Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng
-
Chương 1-1
Editor: Linh Đang
Có người nói, trên thế giới này tỷ lệ hai người gặp nhau chỉ có 0. 00487, như vậy hai người từng mỗi người đi một ngả trời nam đất bắc, tỉ lệ gặp lại nhau có phải cũng như thế không? Trước kia Khương Vãn Hảo không chỉ nghiên cứu qua vấn đề này một lần, cô học toán không tốt, nhưng mà biết xác suất này cực kỳ bé nhỏ. Cho nên cô làm sao cũng không nghĩ tới sẽ lấy phương thức như thế gặp lại Đường Khải Sâm, chia xa bốn năm, lại có thể gặp lại trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.
Tất cả những thứ có trong túi xách của cô đều rơi đầy trên mặt đất, xe chạy bằng điện đã ra trượt ra bên ngoài vài mét, cánh tay hình như cũng bị cọ trầy da, hơi hơi có chút đau, giống như chỉ hơi động toàn thân một chút thì tất cả lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy đau.
Cô ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm biển số xe quen thuộc kia không động đậy. Trên đường lớn xe như nước, bởi vì tai nạn giao thông bất ngờ dẫn đến giao thông bị gián đoạn, quanh mình tất cả đều là tiếng còi nôn nóng bất an, nhưng cô vẫn như không nghe thấy.
Quả thực trời quá nóng, trên mặt tài xế trung niên mang theo găng tay trắng cũng tràn ngập sự không kiên nhẫn. Anh ta đơn giản xem xét thân xe xác nhận không có bất kỳ vết trầy nào, lúc này mới từ trên cao nhìn xuống ở một chỗ, đạm mạc nhìn cô mở miệng: "Tiểu thư, đèn đỏ không thể rẽ trái, đây là kiến thức giao thông cơ bản."
Vãn Hảo đương nhiên biết trách nhiệm đều tại chính mình, cũng chính mắt thấy biển số xe kia, đầu óc vẫn còn có chút chập mạch, thái dương nhảy thình thịch, sau một lúc lâu mới từ nơi cổ họng phun ra hai chữ: "Xin lỗi."
Tài xế lại nhìn chằm chằm cô vài giây, có lẽ thấy sắc mặt cô tái nhợt, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo vẫn thấp giọng hỏi câu: "Cô không sao chứ?"
Lúc này mới ý thức được trạng thái quẫn bách của chính mình, Vãn Hảo nhanh chóng đứng lên, cũng không biết được toàn thân có chỗ nào không thoải mái hay không, dường như chỗ đau nhất đã đã sắp hít thở không thông gần như chết lặng.
"Tôi không sao." Cô hơi rũ mắt không dám liếc mắt nhìn vị trí đang ngồi trong xe, sợ nhìn thấy chỗ đó có ai ngồi, nhưng lại sợ chỗ đó trống rỗng ai cũng không có. Trong lòng không tránh được tự giễu, cho đến hôm nay, vậy mà khi đối mặt với Đường Khải Sâm cô vẫn không thể duy trì được sự bình tĩnh.
Vãn Hảo nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trong túi của cô trong cái gì cũng có, ô che, ví tiền, khăn tay, túi giấy đơn giản, đây là thói quen mấy năm nay đã tạo thành, cô không thể dựa vào ai, cho nên cái gì cũng phải tự mình chuẩn bị, để ứng phó với tình huống đột ngột xảy ra bất cứ lúc nào.
Nhưng giờ phút này cô lại hoàn toàn không biết nên ứng phó với tình hình trước mắt như thế nào, quá bất ngờ, đột nhiên đến làm cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Tài xế vẫn nhíu mày đánh giá người phụ nữ kỳ quái này, vừa rồi anh ta còn tưởng rằng là cố ý va chạm, bây giờ nhìn lại hình như là không giống? Mắt cá chân cùng khuỷu tay cô đều đang chảy máu, nhưng lại không nói một tiếng, như vậy rõ ràng là sốt ruột muốn rời đi.
Ven đường đã sớm vây quanh không ít quần chúng bàn luận xôn xao, Vãn Hảo lại không dám nghĩ gì nhiều, trong đầu cô chỉ còn một ý niệm chính là nhanh chóng trốn thoát khỏi chỗ thị phi này! Cô lúng túng nhìn tài xế, nói: "Xin lỗi, nếu xác định xe không có việc gì, tôi đi đây."
Tài xế gật gật đầu, anh ta còn muốn nói cái gì nữa, nhưng người phụ nữ kia thì lại giống như gặp quỷ, tốc độ cực nhanh nâng chiếc xe chạy bằng điện dậy nhanh chóng muốn chạy trốn khỏi hiện trường. Tuy rằng xe không có tổn thất lớn, trước khi va chạm đã sớm khẩn cấp ngừng lại, nhưng bộ dáng này của cô không khỏi cũng thật sự làm cho người ta nảy sinh lòng khả nghi.
"Này, cô —— "
"Khương Vãn Hảo."
Hai đạo giọng nói đồng thời vang lên, tài xế cùng Khương Vãn Hảo đều ngẩn ra.
Khương Vãn Hảo nhắm chặt mắt, nên đến vẫn phải tới, không biết người nọ đã ở trong xe nhìn trò hay bao lâu.
Tài xế cũng có chút ngoài ý muốn, quay đầu liền thấy lão bản nhà mình không biết lúc nào đã mở cửa xe im lặng đứng ở nơi đó, trên mặt từ trước đến giờ không có bất kỳ phập phồng nào hình như có chút cảm xúc quái dị. Anh ta còn chưa kịp cân nhắc, đã thấy người phụ nữ kia thong thả xoay người lại.
Giờ phút này nụ cười của cô không tính là đẹp, thậm chí tài xế còn cảm thấy một giây sau cô sẽ bật khóc, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn duy trì ý cười như thường, ra vẻ thoải mái vẫy tay với Boss đại nhân.
Cô nói: "Hi, Đường Khải Sâm, trùng hợp như vậy."
***
Là thật sự rất khéo, đối với người đàn ông thường xuyên sống ở nước ngoài mà nói, có lẽ khó được về nước một lần. Cho nên trong lòng Vãn Hảo âm thầm ảo não, hôm nay trước khi ra khỏi cửa thật sự nên nhìn hoàng lịch mới đúng.
Có người nói, trên thế giới này tỷ lệ hai người gặp nhau chỉ có 0. 00487, như vậy hai người từng mỗi người đi một ngả trời nam đất bắc, tỉ lệ gặp lại nhau có phải cũng như thế không? Trước kia Khương Vãn Hảo không chỉ nghiên cứu qua vấn đề này một lần, cô học toán không tốt, nhưng mà biết xác suất này cực kỳ bé nhỏ. Cho nên cô làm sao cũng không nghĩ tới sẽ lấy phương thức như thế gặp lại Đường Khải Sâm, chia xa bốn năm, lại có thể gặp lại trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.
Tất cả những thứ có trong túi xách của cô đều rơi đầy trên mặt đất, xe chạy bằng điện đã ra trượt ra bên ngoài vài mét, cánh tay hình như cũng bị cọ trầy da, hơi hơi có chút đau, giống như chỉ hơi động toàn thân một chút thì tất cả lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy đau.
Cô ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm biển số xe quen thuộc kia không động đậy. Trên đường lớn xe như nước, bởi vì tai nạn giao thông bất ngờ dẫn đến giao thông bị gián đoạn, quanh mình tất cả đều là tiếng còi nôn nóng bất an, nhưng cô vẫn như không nghe thấy.
Quả thực trời quá nóng, trên mặt tài xế trung niên mang theo găng tay trắng cũng tràn ngập sự không kiên nhẫn. Anh ta đơn giản xem xét thân xe xác nhận không có bất kỳ vết trầy nào, lúc này mới từ trên cao nhìn xuống ở một chỗ, đạm mạc nhìn cô mở miệng: "Tiểu thư, đèn đỏ không thể rẽ trái, đây là kiến thức giao thông cơ bản."
Vãn Hảo đương nhiên biết trách nhiệm đều tại chính mình, cũng chính mắt thấy biển số xe kia, đầu óc vẫn còn có chút chập mạch, thái dương nhảy thình thịch, sau một lúc lâu mới từ nơi cổ họng phun ra hai chữ: "Xin lỗi."
Tài xế lại nhìn chằm chằm cô vài giây, có lẽ thấy sắc mặt cô tái nhợt, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo vẫn thấp giọng hỏi câu: "Cô không sao chứ?"
Lúc này mới ý thức được trạng thái quẫn bách của chính mình, Vãn Hảo nhanh chóng đứng lên, cũng không biết được toàn thân có chỗ nào không thoải mái hay không, dường như chỗ đau nhất đã đã sắp hít thở không thông gần như chết lặng.
"Tôi không sao." Cô hơi rũ mắt không dám liếc mắt nhìn vị trí đang ngồi trong xe, sợ nhìn thấy chỗ đó có ai ngồi, nhưng lại sợ chỗ đó trống rỗng ai cũng không có. Trong lòng không tránh được tự giễu, cho đến hôm nay, vậy mà khi đối mặt với Đường Khải Sâm cô vẫn không thể duy trì được sự bình tĩnh.
Vãn Hảo nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trong túi của cô trong cái gì cũng có, ô che, ví tiền, khăn tay, túi giấy đơn giản, đây là thói quen mấy năm nay đã tạo thành, cô không thể dựa vào ai, cho nên cái gì cũng phải tự mình chuẩn bị, để ứng phó với tình huống đột ngột xảy ra bất cứ lúc nào.
Nhưng giờ phút này cô lại hoàn toàn không biết nên ứng phó với tình hình trước mắt như thế nào, quá bất ngờ, đột nhiên đến làm cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Tài xế vẫn nhíu mày đánh giá người phụ nữ kỳ quái này, vừa rồi anh ta còn tưởng rằng là cố ý va chạm, bây giờ nhìn lại hình như là không giống? Mắt cá chân cùng khuỷu tay cô đều đang chảy máu, nhưng lại không nói một tiếng, như vậy rõ ràng là sốt ruột muốn rời đi.
Ven đường đã sớm vây quanh không ít quần chúng bàn luận xôn xao, Vãn Hảo lại không dám nghĩ gì nhiều, trong đầu cô chỉ còn một ý niệm chính là nhanh chóng trốn thoát khỏi chỗ thị phi này! Cô lúng túng nhìn tài xế, nói: "Xin lỗi, nếu xác định xe không có việc gì, tôi đi đây."
Tài xế gật gật đầu, anh ta còn muốn nói cái gì nữa, nhưng người phụ nữ kia thì lại giống như gặp quỷ, tốc độ cực nhanh nâng chiếc xe chạy bằng điện dậy nhanh chóng muốn chạy trốn khỏi hiện trường. Tuy rằng xe không có tổn thất lớn, trước khi va chạm đã sớm khẩn cấp ngừng lại, nhưng bộ dáng này của cô không khỏi cũng thật sự làm cho người ta nảy sinh lòng khả nghi.
"Này, cô —— "
"Khương Vãn Hảo."
Hai đạo giọng nói đồng thời vang lên, tài xế cùng Khương Vãn Hảo đều ngẩn ra.
Khương Vãn Hảo nhắm chặt mắt, nên đến vẫn phải tới, không biết người nọ đã ở trong xe nhìn trò hay bao lâu.
Tài xế cũng có chút ngoài ý muốn, quay đầu liền thấy lão bản nhà mình không biết lúc nào đã mở cửa xe im lặng đứng ở nơi đó, trên mặt từ trước đến giờ không có bất kỳ phập phồng nào hình như có chút cảm xúc quái dị. Anh ta còn chưa kịp cân nhắc, đã thấy người phụ nữ kia thong thả xoay người lại.
Giờ phút này nụ cười của cô không tính là đẹp, thậm chí tài xế còn cảm thấy một giây sau cô sẽ bật khóc, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn duy trì ý cười như thường, ra vẻ thoải mái vẫy tay với Boss đại nhân.
Cô nói: "Hi, Đường Khải Sâm, trùng hợp như vậy."
***
Là thật sự rất khéo, đối với người đàn ông thường xuyên sống ở nước ngoài mà nói, có lẽ khó được về nước một lần. Cho nên trong lòng Vãn Hảo âm thầm ảo não, hôm nay trước khi ra khỏi cửa thật sự nên nhìn hoàng lịch mới đúng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook