Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
-
Chương 218: Biệt danh cuồng ma tát người
Editor: Wave Literature
Lễ trao giải trong khuôn khổ liên hoan phim kết thúc, Lê Hinh Nhi ra ngoài gặp người quản lý của mình, vẫn chưa hay biết trên mạng đã biến thành một cơn phong ba bão táp.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi hội trường, quay về khách sạn.
Phó Thời Dịch gọi Cố Vi Vi, hào hứng đưa điện thoại cho cô xem.
"Xem này, cô tát mặt người ta thành dạng gì rồi?"
Cố Vi Vi xem tin tức một chút, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói.
"Cô ta tự tìm đến."
Nếu như Lê Hinh Nhi không cố ý phá hỏng bộ váy của cô, chỉ tập trung thể hiện trang phục của cô ta trên thảm đỏ, tự đi đường của mình, không ai đụng tới ai thì đã chẳng sao.
Thế nhưng, cô ta lại nhất định phải khiêu khích cô, tìm đường chết.
Đã vậy thì cô sẽ dùng toàn bộ khả năng của mình, khiến cô ta mất đi toàn bộ tài nguyên thời trang.
"Tôi cảm thấy, cô cần có một biệt danh." Phó Thời Dịch nói.
"Biệt danh gì?" Cố Vi Vi liếc xéo hắn.
"Cuồng ma tát người!"
Lê Hinh Nhi nhiều lần muốn bôi nhọ cô, kết quả lại đều bị cô tát mấy cái thật vang.
Lần thứ nhất là chia sẻ đoạn phát trực tiếp trận đấu ba-lê, lần thứ hai là buổi đưa tin của phóng viên ở phim trường.
Hôm nay lại tát cô ta hai cái trên thảm đỏ và trên mạng, thực sự là tàn bạo vô nhân tính.
Cố Vi Vi quay lưng về phía Cố Tư Đình và Lê Hinh Nhi, cho nên không nhìn thấy Cố Tư Đình quay đầu lại, mãi tới khi bọn họ lên xe rời đi rồi mà vẫn không nhận ra.
Vì đạo diễn Dịch có hẹn với một vị đạo diễn khác, Cố Vi Vi và Phó Thời Dịch ngồi cung xe quay về khách sạn.
Phó Thời Khâm đưa Cố Vi Vi về phòng của cô, giục.
"Nhanh lên, thay quần áo rồi đi ăn cơm."
"Tôi không muốn dính tin đồn với anh."
Ngày mai là bọn họ phải rời khỏi thành phố Thịnh Tây rồi, nhất định cô phải lợi dụng cơ hội đêm nay để tới Nguyên gia một chuyến, hỏi thăm tin tức về sư phụ.
Phó Thời Dịch khoanh tay, nói.
"Anh trai tôi nói, cô nhất định phải ở trong tầm mắt của tôi, cô đi đâu thì tôi theo đó."
Cố Tư Đình cũng đã chạy tới thành phố Thịnh Tây rồi, đương nhiên hắn phải giúp anh trai trông chừng chị dâu cẩn thận.
Cố Vi Vi bực mình, Phó Hàn Tranh đã phái ba người âm thầm đi theo bảo vệ cô, lại còn để Phó Thời Dịch giám sát cô nữa.
Dựa vào tính cách của tên Phó Thời Dịch này, đến cả chuyện cô không muốn ăn cơm chắc hắn cũng sẽ báo cáo cho anh trai hắn mất.
Vì vậy, Cố Vi Vi đành phải thay quần áo đi ăn cơm cùng hắn.
Phó Thời Dịch cũng đã mệt rồi, ăn cơm xong liền đưa Cố Vi Vi quay về rồi về phòng của mình nghỉ ngơi.
Cố Vi Vi cải trang, đội bộ tóc giả đã chuẩn bị kỹ càng lên, thay quần áo rồi ra ngoài.
Sau đó, cô tìm một nơi cho thuê xe rồi thuê một chiếc xe lái ra khỏi thành phố, đi tới núi Thanh Nguyên.
Lái xe gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng nhìn thấy khu nhà của Nguyên gia.
Cô từng học võ ở đây, ở Nguyên gia gần hai năm.
Ngoài Cố gia, đây có thể coi là ngôi nhà thứ hai của cô.
Nguyên Sóc sư phụ đã cứu mạng cô mấy lần, trước đây cô bị ám sát tới mức trọng thương, chết trong tay Lăng gia, không biết tình hình của sư phụ ra sao.
Cô dừng xe ở một nơi kín đáo, đi tới cửa lớn của Nguyên gia định nhấn chuông thì lại phát hiện cửa đang mở.
Vì thế, cô đơn giản là trực tiếp mở cửa đi vào trong.
Vào trong rồi, lại phát hiện cửa phòng khách cũng đang mở, trong phòng chỉ là bóng tối đen kịt.
"Có ai không?"
Cố Vi Vi hỏi một tiếng, căn phòng tĩnh mịch không hề có lấy một tiếng động.
Cô bật đèn lên, lên lầu đi tìm một căn phòng, mới phát hiện ra ở đây không có một ai cả.
Từ khi cô chết tới nay, mới chỉ có vài tháng mà thôi.
Nguyên gia nhiều miệng ăn như vậy, sao có thể không thấy ai cả chứ.
Cố Vi Vi xem đồng hồ, quyết định vẫn nên quay về khách sạn trước, sau đó nghĩ cách tìm người của Nguyên gia sau.
Đột nhiên sau lưng cô có tiếng động, Cố Vi Vi còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị người ta đánh một đòn vào sau gáy, không khống chế được mà hôn mê bất tỉnh.
Đến khi cô tỉnh lại, mở mắt ra thì lại phát hiện, mình đang nằm trên một chiếc ghế sô pha trong một căn phòng khách sạn xa hoa, tóc giả cũng đã bị tháo xuống.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen, thân hình cao lớn đứng trước cửa phòng, thấy cô đã tỉnh lại liền ra ngoài gọi điện thoại.
"Ông chủ, cô ta tỉnh rồi."
Chưa tới hai phút sau, có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền tới.
Cố Tư Đình mặc âu phục màu trắng bước vào trong, từ trên cao nhìn xuống Cố Vi Vi đang nằm sấp trên sô pha.
Lễ trao giải trong khuôn khổ liên hoan phim kết thúc, Lê Hinh Nhi ra ngoài gặp người quản lý của mình, vẫn chưa hay biết trên mạng đã biến thành một cơn phong ba bão táp.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi hội trường, quay về khách sạn.
Phó Thời Dịch gọi Cố Vi Vi, hào hứng đưa điện thoại cho cô xem.
"Xem này, cô tát mặt người ta thành dạng gì rồi?"
Cố Vi Vi xem tin tức một chút, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói.
"Cô ta tự tìm đến."
Nếu như Lê Hinh Nhi không cố ý phá hỏng bộ váy của cô, chỉ tập trung thể hiện trang phục của cô ta trên thảm đỏ, tự đi đường của mình, không ai đụng tới ai thì đã chẳng sao.
Thế nhưng, cô ta lại nhất định phải khiêu khích cô, tìm đường chết.
Đã vậy thì cô sẽ dùng toàn bộ khả năng của mình, khiến cô ta mất đi toàn bộ tài nguyên thời trang.
"Tôi cảm thấy, cô cần có một biệt danh." Phó Thời Dịch nói.
"Biệt danh gì?" Cố Vi Vi liếc xéo hắn.
"Cuồng ma tát người!"
Lê Hinh Nhi nhiều lần muốn bôi nhọ cô, kết quả lại đều bị cô tát mấy cái thật vang.
Lần thứ nhất là chia sẻ đoạn phát trực tiếp trận đấu ba-lê, lần thứ hai là buổi đưa tin của phóng viên ở phim trường.
Hôm nay lại tát cô ta hai cái trên thảm đỏ và trên mạng, thực sự là tàn bạo vô nhân tính.
Cố Vi Vi quay lưng về phía Cố Tư Đình và Lê Hinh Nhi, cho nên không nhìn thấy Cố Tư Đình quay đầu lại, mãi tới khi bọn họ lên xe rời đi rồi mà vẫn không nhận ra.
Vì đạo diễn Dịch có hẹn với một vị đạo diễn khác, Cố Vi Vi và Phó Thời Dịch ngồi cung xe quay về khách sạn.
Phó Thời Khâm đưa Cố Vi Vi về phòng của cô, giục.
"Nhanh lên, thay quần áo rồi đi ăn cơm."
"Tôi không muốn dính tin đồn với anh."
Ngày mai là bọn họ phải rời khỏi thành phố Thịnh Tây rồi, nhất định cô phải lợi dụng cơ hội đêm nay để tới Nguyên gia một chuyến, hỏi thăm tin tức về sư phụ.
Phó Thời Dịch khoanh tay, nói.
"Anh trai tôi nói, cô nhất định phải ở trong tầm mắt của tôi, cô đi đâu thì tôi theo đó."
Cố Tư Đình cũng đã chạy tới thành phố Thịnh Tây rồi, đương nhiên hắn phải giúp anh trai trông chừng chị dâu cẩn thận.
Cố Vi Vi bực mình, Phó Hàn Tranh đã phái ba người âm thầm đi theo bảo vệ cô, lại còn để Phó Thời Dịch giám sát cô nữa.
Dựa vào tính cách của tên Phó Thời Dịch này, đến cả chuyện cô không muốn ăn cơm chắc hắn cũng sẽ báo cáo cho anh trai hắn mất.
Vì vậy, Cố Vi Vi đành phải thay quần áo đi ăn cơm cùng hắn.
Phó Thời Dịch cũng đã mệt rồi, ăn cơm xong liền đưa Cố Vi Vi quay về rồi về phòng của mình nghỉ ngơi.
Cố Vi Vi cải trang, đội bộ tóc giả đã chuẩn bị kỹ càng lên, thay quần áo rồi ra ngoài.
Sau đó, cô tìm một nơi cho thuê xe rồi thuê một chiếc xe lái ra khỏi thành phố, đi tới núi Thanh Nguyên.
Lái xe gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng nhìn thấy khu nhà của Nguyên gia.
Cô từng học võ ở đây, ở Nguyên gia gần hai năm.
Ngoài Cố gia, đây có thể coi là ngôi nhà thứ hai của cô.
Nguyên Sóc sư phụ đã cứu mạng cô mấy lần, trước đây cô bị ám sát tới mức trọng thương, chết trong tay Lăng gia, không biết tình hình của sư phụ ra sao.
Cô dừng xe ở một nơi kín đáo, đi tới cửa lớn của Nguyên gia định nhấn chuông thì lại phát hiện cửa đang mở.
Vì thế, cô đơn giản là trực tiếp mở cửa đi vào trong.
Vào trong rồi, lại phát hiện cửa phòng khách cũng đang mở, trong phòng chỉ là bóng tối đen kịt.
"Có ai không?"
Cố Vi Vi hỏi một tiếng, căn phòng tĩnh mịch không hề có lấy một tiếng động.
Cô bật đèn lên, lên lầu đi tìm một căn phòng, mới phát hiện ra ở đây không có một ai cả.
Từ khi cô chết tới nay, mới chỉ có vài tháng mà thôi.
Nguyên gia nhiều miệng ăn như vậy, sao có thể không thấy ai cả chứ.
Cố Vi Vi xem đồng hồ, quyết định vẫn nên quay về khách sạn trước, sau đó nghĩ cách tìm người của Nguyên gia sau.
Đột nhiên sau lưng cô có tiếng động, Cố Vi Vi còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị người ta đánh một đòn vào sau gáy, không khống chế được mà hôn mê bất tỉnh.
Đến khi cô tỉnh lại, mở mắt ra thì lại phát hiện, mình đang nằm trên một chiếc ghế sô pha trong một căn phòng khách sạn xa hoa, tóc giả cũng đã bị tháo xuống.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen, thân hình cao lớn đứng trước cửa phòng, thấy cô đã tỉnh lại liền ra ngoài gọi điện thoại.
"Ông chủ, cô ta tỉnh rồi."
Chưa tới hai phút sau, có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền tới.
Cố Tư Đình mặc âu phục màu trắng bước vào trong, từ trên cao nhìn xuống Cố Vi Vi đang nằm sấp trên sô pha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook