Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn
-
Chương 49: Nụ hôn thứ bốn mươi chín
Hôm nay, cuối cùng hai người cũng diễn tới cảnh Trình Phi Nhiên và Mạt Thần Lĩnh lại chia tay.
Cố Chinh cúi đầu, để lộ sự đau khổ và chết lặng: “Phi Nhiên, chúng ta chấm dứt đi.”
Hạ Lam nhìn chằm chằm Cố Chinh, đôi mắt lập tức đỏ ửng, tuy cậu đã cố gắng kiềm nén nhưng giọng nói vẫn run rẩy: “Cái gì?”
Cố Chinh thật sự không dám nhìn cậu: “Chúng ta đã có rất nhiều kỉ niệm khi ở bên nhau, trong sáng, tươi đẹp, vui vẻ…” Anh lau mặt, thanh âm nghẹn ngào, “Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của anh.”
“Nhưng em biết không? Tình cảm cuối cùng cũng sẽ phai mờ theo thời gian, cuộc sống của anh đang rất khó khăn, anh không xứng với em, em có thể tìm được một người tốt hơn. Đ… Đừng để chút tình yêu quý báu còn lại của chúng ta… tan thành cát bụi.”
Cố Chinh che mắt, khi anh lần thứ hai buông tay xuống, vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh và lạnh lùng, thản nhiên nói, “Nhân lúc vẫn có thể, chấm dứt thôi.”
Nói rồi, anh xoay người bước đi.
Hạ Lam nhất thời sốt ruột.
Vô luận là Trình Phi Nhiên, hay là chính bản thân cậu.
Hạ Lam chạy theo, xoay người Cố Chinh qua, cậu siết chặt vai anh, hai mắt đỏ bừng, quát: “Anh vẫn có thể buông tay sao? Anh vẫn có thể buông tay được sao?!”
“Không thì thế nào?!” Cố Chinh cũng quát lại, sau đó, thân hình anh khẽ động, biểu cảm trên mặt bay biến, “Anh… đã quyết định rồi, chúng ta chấm dứt thôi.”
“Anh đi đây, em đừng theo anh nữa.”
Cố Chinh xoay người rời đi, không biết từ khi nào nước mắt anh đã rơi ướt đẫm, anh không dám khóc thành tiếng, cũng không dám lau nước mắt, chỉ có thể giả đò bình thản bước về phía trước. Hạ Lam đứng đằng sau nhìn anh, nước mắt trào ra, cậu lặng lẽ chậm rãi ngồi phịch xuống, dường như không thở nổi, cậu hơi hé miệng, nhắm nghiền mắt.
“A!” Hạ Lam ngồi xổm trên mặt đất, khóc đến chết đi sống lại.
Cố Chinh lau mắt, anh bước tới nhìn Hạ Lam, cũng ngồi xuống trước mặt cậu, bất đắc dĩ vỗ về: “Xong hết rồi, không sao đâu.”
Hạ Lam khóc dữ quá, ngay cả cổ cũng đỏ ửng. Cố Chinh hết cách, kéo Hạ Lam vào lòng vuốt ve lưng cậu, “Ngoan. Đó chỉ là hư cấu thôi, anh muốn lấy nước mắt khán giả nên mới viết một đoạn cẩu huyết, chứ đâu muốn làm diễn viên chính khóc mãi thế.”
Hạ Lam khóc không dừng được, xấu hổ muốn chết, cậu đẩy Cố Chinh ra, cố chấp bụm mặt rồi bướng bỉnh khóc thầm. Cố Chinh thấy Hạ Lam thế này vừa dễ thương vừa buồn cười, anh mím môi đỡ cậu, cũng chẳng quan tâm cửa đang mở, người khác sẽ nhìn thấy, Cố Chinh giang rộng hai tay ôm trọn Hạ Lam đã co rúm lại vào lòng, hôn lên tóc và tai cậu, thấp giọng nói: “Khóc đi, lần đầu tiên không kiềm chế được là chuyện bình thường, cứ khóc thoải mái.”
Hạ Lam bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sưng húp như trái hồ đào, cậu túm lấy cổ áo Cố Chinh, nghẹn ngào nói: “Hai người đàn ông ở bên nhau rất có cảm giác không an toàn, nói chia tay là chia tay, dễ dàng cắt đứt! Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy chứ?! Chết tiệt!”
Sau đó, hình như Hạ Lam muốn nói thêm gì nhưng chẳng thể thốt thành lời, cậu trợn mắt nhìn Cố Chinh một lát, lại bi thương vô cùng, cúi đầu gào khóc.
Cố Chinh luống cuống không thôi, anh vỗ về cậu, trong lòng hơi khó chịu.
Hạ Lam đang nghĩ gì?
Cố Chinh cũng cảm giác gần đây quan hệ của cả hai không ổn lắm, anh đoán nguyên nhân là do mình cho Hạ Lam quá nhiều thứ nên cậu bị áp lực, nhưng anh không biết phải mở lời với Hạ Lam thế nào. Ai mà chẳng vậy, giao tiếp với người ngoài thì trơn tru, nhưng trước mặt người quan trọng của mình, vì để ý người ta, vì cảm xúc dễ dàng lên xuống, ngược lại khó thể nào bình thản mà giải quyết mâu thuẫn.
Nhưng giữa hai người chắc chắn có vấn đề rồi.
Làm sao đây?
Một ngày tập luyện chấm dứt, Cố Chinh lại có tiệc, anh muốn đi cùng Hạ Lam nhưng tâm trạng của cậu vẫn khá tệ: “Hôm nay em đến… cũng làm bọn anh ngột ngạt, anh đừng đưa em theo.” Cậu khựng lại vài giây, còn bổ sung: “Anh uống ít thôi, nhớ kiếm người chắn rượu cho.”
Cố Chinh thở hắt ra, đẩy mạnh Hạ Lam vào ghế phụ, còn anh tự ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Hạ Lam cũng không phản kháng, nhưng đầu mũi cậu vẫn đỏ hồng, khi xe bắt đầu lăn bánh, cậu lại bảo: “Thật đấy, anh đừng đưa em theo, em sẽ làm mọi người mất hứng.”
“Không đi thì thôi.” Cố Chinh cau mày, “Ai thèm cầu xin em đi móc nối quan hệ chứ?”
Cố Chinh nói xong thì phát hiện mình hơi nặng lời, anh vừa định giải thích, Hạ Lam chợt cúi đầu cười gượng: “Em quá đáng lắm có đúng không…”
“Két!”
Cố Chinh đạp thắng ngay cạnh vỉa hè, may mà con đường này không đông lắm, một lát sau, anh mới chậm rãi đánh xe vào chỗ đậu.
Cố Chinh rất muốn nói “Anh không có ý đó”, “Anh nói gì em mà em lại trả lời bằng cái giọng đấy?”, “Anh tự nguyện giúp em, tại sao em không thể vui vẻ chấp nhận?” hoặc “Hạ Lam, anh thật sự không biết cách đọc hiểu suy nghĩ của người khác, em đừng làm anh rối nữa được không?!”
Nhưng cuối cùng, Cố Chinh chỉ hỏi: “Em nghĩ anh muốn bồi thường 100 vạn giùm em?”
“Thầy Cố…” Hạ Lam trầm mặc một lát, dường như hơi bối rối, “Nhiều tiền lắm, em thật sự…”
“Về sau có gì em cứ nói thẳng, đương nhiên anh biết em bị áp lực.” Cố Chinh dừng một chút, đột ngột kéo Hạ Lam lại gần mình, anh cau mày, lạnh lùng hỏi, “Anh nói anh muốn bồi thường 100 vạn cho em, em không cần à?”
Hạ Lam ngẩn ra: “Không, không có…”
Trên thực tế, Cố Chinh không đả động về vấn đề này, nhưng Hạ Lam cứ cảm thấy đây chính là ý định của anh, hơn nữa nếu Cố Chinh thật sự làm thế, cậu sẽ không trả nổi.
Bị vùi dập ba năm, Hạ Lam đã không còn tự tin như trước, nếu cậu không sa cơ đến mức này thì thật sự có thể trả đủ cả vốn lẫn lãi, không tới nỗi không dám vay mượn.
Nhưng hiện tại khó nắm bắt, tương lai khó xác định, nào ai dám thề rằng sau này mình chắc chắn sẽ nổi tiếng?
“Em cảm thấy em không trả nổi đúng không?” Cố Chinh liếc một cái đã nhìn thấu cậu, anh buông Hạ Lam ra, ngồi về chỗ cũ, “Anh tìm tài nguyên cho em, coi như anh kiêm luôn chức quản lý của em. Em không tin bản thân em thì thôi, vậy tại sao em cũng không chịu tin anh?”
Hạ Lam kinh ngạc nhìn Cố Chinh, nghĩ thầm, anh ấy tự tin quá.
Giữa ánh sáng nhạt nhòa, bóng mặt của Cố Chinh có vẻ thâm trầm kỳ lạ, thêm chút sắc bén, lại thêm chút kiên nghị thường ngày không thấy.
Anh ấy có tài hoa, có năng lực, có sự tự tin, chói lóa rực rỡ. Còn mình thì sao?
Hạ Lam quay đi, vội vàng chớp chớp mắt, dường như lại sắp khóc, cậu khàn khàn nói: “Thầy Cố, thầy có thể…”
Cố Chinh mất kiên nhẫn gắt: “Cái gì?”
“…Giúp em nổi tiếng không?”
Cố Chinh quay phắt sang nhìn cậu.
Hạ Lam nhìn về phía trước, tiếp tục đáp: “Anh giúp em từ chức, em ký hợp đồng với anh, anh thu 80% tiền của em.” Cậu che mắt lại, thấp giọng thì thầm, “Anh giúp em… có tư cách để đứng bên cạnh anh, được không?”
Cố Chinh không nói nổi nữa.
Hạ Lam còn bảo: “Đến lúc đó, em sẽ có tài nguyên của em, nếu anh yêu cầu, em cũng có khả năng giúp anh.” Lúc này đây, hai tay của Hạ Lam đều đưa lên che kín mắt. “Anh phải viết hợp đồng thật nghiêm khắc, để em không có cách nào phản bội anh, vốn dĩ em cũng sẽ chẳng bao giờ làm thế, nhưng nếu anh có thể an lòng thì… Cơ mà anh cứ yên tâm, em…”
Cuối cùng, giọng Hạ Lam đã khản đặc: “Vậy em giao hết cho anh, anh xem rồi làm đi,…” Cậu muốn nói “Bồi dưỡng em không mệt đâu”, nhưng cậu lại không đủ tự tin để mở miệng, chỉ nói mãi không ngừng, “Em sẽ cố gắng, em thật sự sẽ cố gắng mà, em sẽ điên cuồng liều mạng.”
“Cố Chinh, em sẽ vì anh diễn đến chết…”
Cố Chinh cảm giác tay mình cũng bắt đầu run rẩy, anh vốn đang tức giận, nhưng Hạ Lam càng nói, anh lại càng mềm lòng, cuối cùng còn nghi nếu tiếp tục như thế, tim anh sẽ tan thành nước chảy tràn trong lồng ngực.
Cố Chinh nghiêng người, nắm chặt tay Hạ Lam, khẽ gọi tên cậu, nhưng Hạ Lam vẫn kiên quyết bụm mặt không chịu buông, anh đành phải đưa hai tay nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng gỡ ra.
Hạ Lam không khóc, nhưng mắt cậu đỏ ửng như ba ngày không ngủ, cậu trốn tránh không chịu nhìn anh, đôi tay trái lại nóng bỏng.
Cố Chinh khẽ cười, nhích qua xoay mặt Hạ Lam lại, hôn lên môi cậu mấy cái. Hạ Lam không chịu nhìn Cố Chinh nhưng vẫn chịu hôn, cậu lập tức quàng tay qua vai anh và đáp lại một cách vô cùng nồng nhiệt. Hai người hôn một lát, cuối cùng dựa vào chỗ trống giữa hai chiếc ghế. Hạ Lam im lặng nhìn Cố Chinh, bỗng nhiên lí nhí hỏi: “Chơi lắc xe không?”
“…”
Cố Chinh ngớ ra, anh cười phá lên, lại sáp qua hôn cậu một cái, hạ giọng: “Sao em chấp nhất với chuyện này thế?”
“… Thôi vậy.” Hạ Lam vươn tay sờ sờ ngực Cố Chinh, cảm thấy không đủ, cậu vuốt dọc theo thắt lưng anh xuống, đụng đến đùi lại vòng ngược trở lên, “Sờ mấy cái cũng được.”
Cố Chinh không nhúc nhích, Hạ Lam lại cảm thấy chưa đã, cậu dè dặt hỏi: “Em có thể… đưa tay vào trong không?”
Cố Chinh cười cười, phối hợp cởi bỏ vài chiếc cúc rồi nắm tay Hạ Lam đặt lên ngực mình. Hạ Lam bóp bóp mấy cái, sau đó quay đầu lại liếc nhìn ngoài cửa sổ.
Trời chưa tối hẳn, xung quanh có rất nhiều người. Hạ Lam nhoài về phía đối phương, kéo áo anh lên rồi ngậm một bên ngực, đầu lưỡi khẽ liếm, sau đó lại liếm cơ ngực và xương quai xanh của Cố Chinh. Khi hôn lên bên tai anh rồi, cậu lại thành thật mà lùi về: “Anh đi ăn tiệc đi.”
Cố Chinh đang bị quyến rũ đến mức hô hấp hơi dồn dập thì Hạ Lam bỗng nhiên nghỉ ngang, còn bảo anh đi ăn tiệc làm anh vừa tức vừa buồn cười. Cố Chinh nhào qua, chặn miệng cậu lại, hai tay mò mẫm xoa nắn trên người cậu, còn kéo sơ mi Hạ Lam ra, hôn mỗi bên ngực của cậu một cái mới ngừng.
Hơi thở của Hạ Lam hỗn loạn, cậu đưa tay vào áo Cố Chinh, vuốt ve lưng anh. Hai người lại âu yếm thêm một lát, Cố Chinh thở dốc, anh ngồi về ghế lái, chậm rãi cài nút áo: “Anh đưa em về rồi mới đi.”
Hạ Lam có chút thất vọng: “Ờ.” Cậu sờ soạng phía dưới của mình, cứng muốn khùng luôn.
Cố Chinh bẻ cổ áo qua kính chiếu hậu, cười trêu cậu: “Đừng có sờ, bắn luôn bây giờ.”
Hạ Lam đành phải dịch tay ra, u oán nói: “Sao anh bình tĩnh thế?”
Cố Chinh cài dây đeo: “Làm gì có.”
“Không bình tĩnh mà anh còn lái xe, có an toàn không?”
Cố Chinh chỉnh trang đâu vào đấy xong, anh khởi động máy: “Không bình tĩnh vẫn lái được xe, vậy bình tĩnh thì lái thế nào, dùng tay hả?” (lái xe là tiếng lóng của quay tay)
Hạ Lam vừa định hỏi “Lái xe không dùng tay thì dùng gì”, đột nhiên mày cậu nhíu chặt, một lát sau bỗng bừng tỉnh đại ngộ: Cố Chinh vừa bật mode đồi trụy hả?!
Thấy Hạ Lam hãi hùng, Cố Chinh chỉ nhếch môi: “Hiểu rồi sao, ngây thơ phết.”
Hạ Lam trừng mắt nhìn anh, cậu gào lên: “Thầy Cố! Hình tượng của thầy nát bét rồi!”
“Ầy…” Cố Chinh che một bên tai, “Anh vốn là người đen tối mà, giờ em mới biết hả?”
Trời ơi! Hạ Lam sợ hãi nghĩ. Tam quan sụp đổ!
Cố Chinh rất là bình tĩnh lái xe: “Anh đã nhờ luật sư tư vấn, chuyện hủy hợp đồng này phải nộp cho trọng tài, theo lý thuyết thì ba tháng sau có kết quả. Công ty của em cũng có hành vi vi phạm hợp đồng, nhưng chúng ta phải thu thập chứng cứ trước, có nhiều chuyện phải lo lắm, còn phải dùng thủ đoạn nữa. Anh quen người am hiểu vấn đề này, không chừng có thể rút ngắn thời gian.”
“Tiền thì nhất định phải đền rồi, anh có thể cho em mượn tạm. Nhưng nếu thuận lợi, em sẽ được quay chương trình thực tế hoặc phim truyền hình, cũng có thể chờ tới lúc em hủy hợp đồng xong lại ký hợp đồng khác, đến khi em lãnh lương chắc cũng đủ. Sau đó em có thể tìm công ty mới, thậm chí có thể mở phòng làm việc, đến lúc đó anh sẽ tìm một quản lý đáng tin cho em…”
Hạ Lam hốt hoảng nói: “Thế tiền của em phải đưa cho công ty khác mất, sao đưa cho anh được!”
Cố Chinh cười to, thiếu chút nữa lại dừng xe hôn cậu, anh nghĩ thầm: Người này đúng là đáng yêu muốn chết.
Cố Chinh cúi đầu, để lộ sự đau khổ và chết lặng: “Phi Nhiên, chúng ta chấm dứt đi.”
Hạ Lam nhìn chằm chằm Cố Chinh, đôi mắt lập tức đỏ ửng, tuy cậu đã cố gắng kiềm nén nhưng giọng nói vẫn run rẩy: “Cái gì?”
Cố Chinh thật sự không dám nhìn cậu: “Chúng ta đã có rất nhiều kỉ niệm khi ở bên nhau, trong sáng, tươi đẹp, vui vẻ…” Anh lau mặt, thanh âm nghẹn ngào, “Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của anh.”
“Nhưng em biết không? Tình cảm cuối cùng cũng sẽ phai mờ theo thời gian, cuộc sống của anh đang rất khó khăn, anh không xứng với em, em có thể tìm được một người tốt hơn. Đ… Đừng để chút tình yêu quý báu còn lại của chúng ta… tan thành cát bụi.”
Cố Chinh che mắt, khi anh lần thứ hai buông tay xuống, vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh và lạnh lùng, thản nhiên nói, “Nhân lúc vẫn có thể, chấm dứt thôi.”
Nói rồi, anh xoay người bước đi.
Hạ Lam nhất thời sốt ruột.
Vô luận là Trình Phi Nhiên, hay là chính bản thân cậu.
Hạ Lam chạy theo, xoay người Cố Chinh qua, cậu siết chặt vai anh, hai mắt đỏ bừng, quát: “Anh vẫn có thể buông tay sao? Anh vẫn có thể buông tay được sao?!”
“Không thì thế nào?!” Cố Chinh cũng quát lại, sau đó, thân hình anh khẽ động, biểu cảm trên mặt bay biến, “Anh… đã quyết định rồi, chúng ta chấm dứt thôi.”
“Anh đi đây, em đừng theo anh nữa.”
Cố Chinh xoay người rời đi, không biết từ khi nào nước mắt anh đã rơi ướt đẫm, anh không dám khóc thành tiếng, cũng không dám lau nước mắt, chỉ có thể giả đò bình thản bước về phía trước. Hạ Lam đứng đằng sau nhìn anh, nước mắt trào ra, cậu lặng lẽ chậm rãi ngồi phịch xuống, dường như không thở nổi, cậu hơi hé miệng, nhắm nghiền mắt.
“A!” Hạ Lam ngồi xổm trên mặt đất, khóc đến chết đi sống lại.
Cố Chinh lau mắt, anh bước tới nhìn Hạ Lam, cũng ngồi xuống trước mặt cậu, bất đắc dĩ vỗ về: “Xong hết rồi, không sao đâu.”
Hạ Lam khóc dữ quá, ngay cả cổ cũng đỏ ửng. Cố Chinh hết cách, kéo Hạ Lam vào lòng vuốt ve lưng cậu, “Ngoan. Đó chỉ là hư cấu thôi, anh muốn lấy nước mắt khán giả nên mới viết một đoạn cẩu huyết, chứ đâu muốn làm diễn viên chính khóc mãi thế.”
Hạ Lam khóc không dừng được, xấu hổ muốn chết, cậu đẩy Cố Chinh ra, cố chấp bụm mặt rồi bướng bỉnh khóc thầm. Cố Chinh thấy Hạ Lam thế này vừa dễ thương vừa buồn cười, anh mím môi đỡ cậu, cũng chẳng quan tâm cửa đang mở, người khác sẽ nhìn thấy, Cố Chinh giang rộng hai tay ôm trọn Hạ Lam đã co rúm lại vào lòng, hôn lên tóc và tai cậu, thấp giọng nói: “Khóc đi, lần đầu tiên không kiềm chế được là chuyện bình thường, cứ khóc thoải mái.”
Hạ Lam bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sưng húp như trái hồ đào, cậu túm lấy cổ áo Cố Chinh, nghẹn ngào nói: “Hai người đàn ông ở bên nhau rất có cảm giác không an toàn, nói chia tay là chia tay, dễ dàng cắt đứt! Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy chứ?! Chết tiệt!”
Sau đó, hình như Hạ Lam muốn nói thêm gì nhưng chẳng thể thốt thành lời, cậu trợn mắt nhìn Cố Chinh một lát, lại bi thương vô cùng, cúi đầu gào khóc.
Cố Chinh luống cuống không thôi, anh vỗ về cậu, trong lòng hơi khó chịu.
Hạ Lam đang nghĩ gì?
Cố Chinh cũng cảm giác gần đây quan hệ của cả hai không ổn lắm, anh đoán nguyên nhân là do mình cho Hạ Lam quá nhiều thứ nên cậu bị áp lực, nhưng anh không biết phải mở lời với Hạ Lam thế nào. Ai mà chẳng vậy, giao tiếp với người ngoài thì trơn tru, nhưng trước mặt người quan trọng của mình, vì để ý người ta, vì cảm xúc dễ dàng lên xuống, ngược lại khó thể nào bình thản mà giải quyết mâu thuẫn.
Nhưng giữa hai người chắc chắn có vấn đề rồi.
Làm sao đây?
Một ngày tập luyện chấm dứt, Cố Chinh lại có tiệc, anh muốn đi cùng Hạ Lam nhưng tâm trạng của cậu vẫn khá tệ: “Hôm nay em đến… cũng làm bọn anh ngột ngạt, anh đừng đưa em theo.” Cậu khựng lại vài giây, còn bổ sung: “Anh uống ít thôi, nhớ kiếm người chắn rượu cho.”
Cố Chinh thở hắt ra, đẩy mạnh Hạ Lam vào ghế phụ, còn anh tự ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Hạ Lam cũng không phản kháng, nhưng đầu mũi cậu vẫn đỏ hồng, khi xe bắt đầu lăn bánh, cậu lại bảo: “Thật đấy, anh đừng đưa em theo, em sẽ làm mọi người mất hứng.”
“Không đi thì thôi.” Cố Chinh cau mày, “Ai thèm cầu xin em đi móc nối quan hệ chứ?”
Cố Chinh nói xong thì phát hiện mình hơi nặng lời, anh vừa định giải thích, Hạ Lam chợt cúi đầu cười gượng: “Em quá đáng lắm có đúng không…”
“Két!”
Cố Chinh đạp thắng ngay cạnh vỉa hè, may mà con đường này không đông lắm, một lát sau, anh mới chậm rãi đánh xe vào chỗ đậu.
Cố Chinh rất muốn nói “Anh không có ý đó”, “Anh nói gì em mà em lại trả lời bằng cái giọng đấy?”, “Anh tự nguyện giúp em, tại sao em không thể vui vẻ chấp nhận?” hoặc “Hạ Lam, anh thật sự không biết cách đọc hiểu suy nghĩ của người khác, em đừng làm anh rối nữa được không?!”
Nhưng cuối cùng, Cố Chinh chỉ hỏi: “Em nghĩ anh muốn bồi thường 100 vạn giùm em?”
“Thầy Cố…” Hạ Lam trầm mặc một lát, dường như hơi bối rối, “Nhiều tiền lắm, em thật sự…”
“Về sau có gì em cứ nói thẳng, đương nhiên anh biết em bị áp lực.” Cố Chinh dừng một chút, đột ngột kéo Hạ Lam lại gần mình, anh cau mày, lạnh lùng hỏi, “Anh nói anh muốn bồi thường 100 vạn cho em, em không cần à?”
Hạ Lam ngẩn ra: “Không, không có…”
Trên thực tế, Cố Chinh không đả động về vấn đề này, nhưng Hạ Lam cứ cảm thấy đây chính là ý định của anh, hơn nữa nếu Cố Chinh thật sự làm thế, cậu sẽ không trả nổi.
Bị vùi dập ba năm, Hạ Lam đã không còn tự tin như trước, nếu cậu không sa cơ đến mức này thì thật sự có thể trả đủ cả vốn lẫn lãi, không tới nỗi không dám vay mượn.
Nhưng hiện tại khó nắm bắt, tương lai khó xác định, nào ai dám thề rằng sau này mình chắc chắn sẽ nổi tiếng?
“Em cảm thấy em không trả nổi đúng không?” Cố Chinh liếc một cái đã nhìn thấu cậu, anh buông Hạ Lam ra, ngồi về chỗ cũ, “Anh tìm tài nguyên cho em, coi như anh kiêm luôn chức quản lý của em. Em không tin bản thân em thì thôi, vậy tại sao em cũng không chịu tin anh?”
Hạ Lam kinh ngạc nhìn Cố Chinh, nghĩ thầm, anh ấy tự tin quá.
Giữa ánh sáng nhạt nhòa, bóng mặt của Cố Chinh có vẻ thâm trầm kỳ lạ, thêm chút sắc bén, lại thêm chút kiên nghị thường ngày không thấy.
Anh ấy có tài hoa, có năng lực, có sự tự tin, chói lóa rực rỡ. Còn mình thì sao?
Hạ Lam quay đi, vội vàng chớp chớp mắt, dường như lại sắp khóc, cậu khàn khàn nói: “Thầy Cố, thầy có thể…”
Cố Chinh mất kiên nhẫn gắt: “Cái gì?”
“…Giúp em nổi tiếng không?”
Cố Chinh quay phắt sang nhìn cậu.
Hạ Lam nhìn về phía trước, tiếp tục đáp: “Anh giúp em từ chức, em ký hợp đồng với anh, anh thu 80% tiền của em.” Cậu che mắt lại, thấp giọng thì thầm, “Anh giúp em… có tư cách để đứng bên cạnh anh, được không?”
Cố Chinh không nói nổi nữa.
Hạ Lam còn bảo: “Đến lúc đó, em sẽ có tài nguyên của em, nếu anh yêu cầu, em cũng có khả năng giúp anh.” Lúc này đây, hai tay của Hạ Lam đều đưa lên che kín mắt. “Anh phải viết hợp đồng thật nghiêm khắc, để em không có cách nào phản bội anh, vốn dĩ em cũng sẽ chẳng bao giờ làm thế, nhưng nếu anh có thể an lòng thì… Cơ mà anh cứ yên tâm, em…”
Cuối cùng, giọng Hạ Lam đã khản đặc: “Vậy em giao hết cho anh, anh xem rồi làm đi,…” Cậu muốn nói “Bồi dưỡng em không mệt đâu”, nhưng cậu lại không đủ tự tin để mở miệng, chỉ nói mãi không ngừng, “Em sẽ cố gắng, em thật sự sẽ cố gắng mà, em sẽ điên cuồng liều mạng.”
“Cố Chinh, em sẽ vì anh diễn đến chết…”
Cố Chinh cảm giác tay mình cũng bắt đầu run rẩy, anh vốn đang tức giận, nhưng Hạ Lam càng nói, anh lại càng mềm lòng, cuối cùng còn nghi nếu tiếp tục như thế, tim anh sẽ tan thành nước chảy tràn trong lồng ngực.
Cố Chinh nghiêng người, nắm chặt tay Hạ Lam, khẽ gọi tên cậu, nhưng Hạ Lam vẫn kiên quyết bụm mặt không chịu buông, anh đành phải đưa hai tay nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng gỡ ra.
Hạ Lam không khóc, nhưng mắt cậu đỏ ửng như ba ngày không ngủ, cậu trốn tránh không chịu nhìn anh, đôi tay trái lại nóng bỏng.
Cố Chinh khẽ cười, nhích qua xoay mặt Hạ Lam lại, hôn lên môi cậu mấy cái. Hạ Lam không chịu nhìn Cố Chinh nhưng vẫn chịu hôn, cậu lập tức quàng tay qua vai anh và đáp lại một cách vô cùng nồng nhiệt. Hai người hôn một lát, cuối cùng dựa vào chỗ trống giữa hai chiếc ghế. Hạ Lam im lặng nhìn Cố Chinh, bỗng nhiên lí nhí hỏi: “Chơi lắc xe không?”
“…”
Cố Chinh ngớ ra, anh cười phá lên, lại sáp qua hôn cậu một cái, hạ giọng: “Sao em chấp nhất với chuyện này thế?”
“… Thôi vậy.” Hạ Lam vươn tay sờ sờ ngực Cố Chinh, cảm thấy không đủ, cậu vuốt dọc theo thắt lưng anh xuống, đụng đến đùi lại vòng ngược trở lên, “Sờ mấy cái cũng được.”
Cố Chinh không nhúc nhích, Hạ Lam lại cảm thấy chưa đã, cậu dè dặt hỏi: “Em có thể… đưa tay vào trong không?”
Cố Chinh cười cười, phối hợp cởi bỏ vài chiếc cúc rồi nắm tay Hạ Lam đặt lên ngực mình. Hạ Lam bóp bóp mấy cái, sau đó quay đầu lại liếc nhìn ngoài cửa sổ.
Trời chưa tối hẳn, xung quanh có rất nhiều người. Hạ Lam nhoài về phía đối phương, kéo áo anh lên rồi ngậm một bên ngực, đầu lưỡi khẽ liếm, sau đó lại liếm cơ ngực và xương quai xanh của Cố Chinh. Khi hôn lên bên tai anh rồi, cậu lại thành thật mà lùi về: “Anh đi ăn tiệc đi.”
Cố Chinh đang bị quyến rũ đến mức hô hấp hơi dồn dập thì Hạ Lam bỗng nhiên nghỉ ngang, còn bảo anh đi ăn tiệc làm anh vừa tức vừa buồn cười. Cố Chinh nhào qua, chặn miệng cậu lại, hai tay mò mẫm xoa nắn trên người cậu, còn kéo sơ mi Hạ Lam ra, hôn mỗi bên ngực của cậu một cái mới ngừng.
Hơi thở của Hạ Lam hỗn loạn, cậu đưa tay vào áo Cố Chinh, vuốt ve lưng anh. Hai người lại âu yếm thêm một lát, Cố Chinh thở dốc, anh ngồi về ghế lái, chậm rãi cài nút áo: “Anh đưa em về rồi mới đi.”
Hạ Lam có chút thất vọng: “Ờ.” Cậu sờ soạng phía dưới của mình, cứng muốn khùng luôn.
Cố Chinh bẻ cổ áo qua kính chiếu hậu, cười trêu cậu: “Đừng có sờ, bắn luôn bây giờ.”
Hạ Lam đành phải dịch tay ra, u oán nói: “Sao anh bình tĩnh thế?”
Cố Chinh cài dây đeo: “Làm gì có.”
“Không bình tĩnh mà anh còn lái xe, có an toàn không?”
Cố Chinh chỉnh trang đâu vào đấy xong, anh khởi động máy: “Không bình tĩnh vẫn lái được xe, vậy bình tĩnh thì lái thế nào, dùng tay hả?” (lái xe là tiếng lóng của quay tay)
Hạ Lam vừa định hỏi “Lái xe không dùng tay thì dùng gì”, đột nhiên mày cậu nhíu chặt, một lát sau bỗng bừng tỉnh đại ngộ: Cố Chinh vừa bật mode đồi trụy hả?!
Thấy Hạ Lam hãi hùng, Cố Chinh chỉ nhếch môi: “Hiểu rồi sao, ngây thơ phết.”
Hạ Lam trừng mắt nhìn anh, cậu gào lên: “Thầy Cố! Hình tượng của thầy nát bét rồi!”
“Ầy…” Cố Chinh che một bên tai, “Anh vốn là người đen tối mà, giờ em mới biết hả?”
Trời ơi! Hạ Lam sợ hãi nghĩ. Tam quan sụp đổ!
Cố Chinh rất là bình tĩnh lái xe: “Anh đã nhờ luật sư tư vấn, chuyện hủy hợp đồng này phải nộp cho trọng tài, theo lý thuyết thì ba tháng sau có kết quả. Công ty của em cũng có hành vi vi phạm hợp đồng, nhưng chúng ta phải thu thập chứng cứ trước, có nhiều chuyện phải lo lắm, còn phải dùng thủ đoạn nữa. Anh quen người am hiểu vấn đề này, không chừng có thể rút ngắn thời gian.”
“Tiền thì nhất định phải đền rồi, anh có thể cho em mượn tạm. Nhưng nếu thuận lợi, em sẽ được quay chương trình thực tế hoặc phim truyền hình, cũng có thể chờ tới lúc em hủy hợp đồng xong lại ký hợp đồng khác, đến khi em lãnh lương chắc cũng đủ. Sau đó em có thể tìm công ty mới, thậm chí có thể mở phòng làm việc, đến lúc đó anh sẽ tìm một quản lý đáng tin cho em…”
Hạ Lam hốt hoảng nói: “Thế tiền của em phải đưa cho công ty khác mất, sao đưa cho anh được!”
Cố Chinh cười to, thiếu chút nữa lại dừng xe hôn cậu, anh nghĩ thầm: Người này đúng là đáng yêu muốn chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook