Sau khi chuẩn bị xong mọi tâm lý cho việc gặp Thẩm Ứng Hoài bất cứ lúc nào, tôi bước ra khỏi phòng ngủ.

Anh ta không có ở nhà.

Sau đó... trên đường vào phòng tắm tôi nhìn thấy áo vest của Thẩm Ứng Hoài trên bàn ăn... với bộ đồ lót ren màu đen của tôi trên đó.

Tối hôm qua khi bước vào nhà, trước mặt Thẩm Ứng Hoài, bộ dạng lúc đó... kí ức dần dần hiện ra trong tâm trí tôi, đôi tay không có tí sức lực nào của tôi nắm chặt lại.

"Vân Trừng, mày thật sự bị điên rồi."

Tôi tắm rửa trong khi đang chìm đắm trong sự căm hận không thể giết bản thân ngay lập tức, nhưng cảm xúc này đột nhiên biến mất khi tôi nhìn thấy bữa sáng mà Thẩm Ứng Hoài đã chuẩn bị sẵn cho tôi trong bếp.

Tôi không thể không nghĩ đến Thẩm Ứng Hoài mặc chiếc áo sơ mi đen ngày hôm qua, một vài chiếc cúc áo trên không được cài, yết hầu nhô cao, xương quai xanh thẳng tắp, và... làm bữa sáng cho tôi.

Nụ hôn đêm qua lại xâm lấn toàn bộ tâm trí tôi.

Tôi cắn môi, rõ ràng là đang cảm thấy nóng bừng cả người vì ngại ngùng.

Chưa kịp ăn cơm, tôi đã lao vào phòng và vẽ ra khung cảnh vừa nghĩ ra.

Ngòi bút phác họa đường viền quai hàm nhẵn nhụi của Thẩm Ứng Hoài, rồi kéo dài đến yết hầu nhô cao của anh ta. Cơ ở vai anh ta giữ cho chiếc áo phẳng phiu, rồi đến hình xăm ở eo bàn tay mà tôi đã nghĩ đến nó, nhưng tôi vẫn chưa vẽ ra.

Lần này, tôi đã ghi thêm: "Expecto Patronum"

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến.

Tôi bước nhanh ra cửa và nhìn qua mắt mèo đó là một bà dì, tôi hơi bối rối.

"Dì à, cho hỏi dì là?"

"Dì là mẹ của Ứng Hoài, dì đến gặp nó."

Dì giơ điện thoại trên tay, tôi nhìn thấy bức ảnh nhóm của một gia đình bốn người trên màn hình khoá.

Giọng dì nhẹ nhàng quá, tôi bình tĩnh lại và ra mở cửa.

"Chào dì, cháu là..."

"Con là bạn gái của Ứng Hoài, dì biết, dì mang cho con một ít đồ ăn. Lần trước Ứng Hoài nói với dì con muốn ăn món này, dì mang cho con một ít đồ do dì trồng ở nhà. Con đến xem có phải cái này không?"

Toàn thân tôi cứng đờ.

"Dì… Dì… Cháu không..."

"Không muốn ăn món này hả? Vậy con muốn ăn cái gì? Dì còn mang món khác cho con, tới đây xem đi."

Tôi nuốt nước bọt và phải bước tới để xem những món ăn mà dì mang đến.

Sau khi thảo luận một lúc, ngay khi dì bước vào bếp, tôi lập tức gửi một tin nhắn cho Thẩm Ứng Hoài.

"Mẹ anh đến rồi!"

"Dì ấy nói tôi là bạn gái của anh?"

"Chuyện gì vậy?"

"Anh mau về đi, tôi không ngăn cản được nữa rồi."

Nửa tiếng sau Thẩm Ứng Hoài về đến nhà, lúc đó tôi đang lo lắng giúp dì vào bếp, không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy tiếng mở cửa, tôi lập tức bước ra khỏi phòng bếp, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Thẩm Ứng Hoài.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng dì phía sau:

"Ứng Hoài, Trừng Trừng dính con thật đấy, chuyện tốt, là chuyện tốt."

Vẻ mặt tôi đờ ra, Thẩm Ứng Hoài hơi cúi đầu, nhưng tôi có thể thấy rõ nụ cười của anh ta.

Anh ta choàng tay qua vai rồi thì thầm vào tai tôi: “Mẹ tôi không khỏe, cô đừng vội phủ nhận, chuyện này chắc là chị tôi nói rồi, cô đóng giả làm bạn gái tôi đi, tôi bao cô một tháng ăn uống."

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta trong sự hoài nghi.

"Hai tháng."

"Chốt kèo."

Thẩm Ứng Hoài dẫn tôi theo một hướng khác và bước vào bếp, cánh tay anh ta đặt lên vai tôi một cách thản nhiên và thân mật, tôi lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cổ anh ta.

"Mẹ, mẹ và Trừng Trừng đã quen nhau chưa?"

Dì mỉm cười gật đầu khi nhìn bát canh hầm trong nồi.

"Đúng rồi, mẹ đã đợi con tìm được một cô bạn gái rồi dẫn về nhà cho mẹ xem bao nhiêu năm nay rồi. Nếu chị gái con không nói với mẹ, mẹ thậm chí còn không biết con đưa người ta về nhà sống chung rồi."

Tôi nghe những lời dì nói, vậy Thẩm Ứng Hoài đang... độc thân? Anh ta vậy mà lại giống tôi sao? Một anh chàng đẹp trai như vậy, có hơi quá không?

"Lần trước con nói với mẹ món Trừng Trừng muốn ăn, mẹ mang đến để trong tủ lạnh rồi, các con mau ăn càng sớm càng tốt."

Thẩm Ứng Hoài gật đầu.

Tôi nghĩ rằng chuyện giả làm bạn gái của Thẩm Ứng Hoài sẽ kết thúc sau bữa tối. Nhưng sau đó mẹ của Thẩm Ứng Hoài nhẹ nhàng với chúng tôi, "Ngày mai mẹ phải tham gia một sự kiện ở khu phố này, mẹ sẽ ở đây một đêm, Trừng Trừng, con và Ứng Hoài ở chung phòng tối nay được không? "

Tôi biểu cảm phức tạp, không biết phải phản ứng như thế nào.

Thẩm Ứng Hoài ngồi bên cạnh cúi đầu cười, tôi duỗi chân đá dưới gầm bàn đá anh ta một cái, nhưng Thẩm Ứng Hoài vẫn không ngồi thẳng lên, anh ta khẽ cười.

Thẩm Ứng Hoài đã kiềm chế bản thân sau khi nhận được một cú đá khác từ tôi.

"Được rồi mẹ, đừng trêu chọc cô ấy nữa, mẹ ngủ trong phòng của con, còn con ngủ trên sô pha."

Dì cũng cười.

"Vừa rồi Trừng Trừng hồi hộp trông đáng yêu quá hahaha."

Thẩm Ứng Hoài mỉm cười nhìn tôi, tôi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của tôi trong con ngươi của anh ta, nhịp tim của tôi đập rất nhanh, tôi nhanh chóng đứng dậy.

"Cháu, cháu đi rửa chén."

Dì nhanh chóng đưa tay ra và nắm lấy cánh tay tôi.

"Con không cần phải đi, Ứng Hoài đi là được rồi. Những việc nhà này đều là nó làm hết."

Tôi quay đầu nhìn Thẩm Ứng Hoài, người vẫn đang uể oải ngồi tại chỗ.

Người này lúc trước từng giao những việc như rửa bát cho tôi, tôi nghiến răng nghiến lợi.

"Hả? Dì à, thời gian này con sống ở đây đều do con rửa. Thẩm Ứng Hoài hoàn toàn không làm việc nhà gì cả. Ngày nào con cũng mệt đến kiệt sức rồi. Hoá ra là anh ấy làm việc nhà à~"

Tôi dùng vẻ mặt phụng phịu kéo dì để buộc tội Thẩm Ứng Hoài.

"Thật không? Thẩm Ứng Hoài?"

Thẩm Ứng Hoài lại bị dì đá.

Vẻ mặt của Thẩm Ứng Hoài có chút bất lực.

"Con cũng quét và lau nhà mà? Tóc rụng của cô ấy đều là do con dọn."

Tôi hơi nóng mặt, dì lập tức chữa cháy cho tôi.

"Đó không phải là việc bạn trai nên làm cho bạn gái sao?"

Tôi ngay lập tức trở nên hừng hực khí thế.

"Đúng vậy, đúng vậy."

Thẩm Ứng Hoài đứng dậy, đảo mắt nhìn tôi và bắt đầu dọn dẹp bát đĩa.

"Dạ dạ dạ, con nói không lại hai người, con đi rửa bát ngay."

Dì đưa tôi vào phòng khách.

"Vậy mới đúng, Trừng Trừng, chúng ta đi xem TV."

Tôi vừa xem TV một cách thoải mái vừa thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Thẩm Ứng Hoài.

Thẩm Ứng Hoài đi đến và ngồi cạnh tôi sau khi rửa xong bát.

"Đang xem gì đó?"

"Dì chọn, hình như có vẻ là phim giật gân. Tôi không xem kĩ."

Sau một lúc, tôi nhận ra rằng đây không phải là một bộ phim giật gân mà là một bộ phim kinh dị.

Khuôn mặt quỷ đột nhiên xuất hiện trên màn hình khiến tôi bàng hoàng và vô thức quay đầu lại nhắm mắt lại.

Thẩm Ứng Hoài dùng ngón tay chọc vào trán tôi và đưa cho tôi chiếc gối bên cạnh anh ta.

"Nếu sợ, dùng cái này để che đi."

"... Cảm ơn."

Tôi không nhìn thấy ánh mắt của dì đang nhìn Thẩm Ứng Hoài hận không thể rèn sắt thành thép.

Dù là phim kinh dị nhưng tôi không ngờ tình tiết lại hay đến bất ngờ, đến cuối tôi đưa tay kéo tay áo Thẩm Ứng Hoài, anh ta cúi xuống bên cạnh tôi.

"Thẩm Ứng Hoài tôi phát hiện ra một chuyện."

"Nói."

"Sở thích xem phim kinh dị của gia đình anh có phải là di truyền không?"

Thẩm Ứng Hoài cười.

"Không phải."

Lúc này, tôi đang ở rất gần Thẩm Ứng Hoài, ánh đèn mờ ảo trong phòng khách làm tôi nhớ đến nụ hôn ý loạn tình mê vào đêm qua, tôi vội quay đầu lại và cố gắng xua đuổi những ký ức đó ra khỏi tâm trí.

Nhưng tôi lại cảm thấy bàn tay của Thẩm Ứng Hoài đang xoa nhẹ trên đầu tôi.

Sau khi xem phim xong, tôi về phòng lấy bản phác thảo, nhưng nhịn không được lại vẽ thêm vài chi tiết nhỏ liên quan đến Thẩm Ứng Hoài. Tôi luôn đặt anh ta trong một môi trường thiếu sáng và sử dụng các đường chồng lên nhau để vẽ ra cảm giác kỳ lạ mà anh ta mang lại cho tôi.

Sau bữa tối, tôi tiếp tục vẽ phác. Tôi chào dì, tắm rửa sớm rồi về phòng, đợi đến khi hoàn thành bản phác thảo thì đã gần một giờ sáng.

Tôi bất giác có chút khát, nghĩ đến ngày mai, cảm thấy mình còn phải hỏi Thẩm Ứng Hoài một số việc, vì vậy tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đứng ở cửa phòng nhìn ra phòng khách.

Tôi thấy đèn sàn còn đang bật, Thẩm Ứng Hoài đang ngồi cạnh mép đèn.

Tôi nhẹ nhàng gọi anh ta.

Người đó di chuyển, sau đó đứng dậy và đi về phía tôi.

Khi Thẩm Ứng Hoài đến gần tôi, ánh sáng từ căn phòng của tôi dần dần phác họa anh ta thành hình dạng ba chiều. Tóc anh ta hơi ướt, một chiếc khăn tắm quấn quanh cổ, phần trên của anh ta để trần, và anh ta đang mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi, chiếc dây quần không được thắt, cứ thế mà đung đưa theo.

Tôi nhìn thấy làn da trắng, cơ bụng rắn chắc của Thẩm Ứng Hoài, đường cong hai bên bụng mờ nhạt, thậm chí có vài đường gân xanh cố thủ ở bụng dưới của anh ta, khác hẳn với bóng lưng không rõ ràng lần trước, anh ta như thế này…với một sự cám dỗ mạnh mẽ, anh ta đi đến trước mặt tôi.

Cái mùi quen thuộc lại xộc vào cánh mũi.

"Sao thế, Vân Trừng?"

Tôi nuốt nước bọt và lùi lại một bước trong tiềm thức, còn chưa kịp nói thì tôi đã nghe thấy giọng nói của mẹ Thẩm Ứng Hoài.

"Trừng Trừng?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương