Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
-
Chương 2: Cô ngủ cùng Phó Hàn Tranh rồi sao?!
Translator: Wave Literature
Không biết thần trí đã lơ lửng tự do trong bóng tối bao nhiêu lâu, Cố Vi Vi đột nhiên mở mắt.
Phát hiện mình không còn nằm trên giường bệnh nữa mà đang ở trong một căn phòng ngủ được trang trí theo phong cách trang nhã, từ trong phòng tắm còn truyền tới tiếng nước chảy, có người đang tắm.
Xoa xoa cái đầu đang đau như búa bổ của mình, cô nhìn thấy một bàn tay đầy máu.
Cúi đầu nhìn xuống, không ngờ cả thân thể lại chỉ được che chắn bằng một chiếc váy ngủ tơ tằm, thậm chí bên trong váy ngủ còn không mặc gì cả.
Cô không dám ở lại căn phòng xa lạ này thêm nữa. Nghĩ vậy, cô liền vịn vào tủ đồ mà đứng dậy, lảo đảo chạy về phía cửa trước.
Lúc này cửa phòng tắm bất ngờ mở ra, đầu cô đâm trúng vào một bờ ngực vạm vỡ còn đang ướt đẫm của một người đàn ông, cả cơ thể chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Người đàn ông ấy vô cùng cường tráng, thêm vào đó là cơ ngực cuồn cuộn rõ nét, toát lên vẻ gợi cảm chết người.
Cô chầm chậm ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ lạnh lùng bao phủ trên gương mặt người đàn ông kia mà sợ hãi đến nỗi trợn to hai mắt.
Phó... Phó Hàn Tranh?
Sao cô lại ở chỗ của hắn thế này?
Hắn là người nắm quyền ở Phó thị giàu có, là đầu rồng của thương giới Trung Quốc.
Đồng thời... cũng là tử địch của Cố gia.
Phó Hàn Tranh nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, con ngươi thâm trầm của hắn trông như thể sắp phát hỏa đến nơi, hô hấp lại càng trở nên nặng nề.
"Cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định sao?"
"Từ bỏ ý định cái gì cơ?"
Cố Vi Vi giãy dụa, cánh tay bị hắn nắm đến đau đớn.
Cổ váy ngủ khoét sâu, vốn không che chắn được phong tình lồ lộ trước ngực.
Con ngươi của Phó Hàn Tranh càng thêm tối sầm lại, hắn kéo cô đến bên cạnh giường, mạnh mẽ đẩy cô lên giường.
Ngay lập tức xốc chiếc váy ngủ mỏng manh đang che chắn cơ thể cô lên, hắn không chút dạo đầu mà trực tiếp tiến vào nơi cấm địa mềm mại của thiếu nữ.
Hắn rất thỏa mãn mà chà đạp khiến Cố Vi Vi đau đớn đến mức hét lên trong sợ hãi, chỉ trong nháy mắt, trên gương mặt nhỏ bé đáng thương không còn một giọt máu.
Cô giãy giụa muốn né tránh hắn nhưng lại bị Phó Hàn Tranh gắt gao đè trên giường mà tùy ý xâm chiếm.
Phó Hàn Tranh cất giọng lạnh như băng, "Hết lần này tới lần khác đều giở mấy trò hề này ra, chẳng phải chính là vì cô muốn sao?"
"Không phải, không phải tôi muốn như thế này..." Cố Vi Vi gào khóc.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế này?
Cô không chết trong tay Lăng Nghiên nhưng lại rơi vào tay Phó Hàn Tranh.
Hơn nữa, còn vướng phải tình cảnh bị xâm hại.
Nỗi thống khổ này, dường như sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
Vi Vi đau đến mức không thể chịu nổi thêm nữa, cứ thế mà dần dần ngất đi.
...
Không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, trong cơn đau đầu dữ dội, Vi Vi bị một thứ âm thanh nào đó quấy nhiễu, ồn ào đến mức không thể không tỉnh lại.
"Mộ Vi Vi, bác sĩ nói cô đã qua cơn nguy hiểm rồi, cô còn giả vờ cái gì chứ."
"Bà nội thấy cô đáng thương nên mới để cô ở lại Phó gia, cô lại đúng là kẻ lòng tham không đáy, chuốc thuốc anh trai tôi rồi trèo lên giường anh ấy..."
Cố Vi Vi nhìn người xa lạ đang đứng trước mặt mình và cả tình huống hiện tại, đầu óc hoàn toàn mờ mịt.
Cô không phân biệt được những chuyện đang xảy ra là sự thật hay chỉ là cô đang nằm mơ mà thôi.
Mạch Như Nhã đẩy người đàn ông trẻ tuổi đang ở trong phòng ra ngoài.
"Nhị thiếu gia, cậu ra ngoài trước đi đã, để cô ta thay quần áo rồi xuống lầu nói tiếp."
Cố Vi Vi vừa ngồi dậy liền lập tức cảm nhận được cơn đau đớn không tả xiết từ nửa người dưới truyền đến, toàn bộ xương cốt như rụng rời từng chiếc.
Mạnh Như Nhã dìu cô xuống giường, đưa cô vào phòng tắm.
"Tắm rửa rồi thay quần áo đi."
Cố Vi Vi bị đẩy mạnh vào phòng tắm, vừa nhìn thấy dáng vẻ của bản thân trong gương thì lập tức hoảng sợ đến nỗi hô hấp cũng trở nên run rẩy.
Trong gương là một thiếu nữ vẫn còn ngây thơ non nớt, có vẻ mới chỉ 18 19 tuổi mà thôi.
Nhưng đó không phải là của cô.
Lúc này, những ký ức xa lạ giống như một trận thủy triều đột ngột dâng tràn trong đầu Cố Vi Vi.
Cô kinh ngạc nhìn thiếu nữ trong gương kia. Một lúc lâu sau, phải khó khăn lắm cô mới có thể tin vào những chuyện đang xảy ra với mình.
Thì ra cô đã chết rồi.
Nhưng cô lại trùng sinh thành một người khác, một thiếu nữ 18 tuổi tên là Mộ Vi Vi.
Mà toàn bộ những chuyện mà cô gặp phải, đều là do chủ nhân Mộ Vi Vi của thân thể này gây ra.
Hôm qua Mộ Vi Vi thừa dịp Phó Hàn Tranh tham dự một bữa tiệc bị say rượu, đợi đến lúc hắn về tới nhà liền hạ thuốc trong canh giải rượu mà người giúp việc chuẩn bị cho hắn, còn cố ý mặc váy ngủ thật khiêu gợi, muốn tự mình hiến thân cho hắn.
Kết quả, vừa mới bắt đầu hành sự cô ta đã lập tức bị Phó Hàn Tranh đẩy ra, đầu đập trúng tủ đồ mà chết.
Cố Vi Vi trùng sinh trên cơ thể của cô ta, vì thế mà buộc phải thay cô ta gánh chịu mọi hậu quả của chuyện này.
Không biết thần trí đã lơ lửng tự do trong bóng tối bao nhiêu lâu, Cố Vi Vi đột nhiên mở mắt.
Phát hiện mình không còn nằm trên giường bệnh nữa mà đang ở trong một căn phòng ngủ được trang trí theo phong cách trang nhã, từ trong phòng tắm còn truyền tới tiếng nước chảy, có người đang tắm.
Xoa xoa cái đầu đang đau như búa bổ của mình, cô nhìn thấy một bàn tay đầy máu.
Cúi đầu nhìn xuống, không ngờ cả thân thể lại chỉ được che chắn bằng một chiếc váy ngủ tơ tằm, thậm chí bên trong váy ngủ còn không mặc gì cả.
Cô không dám ở lại căn phòng xa lạ này thêm nữa. Nghĩ vậy, cô liền vịn vào tủ đồ mà đứng dậy, lảo đảo chạy về phía cửa trước.
Lúc này cửa phòng tắm bất ngờ mở ra, đầu cô đâm trúng vào một bờ ngực vạm vỡ còn đang ướt đẫm của một người đàn ông, cả cơ thể chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Người đàn ông ấy vô cùng cường tráng, thêm vào đó là cơ ngực cuồn cuộn rõ nét, toát lên vẻ gợi cảm chết người.
Cô chầm chậm ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ lạnh lùng bao phủ trên gương mặt người đàn ông kia mà sợ hãi đến nỗi trợn to hai mắt.
Phó... Phó Hàn Tranh?
Sao cô lại ở chỗ của hắn thế này?
Hắn là người nắm quyền ở Phó thị giàu có, là đầu rồng của thương giới Trung Quốc.
Đồng thời... cũng là tử địch của Cố gia.
Phó Hàn Tranh nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, con ngươi thâm trầm của hắn trông như thể sắp phát hỏa đến nơi, hô hấp lại càng trở nên nặng nề.
"Cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định sao?"
"Từ bỏ ý định cái gì cơ?"
Cố Vi Vi giãy dụa, cánh tay bị hắn nắm đến đau đớn.
Cổ váy ngủ khoét sâu, vốn không che chắn được phong tình lồ lộ trước ngực.
Con ngươi của Phó Hàn Tranh càng thêm tối sầm lại, hắn kéo cô đến bên cạnh giường, mạnh mẽ đẩy cô lên giường.
Ngay lập tức xốc chiếc váy ngủ mỏng manh đang che chắn cơ thể cô lên, hắn không chút dạo đầu mà trực tiếp tiến vào nơi cấm địa mềm mại của thiếu nữ.
Hắn rất thỏa mãn mà chà đạp khiến Cố Vi Vi đau đớn đến mức hét lên trong sợ hãi, chỉ trong nháy mắt, trên gương mặt nhỏ bé đáng thương không còn một giọt máu.
Cô giãy giụa muốn né tránh hắn nhưng lại bị Phó Hàn Tranh gắt gao đè trên giường mà tùy ý xâm chiếm.
Phó Hàn Tranh cất giọng lạnh như băng, "Hết lần này tới lần khác đều giở mấy trò hề này ra, chẳng phải chính là vì cô muốn sao?"
"Không phải, không phải tôi muốn như thế này..." Cố Vi Vi gào khóc.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế này?
Cô không chết trong tay Lăng Nghiên nhưng lại rơi vào tay Phó Hàn Tranh.
Hơn nữa, còn vướng phải tình cảnh bị xâm hại.
Nỗi thống khổ này, dường như sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
Vi Vi đau đến mức không thể chịu nổi thêm nữa, cứ thế mà dần dần ngất đi.
...
Không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, trong cơn đau đầu dữ dội, Vi Vi bị một thứ âm thanh nào đó quấy nhiễu, ồn ào đến mức không thể không tỉnh lại.
"Mộ Vi Vi, bác sĩ nói cô đã qua cơn nguy hiểm rồi, cô còn giả vờ cái gì chứ."
"Bà nội thấy cô đáng thương nên mới để cô ở lại Phó gia, cô lại đúng là kẻ lòng tham không đáy, chuốc thuốc anh trai tôi rồi trèo lên giường anh ấy..."
Cố Vi Vi nhìn người xa lạ đang đứng trước mặt mình và cả tình huống hiện tại, đầu óc hoàn toàn mờ mịt.
Cô không phân biệt được những chuyện đang xảy ra là sự thật hay chỉ là cô đang nằm mơ mà thôi.
Mạch Như Nhã đẩy người đàn ông trẻ tuổi đang ở trong phòng ra ngoài.
"Nhị thiếu gia, cậu ra ngoài trước đi đã, để cô ta thay quần áo rồi xuống lầu nói tiếp."
Cố Vi Vi vừa ngồi dậy liền lập tức cảm nhận được cơn đau đớn không tả xiết từ nửa người dưới truyền đến, toàn bộ xương cốt như rụng rời từng chiếc.
Mạnh Như Nhã dìu cô xuống giường, đưa cô vào phòng tắm.
"Tắm rửa rồi thay quần áo đi."
Cố Vi Vi bị đẩy mạnh vào phòng tắm, vừa nhìn thấy dáng vẻ của bản thân trong gương thì lập tức hoảng sợ đến nỗi hô hấp cũng trở nên run rẩy.
Trong gương là một thiếu nữ vẫn còn ngây thơ non nớt, có vẻ mới chỉ 18 19 tuổi mà thôi.
Nhưng đó không phải là của cô.
Lúc này, những ký ức xa lạ giống như một trận thủy triều đột ngột dâng tràn trong đầu Cố Vi Vi.
Cô kinh ngạc nhìn thiếu nữ trong gương kia. Một lúc lâu sau, phải khó khăn lắm cô mới có thể tin vào những chuyện đang xảy ra với mình.
Thì ra cô đã chết rồi.
Nhưng cô lại trùng sinh thành một người khác, một thiếu nữ 18 tuổi tên là Mộ Vi Vi.
Mà toàn bộ những chuyện mà cô gặp phải, đều là do chủ nhân Mộ Vi Vi của thân thể này gây ra.
Hôm qua Mộ Vi Vi thừa dịp Phó Hàn Tranh tham dự một bữa tiệc bị say rượu, đợi đến lúc hắn về tới nhà liền hạ thuốc trong canh giải rượu mà người giúp việc chuẩn bị cho hắn, còn cố ý mặc váy ngủ thật khiêu gợi, muốn tự mình hiến thân cho hắn.
Kết quả, vừa mới bắt đầu hành sự cô ta đã lập tức bị Phó Hàn Tranh đẩy ra, đầu đập trúng tủ đồ mà chết.
Cố Vi Vi trùng sinh trên cơ thể của cô ta, vì thế mà buộc phải thay cô ta gánh chịu mọi hậu quả của chuyện này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook