Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
-
Chương 226: Dỗ đàn ông là một nhiệm vụ gian khổ
Editor: Wave Literature
Từ sân bay đi tới khách sạn, Cố Vi Vi vẫn đi chung xe với Phó Thời Dịch.
Vừa lên xe, Phó Thời Dịch liền bảo trợ lý đưa giấy bút cho hắn, cắm cúi viết, chẳng biết là đang viết cái gì.
Cố Vi Vi quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, Tây Đô của nước A thật quen thuộc, khiến tâm trạng của cô trở nên u ám.
Xe di chuyển hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới khách sạn mà đoàn phim đặt phòng.
Vừa xuống xe, Phó Thời Dịch liền đưa tờ giấy lúc nãy hắn viết cho Cố Vi Vi.
"Cái gì vậy?"
Cố Vi Vi liếc nhìn tờ giấy kia, có chút không muốn cầm.
"Để dỗ anh trai trai, kịch bản tôi đã viết cho cô cả rồi, cô gọi điện thoại cho anh ấy, sau đó nói anh ấy nghe mấy lời này."
Dựa vào cái miệng ngu ngốc của cô ấy, chắc chắn sẽ không cố gắng dỗ đại ca hắn đâu.
Vì thế, hắn tự chuẩn bị trước vẫn hơn.
"Không cần đâu."
Trực giác mách bảo Cố Vi Vi, trong tờ giấy kia chẳng viết được thứ gì hay ho đâu.
"Vậy cô muốn dỗ anh trai tôi thế nào đây?" Phó Thời Dịch nhíu mày hỏi.
"…"
Cố Vi Vi cắn răng, im lặng cầm lấy kịch bản mà hắn chuẩn bị.
Dỗ đàn ông, đối với cô mà nói thật đúng là một nhiệm vụ gian khổ mà.
Cô vừa với bước vào khách sạn, Phó Hàn Tranh liền thật sự gọi điện thoại tới.
Giọng nói của anh có chút lạnh lùng, "Có phải hôm nay em gặp người của Cố gia rồi không?"
Cố Vi Vi vừa nghe giọng điệu này, liền đúng như Phó Thời Dịch nói, anh không vui rồi.
"Hôm qua Cố tiên sinh và Lăng ảnh hậu cũng tới tham gia liên hoan phim, đạo diễn dẫn tôi đi gặp một chút, hôm nay đoàn phim lại đặt cùng chuyến bay với bọn họ, cho nên chạm mặt trên máy bay."
"Tôi bảo Từ Khiêm đặt chuyến bay gần nhất cho em, quay về đi." Phó Hàn Tranh trầm giọng.
Vốn dĩ, bọn họ chỉ đi quảng bá phim điện ảnh, anh sẽ không hỏi tới.
Nhưng, cô đang ở trên địa bàn của Cố gia, còn quen biết cả Cố Tư Đình.
Bây giờ cô ở Tây Đô lâu thêm một phút, anh cũng không yên tâm.
"Nhưng buổi chiều tôi còn phải quảng bá phim điện ảnh, tối nay xong việc liền bay về nước rồi."
Cô vừa mới đáp máy bay, lại bảo cô phải quay về nước, nghiêm trọng đến mức đó sao?
Giọng nói của Phó Hàn Tranh âm trầm lạnh lùng hẳn đi, không hề có ý định thương lượng.
"Trước khi em đi tôi đã nói rồi, không được tiếp xúc với người của Cố gia."
"Nhưng cũng không phải tôi muốn tiếp xúc với bọn họ mà, anh tức giận với tôi làm gì chứ." Cố Vi Vi nhỏ giọng oán trách.
Phó Hàn Tranh nhận ra mình quá nóng giận rồi, giọng nói liền ôn hòa hơn mấy phần.
"Tôi không nổi giận với em, nhưng em ở đó không an toàn."
Cố Vi Vi không biết phải làm thế nào mới có thể dỗ được Phó Hàn Tranh, vội vàng lấy tờ giấy Phó Thời Dịch đưa cho mình ra.
Kết quả, vừa mở ra xem một cái trong lòng đều sụp đổ.
[Không biết vì sao, đi ngủ thì gặp anh trong mơ, tỉnh lại trong lòng vẫn chỉ có anh.]
[Nhìn ánh mặt trời lại khiến em nhớ đến vòng tay ấm áp của anh, cơn gió nhẹ lướt qua mặt lại khiến em nhớ tới nụ hôn của anh, nhất định là em quá nhớ anh rồi.]
[Nếu như em biết đi xa sẽ nhớ anh như vậy, trước khi rời đi em nhất định sẽ yêu cầu anh tặng em nụ hôn ngọt ngào nhất.]
[Mỗi ngày xa nhà, em lại nhớ nụ cười của anh, nhớ cái ôm của anh, nhớ anh ngủ cùng em.]
...
Phó Thời Dịch, ông nội nhà anh!
Anh biết cái quái gì cho tôi thế hả, đây là thứ mà con người có thể nói ra được chắc?
"Tôi…tôi…"
Cố Vi Vi nhìn chằm chằm tờ giấy kia, thật sự khó mà lên tiếng được.
Phó Hàn Tranh nghe cô ấp úng liền hỏi.
"Em làm sao?"
"Tôi đang nghĩ phải làm thế nào thì mới dỗ được anh." Cố Vi Vi buồn rầu khai thật.
"Dỗ tôi?"
Cố Vi Vi ngồi xuống, rầu rĩ thở dài.
"Tam Thiếu nói, nếu anh đã biết chuyện tôi gặp người của Cố gia rồi, nhất định sẽ tức giận đến mức bắt tôi rời khỏi nước A ngay lập tức, thậm chí không cho tôi đi đóng phim nữa."
"Vì thế, tôi đang nghĩ, làm thế nào mới có thể dỗ anh vui vẻ lên đây?"
Phó Hàn Tranh hạnh phúc cười, "Không cần nghĩ nữa."
"Hả?" Cố Vi Vi ngẩn người.
Phó Hàn Tranh: "Em dỗ được tôi vui vẻ lên rồi, không cần nghĩ nữa."
Cô có suy nghĩ này, đã đủ khiến anh vui vẻ rồi.
Từ sân bay đi tới khách sạn, Cố Vi Vi vẫn đi chung xe với Phó Thời Dịch.
Vừa lên xe, Phó Thời Dịch liền bảo trợ lý đưa giấy bút cho hắn, cắm cúi viết, chẳng biết là đang viết cái gì.
Cố Vi Vi quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, Tây Đô của nước A thật quen thuộc, khiến tâm trạng của cô trở nên u ám.
Xe di chuyển hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới khách sạn mà đoàn phim đặt phòng.
Vừa xuống xe, Phó Thời Dịch liền đưa tờ giấy lúc nãy hắn viết cho Cố Vi Vi.
"Cái gì vậy?"
Cố Vi Vi liếc nhìn tờ giấy kia, có chút không muốn cầm.
"Để dỗ anh trai trai, kịch bản tôi đã viết cho cô cả rồi, cô gọi điện thoại cho anh ấy, sau đó nói anh ấy nghe mấy lời này."
Dựa vào cái miệng ngu ngốc của cô ấy, chắc chắn sẽ không cố gắng dỗ đại ca hắn đâu.
Vì thế, hắn tự chuẩn bị trước vẫn hơn.
"Không cần đâu."
Trực giác mách bảo Cố Vi Vi, trong tờ giấy kia chẳng viết được thứ gì hay ho đâu.
"Vậy cô muốn dỗ anh trai tôi thế nào đây?" Phó Thời Dịch nhíu mày hỏi.
"…"
Cố Vi Vi cắn răng, im lặng cầm lấy kịch bản mà hắn chuẩn bị.
Dỗ đàn ông, đối với cô mà nói thật đúng là một nhiệm vụ gian khổ mà.
Cô vừa với bước vào khách sạn, Phó Hàn Tranh liền thật sự gọi điện thoại tới.
Giọng nói của anh có chút lạnh lùng, "Có phải hôm nay em gặp người của Cố gia rồi không?"
Cố Vi Vi vừa nghe giọng điệu này, liền đúng như Phó Thời Dịch nói, anh không vui rồi.
"Hôm qua Cố tiên sinh và Lăng ảnh hậu cũng tới tham gia liên hoan phim, đạo diễn dẫn tôi đi gặp một chút, hôm nay đoàn phim lại đặt cùng chuyến bay với bọn họ, cho nên chạm mặt trên máy bay."
"Tôi bảo Từ Khiêm đặt chuyến bay gần nhất cho em, quay về đi." Phó Hàn Tranh trầm giọng.
Vốn dĩ, bọn họ chỉ đi quảng bá phim điện ảnh, anh sẽ không hỏi tới.
Nhưng, cô đang ở trên địa bàn của Cố gia, còn quen biết cả Cố Tư Đình.
Bây giờ cô ở Tây Đô lâu thêm một phút, anh cũng không yên tâm.
"Nhưng buổi chiều tôi còn phải quảng bá phim điện ảnh, tối nay xong việc liền bay về nước rồi."
Cô vừa mới đáp máy bay, lại bảo cô phải quay về nước, nghiêm trọng đến mức đó sao?
Giọng nói của Phó Hàn Tranh âm trầm lạnh lùng hẳn đi, không hề có ý định thương lượng.
"Trước khi em đi tôi đã nói rồi, không được tiếp xúc với người của Cố gia."
"Nhưng cũng không phải tôi muốn tiếp xúc với bọn họ mà, anh tức giận với tôi làm gì chứ." Cố Vi Vi nhỏ giọng oán trách.
Phó Hàn Tranh nhận ra mình quá nóng giận rồi, giọng nói liền ôn hòa hơn mấy phần.
"Tôi không nổi giận với em, nhưng em ở đó không an toàn."
Cố Vi Vi không biết phải làm thế nào mới có thể dỗ được Phó Hàn Tranh, vội vàng lấy tờ giấy Phó Thời Dịch đưa cho mình ra.
Kết quả, vừa mở ra xem một cái trong lòng đều sụp đổ.
[Không biết vì sao, đi ngủ thì gặp anh trong mơ, tỉnh lại trong lòng vẫn chỉ có anh.]
[Nhìn ánh mặt trời lại khiến em nhớ đến vòng tay ấm áp của anh, cơn gió nhẹ lướt qua mặt lại khiến em nhớ tới nụ hôn của anh, nhất định là em quá nhớ anh rồi.]
[Nếu như em biết đi xa sẽ nhớ anh như vậy, trước khi rời đi em nhất định sẽ yêu cầu anh tặng em nụ hôn ngọt ngào nhất.]
[Mỗi ngày xa nhà, em lại nhớ nụ cười của anh, nhớ cái ôm của anh, nhớ anh ngủ cùng em.]
...
Phó Thời Dịch, ông nội nhà anh!
Anh biết cái quái gì cho tôi thế hả, đây là thứ mà con người có thể nói ra được chắc?
"Tôi…tôi…"
Cố Vi Vi nhìn chằm chằm tờ giấy kia, thật sự khó mà lên tiếng được.
Phó Hàn Tranh nghe cô ấp úng liền hỏi.
"Em làm sao?"
"Tôi đang nghĩ phải làm thế nào thì mới dỗ được anh." Cố Vi Vi buồn rầu khai thật.
"Dỗ tôi?"
Cố Vi Vi ngồi xuống, rầu rĩ thở dài.
"Tam Thiếu nói, nếu anh đã biết chuyện tôi gặp người của Cố gia rồi, nhất định sẽ tức giận đến mức bắt tôi rời khỏi nước A ngay lập tức, thậm chí không cho tôi đi đóng phim nữa."
"Vì thế, tôi đang nghĩ, làm thế nào mới có thể dỗ anh vui vẻ lên đây?"
Phó Hàn Tranh hạnh phúc cười, "Không cần nghĩ nữa."
"Hả?" Cố Vi Vi ngẩn người.
Phó Hàn Tranh: "Em dỗ được tôi vui vẻ lên rồi, không cần nghĩ nữa."
Cô có suy nghĩ này, đã đủ khiến anh vui vẻ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook