Cuộc Hôn Nhân Ngọt Ngào
-
Chương 32: NHẬP GIA TÙY TỤC
Trong lòng Giang Nhiễm ấm áp, vui vẻ, lại ngọt ngào nhưng trên mặt lại vờ bình tĩnh, trêu anh: “Hóa ra là cần phải ngủ chung giường với em à?”
“Bớt nói nhảm.” Tiêu Mộ Viễn xì khẽ một tiếng, đi vào phòng trước.
Ánh mắt quét khắp bốn phía, lông mày lơ đãng nhíu lại.
Nhà nghỉ trên trấn, điều kiện đúng là có hạn. Mặt tường màu trắng xanh xem như trang trí, còn đèn là loại đèn huỳnh quang mười năm trước. Trong phòng thoang thoảng mùi mốc vì đã lâu năm không được tu sửa.
Tiêu Mộ Viễn đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra, lúc nhìn thấy tầng tầng lớp lớp bụi bám dày đặc trên ấy, vẻ mặt anh cực kỳ xấu.
Đi kèm với thanh âm kẽo kẹt khi cửa sổ bị đẩy ra, là làn gió đêm thổi vào phòng.
Tuy rằng điều kiện gia đình Giang Nhiễm không tệ, nhưng lúc học đại học, thỉnh thoảng đi quay phim ở nơi khác, các loại điều kiện gian khổ cô đều trải nghiệm qua cả rồi, nên đối với nơi này vẫn thích ứng được. Cô nhìn chung quanh một vòng, vẻ mặt không có gì khác thường, nói: “Vậy anh đi tắm trước đi. Em qua bên kia mang hành lý sang đây.”
Nói xong, cô rời phòng, qua bên kia dọn đồ.
Tiêu Mộ Viễn đứng trong phòng, nói là phòng có giường lớn tốt nhất, vậy mà diện tích còn không bằng cái phòng vệ sinh nhà anh, trần nhà cũng không đủ cao, chỉ hơn hai mét. Dáng người anh cao ngất, đứng ở đây chỉ cảm thấy khắp mọi nơi đều chật chội, có cảm giác thở không nổi.
Tiêu Mộ Viễn đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, có chút hoài nghi đời người.
Tới chỗ này, thật sự có thể ngủ ngon sao?
… Có phải anh đã đánh giá cao tác dụng của người phụ nữ này không?
Lúc Giang Nhiễm chuyển hành lý qua, thấy Tiêu Mộ Viễn vẫn còn đứng bên cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Đã trễ thế này rồi mà anh còn chưa đi tắm à?”
Tiêu Mộ Viễn xoay người, đi tới bên cạnh phòng tắm, đẩy cửa ra, đứng yên tại chỗ, không muốn di chuyển dù chỉ một bước.
Giang Nhiễm đi tới cạnh anh, liếc mắt nhìn vào trong, cười nói: “Em đã bảo anh đến khách sạn bốn sao trên thị trấn mà, anh lại cứ nhất định phải ở đây.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Giang Nhiễm: “Nếu đã đến rồi thì nên nhập gia tùy tục đi chứ.”
Mặt Tiêu Mộ Viễn không hề có chút cảm xúc… Không, theo cô thấy, đó là một vẻ mặt mà người đời dù thấy cũng chẳng mến nổi.
Anh đi vào phòng tắm, trở tay đóng cửa lại.
Giang Nhiễm sắp xếp đồ xong, ngồi lên chiếc ghế cạnh cửa sổ, vào nhóm chat sắp xếp công việc ngày mai.
Chưa nói được vài câu, đề tài đã bị lệch đi…
Trương Chương: [Đạo Nhi, vào giờ này, lẽ ra em nên quan tâm đến Tiêu tổng, người đã ngàn dặm xa xôi đến tìm mình chứ?”
Đường Bách: [Đúng, đúng, đúng, công việc thì ngày mai có thể bàn lại mà. Một khắc đáng giá ngàn vàng đó!]
Tiểu Dương: [Lúc nhìn thấy Tiêu tổng xuất hiện ở trường quay, tôi sợ đến ngây cả người!!!]
Uông Chân Chân: [Vì điều gì đã khiến tổng giám đốc bá đạo phải ngàn dặm xa xôi đến nơi thâm sơn cùng cốc này?]
Tiểu Dương: [Thì vì yêu đó!]
Giang Nhiễm: “…..”
Trong lúc mấy người này tôi một câu, anh một câu, sự bình tĩnh của Giang Nhiễm sắp không duy trì nổi nữa.
Lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng của người nào đó: “Có ở đó không?”
“Có. Sao vậy?” Giang Nhiễm đi tới, trả lời.
“Anh không có mang khăn tắm vào. Em lấy cái khăn trong hành lý tới giùm đi.”
Giang Nhiễm: “…..”
Cô nhìn thấy hành lý của Tiêu Mộ Viễn ở cửa ra vào, sau khi mở ra, rất nhanh đã tìm được khăn tắm mà anh nói.
Cô đi tới cửa phòng vệ sinh, gõ cửa: “Đây này.”
Cửa được mở ra một khe hở nhỏ, một cánh tay duỗi ra ngoài.
Giang Nhiễm đột nhiên thu tay cầm khăn về.
Cái tay kia cứng đờ giữa không trung: “Đưa cho anh.”
Giang Nhiễm cười híp mắt: “Kêu một tiếng ba ba đi, em đưa cho anh liền.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..!!”
Cách một cánh cửa, dường như cô có thể nghe thấy tiếng anh nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Mộ Viễn trầm giọng, nói: “Giang Nhiễm, em không sợ anh tìm em tính sổ hả?”
Giang Nhiễm cười cực kỳ bình tĩnh: “Vậy anh đi ra đây đi. Có thể thưởng thức mỹ nam khỏa thân sau khi tắm, vậy đời này sống cũng chẳng uổng phí rồi.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Giang Nhiễm nghe được tiếng hít thở nặng nề bên trong, trong lòng hơi có chút sợ hãi.
Nhưng cô vẫn chịu đựng sự áp lực này, quyết định làm một cú lớn.
“Không cần gọi nữa đâu, ba ba đi rồi nha! Lát nữa anh mà có gọi cũng không có đâu, tự mình ra lấy đi.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Giang Nhiễm: “Bye bye ~”
“Giang Nhiễm!” Người đàn ông quát khẽ một tiếng.
Giang Nhiễm đi về phía giường, cố tình dẫm mạnh bước chân.
Bỗng cửa phòng vệ sinh sau lưng bị đẩy ra, tiếng bước chân dồn dập áp sát, Giang Nhiễm xoay người ——
Trong lúc ánh mắt miễn cưỡng rơi xuống chỗ trắng nõn và khu rừng rậm kia, chỉ thấy nước rơi xuống lã chã, khiêu gợi đến mức gò má cô nóng lên…
Có điều chỉ ba giây sau, một bàn tay đã trùm lên mắt cô.
Khăn tắm trong tay cô cũng bị cướp đi.
Người đàn ông xoay người, quấn khăn tắm quanh hông.
Bóng lưng của anh chỉ ở trong tầm mắt cô vỏn vẹn hai giây.
Nhưng cô vẫn có thể thấy được, chiếc mông… rất cong, rất vểnh kia.
Giang Nhiễm yên lặng nuốt nước miếng, từ trước ra sau, chỗ nào cũng trêu người cả!
Nhưng khi Tiêu Mộ Viễn xoay người, tâm trí đang mơ tưởng của cô bị sắc mặt tối om của anh dọa cho lùi lại.
Giang Nhiễm nặn ra một khuôn mặt tươi cười, lui về sau một bước.
Tiêu Mộ Viễn tiến một bước, Giang Nhiễm lui thêm một bước nữa…
Mãi đến khi không thể lui được nữa, cô bị anh đè vào tường…
Tiêu Mộ Viễn cười như không cười nhìn cô: “Em mới nói gì, nhìn anh, lặp lại lần nữa.”
“Anh tưởng em không dám sao? Em còn có thể lặp lại năm lần, mười lần đấy!” Giang Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, trong nháy mắt nở nụ cười sáng lóa: “Ba ba cực kỳ đẹp trai! Ba ba cực kỳ khiêu gợi!”
Tiêu Mộ Viễn: “…..” Vẻ mặt vốn dĩ đang âm trầm lại chuyển thành không biết phải làm sao.
Người phụ nữ này đúng là một con yêu tinh mà!
Tiếng gõ cửa bên ngoài giải cứu Giang Nhiễm, cô cấp tốc chạy ra ngoài mở cửa.
Trước khi mở cửa, cô quay đầu liếc qua Tiêu Mộ Viễn, nhắc nhở: “Anh vào trong chút đi!”
Chồng có chân dài, có cơ ngực, cơ bụng, không thể cho người khác thấy được…
Giang Nhiễm đứng trước cửa, chỉ mở ra một chút.
Người đang đứng bên ngoài là trợ lý Tưởng.
Trong tay trợ lý Tưởng xách theo hai túi đồ ăn lớn, mùi thơm nức mũi bay tới.
Giang Nhiễm nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn, trợ lý Tưởng.”
“Phu nhân đừng khách sáo.” Trợ lý Tưởng cười khiêm tốn, đưa đồ xong liền đi.
Giang Nhiễm dùng chân đóng cửa lại, quay người vào phòng, đặt hai túi đồ ăn lên chiếc bàn tròn nhỏ.
Cô mở túi ra, lấy từng hộp đồ ăn ra.
Cô cười híp mắt gọi Tiêu Mộ Viễn: “Nào, đến ăn khuya đi! Quán trên trấn này xào rất ngon, là đồ nướng đàng hoàng, không phải dùng dầu rán giống chỗ kia đâu.”
Tiêu Mộ Viễn quét qua đống đồ ăn trông như đồ bỏ đi trên bàn một chút, lập tức thấy không muốn ăn.
Vẻ mặt anh kháng cự, lạnh nhạt nói: “Một mình em ăn đi.”
Dứt lời, anh lấy một chiếc quần đùi và áo phông trắng từ trong hành lý ra.
Lúc đang định thay, quay đầu lại nhìn, quả nhiên va phải tầm mắt vô cùng mãnh liệt của Giang Nhiễm.
Vẻ mặt mê trai tới mức không thể chờ đợi được nữa của cô, cùng với những tia lửa nổ bùm bụp loạn xạ dưới đáy mắt đều đập hết vào mắt anh.
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
…. Không thể tem tém lại một chút sao?
Giang Nhiễm quay đầu lại như không có chuyện gì xảy ra, lấy một miếng cánh gà nướng, chậm rãi ăn.
Tiêu Mộ Viễn muốn vào phòng tắm thay đồ, nhưng vừa nghĩ tới không gian nhỏ hẹp đó, lại không thể cất nổi bước chân.
Nhưng một người đàn ông như anh, chẳng lẽ còn sợ phải chịu thiệt à?
Nghĩ như vậy, anh đứng bên giường, cấp tốc thay đồ.
Giang Nhiễm đưa mắt nhìn bả vai và sống lưng từ từ bị chiếc áo trắng ngắn tay che khuất.
Tuy có nuối tiếc, nhưng vẫn đặc biệt đáng thưởng thức.
Vẻ đẹp cấm dục này.
Cặp chân dài thẳng tắp ẩn dưới chiếc quần đùi, rắn chắc, mạnh mẽ, như vậy thứ ở giữa hai chân chắc chắn là cực phẩm rồi.
Giang Nhiễm thưởng thức từ đầu đến chân Tiêu Mộ Viễn, trong lòng không ngừng hò hét.
Thật muốn đánh anh a!
Sau khi Tiêu Mộ Viễn thay quần áo xong liền ngồi xuống đầu giường, lướt điện thoại.
Giang Nhiễm nhờ trợ lý Trương mua cho cả đống đồ ăn rồi hiện giờ lại ngồi ăn một mình, đúng là kỳ quái.
Cô lấy một miếng chân gà quay, đi tới trước mặt Tiêu Mộ Viễn, dùng mùi thơm mê hoặc anh: “Nào, ăn một miếng đi.”
Tiêu Mộ Viễn quay mặt đi: “Không ăn.”
“Thật sự rất ngon đó.” Dứt lời, Giang Nhiễm còn cắn một miếng.
Tiêu Mộ Viễn không hề bị lay động.
Giang Nhiễm hỏi: “Không phải anh đói sao?”
Tiêu Mộ Viễn còn chưa lên tiếng, bụng của anh lại không đúng lúc kêu lên, giống như đang kháng nghị hành vi tuyệt thực của anh vậy.
Giang Nhiễm: “…..”
Giang Nhiễm mỉm cười: “Được thôi, em ăn một mình vậy.”
Cô quay lại bàn, thảnh thơi ngồi ăn khuya.
Còn bên này, Tiêu Mộ Viễn càng lúc càng đói bụng.
Cuối cùng, anh vẫn ngồi xuống chỗ đối diện Giang Nhiễm, mặt không cảm xúc cầm lấy một xiên thịt nướng.
Giang Nhiễm cười híp mắt: “Ngạc nhiên chưa, mùi vị cũng không tệ lắm đúng không?”
Tiêu Mộ Viễn liếc cô một cái, ăn xong xiên đó, lại lấy thêm một xiên nữa.
Một khi đã bắt đầu rồi, về sau cũng không thấy khó ăn lắm.
Kỳ thực, Tiêu Mộ Viễn không hiểu lắm về khẩu vị của mình, lúc ở công ty, dù có nhiều món ăn dinh dưỡng tốt cho sức khỏe là vậy mà anh vẫn cảm thấy vô vị.
Vậy mà vào đêm hôm khuya khoắt thế này, cũng là lúc không nên ăn nhất, mà anh lại cùng người phụ nữ này ăn mấy thứ đồ bỏ đi, còn ăn tới mức chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa.
Anh cảm thấy dạ dày của mình đang làm nhục trí thông minh của bản thân.
Giang Nhiễm không đến mức đói như Tiêu Mộ Viễn, chỉ ăn lưng chừng rồi ngưng, nói: “Em đi tắm đây.”
Đến lúc cô tắm xong đi ra, Tiêu Mộ Viễn đã ăn xong, cũng vứt rác luôn rồi.
Giang Nhiễm lấy một tấm ga trải giường và chăn mỏng từ trong hành lý ra, trải lên giường.
Tiêu Mộ Viễn đứng bên hỏi: “Tự mang theo hả?”
“Ừ, sợ điều kiện ở nông thôn quá kém nên chuẩn bị sẵn. Nhưng sau khi tới đây thấy cũng không tạm được nên không có dùng tới.” Giang Nhiễm nói xong, quay đầu nhìn anh, “Nhưng bây giờ ông xã đến rồi thì lại không thể giống như trước nữa.”
Tiêu Mộ Viễn không nói gì, nhưng khóe môi hơi cong lên chứng tỏ thời khắc này tâm tình của anh cũng không tệ lắm.
Sau khi hai người lên giường, Giang Nhiễm tắt đèn.
Gió đêm thổi qua cửa sổ đang mở, mang đến một chút cảm giác mát mẻ.
Giang Nhiễm tung chăn đắp lên cả hai.
Tuy nói là phòng có giường lớn, nhưng chiếc giường này cùng lắm chỉ có 1m50, không thể so sánh với chiếc giường kingsize ở nhà.
Tiêu Mộ Viễn nghiêng người qua, một cánh tay luồn dưới cổ, tay còn lại ôm lấy cô, hai chân còn kẹp lấy chân cô.
… Dùng tư thế mà anh quen thuộc nhất, vững vàng khóa cô vào trong lồng ngực.
Giang Nhiễm yên tĩnh nằm, lĩnh hội cảm giác được chồng ôm ngủ sau khi anh lặn lội đường xa đến đây, trong lòng chợt có một chút ngượng ngùng không nói nên lời. Cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến tâm hồn cô càng thêm mấy phần phơi phới.
Qua nửa ngày mà vẫn không ngủ được, cô định cùng Tiêu Mộ Viễn nói chút chuyện phiếm…
Quay đầu, thấy người đàn ông đã nhắm mắt lại.
Ngủ thiếp đi à?
Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ông xã?”
Người đàn ông không có phản ứng, khuôn mặt không có một chút biến hóa nhỏ bé nào.
Hô hấp anh đều đều có tiết tấu, lát sau, còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ nữa.
Giang Nhiễm: “…..??”
Ngàn dặm xa xôi đến đây, chỉ để ôm cô ngủ?
…. Đúng là khó tiếp nhận mà.
“Bớt nói nhảm.” Tiêu Mộ Viễn xì khẽ một tiếng, đi vào phòng trước.
Ánh mắt quét khắp bốn phía, lông mày lơ đãng nhíu lại.
Nhà nghỉ trên trấn, điều kiện đúng là có hạn. Mặt tường màu trắng xanh xem như trang trí, còn đèn là loại đèn huỳnh quang mười năm trước. Trong phòng thoang thoảng mùi mốc vì đã lâu năm không được tu sửa.
Tiêu Mộ Viễn đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra, lúc nhìn thấy tầng tầng lớp lớp bụi bám dày đặc trên ấy, vẻ mặt anh cực kỳ xấu.
Đi kèm với thanh âm kẽo kẹt khi cửa sổ bị đẩy ra, là làn gió đêm thổi vào phòng.
Tuy rằng điều kiện gia đình Giang Nhiễm không tệ, nhưng lúc học đại học, thỉnh thoảng đi quay phim ở nơi khác, các loại điều kiện gian khổ cô đều trải nghiệm qua cả rồi, nên đối với nơi này vẫn thích ứng được. Cô nhìn chung quanh một vòng, vẻ mặt không có gì khác thường, nói: “Vậy anh đi tắm trước đi. Em qua bên kia mang hành lý sang đây.”
Nói xong, cô rời phòng, qua bên kia dọn đồ.
Tiêu Mộ Viễn đứng trong phòng, nói là phòng có giường lớn tốt nhất, vậy mà diện tích còn không bằng cái phòng vệ sinh nhà anh, trần nhà cũng không đủ cao, chỉ hơn hai mét. Dáng người anh cao ngất, đứng ở đây chỉ cảm thấy khắp mọi nơi đều chật chội, có cảm giác thở không nổi.
Tiêu Mộ Viễn đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, có chút hoài nghi đời người.
Tới chỗ này, thật sự có thể ngủ ngon sao?
… Có phải anh đã đánh giá cao tác dụng của người phụ nữ này không?
Lúc Giang Nhiễm chuyển hành lý qua, thấy Tiêu Mộ Viễn vẫn còn đứng bên cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Đã trễ thế này rồi mà anh còn chưa đi tắm à?”
Tiêu Mộ Viễn xoay người, đi tới bên cạnh phòng tắm, đẩy cửa ra, đứng yên tại chỗ, không muốn di chuyển dù chỉ một bước.
Giang Nhiễm đi tới cạnh anh, liếc mắt nhìn vào trong, cười nói: “Em đã bảo anh đến khách sạn bốn sao trên thị trấn mà, anh lại cứ nhất định phải ở đây.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Giang Nhiễm: “Nếu đã đến rồi thì nên nhập gia tùy tục đi chứ.”
Mặt Tiêu Mộ Viễn không hề có chút cảm xúc… Không, theo cô thấy, đó là một vẻ mặt mà người đời dù thấy cũng chẳng mến nổi.
Anh đi vào phòng tắm, trở tay đóng cửa lại.
Giang Nhiễm sắp xếp đồ xong, ngồi lên chiếc ghế cạnh cửa sổ, vào nhóm chat sắp xếp công việc ngày mai.
Chưa nói được vài câu, đề tài đã bị lệch đi…
Trương Chương: [Đạo Nhi, vào giờ này, lẽ ra em nên quan tâm đến Tiêu tổng, người đã ngàn dặm xa xôi đến tìm mình chứ?”
Đường Bách: [Đúng, đúng, đúng, công việc thì ngày mai có thể bàn lại mà. Một khắc đáng giá ngàn vàng đó!]
Tiểu Dương: [Lúc nhìn thấy Tiêu tổng xuất hiện ở trường quay, tôi sợ đến ngây cả người!!!]
Uông Chân Chân: [Vì điều gì đã khiến tổng giám đốc bá đạo phải ngàn dặm xa xôi đến nơi thâm sơn cùng cốc này?]
Tiểu Dương: [Thì vì yêu đó!]
Giang Nhiễm: “…..”
Trong lúc mấy người này tôi một câu, anh một câu, sự bình tĩnh của Giang Nhiễm sắp không duy trì nổi nữa.
Lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng của người nào đó: “Có ở đó không?”
“Có. Sao vậy?” Giang Nhiễm đi tới, trả lời.
“Anh không có mang khăn tắm vào. Em lấy cái khăn trong hành lý tới giùm đi.”
Giang Nhiễm: “…..”
Cô nhìn thấy hành lý của Tiêu Mộ Viễn ở cửa ra vào, sau khi mở ra, rất nhanh đã tìm được khăn tắm mà anh nói.
Cô đi tới cửa phòng vệ sinh, gõ cửa: “Đây này.”
Cửa được mở ra một khe hở nhỏ, một cánh tay duỗi ra ngoài.
Giang Nhiễm đột nhiên thu tay cầm khăn về.
Cái tay kia cứng đờ giữa không trung: “Đưa cho anh.”
Giang Nhiễm cười híp mắt: “Kêu một tiếng ba ba đi, em đưa cho anh liền.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..!!”
Cách một cánh cửa, dường như cô có thể nghe thấy tiếng anh nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Mộ Viễn trầm giọng, nói: “Giang Nhiễm, em không sợ anh tìm em tính sổ hả?”
Giang Nhiễm cười cực kỳ bình tĩnh: “Vậy anh đi ra đây đi. Có thể thưởng thức mỹ nam khỏa thân sau khi tắm, vậy đời này sống cũng chẳng uổng phí rồi.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Giang Nhiễm nghe được tiếng hít thở nặng nề bên trong, trong lòng hơi có chút sợ hãi.
Nhưng cô vẫn chịu đựng sự áp lực này, quyết định làm một cú lớn.
“Không cần gọi nữa đâu, ba ba đi rồi nha! Lát nữa anh mà có gọi cũng không có đâu, tự mình ra lấy đi.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Giang Nhiễm: “Bye bye ~”
“Giang Nhiễm!” Người đàn ông quát khẽ một tiếng.
Giang Nhiễm đi về phía giường, cố tình dẫm mạnh bước chân.
Bỗng cửa phòng vệ sinh sau lưng bị đẩy ra, tiếng bước chân dồn dập áp sát, Giang Nhiễm xoay người ——
Trong lúc ánh mắt miễn cưỡng rơi xuống chỗ trắng nõn và khu rừng rậm kia, chỉ thấy nước rơi xuống lã chã, khiêu gợi đến mức gò má cô nóng lên…
Có điều chỉ ba giây sau, một bàn tay đã trùm lên mắt cô.
Khăn tắm trong tay cô cũng bị cướp đi.
Người đàn ông xoay người, quấn khăn tắm quanh hông.
Bóng lưng của anh chỉ ở trong tầm mắt cô vỏn vẹn hai giây.
Nhưng cô vẫn có thể thấy được, chiếc mông… rất cong, rất vểnh kia.
Giang Nhiễm yên lặng nuốt nước miếng, từ trước ra sau, chỗ nào cũng trêu người cả!
Nhưng khi Tiêu Mộ Viễn xoay người, tâm trí đang mơ tưởng của cô bị sắc mặt tối om của anh dọa cho lùi lại.
Giang Nhiễm nặn ra một khuôn mặt tươi cười, lui về sau một bước.
Tiêu Mộ Viễn tiến một bước, Giang Nhiễm lui thêm một bước nữa…
Mãi đến khi không thể lui được nữa, cô bị anh đè vào tường…
Tiêu Mộ Viễn cười như không cười nhìn cô: “Em mới nói gì, nhìn anh, lặp lại lần nữa.”
“Anh tưởng em không dám sao? Em còn có thể lặp lại năm lần, mười lần đấy!” Giang Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, trong nháy mắt nở nụ cười sáng lóa: “Ba ba cực kỳ đẹp trai! Ba ba cực kỳ khiêu gợi!”
Tiêu Mộ Viễn: “…..” Vẻ mặt vốn dĩ đang âm trầm lại chuyển thành không biết phải làm sao.
Người phụ nữ này đúng là một con yêu tinh mà!
Tiếng gõ cửa bên ngoài giải cứu Giang Nhiễm, cô cấp tốc chạy ra ngoài mở cửa.
Trước khi mở cửa, cô quay đầu liếc qua Tiêu Mộ Viễn, nhắc nhở: “Anh vào trong chút đi!”
Chồng có chân dài, có cơ ngực, cơ bụng, không thể cho người khác thấy được…
Giang Nhiễm đứng trước cửa, chỉ mở ra một chút.
Người đang đứng bên ngoài là trợ lý Tưởng.
Trong tay trợ lý Tưởng xách theo hai túi đồ ăn lớn, mùi thơm nức mũi bay tới.
Giang Nhiễm nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn, trợ lý Tưởng.”
“Phu nhân đừng khách sáo.” Trợ lý Tưởng cười khiêm tốn, đưa đồ xong liền đi.
Giang Nhiễm dùng chân đóng cửa lại, quay người vào phòng, đặt hai túi đồ ăn lên chiếc bàn tròn nhỏ.
Cô mở túi ra, lấy từng hộp đồ ăn ra.
Cô cười híp mắt gọi Tiêu Mộ Viễn: “Nào, đến ăn khuya đi! Quán trên trấn này xào rất ngon, là đồ nướng đàng hoàng, không phải dùng dầu rán giống chỗ kia đâu.”
Tiêu Mộ Viễn quét qua đống đồ ăn trông như đồ bỏ đi trên bàn một chút, lập tức thấy không muốn ăn.
Vẻ mặt anh kháng cự, lạnh nhạt nói: “Một mình em ăn đi.”
Dứt lời, anh lấy một chiếc quần đùi và áo phông trắng từ trong hành lý ra.
Lúc đang định thay, quay đầu lại nhìn, quả nhiên va phải tầm mắt vô cùng mãnh liệt của Giang Nhiễm.
Vẻ mặt mê trai tới mức không thể chờ đợi được nữa của cô, cùng với những tia lửa nổ bùm bụp loạn xạ dưới đáy mắt đều đập hết vào mắt anh.
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
…. Không thể tem tém lại một chút sao?
Giang Nhiễm quay đầu lại như không có chuyện gì xảy ra, lấy một miếng cánh gà nướng, chậm rãi ăn.
Tiêu Mộ Viễn muốn vào phòng tắm thay đồ, nhưng vừa nghĩ tới không gian nhỏ hẹp đó, lại không thể cất nổi bước chân.
Nhưng một người đàn ông như anh, chẳng lẽ còn sợ phải chịu thiệt à?
Nghĩ như vậy, anh đứng bên giường, cấp tốc thay đồ.
Giang Nhiễm đưa mắt nhìn bả vai và sống lưng từ từ bị chiếc áo trắng ngắn tay che khuất.
Tuy có nuối tiếc, nhưng vẫn đặc biệt đáng thưởng thức.
Vẻ đẹp cấm dục này.
Cặp chân dài thẳng tắp ẩn dưới chiếc quần đùi, rắn chắc, mạnh mẽ, như vậy thứ ở giữa hai chân chắc chắn là cực phẩm rồi.
Giang Nhiễm thưởng thức từ đầu đến chân Tiêu Mộ Viễn, trong lòng không ngừng hò hét.
Thật muốn đánh anh a!
Sau khi Tiêu Mộ Viễn thay quần áo xong liền ngồi xuống đầu giường, lướt điện thoại.
Giang Nhiễm nhờ trợ lý Trương mua cho cả đống đồ ăn rồi hiện giờ lại ngồi ăn một mình, đúng là kỳ quái.
Cô lấy một miếng chân gà quay, đi tới trước mặt Tiêu Mộ Viễn, dùng mùi thơm mê hoặc anh: “Nào, ăn một miếng đi.”
Tiêu Mộ Viễn quay mặt đi: “Không ăn.”
“Thật sự rất ngon đó.” Dứt lời, Giang Nhiễm còn cắn một miếng.
Tiêu Mộ Viễn không hề bị lay động.
Giang Nhiễm hỏi: “Không phải anh đói sao?”
Tiêu Mộ Viễn còn chưa lên tiếng, bụng của anh lại không đúng lúc kêu lên, giống như đang kháng nghị hành vi tuyệt thực của anh vậy.
Giang Nhiễm: “…..”
Giang Nhiễm mỉm cười: “Được thôi, em ăn một mình vậy.”
Cô quay lại bàn, thảnh thơi ngồi ăn khuya.
Còn bên này, Tiêu Mộ Viễn càng lúc càng đói bụng.
Cuối cùng, anh vẫn ngồi xuống chỗ đối diện Giang Nhiễm, mặt không cảm xúc cầm lấy một xiên thịt nướng.
Giang Nhiễm cười híp mắt: “Ngạc nhiên chưa, mùi vị cũng không tệ lắm đúng không?”
Tiêu Mộ Viễn liếc cô một cái, ăn xong xiên đó, lại lấy thêm một xiên nữa.
Một khi đã bắt đầu rồi, về sau cũng không thấy khó ăn lắm.
Kỳ thực, Tiêu Mộ Viễn không hiểu lắm về khẩu vị của mình, lúc ở công ty, dù có nhiều món ăn dinh dưỡng tốt cho sức khỏe là vậy mà anh vẫn cảm thấy vô vị.
Vậy mà vào đêm hôm khuya khoắt thế này, cũng là lúc không nên ăn nhất, mà anh lại cùng người phụ nữ này ăn mấy thứ đồ bỏ đi, còn ăn tới mức chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa.
Anh cảm thấy dạ dày của mình đang làm nhục trí thông minh của bản thân.
Giang Nhiễm không đến mức đói như Tiêu Mộ Viễn, chỉ ăn lưng chừng rồi ngưng, nói: “Em đi tắm đây.”
Đến lúc cô tắm xong đi ra, Tiêu Mộ Viễn đã ăn xong, cũng vứt rác luôn rồi.
Giang Nhiễm lấy một tấm ga trải giường và chăn mỏng từ trong hành lý ra, trải lên giường.
Tiêu Mộ Viễn đứng bên hỏi: “Tự mang theo hả?”
“Ừ, sợ điều kiện ở nông thôn quá kém nên chuẩn bị sẵn. Nhưng sau khi tới đây thấy cũng không tạm được nên không có dùng tới.” Giang Nhiễm nói xong, quay đầu nhìn anh, “Nhưng bây giờ ông xã đến rồi thì lại không thể giống như trước nữa.”
Tiêu Mộ Viễn không nói gì, nhưng khóe môi hơi cong lên chứng tỏ thời khắc này tâm tình của anh cũng không tệ lắm.
Sau khi hai người lên giường, Giang Nhiễm tắt đèn.
Gió đêm thổi qua cửa sổ đang mở, mang đến một chút cảm giác mát mẻ.
Giang Nhiễm tung chăn đắp lên cả hai.
Tuy nói là phòng có giường lớn, nhưng chiếc giường này cùng lắm chỉ có 1m50, không thể so sánh với chiếc giường kingsize ở nhà.
Tiêu Mộ Viễn nghiêng người qua, một cánh tay luồn dưới cổ, tay còn lại ôm lấy cô, hai chân còn kẹp lấy chân cô.
… Dùng tư thế mà anh quen thuộc nhất, vững vàng khóa cô vào trong lồng ngực.
Giang Nhiễm yên tĩnh nằm, lĩnh hội cảm giác được chồng ôm ngủ sau khi anh lặn lội đường xa đến đây, trong lòng chợt có một chút ngượng ngùng không nói nên lời. Cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến tâm hồn cô càng thêm mấy phần phơi phới.
Qua nửa ngày mà vẫn không ngủ được, cô định cùng Tiêu Mộ Viễn nói chút chuyện phiếm…
Quay đầu, thấy người đàn ông đã nhắm mắt lại.
Ngủ thiếp đi à?
Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ông xã?”
Người đàn ông không có phản ứng, khuôn mặt không có một chút biến hóa nhỏ bé nào.
Hô hấp anh đều đều có tiết tấu, lát sau, còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ nữa.
Giang Nhiễm: “…..??”
Ngàn dặm xa xôi đến đây, chỉ để ôm cô ngủ?
…. Đúng là khó tiếp nhận mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook