- Ông chủ, tôi phát hiện một cô gái bị đánh bất tỉnh trong phòng VIP.

Chu Đức Tấn nghe xong liền không nói gì thêm lập tức chạy đến căn phòng cuối dãy hành lang. Hắn vội vàng xông vào bên trong nhìn xung quanh một lượt. Thấy Lương Tú Trân nằm bất tỉnh trên sàn nhà cùng vết thương đang chảy máu trên đầu, Chu Đức Tấn liền bế Lương Tú Trân lên tay lớn tiếng.

- Mau chuẩn bị xe!

- Vâng.

Chu Đức Tấn ngay lập tức đưa Lương Tú Trân rời khỏi quán bar. Căn phòng VIP chỉ có một mình Lương Tú Trân, cánh cửa mở toang vắng bóng người còn lại đủ để Chu Đức Tấn hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng điều hắn quan tâm lúc này chính là tình trạng của cô.

Chiếc xe ô tô đen sang trọng lao nhanh trên đường cao tốc. Chu Đức Tấn ôm chặt Lương Tú Trân trên tay nhìn những vết thương trên mặt cô, hắn không thể kìm nén cơn tức giận. Đáng lẽ hắn không nên để cô một mình cùng với lão già đê tiện cô. Đáng lẽ hắn nên đưa cô theo mình.

Trước khi rời khỏi phòng, Chu Đức Tấn nhớ đã cảnh báo lão chủ tịch Mạc kia nhiều lần, vậy mà lão không dám làm trái ý. Xem ra con đường đến với cái chết của lão đã nhanh hơn một nửa.

Chu Đức Tấn nhìn cô gái nhỏ nằm bất tỉnh trong vòng tay mình, trong lòng liền dâng lên một cảm giác hối hận. Hắn không cố ý biến cô thành bộ dạng như bây giờ. Tất cả... chỉ là vô tình.

Lương Tú Trân được đưa đến bệnh viện thành phố.

Đứng bên ngoài dãy hành lang, Chu Đức Tấn đứng ngồi không yên liên tục đi lại nhiều lần trước hàng ghế băng dài. Hắn nhìn về phía ô cửa kính nhỏ trên cửa phòng bệnh, chăm chú quan sát từng cử chỉ của bác sĩ. Chu Đức tự hỏi không biết tình hình Lương Tú Trân hiện giờ ra sao, có khả quan hay không?

Hơn 10 phút sau, cánh cửa phòng bệnh được mở. Một vị bác sĩ phụ trách cùng y tá bước ra bên ngoài. Chu Đức Tấn vội vàng tiến đến sốt sắng hỏi.

- Bác sĩ, tình hình vợ tôi thế nào rồi?

- Đã ổn hơn rất nhiều rồi. Cô ấy bị thương ở đầu, do mất máu nên mới bất tỉnh. Ngoài ra không còn vết thương gì đáng lo ngại.

- Vậy còn...

- Anh yên tâm, bệnh nhân không hề bị xâm hại. Bây giờ người nhà có thể vào thăm.

Chu Đức Tấn khẽ cúi đầu thay cho lời cảm ơn. Vị bác sĩ cùng nữ y tá kia cũng nhanh chóng rời đi. Đợi đến khi bóng dáng hai người họ khuất dần, Chu Đức Tấn mới đẩy cửa bước vào trong.

Chậm rãi tiến đến chiếc ghế kế bên giường bệnh, Chu Đức Tấn ngồi xuống lặng lẽ nhìn Lương Tú Trân ngủ say trên giường. Hắn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn. Lương Tú Trân thành bộ dạng như bây giờ một phần lỗi là do Chu Đức Tấn bất cẩn. Hắn không nghĩ lão già chủ tịch Mạc kia lại có thể manh động đến vậy. Lão dám chống đối những lời cảnh báo, cả gan động đến người phụ nữ của hắn.

Chu Đức Tấn đưa tay chạm vào vết thương hiện hữu trên gương mặt Lương Tú Trân. Những chuyện trước kia hắn gây ra cho cô đã không thể tha thứ, sau chuyện này cô sẽ càng thêm hận hắn. Chu Đức Tấn không sợ Lương Tú Trân hận hắn càng không sợ cô không tha thứ cho hắn. Điều hắn sợ chính là việc cô biến mất khỏi cuộc đời hắn, sợ một ngày cô không còn trong tầm tay. Dù là cưỡng ép hay tự nguyện, Chu Đức Tấn nhất quyết không để Lương Tú Trân rời xa.

Sự tĩnh lặng trong căn phòng đột ngột bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa. Chu Đức Tấn ngẩng đầu lên nhìn rồi nhanh chóng đáp lại một tiếng ra hiệu.

Được sự cho phép, người bên ngoài đẩy cửa bước vào trong. Anh ta trực tiếp tiến đến chỗ Chu Đức Tấn cúi đầu, vào thẳng vấn đề.



- Chủ tịch đã tìm thấy lão già kia rồi. Hiện giờ chúng tôi đã giữ lão, chúng ta nên làm gì tiếp theo.

- Tiễn lão xuống suối vàng một đoạn nhưng đừng đề lão chết quá dễ dàng.

- Tôi hiểu rồi, thưa chủ tịch!

Cuộc nói chuyện đơn giản, ngắn gọn nhưng cả hai bên đều hiểu đối phương đang nhắc đến vấn đề gì. Nhận được lệnh, người đàn ông kia lập tức rời khỏi phòng không làm phiền thêm. Chu Đức Tấn lại quay trở về với dáng vẻ ban đầu của hắn. Ngồi lặng lẽ bên cạnh Lương Tú Trân đợi cô tỉnh dậy.

Thời gian chầm chậm trôi qua, phòng bệnh chìm trong sự im lặng. Không có tiếng người nói chuyện, chỉ có hơi thở đồng đều cùng âm thanh phát ra từ những thiết bị y tế. Đồng hồ treo tường chỉ đúng 1 giờ đêm, trên giường, Lương Tú Trân bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại.

Đôi lông mày lá liễu khẽ chau lại, một vài ngón tay cử động nhẹ. Lương Tú Trân khẽ lắc đầu vài lần nữa rồi chậm rãi nâng mi mắt lên. Thứ đầu tiên xuất hiện trong đôi mắt cẫn còn đang mơ màng kia chính là hình ảnh mờ ảo của trần nhà. Lương Tú Trân khẽ chuyển động, một cảm giác đau đớn từ vết thương trên trán truyền đi khắp cơ thể. Cô bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Trong quán bar, lúc bị lão già chủ tịch Mạc không chế, Lương Tú Trân đã phải rất cố gắng để thoát ra. Cô vùng vẫy, liên tục phản kháng nhân cơ hội lúc lão không để ý mà huých mạnh vào hạ bộ hắn mở cửa chạy ra bên ngoài. Không ngờ lão vẫn bám dai như đỉa đói, bắt ép cô vào trong phòng. Lão đánh cô nhiều lần, lực đánh khá mạnh khiến cô ngã xuống đất vô tình đập đầu vào cạnh vào.

Máu trên trán nhanh chóng chảy ra, đầu óc Lương Tú Trân dần trở nên mơ hồ. Đôi mắt nhìn đâu cũng toàn là hình ảnh mờ nhạt, ảo ảnh. Lão nhân lúc cô không thể tự chủ định lao đến làm chuyện đồi bại thì bị nhân viên trong quán bắt gặp. Vì sợ liên lụy đến bản thân, lão liền bỏ chạy thật nhanh. Điều cuối cùng Lương Tú Trân nhìn thấy trước khi hoàn toàn mất đi ý thức chính là hình bóng người nhân viên kia chạy đi báo cáo. Bây giờ tỉnh lại thì thấy mình đang ở một nơi xa lạ.

Đột nhiên, Lương Tú Trân cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ bàn tay. Cô quay sang bên cạnh bắt gặp Chu Đức Tấn đang ở kế bên. Hắn gối đầu lên giường bệnh ngủ thiếp đi, bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy tay cô không buông. Lương Tú Trân tự hỏi Chu Đức Tấn là người đã đưa cô đến bệnh viện rồi ở lại chăm sóc cô cả đêm hay sao?

Lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng Lương Tú Trân bỗng xuất hiện một cảm giác khó tả. Trước kia mỗi lần cô bị bệnh hắn đều túc trực bên cạnh thức suốt đêm để chăm sóc cho cô. Nhưng khi đó, Lương Tú Trân còn cảm nhận được sự ấm áp từ Chu Đức Tấn, còn bây giờ ngoài sự chán ghét và căm hận thì chẳng còn gì.

Cô hận hắn vì đã khiến gia đình cô rơi vào cơ cực, khốn khổ.

Cô hận hắn vì hắn là người đã khiến cô mất đi tuổi thanh xuân, giam cầm năm năm cuộc đời trong chốn ngục tù.

Cô hận hắn, vì hắn đã bỏ rơi cô một mình trong căn phòng đó cùng lão già đê tiện háo sắc.

Khoảnh khắc bị lão già kia khống chế tay chân, Lương Tú Trân không thể cử động cũng không thể kháng cự. Người duy nhất xuất hiện trong tâm trí Lương Tú Trân lúc đó là Chu Đức Tấn bởi cô biết chỉ có hắn mới có thể cứu được cô. Đối diện với ánh mắt đỏ rực như loài dã thú của lão, Lương Tú Trân sợ đến nỗi toàn thân bất động. Nhưng vào khoảnh khắc định buông xuôi, Lương Tú Trân hiểu ngoài bản thân ra không ai có thể cứu được cô. Khi ấy, bằng tất cả sự cố gắng Lương Tú Trân đã thoát khỏi tay lão già kia.

Quay sang nhìn Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân hận hắn đã bỏ mặc cô. Nếu hắn không rời khỏi phòng, nếu hắn đưa cô đi cùng thì chuyện tồi tệ đã không xảy ra. Lương Tú Trân thẳng thừng rút tay ra khỏi tay Chu Đức Tấn không ngờ hành động dứt khoát của cô khiến hắn tỉnh giấc.

Chu Đức Tấn ngẩng đầu lên, thấy Lương Tú Trân đã tỉnh liền lên tiếng hỏi han.

- Em tỉnh rồi! Có thấy mệt trong người không? Còn chỗ nào cảm thấy không ổn?

Chu Đức Tấn liên tục quan tâm Lương Tú Trân bằng một loạt những câu hỏi. Hắn còn chủ động chạm vào người cô như thể đang kiểm tra xem trên người còn vết thương hay không.

Sự dịu dàng, ân cần của Chu Đức Tấn khiến Lương Tú Trân không quen. Có lẽ cô đã khắc sâu trong tâm trí hình ảnh một Chu Đức Tấn độc đoán, xấu xa. Một Chu Đức Tấn thích ức hiếp cô đến bật khóc, khiến cô chịu nhiều đau đớn. Sở thích của Chu Đức Tấn không phải là nhìn thấy Lương Tú Trân khổ sở đến nỗi phải quỵ lụy cầu xin hay sao? Giống như cách hắn ép cô làm đồ chơi của hắn, ép cô đến quán bar phục vụ đàn ông rồi không mặc đồ giống mấy vũ công thoát ý ở đó vậy.

Lương Tú Trân quen với hình ảnh Chu Đức Tấn tàn nhẫn rồi, sự dịu dàng ấm áp này khiến cô cảm thấy bức bách đến ngột ngạt khó thở.

Lương Tú Trân đẩy mạnh tay Chu Đức Tấn ra khỏi người, đồng thời lùi về sau cố tình giữ khoảng cách với hắn. Chu Đức Tấn hiểu rõ ý đồ của Lương Tú Trân. Hắn không nói gì thêm cũng không chạm vào người cô mà trực tiếp ngồi xuống ghế. Bây giờ hắn mới nhận ra những hành động khi nãy của bản thân đã quan tâm đến cô quá mức. Hắn không nên hành xử như vậy. Lúc trước hắn tệ bạc, tàn nhẫn giờ lại dịu dàng ân cần đến chính hắn còn không quen chứ đừng nói Lương Tú Trân. Chỉ là khi thấy Lương Tú Trân bị thương, Chu Đức Tấn không thể kìm lòng.



Nếu hắn thực sự không có tình cảm với cô thì sau khi khiến cô vào tù chịu nhiều tủi nhục và dày vò, hắn đã lấy một người con gái khác chứ không chờ cô năm năm.

Chu Đức Tấn trở về với dáng vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh thường ngày. Hắn nhìn qua Lương Tú Trân một lượt, thấy cô vẫn còn sức kháng cự vẫn còn tỏ thái độ với hắn xem ra tình hình sức khoẻ đã khả quan hơn. Chu Đức Tấn khoanh tay trước ngực, hắng giọng.

- Em tỉnh rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm việc gì ảnh hưởng đến sức khoẻ Vài ngày nữa sẽ xuất viện!

- Chu Đức Tấn, anh bắt đầu quan tâm tới tôi từ khi nào vậy? Chẳng phải tôi ở trong bộ dạng này chính là điều anh muốn sao? Anh muốn tôi phải đau khổ nên tìm cách nhục mạ tôi, giờ lại dịu dàng ân cần. Chu Đức Tấn, anh lại nghĩ ra kế hoạch gì mới?

Chu Đức Tấn chỉ vô tình không kiểm soát được hành vi của mình mà quan tâm Lương Tú Trân quá mức. Không ngờ đối với Lương Tú Trân, một lời nói của hắn cũng giống như đang lên kế hoạch. Chu Đức Tấn không muốn đôi co, cũng không muốn giải thích thêm về những điều Lương Tú Trân nói. Hắn chọn cách im lặng.

Người đàn ông trước mặt thà rằng bị cô hiểu lầm nhưng nhất quyết không mở miệng nói một lời. Trong lòng Lương Tú Trân càng thêm tức giận, tại sao hắn không bỏ mặc cô, vì sao phải giả vờ quan đêm nhau làm gì? Khiến cô đau khổ không phải là điều hắn muốn sao? Tại sao hết lần này đến lần khác hắn luôn khiến cô có những mộng tưởng viển vong trong đầu?

Ranh giới giữa hận và yêu thực sự quá mong manh, mong manh đến nỗi hiện tại Lương Tú Trân không nhận ra bản thân đang nằm ở vị trí nào.

- Nghỉ ngơi đi!

Ba chữ thốt ra từ miệng Chu Đức Tấn nhẹ nhàng đến lạ. Hắn không rơi vào trạng thái giống như cô nên không thể hiểu được những điều cô đang trải qua. Chu Đức Tấn đối với Lương Tú Trân như thể vừa đấm vừa xoa, thà rằng hắn luôn đối xử tệ bạc với cô ngay từ đầu thì cô đã không mông lung như thế này.

Chu Đức Tấn vừa định quay người rời đi, Lương Tú Trân liền lên tiếng ngăn cản.

- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

- Em có câu hỏi dành cho anh?

Là Chu Đức Tấn cố ý hay vô tình không để tâm đến những lời Lương Tú Trân vừa nói? Mỗi khi cô cần câu trả lời hắn đều hành xử giống vậy, như thể đang muốn né tránh.

- Anh... có phải là đang nghĩ ra kế hoạch gì nữa phải không? Lần này là gì đây hả?

- Đưa tôi vào quán bar làm vũ công thoát y hay làm công cụ để anh trao đổi với đối tác?

Những lời Lương Tú Trân vừa nói, Chu Đức Tấn nghe không lọt tai lấy một chữ. Hắn không nổi giận, bình tĩnh đáp.

- Tôi không bắt ép phục vụ đàn ông?

- Nực cười! Tôi không ngờ Chu tổng lại là người nói hai lời đấy. Anh bắt tôi ăn mặc giống gái bán hoa, đưa tôi đến quán bar. Chính miệng anh nói muốn tôi phục vụ đàn ông còn gì nữa? Anh không cần phải giả vờ thêm, nếu anh muốn tôi phục vụ bọn họ. Tôi sẽ làm!

Chu Đức Tấn không thể nhẫn nhịn thêm, miệng lưỡi Lương Tú Trân ngày càng cứng rắn, khó nghe. Hắn tiến đến chỗ cô, đôi mắt đỏ rực đầy giận dữ. Chu Đức Tấn nắm cổ tay Lương Tú Trân bị nắm đến đỏ ửng, gằn giọng.

- Lương Tú Trân, em không coi tôi là đàn ông sao mà phải tìm thằng khác?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương