*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy Hạ Lam không rõ lí do nhưng cậu vẫn làm theo lời anh, có lẽ Cố Chinh muốn xác nhận cả đằng trước lẫn đằng sau đều ổn.

Cố Chinh nhìn Hạ Lam từ trên xuống dưới, từ lưng đến mông rồi lại xuống chân, sau khi “vô thức” nhìn mấy lần, anh liền lặng lẽ rũ mắt.

Cố Chinh chợt nhớ tới một tấm ảnh trên mạng.

Một thân cây cong cong quyến rũ, bình luận bên dưới là: “Mông ẻm thật cong!” (1)

Cố Chinh nghĩ: mông cậu ta mới cong.

Thưởng thức xong, anh bước ra ngoài trước: “Đi theo tôi.”

Cố Chinh lái xe đưa Hạ Lam đến một tòa cao ốc sáng chói, cửa ra vào ở tầng một là cửa kính, Hạ Lam còn tưởng đây là công ty thiết kế tạo mẫu gì đấy, sau đó phát hiện, đúng là tạo mẫu thật, cơ mà họ tạo mẫu tóc.

Cố Chinh chặn một người thợ cắt tóc lại, hình như là chủ tiệm này, nói: “Đưa giấy bút đây.”

Thợ cắt tóc bực bội: “Sao không hẹn trước!” Anh ta vừa nhìn thấy Hạ Lam đã nhướng mày, “Ô, đẹp trai quá nhỉ, cậu…”

Cố Chinh mặt không biểu cảm nhìn anh ta một cái, thợ cắt tóc làm động tác dán miệng, quay sang trách móc với Hạ Lam, “Ông thầy này dữ quá đi!”

Nói rồi, anh ta lấy giấy bút cho Cố Chinh, Cố Chinh cảm ơn, lại bảo với Hạ Lam: “Vị này là thầy Mộc, chuyên gia làm tóc cho các đoàn phim, đứng số một số hai trong ngành đấy.”

Sau đó, anh nhìn sang đối phương, “Tiếc là được mỗi chuyện đấy, còn đâu cứ như dở hơi.”

Thợ cắt tóc nhe răng trợn mắt với Cố Chinh, hiển nhiên hai người khá thân thiết. Anh ta ngắm nghía Hạ Lam, còn định nhéo má cậu: “Ù uôi, thật sự là quá đẹp, anh kiếm đâu ra cậu nhỏ này vậy, sáng sủa sạch sẽ thế này khó tìm lắm đó.”

Dứt lời, thợ cắt tóc cầm ipad của mình lên chụp Hạ Lam một tấm, sau đó cầm bút cảm ứng quẹt quẹt trên màn hình, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu một cái.

Cố Chinh hình như cũng đang vẽ gì đấy, Hạ Lam ngó thử, trên giấy vẽ sáu cái đầu của phái nam, mỗi đầu có một kiểu tóc khác nhau. Cố Chinh vẽ rất qua loa, nhưng nét bút của anh lại mang cảm giác thoải mái tự do, hơn nữa động tác tay rất tao nhã, vừa gọn gàng vừa dứt khoát, trông rất lợi hại.

Thầy Cố biết viết kịch bản này, vừa làm diễn viên vừa làm đạo diễn này, có bằng tiến sĩ này, giáo sư ở học viện Điện Ảnh này, lại còn biết vẽ!

Thầy là thần sao?!

À, đúng rồi. Là nam thần!

Cố Chinh chọn hai kiểu, đổi sang tờ giấy khác vẽ lại, động tác rất nhanh, hơn nữa vừa nhìn đã biết trình phác họa vượt chuẩn, nét vẽ biểu đạt rất tốt. Hạ Lam dần dần nhận ra người trong tranh là ai: Ồ, đây không phải là mình sao?

Cố Chinh phác hai tấm chân dung của Hạ Lam, sau đó bắt đầu vẽ kiểu tóc, bên trái rất bảnh bao phong lưu nhưng nhìn hơi ngả ngớn, bên phải cũng bảnh bao phong lưu mà lại nhẹ nhàng thoải mái. Cố Chinh cân nhắc giữa hai bên trái phải một lúc rồi đưa cho thợ cắt tóc: “Cắt cho cậu ta kiểu này.”

Hạ Lam thò người qua nhìn, chỉ cảm thấy… Cố Chinh vẽ thật đẹp.

Tuy cậu biết những đạo diễn giỏi thường có hoa tay, dù họ vẽ mấy bức tranh cầu kỳ chi tiết cậu cũng thấy bình thường, nhưng chứng kiến Cố Chinh vẽ nhanh, lại không cần quan sát cũng có thể vẽ giống y hệt làm Hạ Lam vừa ngạc nhiên vừa thán phục.

Thầy ấy nhớ gương mặt mình sao, còn nhớ rõ như thế?

Hạ Lam cảm thấy không nói nên lời.

Thợ cắt tóc cũng nhìn nhìn bức tranh, lại nhìn nhìn Hạ Lam: “Ừm, đẹp đấy.” Anh ta đưa ipad cho Cố Chinh, bảo: “Anh xem thử kiểu này đi.”

Ipad của anh ta cài phần mềm vẽ, trên màn hình là hai tấm ảnh chụp Hạ Lam ban nãy nhưng vẽ đè kiểu tóc khác lên, nét bút thế này cũng thuộc hàng đại thần chứ chẳng chơi.

Hạ Lam ỉu xìu, sao mấy người lại đa tài đa nghệ vậy chứ, tôi đứng cạnh trông như đám tép riu ấy.

Cố Chinh so sánh hai bức hình: “Của tôi đẹp hơn.” Anh nhìn về phía Hạ Lam, “Cậu thích bên nào?”

Hạ Lam kích động nghĩ: Tôi được chọn hả?! Đương nhiên là thầy rồi!!!

Cố Chinh gật gật đầu: “Cậu ấy thích tôi.”

Hạ Lam: “…” Tôi còn chưa nói mà…

Thợ cắt tóc hậm hự: “Đồ độc tài, đồ bạo quân!” Sau đó quay sang hỏi Hạ Lam, “Tôi nói có đúng không?”

Hạ Lam đành cười trừ.

Tay nghề của thầy Mộc thật sự rất cừ, gội đầu cho Hạ Lam xong, cắt mấy nhát là tóc mới của cậu đã ra lò, sấy khô rồi nhìn cũng chả khác tranh của Cố Chinh là bao.

Hạ Lam soi gương, bỗng nhiên cảm thấy mình gọn gàng trẻ trung hẳn ra, lúc trước tóc hơi dài nhưng cậu không để ý mấy, kiểu đầu này làm khí chất của cậu hoàn toàn thay đổi.

Tuy Hạ Lam vốn đẹp sẵn, nhưng trên thực tế cậu rất giản dị, thân là nghệ sĩ lại không chú trọng bề ngoài, may mà vẫn đẹp trai. Cơ mà Hạ Lam cắt tóc xong đã có cảm giác khác, trông cậu như người hay chăm chút sửa soạn nhưng không bị ẻo lả gian xảo, thời trang mà nhẹ nhàng, vừa sắc sảo vừa rực rỡ như mặt trời nhỏ, cả người đều tỏa nắng.

Trong lúc cậu cắt tóc, Cố Chinh vẫn luôn ngồi ở ghế salon đằng sau cầm ipad của thợ cắt tóc, không biết anh vẽ cái gì, tư thế ngồi rất tao nhã, mặt không cảm xúc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hạ Lam một cái, ánh mắt soi mói.

Lúc này, Hạ Lam cũng sấy tóc xong, kiểu tóc rốt cục hoàn thành, cậu đứng trước mặt Cố Chinh, hồi hộp hỏi: “Thầy Cố thấy sao?”

Hạ Lam đang mặc bộ tây trang màu xám bạc gợi cảm kia, tóc mới cũng rất đẹp, nhưng mà…

Cố Chinh nhíu mày: “Thoải mái lên, tự tin lên nào.” Anh đưa một ngón tay, “Cho cậu một giây biến thành Trình Phi Nhiên.”

Thợ cắt tóc đứng bên cạnh hò hét: “Sao anh khó tính vậy! Cứ thế này thì ai thèm yêu?!”

Cố Chinh lạnh lùng nhìn thợ cắt tóc một cái, anh ta lại làm động tác dán miệng, ngoan ngoãn ngồi một góc.

Hạ Lam điều chỉnh trạng thái, cậu đứng thẳng lưng, nở nụ cười, ánh mắt sáng rỡ nhìn Cố Chinh, bỗng nhiên cả người như đang tỏa ra ánh hào quang.

Đó là một chàng trai có cuộc sống hạnh phúc, một thiên chi kiêu tử chưa từng gặp bất cứ chướng ngại gì. Hoạt bát nhanh nhẹn, tin yêu bản thân, đã quen làm trung tâm của sự chú ý, thẳng thắn biểu lộ cảm xúc, dù nhìn thấy Mạt Thần Lĩnh cũng chỉ ngại ngùng chứ không nao núng.

Cố Chinh khoanh tay nhìn cậu, anh đứng lên, chậm rãi gọi: “Phi Nhiên…” Giọng nói dường như chứa chút tình cảm trong đó.

Hạ Lam sờ sờ đầu: “Anh Lĩnh, em… em vừa cắt tóc.” Sau đó, cậu nở một nụ cười sáng lạn ngây ngô, “Ừm, đẹp không?”

Cố Chinh cúi đầu cười, bước tới vỗ vỗ vai cậu: “Không tệ.” Sau đó, người đàn ông lại khôi phục thái độ vô tình lạnh lùng nghiêm khắc, phất tay một cái, “Đi thôi.”

Thợ cắt tóc hết nhìn Cố Chinh rồi lại nhìn Hạ Lam: “Ù uôi, nói diễn cái là diễn liền luôn, khủng thế!”

Anh ta nghĩ nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh, “A! Có phải cái kịch gay bữa anh kể không? Cậu ta là nam chính?!”

Nói rồi, thợ cắt tóc vọt tới trước mặt Hạ Lam, hai mắt sáng như đèn pha, “A! Đẹp trai quá đi! Càng nhìn càng đẹp!” Anh ta định nhéo nhéo cánh tay Hạ Lam, “Dáng người cũng chuẩn nữa, hàng hiếm nha!”

Cố Chinh đưa một ngón tay chặn cổ tay anh ta lại, chẳng hề nể nang hất qua bên cạnh, sau đó đứng chắn trước mặt Hạ Lam: “Không được đụng vào.”

“Rồi rồi, không đụng thì thôi.” Thợ cắt tóc tủi thân, còn nói, “Chừng nào công diễn buổi đầu tiên nhớ báo cho tôi biết, hôm đấy dù có việc gì tôi cũng dẹp hết để đi xem!”

“Ừ.” Cố Chinh xoay người, phất phất tay, “Trừ tiền trong thẻ thành viên của tôi nhé.”

Hạ Lam tạm biệt anh thợ cắt tóc, cậu thấy đối phương nhìn mình cười cười, sau đó lại nhìn Cố Chinh, cuối cùng thì thầm: “Nhưng không đẹp bằng thầy Cố đâu.”

Thanh âm theo gió lan ra, giọng người nọ rất nhỏ, chỉ đến được chỗ Hạ Lam, Cố Chinh đã đi xa nên không nghe thấy.

Hạ Lam lại quay lại nhìn anh ta, cậu vừa suy nghĩ vừa leo lên xe Cố Chinh.

Trong giới này có rất nhiều gay, ngay cả học viện cũng vậy, mười người đã hết bảy người cong, ngành tạo mẫu tóc và trang điểm thì càng không thiếu, Hạ Lam cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Cậu rất muốn hỏi Cố Chinh rằng, có phải anh thợ kia thích thầy không, nhưng đến cuối cùng cậu vẫn không mở lời được.

Đoàn kịch Hành Trình được xem là đoàn kịch nổi tiếng trong nước, qui mô tuy hơi nhỏ nhưng uy danh thì khỏi bàn, PR cũng rầm rộ. Tuy “Ánh sáng và cát bụi” vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, còn lâu mới công diễn, cho nên chủ yếu chỉ quảng bá trên mạng.

Bước đầu tiên là công bố tạo hình nhân vật.

Sau khi Hạ Lam cắt tóc xong, đoàn kịch liền hẹn nhiếp ảnh gia tới chụp ảnh cho bọn họ, Hạ Lam vẫn mặc bộ vest đó, phối thêm vài món phụ kiện trang nhã, trông rất có tinh thần.

Mới sáng sớm, Cố Chinh đã nói với cậu: “Từ giờ trở đi cậu chính là Trình Phi Nhiên.” Thế là Hạ Lam vẫn luôn duy trì trạng thái vui vẻ sáng lạn, gặp ai cũng tươi cười chào hỏi.

Nhiếp ảnh gia chụp cho cậu mấy tấm trước, bảo cậu tự chỉnh tư thế. Hạ Lam từng làm người mẫu, cũng từng quay quảng cáo nên biết cách tạo dáng.

Cố Chinh thay quần áo xong liền đi vào studio, nhìn thấy Hạ Lam mặt mày thản nhiên mà nâng nâng cằm, hai mắt khép hờ, biếng nhác quyến rũ. Cậu lúc thì cài nút cổ tay áo, lúc thì đưa tay đặt trên vạt trước của tây trang, thuần thục thay đổi động tác.

Quạt máy tận tâm tận tụy thổi gió, nhân viên tận tâm tận tụy hắt sáng, biểu cảm của Hạ Lam có chút lạnh lùng, vóc người lại chuẩn, không cần photoshop cũng đã đẹp trai khủng khiếp, hơn nữa phải cảm tạ bộ đồ giá mấy chai kia, rất là gợi cảm.

Cố Chinh đứng trong góc khuất cạnh cửa, khoanh tay nhìn cậu.

Nhiếp ảnh gia nói: “Xong kiểu đẹp trai rồi, nhân vật của cậu rất hoạt bát đúng không, thử biểu lộ tính cách nhân vật đi.”

Khí chất của Hạ Lam lại thay đổi, khóe miệng cậu cong lên, ánh mắt lấp lánh, tạo dáng vừa bảnh bao vừa có sức sống, ai nhìn cũng thích. Hạ Lam đổi tư thế, xoay sang cửa phòng, vừa trông thấy Cố Chinh đang nhìn mình, ánh mắt Hạ Lam lập tức dao động, bỗng nhiên hiểu vì sao Trình Phi Nhiên lại yêu Mạt Thần Lĩnh đến thế.

Cố Chinh trang điểm.

Đậu mía, vốn đã đẹp trai lắm rồi, trang điểm xong còn đẹp hơn… Mới cả, cái cảm giác kiểu một người không biết ăn diện, có khi cũng chẳng biết mình đẹp trai, nhưng thành ra lại càng đẹp trai đến vô lý này sao mà làm được hay thế?! Không khoa học!

Nhiếp ảnh gia kích động: “Ánh mắt được lắm! Đây chính là cảm giác tim đập thình thịch khi nhìn thấy người trong lòng đấy!”

————————————————

(1) Mị đoán anh Cố bảo cái ảnh này =))

jAkL0ru

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương