Cuộc Hôn Nhân Ngọt Ngào
-
Chương 26: THỊNH TÌNH KHÔNG THỂ CHỐI TỪ
Rốt cuộc Giang Nhiễm đã lĩnh hội được cảm giác môi lưỡi dây dưa là như thế nào…
Vốn dĩ cô chỉ định trao cho anh một nụ hôn, để anh có thể thoát khỏi thế giới trong thoáng chốc.
Nhưng mà khi môi hai người chạm vào nhau, cô mới phát hiện, sự việc không thể dùng lý trí để chủ đạo nữa.
Muốn thâm nhập một chút rồi lại càng muốn vào sâu hơn nữa, cô hoàn toàn làm theo bản năng, can đảm cạy môi của anh ra…
Nhưng cô còn chưa chủ động được bao lâu thì anh đã bắt đầu phản công.
Người đàn ông này không hiểu cách thức nên làm loạn trong miệng cô một cách thô bạo.
Đây là một loại tư vị mà anh chưa bao giờ được nếm thử, ngọt ngào như vậy, mềm mại như vậy, cảm giác tê tê dại dại từ lòng bàn chân truyền khắp toàn thân.
Những ký ức đen tối mà anh đã đè nén trong lòng bấy lâu nay đều bị quên lãng.
Thời khắc này, anh chỉ muốn chuyên tâm cảm nhận tư vị khiến anh mê muội này…
Giang Nhiễm bị đau vì sự thô bạo của Tiêu Mộ Viễn, đầu lưỡi của anh không chút lưu tình cướp đoạt trong miệng cô, như hận không thể nếm thử tư vị mỗi một nơi trong đó.
Anh không chịu buông tha cho lưỡi cô, nhiều lần dây dưa mút vào.
“… Ưm…” Giang Nhiễm bị anh hôn đến thở không nổi, đột nhiên đẩy anh ra, lùi về sau hai bước.
“Anh… dịu dàng một chút có được không hả… rất đau đó…” Giang Nhiễm hờn dỗi.
Tiêu Mộ Viễn thở dốc nặng nề, hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô.
Giang Nhiễm hít một hơi, cười khẽ: “Lẽ nào anh không biết hôn?”
“…..” Tiêu Mộ Viễn đến gần cô.
Sao anh có thể nói cho cô biết, đây là nụ hôn đầu tiên của anh với một người phụ nữ.
Anh nắm lấy cánh tay cô, lúc định hôn tiếp thì Giang Nhiễm lại quay mặt đi, nói: “Anh đừng vội, dựa theo tiết tấu của em, cứ từ từ, có được không?”
Nếu cứ giống như nụ hôn như cuồng phong mưa rào vừa rồi của anh, chắc cô sẽ nghẹt thở mất.
“Được.” Người đàn ông nhìn môi cô chằm chằm, cất giọng khàn khàn: “Đều nghe theo em.”
Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, Giang Nhiễm lại chậm rãi đưa môi tới lần nữa.
Hai người cùng lúc hôn lên môi đối phương. Lần này, anh rất kiên nhẫn, tùy ý để cô dẫn dắt.
Cô hôn rất dịu dàng, chậm rãi trêu đùa mỗi dây thần kinh của anh, rồi lại có một cảm giác thoải mái không thể thốt thành lời.
Bên trong đại sảnh, lúc Tiêu Ngữ Linh cắt bánh ga tô, Tiêu Mộc Thành mới nhớ tới anh trai, bèn hỏi một câu: “Anh cả đâu?”
Dường như lúc này Trần Tư Vận mới nhớ tới có một người như vậy, nhìn quanh bốn phía một lượt, nhàn nhạt nói: “Không biết nó đã đi đâu rồi… Quên đi, nó vui là được rồi.”
Tiêu Mộc Thành lấy một lát bánh ga tô, đưa cho Tiêu Ngữ Linh: “Tiểu thọ tinh, đi đưa lát bánh sinh nhật này cho anh cả đi.”
Ánh mắt cô bé rõ ràng rất mâu thuẫn, lùi về sau một bước, không đưa tay ra nhận.
Trần Tư Vận: “Thôi bỏ đi, đừng có miễn cưỡng Tiểu Ngữ. Thời gian con bé ở bên Mộ Viễn rất ít, mà nó lại thường xuyên làm mặt lạnh, con nít sợ nó cũng là chuyện bình thường thôi.”
Cô bé cúi đầu, thấp giọng nói một câu: “Con không thích anh cả…”
Tiêu Hạo nghe vậy, ho khẽ một tiếng, đặt tay lên đầu con gái: “Tiểu Ngữ, đừng có nói lung tung.”
“Xin lỗi ba.” Cô bé lập tức nói.
Tiêu Mộc Thành nhún vai: “Vậy con đi tìm anh cả đây.”
Thế là, anh cầm lấy bánh ga tô đi tìm người.
Đi chưa được hai bước, Thư Khả đã ngăn anh ta lại, cười mỉm nói: “Cậu đi chơi với Tiểu Ngữ đi, để tôi mang bánh cho anh Mộ Viễn.”
Tiêu Mộc Thành thấy cô ta tích cực như vậy nên cũng không tiện từ chối: “Thôi được rồi.”
Thư Khả cầm bánh ga tô, chần chừ đi lại khắp nơi.
Rất nhanh, cô ta đã nhìn thấy hai người kia đang hôn nhau trên sân thượng.
Cô ta bước nhanh về phía trước, duy trì nụ cười khéo léo, đứng lại bên cạnh hai người, gọi: “Anh Mộ Viễn…”
Giang Nhiễm lấy lại tinh thần, đẩy Tiêu Mộ Viễn ra, quay đầu lại.
Thư Khả thấy mặt cô ửng hồng, môi bị cắn mút đến đỏ bừng, lòng như bị từng mũi kim đâm vào.
Nhưng mặt cô ta vẫn không chút biến sắc, vẫn là nụ cười khéo léo ấy, đưa bánh ga tô cho Tiêu Mộ Viễn.
“Tất cả mọi người đều đang ăn bên trong, không thấy anh nên mới bảo em mang bánh đến cho anh.”
Tiêu Mộ Viễn hòa hoãn lại hơi thở, chặn lại cơn sóng đang muốn trỗi dậy trong lòng.
Lúc nhìn về phía Thư Khả, sắc mặt liền âm trầm, lạnh lùng nói: “Đặt bánh xuống là được rồi.”
Thư Khả đặt dĩa bánh xuống chiếc bàn nhỏ, lần thứ hai nhìn Tiêu Mộ Viễn, sắc mặt của anh vẫn rất khó coi, hơn nữa hoàn toàn là dáng vẻ lạnh lùng không muốn nói chuyện.
“Vậy… em vào trong trước đây.” Cô ta tự tìm cho mình bậc thang, vội vã rời đi.
Chờ Thư Khả đi xa, Tiêu Mộ Viễn lại ôm eo Giang Nhiễm một lần nữa.
Giang Nhiễm tránh còn không kịp: “Thôi được rồi, đừng hôn nữa…”
Cô ghét bỏ liếc anh một cái, hừ nhẹ: “Miệng bị anh hôn đến sưng cả rồi.”
Giang Nhiễm đi tới bên bàn, cầm dĩa bánh lên, nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của Thư Khả, rõ ràng rất muốn khóc nhưng lại phải miễn cưỡng tươi cười, bỗng có một loại thoải mái không tên.
“Em gái xinh đẹp đưa bánh tới cho anh này, anh có để ý tới không vậy?” Giang Nhiễm mỉm cười nhìn về phía Tiêu Mộ Viễn.
Mắt Tiêu Mộ Viễn như có lửa, thanh âm khàn khàn: “Muốn ăn thì ăn đi. Còn cần phải hỏi anh nữa hả?”
Giang Nhiễm: “Dù sao người ta cũng chỉ mặt gọi tên anh mà.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Sao anh lại có cảm giác lời cô nói có thâm ý gì đó?
Giang Nhiễm ngồi trên ghế, bắt đầu hưởng thụ lát bánh do tình địch mang tới.
Ánh mắt Tiêu Mộ Viễn rơi vào đôi môi anh đào nhỏ nhắn kia, lòng càng gợn sóng lợi hại hơn, thật vất vả mới đè nén được những cảm xúc đó xuống.
Anh dựa lưng vào lan can, nhìn bầu trời đêm ở phía xa, tự châm một điếu thuốc.
Giang Nhiễm ăn vài miếng, sau đó bưng bánh ga tô đi tới bên cạnh người đàn ông, xiên một miếng khác đưa đến bên khóe miệng anh: “Em không thể ăn hết một mình được.”
Tiêu Mộ Viễn lạnh nhạt quét mắt qua một chút rồi nói: “Anh không thích ăn mấy thứ ngọt ngấy này.”
“Thật hả?” Giang Nhiễm kinh ngạc, đến gần tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Vậy môi của em có ngọt quá không?”
Máu trong người Tiêu Mộ Viễn trào lên ngay tức khắc, bị kiềm nén đến mức muốn nổ tung.
Anh quay đầu nhìn về phía Giang Nhiễm, hai mắt nheo lại: “Anh quên rồi, phải nếm lại mới biết được.”
“… Không… ưm….” Lời cự tuyệt còn chưa nói xong đã bị anh chặn lại.
Trong lúc nồng nhiệt, đầu óc Giang Nhiễm choáng váng, hỗn loạn nghĩ: Chẳng lẽ người đàn ông này bị người ta khám phá ra cơ quan đáng sợ gì rồi hả…
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, khách khứa lần lượt ra về.
Lúc Tiêu Mộ Viễn định đi thì bị Trần Tư Vận cố hết sức giữ lại.
“Hiếm khi về nhà một chuyến, hay là ngủ lại một đêm đi mà… Buổi tối còn phải đi tới đi lui thì mệt biết bao.”
“Tiểu Nhiễm còn chưa từng ở đây bao giờ, lẽ ra cô dâu mới thì nên ở lại nhà chính của Tiêu gia mới phải chứ.”
Tiêu Hạo tiếp lời: “Cứ nghe theo dì đi, tối nay đừng về nữa.”
Tiêu Mộ Viễn không lên tiếng, nhưng Giang Nhiễm lại có chút không chịu được. Đối mặt với sự nhiệt tình của bố mẹ chồng, cô lại là một cô dâu mới, nếu không biểu lộ gì, vậy thì cũng quá không chừa mặt mũi cho trưởng bối Tiêu gia rồi.
Vì thế Giang Nhiễm liền kéo tay Tiêu Mộ Viễn: “Vậy tối nay chúng ta không về nữa nhé?”
Tiêu Mộ Viễn nhìn cô một cái, gật đầu.
Trần Tư Vận dẫn Giang Nhiễm vào phòng thay quần áo để cô chọn đồ.
Trần Tư Vận: “Mấy thứ này đều chưa từng mặc qua, con xem thích cái nào thì cứ lấy đi.”
Giang Nhiễm: “Cảm ơn dì.”
Nhìn thấy phòng thay đồ của Trần Tư Vận không chỉ lớn hơn phòng khách nhà người khác mà còn có nhiều loại quần áo mẫu giới hạn xa xỉ, các loại trang sức với đủ các phong cách khác nhau, rốt cuộc cô cũng biết được một chút đời sống của các phu nhân nhà quyền quý là như thế nào rồi.
Rất nhanh, Giang Nhiễm đã tùy tiện chọn được một chiếc váy ngủ từ trong đống quần áo: “Cái này là được rồi ạ.”
“Chọn một chiếc váy luôn đi, bằng không ngày mai mặc cái gì đây?”
“Quần áo hôm nay có thể mặc lại được mà.”
“Vậy thì không được. Đã là phụ nữ thì phải xinh đẹp, tinh tế, sao có thể mặc cùng một bộ quần áo trong hai ngày chứ.”
Trần Tư Vận cười, lấy ra một bộ trang phục cho cô: “Bộ này dì mua ở Paris hồi tháng trước, chưa từng mặc qua, ngay cả nhãn cũng chưa kịp cắt, con cứ cầm lấy đi. Bộ này rất thích hợp với những người trẻ tuổi.”
Giang Nhiễm dù không muốn, nhưng lại không thể chối từ thịnh tình của Trần Tư Vận, đành phải nhận lấy: “Vậy con cảm ơn dì.”
Trần Tư Vận: “Bây giờ còn sớm, hay là chúng ta ra ban công ngồi một lát đi?”
Trực giác nói cho cô biết, tiếp đó chắc chắn là những nội dung mà cô không hề muốn nghe.
Thế nhưng, vì thân phận của mình nên cô không có cách nào từ chối.
Trần Tư Vận dẫn Giang Nhiễm ra vườn hoa ngoài trời ngồi xuống.
Bà nói ngay vào chuyện chính: “Tiểu Nhiễm, có lẽ con biết Trần Trí Quân, Tổng giám đốc Trần nhỉ?”
Giang Nhiễm gật đầu.
“Nó là đứa em họ không nên thân của dì, dì phải trăm cay nghìn đắng mới đưa nó vào Đông Ảnh được, vậy mà nó lại… haizz…”
Giang Nhiễm im lặng lắng nghe.
“Đều là do lúc còn bé sợ nghèo nên riết rồi thành tham, nên bây giờ mới lợi dụng chức vụ để kiếm lợi cho mình. Cách đây không lâu, Mộ Viễn đã hạ lệnh điều tra Đông Ảnh, vừa tra đã ra nó ngay.”
“…..” Giang Nhiễm không hề cảm thấy bất ngờ. Loại người như Trần Trí Quân, ba chữ “không sạch sẽ” cũng viết cả lên trên mặt rồi.
Có điều, khi Trần Tư Vận nói với cô những lời này, không phải cô không hiểu ý bà ta, nhưng cũng không biết nên tiếp lời như thế nào.
“Dù sao nó cũng là em trai của dì, cách chức còn không nói làm gì, đằng này Mộ Viễn còn định tống nó vào tù… Dì thân là chị, sau này phải đối mặt với nhà mẹ đẻ như thế nào đây?” Trần Tư Vận vừa nói đến đó, hai mắt đã đỏ lên.
Bà bỏ qua tự tôn của mình, khẩn thiết nhìn Giang Nhiễm: “Tính tình Mộ Viễn cố chấp, người khác không thể khiến nó lay động được. Nhưng con thì khác, con có thể khuyên nó giúp dì được không?”
Giang Nhiễm: “Khuyên anh ấy ạ?”
Trần Tư Vận: “Khuyên nó nhẹ tay với Trí Quân một chút, đừng có nháo đến mức phải đi khởi tố như vậy. Đóng cửa lại rồi, khi chỉ có người trong nhà với nhau, thì nó muốn làm sao cũng được.”
Giang Nhiễm cảm thấy áp bức, vẻ mặt mờ mịt: “Anh ấy chưa bao giờ bàn chuyện công việc với con, cũng chưa từng để con tự quyết bất cứ chuyện gì… Con không có bản lĩnh khuyên anh ấy đâu…”
“Tiểu Nhiễm, dì nghe nói lần Mộ Viễn cố ý nhằm vào Trí Quân là bởi vì nó đã đắc tội với con tại buổi tiệc rượu.” Trần Tư Vận nhìn vào mắt cô, tựa như muốn xem là thật hay giả.
Giang Nhiễm: “…..”
Cô ngẩn người, lắc đầu: “Không thể nói là đắc tội được, chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi mà. Sau đó Tổng giám đốc Trần cũng đã đích thân đến đoàn phim thăm ban, còn rất thân thiện với tất cả chúng con.”
“Nếu không có khúc mắc gì thì tốt rồi. Vậy con hãy nể tình dì mà nói giúp cho Trí Quân một chút đi.”
Ánh mắt Trần Tư Vận dịu dàng lại thân thiết, giống như một người chị đang nhìn em gái mình: “Tiểu Nhiễm, trước đây nhờ dì cố gắng thúc đẩy con mới có thể thuận lợi gả vào Tiêu gia. Khi người nhà gặp khó khăn thì tất cả phải cùng nhau giải quyết chứ. Người ngoài đều nói dì rất chiều chuộng thương yêu con, mà đó lại là sự thật đấy. Lần đầu tiên nhìn thấy con thì dì đã thích rồi. Dì rất muốn có một đứa con dâu vừa xinh đẹp vừa thông minh giống như con vậy đó.”
Vốn dĩ cô chỉ định trao cho anh một nụ hôn, để anh có thể thoát khỏi thế giới trong thoáng chốc.
Nhưng mà khi môi hai người chạm vào nhau, cô mới phát hiện, sự việc không thể dùng lý trí để chủ đạo nữa.
Muốn thâm nhập một chút rồi lại càng muốn vào sâu hơn nữa, cô hoàn toàn làm theo bản năng, can đảm cạy môi của anh ra…
Nhưng cô còn chưa chủ động được bao lâu thì anh đã bắt đầu phản công.
Người đàn ông này không hiểu cách thức nên làm loạn trong miệng cô một cách thô bạo.
Đây là một loại tư vị mà anh chưa bao giờ được nếm thử, ngọt ngào như vậy, mềm mại như vậy, cảm giác tê tê dại dại từ lòng bàn chân truyền khắp toàn thân.
Những ký ức đen tối mà anh đã đè nén trong lòng bấy lâu nay đều bị quên lãng.
Thời khắc này, anh chỉ muốn chuyên tâm cảm nhận tư vị khiến anh mê muội này…
Giang Nhiễm bị đau vì sự thô bạo của Tiêu Mộ Viễn, đầu lưỡi của anh không chút lưu tình cướp đoạt trong miệng cô, như hận không thể nếm thử tư vị mỗi một nơi trong đó.
Anh không chịu buông tha cho lưỡi cô, nhiều lần dây dưa mút vào.
“… Ưm…” Giang Nhiễm bị anh hôn đến thở không nổi, đột nhiên đẩy anh ra, lùi về sau hai bước.
“Anh… dịu dàng một chút có được không hả… rất đau đó…” Giang Nhiễm hờn dỗi.
Tiêu Mộ Viễn thở dốc nặng nề, hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô.
Giang Nhiễm hít một hơi, cười khẽ: “Lẽ nào anh không biết hôn?”
“…..” Tiêu Mộ Viễn đến gần cô.
Sao anh có thể nói cho cô biết, đây là nụ hôn đầu tiên của anh với một người phụ nữ.
Anh nắm lấy cánh tay cô, lúc định hôn tiếp thì Giang Nhiễm lại quay mặt đi, nói: “Anh đừng vội, dựa theo tiết tấu của em, cứ từ từ, có được không?”
Nếu cứ giống như nụ hôn như cuồng phong mưa rào vừa rồi của anh, chắc cô sẽ nghẹt thở mất.
“Được.” Người đàn ông nhìn môi cô chằm chằm, cất giọng khàn khàn: “Đều nghe theo em.”
Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, Giang Nhiễm lại chậm rãi đưa môi tới lần nữa.
Hai người cùng lúc hôn lên môi đối phương. Lần này, anh rất kiên nhẫn, tùy ý để cô dẫn dắt.
Cô hôn rất dịu dàng, chậm rãi trêu đùa mỗi dây thần kinh của anh, rồi lại có một cảm giác thoải mái không thể thốt thành lời.
Bên trong đại sảnh, lúc Tiêu Ngữ Linh cắt bánh ga tô, Tiêu Mộc Thành mới nhớ tới anh trai, bèn hỏi một câu: “Anh cả đâu?”
Dường như lúc này Trần Tư Vận mới nhớ tới có một người như vậy, nhìn quanh bốn phía một lượt, nhàn nhạt nói: “Không biết nó đã đi đâu rồi… Quên đi, nó vui là được rồi.”
Tiêu Mộc Thành lấy một lát bánh ga tô, đưa cho Tiêu Ngữ Linh: “Tiểu thọ tinh, đi đưa lát bánh sinh nhật này cho anh cả đi.”
Ánh mắt cô bé rõ ràng rất mâu thuẫn, lùi về sau một bước, không đưa tay ra nhận.
Trần Tư Vận: “Thôi bỏ đi, đừng có miễn cưỡng Tiểu Ngữ. Thời gian con bé ở bên Mộ Viễn rất ít, mà nó lại thường xuyên làm mặt lạnh, con nít sợ nó cũng là chuyện bình thường thôi.”
Cô bé cúi đầu, thấp giọng nói một câu: “Con không thích anh cả…”
Tiêu Hạo nghe vậy, ho khẽ một tiếng, đặt tay lên đầu con gái: “Tiểu Ngữ, đừng có nói lung tung.”
“Xin lỗi ba.” Cô bé lập tức nói.
Tiêu Mộc Thành nhún vai: “Vậy con đi tìm anh cả đây.”
Thế là, anh cầm lấy bánh ga tô đi tìm người.
Đi chưa được hai bước, Thư Khả đã ngăn anh ta lại, cười mỉm nói: “Cậu đi chơi với Tiểu Ngữ đi, để tôi mang bánh cho anh Mộ Viễn.”
Tiêu Mộc Thành thấy cô ta tích cực như vậy nên cũng không tiện từ chối: “Thôi được rồi.”
Thư Khả cầm bánh ga tô, chần chừ đi lại khắp nơi.
Rất nhanh, cô ta đã nhìn thấy hai người kia đang hôn nhau trên sân thượng.
Cô ta bước nhanh về phía trước, duy trì nụ cười khéo léo, đứng lại bên cạnh hai người, gọi: “Anh Mộ Viễn…”
Giang Nhiễm lấy lại tinh thần, đẩy Tiêu Mộ Viễn ra, quay đầu lại.
Thư Khả thấy mặt cô ửng hồng, môi bị cắn mút đến đỏ bừng, lòng như bị từng mũi kim đâm vào.
Nhưng mặt cô ta vẫn không chút biến sắc, vẫn là nụ cười khéo léo ấy, đưa bánh ga tô cho Tiêu Mộ Viễn.
“Tất cả mọi người đều đang ăn bên trong, không thấy anh nên mới bảo em mang bánh đến cho anh.”
Tiêu Mộ Viễn hòa hoãn lại hơi thở, chặn lại cơn sóng đang muốn trỗi dậy trong lòng.
Lúc nhìn về phía Thư Khả, sắc mặt liền âm trầm, lạnh lùng nói: “Đặt bánh xuống là được rồi.”
Thư Khả đặt dĩa bánh xuống chiếc bàn nhỏ, lần thứ hai nhìn Tiêu Mộ Viễn, sắc mặt của anh vẫn rất khó coi, hơn nữa hoàn toàn là dáng vẻ lạnh lùng không muốn nói chuyện.
“Vậy… em vào trong trước đây.” Cô ta tự tìm cho mình bậc thang, vội vã rời đi.
Chờ Thư Khả đi xa, Tiêu Mộ Viễn lại ôm eo Giang Nhiễm một lần nữa.
Giang Nhiễm tránh còn không kịp: “Thôi được rồi, đừng hôn nữa…”
Cô ghét bỏ liếc anh một cái, hừ nhẹ: “Miệng bị anh hôn đến sưng cả rồi.”
Giang Nhiễm đi tới bên bàn, cầm dĩa bánh lên, nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của Thư Khả, rõ ràng rất muốn khóc nhưng lại phải miễn cưỡng tươi cười, bỗng có một loại thoải mái không tên.
“Em gái xinh đẹp đưa bánh tới cho anh này, anh có để ý tới không vậy?” Giang Nhiễm mỉm cười nhìn về phía Tiêu Mộ Viễn.
Mắt Tiêu Mộ Viễn như có lửa, thanh âm khàn khàn: “Muốn ăn thì ăn đi. Còn cần phải hỏi anh nữa hả?”
Giang Nhiễm: “Dù sao người ta cũng chỉ mặt gọi tên anh mà.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Sao anh lại có cảm giác lời cô nói có thâm ý gì đó?
Giang Nhiễm ngồi trên ghế, bắt đầu hưởng thụ lát bánh do tình địch mang tới.
Ánh mắt Tiêu Mộ Viễn rơi vào đôi môi anh đào nhỏ nhắn kia, lòng càng gợn sóng lợi hại hơn, thật vất vả mới đè nén được những cảm xúc đó xuống.
Anh dựa lưng vào lan can, nhìn bầu trời đêm ở phía xa, tự châm một điếu thuốc.
Giang Nhiễm ăn vài miếng, sau đó bưng bánh ga tô đi tới bên cạnh người đàn ông, xiên một miếng khác đưa đến bên khóe miệng anh: “Em không thể ăn hết một mình được.”
Tiêu Mộ Viễn lạnh nhạt quét mắt qua một chút rồi nói: “Anh không thích ăn mấy thứ ngọt ngấy này.”
“Thật hả?” Giang Nhiễm kinh ngạc, đến gần tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Vậy môi của em có ngọt quá không?”
Máu trong người Tiêu Mộ Viễn trào lên ngay tức khắc, bị kiềm nén đến mức muốn nổ tung.
Anh quay đầu nhìn về phía Giang Nhiễm, hai mắt nheo lại: “Anh quên rồi, phải nếm lại mới biết được.”
“… Không… ưm….” Lời cự tuyệt còn chưa nói xong đã bị anh chặn lại.
Trong lúc nồng nhiệt, đầu óc Giang Nhiễm choáng váng, hỗn loạn nghĩ: Chẳng lẽ người đàn ông này bị người ta khám phá ra cơ quan đáng sợ gì rồi hả…
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, khách khứa lần lượt ra về.
Lúc Tiêu Mộ Viễn định đi thì bị Trần Tư Vận cố hết sức giữ lại.
“Hiếm khi về nhà một chuyến, hay là ngủ lại một đêm đi mà… Buổi tối còn phải đi tới đi lui thì mệt biết bao.”
“Tiểu Nhiễm còn chưa từng ở đây bao giờ, lẽ ra cô dâu mới thì nên ở lại nhà chính của Tiêu gia mới phải chứ.”
Tiêu Hạo tiếp lời: “Cứ nghe theo dì đi, tối nay đừng về nữa.”
Tiêu Mộ Viễn không lên tiếng, nhưng Giang Nhiễm lại có chút không chịu được. Đối mặt với sự nhiệt tình của bố mẹ chồng, cô lại là một cô dâu mới, nếu không biểu lộ gì, vậy thì cũng quá không chừa mặt mũi cho trưởng bối Tiêu gia rồi.
Vì thế Giang Nhiễm liền kéo tay Tiêu Mộ Viễn: “Vậy tối nay chúng ta không về nữa nhé?”
Tiêu Mộ Viễn nhìn cô một cái, gật đầu.
Trần Tư Vận dẫn Giang Nhiễm vào phòng thay quần áo để cô chọn đồ.
Trần Tư Vận: “Mấy thứ này đều chưa từng mặc qua, con xem thích cái nào thì cứ lấy đi.”
Giang Nhiễm: “Cảm ơn dì.”
Nhìn thấy phòng thay đồ của Trần Tư Vận không chỉ lớn hơn phòng khách nhà người khác mà còn có nhiều loại quần áo mẫu giới hạn xa xỉ, các loại trang sức với đủ các phong cách khác nhau, rốt cuộc cô cũng biết được một chút đời sống của các phu nhân nhà quyền quý là như thế nào rồi.
Rất nhanh, Giang Nhiễm đã tùy tiện chọn được một chiếc váy ngủ từ trong đống quần áo: “Cái này là được rồi ạ.”
“Chọn một chiếc váy luôn đi, bằng không ngày mai mặc cái gì đây?”
“Quần áo hôm nay có thể mặc lại được mà.”
“Vậy thì không được. Đã là phụ nữ thì phải xinh đẹp, tinh tế, sao có thể mặc cùng một bộ quần áo trong hai ngày chứ.”
Trần Tư Vận cười, lấy ra một bộ trang phục cho cô: “Bộ này dì mua ở Paris hồi tháng trước, chưa từng mặc qua, ngay cả nhãn cũng chưa kịp cắt, con cứ cầm lấy đi. Bộ này rất thích hợp với những người trẻ tuổi.”
Giang Nhiễm dù không muốn, nhưng lại không thể chối từ thịnh tình của Trần Tư Vận, đành phải nhận lấy: “Vậy con cảm ơn dì.”
Trần Tư Vận: “Bây giờ còn sớm, hay là chúng ta ra ban công ngồi một lát đi?”
Trực giác nói cho cô biết, tiếp đó chắc chắn là những nội dung mà cô không hề muốn nghe.
Thế nhưng, vì thân phận của mình nên cô không có cách nào từ chối.
Trần Tư Vận dẫn Giang Nhiễm ra vườn hoa ngoài trời ngồi xuống.
Bà nói ngay vào chuyện chính: “Tiểu Nhiễm, có lẽ con biết Trần Trí Quân, Tổng giám đốc Trần nhỉ?”
Giang Nhiễm gật đầu.
“Nó là đứa em họ không nên thân của dì, dì phải trăm cay nghìn đắng mới đưa nó vào Đông Ảnh được, vậy mà nó lại… haizz…”
Giang Nhiễm im lặng lắng nghe.
“Đều là do lúc còn bé sợ nghèo nên riết rồi thành tham, nên bây giờ mới lợi dụng chức vụ để kiếm lợi cho mình. Cách đây không lâu, Mộ Viễn đã hạ lệnh điều tra Đông Ảnh, vừa tra đã ra nó ngay.”
“…..” Giang Nhiễm không hề cảm thấy bất ngờ. Loại người như Trần Trí Quân, ba chữ “không sạch sẽ” cũng viết cả lên trên mặt rồi.
Có điều, khi Trần Tư Vận nói với cô những lời này, không phải cô không hiểu ý bà ta, nhưng cũng không biết nên tiếp lời như thế nào.
“Dù sao nó cũng là em trai của dì, cách chức còn không nói làm gì, đằng này Mộ Viễn còn định tống nó vào tù… Dì thân là chị, sau này phải đối mặt với nhà mẹ đẻ như thế nào đây?” Trần Tư Vận vừa nói đến đó, hai mắt đã đỏ lên.
Bà bỏ qua tự tôn của mình, khẩn thiết nhìn Giang Nhiễm: “Tính tình Mộ Viễn cố chấp, người khác không thể khiến nó lay động được. Nhưng con thì khác, con có thể khuyên nó giúp dì được không?”
Giang Nhiễm: “Khuyên anh ấy ạ?”
Trần Tư Vận: “Khuyên nó nhẹ tay với Trí Quân một chút, đừng có nháo đến mức phải đi khởi tố như vậy. Đóng cửa lại rồi, khi chỉ có người trong nhà với nhau, thì nó muốn làm sao cũng được.”
Giang Nhiễm cảm thấy áp bức, vẻ mặt mờ mịt: “Anh ấy chưa bao giờ bàn chuyện công việc với con, cũng chưa từng để con tự quyết bất cứ chuyện gì… Con không có bản lĩnh khuyên anh ấy đâu…”
“Tiểu Nhiễm, dì nghe nói lần Mộ Viễn cố ý nhằm vào Trí Quân là bởi vì nó đã đắc tội với con tại buổi tiệc rượu.” Trần Tư Vận nhìn vào mắt cô, tựa như muốn xem là thật hay giả.
Giang Nhiễm: “…..”
Cô ngẩn người, lắc đầu: “Không thể nói là đắc tội được, chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi mà. Sau đó Tổng giám đốc Trần cũng đã đích thân đến đoàn phim thăm ban, còn rất thân thiện với tất cả chúng con.”
“Nếu không có khúc mắc gì thì tốt rồi. Vậy con hãy nể tình dì mà nói giúp cho Trí Quân một chút đi.”
Ánh mắt Trần Tư Vận dịu dàng lại thân thiết, giống như một người chị đang nhìn em gái mình: “Tiểu Nhiễm, trước đây nhờ dì cố gắng thúc đẩy con mới có thể thuận lợi gả vào Tiêu gia. Khi người nhà gặp khó khăn thì tất cả phải cùng nhau giải quyết chứ. Người ngoài đều nói dì rất chiều chuộng thương yêu con, mà đó lại là sự thật đấy. Lần đầu tiên nhìn thấy con thì dì đã thích rồi. Dì rất muốn có một đứa con dâu vừa xinh đẹp vừa thông minh giống như con vậy đó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook