Đêm giữa hè, âm thanh ve kêu bị không khí oi bức đè nén đến nỗi dần trở nên yếu ớt, trong đám mây nhỏ xa xa trên bầu trời phát ra những tiếng sấm rền vang.

Trong biệt thự nhà họ Nguyễn, đèn đuốc sáng rực, tiếng người huyên náo.

"Hoa tươi máy bay chuyển tới cứ để ở đây trước."

"Nhị tiểu thư không thích loại mùi tinh dầu này ở hành lang, đổi cái khác đi."

"Mấy bộ lễ phục này phải ủi xong trong tối nay, để ngày mai Nhị tiểu thư lựa chọn."

"Ai đi với tôi đến hầm rượu một chuyến.

.

."

Trong một căn phòng ngủ ở tầng hai, Nguyễn Yên đang yên lặng ngồi bên mép giường, lắng nghe tiếng nói chuyện vẫn luôn truyền tới từ ngoài cửa, tất cả đều liên quan tới buổi tiệc sinh nhật tối mai của em gái cô – Nguyễn Linh.

Nữ giúp việc bên cạnh đã kéo khóa vali xong, đứng lên nhìn về phía cô.

Cô gái hơi cúi người, mái tóc đen dài khẽ che đi nửa bên gò má trắng muốt, mắt hạnh xinh đẹp màu hổ phách cũng ảm đạm vô thần.

Nữ giúp việc buông tiếng thở dài trong lòng, bước tới trước mặt cô:

"Đại tiểu thư, đã thu dọn hành lý xong rồi ạ."

Cô gái lấy lại tinh thần: "Ừm, cảm ơn.

.

."

"Hình như trời sắp mưa rồi.

Tôi giúp cô lấy cái áo khoác rồi hãy đi nhé."

Nữ giúp việc rời đi, trước mắt toàn là bóng tối khiến cho tiếng kêu tích tắc của đồng hồ trên vách tường càng thêm rõ ràng.

Nguyễn Yên ôm đầu gối rồi úp mặt xuống.

Sau một lúc lâu, cửa phòng được mở ra lần nữa, có người đi vào.

Cô đoán nữ giúp việc đã trở lại nên ngồi thẳng người, liếm liếm đôi môi khô khốc, mềm giọng nói: "Lỵ Lỵ, cô có thể rót giúp tôi ly nước được không?"

Không có câu trả lời.

Đang lúc ngờ vực, cô đã nghe thấy tiếng rót nước vang lên.

Người nọ đi về phía cô, Nguyễn Yên đưa tay chờ đợi đối phương đưa ly nước tới, ai ngờ ngay sau đó một ly nước bằng thuỷ tinh nóng bỏng bỗng nhiên được nhét vào tay cô.

"A ——"

Cô bị bỏng, không thể không buông tay ra, ly thủy tinh rơi trên thảm, nước nóng văng khắp nơi.

"Chị gái, chị bị mù thì mù, tại sao đến cả ly nước cũng cầm không chắc vậy?"

Nguyễn Yên nghe thấy như vậy, bỗng nhiên ngẩn ra.

Nguyễn Linh đứng ngay phía trước nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô thì cười cười: "Ngại quá, có thể là vừa rồi tôi lấy nước quá nóng, chị không sao chứ?"

"Cô có chuyện gì không?" Giọng nói của cô gái chua chát.

"Tôi chỉ đến nhìn một chút xem chị đã thu dọn xong hay chưa, dẫu sao bây giờ chị là một người tàn tật, đi lại bất tiện, có muốn tôi giúp đỡ một chút hay không?"


Thấy cô mím môi không nói, Nguyễn Linh thu nụ cười lại:

"Nếu đã thu dọn xong thì xách hành lý của chị xuống lầu đi, đừng làm lỡ thời gian của những người khác."

Lúc sắp rời đi, cô ta lại nghĩ đến điều gì đó, cúi người nói bên tai Nguyễn Yên: "Chị à, điều ước vào sinh nhật hai mươi mốt tuổi của tôi năm nay chính là hy vọng những kẻ đáng ghét sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa, cảm ơn chị.

.

.

đã giúp tôi thực hiện trước thời hạn."

Sau khi Nguyễn Linh rời khỏi phòng, cô gái từ từ ngẩng đầu, xoay người tìm kiếm cây gậy dò đường dành cho người mù ở đầu giường, sau đó là tiếng đứng lên, tay quơ trong không trung mấy cái, rốt cuộc cô cũng mò đến tay cầm của vali.

Cô vịn tường, từ từ đi ra ngoài.

Hôm nay đã là ngày thứ ba mươi kể từ lúc cô đột nhiên bị mù sau vụ tai nạn giao thông kia, ít nhất cũng sẽ không bị luống cuống tay chân giống như trước đây nữa.

Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng nổ ầm, cuối cùng cơn mưa như trút nước cũng kéo đến.

Mà cô thì lại chẳng có lý do gì để ở lại nơi này nữa.

.

.

Nguyễn Yên đi tới cửa phòng ngủ, còn chưa mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng mấy người giúp việc đang nói chuyện phiếm bên ngoài.

"Nghe nói tối mai sẽ có một vị khách quý đến à? Có quan hệ gì với Nhị tiểu thư sao? Người đó là ai vậy?"

"Cô mới biết à? Người đó chính là người đàn ông Nhị tiểu thư thích đã lâu, có tiền có quyền cực kỳ luôn.

Hình như tối mai đến là để bàn bạc về chuyện liên hôn với Nhị tiểu thư đó."

"Liên hôn à? Khó trách trong nhà lại coi trọng buổi tiệc sinh nhật lần này như vậy."

"Đúng vậy, nghe nói người đàn ông kia vì cưới Nhị tiểu thư mà cố ý về nước đó, nói là liên hôn vậy thôi chứ thật ra là tình đầu ý hợp."

"Điều này cũng khiến người ta hâm mộ quá đi.

.

."

Nguyễn Yên đẩy cửa ra, mấy người giúp việc kia thấy cô thì dừng cuộc nói chuyện với nhau lại, Lỵ Lỵ chạy từ trong phòng giặt quần áo ra, cầm áo khoác choàng lên người cô: "Xin lỗi Đại tiểu thư, vừa rồi tôi bị kêu đi làm chuyện khác."

"Không sao đâu."

"Tôi đỡ cô xuống lầu nhé."

Mấy người giúp việc khác nháy mắt bảo Lỵ Lỵ đừng giúp đỡ nhưng cô lắc đầu rồi nhận lấy vali.

Mấy người kia thấp giọng lẩm bẩm: "Tích cực đi hầu hạ người phải rời đi làm gì chứ? Đợi lát nữa Nhị tiểu thư mà thấy không chừng lại tức giận cho coi."

Nguyễn Yên đi xuống lầu, trong phòng khách, mẹ kế Phùng Trang vốn đang nói chuyện phiếm với mấy người họ hàng, cũng tiện thể chọn lễ phục cùng với Nguyễn Linh.

"Mẹ nói xem, Chu Mạnh Ngôn sẽ thích con mặc thế này sao? Có phải quá thành thục rồi không?"

Nguyễn Linh cầm một bộ váy dài hai dây màu đen lên trước người rồi khoa tay múa chân, đôi mắt tỏa ra ánh hào quang.

Người mẹ chỉ chỉ trên ghế sô pha: "Nếu con sợ quá thành thục thì đổi sang bộ này đi."

"Nhưng cái này có phải quá dễ thương rồi không? Nói không chừng anh ấy không thích những cô gái ngây thơ đâu.

.


."

"Phùng Trang, chị nhìn Linh Linh mà xem, giống y như một cô bé mới biết yêu vậy."

Nguyễn Linh đỏ mặt, ngượng ngùng kéo tay mẹ, Phùng Trang mỉm cười nói: "Nghe dì con nói những lời này ngược lại xấu hổ rồi à? Yên tâm đi, con mặc cái gì cũng đẹp hết, người ta thích chính là con người của con."

"Nhưng sao mẹ biết anh ấy thích con?"

"Nhà họ Chu bên kia đã thả tiếng gió về chuyện liên hôn này rồi, hơn nữa hôm nay Chu Mạnh Ngôn đã về nước, không phải là vì tới tham dự buổi tiệc sinh nhật ngày mai của con sao?"

"Vậy là vấn đề của công ty có thể được giải quyết rồi ạ?" Nguyễn Linh hỏi.

"Nếu như liên hôn, nhà họ Chu sẽ vươn tay giúp đỡ Âu Lạp."

Đến lúc đó, Nguyễn Linh sẽ trở thành người có công lớn cứu sống công ty.

Phùng Trang vuốt vuốt tóc con gái: "Giao con cho cậu ta, mẹ cũng yên tâm." Dẫu sao địa vị của nhà họ Chu trong giới kinh doanh có thể nói là một tay che trời, Chu Mạnh Ngôn là người nhiều tiền lại trầm ổn, phụ nữ muốn dựa vào cậu ta đếm không hết, nhà họ Nguyễn có thể liên hôn với cậu ta cũng coi như là trèo cao rồi.

Phùng Trang: "Ngày mai con có thể thấy cậu ấy rồi, đến lúc đó lại nói chuyện với nhau nhiều một chút."

Nguyễn Linh hồi tưởng lại tấm ảnh người đàn ông mà mình đã nhìn thấy trên điện thoại, trái tim trở nên rạo rực, trong lúc khó có thể kìm nén tình cảm trong tim, cô ta nhìn thấy một bóng người trên cầu thang.

Nguyễn Yên đi xuống lầu, người trong phòng khách vội vã thu nụ cười lại nhìn về phía cô với những ánh mắt khác nhau.

"Tối muộn rồi vẫn đi sao?"

Phùng Trang dựa vào sô pha, tiếp lời em dâu: "Ở trong cái nhà họ Nguyễn này hơn hai mươi năm, bây giờ cũng nên dọn đi rồi."

Cô gái ngồi một bên cong môi: "Đúng đó, chị họ có tay có chân, chẳng qua là bị mù thôi, cũng không phải không ai chăm sóc là sống không nổi."

"Trẻ nhỏ chớ có lên tiếng.

.

."

Phùng Trang lại ủng hộ: "Tư Tư nói đúng, mấy năm nay người nào đó đã được sống trong sự nuông chiều từ nhỏ còn chưa đủ sao? Nhà họ Nguyễn cũng nuôi dưỡng lâu như vậy rồi."

Nguyễn Yên nghe thấy sự chán ghét rõ ràng trong lời mẹ kế nói với cô, đầu ngón tay siết chặt lại:

"Phùng Trang phu nhân, tôi có như thế nào cũng không quan trọng.

.

.

Nhưng xin bà hãy chăm sóc tốt cho ba."

Phùng Trang khẽ cười giễu cợt: "Chuyện này không cần cô nhắc nhở."

Nguyễn Yên đi đến chỗ huyền quan*, sau khi thay giày, cô đẩy cửa ra thì lập tức cảm thấy được một cơn gió thổi vào, tiếng mưa cũng rất dữ dội.

*Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.

Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.

Nguyễn Linh đi tới sau lưng cô, dõi mắt ra bên ngoài, cô ta nhét một cái ô màu xanh lam vào tay Nguyễn Yên rồi khẽ cười nói:

"Mưa có chút lớn, chị giữ đi, trên đường cẩn thận chút nha."

Cánh cửa phía sau lưng bị đóng lại.


Nguyễn Yên đứng trước màn mưa mà tựa như đứng trước vực sâu vậy.

Cô bung ô, đi vào trong mưa nhưng vẫn cảm thấy cơn mưa xối xả kia đập thẳng lên đỉnh đầu mình, cô đưa tay mò mẫm cái ô, phát hiện mấy cây khung dù đã bị hỏng hết, hơn nửa bên đã bị rũ xuống.

Không cách nào dừng lại, Nguyễn Yên chỉ có thể một tay cầm vali và gậy, một tay cầm cán ô, đi về phía trước một cách khó khăn.

Tài xế taxi đợi ở cổng trông thấy dáng vẻ này của cô gái, ý thức được gì đó thì lập tức xuống xe, chạy tới nhận lấy vali, giúp cô mở cửa vị trí ghế phụ.

Sau khi lên xe, tài xế hỏi: "Cô bé, cô, cô không nhìn thấy sao?"

"Vâng.

.

." Cô siết chặt làn váy, "Chú có thể cho con một ít khăn giấy không?"

Tài xế nhìn cô gái có số tuổi xấp xỉ bằng con gái mình trước mặt, chợt cảm thấy đau lòng, đặt khăn giấy bên tay cô: "Cô lau nhanh một chút đừng để bị lạnh, trời mưa lớn như vậy, cô ra ngoài một mình rất nguy hiểm đó."

Nguyễn Yên nắm chặt khăn giấy, nghe được ý tốt từ một người xa lạ, chóp mũi cô bỗng nhiên chua xót, khẽ lắc đầu: "Không sao đâu, cảm ơn bác tài."

"Đi Tư Lệ Thiên Thành sao?"

"Đúng vậy."

Tài xế một bên tiếp lời cô một bên đạp chân ga.

.

.

Ở bên kia, từ bãi đỗ xe tầng hầm của sân bay quốc tế Lâm Thành, một chiếc Rolls Royce Phantom màu đen chậm rãi chạy ra.

Người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha bằng da phía sau, notebook được đặt trên đùi, những đốt tay thon dài sạch sẽ gõ liên tục trên bàn phím.

Ống tay áo của chiếc sơ mi trắng được xắn lên, những đường gân trên cổ tay khẽ nhô lên, ánh đèn nê ông bên ngoài chiếu rọi lên gương mặt có đường nét góc cạnh rõ ràng, toàn thân như tỏa ra sự lạnh lùng mà cao quý.

Chu Mạnh Ngôn xem đánh giá báo cáo và rủi ro tài chính trong một năm của công ty Âu Lạp trên màn hình máy tính, sau một lúc lâu, anh đặt máy tính sang một bên, kéo mắt kính xuống.

"Là một cục diện hỗn loạn."

Trợ lý ngồi ở hàng ghế trước nghe thấy tiếng thì xoay người lại, mỉm cười bất đắc dĩ: "Hiện tại vẫn chưa có người nào dám tiếp nhận Âu Lạp, nếu như ngài không định tham dự vào thì không lâu sau nó sẽ tuyên bố phá sản."

Chu Mạnh Ngôn thong thả chà lau tròng kính: "Người khác muốn tiếp nhận cũng phải nhìn lại xem thực lực của mình có đủ để nuốt trọn hay không."

Âu Lạp là một công ty có nền tảng kỹ thuật riêng, dựa trên các rào cản kỹ thuật của chính nó, ở thế kỷ trước, nó đã trở thành một công ty chế tạo đồng hồ cao cấp không cách nào rung chuyển, một thương hiệu lão làng trăm năm, hưng thịnh một thời.

Nhưng bởi vì kết cấu của sản phẩm chỉ có một kiểu nên dần dần mất đi sức cạnh tranh, thêm vào đó công ty này lại áp dụng chính sách cấp tiến, khuếch trương những khoản nợ có đòn bẩy* mạnh tay khiến dòng tiền bất ngờ xảy ra vấn đề, càng tệ hơn nữa là cựu chủ tịch Nguyễn Vân Sơn đã trở thành người thực vật vì tai nạn xe hơi.

*Một loại khoản vay được mở rộng đối với các công ty hoặc cá nhân đã có số nợ đáng kể và / hoặc có lịch sử tín dụng yếu kém.

(Nói cho dễ hiểu chính là đã vay một khoản lớn rồi bây giờ lại vay thêm nữa đó)

Phồn hoa khi xưa sắp sụp đổ.

Những công ty khác lại bởi vì cân nhắc đến năng lực thực tế của chính mình hoặc không đánh giá cao tương lai của Âu Lạp nên không muốn đưa tay giúp đỡ.

Tập đoàn đồ cao cấp Phạn Mộ Ni từng là đối thủ cạnh tranh của Âu Lạp, hiện tại đã nằm trong tay của Chu Mạnh Ngôn và trở thành một đế chế kinh doanh với giá trị lên đến trăm triệu, tập đoàn vừa mở rộng thị trường kinh doanh sang Châu Âu vì thế giá trị trên thị trường tăng mạnh, Âu Lạp của bây giờ chính là con mồi mà anh đã để mắt đến từ lâu.

"Nhà họ Nguyễn nghe nói ngài về nước vì vậy bọn họ đã gọi cho tôi sau khi lên máy bay chiều nay, ngày mai là.

.

.

tiệc sinh nhật của con gái nhỏ nhà họ Nguyễn."

Người đàn ông nghe được câu nói đầy tính ám chỉ này thì không trả lời.

Anh bấm mở điện thoại, thấy một tin nhắn được gửi đến vào mười phút trước.

Mấy giây sau, anh khép mắt lại, thần sắc tản mạn: "Đi một chuyến đến Tư Lệ Thiên Thành trước."

.

.


Xe taxi dừng trước cổng chính của Tư Lệ Thiên Thành vào lúc mười giờ tối.

Bên trong là những khu biệt thự tư nhân phồn hoa nhất Lâm Thành, địa hình dựa núi gần biển, đất ở đây còn quý hơn cả vàng.

Nguyễn Yên xuống xe đứng ở ven đường, lúc này mưa chỉ nhỏ hơn lúc vừa rồi một chút.

Cô lấy điện thoại di động ra, sử dụng chức năng đọc màn hình bằng giọng nói, nhấn nút gọi, sau đó gọi đến dãy số của "Cậu nhỏ ".

Sau khi biết mình nhất định phải rời khỏi nhà họ Nguyễn, cô không còn cách nào khác chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu nhỏ Trần Dung Dư đang ở nước ngoài.

Đối phương là em trai của người mẹ ruột đã chết nhiều năm của Nguyễn Yên, bởi vì được sinh ra khi bà ngoại đã có tuổi nên người cậu này chỉ lớn hơn cô bảy tuổi, vô cùng quan tâm cô.

Sau khi người kia biết chuyện thì đã để cô đến nhà anh ở trước.

Nhưng mà điện thoại lại vang lên mấy tiếng: "Số điện thoại quý khách vừa gọi không nghe máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

.

."

Gọi liên tục mấy lần đều là như vậy.

Nguyễn Yên không nhìn thấy bốn phía, chỉ nghe được tiếng mưa rơi tí tách, căn bản không biết hoàn cảnh nơi đây như thế nào vậy nên càng trở nên hoảng hốt.

Cô giống như một chiếc thuyền nhỏ đang phiêu bạt giữa biển lớn, không tìm được bến để đỗ lại.

Tiếp tục đứng dưới mưa, cô cảm thấy cả người lạnh run, đầu óc ngày càng trở nên hỗn độn.

Đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói ghê tởm của một người đàn ông trung niên: "Cô gái nhỏ, tối muộn thế này đứng đây làm gì vậy?"

Cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc nên tránh sang bên cạnh, ngập ngừng nói: "Tôi chờ người.

.

."

"Mưa to như vậy còn đợi ai, phía trước chính là nhà tôi, cô đến nhà tôi ngồi một chút chứ?"

Đối phương chạm vào cánh tay của Nguyễn Yên, cô bị dọa sợ lui về phía sau, tay nắm chặt gậy dò đường: "Ông đừng đến đây.

.

."

Ông ta quan sát cô, đột nhiên nở nụ cười: "Ồ, còn là một người mù nữa."

"Vậy thì càng dễ xử lý ~ "

Trong lúc chìm đắm trong sợ hãi, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng vô cùng yếu, rồi sau đó tiếng thắng xe vang lên, hình như chiếc xe đã ngừng ngay trước mặt cô.

Một lát sau cô quả thật nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại.

Quỷ say rượu bên cạnh vốn còn định dây dưa, chẳng biết vì sao bỗng dưng ngừng động tác, vừa uống rượu vừa e dè lẩm bẩm điều gì đó rồi tiếp tục đi về phía trước.

Nguyễn Yên mờ mịt đứng bên cạnh một cái cây, sau đó âm thanh giày da giẫm lên những vũng nước đọng trên mặt đất truyền đến bên tai cô.

Từng bước từng bước, tựa như đang tiến về phía cô.

Tiếng bước chân cách cô thật gần, cuối cùng cũng dừng lại.

Mưa trên đỉnh đầu đột nhiên không còn rơi xuống nữa.

Sự lạnh lẽo khi nước mưa đập vào người dần dần tiêu tan.

Tiếp theo đó chóp mũi cô ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng nhàn nhạt xa lạ, lúc này thân thể cô lại giống như đang ở trên một ngọn núi phủ đầy tuyết, mát lạnh mà giá buốt.

Người đàn ông giương ô, đi tới trước mặt Nguyễn Yên, hai người chỉ cách nhau một bước chân.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, những giọt mưa đập vào tán ô, phát ra tiếng bộp bộp, giống như những chùm pháo hoa nho nhỏ màu vàng nở rộ trên đó rồi lụi tàn rơi xuống bên cạnh chân.

Người đàn ông nhìn đôi mắt cô đã bị mưa làm ướt, chậm rãi lên tiếng:

"Nguyễn Yên."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương