Nguyệt cảm thấy mình như một cái cây thiếu nước, cô đang chết héo dần đi. Nếu như người ta nói đau lòng chỉ là một loại ảo giác, một cảm xúc mà não bộ sinh ra khi con người gặp một cú sốc về mặt tinh thần thì cô nghĩ họ đã sai rồi. Nó là thật, cô cảm nhận cơn đau đang đục khoét hết lục phủ ngũ tạng trong cô.

- Em không định ăn chút gì thật sao?

Hoàn bưng một bát cháo đến trước mặt cô, anh biết giờ cô cũng chẳng có tâm trạng ăn uống nên mỗi bữa chỉ đem cháo đến để cô cầm chừng. Con người cũng cần thời gian để phục hồi cảm giác với cuộc sống thực tại đã khiến họ đau đớn.

- Anh đi đi Hoàn.

Trước sự quan tâm của Hoàn, Nguyệt không ngừng xua đuổi anh. Không phải là cô ghét anh mà cô cảm thấy mình không nên làm khổ anh và làm khổ mình. Giờ đây cô chỉ muốn tránh xa tất cả, sống một cuộc đời mà không ai biết đến mình.

Kể từ khi mẹ mất, Nguyệt luôn cảm thấy mình là một đứa con bất hiếu. Cô không thể ở bên cạnh chăm sóc trước lúc bà đi xa. Cứ khi điều đó đến cô lại càng muốn người chết đi là mình. Trong lúc mẹ đang ốm bệnh thì cô làm gì chứ, tranh giành quyền lực và đi tìm kiếm sự thật ư? Thật đáng nực cười làm sao. Tất cả mọi chuyện là do cô gây ra chứ nào phải ai khác.

- Anh nghĩ mình không khuyên được em, nhưng anh vẫn sẽ không bỏ em đâu, yên tâm. Giờ chúng ta giống nhau rồi.

Nguyệt ngồi dậy, cô nói:

- Giống gì mới được?

- Cả hai chúng ta đều là những kẻ bơ vơ và bị bỏ rơi.

Anh nói đúng, cả cô và anh đều là những kẻ bị bỏ rơi. Hay là tự mình chuốc lấy cái kết đắng này? Giờ đây cô chẳng có người thân nào bên cạnh ngoài người chồng danh nghĩa này. Anh ấy cũng đảm bảo sẽ ở bên cô, song cô lại nghĩ như thế thì thật là thiệt cho anh.

Dù là bị bỏ rơi như nhau, nhưng anh vẫn còn một người mẹ. Cô tin chắc bà Chinh không ghét bỏ anh. Bà chỉ vì tội lỗi mới không dám đối diện với anh thôi.

Bên ngoài có tiếng ồn, giống như âm thanh của động cơ ô tô đang chạy. Hoàn ngó ra ngoài, khoé môi anh cong lên thành một nụ cười khó đoán. Nguyệt ngồi khuất tầm nhìn ra ngoài cửa nên cô không thể thấy được điều anh đang thấy. Cô liền hỏi:

- Sao thế?

- Rồng đến chơi nhà Tôm!

Nguyệt nhíu mày, không hiểu được thâm ý của Hoàn đang ám chỉ đến ai. Khoảng một phút sau thì cô thấy Quân bước vào. Một thân vest đen lịch lãm, giày da bóng lộn, khuôn mặt với các đường nét góc cạnh và nam tính. Anh đút tay vào túi quần, ung dung nhìn cả hai. Trước sự ngỡ ngàng của Nguyệt, anh chỉ nói:

- Tôi nghe nói mẹ cô mất, nên muốn đến thắp nén nhang.

Nguyệt nhìn sang Hoàn, nhưng anh đã vội lắc đầu:

- Anh không hề nói với anh ta.

- Đâu cần cậu phải nói, thiếu gì cách lấy thông tin đâu.

Nguyệt như hiểu ra, cô lẩm bẩm:

- Bà mối!

Quân bước đến bàn thờ và thắp nén nhang cho mẹ Nguyệt, anh lầm rầm khấn rồi lạy rất thành kính. Nguyệt không biết anh đã nói gì với mẹ, và muốn muốn biết điều đó. Lúc anh xuất hiện, trái tim cô đã đập hơi nhanh. Cô không nghĩ là anh sẽ tới. Giống như là đang chết đuối tìm được phao cứu sinh, nỗi đau nóng bỏng được một dòng nước chảy vào.

- Hai người tính ở đây làm một túp lều tranh hai trái tim vàng à?

- Vết thương của anh…sao rồi?

Câu đó là Hoàn hỏi. Anh cảm thấy có lỗi sau khi đã bắn anh trai mình. Thật ra lúc đó anh đã rất tức giận, trước sự ngông cuồng của anh trai. Mọi thứ kìm nén trong ba năm đã thoát ra sau lần bóp cò ấy. Khi anh làm điều đó, anh không cần phải nghĩ đến hậu quả. Anh chỉ biết nếu cứ thấy Quân yên ổn ra về hoặc nghe anh ta hạ nhục mình thì anh sẽ chết.

Quân nhích vai như để thể hiện mình đã khoẻ, anh đáp:

- Một vết thẹo xấu xí vẫn còn đó.

Nhưng Hoàn không định xin lỗi. Anh không muốn tỏ ra mình là người yếu thế, một người có lỗi trong chuyện này. Anh chỉ làm những gì mà bản thân muốn làm. Thật may là anh đã không bắn vào tim của Quân.

- Hai người yêu nhau rồi sao? - Quân hỏi đầy dò xét.

Nguyệt không có hứng thú để trả lời câu hỏi này, bởi cô biết anh ta đang đùa. Có những người hình như không bao giờ quan tâm đến nỗi đau của người khác thì phải. Cô biết anh là người vô tình, nhưng cô lại là kẻ đa tình, cô không thể lúc nào cũng tỏ ra như không có gì giống anh được.

- Anh đến đây làm gì?

Mãi một lúc lâu sau Nguyệt mới hỏi. Điều gì đã khiến anh phải lặn lội đến tận đây. Lại còn tự một mình lái xe?

Quân nhìn quanh căn nhà, đáp:

- Thấy tò mò.

- Giờ đã hết tò mò chưa?

Cô ta đang đau lòng. Quân nghĩ. Hồi chuông báo động đó khiến anh bớt đi sự lạnh lùng trong giọng nói:

- Thật ra tôi lo lắng cho cô. Khi biết tin tôi đã về đây ngay lập tức.

Ý của anh ta là sao? Lo lắng cho cô? Dù đó là một lời nói dối hay nói thật thì nó cũng khiến Nguyệt bất ngờ. Người như Quân cũng có lúc buông ra những lời này đó sao?

- Tôi chỉ cảm thấy tội lỗi! - Quân thành thật - Với cả hai.

Nguyệt nghe thấy rất rõ tiếng cười chua chát của Hoàn, anh chẳng kiêng nể gì cả.

- Lúc anh đưa tôi đến bìa rừng anh có thấy tội lỗi không? Chắc lúc ấy anh sẽ chẳng nghĩ rằng một ngày nào đó tôi trở về và bắn anh một phát đạn.

- Có đấy.

Hoàn sững lại. Quân nói tiếp:

- Tôi có nghĩ đến chuyện cậu còn sống. Tôi biết tôi nhân nhượng là sai, lẽ ra tôi nên giết cậu…nhưng chúng ta là anh em.

- Anh đang muốn tôi cảm ơn anh sao?

- Không bao giờ có chuyện đó. Cảm ơn và xin lỗi với tôi là vô nghĩa.

- Thế mục đích anh đến đây chỉ đơn thuần là lo lắng cho Nguyệt?

- Phải.

Không khí trở nên bối rối lạ thường, Nguyệt cũng không biết phải nói gì với Quân nữa. Anh ấy về đây vì lo lắng cho cô, chỉ có vậy thôi, cô không nên nghĩ rằng anh có tình cảm với cô. Dù đôi lúc Nguyệt vẫn nghĩ đến những khoảnh khắc anh đưa cô đi ăn kem, đưa cô đi siêu thị. Sự lỗ mãng của anh trong một lúc nào đó lại khiến cô thấy ấm áp.

- Tối nay chúng ta uống rượu nhé? - Quân lên tiếng phá tan sự im lặng này - Tôi có mang một chai rượu ngoại lâu năm. Hôm nay chúng ta tạm thời quên hết tất cả đi. Được không?

Hoàn đứng dậy, anh bước đến gần Quân. Hai người một quay lưng về phía Nguyệt, một nhìn cô như hai thái cực.

Hoàn đáp:

- Được.

Huy vừa lấy xe ra khỏi bãi đỗ thì bất ngờ nhìn thấy Thuý đang đứng khóc ở đó. Cô ấy biết anh làm ở đây, và cũng biết giờ tan làm của anh. Như thế này là cố tình. Nhưng cô ấy cố tình khóc cho anh xem để làm gì kia chứ?

- Tớ sẽ ly hôn với Quân! - Thuý chỉ nói có thể rồi đóng sập cửa xe lại.

Thuý không nói với Huy là sẽ đi đâu, cô ấy cứ ngồi trên xe như thế với hai hàng nước mắt lăn dài. Huy không chắc là Thuý có một người bạn thân nào khác ngoài anh, cô ấy là một kẻ khó gần bởi cái tính tự cao tự đại. Chỉ có anh biết cô là một người yếu đuối như thế nào.

- Cậu chắc chứ?

- Không, tớ chưa chắc, nhưng giờ thì tớ nghĩ tớ sẽ ly hôn.

- Cậu thật là kỳ lạ. Cậu có hạnh phúc không?

- Hạnh phúc là cái khỉ khô gì chứ? Tớ không phải người thích mấy chuyện tiểu thuyết.

- Vậy sao cậu phải ấm ức như thế? Cậu cứ sống với anh ta, mặc kệ anh ta đối xử với cậu ra sao cũng được chứ sao?

Thuý không nói lại được, Huy đã quá hiểu động cơ và tâm lý của cô. Đó là lý do mà Thuý đến tìm anh mỗi khi yếu lòng nhất. Thuý từng nghĩ nếu Huy không phải là đồng nghiệp thì cô sẽ yêu anh ngay từ lần đầu tiên nói chuyện. Bởi anh là người đàn ông duy nhất trên đời này hiểu cô.

- Hôm nay chúng ta đi uống rượu đến say mới về được không? Chồng tớ đến một nơi khác rồi.

Nơi khác ấy chắc là một nơi mà cô ấy không muốn kể tên. Nơi khác ấy chắc đang có một người đàn bà khác ở bên cạnh anh ta. Huy khởi động xe, anh nhìn đồng hồ. Dù sao thì thời gian của anh còn rất nhiều. Anh vừa kết thúc một mối tình đau thương với cô gái nóng bỏng, đa tình ấy. Anh cũng muốn kể nỗi buồn của mình ra cho một ai đó biết.

- Về nhà tớ đi, uống say thì không lái xe được.

Thuý gật đầu:

- Ừ, tớ cũng đang cần một nơi yên tĩnh.

Sao chứ? Anh ta có thể đến bên con đàn bà đó còn cô thì không sao? Anh ta nghĩ anh ta vứt bỏ cô hết lần này đến lần khác là một chuyện thường tình? Anh ta coi thường cô đến vậy khiến cô như một con giun bị xéo đến ngàn lần. Cô co quắp vào, nhỏ nhen và ích kỷ muốn trả thù anh. Cô muốn cho anh biết cô còn xinh đẹp và xung quanh cô có nhiều đàn ông theo đuổi.

Một người lúc nào cũng trọng sĩ diện như anh nếu bị vợ cắm sừng thì sao? Anh chắc sẽ phát điên lên mất. Và Thuý hứng thú với ánh nhìn đầy sát khí ấy của anh.

🖤🖤🖤

Khi một người đàn bà tức giận là khi mà người đàn ông của cô ta sẽ phải hứng chịu cơn giận ấy. Thuý đã chịu đựng sự lạnh lùng và thô lỗ của Quân đã quá lâu, khiến cô dần sinh ra một sự thù hận với anh. Giờ đây, cô muốn phản bội anh, làm anh hiểu được lòng tự trọng bị tổn thương là như thế nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương