Cuộc Phản Kích Số 2
C4: Hết Lòng Tin Tưởng Chỉ Đổi Lại Đau Khổ Vì Bị Phản Bội.

5 năm trước tại quán bar.
Châu Thư Dật ngồi một mình trên quầy rượu uống cạn từng ly như muốn nuốt trôi hết cảm giác đau buồn đang bóp nát trái tim, nhìn màn hình di động không hiện lên bất kì tin nhắn nào, lời nói không khỏi có chút nghẹn ngào.
“Khó trách, liền một lá thư cũng đều không có.”
“Này nhìn xem người kia kìa……”
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Bàn phía bên kia hướng ánh mắt nhìn sang, đánh giá cái người đang say khướt, chụm đầu xì xào bàn tán. Châu Thư Dật đem điện thoại ném ở trên mặt đất, lời nói mang tâm trạng không tốt, quát về phía bàn bên cạnh. Bartender thấy tình huống không đúng, lập tức từ quầy bar phía sau đi đến gần kế bên vị khách đang ngồi, có chút thăm dò hỏi:
“Tiên sinh ngài có ổn không? Có muốn tôi giúp ngài kêu xe không?”
Châu Thư Dật đã say thật rồi vẫy vẫy tay, cong lưng nhặt lên di động, nhìn màn hình vỡ nát, hiện lên bức ảnh hai người chụp chung.
Lúc đó bản thân thật sự không dám đối mặt, không dám đi qua chất vấn người kia, cậu sợ hãi tột cùng nếu biết được cô gái tóc vàng ở bên cạnh anh ta là ai? Cũng sợ hãi tất cả lựa chọn của chính mình đều đã sai hết, những đấu tranh cho tình yêu chỉ vì muốn ở bên cạnh hạnh phúc cùng người nọ cuối cùng lại phải trả lấy cái giá quá đau đớn, cho nên đành lựa chọn rời đi, rời đi khỏi nơi làm cậu đau lòng, trốn đến Đài loan. Tất cả những tín nhiệm toàn tâm toàn ý dành cho Cao Sĩ Đức đều vỡ tan ra từng mãnh, so cái gì sẽ đau hơn bây giờ, tất cả tâm trí của cậu, trái tim cậu đều đau.
“Không cần tìm.”
Châu Thư Dật nói, lấy ra chiếc bóp da rút lấy tiền mặt, dùng ly rượu đè lên, lão đão đứng dậy nhìn khoảng không trước mắt như nhòe dần
“Cao Sĩ Đức…… Em rất nhớ anh…… Rất…… Nhớ…"

Châu Thư Dật nhớ tới khoảng thời gian trước đây hằng ngày đều nằm ở trên giường, một lần, lại một lần vì nước mắt chảy mà làm cho tỉnh giấc, nhớ đến bản thân mình tại một thời điểm khác. Xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra khỏi quán bar, ở bên đường ngăn cản chiếc taxi, trở lại ngôi nhà của mình cùng với màn đêm cô đơn tĩnh mịch, không khỏi cảm thấy bản thân có chút đáng thương.

..............
『 Anh nói làm cái gì cũng đều có thể, vậy đem anh cho tôi, không dám sao? 』
『 Được, chỉ cần có thể làm cho em biết là anh nghiêm túc, em muốn làm cái gì cũng đều có thể. 』
Tại văn phòng, hai người đàn ông dùng ánh mắt đánh giá lẫn nhau, tiếng tim đập loạn bên trong lồng ngực, nhiệt độ cơ thể lên cao khiến hô hấp cũng dần hỗn loạn, ở trong không khí tràn ngập hơi thở loạn nhịp…… Cao Sĩ Đức chậm rãi cởi bỏ nút áo sơ mi đầu tiên của đối phương, nhìn thẳng Châu Thư Dật, nói:
“Em muốn cái gì, Anh đều cho em.”
Phản ứng xảy ra ngoài ý muốn, làm cho người đang khiêu khích lại có chút thất thần, căng thẳng nhìn Cao Sĩ Đức đứng dậy rời khỏi mặt bàn hướng chính mình mà bước đến gần, dựa sát vào cơ thể, hướng đến vành tai, dùng âm thanh quen thuộc thì thầm.

“Yêu cầu anh hỗ trợ sao?”
Ngón tay lướt nhẹ theo vành tai hướng đến làn da ngay cổ, thẳng đến chổ yết hầu, nhẹ nhàng nới ra nút thắt nơi cà vạt……
“Anh điên à?”
Châu Thư Dật rốt cuộc cũng hoàn hồn, chụp bay cánh tay dán ở trước ngực mình, phẫn nộ lui về phía sau, tức giận đẩy Cao Sĩ Đức ra, xoay người bước chân hướng đến cửa, kéo lấy then cài, rời đi khỏi văn phòng Giám đốc chấp hành Hoa Khánh.

Cao Sĩ Đức đứng chôn chân tại chổ, nhìn bóng dáng người vừa mới rời đi, không hề còn nụ cười dành cho anh, trên gương mặt của người mà anh yêu chỉ còn lại khuôn mặt lạnh nhạt, nhắm mắt lại dùng sức ổn định lại hô hấp, nhưng lại không kìm chế được lồng ngực đang quặn đau. Anh không thể nói ra lý do, lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cái lý do kia, hung hăng xé rách mối quan hệ từng thân thiết giữa hai người. Hối hận, cảm thấy cực kì hối hận. Muốn tìm được ở đối phương một chút lưu luyến tình cảm gì đó giành cho mình, không sợ dù cho có một chút, chỉ một chút thôi anh đều sẽ nỗ lực nhặt lên từng mảnh nhỏ, góp nó lại thành bộ dáng hoàn chỉnh mà nó đã từng có.

Nhưng, nếu liền một chút cũng đều không có, anh nên làm cái gì bây giờ? Tầm mắt, dừng ở trên tay phải của chính mình, trên cổ tay, là chiếc vòng tay tượng trưng cho tình yêu của cả hai. Chính là đối phương trên cổ tay, lại trống không, cái gì cũng không có. Anh thật không dám hỏi, có lẽ vòng tay đã được ném ở chổ nào chắc đối phương cũng đã quên rồi, tựa như đem “Cao Sĩ Đức” bỏ quên trong những năm tháng của quá khứ, không quan tâm, càng không muốn nhớ tới nữa.

.....

Tại xe hơi tư gia, ghế sau cực kì rộng rãi, hai bên dãi ghế đối diện nhau bọc lớp da màu đen bóng loáng, chứng tỏ thân phận của người sở hữu cũng không phải bình thường. Châu Thư Dật ngồi ở dãy ghế phía sau lưng tài xế , chống khuỷu tay lên tay vịn phía ngoài cửa, thẫn thờ nhìn phong cảnh bên ngoài, Thạch Triết Vũ ngồi ở ghế đối diện, nhịn không được đành đánh vỡ sự trầm mặc, muốn hỏi chút sự việc vừa phát sinh.
“Thư dật, cậu cùng Cao Sĩ Đức vào văn phòng bàn bạc như thế nào rồi?”
“Đúng vậy, bàn bạc như thế nào?” Lưu Bỉnh Vĩ nghe xong liền lập tức lên tiếng hỏi theo.
" Hay chuyện bàn giao, cậu giao cho tôi trực tiếp cùng Bỉnh Vĩ giải quyết luôn đi, tôi sợ cậu thế này, tiếp theo cả công ty đều sẽ biết chuyện gian tình của cậu và Cao Sĩ Đức"
“ Ai cùng anh ta có gian tình?” Châu Thư Dật cảm thấy tức giận khi nghe thấy hai chữ được người nọ nhắc đến.
Giọng nói phía đối diện lại vang lên có phần châm chọc:
"Không phải cậu đã quyết định buông bỏ từ lâu rồi hay sao? Sao giờ còn vờn qua vờn lại như thế? Chẳng lẽ cậu vẫn còn tình cảm với Cao Sĩ Đức?”
“Tôi, không, có! Thạch Triết Vũ, cậu là chuyên gia tình cảm sao? Làm như hiểu tôi lắm, nhìn mà phát phiền. Cậu cũng vậy đó Lưu Bỉnh Vĩ, bớt lo chuyện bao đồng đi"
Bị tức giận vô cớ ném sang người, Thạch Triết Vũ hừ giọng, giả bộ gật gật đầu nhìn Lưu Bỉnh Vũ nói chuyện nhưng lại mang theo chút ẩn ý:
“Tôi nói mà, không có chuyện gì thì đừng nên quan tâm chuyện người khác, anh coi người ta là bạn, nhưng chưa chắc đối phương đã cảm kích đâu, tình yêu của anh mà bao la đến thế, sao không quyên tiền cứu nạn mà đi làm công ích đi,..... Tôi nói anh nghe quyên tiền còn có biên lai khấu trừ thuế, dáng vẻ của anh lúc nãy chỉ đang tự vã vào mặt mình thôi. Mặt thì sưng còn không được lợi lộc gì"
Lưu Bỉnh Vĩ thật thà, nhìn người bên cạnh tức giận bèn nói ra chút lời muốn hòa giải:
"Anh cũng đâu cần lợi lộc gì đâu, bàn về công chuyện anh là cố vấn pháp lý của công ty, về tư chẳng phải chúng ta là bạn của Thư Dật sao?."
T

riết Vũ nâng giọng không thèm nhìn đến ánh mắt của người đối diện.

"Là bạn bè cũng đâu cần quan tâm nhiều thế làm gì, lắm chuyện.”

Lưu Bỉnh Vĩ cảm thấy chính mình có chút đáng thương
“Là bằng hữu cũng không cần phải quản sao? Triết vũ em đừng nói như vậy..."
Thạch Triết Vũ cắt đứt lời người nọ định nói bản thân cậu cũng đang cực kì tức giận vì lòng tốt quan tâm bạn bè vậy mà lại bị người ta giận cá chém thớt.
Lưu Bỉnh Vĩ chỉ có thể để chính mình bị người khác khi dễ, khi người nọ vừa là ông chủ, vừa là bạn bè tốt nhiều năm, cũng đã từng yêu thầm qua đối tượng.
“Chính là —”
“Thực xin lỗi.” Châu Thư Dật thở dài, đánh gãy giằng co giữa hai người:
“Là tôi sai, tôi không nên giận chó đánh mèo lên hai người.”
“Không sao đâu, tâm trạng cậu tốt lên là được.”
Lưu Bỉnh Vĩ lắc lắc tay, muốn Châu Thư Dật đừng đem tranh chấp giữa bọn họ để ở trong lòng, bên cạnh nhìn Thạch Triết Vũ nheo lại đôi mắt, nâng cằm lên công khai ra điều kiện.
“Sao lại có thể không quan hệ? Không được mười bữa ở nhà hàng Michelin ba sao, tuyệt không tha thứ.”
“Được, không thành vấn đề.”
Ngoài ý muốn đồng ý điều kiện giải hòa, làm hai người khác nhịn không được bật cười, không khí căng thẳng cũng khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.

........

Tại văn phòng khoa học kỹ thuật Hoa Khánh
“Tính an toàn của hệ thống cần phải đặt lên ưu tiên hàng đầu.”
“Ưu tiên hàng đầu thì đúng rồi nhưng lớp bảo vệ quá mức ở thời điểm hiện tại, khiến hệ thống bị đóng băng tắt nghẽn, đây là một vấn đề.”
“Như thế nào là vấn đề được? Không phải lần trước đã thảo luận qua rồi hay sao? Hơn nữa lần trước chúng ta đã vì…… này…

… này?”
Sơn trị đang cùng Giám đốc chấp hành đối thoại , nhưng lời nói còn chưa nói xong, Giám đốc chấp hành đã xoay người rời đi. Sơn trị nhìn bóng dáng phía sau lưng người vừa đi khỏi, nhịn không được ở trong lòng có chút oán niệm. Thảo nào quả nhiên, Giám đốc chấp hành đã sớm cùng người khác có một chân, bằng không như thế nào mới đang nói mấy câu, vừa nhìn thấy Phó tổng Giám đốc Châu đến, liền lập tức đi khỏi rồi.

“Chào buổi sáng, em tới rồi!” Cao Sĩ Đức kéo ra cửa kính phòng họp, mỉm cười nhìn Châu Thư Dật đang ngồi bên trong.
Thạch Triết Vũ trừng mắt, nói:
“Khi dễ chúng tôi không tồn tại hả?”
“Chào hai cậu.”
Nhìn hai vị cùng trường gật gật đầu cho có lệ, sau đó tiếp tục nhìn Châu Thư Dật dò hỏi:
“ Em đã ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa, Anh mua giúp em được không?”
“ Thật chứ?” Cao Sĩ Đức nhìn đối phương trên mặt tươi cười, sửng sốt, mấy ngày nay anh đã dần quen với thái độ lạnh nhạt làm ngơ chính mình. Đây là lần đầu tiên sau khi gặp nhau, Châu Thư Dật đối với anh thể hiện vẻ mặt tươi cười, lời nói cũng ngọt ngào phản phất như trở lại lúc cả hai còn yêu nhau.
“Tất nhiên rồi, không thì sao?”
“Em.... em muốn ăn cái gì?”
" Anh biết khẩu vị của em mà, anh quyết định đi.”
“Được, ăn cháo, ăn cháo tốt cho dạ dày.” Cao Sĩ Đức lộ ra biểu tình vui vẻ, hoảng loạn tựa như đứa con nít làm sai điều gì đột nhiên được tha thứ, vội vã muốn rời khỏi đi mua bữa sáng, trước khi đi còn không quên quẳng lại vài câu sai người bạn trước đây của mình.
“Bỉnh vĩ, em ấy bụng rỗng không thể đụng vào cà phê, giúp tôi nhìn em ấy một chút.” “Được.”
Thấy một màn này từng nhóm nhân viên, đứng ở nơi xa khe khẽ nói nhỏ……
“Nghe kìa..., Giám đốc chấp hành ngay cả người ta có uống cà phê hay không cũng thật quan tâm!”
“ Điều quan trọng là! Giám đốc chấp hành cùng với Phó tổng khẳng định có quan hệ gì đó.”
Bên trong phòng họp, Thạch Triết Vũ nhìn những lời dị nghị từ bên ngoài truyền đến chịu không nổi, đứng dậy đi đến đám người trước mặt, biểu tình nghiêm túc: “Nhìn cái gì? Đều không cần làm việc sao?”
Bị trách cứ công nhân sôi nổi trở lại chổ ngồi của chính mình, nhưng lỗ tai lại vẫn quan tâm động tĩnh trong phòng hội nghị. Thạch Triết Vũ trở lại chổ cũ, nhìn người bên cạnh nhỏ giọng sai khiến:
“Bỉnh vĩ, em muốn uống cà phê, đi mua giúp em đi.”
“Được.” Thói quen được người yêu sai vặt chân cũng thật tự nhiên mà đứng lên, hướng đến chuỗi cửa hàng dưới lầu quyết định mua cà phê mà người nọ thích, chờ đến khi Lưu Bỉnh Vĩ rời đi sau, Thạch Triết Vũ mới dùng tay chỉ lên trên sân thượng, đối với Châu Thư Dật nói :

“Đi với tôi, tôi có lời muốn hỏi cậu.”
Vì thế hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng họp, hướng tầng cao nhất sân thượng đi đến.
“Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa?”
Sau khi ba vị đại diện của tập đoàn Thành Dật vừa đi khỏi, phía trước nhóm công nhân vừa mới tản ra lại lần nữa gom lại một khối.
“Tôi vừa mới nhìn thấy gì? Là đôi mắt tôi có ghèn hay sao?” Đại Lâm nhịn không được dụi dụi mắt, không thể tin được hình ảnh mà chính mình nhìn thấy. “Giám đốc chấp hành căn bản đã đứng về phía tập đoàn Thành Dật .”
Sơn Trị tóc ngắn, lời nói mang theo chút ai oán.

“Chúng ta có thể hay không sẽ bị giảm biên chế ? Tôi biết ăn nói thế nào với vợ tôi đây ?” Thật vất vả mới thoát kiếp cẩu độc thân, tân hôn chỉ mới không đến nửa năm, liền nhăn mặt nắm tóc khóc thét.
“Người thứ nhất chắc không phải là tôi chứ? Trợ cấp thất nghiệp xin như thế nào ? Có xin trợ cấp thất nghiệp được không?”
Cô gái nhỏ nhắn có đầu tóc quăn đáng yêu, nhìn hai bên tiền bối, khẩn trương dò hỏi.
“Tưởng bở, nào đơn giản như vậy ? Em cho rằng xin trợ cấp thất nghiệp dễ dàng như vậy hả?”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Ai mà biết làm sao? Chúng ta chính là tượng phật trên đất bản thân tự qua sông khó bảo toàn, Amen, không đúng, là a di đà phật."

Công nhân chụm đầu lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt lộ biểu tình bất an, chỉ có ở nơi xa Dư Chân Hiên, như là đang tìm tòi nghiên cứu gì đó nhìn hướng Cao Sĩ Đức rời đi, có chút trầm tư.

.........

“Cậu kéo tôi đi lên đây là để ngắm phong cảnh sao?”

Trên sân thượng, Chu Thư Dật biết rõ ràng đối phương có chuyện muốn nói, nhưng sau khi đi lên lại chỉ nhìn chằm chằm vào cậu lời muốn nói cũng đều không nói ra.
Thạch Triết Vũ nhíu mày, do dự một lát sau mới nói ra nghi hoặc của chính mình:
“Cậu là nhân cách phân liệt hay là tinh thần phân liệt? Đừng nói với tôi cậu đã trải qua một buổi tối lắng đọng, cậu liền quyết định cùng Cao Sĩ Đức làm lành.”
Đối với người trước mặt coi như cũng có chút hiểu biết, vừa rồi vẻ mặt tươi cười kia rõ ràng là giả vờ. Châu Thư Dật, cậu rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Châu Thư Dật quay lại tầm mắt, nhìn về hướng người bên cạnh:
“ Cậu chỉ là trợ lý đặt biệt của tôi sao lại quản nhiều thế.”
“Tôi cũng không muốn phải quản nhiều, chính là cậu như vậy công và tư không phân minh, nếu trong quá trình bàn giao xãy ra vấn đề gì chắc chắn là tôi với Bĩnh Vĩ sẽ phải gánh đấy, đến lúc đó người bị đuổi cũng là chúng tôi"
“Có gì tôi sẽ gánh vác.”
“Cậu gánh cái gì? Nói không chừng ngay cả cậu còn bị người ta chém luôn ấy. Nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
Người bị chất vấn, lại chỉ là cắn môi, không nói một câu.
“Không nói có phải hay không? Được , tôi đây liền đi nói cho Cao Sĩ Đức, nói cậu muốn quay lại cùng với cậu ta.”
Thạch Triết Vũ mang tâm trạng đầy bức bối, mới vừa đi được hai bước, liền nghe thấy bạn tốt ở sau lưng rống to.
“Tôi muốn đá anh ta vào lúc anh ta tưởng rằng chúng tôi đã quay lại với nhau, nói anh ta biết rằng tôi không hề tha thứ cho anh ta, tất cả đều là giả hết, tôi muốn anh ta biết cảm giác đau khổ khi bị phản bội.” Thạch Triết Vũ dừng lại bước chân, không tránh khỏi cái thở dài, xoay người nhìn về phía người đối diện trong mắt đang tràn ngập đau xót:
“Có cần phải làm đến mức đó không?”
Trả thù cùng tính kế, không nên xuất hiện khi cả hai đã từng yêu nhau quyết định quên đi đối phương. Không phải tha thứ cho đối phương, thì chính mình sẽ thoải mái rời đi, nếu làm quá chẳng phải trong thâm tâm vẫn còn người nọ hay sao?
Châu Thư Dật cố kìm chế lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng, cố gắng tránh nhớ lại những hồi ức không mấy tốt đẹp nói:
“Từ nhỏ tôi đã biết, đám người bên cạnh tôi lấy lòng tôi đều là vì mục đích của họ, tất cả đều nhắm đến mục đích chính là Ba tôi. Đối với những người đó trong mắt, Châu Thư Dật tôi không đáng để nhắc đến, người nối nghiệp tập đoàn Thành Dật tương lai, mới là cái để mà họ quan tâm.”
“Tôi và Bĩnh Vĩ không có như thế.” Triết Vũ hốt hoảng nói.
“Tôi biết.”, Châu Thư Dật nhẹ nhàng gật đầu
“Đối với tôi rất dễ tỏ ra giả bộ thân thiết với một người, toàn tâm toàn ý để tin một người lại rất khó, Cao Sĩ Đức là người đầu tiên, nhưng anh ta lại đạp lòng tin của tôi xuống đất, nếu là cậu, cậu có đồng ý không?"
Thạch Triết Vũ gợi lên khóe miệng, cắn môi chặn lại sự tức giận.
“ Đồng ý? Không! Ta sẽ vặn gãy đầu của hắn, không chỉ ở trên mà còn ở dưới nữa"
Cố gắng thay đổi phương thức làm cho đối phương vui vẻ trở lại, không phát hiện ra một người khác đang ngồi phía sau bồn cây, đem lời đối thoại vừa rồi, cùng bữa sáng đang cầm trên tay, chậm chạp thẫn thờ quay về.

Châu Thư Dật phát hiện Cao Sĩ Đức sớm đã ngồi ngay ngắn bên trong văn phòng, lướt qua ánh mắt tò mò đánh giá của nhóm nhân viên hướng về phía văn phòng Giám đốc chấp hành đi tới. Thật tự nhiên mà đi vào, nhẹ nhàng đối với người bên trong dò hỏi:
“Bữa sáng của em đâu? Anh mua chưa?” Cao Sĩ Đức cố hướng ánh mắt nhìn về phía màn hình máy tính, nâng tay lên, chỉ về hướng cái bàn cạnh ghế sô pha phía trước mặt .
“Cảm ơn.” Chu Thư Dật mang vẻ mặt tươi cười đi qua, ngồi ở chổ ghế sô pha mở chén nhỏ vẫn còn nóng hỏi, dùng thìa múc một ít trứng Bắc Thảo cùng cháo thịt nạc đưa vào trong miệng. Cử chỉ tựa như chú mèo sợ sệt, cái miệng nhỏ hà hơi chờ đợi độ nóng của cháo vơi bớt mới đưa đồ ăn nuốt vào bụng
“Thư dật……” Cao Sĩ Đức cố gắng nâng tầm mắt, hướng ánh mắt từ màn hình máy tính, dời về phía người ngồi ở trên ghế sô pha.

…『 Đừng nói tôi sau khi trải qua một buổi tối lắng đọng, Cậu liền quyết định cùng Cao Sĩ Đức làm lành. 』 Không lâu trước đây ở trên sân thượng, nghe được đoạn đối thoại, nổi thất vọng dâng đầy trong khóe mắt. Anh thật sự tin, tin nụ cười xán lạn kia, sự ôn nhu kia cùng từ trước đến nay không hề khác biệt. Nhìn Châu Thư Dật người trước đây từng thật sự muốn đem tình yêu cùng tín nhiệm giao phó cho chính mình, nay đã không còn niềm tin trong đáy mắt.
“Làm sao vậy?” Phát hiện đối phương sau khi gọi tên của mình, thì không nói chuyện nữa bèn dừng lại bữa sáng đang cầm trên tay.
Cao Sĩ Đức ngồi phía sau bàn làm việc, miễn cưỡng khởi động ra nụ cười chua xót .
“Ăn ngon không?”


Thật muốn giải thích rõ ràng lý do rời khỏi 5 năm, chính là lời nói vừa đến bên miệng, liền bị lòng tự tôn nuốt trở vào.
“Anh mua, đương nhiên là ăn ngon rồi.” Châu Thư Dật giọng điệu làm nũng, làm Cao Sĩ Đức trong nháy mắt có chút hoảng hốt, tựa như phảng phất trở lại cách đây năm năm, lúc thời điểm bọn họ vừa mới xác nhận tình cảm lẫn nhau. Nhưng mà, hết thảy chỉ là biểu hiện giả dối. Trong trí nhớ ngọt ngào có bao nhiêu chân thật, giờ phút này đây nụ cười phía trước liền có bao nhiêu là giả dối.

『 Tôi muốn đá anh ta vào lúc anh ta tưởng rằng chúng tôi đã quay lại với nhau, nói cho anh ta biết rằng tôi không hề tha thứ cho anh ta, tất cả đều là giả dối hết, tôi muốn anh ta biết cảm giác đau khổ khi bị phản bội .”

Không vạch trần lời nói dối tốt đẹp của người trước mắt chỉ đơn giản nói ra vài chữ
“Ăn ngon thì được.” Rồi khôi phục lại vẻ ôn hòa trên gương mặt, ngón tay vẫn tiếp tục đánh trên bàn phím máy tính, chờ mong ôn lại quá khứ tốt đẹp trước kia. Nếu không nghe được đoạn đối thoại trên sân thượng, anh chắc sẽ cho rằng Châu Thư Dật đã tha thứ cho chính mình. Nhưng cuối cùng lại nhận ra đây chỉ là cái bẫy, dụ dỗ anh từng bước một bước vào, chờ đợi con mồi khi sa chân vào,chỉ còn cách chịu sự thống khổ đến chết. Đây tất cả đều là do chính mình tạo ra.
Hướng ánh mắt nhìn xuống bàn phím phía trước mặt, nhìn qua mọi cử chỉ của Cao Sĩ Đức trông vẫn bình thường ,nhưng quan sát kĩ lại có chút bất đồng. Anh hi vọng, có lẽ sẽ vẫn còn có đâu đó chút hy vọng, đem những mãnh tình cảm nhỏ nhoi còn sót lại trở về bộ dáng vốn có của nó. Nhưng mà trên bàn phím màu trắng đầu ngón tay lại gõ lệch đi tiết tấu ban đầu, đưa vào những lệnh trình tự sai lầm thay vì chỉ có thể dùng BACKSPACE , nhưng lại như tình yêu cùng hy vọng của chính bản thân mình ấn vào nút DELETE mà xóa đi tất cả, trở về sự trống rỗng ban đầu?

Tại quán rượu nằm cạnh bên bờ đê ven sông, bị nhiều vị khách vây xung quanh, thân là chủ quán, Bùi Thủ Nhất đem công việc bận rộn còn lại giao cho nhân viên phía sau quầy, một mình đi đến bên ngoài khu dùng cơm của nhân viên, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông mặc tây trang màu lam.
“Cao Sĩ Đức, cậu định tương kế tựu kế, mỗi ngày tìm cậu ta ăn cơm, chuẩn bị kĩ lưỡng trước khi ra ngoài , thậm chí còn đưa cậu ta về nhà, cậu ta lại không hề từ chối, cậu ta muốn khiến cậu ngày càng chìm đắm sâu hơn, để khi cậu hạnh phúc nhất, thì dán cho cậu một đòn nặng nề, khiến cậu một đao mất mạng.”
“Cảm ơn anh.” Cao Sĩ Đức nhìn biểu ca liếc mắt một cái, nghĩ thầm quả nhiên là người có chứng bệnh chướng ngại về tình cảm, nhìn đến người khác khóc thút thít chẳng những sẽ không cho chút giấy lau nước mắt, còn sẽ thuận tay bổ thêm một đao, đơn giản là anh ta cảm thấy cậu thoạt nhìn còn chưa đủ đau.
“Cậu đừng chờ mong theo thời gian có thể từ diễn thành thật trở lại như trước đây, vấn đề giữa hai người là 5 năm mất liên lạc, cách duy nhất chính là để cậu ta biết, không liên lạc không phải bởi vì cậu không cần cậu ta, mà là cậu đáp ứng người nào đó không thể tìm hắn.”
“Không!” Cao Sĩ Đức nắm chén rượu đưa lên môi, nuốt xuống rượu Whiskey đang bỏng rát nơi cổ họng, lắc đầu:
“Không em nhất định cần tuân thủ giao kèo.”
“Cái loại giao kèo này không tuân thủ cũng thế, cậu căn bản là không đạt được cái mà người kia yêu cầu, đối phương từ lúc bắt đầu liền biết cậu sẽ không làm được, cho nên mới lập ra cái loại điều kiện này.”
“Ai nói em làm không được? Em có thể! Em…… Đương nhiên có thể……” Thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ, đều biết chính mình dần không còn chút nào tự tin nào.

Bùi Thủ Nhất duỗi tay ra ,câu lấy sau cổ Cao Sĩ Đức,dùng cái trán ra sức đâm hướng vào trán đối phương.
“Đau!”
“Tên ngốc, cậu thật sự có bệnh, cậu đều nói, cậu ta hận cậu. Hận, chính là kết cục, chính là không thể cứu vãn được"

Cao Sĩ Đức ném ra bàn tay của biểu ca, lắc đầu phủ định lời giải thích của đối phương: “Hận là cái gì? Hận chính là vẫn còn yêu, Dù chỉ một chút thôi cũng được!”
Dù cho không chỉ là hận, thậm chí là coi thường. Cho nên chỉ cần Châu Thư Dật còn hận anh, anh liền còn có hy vọng, còn có thể đi tìm về chút hy vọng cho chính mình. Bùi Thủ Nhất nhìn người nọ say đến lỗ tai đều đỏ lên, thở dài
“Mỗi lần nhìn đến cậu vì chuyện tình cảm vây lấy mà phiền nhiễu, Anh liền cảm thấy may mắn là bị bệnh chướng ngại tình cảm, không cần vì loại chuyện nhàm chán này mà phiền não.”
Xem ra bài trừ tình cảm bên ngoài, cũng không thấy là chuyện xấu gì mấy. Ít nhất, sẽ không cảm nhận được thống khổ, càng sẽ không đau khổ mà không có biện pháp cứu lấy tình cảm đã chết, lại đem chính mình tra tấn thành cái dạng này.
Giây tiếp theo, con ma men thân mình nhoáng lên, cả người ngã vào trên bàn. Bùi Thủ Nhất lắc đầu, đang chuẩn bị đem cái người bất tỉnh nhân sự kia khiêng vào nhà, thì con ma men lại đột nhiên thẳng eo, ngẩng đầu lên, hỏi.
“Chổ này có quán nào bán đồ ăn khuya ngon không?” Cũng không đợi biểu ca trả lời, liền nắm lấy ly rượu cuối cùng đem một ngụm rượu rót vào bụng, sau đó đứng lên, kéo ghế nghiêng bước chân rời đi.

..........

Bên trong ngôi nhà mang phong cách trang trí lối kiến trúc của Nhật, đem bê tông thô rắn chắt thay đổi thành kết cấu tinh tế, trong quá trình hình thành tạo thành hoa văn độc nhất, mang đến cảm giác vừa tinh tế lại trầm ổn.

“Các cậu chậm chạp quá rồi đấy, mấy ngày rồi mà hợp đồng vẫn còn chưa xong, hôm nay tôi phải nhìn thấy tài liệu hợp tác của công ty Vi thành, lập tức quay về công ty"
Châu Thư Dật một tay cầm di động, một tay xách theo cặp hồ sơ đi xuống cầu thang .
『 Hiện tại? Nhưng hôm nay cuối tuần ! 』

Men theo hai bên mặt tường không cũng có phủ lên lớp nước sơn hoặc gạch men sứ tân trang, mà là hiện ra chất liệu bê tông nguyên thủy mang đến khuynh hướng cảm xúc, có chút vào trong không gian hư ảo .

Phía bên kia điện thoại, truyền đến giọng trợ lý pháp vụ ai oán kháng nghị.
“Cuối tuần thì thế nào? Tan tầm liền không thể tăng ca sao? Tôi có thể trả lương tăng ca cho các cậu.”
『 Chúng tôi đang hẹn hò làm sao bây giờ? 』
“Gọi Triết Vũ, tôi muốn thuận tiện họp bàn cùng cậu ta về cuộc họp tuần sau, 30 phút nữa phải có mặt ở công ty.”
『 Được rồi…… haiz, đừng có trừng anh, là cậu ấy muốn chúng ta cùng nhau tăng ca, mau thay quần áo đi, được, anh đi lái xe. 』
Bên kia điện thoại, người nào đó vội vàng trấn an trợ lý đặt biệt khi đột nhiên bị dựng đầu dậy đi công tác.
Châu Thư Dật cũng lười để ý đi đến bên đôi tình nhân ngu ngốc kia , liền cắt đứt cuộc trò chuyện, đem điện thoại thả lại túi áo tây trang, không nghĩ tới mới vừa đẩy cửa bước ra, liền thấy một thân hình cao lớn ngồi ở trước cửa nhà mình.
“Cao Sĩ Đức, Anh làm gì ở đây vậy?”
“Hả!” Cao Sĩ Đức ngẩng đầu nhìn về phía người đang xách theo cặp hồ sơ chuẩn bị đi ra cửa, liền giơ tay lên chào hỏi, lại bị làm lơ, đành phải giữ chặt lấy ống quần của đối ngăn cản người nọ rời đi.
“Anh mua bữa khuya cho em này.” Giọng nói lấy lòng, dùng hết sức lực mới dám thốt ra, trên gương mặt tươi cười, không dám hy vọng xa vời một bữa ăn khuya là có thể được người nọ tha thứ, nhưng cuối cùng cũng có thể giúp người kia bởi vì quên ăn cơm mà đến đau dạ dày.
“Tôi phải đi làm? Anh tưởng tôi không nhìn ra anh đã uống rượu sao?”
Ném ra ngón tay đang nắm lấy ống quần, vừa muốn xoay người, đã bị cái tên say rượu từ phía sau lưng ôm lấy cổ, đem cậu mạnh mẽ mà túm vào trong nhà, người uống rượu lực lại rất mạnh so với tưởng tượng, cậu chỉ có thể một đường bị lôi vào trong nhà, không cách nào tránh khỏi.
“Cao Sĩ Đức!”
Bị cưỡng bách khó chịu, mùi rượu nồng nặc xọc vào khoang mũi, tức giận cực kì trong lòng dâng lên, vất vả cố gắng đẩy ra, cuối cùng lại thấy cái tên trước mặt đứng không vững xách theo túi nhựa đựng đồ ăn khuya, dựa vào vách tường gần cửa trượt xuống sàn nhà, khóc rống thất thanh.
Chưa từng thấy qua Cao Sĩ Đức lại mất khống chế đến như vậy, cậu nhịn xuống tức giận muốn đi đỡ đối phương dậy, cuối cùng vẫn là bản thân không nỡ nhẫn tâm

, vì thế từ trong túi, móc ra chìa khóa ném xuống đất, mang theo âm thanh phóng khoáng nói:
“Anh ở lại đây nghỉ ngơi đi, tôi đi tăng ca. ” Xoay người định bước ra khỏi nhà, lại bị người nọ đột nhiên đứng dậy túm lấy lôi kéo về hướng phòng khách.
“Cao Sĩ Đức! Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”

Còn không kịp phản ứng lại, đã bị người đầy mùi rượu đè chặt ở trên ghế sô pha màu đen, nước mắt không kìm chế được rơi xuống ngực, từng giọt, từng giọt nóng hỏi rơi xuống, tay đè chặt lấy người dưới thân không cho người nọ có ý phản kháng.
“Thật xin lỗi…… Anh không nên đi Mỹ…… Anh xin lỗi……”
Cao Sĩ Đức chống tay ở bên cạnh Châu Thư Dật, cuối đầu xuống không hiện ra biểu tình trên gương mặt, nhưng mà từ giọng nói vẫn lộ ra thanh âm thống khổ, cảm thấy bản thân cực kì hối hận.
“Thư Dật…… Chúng ta quay lại với nhau được không ? Mình bắt đầu lại lần nữa được không em?”
“Sau khi anh đi mỹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Châu Thư Dật nhíu mài, nhìn người trước mắt , nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, hành vi uống rượu say không khống chế nổi bản thân này của người nọ trước đây chưa từng có.

“Không”
Châu Thư Dật lại không thể ngăn cản chính mình đứng dậy rời đi, bất động nhìn những phản ứng không kìm chế được của người trước mặt
“Hư!” Đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lấy cánh môi của đối phương, cúi người hôn lên làn da mẫn cảm bên gáy, chất cồn làm nổi lên kích thích khi xúc cảm tiếp xúc với độ ấm thân quen. Châu Thư Dật nằm ngửa trên ghế sô pha, nhìn lên đèn pha lê phía trên trần nhà, trong đầu rõ ràng tràn ngập nỗi hận, thân thể lại vẫn thành thật quyến luyến những cái đụng chạm của người nọ. Nhiệt độ cơ thể dần dần lên cao, trái tim lặng lẽ dao động. Nhịn không được buông ra bàn tay đang nắm chặt, muốn giơ lên xoa đi gương mặt đầy thống khổ phía trước, cậu nguyện ý, nguyện ý nghe anh nói lý do. Chính là giận bản thân lại như vậy mà cố gắng nhượng bộ, cảm thấy bực bội với chính mình, vì sao cố gắng đặt bẩy cho người nọ, nhưng lại hết lần này đến lần khác rơi vào trầm luân đều là cậu.

“Cao Sĩ Đức, Anh đang chơi tôi sao?”
“Là em đang chơi anh mới đúng.” Dừng lại hành động đang đốt lấy dục vọng, Cao Sĩ Đức nhìn người nằm dưới thân mình, nhìn người mà anh dùng tình yêu cả đời đi theo , nước mắt lại chảy dọc theo hai bên cánh mũi lăn xuống.
『 Tôi muốn cho anh ta tưởng rằng chúng tôi đã quay lại bên nhau,.... tôi không có tha thứ cho anh ta, tôi muốn cho anh ta biết nổi đau của người bị người khác phản bội . 』
Lời đối thoại trên sân thượng, như nhát đao sắt bén cứa vào trong lòng. Anh thiếu chút nữa liền phải tin, tin tưởng em ấy nguyện ý cho anh cơ hội lần thứ hai, không nghĩ tới lại là vỏ bọc ngọt ngào bao vây lấy độc dược bên trong, nhưng anh vẫn thật thà tin đó là kẹo mà nuốt vào, chỉ vì cho dù bị đau khổ tra tấn, cũng có thể hưởng thụ lại một chút ngọt ngào trước kia. Mượn lực của hơi rượu lảo đảo đứng dậy, đi hướng bên kia ghế nằm, ngồi ở trên ghế xoa bóp lại cảm xúc giữa đôi chân mày đang nhíu lại:
“Có phải em không biết nguyên nhân đúng không? Thật tốt…… Em có biết em là một người rất hạnh phúc không, em được người khác bảo hộ rất tốt."

"Anh sao khi tỉnh rượu thì rời đi đi, tôi còn có việc phải về công ty xử lý.”
Quả nhiên, cùng con ma men nói chuyện là một điều ngu xuẩn, những điều người đó nói ra đều không hề hợp lý.
Châu Thư Dật xoay người ngồi dậy, cầm lên cặp hồ sơ bị rơi trên đất, phủi phẳng lấy nếp gấp nơi tây trang, nghiêng người đứng dậy, lại một lần nữa chưa kịp đứng lên đã bị người nọ kéo lấy bả vai, ép buộc ngồi vào bên cạnh ghế nằm.
Cao Sĩ Đức gợi lên khóe miệng, chăm chú nhìn sườn mặt lạnh băng của người bên cạnh, ôm lấy vai phải của đối phương, ôn nhu vuốt ve vành tai, bản thân cũng rất rõ nên sờ nơi nào mới có thể khơi lên dục vọng của người này, vì thế tay bắt đầu thâm nhập vào trong tây trang, cách lớp áo thun khẽ vuốt lấy nhược điểm trước ngực, nhưng Châu Thư Dật lại chỉ đăm đăm nhìn vào bức tường màu xám xịt phía trước, phảng phất như những cái khiêu khích thân thể kia cũng không thuộc về chính mình.
“Không có cảm giác sao?”
Cao Sĩ Đức chua xót mỉm cười, đem đối phương đẩy ngã vào ghế nằm mềm mại, chế trụ hành vi chống cự lại của đối phương, đôi môi hôn lên mạch đập nhảy lên bên cạnh gáy, sau đó di chuyển, phủ cái hôn dán lên cánh môi bên cạnh.

“Cao Sĩ Đức…… Anh rốt cuộc muốn cái gì?”
Âm thanh khoang miệng bị đầu lưỡi chiếm lấy mà xâm nhập, Châu Thư Dật lỗ tai nóng bừng, thân thể so tâm lại còn thành thật hơn, như dần luân hãm vào trong độ ấm cùng cùng hơi thở quen thuộc. Cao Sĩ Đức vùi đầu đặt cái hôn vào làn da lộ ra phía sau lớp áo, cảm giác được từng nhịp thở rối loạn của người dưới thân, men rượu như chất kích thích làm tăng thêm độ mẫn cảm của bản thân, không kìm chế nổi những cái hôn ngấu nghiến như nuốt lấy cái rên khẻ trong cổ họng của người bên dưới.Anh khát khao muốn chiếm lấy em ấy, muốn thẳng tiến vào bên trong, khiến em ấy nhận ra cảm xúc của mình ngay bây giờ, ngay cả cái rên khẻ gọi tên, mọi thứ đều dành cho anh. Hơi thở nóng bừng đốt nóng bầu không khí chung quanh, bàn tay anh bạo dạn len vào phía trong lớp áo vuốt ve, kích thích lên dục vọng của người phía dưới. Châu Thư Dật thậm chí không ý thức bản thân mình thế nhưng lại chủ động vươn tay, đặt ở phía sau cổ người nọ nâng đầu đáp lại cái hôn thật sâu.
Phảng phất như trở lại thời gian trước đây, trút đi quần áo lẫn nhau, không còn gì che lấp, lộ ra làn da thịt trần trụi dán lên thân thể nóng bỏng của đối phương. Tựa như không có gì chia cắt bọn họ, không còn hiểu lầm, không còn đau khổ, liền cùng ngây ngô thư thời học sinh, xuyên thấu qua nụ hôn cùng ôm lấy thân thể nhau, cuối cùng thuận theo dục vọng ngẩng cao, thừa nhận một người khác tiến vào. Thẳng đến khi hết tất cả khôi phục lại bình tĩnh, mới ôm lấy thân thể lẫn nhau, nhìn người nọ vì chất cồn mà mệt mỏi trầm luân mà ngủ say…


.

........

… Sáng sớm hôm sau, Cao Sĩ Đức từ trên ghế sô pha thức dậy, cơn say rượu tra tấn bởi những cái đau đầu, híp mắt lại nhéo lấy cái trán đang đau nhức, nhìn quanh căn phòng bị người nọ lần trước đuổi đi, kéo ra tấm chăn màu xanh lam trên người, nhìn thấy dấu hôn đang tràn đầy trên ngực cùng nữa thân dưới trần trụi, càng không thể nhớ ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
“ Trong phòng tắm có đồ dành cho khách. Anh sữa soạn lại rồi đi đi"
Âm thanh từ trên lầu truyền đến với ngữ điệu châm chọc.
Nỗ lực khiến bản thân nhớ lại ký ức tối hôm qua. Cao Sĩ Đức nhìn về hướng Châu Thư Dật đang đi tới, trên người mặc đơn giản áo thun màu đen dài tay, hai tay cắm ở túi quần , mang dép lê trong nhà đi đến bên cạnh, tư thế đi có chút thong thả, không phải bước nhanh như bình thường, mà là thật cẩn thận mà bước đi.
Cao Sĩ Đức chỉ chỉ đối phương, tiếp theo lại chỉ chỉ chính mình, nuốt nước miếng hỏi thăm:
“Anh…… Chúng ta ngày hôm qua.....buổi tối…… Nên sẽ không……”
“Anh không nhớ rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì hay sao?” Đôi mắt xinh đẹp vì bực bội mà trừng mắt nhìn đối phương.

Không khí xấu hổ liền nhanh chóng tràn ngập trong không gian giữa hai người, âm thanh mở cửa truyền ra tiếng gọi vui vẻ cắt đứt bầu không khí xấu hổ chung quanh.
“Thư Dật, Ba Ba đã về rồi, Ba đã đi vội về đây đấy.”
“Ba Ba!”
Ba Châu xách theo hai túi lớn, đang muốn xông lên ôm lấy con trai cưng , liền thấy thêm một người nào đó thân thể trần trụi ngồi ở phòng khách, trên người con mình trên cổ còn tràn đầy dấu hôn, thật rõ ràng là đã “Làm” qua chuyện gì.
Hoảng hồn buông tay, làm đồ vật trong túi rơi đầy trên mặt đất.

"Cao Sĩ Đức! Cậu tại sao lại ở đây? Cậu dám làm trái giao kèo của chúng ta. Cậu đã làm gì con trai tôi hả".
Quên mất con trai còn đứng ở bên cạnh, Ba Châu đối với người phía trước tỏ ra tức giận.
“ Hai người quen nhau sao?” Châu Thư Dật hẳn là chưa có thấy qua hai người từng gặp nhau.
Ba Châu vừa nghe thấy con trai dò hỏi, lập tức ngây ra giả vờ cười, liều mình nói vài câu lừa người:
“Không quen biết, không quen biết.” Nhìn Ba Ba có thái độ kì lạ, còn có hai người đang cố gắng lảng tránh ánh mắt nhau, nhớ lại Cao Sĩ Đức tối hôm qua uống say, trong lúc vô tình nói ra câu nói kia —『 Em có phải không biết nguyên nhân hay không? Thật tốt…… em có biết em là người rất hạnh phúc không, em được người khác bảo hộ rất tốt. 』 Vì thế liền trừng mắt nhìn Cao Sĩ Đức, ép hỏi.
“Vừa rồi nhắc đến『 giao kèo 』 là cái gì?” Cao Sĩ Đức ngẩng đầu lên, áy náy mà nhìn Châu Thư Dật.
Ba Châu trong nháy mắt chợt hoảng loạn mà nghiêng đầu tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt con trai đang nhìn mình, thân phận hai người cũng tựa như nhau đều là "khách", cùng nhìn về hướng chủ nhà rõ ràng là đang hạ lệnh đuổi khách.


**** Góc lãm nhãm*****
Tui đọc rồi mới biết thật ra truyện viết tựa kịch bản không dài dòng lắm đâu, chữ hán việt lại nhiều, vd như đoạn: Châu Thư Dật ngồi buồn uống rượu một mình. Tui muốn tụt mod nghĩ mấy nàng cũng vậy nên quyết định tối ăn xong tô mì thịt bò vận dụng văn chương tích tụ hai mươi mấy năm của tui viết thêm vào cho nó thêm tí cảm xúc trong đấy. Nên đa số lời văn của tui hơn nhiều. Cả đoạn H tui cũng viết thêm cho tí cảm xúc chứ H gì ngắn quá không xoa dịu chút cảm hứng bừng cháy trong tui xíu nào. Gởi mn đọc vui vẻ , có gì cứ góp ý qua cmt nhen😘😘😘

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương