không?"

"Có mua cho ta đi."

"Ừ. Tiểu đức tử đi mua cho nương nương."

Người được gọi là tiểu đức tử liền chạy đi mua về cho Nhật Anh ăn

"Ưm ngon quá ta mới ăn lần đầu đó nha."

"Vậy sao, nàng cứ ăn đi."

"Ưm....."

Nhật Anh vui vẻ ăn vừa đi dạo tay cầm mấy cây kẹo chạy khắp nơi vui vẻ nhưng niềm vui ấy lại tắt khi Nhật Anh gặp được một kẻ bắt nạt một cô nương đi hát cùng với cha để kiếm tiền bị một công tử nhà giàu cưỡng bức thấy vậy nàng liền không vui chạy đến ngăn lại

"Này ngươi là ai mà giữa ban ngày ban mặt đi hiếp đáp con gái nhà lành vậy hả"

"Ngươi là.... á mĩ nhân nàng là gì của nàng ấy mà giúp nàng ta hay là nàng cũng theo ta về phủ khỏi phải lo cơm áo sống trong nhung lụa"

"Ta khinh."

"Ngươi....muốn sung sướng lại không muốn lại muốn chết bổn công tử ta đây phải cho ngươi một bài học mới được "

Thế là một nắm đấm hướng về phía nàng may mà nhờ có Đoan Tuấn Thiên nếu không thì nàng hưởng trọn quả đấm đó

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương