Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn
-
Chương 64: Nụ hôn thứ sáu mươi bốn
Tối qua Hạ Lam đâu nghĩ mình sẽ không về nhà, quà cho Cố Chinh đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng phòng ốc chưa quét dọn kỹ càng nên cậu có hơi thấp thỏm. Vì thế, Hạ Lam lải nhải liên mồm với Cố Chinh đang lái xe để quên đi nỗi sợ, nào là phải quảng bá làm sao, bao giờ ngưng diễn vân vân.
Cố Chinh câu được câu mất trả lời, anh nói bọn họ đã bán hết vé của bốn mươi buổi diễn, toàn bộ vé đều giảm 50%, diễn liên tục hai tháng rưỡi, trừ thứ Hai và thứ Năm mỗi tuần. Đồng thời, tối nay các phương tiện truyền thông – lực lượng PR hùng hậu nhất sẽ đăng tin rầm rộ về vở kịch này. Anh kể Hành Trình đã thành lập được bảy năm, đoàn vẫn luôn chú trọng mảng quảng cáo, đây là thời đại “rượu tốt cũng sợ ngõ sâu” (1), bọn họ luôn giữ tốc độ mở rộng mạnh mẽ và hiếm có trong giới, trung bình một năm diễn hơn hai trăm buổi, tích lũy lượng khán giả trực tiếp ít nhất năm trăm vạn, từng thống kê rằng nếu tính “fan trung thành” thì trung bình ít nhất một trăm vạn khán giả trên một vở kịch.
Trừ chuyện này ra, trong gần ba năm trở lại đây, đoàn lại phát hành bản phim nhựa chính thức của mỗi vở kịch, sau đó sẽ đưa lên các trang web miễn phí, quảng bá rộng rãi, vở kịch nổi tiếng nhất đã đạt hai triệu lượt xem. Tổn thất từ việc giảm giá vé sẽ được bù lại bằng tiền bán Bluray, hơn nữa, còn rất nhiều người muốn xem tận mắt nên năm nào lượng khán giả của Hành Trình đều đông đến kinh hồn, vé của Hành Trình khá khó kiếm, giá cả cũng không ngừng tăng nên lại gỡ vốn thêm.
Cố Chinh kêu Hạ Lam search thử Weibo chính thức của đoàn kịch, Hạ Lam nhanh chóng tìm thấy, cậu cũng hết hồn: Đỉnh ghê, một đoàn kịch bình thường mà là Vip hai trăm vạn fan!
Cố Chinh nói: “Toàn fan thật đó, không phải clone đâu. Em thử search ‘Cố tiên sinh của đoàn kịch Hành Trình’ đi.”
Cố tiên sinh… Hạ Lam cảm thấy tên này nghe rất cưng, cậu buồn cười, hỏi: “Đó là nick chính của anh hở?”
Hồi đó cậu từng phát hiện cái nick chuyên đăng ảnh chó mèo của Cố Chinh, sau cũng không để ý nữa, Cố Chinh có nick chính cũng bình thường. Phải cái vừa search một phát Hạ Lam liền mất vía.
Ai nói cho tui biết quý ngài Vip có gần một ngàn vạn fan này là người nào vậy…
“Anh không hề mua follow đâu đó.” Cố Chinh bình tĩnh nói.
Hạ Lam âm thầm cảm thán, bắt đầu lướt Weibo của Cố Chinh, dần dần hiểu được vì sao cái nick này lại lợi hại đến vậy. Đây là fan hâm mộ vai diễn của Cố Chinh, hâm mộ phim Cố Chinh đạo diễn, hâm mộ kịch bản Cố Chinh viết, thêm cả fan hâm mộ bản mặt bô giai của anh. Mấy cập nhật trên Weibo này khác với giọng điệu thường ngày của Cố Chinh, hẳn là có chuyên gia xử lý, thỉnh thoảng sẽ tương tác với mấy ngôi sao khác, bọn họ toàn là bạn Cố Chinh, có hai người còn là học sinh của anh.
Cố Chinh vẫn tập trung lái xe: “Lấy điện thoại anh này, cho hai nick chính của bọn mình theo dõi nhau.”
Tay Hạ Lam hơi run rẩy: Trời đất ơi, đại đại triệu fan follow tui!
Cố Chinh thoáng nhìn vẻ mặt kích động của cậu, không khỏi phì cười: “Em vào Weibo cập nhật đi.”
Hạ Lam khẩn trương: “C…C…Cập nhật á? Nhưng viết gì mới được?”
Cố Chinh trầm ngâm một lát, anh đậu xe sát vào góc đường, móc một chiếc hộp nhỏ trong túi ra, bên trong chính là bông hoa Hạ Lam tặng anh. Hạ Lam nhất thời ngượng ngùng, nhưng cậu chợt có dự cảm không lành: “Anh định làm gì?”
Cố Chinh chọn xong góc độ và ánh sáng, chụp một tấm tay mình cầm cành hoa, sau đó không biết anh soạn tiêu đề gì, nhấn ok. Hạ Lam vội vàng tải lại Weibo, quả nhiên thấy “Cố tiên sinh” có cập nhật mới. Giữa ánh sáng dịu dàng cùng nền trời phía sau, tay của Cố Chinh đẹp như được điêu khắc từ bạch ngọc, ngay cả bông hoa tự chế tô vội bằng son môi và nhũ mắt kia cũng rất đẹp, xung quanh tỏa ra một vầng sáng mộng ảo.
Nhưng không chỉ có mỗi tấm này, Cố Chinh còn đăng thêm một tấm ảnh khác, không ngờ lại là ảnh chụp của Hạ Lam, cậu vẫn chưa thấy tấm ảnh đó bao giờ.
Ngày hè yên ả, xa xa có đình viện và cỏ cây xanh biếc, cánh chim mờ vụt qua giữa bầu trời xanh. Hạ Lam mặc áo thun trắng, hình như nghe tiếng ai gọi nên cậu quay đầu lại, khóe miệng khẽ cong, ánh mắt sáng ngời, thần sắc có chút ngạc nhiên, đường cong cơ cổ duyên dáng mà khỏe mạnh. Hạ Lam hơi hé miệng như chuẩn bị đáp lời, không biết do kỹ thuật chụp hay chỉ vô tình ăn may, thần thái lúc ấy của cậu không chỉ tự nhiên mà còn có một cảm giác đặc biệt.
Rất tốt đẹp.
Hạ Lam nhìn hình của mình mà cũng phải tấm tắc khen như thế.
Có ảnh chụp đẹp nhưng không có hồn, mấy tấm ảnh đi vào lòng người thì quá xuất sắc rồi.
Hơn nữa Cố Chinh còn chụp bằng điện thoại đấy!
Hạ Lam phục Cố Chinh sát đất, cậu ngưỡng mộ anh không thôi, thế là lại bắt đầu hừng hực ý chí hệt như vừa chích tiết gà. Cơ mà, khi vừa thấy nội dung caption, Hạ Lam thiếu chút nữa ngất xỉu.
Cố tiên sinh của đoàn kịch Hành Trình: “Vị soái ca này là Trình Phi Nhiên mà tôi yêu sâu sắc. @Hạ Lam: Hôm nay cũng phải cố gắng nha!”
Hạ Lam ngơ ngác, Cố Chinh áp sát vào cậu: “Em xem bình luận mới đi.”
Hạ Lam run rẩy, lí nhí nói: “Thú thật là em không dám…”
Cố Chinh quàng vai Hạ Lam, xoa xoa đầu cậu: “Không sao đâu.”
Vì thế, Hạ Lam cố lấy dũng khí kéo xuống một tí, thông báo bình luận mới lập tức nhảy tưng tưng. 5 phút sau khi Cố Chinh đăng ảnh, lượng bình luận đã đạt mốc năm trăm. Thanh niên Hạ Lam chưa từng thấy cảnh đời cũng bị hù chết, cậu liếc Cố Chinh một cái rồi mới đánh bạo đọc bình luận.
Đa số toàn khen đẹp trai quá đẹp trai quá, có người chúc Cố Chinh sinh nhật vui vẻ, còn thêm một lời bình được đẩy lên top: “B…B…Bạn trai của thầy Cố?!!!”
Hạ Lam khiếp sợ: “Bọn họ hỏi em có phải bạn trai anh không kìa!”
“Thôi xong, gặp phải thánh soi.” Cố Chinh vỗ vai cậu, híp mắt nói, “Có scandal rồi.”
Dứt lời, anh lại bổ sung, “Thử tải lại Weibo của em coi tăng được bao nhiêu fan.”
Hạ Lam run run rẩy rẩy nhấn reload, ừm, tốt ghê, tăng gần một nửa, thêm năm trăm fan rồi này, reload một phát, hơn sáu trăm, reload phát nữa, gần bảy trăm.
Ba năm trước Hạ Lam cũng có thời kỳ khá nổi, cơ mà lúc ấy Weibo cậu cũng không tăng fan nhanh thế này, bởi vậy chỉ có tầm năm mươi vạn lượt theo dõi, sau lại lục tục tăng tới bảy, tám chục vạn, mấy năm sau do im hơi lặng tiếng nên lại rớt từ từ, chỉ còn trên bốn mươi. Sau lần quảng bá “Ánh sáng và cát bụi”, cậu cũng gom thêm kha khá, cuối cùng lại quay về mốc năm mươi vạn, nhưng lúc ấy Hạ Lam không để ý lắm nên giờ cậu hơi rén trước tốc độ kéo follow thế này.
“Đại đại ngàn vạn fan thật đáng sợ!” Mặt Hạ Lam xanh mét.
“Cho nên đừng có làm anh bực đó.” Cố Chinh tiếp tục lái xe, “Anh cũng là người nổi tiếng à nha.”
Hạ Lam gật đầu lia lịa: “Dạ dạ! Về nhà em bóp chân cho anh!”
Cố Chinh liếc mắt nhìn cậu: “Có mua bánh kem cho anh không?”
Hạ Lam nhấp nhấp môi: “Không.”
“Chậc chậc.” Cố Chinh nói, “Anh phải lên Weibo tố cáo em không tặng bánh sinh nhật cho anh!”
Hạ Lam cạn lời, vẫn luôn kinh hồn táng đảm mà kéo Weibo, nhìn số người theo dõi nhảy liên tục mà mém trụy tim. Cậu ngẩng lên ngó tên đường, bỗng nhiên cất tiếng: “Anh tấp xe vào lề chút đi.”
Cố Chinh dừng lại, khó hiểu nhìn cậu, Hạ Lam giải thích: “Bọn mình xuống mua bánh.”
“Không cần đâu, lúc nãy anh đùa đấy.”
“Thôi mà.” Hạ Lam nài nỉ, “Mất công anh lại lên Weibo trách em.”
Bên cạnh là một tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng, Cố Chinh sánh vai Hạ Lam bước vào, định bụng chọn cái nào trông hợp mắt. Anh nhìn chiếc Black Forest (2) kia có vẻ ngon, chưa kịp nói gì đã thấy Hạ Lam chẳng thèm nhìn hàng mẫu, trực tiếp đưa cho cô nhân viên xinh đẹp một tờ giấy. Cô nhân viên xoay người mở tủ đông, lấy ra một chiếc hộp, cười khanh khách nói: “Chúc mừng sinh nhật Cố Chinh tiên sinh!”
Cố Chinh ngơ ngác nhận bánh, anh bừng tỉnh: “Em đã đặt bánh trước rồi à?”
Hạ Lam cười khúc khích, vừa đi vừa nhảy chân sáo: “Nhanh lên anh, bọn mình về nhà ăn bánh!”
Nói thật, Hạ Lam mới vừa biết thầy Cố nhà mình là Vip bự, cậu sợ cô nhân viên tiệm bánh sẽ nhận ra, cơ mà sự thật chứng minh tuy fan của thầy Cố nhiều, nhưng những người bồ kết mặt đẹp của anh chỉ là số lẻ, vẫn có thể yên tâm ra đường.
Kế tiếp, hai người như nguyện về phòng trọ của Hạ Lam, Hạ Lam hỏi có ai cho Kevin và Tiểu Bạch ăn không, nghe Cố Chinh đáp hôm nay có dì giúp việc chăm hai đứa, Hạ Lam mới yên tâm mà tiếp tục hồi hộp.
Cậu mua cho Cố Chinh một đống quà, hơn nữa chẳng giống quà tặng bạn trai chút nào. Một hộp trà xanh cao cấp, một bộ ấm chén men ngọc (3), ba quyển tiểu thuyết kinh điển bản bìa cứng, một chiếc cà vạt, một chiếc kẹp cà vạt, một tá quần lót nam rù quến theo xì tai của anh, thêm một bộ dụng cụ chuyên vệ sinh mắt kính.
Ừa, trên đời này chắc chỉ có mình Hạ Lam mua quà sinh nhật cho ghệ mà y chang mua quà biếu cho ông bà bô.
À đâu, còn chưa tính là “ghệ” mà.
Đêm nay là một đêm rất quan trọng, thật ra Hạ Lam muốn ngỏ lời để Cố Chinh chính thức làm bạn trai mình, nhưng Hạ Lam cảm thấy như vậy rất vội vàng, rất sơ sài, cho nên còn cẩn thận chuẩn bị thêm.
Cậu đánh một chiếc nhẫn.
Hạ Lam là người Trường Sa, nhà nội cậu ở Phượng Hoàng cổ trấn, nổi danh nghề bạc. Tổ tiên cậu rất có hoa tay, hồi nhỏ Hạ Lam thỉnh thoảng cũng theo ông nội nấu chảy bạc, mạ, mài, hàn, cắt… Tuy không lành nghề nhưng cũng làm ra hình ra dáng.
Dự định ban đầu của Hạ Lam là tặng Cố Chinh một món có thể đem theo bên người, cứ nhìn thấy nó là nhớ tới cậu, ý tưởng đầu tiên của Hạ Lam khá nhàm chán, chính là tặng nhẫn. Trong “Ánh sáng và cát bụi” cũng có tình tiết hai nhân vật tặng nhẫn cho nhau, Hạ Lam cũng ước lượng được kích cỡ ngón tay của Cố Chinh, nhưng đến phút quyết định cậu lại nhát, không dám đánh nhẫn ngón áp út nên đổi qua đánh một chiếc nhẫn ngón út đơn giản.
Từ hai tuần trước, ngày nào cậu cũng tranh thủ thời gian làm một ít, cuối cùng hoàn thành ngay sát nút, nhìn cũng có cảm giác của đồ thủ công, nhưng cậu mài rất láng, đeo vào không bị khó chịu. Cơ mà vừa nghĩ đến chuyện trao nhẫn cho người thương là Hạ Lam lại nhát cáy, tự nhủ ngoài nhẫn ra vẫn còn thứ khác Cố Chinh có thể mang thường xuyên mà, vì thế, trong cơn dở hơi Hạ Lam đã chạy đi mua một tá quần lót cạp cao gợi tình.
Chung cư càng lúc càng gần, Hạ Lam cũng càng lúc càng hồi hộp, băn khoăn không biết có nên tặng nhẫn hay không, có nên tỏ tình hay không.
Cố Chinh đưa xe vào bãi đỗ, anh mở Weibo: “Để anh xem em tăng được bao nhiêu fan nào.” Hạ Lam nghe vậy, sợ đến độ ngồi im re.
Bỗng nhiên Cố Chinh “Hửm” một tiếng, nhíu mày, Hạ Lam ghé qua nhìn di động của anh, hình như là camera trong nhà Cố Chinh. Trên màn hình, Kevin đang ngủ, Tiểu Bạch cao quý lãnh diễm nằm trên tay ghế, có một người đang ngồi ở salon đối diện.
Hạ Lam hoảng sợ: “Sao trong nhà anh lại có người vậy?!” Cậu quay sang nhìn Cố Chinh, “Anh có quen không?”
Đó là một người đàn ông, vóc dáng vô cùng cao to, vai rộng chân dài, chuẩn tướng người mẫu.
Hạ Lam bỗng nhiên cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Cố Chinh day day mi tâm, tắt camera rồi ấn nút gọi, một lát sau đầu dây bên kia nhấc máy, giọng điệu anh tuy mất kiên nhẫn nhưng lại chứa chút thân mật: “A lô, anh đúng là thần của em mà, anh đến Bắc Kinh hồi nào vậy, sao lại im hơi lặng tiếng chui vào nhà em?”
Hạ Lam không nghe được phía bên kia nói gì, nhưng đôi mày Cố Chinh dần dần giãn ra, dường như có chút áy náy: “À, cám ơn anh… Đúng, em không đổi mật mã, sao anh không báo trước với em một tiếng để em đi đón… Ừ, nhà em có camera đặng dễ trông chó mèo.” Anh liếc Hạ Lam một cái, che ống nghe lại, “Anh trai anh đi công tác tiện đường ghé thăm. Anh ấy không kịp xem kịch của chúng ta, lúc nãy có đến Hành Trình tìm nhưng anh lại đi mất rồi. Anh ấy về nhà anh định gây bất ngờ, mừng sinh nhật anh.”
Thần kinh Hạ Lam vừa thả lỏng xong lại căng như dây đàn: “Anh ruột ạ?”
“Ừ.” Cố Chinh nhìn cậu một hồi, dịu giọng hỏi, “Về nhà với anh nhé?”
——— —————— —————
(1) “Rượu tốt cũng sợ ngõ sâu”: Dù rượu có thơm đến mức nào thì cũng khó lọt ra khỏi con hẻm sâu, khách cũng ngại lần mò quanh quẩn trong đó để thưởng thức rượu. Ý chỉ sản phẩm tốt mà không biết cách quảng cáo thì cũng vô ích.
(2) Black Forest: Bánh kem socola và cherry nổi tiếng của Đức.
(3) Ấm chén men ngọc:
Cố Chinh câu được câu mất trả lời, anh nói bọn họ đã bán hết vé của bốn mươi buổi diễn, toàn bộ vé đều giảm 50%, diễn liên tục hai tháng rưỡi, trừ thứ Hai và thứ Năm mỗi tuần. Đồng thời, tối nay các phương tiện truyền thông – lực lượng PR hùng hậu nhất sẽ đăng tin rầm rộ về vở kịch này. Anh kể Hành Trình đã thành lập được bảy năm, đoàn vẫn luôn chú trọng mảng quảng cáo, đây là thời đại “rượu tốt cũng sợ ngõ sâu” (1), bọn họ luôn giữ tốc độ mở rộng mạnh mẽ và hiếm có trong giới, trung bình một năm diễn hơn hai trăm buổi, tích lũy lượng khán giả trực tiếp ít nhất năm trăm vạn, từng thống kê rằng nếu tính “fan trung thành” thì trung bình ít nhất một trăm vạn khán giả trên một vở kịch.
Trừ chuyện này ra, trong gần ba năm trở lại đây, đoàn lại phát hành bản phim nhựa chính thức của mỗi vở kịch, sau đó sẽ đưa lên các trang web miễn phí, quảng bá rộng rãi, vở kịch nổi tiếng nhất đã đạt hai triệu lượt xem. Tổn thất từ việc giảm giá vé sẽ được bù lại bằng tiền bán Bluray, hơn nữa, còn rất nhiều người muốn xem tận mắt nên năm nào lượng khán giả của Hành Trình đều đông đến kinh hồn, vé của Hành Trình khá khó kiếm, giá cả cũng không ngừng tăng nên lại gỡ vốn thêm.
Cố Chinh kêu Hạ Lam search thử Weibo chính thức của đoàn kịch, Hạ Lam nhanh chóng tìm thấy, cậu cũng hết hồn: Đỉnh ghê, một đoàn kịch bình thường mà là Vip hai trăm vạn fan!
Cố Chinh nói: “Toàn fan thật đó, không phải clone đâu. Em thử search ‘Cố tiên sinh của đoàn kịch Hành Trình’ đi.”
Cố tiên sinh… Hạ Lam cảm thấy tên này nghe rất cưng, cậu buồn cười, hỏi: “Đó là nick chính của anh hở?”
Hồi đó cậu từng phát hiện cái nick chuyên đăng ảnh chó mèo của Cố Chinh, sau cũng không để ý nữa, Cố Chinh có nick chính cũng bình thường. Phải cái vừa search một phát Hạ Lam liền mất vía.
Ai nói cho tui biết quý ngài Vip có gần một ngàn vạn fan này là người nào vậy…
“Anh không hề mua follow đâu đó.” Cố Chinh bình tĩnh nói.
Hạ Lam âm thầm cảm thán, bắt đầu lướt Weibo của Cố Chinh, dần dần hiểu được vì sao cái nick này lại lợi hại đến vậy. Đây là fan hâm mộ vai diễn của Cố Chinh, hâm mộ phim Cố Chinh đạo diễn, hâm mộ kịch bản Cố Chinh viết, thêm cả fan hâm mộ bản mặt bô giai của anh. Mấy cập nhật trên Weibo này khác với giọng điệu thường ngày của Cố Chinh, hẳn là có chuyên gia xử lý, thỉnh thoảng sẽ tương tác với mấy ngôi sao khác, bọn họ toàn là bạn Cố Chinh, có hai người còn là học sinh của anh.
Cố Chinh vẫn tập trung lái xe: “Lấy điện thoại anh này, cho hai nick chính của bọn mình theo dõi nhau.”
Tay Hạ Lam hơi run rẩy: Trời đất ơi, đại đại triệu fan follow tui!
Cố Chinh thoáng nhìn vẻ mặt kích động của cậu, không khỏi phì cười: “Em vào Weibo cập nhật đi.”
Hạ Lam khẩn trương: “C…C…Cập nhật á? Nhưng viết gì mới được?”
Cố Chinh trầm ngâm một lát, anh đậu xe sát vào góc đường, móc một chiếc hộp nhỏ trong túi ra, bên trong chính là bông hoa Hạ Lam tặng anh. Hạ Lam nhất thời ngượng ngùng, nhưng cậu chợt có dự cảm không lành: “Anh định làm gì?”
Cố Chinh chọn xong góc độ và ánh sáng, chụp một tấm tay mình cầm cành hoa, sau đó không biết anh soạn tiêu đề gì, nhấn ok. Hạ Lam vội vàng tải lại Weibo, quả nhiên thấy “Cố tiên sinh” có cập nhật mới. Giữa ánh sáng dịu dàng cùng nền trời phía sau, tay của Cố Chinh đẹp như được điêu khắc từ bạch ngọc, ngay cả bông hoa tự chế tô vội bằng son môi và nhũ mắt kia cũng rất đẹp, xung quanh tỏa ra một vầng sáng mộng ảo.
Nhưng không chỉ có mỗi tấm này, Cố Chinh còn đăng thêm một tấm ảnh khác, không ngờ lại là ảnh chụp của Hạ Lam, cậu vẫn chưa thấy tấm ảnh đó bao giờ.
Ngày hè yên ả, xa xa có đình viện và cỏ cây xanh biếc, cánh chim mờ vụt qua giữa bầu trời xanh. Hạ Lam mặc áo thun trắng, hình như nghe tiếng ai gọi nên cậu quay đầu lại, khóe miệng khẽ cong, ánh mắt sáng ngời, thần sắc có chút ngạc nhiên, đường cong cơ cổ duyên dáng mà khỏe mạnh. Hạ Lam hơi hé miệng như chuẩn bị đáp lời, không biết do kỹ thuật chụp hay chỉ vô tình ăn may, thần thái lúc ấy của cậu không chỉ tự nhiên mà còn có một cảm giác đặc biệt.
Rất tốt đẹp.
Hạ Lam nhìn hình của mình mà cũng phải tấm tắc khen như thế.
Có ảnh chụp đẹp nhưng không có hồn, mấy tấm ảnh đi vào lòng người thì quá xuất sắc rồi.
Hơn nữa Cố Chinh còn chụp bằng điện thoại đấy!
Hạ Lam phục Cố Chinh sát đất, cậu ngưỡng mộ anh không thôi, thế là lại bắt đầu hừng hực ý chí hệt như vừa chích tiết gà. Cơ mà, khi vừa thấy nội dung caption, Hạ Lam thiếu chút nữa ngất xỉu.
Cố tiên sinh của đoàn kịch Hành Trình: “Vị soái ca này là Trình Phi Nhiên mà tôi yêu sâu sắc. @Hạ Lam: Hôm nay cũng phải cố gắng nha!”
Hạ Lam ngơ ngác, Cố Chinh áp sát vào cậu: “Em xem bình luận mới đi.”
Hạ Lam run rẩy, lí nhí nói: “Thú thật là em không dám…”
Cố Chinh quàng vai Hạ Lam, xoa xoa đầu cậu: “Không sao đâu.”
Vì thế, Hạ Lam cố lấy dũng khí kéo xuống một tí, thông báo bình luận mới lập tức nhảy tưng tưng. 5 phút sau khi Cố Chinh đăng ảnh, lượng bình luận đã đạt mốc năm trăm. Thanh niên Hạ Lam chưa từng thấy cảnh đời cũng bị hù chết, cậu liếc Cố Chinh một cái rồi mới đánh bạo đọc bình luận.
Đa số toàn khen đẹp trai quá đẹp trai quá, có người chúc Cố Chinh sinh nhật vui vẻ, còn thêm một lời bình được đẩy lên top: “B…B…Bạn trai của thầy Cố?!!!”
Hạ Lam khiếp sợ: “Bọn họ hỏi em có phải bạn trai anh không kìa!”
“Thôi xong, gặp phải thánh soi.” Cố Chinh vỗ vai cậu, híp mắt nói, “Có scandal rồi.”
Dứt lời, anh lại bổ sung, “Thử tải lại Weibo của em coi tăng được bao nhiêu fan.”
Hạ Lam run run rẩy rẩy nhấn reload, ừm, tốt ghê, tăng gần một nửa, thêm năm trăm fan rồi này, reload một phát, hơn sáu trăm, reload phát nữa, gần bảy trăm.
Ba năm trước Hạ Lam cũng có thời kỳ khá nổi, cơ mà lúc ấy Weibo cậu cũng không tăng fan nhanh thế này, bởi vậy chỉ có tầm năm mươi vạn lượt theo dõi, sau lại lục tục tăng tới bảy, tám chục vạn, mấy năm sau do im hơi lặng tiếng nên lại rớt từ từ, chỉ còn trên bốn mươi. Sau lần quảng bá “Ánh sáng và cát bụi”, cậu cũng gom thêm kha khá, cuối cùng lại quay về mốc năm mươi vạn, nhưng lúc ấy Hạ Lam không để ý lắm nên giờ cậu hơi rén trước tốc độ kéo follow thế này.
“Đại đại ngàn vạn fan thật đáng sợ!” Mặt Hạ Lam xanh mét.
“Cho nên đừng có làm anh bực đó.” Cố Chinh tiếp tục lái xe, “Anh cũng là người nổi tiếng à nha.”
Hạ Lam gật đầu lia lịa: “Dạ dạ! Về nhà em bóp chân cho anh!”
Cố Chinh liếc mắt nhìn cậu: “Có mua bánh kem cho anh không?”
Hạ Lam nhấp nhấp môi: “Không.”
“Chậc chậc.” Cố Chinh nói, “Anh phải lên Weibo tố cáo em không tặng bánh sinh nhật cho anh!”
Hạ Lam cạn lời, vẫn luôn kinh hồn táng đảm mà kéo Weibo, nhìn số người theo dõi nhảy liên tục mà mém trụy tim. Cậu ngẩng lên ngó tên đường, bỗng nhiên cất tiếng: “Anh tấp xe vào lề chút đi.”
Cố Chinh dừng lại, khó hiểu nhìn cậu, Hạ Lam giải thích: “Bọn mình xuống mua bánh.”
“Không cần đâu, lúc nãy anh đùa đấy.”
“Thôi mà.” Hạ Lam nài nỉ, “Mất công anh lại lên Weibo trách em.”
Bên cạnh là một tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng, Cố Chinh sánh vai Hạ Lam bước vào, định bụng chọn cái nào trông hợp mắt. Anh nhìn chiếc Black Forest (2) kia có vẻ ngon, chưa kịp nói gì đã thấy Hạ Lam chẳng thèm nhìn hàng mẫu, trực tiếp đưa cho cô nhân viên xinh đẹp một tờ giấy. Cô nhân viên xoay người mở tủ đông, lấy ra một chiếc hộp, cười khanh khách nói: “Chúc mừng sinh nhật Cố Chinh tiên sinh!”
Cố Chinh ngơ ngác nhận bánh, anh bừng tỉnh: “Em đã đặt bánh trước rồi à?”
Hạ Lam cười khúc khích, vừa đi vừa nhảy chân sáo: “Nhanh lên anh, bọn mình về nhà ăn bánh!”
Nói thật, Hạ Lam mới vừa biết thầy Cố nhà mình là Vip bự, cậu sợ cô nhân viên tiệm bánh sẽ nhận ra, cơ mà sự thật chứng minh tuy fan của thầy Cố nhiều, nhưng những người bồ kết mặt đẹp của anh chỉ là số lẻ, vẫn có thể yên tâm ra đường.
Kế tiếp, hai người như nguyện về phòng trọ của Hạ Lam, Hạ Lam hỏi có ai cho Kevin và Tiểu Bạch ăn không, nghe Cố Chinh đáp hôm nay có dì giúp việc chăm hai đứa, Hạ Lam mới yên tâm mà tiếp tục hồi hộp.
Cậu mua cho Cố Chinh một đống quà, hơn nữa chẳng giống quà tặng bạn trai chút nào. Một hộp trà xanh cao cấp, một bộ ấm chén men ngọc (3), ba quyển tiểu thuyết kinh điển bản bìa cứng, một chiếc cà vạt, một chiếc kẹp cà vạt, một tá quần lót nam rù quến theo xì tai của anh, thêm một bộ dụng cụ chuyên vệ sinh mắt kính.
Ừa, trên đời này chắc chỉ có mình Hạ Lam mua quà sinh nhật cho ghệ mà y chang mua quà biếu cho ông bà bô.
À đâu, còn chưa tính là “ghệ” mà.
Đêm nay là một đêm rất quan trọng, thật ra Hạ Lam muốn ngỏ lời để Cố Chinh chính thức làm bạn trai mình, nhưng Hạ Lam cảm thấy như vậy rất vội vàng, rất sơ sài, cho nên còn cẩn thận chuẩn bị thêm.
Cậu đánh một chiếc nhẫn.
Hạ Lam là người Trường Sa, nhà nội cậu ở Phượng Hoàng cổ trấn, nổi danh nghề bạc. Tổ tiên cậu rất có hoa tay, hồi nhỏ Hạ Lam thỉnh thoảng cũng theo ông nội nấu chảy bạc, mạ, mài, hàn, cắt… Tuy không lành nghề nhưng cũng làm ra hình ra dáng.
Dự định ban đầu của Hạ Lam là tặng Cố Chinh một món có thể đem theo bên người, cứ nhìn thấy nó là nhớ tới cậu, ý tưởng đầu tiên của Hạ Lam khá nhàm chán, chính là tặng nhẫn. Trong “Ánh sáng và cát bụi” cũng có tình tiết hai nhân vật tặng nhẫn cho nhau, Hạ Lam cũng ước lượng được kích cỡ ngón tay của Cố Chinh, nhưng đến phút quyết định cậu lại nhát, không dám đánh nhẫn ngón áp út nên đổi qua đánh một chiếc nhẫn ngón út đơn giản.
Từ hai tuần trước, ngày nào cậu cũng tranh thủ thời gian làm một ít, cuối cùng hoàn thành ngay sát nút, nhìn cũng có cảm giác của đồ thủ công, nhưng cậu mài rất láng, đeo vào không bị khó chịu. Cơ mà vừa nghĩ đến chuyện trao nhẫn cho người thương là Hạ Lam lại nhát cáy, tự nhủ ngoài nhẫn ra vẫn còn thứ khác Cố Chinh có thể mang thường xuyên mà, vì thế, trong cơn dở hơi Hạ Lam đã chạy đi mua một tá quần lót cạp cao gợi tình.
Chung cư càng lúc càng gần, Hạ Lam cũng càng lúc càng hồi hộp, băn khoăn không biết có nên tặng nhẫn hay không, có nên tỏ tình hay không.
Cố Chinh đưa xe vào bãi đỗ, anh mở Weibo: “Để anh xem em tăng được bao nhiêu fan nào.” Hạ Lam nghe vậy, sợ đến độ ngồi im re.
Bỗng nhiên Cố Chinh “Hửm” một tiếng, nhíu mày, Hạ Lam ghé qua nhìn di động của anh, hình như là camera trong nhà Cố Chinh. Trên màn hình, Kevin đang ngủ, Tiểu Bạch cao quý lãnh diễm nằm trên tay ghế, có một người đang ngồi ở salon đối diện.
Hạ Lam hoảng sợ: “Sao trong nhà anh lại có người vậy?!” Cậu quay sang nhìn Cố Chinh, “Anh có quen không?”
Đó là một người đàn ông, vóc dáng vô cùng cao to, vai rộng chân dài, chuẩn tướng người mẫu.
Hạ Lam bỗng nhiên cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Cố Chinh day day mi tâm, tắt camera rồi ấn nút gọi, một lát sau đầu dây bên kia nhấc máy, giọng điệu anh tuy mất kiên nhẫn nhưng lại chứa chút thân mật: “A lô, anh đúng là thần của em mà, anh đến Bắc Kinh hồi nào vậy, sao lại im hơi lặng tiếng chui vào nhà em?”
Hạ Lam không nghe được phía bên kia nói gì, nhưng đôi mày Cố Chinh dần dần giãn ra, dường như có chút áy náy: “À, cám ơn anh… Đúng, em không đổi mật mã, sao anh không báo trước với em một tiếng để em đi đón… Ừ, nhà em có camera đặng dễ trông chó mèo.” Anh liếc Hạ Lam một cái, che ống nghe lại, “Anh trai anh đi công tác tiện đường ghé thăm. Anh ấy không kịp xem kịch của chúng ta, lúc nãy có đến Hành Trình tìm nhưng anh lại đi mất rồi. Anh ấy về nhà anh định gây bất ngờ, mừng sinh nhật anh.”
Thần kinh Hạ Lam vừa thả lỏng xong lại căng như dây đàn: “Anh ruột ạ?”
“Ừ.” Cố Chinh nhìn cậu một hồi, dịu giọng hỏi, “Về nhà với anh nhé?”
——— —————— —————
(1) “Rượu tốt cũng sợ ngõ sâu”: Dù rượu có thơm đến mức nào thì cũng khó lọt ra khỏi con hẻm sâu, khách cũng ngại lần mò quanh quẩn trong đó để thưởng thức rượu. Ý chỉ sản phẩm tốt mà không biết cách quảng cáo thì cũng vô ích.
(2) Black Forest: Bánh kem socola và cherry nổi tiếng của Đức.
(3) Ấm chén men ngọc:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook